Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Zugaikotsu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 257 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 3: Một Vài Mẩu Chuyện
. Câu chuyện cầu hôn
Cô đang ngồi tại một cái bàn với ánh nến lung linh, hoa hồng đầy bàn, cùng mấy món sơn hào mĩ vị ở tầng thượng của toà nhà cao nhất Việt Nam. Vừa ăn vừa nhìn anh, đang len lén hô hào mọi người bước vào từ cánh cửa phụ.
Anh và đám nhạc công nhẹ nhàng đi vào bằng cửa phụ định cho cô một phen bất ngờ. Ai ngờ vừa bước được vài bước, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cô đang tao nhã đưa miếng thịt vào miệng, mắt nhìn chằm chằm bọn họ, làm đám người nào đó không nói nên lời.
- Hừm...
Anh hắng giọng, chỉnh lại cổ áo, lấy lại phong độ. Đưa tay ra hiệu cho nhạc công bắt đầu, giai điệu du dương của " Be with me forever " vang lên.
Đây là bài hát do anh tự sáng tác để dành riêng cho ngày hôm nay, tất nhiên có nhờ sự trợ giúp của các nhà soạn nhạc, vì một người không biết tí ti gì về nhạc ngoài việc nghe và hát sẽ chẳng thể nào tự tay tạo ra cả một bài hát được. Phần lời là anh tự mình viết, bao nhiêu tình cảm của anh đều đặt cả vào đây.
Anh nhìn cô và bắt đầu hát.
" We have been together for years.
My first and last girl!
The remaining time, will you be with me?
I will be with you to the end of life.
Be with me! I will never make you cry!
Be with me! I will always make you happy!
Be with me! I will protect you and the sad story many years ago won't happen again.
Our story must be very romantic, our story won't be like Romeo and Juliet, our story won't be like the Weaver Girl and the Cowherd.
Bang Lanh's story will be happy and romantic.
My lover, be with me!
... "
Cứ thế, từng lời, từng giai điệu của bài hát vang lên và từng giọt nước mắt của cô rơi xuống.
Bài hát kết thúc, cô nhào đến ôm anh, thút tha thút thít.
- Từ khi nào mà anh trở nên sến súa thế này?
- Từ khi yêu em!
- Thôi đi, nghe gớm quá!
Anh bật cười, đặt tay lên vai cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình. Giờ đây mới là giây phút quan trọng nhất! Cầm hộp nhẫn, anh quỳ xuống trước mặt cô.
Mở hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn y chang với chiếc nhẫn tự tưởng tượng ra mà cô đã kể với anh, rất đẹp! Lúc này, cô khóc còn nhiều hơn, anh của cô, nhớ từng chi tiết của câu chuyện vụn vặt mà cô kể, anh của cô, đã bỏ bao công sức vì cô.
Nữ chính là vậy, còn nam chính hiện tại, lại đang vô cùng lo lắng. Cố gắng bình tĩnh, anh lắp bắp mở miệng:
- Phạm...Phạm Băng Du, em...em có đồng ý lấy anh làm vợ không? - Cuối cùng anh cũng đã nói ra được rồi.
Nhưng hình như có gì đó không ổn. Sao cô đang khóc vì cảm động lại bỗng dưng tròn mắt nhìn anh? Sao đám người kia lại tủm tỉm cười, nhìn anh châm chọc? Anh đã nói gì sai sao?
Đang lúc thắc mắc, tiếng cô vang lên, giải đáp mọi thắc mắc của anh.
- Chậc...lấy anh làm vợ sao? Thôi, cũng được!
Ầm!
Anh đã nói như vậy sao? Trời ơi, tại sao lại như vậy? 囧
- Không không! Là lấy anh làm chồng! Lấy anh làm chồng! Không phải lấy anh làm vợ! Anh chỉ nhầm lẫn tí thôi, giờ em đồng ý lại đi, đồng ý đi!
Nhìn anh hoảng loạn, cuống quít, cô buồn cười. Có ai dễ thương như ông xã nhà cô không hả trời?
Giơ tay ra trước mặt anh, cô vênh mặt.
- Trong 3 giây mà không đeo vào tay cho em là khỏi luôn nha. 1...
Vừa dứt lời, anh giật lấy tay cô, vội vội vàng vàng.
Xong xuôi, anh ngẩng mặt lên nhìn cô, thấy cô đang cười rất đểu cáng. Anh nhéo má cô, rồi ôm cô vào lòng.
Người ta giờ đã chính thức là bà xã của anh rồi!
2. Câu chuyện hôn nhân (1)
Theo ý muốn của cô, sau kết hôn, hai người sẽ không đi hưởng tuần trăng mật.
Tiệc cưới tàn, thay hết trang phục, anh và cô về nhà. Vừa tới cửa, anh chạy ào vào phòng, hí hửng mở tủ quần áo, lôi ra một cái hộp xinh xinh, rồi lại chạy ra phòng khách, chìa cái hộp trước mặt cô.
Cô nhìn cái hộp rồi nhìn anh, chả hiểu gì sất. Anh nhét nhét hộp vào tay cô, cười cười.
- Em vào phòng tắm trong phòng mình mà tắm đi, mặc cái này này. Để anh sang phòng tắm khác!
Rồi anh nhanh chóng chạy đi. Chui vào phòng tắm, anh tắm vội vàng rồi xịt nước hoa thơm phức, chải chuốt thật đẹp, vừa huýt sáo vừa vào phòng, trèo lên giường nằm. Lấy chăn đắp lên người, nửa kín nửa hở chờ cô.
Trong khi đó, cô ở trong phòng tắm nhìn cái thứ quái dị trên tay mình. Một cái áo choàng trong suốt, với đống lông vũ dưới ống tay. 囧
Chồng cô thật đồi bại! 囧 Cũng may, hôm nay anh không đạt được mục đích rồi!
Cánh cửa mở ra, anh vội vàng đưa mắt về phía cô, thấy cô mặc một bộ đồ ngủ rất chi là bình thường.
- Cái...cái...áo choàng anh đưa em đâu rồi?
Cô quăng cái áo về phía anh, lườm liếc.
- Này, em lườm cái gì? Đêm nay chúng ta phải động phòng cơ mà?
- Ồ, em thật tình xin lỗi anh, nhưng, bà dì ghé thăm rồi!
-...
Đêm động phòng của anh tan tành 囧
3. Câu chuyện hôn nhân (2)
Sáng hôm sau, đôi vợ chồng son bắt đầu soi quà cưới.
Biết bao nhiêu là quà, mở mãi không hết. Anh và cô cứ mở cho đến khi bắt gặp một hộp quà đặc biệt.
Món quà thì cũng bình thường thôi, cái thứ bất bình thường chính là lá thư kèm theo.
" Du à, mình là Hoàng, hồi xưa học cùng trường nè. Nhớ không?
Hồi xưa mình có tình cảm với Du đó, mà lúc đó Du tuyên bố ai nói chuyện tình cảm với Du là Du sẽ ghét nên mình không dám nói.
Mà ai ngờ đến giờ mình vẫn còn tình cảm với Du. Nghe tin Du kết hôn mình cũng buồn chút, nhưng cũng gửi chút quà chúc phúc.
Cuộc sống hôn nhân mà có gì thì Du cứ tìm mình, mình sẽ giúp Du giải toả. Cứ đến Lầu Trai Xanh (*) tìm mình nhé!
Số điện thoại: 016xxx "
Anh sau khi đọc bức thư xong, giận tím tái mặt mày. Thằng đó có ý gì đây? Muốn đùa anh à? Hùng hổ rút điện thoại ra, anh bấm số gọi trợ lí.
- Tìm ngay mấy bà già già lắm tiền có nhu cầu, rồi đưa đến Lầu Trai Xanh, bắt buộc thằng nào tên Hoàng phục vụ, nghe chưa? Làm ngay đi!
-...
(*) Lầu Trai Xanh: tên riêng trong truyện thôi, dùng để gọi mấy chỗ kĩ nam ấy mà >< riêng trong truyện này thôi nha, ta không biết gọi là gì nên ta bịa á ><
4. Câu chuyện hôn nhân (3)
Sau khi hỏi Kỷ Vân, cuốn tiểu thuyết nào có những lời nói hay của đàn ông, Kỷ Vân liền quăng một chồng cho anh. Anh chọn quyển ngắn nhất, tựa là ' All in love ' về nghiên cứu.
Đọc đến đoạn giữa Từ Vi Vũ và con muỗi, anh liền ăn cắp bản quyền một cách công khai.
Quăng quyển sách sang một bên, nhìn quanh nhà, kiếm mòn mắt mà không thấy con muỗi nào, anh chán nản.
Vội vàng khoác áo ra ngoài đường, tìm thấy một bụi cây to và tối, anh lập tức chui vào. Mãi một lúc sau, anh lại chui ra với một con muỗi máu me be bét trên tay, chạy ào vào nhà.
Chạy vào bếp, nơi cô đang nấu bữa tối, anh giơ tay chỉ cô xem.
- Em nhìn này, nhìn này!
Cô đang xào rau, đưa mắt qua nhìn, liền thấy xác một con muỗi.
- Anh làm trò gì vậy hả?
- Em biết gì không? Anh rất chung thuỷ với em đấy!
Cô nhìn anh, không hiểu gì sất.
- Con muỗi này ấy à, nó đã mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh chỉ có mình em thôi, nên dù nó có ve vãn anh cỡ nào đi nữa, anh vẫn kiên quyết thuỷ chung với em! Đây chính là bằng chứng xác thực nhất!
-...
5. Câu chuyện sinh con
Trước ngày sinh 1 tuần, cô nhập viện. Lúc được hỏi chọn sinh tự nhiên hay sinh mổ, cô chọn sinh tự nhiên.
- Cái gì tự nhiên cũng đều tốt nhất, tôi đương nhiên phải chọn cái tốt nhất cho con mình. Gian khổ một chút cũng được.
Đến lúc vào phòng sinh, cô nhìn bác sĩ, run run hỏi:
- Bây giờ đổi lại là sinh mổ được không?
- Xin lỗi, nhưng giờ đã quá trễ rồi, cô hãy cố gắng!
Anh ở bên cạnh nắm tay cô.
- Cố lên em, có anh ở đây rồi!
Cô đành nhắm mắt, chịu mọi đau đớn mà thở thật mạnh.
- Hít thở, hít thở...
- Hự...hự...
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
- Không được rồi, em...em...hết sức rồi...em cần...phải nghỉ..giải lao đã...
-...
Một lúc sau.
- Tại sao? Mọi tội lỗi đều là do anh hết! Đều là....do..bọn đàn ông...các anh....
Anh nắm chặt tay cô, để yên cho cô cào, cấu.
- Đúng rồi, là lỗi do anh, đợi em khoẻ lại, thích làm gì anh cũng được.
- Tại sao? Tại sao phụ nữ chúng tôi lại phải chịu đau thế này?...Tất cả...đàn ông...đều là lũ vô dụng...trừ bố ra...
Lúc này, vị bác sĩ lên tiếng.
-...Tôi cũng là đàn ông...
Lại một lúc nữa, mọi người bên ngoài hành lang nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong phòng sinh.
- Làm ơn cứu mạng! Tôi sắp...chết rồi....Cứu...
Cô vì quá đau mà đã chuyển sang chế độ nói nhảm. Và cứ thế, cậu con trai nhà họ Vương ra đời.
6. Câu chuyện tranh giành
Vương Hoàng Lâm - 2 tháng tuổi - đang nằm trong lòng mẹ và bú sữa. Vương Hoàng Lãnh đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm.
- Này, một ngày nó bú sữa biết bao nhiêu lần, từ đó tới giờ cũng là 2 tháng rồi, đến khi nào em mới cho nó nghỉ hả?
- Đến khi nào con nó chán thì thôi.
- Nhưng rõ ràng đó là chỗ của anh cơ mà, làm sao anh lại phải trơ mắt nhìn thằng khác chiếm chỗ chứ?
- Nó là con anh...
Anh không nghe cô nói gì cả, chạy vội ra bếp, rồi trở vào phòng với một chai cà chua trên tay.
Đổ một ít nước sốt ra tay, anh bôi lên trán con.
- Ta lấy máu mình ra thề, đợi ngươi lớn lên thêm chút nữa, ân oán này nhất định sẽ giải quyết!
-...
Vương Hoàng Lâm đã trở thành kẻ thù của bố mình từ đó.
7. Câu chuyện đêm khuya (1)
Đêm khuya tĩnh mịch, trăng thanh gió mát, trong một căn phòng tối, có đôi vợ chồng hừng hực khí xuân.
- Anh...nhanh...nhanh...a...a
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, tiếng của cậu con trai 3 tuổi vang lên:
- Mẹ ơi...mẹ ơi...
Cô nghe tiếng con, vội vàng đẩy anh ra, mặc vội cái áo ngủ, lấy chăn phủ lên người anh, rồi chạy ra mở cửa.
- Có chuyện gì sao con?
- Con bỗng dưng cảm thấy hơi sợ, liệu mẹ có thể qua ngủ cùng con không?
- À, con trai mẹ sợ sao, được rồi, mẹ qua ngủ với con nhé!
Anh nằm trên giường giãy nảy:
- Này, còn anh thì sao? Em định để anh thế này ư?
- Anh đi dội nước lạnh đi, chịu khó một bữa đi anh. - Rồi cô dắt tay con trai về phòng, để lại ai đó đau khổ trong đêm khuya.
8. Câu chuyện đêm khuya (2)
Nằm bên cạnh mẹ, Hoàng Lâm vòng tay ôm mẹ rồi thỏ thẻ:
- Mẹ bị đau ở đâu à? Mẹ đau ở đâu để Lâm xoa ẹ nhé..
Cô vừa cảm động vừa ngạc nhiên, ôm con vào lòng rồi hỏi:
- Sao con lại hỏi thế?
- Tại vì con nghe tiếng mẹ kêu bên phòng, con nghĩ là bố đánh mẹ...nên mới qua để đưa mẹ qua đây, không để cho bố đánh mẹ nữa..mẹ bị bố đánh ở đâu, có đau lắm không?
-...
Ai đó cứng họng giữa đêm khuya.
9. Câu chuyện của Hoàng Lâm (1)
Hoàng Lâm học lớp 3 được mẹ đón.
Ngồi trên xe, cô hỏi cậu quý tử nhà mình.
- Hôm nay con đi học sao rồi? Có gì kể mẹ nghe xem nào!
Hoàng Lâm quay đầu qua nhìn mẹ mình, làm ra vẻ thê lương.
- Cuộc sống thật quá khó khăn mẹ ạ! Cả thế giới trong mắt con giờ đều là màu đỏ thê lương.
-...Con bỏ cái khăn quàng ra khỏi mắt giùm mẹ....
-...
10. Câu chuyện của Hoàng Lâm (2)
Hoàng Lâm đi học về, đi qua phòng khách chỗ bố đang ngồi xem anime 囧, cố gắng đi thật nhanh, không để bố nhìn thấy mặt mình.
- Đứng lại!
Hoàng Lâm giật bắn mình, dừng bước.
- Quay mặt lại đây bố xem nào!
Hoàng Lâm dù không muốn nhưng vẫn phải quay đầu lại.
Anh nhìn vết bầm tím trên mặt con, nghiêm mặt lại.
- Làm sao thế kia?
- À, không sao đâu bố, hồi sáng con bị ngã cầu thang ở trên trường thôi...
- Thế sao phải giấu?
- Con nào giấu diếm gì? Do con sợ bố nhìn thấy thì sẽ đau lòng, nên...mới không để bố nhìn thấy mà..
Đúng lúc này, cô từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm điện thoại.
- Cô giáo vừa gọi, báo rằng Hoàng Lâm trên trường đã đánh nhau với một bạn cùng lớp, làm người ta bầm mặt và chảy máu mũi.
-...
11. Câu chuyện của Hoàng Lâm (3)
Anh và cô ngồi đối diện con trai, tra vấn.
- Sao con lại đánh người ta?
Hoàng Lâm cắn cắn môi rồi nói:
- Thằng đó nói con được cái nhà giàu mà phách lối, nói con đút tiền mới được cái thành tích như bây giờ, nên...
Hoàng Lâm nói xong, chuẩn bị tinh thần bị giảng đạo. Cậu nghĩ rồi thể nào bố mẹ cũng nói như cô giáo rằng người khác nói thế nào thì kệ người khác, rằng làm thế là sai,...
Nhưng có chết cậu cũng không ngờ được bố mẹ lại đồng thanh nói với cậu thế này.
- Thế sao con chỉ đánh nó bầm mặt và chảy máu mũi thế kia? Thằng đấy là phải đánh một trận cho nên thân. Lần sau gặp đứa nào kiểu đấy, đập nó một trận ra trò, rồi bố mẹ bảo kê cho! - Hai vợ chồng nhà nọ ưỡn ngực tự hào.
-...
Đây là cách dạy con của thế kỉ 21 chăng?
12. Tạm biệt
Hoàng Lãnh: Nhìn cái gì? Có còn gì nữa đâu mà đọc? Chia sẻ ấy người hai mươi mấy năm cuộc đời người ta là đủ lắm rồi, còn hóng nữa à?
Băng Du: Kìa anh, sao lại ăn nói kiểu đấy? Xin lỗi mọi người nhé! Dạo này chồng tôi hơi khó ở.
Hoàng Lãnh: Là do ai hả? Không phải do hai mẹ con nhà các người sáng chủ nhật, nhân lúc tôi ngủ mà lén đi chơi cả ngày sao?
Băng Du: Tại con nó sợ anh đấy chứ...
Hoàng Lãnh: Thằng oắt con, còn có ý định cướp vợ của Vương Hoàng Lãnh này...hừ...
Băng Du: Anh à, mọi người đang nhìn, chí ít chúng ta nên chào họ một câu chứ?
Hoàng Lãnh: Anh phải xử thằng kia đã, anh đến trường nó đây!
Băng Du: Ơ khoan đã! Chậc, tôi xin lỗi mọi người nhiều nhé! Câu chuyện của chúng tôi đến đây là kết thúc rồi, tạm biệt mọi người. * cúi đầu *
Zugai: Vâng, tạm biệt mọi người. Ta phải tiếp tục dưỡng thương sau hai lần ngã xe oanh liệt mấy ngày trước đây. Bộ mới sớm có thôi, nhớ ủng hộ nhé! •^•
- Toàn văn hoàn -
Sao Mày Chậm Hiểu Thế? Sao Mày Chậm Hiểu Thế? - Zugaikotsu