Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4921 / 7
Cập nhật: 2015-11-18 19:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
n Vũ đứng nhìn ánh trăng bạc mỏng manh vỡ vụn ra trên mặt nước. Xa xa chuông nhà thờ đang ngân nga những âm thanh rời rạc u buồn. Từng đàn chim rủ nhau bay về tổ, chúng chả buồn để ý đến cô.
Lâm Vỹ đã vắng mặt ba ngày, ba ngày với một đôi hứa hôn quả là quá hạnh phúc.
Bây giờ trong cô chỉ còn lại một cảm giác, đó là đau đớn và bị lãng quên. Nhưng bây giờ cô cũng có thể được khóc, khóc một cách mùi mẫn, khóc một cách ngon lành mà không phải sợ ai nhìn thấy và cười chê.
Có thể cô thật ngốc nghếch khi yêu anh, nhưng cô sẽ không hối hận vì sự ngốc nghếch của mình.
Những điều Lâm Huy nói về Lâm Vỹ cô không thể không tin được. Song sự thật lại là Lâm Vỹ sắp kết hôn với Khả Vi, điều đó cô cũng không có lý do gì để chối bỏ. Như vậy có nghĩa là Lâm Vỹ thương hại cô, những rung động của anh trước cô cho dù có thật cũng chỉ là một sự nhất thời. Còn Khả Vi mới thật sự là người anh muốn cưới làm vợ. Thật sự không thể thiếu trong cuộc đời anh. Cô tự nhủ không có chỗ cho cô trong cái tương lai của anh. Cô nên chấp nhận thực tế đó càng sớm càng tốt. Dẫu sao cũng phải đến lúc kết thúc. Cô mong sao được lãng quên tất cả.
- Ân Vũ!
Ân Vũ ngẩng lên khi nghe tiếng gọi tên mình. Lâm Huy đang đứng trước mặt cô.
- Tôi ngồi xuống được chứ?
Ân Vũ gật đầu. Và Lâm Huy ngồi xuống cạnh cộ Anh hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Ân Vũ lắc đầu.
Lâm Huy nhẹ nhàng nói:
- Hôm nay ông Gia Lập đến phòng tôi báo cáo rằng em đã ngất trong phòng làm việc. Ông ta có vẻ lo lắng nói rằng hình như em có gì đó không ổn. Ân Vũ, việc này không thể tiến diễn được. Em phải nói cho tôi biết điều gì đã xảy rả Em không bị Ốm cũng không bỏ việc nhưng trông em quá nhợt nhạt. Lúc nãy tôi đến đây nhìn thấy em ngồi ủ rũ, đôi vai so lại, đầu gục xuống. Khi em ngẩng lên thì tôi thấy em khóc. Trông em có vẻ đau khổ và tuyệt vọng lắm! Điều gì đã xảy ra vậy?
Ân Vũ chợt thốt lên:
- Tôi sắp đi khỏi đây Lâm Huy ạ.
- Đi khỏi đây? - Lâm Huy ngạc nhiên nhắc lại - Em muốn nói rằng em sẽ trở về quê nhà ư?
Ân Vũ gật đầu.
Lâm Huy lại hỏi:
- Tại sao? Ân Vũ? Tại sao?
Ân Vũ lắc đầu:
- Xin đừng hỏi tôi nữa. Tôi không muốn trả lời bất cứ một câu hỏi nào. Và anh cũng đừng nói với ai khác nữa nhé.
- Anh Lâm Vỹ có biết không?
- Không, tôi không muốn cho anh ấy biết. Tôi muốn khi anh ấy trở về là tôi đã đi rồi.
- Vậy là vì Lâm Vỹ! Ân Vũ, tôi khuyên em, nếu như em và anh ấy cãi nhau cũng không nên coi việc ấy là nghiêm trọng. Đừng có hành động vội vàng.
- Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, Lâm Huy ạ!
- Thế còn công ty mỹ phẩm? Sự nghiệp của em? Mơ ước của em thì sao? Em quên những ngày chịu đựng gian khổ phấn đấu đẻ giành chiến thắng của mình rồi à?
- Tôi biết. Nhưng bây giờ tôi đã quá mệt mỏi. Tôi không thể tiếp tục được nữa. Tôi bỏ cuộc, tôi muốn lãng quên tất cả!
- Điều này thật không giống với em!
- Lâm Huy, tôi có những lý do riêng của mình. Hãy tin tôi đi, nhưng tôi không muốn nói về những lý do đó. Lẽ ra là tôi không nên nói với anh là tôi sắp đi cho đến khi tôi bước ra khỏi cửa. Tôi cũng xin anh đừng nói gì với Lâm Linh để cô ấy sẽ hỏi tôi. Tôi sẽ viết thư tạm biệt để lại cho cô ấy.
Giọng Lâm Huy trầm hẳn xuống:
- Em sắp ra đi vĩnh viễn à?
- Đúng! - Ân Vũ nghẹn ngào nói, cô hít một hơi thật sâu cố gắng làm cho giọng nói của cô có vẻ tự chủ hơn - Tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.
Phải mất một vài phút Lâm Huy không nói câu nào, cuối cùng anh quay sang nhìn cô với vẻ thận trọng rồi nói:
- Cô em bé nhỏ, em đang rất đau đớn nhưng tôi không được biết lý do tại sao. Nhưng nếu em cho việc lặng lẽ ra đi là điều em muốn, thì tôi chỉ còn biết hỏi em rằng tôi có giúp được gì cho em không?
Ân Vũ nhìn Lâm Huy cảm động:
- Lâm Huy, tôi rất biết ơn anh!
- Thôi được rồi, bây giờ em định đi như thế nào? Bằng máy bay à? Nếu vậy em phải tiếp xúc với hãng hàng không, phải mua vé trước. Em có muốn tôi lo việc này không?
- Ồ! Anh tốt với tôi quá Lâm Huỵ Anh hãy giúp tôi đặt vé máy bay nhé. Tôi không biết nhiều về việc này!
- Còn gì nữa không?
- Không, cảm ơn anh! Tôi rất biết ơn anh nếu anh báo cho tôi biết giờ bay càng sớm càng tốt. Tôi sẽ đóng gói hành lý ngay bây giờ, để sẵn sàng bay vào bất cứ lúc nào!
Lâm Huy lắc đầu:
- Tôi không thích việc này chút nào, nhưng tôi sẽ làm như em yêu cầu. Tôi sẽ gọi điện ra sân baỵ Và ngay khi về tới biệt thự, tôi sẽ thông báo lại cho em biết tình hình.
- Cám ơn anh, Lâm Huy!
o O o
Nhưng tối hôm đó, Lâm Huy đã đến phòng cô để thông báo:
- Rất tiếc, Ân Vũ, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng phải đến cuối giờ chiều ngày mai em mới có thể bay được. Như vậy có muộn không?
- Đành phải vậy thôi. Tôi thì muốn đi ngay bây giờ hay vài giờ nữa hay thậm chí sáng mai. Nhưng Lâm Vỹ vừa gọi điện về nói với Lâm Linh rằng anh ấy đi cùng Khả Vi, hai hôm nữa mới trở về. Như vậy có nghĩa là cho đến chiều ngày mai tôi vẫn có thể tránh mặt anh ấy được!
o O o
Ngày hôm sau, Ân Vũ ở trong phòng suốt cả ngày, không ai đến quấy rầy, vì họ tôn trọng ý muốn của cô.
Tất cả các rèm rửa nhìn ra bên ngoài đã được kéo lại. Ân Vũ không muốn nhìn thấy khung cảnh ngôi biệt thự, không muốn hướng mắt về công ty mỹ phẩm, vào đoạn cuối của những giấc mơ của cô.
Đúng! Tất cả cần phải được chấm dứt. Cô kéo một trong những chiếc vali trong gầm giường ra, mở nắp và lôi ra một xấp giấy tờ. Đây là toàn bộ những gì có liên quan đến cổ phần của cộ Nó đã đánh dấu bước khởi đầu của toàn bộ sự sụp đổ đắng cay của sự vỡ mộng của cộ Cô không cần đến nó nữa.
Ân Vũ đặt tất cả lên bàn, nếu Lâm Vỹ muốn gởi tiền trả cho cổ phần của cô cũng được điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa.
Từ nay trở đi, đoạn đời này sẽ bị xóa sạch trong tâm trí cộ Cô sẽ không bao giờ nghĩ đến công ty mỹ phẩm, nghĩ đến nơi này và không bao giờ nghĩ đến người tên Lâm Vỹ nữa.
Ân Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ, cũng là lúc những tiếng gõ cửa vang lên. Giờ khởi hành của cô đã đến. Có lẽ Lâm Huy đến để mang giúp vali cho cộ Bây giờ cô sẽ xuống cầu thang, sẽ chào tạm biệt người nào cô gặp, rồi cô phải nhanh chóng đến sân bay.
Những tiếng gõ cửa lại hối hả vang lên. Ân Vũ đẩy những chiếc valy của cô ra cửa, rồi mở cửa ra.
Không phải là Lâm Huy.
Lâm Vỹ đứng đó. Nét mặt anh giận dữ. Anh mở rộng cửa ra, buộc Ân Vũ lùi lại vài bước, rồi anh đóng sập cửa vào khóa lại.
Không khí giữa họ căng thẳng, nhưng Lâm Vỹ không nói gì, chỉ đứng nhìn những chiếc va ly sẵn sàng cho một chuyến đi.
Ân Vũ nhìn anh. Bây giờ cô phải đối diện với nỗi đau ly biệt. Cô muốn được ôm lấy anh trong những phút giây ngắn ngủi họ còn ở bên nhau. Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép cô làm như thế. Cô ráng mỉm cười, thầm cầu mong cho môi cô đừng run để lộ nỗi xót xa đang cào xé tim cô.
- Lâm Vỹ! Tôi chào tạm biệt anh!
Lâm Vỹ thở mạnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt với nụ cười khô héo, những giọt lệ vẫn còn long lanh trên đôi mắt. Người anh như bất động, cổ họng anh nghẹn lại.
Ân Vũ không kịp phân tích thái độ của anh, thì anh đã bước đến gần cô, hai tay anh nắm chặt lấy vai cộ Cô tưởng anh sẽ lắc người cô, nhưng anh không làm như vậy. Anh chỉ nhìn vào mắt cô dò xét:
- Được lắm! Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
Ân Vũ không trả lời câu hỏi của anh, mà cô hỏi lại:
- Tại sao anh lại có mặt ở đây?
- Lâm Huy gọi điện cho tôi! Bảo tôi phải về nhà gấp nếu không muốn thấy em bỏ đi rồi!
Ân Vũ giận dữ quát lên:
- Lẽ ra anh ấy không nên làm như vậy! Anh ấy đã hứa với tôi. Anh ấy không có quyền!
Cô cố giãy giụa để thoát khỏi tay Lâm Vỹ, nhưng anh vẫn giữ chặt lấy cô.
- Em có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Lâm Huy nói với tôi là em định đi khỏi đây và sự thật đúng là như vậy!
- Tôi sắp trở về nhà, chỉ vì tôi không muốn ở đây nữa, vậy thôi!
- Nhưng tại sao? Tại sao? - Lâm Vỹ lắc nhẹ người cô như để nó bật ra câu trả lời.
Ân Vũ giật dữ hét lên:
- Bỏ tay anh ra khỏi người tôi! Anh không có quyền hỏi điều đó!
Lâm Vỹ im lặng không nói gì. Anh nheo mắt nhìn Ân Vũ hồi lâu vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Rồi thái độ của anh thay đổi hẳn. Anh dịu dàng nói:
- Anh có quyền! Anh cho rằng anh có quyền được biết điều đó. Lâm Huy gọi điện cho anh, cậu ta đã nói với anh rất nhiều. Từ nguyên nhân sự cố xảy ra trong công tỵ Ai là người đã cố ý hại em. Đến việc hủy bỏ cuộc hôn nhân ngoài ý muốn của em và cậu ấy. Cậu ấy còn nói rằng… Chính em đã thổ lộ với cậu ấy là… em rất yêu anh!
Giọng Ân Vũ run run:
- Tại sao… Tại sao anh ấy lại có thể…
- Lâm Huy nhờ anh nói lại với em rằng, cậu ấy thành thật xin lỗi vì đã không không giữ lời hứa với em! Cậu ấy nói mặc dù rất đau buồn vì không cưới được em cậu ấy cũng không thể chịu được khi nhìn thấy em quá đau khổ. Bây giờ thì em có thể nói cho anh biết vì sao em quyết định bỏ anh mà ra đi không?
Ân Vũ cúi mặt, không trả lời. Giọng Lâm Vỹ vẫn dịu dàng bên tai cô:
- Có phải em giận anh vì đã hiểu sai về anh không?
- Sai thế nào? - Giọng Ân Vũ có vẻ chua caỵ Việc anh sắp làm hôn lễ với cô Khả Vi là sai lầm ư? Thôi được! Có thể tôi không hiểu được cách xử sự của những người đàn ông các anh, nhưng đó không phải là cách sống của tôi. Phải. Tôi yêu anh! Tôi không chối bỏ điều đó, nhưng tôi không có buộc anh đáp lại tình cảm của tôi. Cũng như tôi không bao giờ có ý tranh giành hạnh phúc với ai. Việc tôi bỏ ra đi cũng là do quyết định của riêng tôi. Tôi nghĩ chúng ta nên chia tay nhau như hai người bạn. Giữa tôi và anh không ai nợ nần gì ai cả. Tôi muốn trở về. Muốn bắt đầu một cuộc đời mới. Rồi tôi sẽ có một cuộc sống thật yên ổn. Anh không cần phải bận tâm vì tôi!
- Ôi Ân Vũ! - Lâm Vỹ thở dài thả lòng bàn tay anh ra - Anh có nói với em rằng anh cưới cô Khả Vi đó ư?
- Vâng, anh đã tuyên bố như thế trước mặt Lâm Linh và Lâm Huỵ Thậm chí của tôi nữa, mặc dù lúc đó tôi đang nằm bất động trên giường bệnh.
- Nhưng đó là chuyện trước kia, lúc đó anh nghĩ rằng em và Lâm Huy sẽ cưới nhau, anh phải nói dối như thế để họ đừng nghi ngờ tình cảm của anh. Anh không muốn vì anh làm ảnh hưởng đến hôn lễ của em và Lâm Huy!
Ân Vũ sửng sốt, cô đã thấy lấp ló một tia hy vọng. Cô nói:
- Vậy anh giải thích thế nào về việc đi vài ngày cùng một cô gái và một chiếc nhẫn đính hôn?
- Ân Vũ! Anh xin lỗi! Toàn bộ chuyện này là lỗi tại anh. Lẽ ra anh phải nói cho em biết, nhưng đây là một tình huống tế nhị, anh cũng không nói cho Lâm Huy biết nữa. Anh không dám nói nhiều cho đến khi mọi việc xong xuôi. Em biết không, chúng ta vừa mua được công ty mỹ phẩm của gia đình Khả Vị Cha con Khả Vi vì thấy không còn hy vọng liên kết được với anh nên đã quyết định bán. Công việc buôn bán phải giữ bí mật, nếu không có thể hỏng việc. Công ty của gia đình Khả Vi không phải là loại tồi. Tuy bây giờ nó có thiếu một chuyên gia giỏi, nhưng chúng ta có thể cải thiện lại tình hình. Anh đã quyết định cho Lâm Huy nắm toàn quyền điều hành công ty đó. Nó thuộc quyền sở hữu của cậu ấy. Với tài năng của Lâm Huy, hai công ty của chúng ta sẽ liên kết lại và phát triển vững mạnh hơn. Còn việc anh đi cùng Khả Vi là để cùng cô ta đến gặp cha cô ta để thỏa thuận giá cả, ông ấy đang bận giải quyết một số công việc ở xạ Đó cũng là nơi ở mới của họ sau khi bán công ty lại cho chúng ta.
Lần đầu tiên trong những ngày đã qua, Ân Vũ lại bắt đầu cảm thấy sự sống hồi sinh trong mạch đập của cộ Cô lí nhí trong miệng:
- Thế anh đã giải quyết công việc xong chưa? Anh lại vì tôi mà quay về đây?
- Xong rồi, vừa xong sáng naỵ Lâm Huy đã sắp xếp thời gian mà. Cậu ấy đã cố ý kéo dài sự có mặt của em ở đây. Nhưng giờ đây anh có nhiệm vụ phải giải thích hết những nghi ngờ của em. Chiếc nhẫn đính hôn mà em nhìn thấy, hiện giờ nó vẫn ở bên cạnh anh. Chiếc nhẫn đó chỉ dành riêng cho một người con gái duy nhất và xứng đáng nhất, đó là em. Anh đã dự tính trao chiếc nhẫn ấy cho em trước lúc Lâm Huy tuyên bố chuyện hôn lễ của em và cậu ấy. Nhưng rồi anh quyết định sẽ giao chiếc nhẫn nại cho Lâm Huỵ Bởi vì với bất cứ hoàn cảnh nào nó cũng thuộc về em. Còn hai chiếc vé du lịch dài hạn cũng là quà tặng mà anh sẽ trao cho cô dâu chú rể trong tuần trăng mật. Bây giờ em có còn muốn bỏ anh mà ra đi nữa không?
Ân Vũ cúi mặt, cô không dám nhìn con người mà có lúc cô đã từng căm ghét bây giờ lai yêu say đắm:
- Em…. em..
Lâm Vỹ mỉm cười với cô:
- Có những lúc em tỏ ra rất cương quyết và cứng đầu, cứng cổ. Thế mà có một câu trả lời em cũng do dự mãi thế? Vậy thì để anh quyết định thay em nhé!
Lâm Vỹ đưa tay nâng cằm Ân Vũ lên. Đôi mắt cô long lanh và rèm mi chớp khẽ.
Giọng anh ấm áp và dịu dàng hơn bao giờ hết.
- Ân Vũ, hãy nhìn vào mắt anh!
Cô nhìn vào và thấy sự yêu thương đắm đuối trong đôi mắt sâu thẳm.
- Em đừng nhắm mắt lại, cũng đừng nhìn đi chỗ khác - Lâm Vỹ thì thầm - Ân Vũ! Anh yêu em! Anh yêu em biết bao! Em mới chính là người anh yêu! Hãy tin anh bây giờ và mãi mãi!
Họ đắm đuối nhìn nhau, phút im lặng kéo dài, chỉ còn nghe tiếng thở của hai người.
Ân Vũ nhìn Lâm Vỹ lấy trong túi áo ra chiếc hộp nhỏ hình quả tim như cô đã từng trông thấy. Anh từ từ mở nắp hộp và nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, anh lồng chiếc nhẫn xinh đẹp vào ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cộ Giọng anh thì thầm ấm áp:
- Như vậy giờ đây chúng ta đã thực sự đính hôn với nhau. Ân Vũ, em có biết không, em là một cô gái tuyệt vời! Anh yêu em đến điên rồ. Anh thật sự điên dại hoàn toàn nếu em rời bở cuộc đời anh mà đi! Ân Vũ! Hãy làm vợ anh! Anh sẽ là một người chồng tốt, anh muốn mang hạnh phúc cho em đến suốt cuộc đời.
Không có tiếng trả lời vì môi anh đã gắn chặt vào môic ô, vòng tay anh xôm xiết lấy cô.
Tất cả những gì Ân Vũ còn cảm giác được là một nỗi đê mê và hạnh phúc vô biên.
Hai cơ thể áp sát vào nhau. Ân Vũ cảm nhận được nhịp tim của anh và cả của cô đang run lên. Trong phút chốc vạn vật dường như tan biến chỉ còn lại hai người trong thế giới của họ.
Họ trao nhau những nụ hôn nồng nàn, âu yếm nhất. Và khi hôn lên mi mắt cô, anh chợt giật mình:
- Ân Vũ, em khóc ư? Mắt em ướt đẫm?
Ân Vũ nhìn chằm chằm vào anh giọng run rẩy:
- Không phải là những giọt nước mắt đau buồn đâu Lâm Vỹ! Em khóc vì hạnh phúc không sao tả xiết được!
Lâm Vỹ âm yếm nhìn Ân Vũ, khuôn mặt cô sống động như đang tỏa sáng trước mắt anh:
- Ồ, em yêu, anh cũng rất hạnh phúc. Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu. Từ nay chúng ta đừng che giấu nhau những cảm xúc của mình nữa.
Vòng tay anh vẫn không rời cô khi anh nói tiếp:
- Thiên thần bướng bỉnh của anh! Anh yêu em! Anh yêu em vô cùng! Và suốt đời anh sẽ nói mãi như thế!
Ân Vũ vùi khuôn mặt đầm đìa nước mắt vào lòng ngực ấm áp của anh, thổn thức:
- Em cũng yêu anh! Trước đây anh chưa bao giờ nói với em như vậy Lâm Vỹ. Nói rằng: anh yêu em!
- Có thể anh không nói thật, nhưng có lẽ em cũng hiểu phải không Ân Vũ? Những lúc anh ở gần em, anh ôm hôn em trong vòng tay của anh, người anh đã run lên vì xúc cảm.
- Còn những lần chúng ta cãi vã nhau?
- Lúc đó anh như bị nhấn chìm vào những động cơ cá nhân ích kỷ, mà nghĩ lại anh cũng cảm thấy mình đáng nguyền rủa. Anh không hy vọng gì em tha thứ cho anh. Anh chỉ muốn chuộc lại lầm lỗi của mình!
Lâm Vỹ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô:
- Em có biết không, ngay từ lúc đầu gặp em, anh đã thấy thích em. Nhưng anh không cho phép mình đặt tình cảm ở em, khi nhìn thấy em trong vòng tay những người đàn ông khác. Lúc đó, anh chưa hiểu về em. Và khi em quyết định không bán cổ phần cho anh, anh cảm thấy nổi giận, vì từ nay cuộc sống mình khó mà yên ổn với một cô gái như em. Mỗi khi nhìn vào mắt em, đôi mắt bướng bỉnh và không bao giờ chịu khuất phục nghịch cảnh, đã khiến cho anh thấy lòng kiêu hãnh của người đàn ông trong anh dâng lên. Anh muốn chiến thắng em bằng mọi cách. Cho đến khi em vào làm việc ở công ty, anh nghĩ anh đã bị choáng khi nhìn thấy em đang leo lên đồi sau một ngày làm việc mệt nhọc. Lúc đó, người em lem luốc, dơ bẩn, khuôn mặt em thì quá nhợt nhạt, trông thương tâm vô cùng. Những giọt nước mắt của em khi em nói rằng anh đã hiểu lầm về em, lúc đó anh mới thấy mình đúng là một thằng ngốc. Và hai lần em suýt chết trong công ty đã làm anh thật sự đau đớn với ý nghĩ sẽ mất em. Từ đó mọi việc bắt đầu thay đổi… Anh phải bắt mình không yêu em. Có Chúa mới biết anh đã phải đấu tranh như thế nào. Nó hủy hoại toàn bộ kế hoạch mà anh đã bố trí rất cẩn thận! - Rồi anh nhìn cô trêu chọc - Còn em, giá mà em có thể nhìn thấy được nét mặt của em mỗi khi mình đối diện nhau. Em gần như muốn cắn đứt đầu anh vậy!
- Anh là một người đàn ông thật khó hiểu Lâm Vỹ ạ! Em làm sao biết được đâu là cảm xúc thật của anh. Nhưng em tin anh và không hối hận vì đã yêu anh!
Giọng cô trầm hẳn xuống. Đôi mắt nhìn anh không chớp. Cô chợt nhớ đến cảm nghĩ của mình trước kia về anh. Anh là một người đàn ông đẹp trai với cá tính mạnh mẽ. Vẻ lạnh lùng của anh chỉ là lớp vỏ mỏng ẩn giấu bên trong một ngọn lửa âm ỷ cháy. Và cô đã hoàn toàn đúng.
- Lâm Vỹ! - Cô thì thầm - Lâm Vỹ, tình yêu của em!
- Từ đây và mãi mãi, anh không để em có ý định rời xa anh nữa. Anh sẽ trói chặt cuộc đời em vào vòng tay của anh! Ân Vũ! Cô thiên thần bướng bỉnh của anh!
Lâm Vỹ lại cúi xuống, âu yếm hôn Ân Vũ. Họ như bị cuốn phăng vào dòng xoáy của trạng thái ngất ngây.
Hai con tim tràn ngập yêu thương bồng bềnh trôi trên một áng mây hạnh phúc!
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ