Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1073 / 42
Cập nhật: 2015-09-06 20:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
gõ hẻm Cây Gòn sâu như hang dế, Bảy Lé đi mỏi chơn mà chưa tới trong cùng. Nó tuyệt vọng lắm vì không thấy bóng dáng cái cửa sơn xanh và cây khế đâu cả.
Đi thơ thẩn một hồi, nó mới chợt nhớ ra là địa chỉ của hai Tâm gồm ba số, tức hắn ở một ngõ hẻm phụ, phải hai lần quẹo mới tới ngõ ấy.
Quả đúng như vậy. Con Bảy lục lạo các ngõ hẻm ngánh một hồi thì tìm thấy cây khế và trước nhà có trồng khế, một nếp nhà không sân, cửa sơn xanh.
Cửa khóa lại bên ngoài. Con Bảy hỏi thăm xóm giềng thì mới hay Tâm đi vắng đã hai ngày hai đêm rồi, và theo lệ thường thì đúng ngọ hôm nay hắn sẽ về, nếu không có gì trục trặc. Hắn đã đi, về như vậy, đều đều như một cái máy đồng hồ từ hai năm nay.
Bảy Lé trở ra đầu ngõ mua một ổ bánh mì với thịt nguội đủ hai người ăn, tại các hàng quà đông vô số kể ở bến xe An Đông nầy. Nó đã biết rằng Tâm ăn cơm quán, nhưng không rõ hắn đi làm về nhà thay y phục rồi mới đi ăn cơm, hay ăn rồi mới về nhà. Nếu hắn về nhà trước, nó sẽ đãi hắn một bữa tiệc nghèo.
Trở vô xóm, nó bẻ đại khóa cửa, quyết dành cho Tâm một sự ngạc nhiên.
Thấy người lạ hành động trái phép, cả xóm đều gọi nhau chỉ chỏ nó và xầm xì. Có người bàn nên đi kêu cảnh sát.
Thật là khả nghi? Cô gái nầy, họ chưa hề thấy mặt lần nào và chắc chắn ả ta chỉ là phường đầu trộm đuôi cướp thôi, toan vơ vét cả nhà người vắng mặt đây.
Nhưng thím Sáu Kền đề nghị nên áp nhau vây nhà hai Tâm rồi bắt kẻ trộm táo bạo ấy mà nện một trận cho nó mềm xương. Thím quả quyết rằng quân gian sợ lối trừng trị ấy hơn là sợ cảnh sát, sợ vào tù.
Ý kiến nầy được mọi người tán thành nên họ kéo nhau rất đông như đi xem một đám sát nhơn, tới trước căn nhà cửa xanh.
- Coi chừng nó chạy ngỏ sau! Một chị la lên.
- Đâu có cửa sau mà lo.
- Coi chừng nó trổ nóc nhà nó trốn trên ấy.
Nghe thiên hạ xôn xao ngoài cửa, con Bảy Lé cố nằm yên trên chiếc chõng tre của hai Tâm vì nó đoán biết họ muốn gì và nó càng bất động càng hay. Nó không sợ hãi chút nào nhưng khi nó nghe mấy tiếng "trổ nóc nhà trốn trên ấy" nó giựt mình đánh thót một cái rồi bật cười. Vâng nó là một đứa có thành tích trổ nóc nhà trốn trên ấy sao mà họ giỏi đoán thế? Nhưng lần nầy thì không.
Ngoài nầy, người lớn hăm he, trẻ con la hét, nhưng không ai dám xung phong cả.
- Sợ nó có khí giới, một chị dè dặt gợi ý.
- Nếu nó khóa cửa lại bên trong?
- Thì mình phá cửa mà vô. Còn khí giới thì mình cũng nên cầm một người một con dao.
Rồi thì các chị, các bà ùn ùn chạy về nhà họ để lấy dao nhà bếp tới. Trông họ giống như một đạo binh của thời xưa nào, võ trang toàn bằng khí giới đâm chém và đạo binh ấy chỉ gồm toàn nữ binh.
Bao nhiêu chiến sĩ hò hét rần trời ấy, chỉ vây bắt một người con gái mà lúc bẻ khóa, họ chỉ thấy nàng cầm trên tay một ổ bánh mì mà thôi.
Cuộc hò hét lại tiếp tục nổi lên:
- Đánh bỏ mẹ nó đi.
- Đánh cho đã tay rồi kêu lính bắt cho nó ở tù rục xương!
Nhưng không chị nào làm cảm tử quân cả.
Hai cánh cửa xanh khép kín lại, và bên trong im thinh thít. Chính sự im lặng nầy làm cho họ sợ. Thà rằng kẻ gian dọn đồ lụp cụp, lạc cạc, hay nói cái gì để thử tự minh oan chớ y mà lặng thinh, họ cảm giác sao như là y đang núp sau cánh cửa đợi họ vào để mà phụp cho họ rơi đầu.
Đàn ông con trai mà sống độc thân, thường được các cô, các chị, các bà mến. Phương chi hai Tâm ăn ở dễ thương, lại tình lân lý trong các xóm bình dân rất mạnh nên họ quyết bảo vệ tài sản của kẻ đi vắng.
Thấy thiên hạ toàn là một lũ chết nhát nhau, chị ba Sắn nổi dóa vẹt người ra để xung phong.
Chị ta cũng chẳng dạn gì hơn ai, nhưng hôm qua chị đã trót chưởi chồng chị là đồ thỏ đế nên chị phải tỏ ra ta đây không thỏ đế kẻo trưa đi làm về, anh ấy cười cho mà ê mặt.
Đã có kẻ cầm đầu, thiên hạ bỗng hóa ra anh hùng thình lình hết thảy. Họ hùm hổ, tiến bước bén gót chị Sắn, có người muốn lấn chị mà đi trước nữa, nhưng chỉ lấn hơi thôi, lấn mà sợ chị tạ thụt lùi lại thì nguy cho họ.
Tới sát cửa, chị Sắn do dự một lát rồi đưa chơn đạp mạnh cánh cửa vào trong; tay dở con dao phai lên, sẵn sàng chặt.
Nhà chỉ có một buồng, phía trước kê một chiếc bàn con, vài chiếc ghế đẩu, trong cùng là cái chõng tre của chủ nhà.
Họ xông vào đó thì thấy tên nữ tướng cướp đang nằm dài trên chõng mà cười.
Sự kiện nầy bất ngờ quá, khiến họ chết sửng không biết phải phản ứng ra sao.
Họ đã dọn tay để chém liền hoặc đánh liền, họ đã dọn miệng để chưởi bới nếu kẻ trộm mở miệng ra chối leo lẻo, nhưng thái độ tỉnh khô và bất động của kẻ lạ mặt, giống một khoảng không là trong đó họ chạy quá đà, khiến họ ngượng nghịu, ngỡ ngàng đến hóa ra ngờ nghệch.
Họ chới với trong cái khoảng không ấy một hồi mới có một kẻ định thần lại được. Kẻ ấy là dì hai Nữa, một cây ăn nói của xóm nầy.
- Con kia! Sao lại vô đây?
- Ủa, nhà của anh tôi, bà con cũng cấm nữa hả?
- Nhà của anh mầy? Hừ! Sao lại bẻ khóa như ăn trộm?
- Ăn trộm nào dám bẻ khóa ban ngày.
- Thì như ăn cướp.
- Ăn cướp vào đây để ăn cướp giẻ rách hả? Ẳnh đi vắng chìa khóa đâu tôi mở cửa.
Cả bọn coi mòi đuối lý, nhưng không lẽ đã trót làm dữ lại rút êm mà xem cho được, nên chị Hạc ra vẻ hòa giải nói:
- Xin khuyên hai đàng bớt găng với nhau. Nè cô, bà con tôi đây chỉ giữ của giùm cho người chòm xóm thôi, thấy kẻ vô nhà chú hai Tâm một cách kỳ cục nên phải gạn đục lóng trong, cô đừng buồn. Cô là bà con làm sao với chú hai Tâm?
Bảy Lé ngồi dậy đáp càng:
- Dạ, cháu là em ruột anh ấy.
- Vậy hả? Nhưng sao không hề nghe chú ấy nói có anh em gì. Cô ở đâu mà tới đây?
- Dạ ở xóm Bến Cỏ, Dakao.
- Vậy thì là đúng rồi.
- Còn cha mẹ gì không?
- Dạ không.
- Chớ cô ở với ải?
- Cháu có chồng. Chồng cháu chết chưa mãn tang nên cháu còn thờ chồng trên ấy!
- Khá ổn.
Cuộc thẩm vấn kể như tạm xong và chị Hạc khuyên bà con trong xóm rút lui. Ba bốn chị còn ở lại nói chuyện cà kê, nhưng rốt cuộc rồi họ cũng lui.
Tuy nhiên họ còn coi chừng một cách kín đáo vì họ chưa vững bụng lắm. Họ quyết ngăn cản không cho người khách kỳ dị nầy ra đi, nếu nàng ra đi, trước khi chủ nhà về
Sau Ðêm Bố Ráp Sau Ðêm Bố Ráp - Bình Nguyên Lộc Sau Ðêm Bố Ráp