Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Bạch Sắc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Lâm Thúy Kim
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Anne Nguyen
Số chương: 67
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2212 / 35
Cập nhật: 2022-07-30 20:49:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31 : Đa Suyễn - Phần 4
hác Ni té trên mặt đất, cả người run rẩy.
Mà Lộ Tây đứng cách ông ta hai thước.
Giữ bọn họ lúc này, một lọ thuốc rơi trên thảm.
Trước đây tôi nghe Lộ Tây nói Thác Ni bị bệnh tim...
Cô ấy lúc này lẳng lặng nhìn lọ thuốc nằm trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Thác Ni cùng chằm chằm nhìn lọ thuốc, cánh tay duỗi thẳng muốn với mà không được.
Tôi đẩy cửa chạy vọt vào.
Tiếng động làm Lộ Tây bừng tỉnh, cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi xông đến.
"Cậu đang làm gì vậy? Còn không mau cứu ông ta?!"
Tôi hét lên với cô ấy.
Bả vai Lộ Tây chấn động mạnh, một giây sau liều mạng lắc đầu như điên rồi.
Tôi bất đắc dĩ nhìn Lộ Tây, nhặt lọ thuốc lên, chạy đến bên cạnh Thác Ni.
Ngay lúc này Lộ Tây lao đến giữ lấy cánh tay tôi: "Không được... không được... ông ta, ông ta muốn hại anh trai mình..."
Tôi cố gắng vùng khỏi tay cô ấy, vội vã chạy đến bên người Thác Ni, cố gắng nâng nửa người ông ta dậy, đem thuốc đổ ra lòng bàn tay. Thác Ni run run cầm thuốc nuốt vào.
Chỗ này không có nước, Thác Ni uống thuốc xong tôi đỡ ống ta dậy ngồi xuống.
Sau đó, nhìn về phía Lộ Tây.
Cô ấy khóc.
Tôi thở dồn dập.
Mà Thác Ni vượt qua một hồi sống chết, mặt xám như tro dựa vào ghế.
Thanh âm duy nhất chung quanh chính là tiếng khóc của Lộ Tây.
"Tại sao cậu có thể như vậy? Có biết thiếu chút nữa hại chết ông ta hay không?"
Tôi vất vả bình phục hô hấp, từng bước tiến đến trước mặt Lộ Tây, chất vấn cô ấy.
Hai mắt Lộ Tây đẫm lệ mông lung nhìn tôi hồi lâu mới thút thít nói: "Vi Linh, là ông ta, là ông ta muốn... muốn hại anh trai mình... mình là... là... giúp anh trai mình..."
Đầu óc tôi hỗn loạn, nhưng chuyện nhà họ Diêu cùng vị hôn phu của cô ấy, căn bản tôi cũng không muốn biết nhiều.
Dù sao, tôi cùng Diêu Khiêm Mặc cũng không có gì gọi là đồng điệu.
Chờ tất cả bình tĩnh trở lại, tôi xoay người hướng Thác Ni.
Ngay lúc tôi cách Thác Ni khônng đến hai bước thân, ông ta hồi phục một chút, giọng nói mang theo ý mỉa mai, hướng về Lộ Tây đang ở phía sau: "Cô rốt cuộc muốn giúp anh trai mình, hay vẫn là giúp Hồ Khiên Dư?"
Ba chữ Hồ Khiên Dư này tôi tưởng chính mình nghe lầm, lại nhìn thấy mặt Lộ Tây tái nhợt đi, mới chắc chắn, mình không hề nhầm lẫn.
Tôi chuyển tầm mắt đến Thác Ni, sau đó rời đến người Lộ Tây, bình tĩnh hỏi cô ấy, "Có ý gì?"
Lúc này trong mắt Lộ Tây chợt lóe lên, sau đó, giọng nói không run, ánh mắt cũng không đổi, chỉ nói cho tôi: "Vi Linh, việc này không liên quan đến cậu."
"Không liên quan đến mình?"
Tôi thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng lại bắt buộc mình kìm lại. Tôi xoay người, ánh mắt hướng Thác Ni, mở miệng hỏi ông ta: "Có ý gì?"
Thác Ni đã khôi phục một chút khí lực, cũng nhìn tôi, có lẽ tôi đối với việc này chấp nhất một cách kì lạ làm cho Thác Ni để ý. Ông ta đánh giá tôi một hồi mới nói: "Cảm ơn cô cứu tôi. Nhưng chuyện này, quả thật không liên quan đến cô."
Tôi nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Ông có còn nhớ Lâm Thậm Bằng?"
Ông ta dường như hồi tưởng một chút, bỗng nhiên mi tâm nhíu lại, nhìn thẳng tôi, lát sau như cười như không nhếch nhếch khóe miệng: "Đừng nói cho tôi cô là..."
Tôi tiếp lời ông ta: "Đúng vậy, tôi là con gái ông ấy."
Nghe tôi nói như vậy, Thác Ni trầm mặc, dựa vào tay vịn muốn đứng lên.
Ánh mắt Lộ Tây lúc đó nhìn Thác Ni băn khoăn, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Vi Linh, chuyện này cậu không cần nhúng tay. Đối với cậu không có lợi."
Lộ Tây nói xong liền đi ra cửa.
Chờ khi Lộ Tây đi khỏi, nghe tiếng cửa sập lại tôi mới hồi phục tinh thần hỏi Thác Ni: "Nói cho tôi biết, có chuyện gì?"
Ông ta nhìn tôi, không hề chớp mắt, sau đó lên tiếng: "Nghe Lộ Tây nói cô cùng Hồ Khiên Dư đợt vừa rồi đi Hongkong?"
Mặc dù không biết vì sao ông ta hỏi vậy nhưng tôi vẫn gật đầu.
"Gặp Lý Triệu Giai?" Ông ta lại hỏi.
Tôi không muốn tiếp tục vòng vo, đối với vấn đề này từ chối trả lời, chỉ nói: "Không cần quanh co, tôi muốn biết chuyện gì làm cho ông cùng Lộ Tây trở mặt?"
Ông ta cười ra tiếng: "Tôi chuẩn bị đánh sụp công ty bất động sản của Hồ Khiên Dư ở Hongkong."
Tôi nghĩ một lúc, lập tức cũng cười: "Đừng nói với tôi rằng ông cũng Lý Triệu Giai chuẩn bị bắt tay hạ bệ công ty của Hồ Khiên Dư?"
Ông ta ngừng cười, lại đánh giá tôi một phen, sau đó cũng không đưa ra kết luận gì, chỉ đơn giản nói: "Hồ Khiên Dư giữ cô ở bên người thật sự mười phần thất sách."
Nói xong ông ta chăm chú nhìn lọ thuốc trong tay: "Lúc đầu Lộ Tây định báo cho hắn, nhưng di động bị tôi ném hỏng, cô ta không có dãy số của Hồ Khiên Dư nên không thể liên lạc được."
Tôi lập tức cảnh giác, lo sợ nhìn phía cửa. Vậy vừa rồi? Ông ta sao không ngăn lại Lộ Tây? Để cho cô ấy đi như vậy thông báo với Hồ Khiên Dư?
"Vậy sao ông không ngăn cản cô ấy?" Tôi cao giọng hỏi.
Ông ta cười vẻ tự tin: "Cho dù Hồ Khiên Dư biết cũng chỉ là đấu từ trong tối chuyển ra ngoài sáng, tôi không cần."
"Không được." Tôi đánh gãy ông ta, tự hỏi một lát mới mở miệng, "Vệ sĩ của ông có ở đây không?"
Ông ta nheo mắt nhìn tôi đáp: "Ở trong xe dưới lầu."
"Gọi cho họ chặn đứng cô ấy lại, giảm lỏng hay thế nào cũng được. Tóm lại không được để cho Lộ Tây gặp Hồ Khiên Dư."
"Ông ta không trả lời."
"Xem như ơn tôi cứu ông một mạng, nhận lời tôi!"
Lúc này, Thác Ni không còn do dự, gọi điện thoại cho vệ sĩ, chỉ nói: "Nếu Diêu tiểu thư xuống lầu giữ cô ta lại."
Một câu phân phó ngắn ngủi xong, Thác Ni cúp điện, khó khăn chống đỡ cơ thể đứng lên, chậm rãi từng bước một đi đến phía tôi.
"Lâm tiêu thư, cô có biết muốn tôi gọi cuộc điện thoại này có nghĩa là gì sao?"
Ông ta sắc mặt không đổi hỏi tôi.
Tôi cười.
Tôi đương nhiên biết nghĩa là gì, nghĩ thế, tôi vươn tay hướng Thác Ni: "Hợp tác vui vẻ!"
Thác Ni rốt cuộc cười ra tiếng, vẫn là nụ cười ba phải mang chút mỉa mai châm biếm, nhưng ông ta vươn tay ra, nắm lấy tay tôi: "Tốt lắm, Lâm tiểu thư, hợp tác vui vẻ."
Về phía Lộ Tây, chuyện cô ấy cùng Hồ Khiên Dư tôi không cần biết, tôi chỉ cần nhắc nhở mình nhớ kĩ: Diêu Lộ Tây không còn là bạn tốt, thế là đủ.
Trên thương trường vốn không có kẻ địch hay bạn bè vĩnh viễn. Cái chính là, những lời này dùng với tôi cùng Lộ Tây thật sự có bao nhiêu châm chọc.
Lúc tôi về, ở dưới lầu đã nhìn thấy xe Hồ Khiên Dư, cho nên khi mở cửa vào nhà, dưới ngọn đèn phòng khách, nhìn vị Hồ đại thiếu ngồi chiễm chệ trên sôfa tôi cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
Thấy tôi trở về, Hồ Khiên Dư đưa tay xem đồng hồ: "Anh chờ em... hai giờ rồi."
Lúc này nhìn mặt Hồ Khiên Dư, tuy rằng không cố ý nhưng tôi vẫn không khỏi nhớ tới Lộ Tây. Rõ ràng Lộ Tây cùng hắn chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau... vậy bọn họ, rốt cuộc có quan hệ thế nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, Hồ Khiên Dư quen Diêu Khiêm Mặc, chẳng nhẽ qua Diêu Khiêm Mặc quen biết hay sao, hoặc là còn có một tầng quan hệ sâu hơn nữa cũng không chừng.
"Nghĩ gì vậy?" Hồ Khiên Dư đột nhiên hỏi.
Tôi hồi phục tinh thần, buộc chính mình không được suy nghĩ nhiều, cởi giầy vào cửa.
Hồ Khiên Dư lùi sang một bên, vỗ chỗ trống bên cạnh ý bảo tôi ngồi xuống.
Tôi dừng lại một chút, trong lòng giằng co, lại vẫn ngoãn ngoan đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Tôi vừa ngồi xong, tay Hồ Khiên Dư lại vươn đến: "Tại sao muộn như vậy?"
Tôi nghĩ nghĩ, trả lời: "Tán gẫu cùng Lộ Tây một chút, quên thời gian."
Tôi nói hai từ "Lộ Tây" xong nhìn phản ứng của hắn.
Nhưng trên mặt hắn không có một chút khác thường, biểu tình ngụy trang rất tốt, quả thực không chê vào đâu được: "A? Anh nghe Diêu Khiêm Mặc nói em cùng em gái anh ta quan hệ tốt lắm."
Dừng một chút hắn còn nói: "Em cùng cô ấy nói chuyện gì?"
Tôi vuốt vuốt tóc, dịch xa một chút nhìn hắn, sau đó thu hồi tầm mắt, cởi áo khoác trên người vắt lên tay vịn sôfa đáp lại: "Đều là chuyện phụ nữ, đàn ông, hôn nhân, còn có... " Tôi dừng một chút, bổ sung, "... Còn có tình yêu."
Tôi nói đến đây, Hồ Khiên Dư biểu hiện một chút không yên lòng, tiến đến vuốt ve cánh tay tồi, thản nhiên phụ họa: "Tình yêu? Thật đúng là chuyện phụ nữ."
Mỗi lần cũng Hồ Khiên Dư nói chuyện tôi đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lời nói phải đưa đẩy, lại không được để lộ ra sơ hở, đề phòng lẫn nhau. Nhưng dù sau cũng phải cảm ơn Hồ Khiên Dư, bởi vì hắn là người dạy tôi, một người thì ra có thể dối trá đến như vậy.
Tay hắn dần dần chuyển qua thắt lưng tôi, tôi hơi nghiêng người, quay mặt nhìn hắn: "Vậy đàn ông các anh bình thường tán gẫu chuyện gì?" Hắn rõ ràng không muốn trả lời, hôn nhẹ tôi, "Em hôm nay cũng thật nhiều chuyện..."
Nói xong rướn người đến, lúc này cho tôi một nụ hôn dài.
Xong xuôi, tôi nghĩ hắn sẽ không trả lời mình, lại không ngờ hắn mở miệng: "Chuyện đàn ông hay tán gẫu? Làm ăn, kinh doanh, lợi nhuận... tất nhiên còn có phụ nữ."
"Vậy anh..." Tôi đang muốn mở miệng, hắn lại tiếp tục hôn xuống. Hắn hôn dịu dàng, khóe miệng khẽ hé mở, liền sau đó lưỡi tiến vào.
"Chúng ta không nên tiếp tục đề tài này..." Trong lúc quấn quýt, tôi nghe thấy giọng nói Hồ Khiên Dư vang kên, "Hẳn là tiếp tục việc ở toilet khi nãy..."
Tôi bị Hồ Khiên Dư ôm, nghiêng ngả đi vào phòng ngủ, tôi cố gắng giữ lấy tay Hồ Khiên Dư, giãy dụa muốn đi tháo trang sức, rửa mặt cũng đẩy hắn đi tắm rửa.
Hắn không chịu đem tôi đặt ở trên giường, lập tức đè lên trên.
Tôi giương mắt nhìn hắn hỏi: "Đừng nói cho tôi anh bẩn như vậy đã muốn đi lên giường?"
Hồ Khiên Dư không nói chuyện, cánh tay vẫn ôm chặt lấy eo tôi.
Hồi lâu sau, hắn vẫn không nói, tay cũng không nhúc nhích.
"Không tắm?" Tôi mờ mịt hỏi.
Hắn nhìn tôi một lúc sau cúi đầu cắn cắn môi tôi: "Ngay hôm qua gọi điện cho anh có việc gì?"
Tôi quay đầu suy nghĩ. Tôi không nhớ mình có gọi điện thoại cho hắn, nhưng hắn gọi cho tôi rất nhiều.
Tuy rằng không rõ hắn hỏi như vậy có ý gì, tôi cuối cùng cũng trả lời qua quýt: "Nếu tôi nói nhớ anh mới gọi điện, tin sao?"
Hắn cười một cái, lắc đầu.
Tôi đâm ra chán nản, đẩy hắn ra ngồi dậy.
Hắn lần này cũng không ngăn tôi, mặc tôi đứng dậy. Đi đến cửa phòng tắm, tôi cho chút nghi ngờ quay đầu, chỉ thấy Hồ Khiên Dư lười nhác nằm nghiêng trên giường, một tay gác lên trán, vừa lúc ấy nhìn tôi.
Tôi tẩy trang, pha nước tắm, trở về phòng ngủ.
Lúc này Hồ Khiên Dư ngồi trên giường, quần áo chỉnh tề nhìn đồng hồ: "47 phút."
"Xin lỗi." Nói xong, tôi đi đến tủ quần áo, chuẩn bị thay áo tắm trên người. Đúng lúc tôi cởi dây lưng, Hồ Khiên Dư đi đến phía sau, giữ lấy tay tôi, dễ dàng đem áo trên người kéo xuống.
Lưng của tôi đặt ở tủ quần áo, môi Hồ Khiên Dư một đường từ cổ tôi trượt xuống dưới, chậm rãi nhấm nháp.
Tôi thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ.
Miệng hắn động vào da thịt làm cho từng mạch máu tôi dần căng lên.
Đầu Hồ Khiên Dư di chuyển đến trước ngực. Tôi ôm lấy đầu hắn, ngực bị khoang miệng ấm áp vây quanh, đầu lưỡi cuốn lấy nhẹ nhàng liếm láp.
Tôi khó khăn giữ lấy tóc Hồ Khiên Dư khiến cho hắn ngẩng đầu lên.
"Anh không phải vì tôi mà vội vã trở về?"
Hắn cười rộ lên: "Rốt cuộc thì cũng có lần em đoán đúng."
Nói xong ôm ngang người tôi, một lần nữa trở lại trên giường.
Cả thân thể nặng nề của hắn dường như đặt toàn bộ trên tôi, tôi theo bản năng tránh, tay cũng bắt đầu cởi quần áo hắn.
Quần áo hắn chỉnh tề, mà tôi không có một mảnh che thân, tôi không thích cảm giác như vậy.
Tay tôi cởi cúc áo Hồ Khiên Dư, chờ cho bộ ngực cường tráng của hắn lộ ra, tay tôi lần xuống dưới, cởi khóa, đi vào nơi nóng bỏng nhất của hắn nhẹ nhàng trêu chọc.
Hồ Khiên Dư thỏa mãn ra mặt, lúc này đầu gối tôi dùng sức giữ lại khoảng cách với cơ thể hắn.
Tôi dẫn đường cho hắn tiến vào.
"Đêm nay tại sao nhiệt tình như vậy?"
Sai Lầm Nối Tiếp Sai Lầm Nối Tiếp - Lam Bạch Sắc Sai Lầm Nối Tiếp