Thành công có nghĩa là thoát khỏi những nếp nghĩ cũ kỹ và chọn cho mình một hướng đi độc lập.

Keith DeGreen

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
Ông bà Thành phú ngạc nhiên vì con rể Thạch Hải ít về nhà. Căn phòng của anh ở cạnh phòng Thư Thư thường đóng cửa. Bà Thư Trâm hỏi con gái:
- Hình như con và Hải giận nhau?
Thư Thư cười:
- Đâu có mẹ. Anh ấy tốt với mẹ con con.
- Vậy à! Mẹ thấy Thạch Hải nó gầy gộc, sao con không hỏi xem nó có bệnh gì không. Không phải dễ có một tấm chồng tốt vậy đâu con.
Thư Thư xao xuyến trong lòng. Đúng là cô không gần gủi và để ý đến anh nên không biết. Thạch Hải càng ngày càng trầm lặng và ít nói hơn. Anh tìm cách ở lại công ty để tránh gặp Thư Thư. Nhưng anh rất nhớ bé Kỳ Anh.
Buổi chiều. Thạch Hải nhà. Anh sợ nhất là gặp Thư Thư Tình cảm anh càng lúc càng dâng đầy chẳng hề vơi. Anh sợ đến lúc nào đó anh không kềm giữ nổi mình xem thường anh.
Thạch Hải buồn hiu, bước chân muốn chùng lại Thư Thư đang đùa với bé San Hô, ( Kỳ Anh) trên chiếe xích đu. Đứa bé mừng rỡ gọi:
- Ba... ba.
Thạch Hải khẽ cuời, anh sã xuống bên Kỳ Anh:
- Bé Anh ơi, con ngoan không?
Nó gật đầu lia:
- Ba... ba...
Thạch Hải bế Kỳ Anh trong tay hôn lên đôi gò má phúng phính của bé Anh âu yếm:
- Ai thương con hả?
- Ba... ba...
- Có mẹ không?
- Có...
- Bé Anh dễ thương lắm, để ba bồng đi chơi nha!
Nãy giờ Thư Thư ngồi yên lặng xúc động khi thấy Thạch Hải yêu thương Anh như chính con mình. Cô thấy ân hận vô cùng. Tại sao lại đợi chờ vô vọng con người phản bội không ra gì ấy. Tại sao cô lại nỡ vứt một mảnh tình yêu đẹp và trong sáng như pha lệ. Lòng cô nguội lạnh tình yêu hay cô cố tình làm cho Thạch Hải đau khổ. Cô chẳng đáng để anh quan tâm yêu thương đâu. Cô thích anh gọi Kỳ Annh là San Hô hơn.
Một giọt lệ hối lỗi chợt tràn mi khi cô thấy dáng anh gầy hơn trước. Bà Thư Trâm còn tinh tế hơn cô nhiều.
- Bé Kỳ Anh dễ thương lắm.
- Ba bé làm gì?
- Giám... Đốc...
Thư Thư bước đến bày cho con. Thạch Hải cố ý không nhìn cô:
- Em khỏe chứ?
- Khỏe.
Thư Thư đặt tay lên ngực anh. Cử chỉ âu yếm hiếm hoi làm anh mừng mừng:
- Em muốn nói gì phải không?
Thư Thư mím môi:
- Anh tốt với mẹ con em quá Thạch Hải. Anh cứ hiu hắt.
- Tưởng gì, em cần suy nghĩ điều này.
Thư Thư khẽ chớp liền đôi mắt:
- Có phải em ác với anh lắm không?
- Không có. Anh nguyện làm cái bóng bên em suốt đời.
Thư Thư ngước nhìn anh đôi mắt dỏ học.
- Anh có thể li dị em và cưới vợ khác. Em làm dở dang cuộc đời. Đừng hi sinh vì em em nữa anh ơi.
- Anh muốn như thế. Nếu cả đời này được ở cạnh em dù chẳng có tình yêu anh cũng yên lòng.
Thư Thư cắn môi mình cho khỏi bật khóc:
- Anh vẫn còn yêu em sao Thạch Hải. Anh nghe lòng mình bâng khuân thổn thức:
- Còn mãi mãi đến hết đời anh.
Thư Thư òa khóc. Cô ngả đầu vào ngực anh tìm chút nương tựa đi khi lòng trống trải. Cảm giác này Thạch Hải rất quen:
- Có phải em sợ anh buồn không?
- Dạ....
Thư Thư ngoan ngoãn tự lúc nào không hay.
Thạch Hải nói đùa:
- Hai mẹ con tựa vào anh thế này chắc anh ngã mất.
Thư Thư hoảng hốt ngốc đầu lên rồi kéo tay anh ngồi lên chiếc xích đu.
- Lại đây đi Thạch Hải.
Thạch Hải nheo mắt nhìn cô:
- Sao có chuyện gì mà em như vậy. Tìm được tin ba Kỳ Anh hả.
Thư Thư véo vào hông anh:
- Đã bảo đừng nhắc con người ấy. Em ghét lắm.
- Vậy em thương ai nhất.
Cô liếc anh:
- Thương anh nhất.
- Thương như bé Kỳ Anh phải không?
Thư Thư ghét quá gật đầu luôn?
- Ừa... anh kỳ ghê. Chẳng biết, hiểu tình cảm của ai cả.
- Ủa ai mà tình cảm với anh nhỉ? Anh nghĩ trên đời này anh vừa hạnh phúc nhất mà cũng là người cô đơn nhất.
Thư Thư bỗng cắn nhẹ vào cánh tay anh. Thạch Hải lấy làm lạ. Anh không hiểu vì sao Thư Thư lại tỏ rõ quan tâm đến anh. Cả năm nay cô và anh luôn tránh né đụng chạm vào nhau. Anh chưa có một giây phút được làm chồng đúng nghĩa. Nhưng phải làm làm nhiệm vụ của người chồng nuôi vợ, nuôi con.
Anh đang đóng kịch. Một cái kịch dài nhiều tập. Anh lo sợ mình không đảm đương nổi cái vai ấy.
- Ngày mai anh đi em con em đi sắm sửa sẵn việc vợ chồng ta đi dạo chơi một buổi được không?
- Được chứ, anh sẵn sàng.
Thư Thư bỗng nghiêm nét mặt:
- Em thật có lỗi với anh.
Vuốt mái tóc cô, Thạch Hải cười nhếch môi:
- Em đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.
- Đưa con đây em bế. Anh tắm rửa rồi ta ăn cơm luôn thể.
- Em sao vậy?
Thư Thư ngước nhìn anh, cái nhìn yêu thương lạ lẫm. Lần đầu tiiên Thạch Hải phát hiện tình yêu cô dành cho anh vì cái nhìn ấy.
- Em đừng nhìn anh như vậy, anh không chịu nổi đâu.
- Anh định làm gì em hả?
- Anh sẽ cầu hôn lần nữa đó.
- Nếu lần này em chấp nhận anh có vui không?
Thạch Hải thở dài:
- Em đừng có đùa giỡn anh nữa Thư Thư.
Thư Thư níu tay anh. Cô muốn nói với anh thật nhiều. Nhìn anh thấy một niềm thương cảm ngoài ý muốn chợt dâng lên trong lòng không cuỡng nỗi. Bấy nhiêu tình cảm của anh dành cho cô, cho gia đình cô làm sao Thư Thư trả cho anh hết. Cô ray rứt vô cùng.
- Anh.
- Sao hả?
- Không giận em chứ?
Bà Thư Trâm xuất hiện trong nhà, Thạch Hải vội hôn lên mắt cô:
- Sao lại giận?
- Vì em không dành trọn tình cảm của một người vợ cho anh.
Thạch Hải cười, Thư Thư chìm đắm trong nụ cười quyến rủ của anh. Tại sao cô không thấy điều này trước để xảy ra phong ba cho cuộc đời anh và cô.
- Em nghĩ là anh ích kỷ nhỏ nhen vậy à?
- Nhưng em thấy tội nghiệp anh lắm.
Thạch Hải muốn ôm cô vào vòng tay mình mà nói lên muôn ngàn lời yêu thương mãnh liệt nhất.
- Sao có phải em nghĩ lại muốn làm vợ anh không?
Thư Thư nép vào ngực anh. Mùi hương quen thuộc ngày nồng ấm quyến rũ.
Cô im lặng nghe lòng mình dâng lên ngàn con sóng.
- Đêm nay em muốn tâm sự với anh.
Khẽ chớp mắt, Thạch Hải lấy làm lạ cử chỉ của Thư Thư trong buổi chiều nay anh cười.
- Bao nhiêu đêm cùng được miễn được gần em một đêm anh chết cũng vui lòng.
Thư Thư đặt bàn tay lên miệng anh vỗ nhè nhẹ.
- Ai cho anh nói bậy hả? Anh có gì em và bé San Hô sống với ai?
Thạch Hải nghe tim mình rộn rã cuối Thư Thư cũng hiểu lòng anh. Anh vội vàng đặt một nụ hôn lên môi cô rồi quay đi ngay. Thư Thư tròn mắt lạ lẫm. Cô nhớ nụ hôn của Đăng Triều ngày ấy. Nhưng chỉ là cái nhớ của tia chớp. Thạch Hải đáng yêu lắm vậy mà cô không phát hiện ra.
Bé Kỳ Anh vỗ vào mặt mẹ thích thú.
- Má... má... ba... ba... hôn...
Sau khi dùng cơm vui vẻ. Cả nhà sum họp. Ông Thành Phú nói với Thạch Hải:
- Công ty làm ăn ngày càng phát đạt. Cả năm nay con xin chuyển công tác về đây ba thấy nghề kinh doanh rất hợp với con. Hay là chúng ta phát triển thêm mấy chi nhánh nữa ba giao cho con quản lý.
Thạch Hải suy nghĩ rồi trả lời:
- Thôi ba à. Con muốn để thời gian dậy dỗ bé Kỳ Anh giúp Thư Thư nữa.
- Con là người cha tốt. Thư Thư có tu mấy kiếp đó.
Thư Thư đỏ ửng mặt ngượng nghịu đáp:
- Ba cứ khen anh ấy phỗng mũi lên khó coi lắm.
Bà Thư Trâm cười rầy Thư Thư - Con tệ lắm lúc nào cũng ăn hiếp Thạch Hải. Ráng mà chăm sóc chồng kẻo người ta cưới cho.
Thạch Hải sung sướng anh khẽ liếc về phía Thư Thư. Cô kín đáo nhìn anh.
Họ cười trong phúc tràn đầy.
- Tối nay mẹ giừ bé Kỳ Anh cho con Thư Thư ngơ ngác:
- Chi vậy mẹ?
Ông Thành phú đùa:
- Mẹ con muốn có thêm đứa cháu nữa đấy. Bà ấy muốn làm vườn giữ trẻ đây.
Cả Thư Thư và Thạch Hải đều cười. Anh ngượng đỏ cả mặt cũng đáp lời ông Thành phú:
- Chỉ sợ Thư Thư không thích. Cô ấy sợ già lắm ba à.
Bà Thư Trâm xua tay:
- Cià cả gì. Đừng như mẹ chỉ đẻ một mình Thư Thư, nó là con một làm tàng thấy bực. Con phải sinh thật nhiều cháu mẹ nuôi giúp cho.
Thư Thư chỉ cuời không nói gì.
Đêm đến, bà Thư Trâm rước bé Kỳ Anh về phòng mình thật. Bà ngạc nhiên khi thấy Thạch Hải không có ở chổ Thư Thư.
- Thạch Hải đâu con?
- Dạ anh ấy ngủ rồi mẹ ạ.
- Ở đâu?
Phòng bên cạnh.
- Sao vậy con? Mẹ dạy rồi mà con không nghe. Có ngày chồng bỏ đi ra ngoài đàng đúm, con đừng có ân hận. Mẹ thấy Thạch Hải ít về nhà con không lo sao?
Thì ra mẹ sợ cô mât chồng. Thư Thư không quan tâm đến anh nên đâu có cảm giác sợ mất. Nhưng bà Thư Thư lại lo sợ cho Thư Thư. Bà gọi cửa Thạch Hải không có trong phòng. Thư Thư cũng ngạc nhiên giờ này anh ấy đi đâu nhỉ?
- Chắc anh ấy thư giãn đâu đó mẹ ạ.
Thạch Hải đi lòng vòng khuôn viên nhà. Sao đêm nay anh cảm thấy khó ngủ một cảm giác rộn ràng cứ trào lên trong lòng anh. Anh bước trên con đường trải sói nghe lạo xạo. Mùi hương đêm làm cho anh ngây ngất dễ chịu hơn.
Một bóng đen vụt qua, thoáng giật mình. Anh chạy theo. Ăn trộm chăng.
Bóng đen mất hút. Thạch Hải nghĩ mình hoa mắt. Anh bắt đèn sáng cả khuôn viên. Không thấy gì, anh tắt đèn và trở về phòng mình. Thấy Thư Thư đứng tần ngần ngoài ban công, anh giật mình hỏi:
- Em chưa ngủ hả?
- Chưa. Em nhớ con.
- Ủa Kỳ Anh đâu?
- Bà ngoại nó ẳm đi rồi. San Hô chứ anh?
Thạch Hải choàng thêm áo cho cô.
- Em lạnh không? Mẹ nói chơi mả làm thật. em tính sao?
Thạch Hải kéo cô vào lòng. Thư Thư run lên trong tay anh:
- Tính sao? Em biết tính sao?
- Để anh xuống bế bé San Hô cho em.
Cái tên gợi nhớ Thạch hải không gọi:
- Thư Thư níu tay anh:
- Sao hả?
- Mẹ đi tìm anh đấy. Mẹ bảo...
- Bảo gì?
Hơi thở của Thạch Hải nồng nàn bên tai cô. Thư Thư bối rối.
- Mẹ bắt anh và em ngủ chung phòng.
- Thì mình sẽ ngủ chung phòng, Thạch Hải cười, Thư Thư chìm đắm trong nụ hôn của anh khi hai người thấy bóng bà Thư Trâm đi ngang.
Anh buông cô ra:
- Không giận anh chứ?
- Sao lại giận.
- Hình như mẹ muốn chúng ta hạnh phúc.
- Đúng vậy mẹ bắt đầu nghi ngờ anh rồi đó.
- Sao lại nghi ngờ anh.
- Vì anh hờ hững với vợ con.
- Anh có muốn vậy đâu.
Thư Thư nép vào ngực anh:
- Em tệ lắm phải không anh. Em chẳng làm tròn bổn phận người vợ.
Thạch Hải dịu dàng:
- Em có muốn làm vợ anh không?
- Anh hỏi kỳ qúa!
- Chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi. Lâu lắm rồi anh chưa được tâm sự với em dù chỉ là danh nghĩa bạn bè. Thư Thư níu tay anh vào phòng. Cử chỉ hồn nhiên của cô giống như ngày còn bé. Thương thương quá đỗi...
- ĐÊm nay em cho anh ngủ nhờ ở đây nha.
Thư Thư mỉm cười.
- Được thôi. Để mẹ khỏi ngi ngờ. Chỉ yêu cầu anh một điều.
Thạch Hải đứng lên:
- Em không yêu anh nghĩ chút anh, Mẹ không bỏ qua chuyện mình ngủ riêng.
Thư Thư dọn giường bảo:
- Em có nói gì đâu. Anh cứ tự nhiên. Thạch Hải mở cửa sổ cho gió lùa vào mát rượi. Anh nhớ làn gió biển có hương tóc. Thư Thư quyện trong gió Thư Thư rón rén sau lưng anh.
- Anh buồn à?
- Lâu rồi đâu có ai hỏi anh câu này. Em làm anh vui lắm Thư Thư. Anh quay lại kéo cô ôm vào lòng mình.
- Em có nhớ làn gió này không?
- Gió biển phải không anh?
- Ừ, một đêm trăng thanh gió mát cảnh vật hữu tình anh và em cũng ở bên nhau thế này. Anh mang biết bao hi vọng đã không kiềm giữ nỗi tỏ tình với em.
- Và em đá từ chối anh.
- Đúng từ đó mình có một bức tường ngăn cách. Anh muốn đêm nay không còn bức tường đó.
- Em nói rồi, chỉ tại anh cố chấp. Nếu hôm ấy anh đừng cưới em, cô dâu là nguời khác thì anh đã trọn vẹn hạnh phúc.
- Anh không thể mất em. Anh khong muốn cô dâu là người khác.
Thư Thư nắm mũi anh vuốt mạnh:
- Cố chấp, lì lợm ghê.
- Em nói gì.
- Em nói phải chi...
Thạch Hải cắn nhẹ lên môi Thư Thư thấy người gai gai. Trai tim cô đập loạn nhịp, cảm giác say mê mới mẻ ùa làm giác quen thuộc.
Thạch Hải mơn man trên mắt, trên mũi cô. Bỗng Thư Thư đẩy ra, anh chới với nhìn cô. Bỗng Thư Thư đẩy anh ra, anh chới với nhìn cô:
- Thư Thư. Hãy cho anh được một lần ở cạnh em sống trọn tình yêu của mình rồi anh sẽ ra đi vĩnh viễn.
Thư Thư bỗng ôm chầm lấy anh. Cái cảm giác ấy cô đã từng hưởng. Ngày ấy Đăng Triều từng làm thế với cô. Cô đã không cưỡng lại ham muốn nên khổ một đời và liên luy tới anh. Cô luôn bị ám ảnh vì chuyện đó. Một lần rồi tình yêu dang dở. Hôm nay Thạch Hải lại nói lời từ biệt đáng sợ. Cô không xa anh dù chỉ mợt giờ. Cô thương Thạch Hải quá. Không phải vì yêu cô mà vì nghĩa tình sâu nặng.
- Em không muốn xa anh đâu.
Thạch Hải sững sờ trước sự cuống quít của Thư Thư. Cô xiết chặt anh như sợ, sợ anh vuột mất khỏi tầm tay mình. Thư Thư bật khóc ngon lành.
Thạch Hải dỗ dành:
- Anh làm em sợ hả?
- Không. Em sợ phải xa anh.
Thạch Hải ôm cô thật chặt.
- Hãy quên hết mọi chuyện buồn. Anh sẽ giúp em tìm lại niềm vui trong tình vợ chồng. Bây giờ em ngủ đi.
- Còn anh...
Thạch Hải hôn lên mội cô:
- Anh sẽ ở cạnh em nếu em muốn... Thư Thư bỗng ôm lấy anh nằm xuống cạnh mình. Thạch Hải xiết cô vào lòng.
- Điều gì khiến em thay đổi.
Thư Thư chủ động hôn lên môi anh.
Vì em hiểu ra tình cảm thật của anh đối với em, em yêu anh.
- Cỡ nào?
- Cỡ nào anh thích.
- Dài thật dài và lâu thật lâu nhé. Thạch Hải cắn vào cổ cô làm Thư Thư la oai oái:
- Nè, anh định ăn thịt em hả?
Thạch Hải với tay tắt đèn, giọng anh ngọt ngào:
- Ta là phù thủy đây, đêm nay anh sẽ xơi tái con cừu non đấy.
Thư Thư chọc vào hông anh. Cô chợt nhớ ngày còn bé anh và cô từng chơi trò đuổi bắt như thế. Thạch Hải ôm chặt cô vào vòng tay. Cô cắn và chọc vào hông anh là anh buông ngay.
Nhưng lần này Thạch Hải không cho Thư Thư có cơ hội trốn khỏi vòng tay.
Anh dìu Thư Thư vào điều kỳ diệu nhất của tình yêu, Với Thư Thư tình yêu chân thật giờ đến muộn nhưng nó cực kỳ hạnh phúc và lãng mạn. Thạch Hải muốn đem hạnh phúc đến cho người mình yêu và anh đã thỏa lòng dù qua biết bao gain na và đau khổ.
Bà T'hư Trâm đập cửa gấp gáp làm cho Thư Thư và Thạch Hải giật mình ngơ ngác:
- Chuyện gì vậy anh?
- Mẹ gọi đó.
Thư Thư nhảy vội xuống đất, Thạch Hải khoác chiếc áo bên vai cô. Anh lên tiếng.
- Con ra ngay. Chuyện gì mà mẹ....
- Con... Kỳ Anh nó khcos oằn oại làm mẹ sợ quá.
Cả Thạch Hải và Thư Thư hoảng hốt cuồng cuồng ôm lấy Kỳ Anh, Thư Thư dỗ mãi không nín. Cô sợ quá níu tay Thạch Hải:
- Anh ơi! Kỳ Anh bệnh thật rồi anh làm sao cứu con đi anh.
Thạch Hải vội vàng chạy ra xe đưa vào bệnh viện ngay và cô đau như cắt.
Kỳ Anh khóc thét lên trong tay cô. Cô cho bác sĩ khám cho bé.
Thạch Hải xót xa, anh bế Kỳ Anh giúp Thư Thư, dỗ dành, vác lên vai.
Nhưng Kỳ Anh vẫn oằn người đau đớn, khóc thét lên:
- Bác sĩ ơi cứu giùm con chúng tôi...
Bác, sĩ chẩn đoán cho Kỳ Anh. Thư Thư ôm chặt lấy Thạch Hải lo sợ, lỡ con mình có chuyện gì thì sao? Nước mắt cô lăn dài xuống má.
Hai người ngồi chờ đợi trong thấp thỏm lo âu. Bé cô bề gì chắc cô không sống nổi. Thư Thư ôm mặt khóc rấm rức Thạch Hải cảm thấy yêu thương cô vô cùng. Anh dỗ dành:
- Chắc là không sao đâu. Em cố gắng chờ. Anh vào xem.
Một lát sau Thạch Hải trở ra đưa Thư Thư vào thăm bé Kỳ Anh:
Các bác sĩ cười vui vẻ:
- Anh chị yên tâm, bé đã hạ sốt giờ đang ngủ ngon lành. Tuy nhiên cần theo dõi, gan, ruột của bé yếu. Nội tạng có vấn đề.
Thư Thư tái mặt hơi lắp bắp:
- Nội tạng thế nào hả bác sĩ?
- Chỉ yêu, cần ăn kiêng một số thức ăn và có cách trị.
Thư Thư ngả vào vai Thạch Hải khóc sướt mướt:
- Có thuốc gì cứu con không anh?
- Em yên tâm bác sĩ trị cho thằng bé.
Kỳ Anh lại được xuất viện, nhưng thằng bé phải cần có một loại thành tro trị bệnh nội tạng. Lần này Thạch Hải đích thân ra biển để tìm loại tinh trùng ấy. Dù gian nan mấy anh cũng chẳng ngại ngần 􀃋 􀃋 􀃋 Đảo nhỏ thức đậy sau một đêm êm ả, yên lặng. Trời trong xanh, hứa hẹn một ngày thật đẹp:
Đăng Triều ngồi bó gối trong một căn liều nhỏ của người dân chài. Anh đâu có biết mới ngày hôm trước một cơn giông đã quét qua bãi biển này. Dấu vết mấy ngôi nhà tạm bị chõng chơ nằm ở bãi biển ngổn ngang.
Mấy người dân chài khảo nhau:
- Hôm nay các anh nhặt được bao nhiêu hòn ngọc?
Một người có làn da rám nắng bảo:
- Tiền bạc ở dưới biển, tìm vớt lên để sống không phải dễ... Có khi phải đổi lấy mạng sống.
- Ừ, không có gì khổ bằng dân chài nào cũng nghèo. Giàu đó rồi mất đó.
Thần biển nổi giận lấy sạch.
Đăng Triều muốn hỏi nên xen vào:
- Hình như hôm qua bão tràn qua đây hả các anh?
- Không phải bão mà chỉ là cơn lốc xoáy lướt qua.
- Lốc hay bão biển cũng vậy thôi. Làng chài này có người ra đi vĩnh viễn không về:
- Tội nghiệp quá, họ không biết sao còn ra biển.
- Đâu có bão biển bất ngờ các ông ấy đều là tay đi biển cừ khôi.
Người đàn ông lớn tuổi chắt lưỡi:
- Đáng thương nhất là một cậu trai ở đất liền sang đảo tim loài trùng biển phải ở ngoài khơi mới có. Anh ta đến đây hai hôm rồi ra biển với một ngư dân đã hai hôm không thấy về.
Đăng Triều tò mò:
- Anh ta bắt trùng biển làm gì, hờ bác?
Ông lão gật gù:
- Cậu ấy bảo rất cần loài trùng biển này về đốt tán thành tro bụi để trị bệnh nội tạng cho con trai. Tội nghiệp cả cha và con. Thằng bé vĩnh viễn mất cha. Ai đâu nhắn về cho mẹ nó biết. Đau đớn quá.. Thương cảm, mọi người đều im lặng cả. Người chủ quán bưng cà phê ra đãi mọi người. Ông lão hỏi:
- Thằng Báo vẽ chưa?
- Dạ thằng Bảo đi đâu mà về?
- Thì đi cùng ông khách hôm qua đó.
- Anh chàng tên Thạch Hải đó hả?
Đăng Triều giật thót tim tròn mắt:
- Bác vừa nói anh chàng là Thạch hải phải không?
- Ừ, Thạch Hải là sếp của trạm hải quân trên đảo. Nhưng cậu ấy đã về quê cưới vợ và có con.
- Trời ơi! Anh ấy sao rồi hả bác?
Mọi người ngạc nhìn Đăng Triều:
- Cậu là bạn của cậu ấy hả?
- Dạ là bạn. Xin mọi người kể rõ giùm tôi đi.
- Bảo à? Có người hỏi chuyện của Thạch Hải nè. Kể cho cậu ấy nghe. Chàng trai tên Bảo mặt mày sáng sủa vẻ thất thần khi thoát khỏi cơn bảo biển bất ngờ.
Anh ngồi cuống cạnh Đăng Triều nói chậm rãi:
- Tôi quen anh Thạch Hải vì anh là sếp của tôi trong quân ngũ. Hôm qua tôi và anh ấy đi trên chiếc ca nô. Anh ấy lái siêu tốc. Tôi chỉ cho anh tìm loài trùng biển mà anh cần. Trong lúc mải mê vớt mấy con trùng biển trong xanh. Anh bơi rất giỏi thì bất ngờ bị con sứa độc tấn công. Anh ngoi lên mặt nước kêu cứu, tôi loay boay điều khiển ca nô chạy tới thì anh bị hôn mê ngất trên biển. Nhờ chiếc áo phao tôi vẫn thấy anh. Nhìn cơn gió lốc tràn qua tôi hỏang hốt cho ca nô chạy vào bờ. Bão biển ập đến thật bất ngờ anh ấy bị sóng biển cuốn đi trôi mất xác trước cặp mắt thất thần của tôi. Ca nô bị lật nhào nhưng nhờ có áo phao tôi không sao cá và trở về đây như từ địa ngục về. Tôi hiểu rằng mình đã vĩnh viễn mất Thạch Hải.
Kể xong Bảo bùi ngùi đứng lên sa nườc mắt bước đi.
Nhờ ra đảo san hô Đăng Triều mới hay tin. Thạch Hải đi biển chết. Anh thương cho số phận Thư Thư và đứa hé.
Thạch Hải ơi, anh là người tốt sao lại vội ra đi sớm bỏ họ lại bơ vơ trên đời như thế. Đăng Triều bùi ngùi xót xa thật sự cho Thạch Hải, Đăng Triều bước đi liêu xiêu trên bãi biển. Anh thấy dường như Thạch Hải vẫn còn đâu đó căn dặn anh. Hãy chăm sóc Thư Thư giùm tôi. Cô ấy yêu cậu lắm đó. Trời hôm nay lồng lộng một màu xanh thật bình yên lạ lùng. Có ai ngờ ngày hôm qua nơi đây đã có bao người đã ra đi mãi để lại nổi mất mác cho bao người vợ, người con vĩnh viễn. Trời gieo bất hạnh cho con người khó mà đoán trước việc gì xảy ra.
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé