The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lâm Thúy Kim
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Anne Nguyen
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2212 / 35
Cập nhật: 2022-07-30 20:49:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 : Đa Suyễn - Phần 7
ôi không cho anh ta đưa về.
Tôi gọi taxi, xe lăn bánh, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Lý Mục Thần vẫn đứng ở ven đường nhìn xe rời đi.
Lúc ấy tôi cũng đã nói cho anh ta tôi cần thời gian. Tôi muốn anh ta chờ, anh ta cũng đồng ý.
Mà đến lúc anh ta chờ không được, sẽ đối với tôi thất vọng? Hay là sẽ hận Hồ Khiên Dư?
Đợi đến khi taxi đi một quãng xa, không còn nhìn thấy bóng dáng Lý Mục Thần, tôi rút điện thoại gọi cho Thác Ni.
"Lâm tiểu thư, nhanh như vậy đã gọi điện cho tôi?"
Nghe giọng nói, tình trạng sức khỏe của Thác Ni phục hồi không tồi, không còn gì phải lo lắng.
Nếu đã là quan hệ hợp tác, tôi cũng không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lý Mục Thần, ông có thể tìm anh ta hợp tác."
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó giọng nói Thác Ni có chút lạnh lùng truyền đến: "Hằng Thịnh Lý Mục Thần?"
"Đúng"
"Tôi không nghe sai?"
Thác Ni nghi vấn không phải không có lý. Lý Mục Thần trước nay vẫn theo Hồ Khiên Dư làm việc, muốn lôi kéo anh ta hợp tác thật không phải chuyện dễ dàng.
Tôi đoán được nghi vấn trong lòng Thác Ni, đối với chuyện giữa tôi, Lý Mục Thần và Hồ Khiên Dư tôi cũng không nghĩ nói cho ông ta, vì thế chỉ có thể ngắn gọn: "Không nên hỏi tôi đã làm gì, cũng đừng hỏi tôi thế nào làm được."
"Lâm tiểu thư, rất lâu rồi tôi không làm những việc không nắm chắc mười phần thắng." Ông ta trả lời.
Đúng vậy!
Thác Ni già đi, tuy rằng vẫn còn rất phiêu lưu, nhưng cũng không mất công đi để ý những việc không nắm chắc phần thắng.
"Một giám đốc cấp cao trong công ty, nếu không phải chuẩn bị về hưu, hoặc là căng thẳng với chủ tịch hội đồng quản trị sao có thể có khả năng đi kiếm ăn ở máng khác?"
Ông ta giải thích như vậy.
Tôi không có chứng cớ, chỉ có thể hết sức cam đoan: "Ông tạm thời không cần lộ diện tìm Lý Mục Thần bàn bạc, cứ tìm một công ty săn người đàm phán với anh ta. Tôi có thể cam đoan với ông, qua quý đầu của năm mới anh ta nhất định sẽ dao động."
Cuối cùng Thác Ni cũng nhận lời yêu cầu của tôi.
Tôi không còn gì muốn nói, đang định cúp điện, đột nhiên nhớ tới còn muốn hỏi tình hình của Lộ Tây.
Khi tôi nhắc đến tên Lộ Tây, đầu dây bên kia lập tức rơi vào im lặng.
Tôi nghĩ Thác Ni sẽ không trả lời, ông ta lại mở miệng: "Tôi ở biệt thự an dưỡng chưa trở về. Nhưng nghe người hầu nói cô ấy làm loạn, khóc lóc bắt bọn họ thả đi, khóc đến khi mệt mới chịu ngủ."
Khóc?
Đúng vậy.
Khóc là vũ khí khó chịu nhất của đàn bà.
Giống như tôi, dùng nó để đối phó với Lý Mục Thần, lại như Lộ Tây dùng nó đối phó với Thác Ni.
Đi?
Đi đâu? Đi gặp Hồ Khiên Dư?
Tôi muốn cười, nhưng thác Ni ở đầu bên kia điện thoại tâm tình có vẻ không tốt, tôi cố kìm lại, hỏi: "Hai người thực sự yêu nhau sao?"
Ở bên kia im lặng, sau đó lạnh lùng đáp lại: "Chuyện của tôi dường như cùng cô không quan hệ. Lâm tiểu thư bớt xen vào chuyện của người khác một chút."
Theo tôi thấy đây không coi là xen vào chuyện của người khác.
Tuy rằng ý chí đã không còn xem Lộ Tây như bạn bè, nhưng trái tim lại không bỏ xuống được.
Cô gái này, khi tôi ở Mỹ là người duy nhất cho tôi sự ấm áp. Đáng tiếc, trên thực tế, có lẽ tôi chưa bao giờ tiến sâu vào nội tâm của Lộ Tây. Cũng như cô ấy chưa bao giờ thực sự thấu hiểu tôi.
Tuy rằng lý trí nói cho tôi biết, tôi cùng Lộ Tây đều không phải là những người bạn thực sự, nhưng trái tim vẫn khăng khăng một mực nhớ kĩ, cô ấy là người đã từng quan tâm chia sẻ với tôi.
Có lẽ Thác Ni cảm thấy tôi như vậy là xen vào chuyện của người khác, nếu thế tôi sẽ thay đổi một cách khác hỏi ông ra: "Vậy khi nào thì ông định thả tự do cho cô ấy?"
Thác Ni đùa cợt cười: "Cô quên sao? Là cô muốn giam lỏng cô ấy lại."
Đúng, giam lỏng Lộ Tây là yêu cầu của tôi. Ông ta trả lời như vậy, tôi á khẩu không nói thêm được gì.
Cuối cùng, vẫn là Thác Ni mở miệng phá vỡ không khí im lặng: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ cùng cô ấy kết hôn. Đây là chuyện cả đời. Tôi cùng cô ấy, cả hai trong lúc đó đều đã không còn tự do."
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ có thể một câu vẽ rắn thêm chân, "Đối với cô ấy tốt một chút."
Lộ Tây đã nói mình thích những người đàn ông lớn tuổi vì từ nhỏ cô ấy thiếu sự che chở.
Nếu những lời này của Lộ Tây không phải là nói dối, như vậy Lộ Tây đồng ý lấy Thác Ni hẳn là xuất phát từ chân tình.
Nghĩ như vậy, tôi tự động bài xích khả năng Lộ Tây cùng Hồ Khiên Dư có quan hệ.
"Bây giờ không phải lúc để cô lo lắng quan hệ giữa tôi và Lộ Tây," Thác Ni ngừng một lát mới tiếp tục, "Lâm tiểu thư, cô lúc này... thật ra nên đi quan tâm đến Hồ Khiên Dư nhiều một chút."
Giọng nói lạnh như băng của ông ta hàm chứa một tia mỉa mái, tôi không khỏi nghi ngờ hỏi lại: "Có ý gì?"
Tiếng cười của Thác Ni truyền đến, sau đó nói: "Hôm nay, Hồ Khiên Dư ngã một cú rất đau, cô là phụ nữ của hắn, nên hợp thời lộ diện an ủi hắn một chút."
Tôi cắt máy, nhanh chóng gọi đến số điện thoại riêng của Hồ Khiên Dư.
Chờ thật lâu, lập tức một giọng nữ máy móc vang lên: "Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được..."
Tôi cúp máy, lại tiếp tục gọi, vẫn như trước không có người nghe.
Cuối cùng, gần hai mươi lần cũng có người tiếp, nhưng không phải là Hồ Khiên Dư, "Alo"
Giọng Vương Thư Duy.
Nếu tôi nhớ không nhầm, di động Hồ Khiên Dư có lưu số điện thoại của tôi, Vương Thư Duy nhất định thấy màn hình hiển thị tên tôi, lại vẫn có thể công thức hóa trả lời như vậy.
Tôi vẫn rất khâm phục Vương Thư Duy, anh ta cho tới bây giờ lãnh huyết, lại vẫn có thể tỏ ra nho nhã khoan thai.
Tôi cắn môi nói: "Tôi là Lâm Vi Linh, tôi tìm Hồ Khiên Dư."
Lúc này tôi ở đầu dây bên này đã gấp đến muốn nghiến răng nhưng không có cách nào phát tác, chỉ có thể giả bình tĩnh, "Vậy có thể nói cho anh ta bây giờ tôi lập tức đến."
"Được!"
Tôi cắt điện thoại, tiến đến phía trước nói với lái xe: "Làm ơn quay đầu, đi Hằng Thịnh."
Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm Nối Tiếp - Lam Bạch Sắc Sai Lầm Nối Tiếp