A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4921 / 7
Cập nhật: 2015-11-18 19:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
iếng chim líu lo ngoài vườn đánh thức giấc ngủ của Ân Vũ.
Ân Vũ dậy sớm hơn mọi khi mặc dù tối qua cô ngủ muộn.
Công việc đầu tiên mà Ân Vũ nghĩ mình phải làm trong ngày đó là tìm lại tài liệu của cha mẹ mình về cổ phần ở công ty mỹ phẩm. Cô thấy mình sốt sắng và muốn làm việc ngaỵ Có cảm giá vấn đề này cô quan tâm hơn bất kỳ vấn đề nào khác. Kể cả những bản hợp đồng quảng cáo đắt giá đang chờ đợi cô.
Ngay từ bây giờ, những chứng thư bị thất lạc là mối quan tâm hàng đầu của Ân Vũ.
Một giờ… hai giờ… Rồi bốn giờ làm cái công việc tìm kiếm trôi qua…
Ân Vũ lả người vì mệt nhọc. Cô thở dài… Tại sao cha mẹ cô lại cất giữ quá nhiều thứ mà cô không sao hiểu được giá trị của nó. Có cả những hiện vật liên quan đến quá khứ của cộ Những quyển vở cũ, sổ liên lạc của trường học, và bằng khen các cấp của cô.
Rồi rất cẩn thận Ân Vũ xếp lại những thứ vung vãi xung quanh mình. Cất chúng vào những chiếc hộp cũ, không vứt bỏ một thứ gì vì biết đâu đến một lúc nào đó, vì một lý do gì không hiểu được, chúng sẽ trở nên rất quan trọng đối với cô.
Trong phòng, không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt, những giọt mồ hôi vã ra ướt đẫm chiếc áo và khuôn mặt thất vọng của cộ Ân Vũ mệt mỏi đưa tay nhấc chồng sách cũ để sang một bên, dẹp lối để đứng lên. Bất ngờ một bức ảnh rơi ra, bức ảnh nhạt nhòa không rõ nét. Ân Vũ nhặt lên. Cô nhận ra những người trong ảnh, đó là cha và mẹ cộ Cô bé kháu khỉnh dễ thương với hai chiếc nơ hồng trên mái tóc, đôi tay ôm lấy con gấu bông xinh đẹp, chính là cộ Ân Vũ không biết bức ảnh chụp tự bao giờ, cô không nhớ nổi vì còn quá nhỏ. Nhưng cô biết chắc như vậy dù trong phòng cô cũng đặt trên bàn một bức ảnh như thế. Chỉ khác một điều là trong bức ảnh mà cô đang cầm bên tay còn có thêm sự hiện diện của những khuôn mặt khác nữa. Một người đàn ông và một phụ nữ, họ choàng vai nhau ra vẻ hạnh phúc lắm. Đôi mày đẹp của cô cau lại… Người đàn ông trong ảnh có khuôn mặt rất quen, cô ngờ ngợ nhận ra rằng. Ồ, đó là khuôn mặt của Lâm Vỹ. Phải, không lầm lẫn vào đâu được khi xác định rằng người đàn ông trong bức ảnh chính là cha của Lâm Vỹ.
Lâm Vỹ đã may mắn thừa hưởng những nét đẹp rất nam nhi của ông. Vầng trán rộng thông minh, ánh mắt nâu sẫm sắc lạnh, nhưng đôi lúc lại ánh lên những tia nhìn rất tình tứ. Sống mũi cao thẳng và cuối cùng là cái miệng đẹp với nụ cười rất duyên dáng.
Và như có một luồng gió mát nào đó vừa len lỏi vào lòng, thôi thúc Ân Vũ một cách mãnh liệt, bức ảnh với những khuôn mặt đã tạo ra cho cô một hy vọng lớn lao vì mối quan hệ giữa hai gia đình. Như vậy chuyện cổ phần của cha mẹ cô trong công ty mỹ phẩm không phải là không xác thực.
Để bức ảnh vào túi áo, đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán, Ân Vũ tự nhủ phải hoàn thành sớm công việc của mình.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, Ân Vũ vẫn say sưa tìm kiếm.
Trong đống kỷ vật còn có một chiếc hộp lớn đặt ở góc phòng. Ân Vũ không thể bỏ sót. Bên trong có một xấp giấy tờ, Ân Vũ thận trọng mở trang giấy bằng da đã ngả vàng, tim cô đập mạnh, cổ họng như nghẹn lại. Ở đầu trang giấy chữ ký và tên của cha mẹ cô được ghi dưới hàng chữ nắn nót, xinh đẹp:
"Tặng Vũ Ân Vũ, con gái yêu dấu của chúng tôi!"
Tay cô run lên. Nuốt nước bọt vài lần, cô hít một hơi thở sâu. Mở từng trang giấy, những hàng chữ và từng con số chi chít trước mắt cộ Ân Vũ đọc lướt qua, tuy không hiểu hết những gì viết trong ấy, song cô biết chắc rằng mình đang nắm cổ phần trong taỵ Cô đã nhìn thấy nó.
Nhẹ nhàng Ân Vũ gấp tờ giấy lại, ôm vào lòng. Hai giọt nước mắt từ từ lăn dài trên đôi má cô.
o O o
Ân Vũ ngồi cạnh Tiểu Bình, muốn nói lời chia tay với bạn, nhưng mỗi lần muốn hé môi, cổ họng cô như nghẹn lại.
Tiểu Bình vẫn ngồi đấy, vô tư nhìn ngắm khung cảnh quanh mình và Ân Vũ không vội quấy rầy cảm giác mơ màng của bạn.
Buổi tối hôm nay đẹp thật, gió nhẹ thoảng hương thơm của hoa và cỏ dại. Trên bầu trời trong, ngàn sao lấp lánh và mặt trăng lưỡi liềm tỏa ánh sáng dìu dịu trên những thảm cỏ và những mái nhà xa xa…
Và như cảm nhận được sự yên lặng hơi lâu của Ân Vũ, Tiểu Bình quay sang bạn, lên tiếng:
- Ân Vũ sao không nói gì hết vậy?
Ân Vũ buồn buồn nhìn bạn:
- Sao mày không hỏi tao hẹn mày ra đây để làm gì?
Tiểu Bình đặt tay lên vai bạn:
- Tao tôn trọng sự yên lặng của mày. Có phải mày có chuyện buồn cần tâm sự với tao không?
Ân Vũ gật gù:
- Có chuyện này tao muốn nói với mày, nhưng không biết nên vui hay buồn nữa.
- Vì Bá Kiện phải không?
Ân Vũ lắc đầu:
- Không phải. Bên Bá Kiện tao luôn cảm thấy bình thản.
- Chẳng lẽ lại là cái lão chủ chết tiệt ở công ty mày?
- Cũng không đáng. Này nhé, ta vui vì sắp thừa kế một tài sản lớn của cha mẹ tao để lại mà tao vừa mới phát hiện ra. Còn buồn vì sắp phải xa nơi này. Xa mày, xa Bá Kiện, xa tất cả những kỷ niệm…
Trong khi Tiểu Bình tròn xoe đôi mắt vì ngỡ ngàng, thì Ân Vũ đã từ từ kể lại cho bạn nghe. Bắt đầu từ việc gã đàn ông lạ mặt đột ngột kéo tay cô ra khỏi đám đông khi trên người cô vẻn vẹn chiếc áo tắm bé nhỏ sau màn biểu diễn. Đến đêm mưa cùng ngày gã xuất hiện trước cửa nhà cô thông báo rằng cô được thừa thưởng một tài sản, trong một công ty lớn mà cha mẹ cô cùng cha mẹ anh ta đã thành lập. Và cô là người mà bấy lâu nay anh ta tìm kiếm vì tâm nguyện của cha mẹ anh ta.
Cuối cùng cô nói:
- Tâm trạng của tao bây giờ thật xáo trộn ta ạ!
- Chúc mừng mày Ân Vũ. Mày thật may mắn. Có nằm mơ tao cũng không dám nghĩ sẽ được như mày.
- Vâng, nhưng tao cũng rất buồn vì sắp phải xa nơi này!
- Mày không định bán lại cổ phần đó cho anh ta sao?
- Điều đó tao chưa quyết định được. Trước mắt, tao muốn đến chỗ của anh ta, tận mắt nhìn thấy công ty ấy. Dù sao đó cũng là nơi ngày xưa cha mẹ tao đã sống, đã lập nghiệp và đã sinh ra tao. Cứ nghĩ đến một ngày đặt chân lên mảnh đất kỷ niệm ấy, lòng tao cứ dâng len một niềm nôn nao khó tả!
- Và mày cũng nghĩ sẽ có lúc mày tham gia vào công việc kinh doanh ở công ty ấy, phải không?
- Vâng, tao cũng thấy thích công việc mà cha mẹ mình đã từng làm. Tao cũng muốn tiếp tục sự nghiệp của hai người. Nhưng cũng phải chờ xem tao có thích hợp với nó không nữa.
- Còn công việc dở dang của mày ở đây?
- Tao cảm thấy nó quá đơn điệu, không thích hợp với người có bản tính như tao. Tao thật sự chán ngấy khi làm những công việc và đối diện với người những mà mình không ưa thích. Và dù có làm việc cho công ty mỹ phẩm hay không, tao cũng đã quyết định bồi thường tiền hợp đồng cho cái lão già bẩn thỉu ấy.
Ngập ngừng một lúc, Tiểu Bình nhìn Ân Vũ dò hỏi:
- Thế còn Bá Kiện?
Ân Vũ cười xòa:
- Tình cảm của tụi tao chỉ dừng lại ở mức tình bạn, không thể tiến xa hơn được.
Tiểu Bình cũng cười:
- Mày không sợ tao cướp mất Bá Kiện sao?
- Thôi được, tao nhường cho mày một cơ hội đấy!
ánh mắt long lanh của Tiểu Bình có vẻ như không đùa:
- Mày thừa biết tao thích anh ấy phải không?
- Vâng, tao còn thấy hai người rất thích hợp với nhau nữa.
Cả hai cùng cười. Tiểu Bình lại nói:
- Mình phải vui như thế này trước lúc chia tay mới phải. Ân Vũ, tao nói cho mày nghe rằng, tao sẽ rất nhớ mày khi tụi mình sống xa nhau. Nhưng biết đâu sự ra đi của mày lại bắt đầu cho một sự đổi mới tốt đẹp trong cuộc đời mày.
- Tao cũng hy vọng như vậy. Và dù như thế nào tao cũng không quên được mày. Chúng mình sẽ liên lạc với nhau thường xuyên. Đồng ý chứ Tiểu Bình?
- Tất nhiên. Cả Bá Kiện nữa chứ!
Ân Vũ gật gù, rồi nhoài người nằm xuống thảm cỏ, như để thư giãn tâm trí một lúc, sau những gì đã xảy ra trong cuộc đời cô.
Tiểu Bình cũng nằm xuống bên cạnh bạn, cả hai yên lặng trong một lúc…
Cuối cùng Tiểu Bình xoay qua Ân Vũ:
- Ân Vũ này!
- Gì cơ?
- Cái anh chàng Lâm Vỹ gì đó, thế nào?
Ân Vũ dè dặt:
- Về điều gì?
- Tất cả những gì mày biết, mày nghĩ về anh ta?
- Đó là một người đàn ông đẹp, mạnh mẽ và rất hấp dẫn. Có lớp vỏ ngoài lạnh lùng và cao ngạo, nhưng không biết bên trong ẩn giấu những gì?
- Anh ta thích mày chứ?
- Tao không dễ tin đàn ông, nhất lại là loại người đại loại như thế!
Ân Vũ này, mày có biết rằng mày có khả năng chinh phục người khác lắm không?
- ái chà, mày muốn biến tao thành thứ gì đây?
- ý tao muốn nói…
Cứ như thế. Họ cùng nhau trò chuyện, mong thời gian ngừng trôi..
o O o
Buổi tối hôm đó, sau khi vừa về đến nhà, Ân Vũ đã đến ngay bên máy điện thoại. Cô lấy trong ví ra tấm danh thiếp mà Lâm Vỹ đã đưa cho cô, thận trọng nhấc máy lên, cô bắt đầu quay số.
Nhận ra đầu dây bên kia giọng của Lâm Vỹ, Ân Vũ lên tiếng, cố giữ giọng mình thật bình thản:
- Tôi là Ân Vũ đây!
Lâm Vỹ nói như reo lên:
- Ồ, Ân Vũ, tôi tin rằng cô sắp báo cho tôi một tin tức tốt đẹp.
Ân Vũ biết Lâm Vỹ chỉ quan tâm đến việc cổ phần và điều anh muốn ám chỉ đến là gì. Cô trả lời:
- Vâng, tôi đã tìm thấy giấy tờ, bản hợp đồng và di chúc của cha mẹ tôi.
- Tuyệt vời! Ân Vũ, tôi sẽ tranh thủ có mặt ở nhà cô vào tám giờ tối mai, có lẽ đó là chuyến bay sớm nhất mà tôi có thể cố gắng. Nếu cô không bận, tôi sẽ đưa cô đi ăn tối. Chẳng có lý do gì ngăn cản chúng ta bàn chuyện làm ăn bên bàn tiệc.
- Tại sao phải ăn tiệc chứ?
- Chúng ta ăn mừng kết quả chuyến săn lùng tài sản của cộ Tôi mong cô không từ chối.
- Vâng… Tôi… tôi nghĩ có thể được.
Ân Vũ trả lời trong khi băn khoăn tự hỏi, không biết có phải cô đã bị buộc mình vào chuyện đàm phán bằng việc chấp nhận lời mời không? Dù sao cũng chưa quyết định điều gì.
- Vậy nhé Ân Vũ, chúng ta sẽ gặp nhau vào tối mai.
- Vâng! Chào anh.
- Chào cô Ân Vũ.
Ân Vũ đặt ống nghe xuống, ngồi suy nghĩ. Tại sao Lâm Vỹ không hỏi cô giải quyết tài sản đó như thế nào? Mà lại hẹn cuộc gặp mặt tối mai? Hay anh ta nghĩ rằng đã chắc chắn mua được cổ phần đó của cổ Ân Vũ cũng không biết mình có từ chối không, khi đó là một khoản tiền hấp dẫn. Nhưng theo quan điểm của cô, việc giữ lại cổ phần có nhiều ý nghĩ hơn. Nó thuộc về gia đình cô từ rất lâu mà ngày nay cô là người thừa kế, cô phải tham gai vào những hoạt động của công ty và tiếp tục giữ lấy nó. ý nghĩ đó hết sức hấp dẫn đối với cộ Và rồi không biết lúc đó Lâm Vỹ sẽ tỏ thái độ thế nào? Cô có cảm giác anh ta không hài lòng.
Nói cho cùng, cô phải khôn ngoan trì hoãn quyết định chấp nhận sau khi được tận mắt nhìn thấy sự nghiệp của cha mẹ cô.
Ân Vũ ngắm nhìn trong gương nụ cười mãn nguyện thoáng trên môi. Tối nay, cô đặc biệt chú ý tới cách ăn mặc và trang sức của mình. Cô kiểm tra kỹ lưỡng tủ quần áo để cuối cùng lấy ra một chiếc áo đầm màu kem. Chiếc áo rất nhẹ nhàng và trông cô vẻ giản dị. Vì cổ áo hở rộng nên Ân Vũ đã mang thêm vào một sợi dây chuyền bạch kim, có chiếc mặt ngọc màu xanh hồ thủy.
Tất cả rất trang nhã với màu da trắng hồng, mịn màng của cô.
Ân Vũ không cần nhiều thời gian cho việc trang điểm. Đôi mắt không cần kẻ cũng to tròn và đen thẫm. Đôi má hồng và làn môi mọng đỏ. Ân Vũ bất chợt mỉm cười khi nhớ đến câu nói cùng với nụ cười hóm hỉnh của Tiểu Bình khi cô bạn nhìn thẳng vào mặt cô và đưa ra một nhận định:
- Nói chi đến một gã đàn ông bình thường, tao cam đoan một ông thánh cũng muốn đặt nụ hôn lên khuôn mặt mày.
Ân Vũ rời khỏi bàn trang điểm sau khi đã chải mái tóc thật óng ả và cài lên đó một chiếc cặp nơ bé nhỏ màu huyết dụ. Đôi chân thon dài xinh đẹp trong đôi săng đan màu trắng đục, đôi giày rất hợp, trang nhã với màu áo của cô.
Ân Vũ đưa tay vuốt mặt, cô cảm thấy đôi má nóng bừng, mặc dù không khí của buổi tối rất mát mẻ và dễ chịu. Có phải cô luôn ăn mặc cẩn thận thế này trước bất cứ cuộc hẹn nào, chứ không riêng gì với gã đàn ông có cái tên Lâm Vỹ đó? Nhưng cô biết rằng nếu nghĩ như vậy là cô đang lừa dối chính bản thân mình. Anh ta là một trường hợp đặc biệt. Anh ta đẹp trai, rất bí ẩn và là một sự thách thức.
Lâm Vỹ rất đúng hẹn. Đúng tám giờ, khi mở cửa Ân Vũ đã thấy anh đứng ở đó. Lặng ngắm cô trong một lúc và mỉm cười với cô.
- Chào Ân Vũ. Hôm nay trông cô rất đẹp!
Ân Vũ cảm thấy thích thú, không phải vì những lời nói của anh ta, nó không quan trọng. Bởi cô biết đàn ông họ rất sành sỏi khi khen ngợi một người phụ nữ, cho dù nó không đúng với sự thật. Ở đây cô thích sự duyên dáng của anh ta.
- Chào anh Lâm Vỹ!
- Tối nay chúng ta sẽ ăn mừng Ân Vũ ạ! Cô đã sẵn sàng chưa?
- Đã sẵn sàng!
Xe hơi Lâm Vỹ đậu ngoài cửa, anh giải thích với Ân Vũ:
- Tôi đã thuê nó khi vừa xuống sân baỵ Tôi nghĩ nó sẽ được sử dụng thường xuyên trong những ngày tôi ở đây.
Vừa nói Lâm Vỹ vừa mở cửa xe cho Ân Vũ bước vào. Sau đó anh mới ngồi vào chỗ của mình và nổ máy xe.
Lâm Vỹ cho xe chạy thật chậm qua những con đường dài. Những hàng cây say ngủ, những phố xá rực rỡ ánh đèn màu, lùi lại nhẹ nhàng, sau lưng họ, anh có vẻ mơ màng:
- Thành phố về đêm đẹp thật!
- Đâu phải anh mới đặt chân đến đây lần đầu?
- Nhưng đây là một buổi tối đẹp và đáng nhớ trong đời tôi!
Ân Vũ thấy Lâm Vỹ rất chân thành trong khi nói. Cô không biết liệu một lúc nữa đây, khi cô nói với anh rằng cô không bán cổ phần của mình cho anh, có làm mất cái buổi tối ý nghĩ của anh không?
Ân Vũ cố không nhắc đến vấn đề cổ phần, cho đến khi nào Lâm Vỹ tự nói ra trước tiên.
Cô hỏi anh một cách bâng quơ:
- Nơi anh ở cũng đẹp lắm phải không?
- Vâng, rất đẹp. Tôi yêu nơi ấy. Tuổi thơ và sự nghiệp của tôi đều bắt đầu từ đấy.
Bất giác Ân Vũ có cảm tưởng đây là một người đàn ông tốt, có tình cảm sâu sắc, ít ra là đối với quê hương mình.
- Cuộc sống của cô thế nào, Ân Vũ?
- Tôi chưa hài lòng lắm và muốn thay đổi nó.
- Chẳng hạn như lấy một đức ông chồng có phải không?
Ân Vũ nhướng vai một cách vô tư:
- Ồ, điều đó tôi không thích thú gì. Vì hôn nhân sẽ ràng buộc sự tự do của tôi.
Lâm Vỹ cho xe dừng lại trước cột đèn giao thông vì đèn đỏ. Anh xoay người nhìn sang Lâm Vỹ một lúc, cho tới khi xe lao đi khi chuyển đèn xanh.
Rồi anh nói:
- Nhưng với một phụ nữ như cô mà sống ở chỗ chúng tôi thì sẽ không có lấy một giây tự dọ Đàn ông họ không phải là những người mù.
Ân Vũ biết Lâm Vỹ lại khen mình. Biết đâu anh đang lấy cảm tình của cô để cô không thể từ chối việc bán cổ phần cho anh. Nhưng Ân Vũ cương quyết không cho mình bị động trước bất cứ việc gì. Một lúc nữa đây, anh có thể đưa vấn đề ra thảo luận và đề nghị cô một sự chấp thuận. Và cô phải suy nghĩ thật cặn kẽ trước khi đi đến một quyết định sau cùng.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng lớn. Người và xe tấp nập ồn ào. Trên khuôn mặt ai cũng điểm những nụ cười rạng rỡ dưới ánh sáng lấp lánh của những ngọn đèn màu. Tưởng chừng như những cuộc vui nơi đây sẽ kéo dài thâu đêm suốt sáng.
Sau khi cho xe vào bãi đậu, Lâm Vỹ cùng Ân Vũ bước dọc theo hành lang để vào bên trong. Chiếc thang máy nhanh chóng đưa họ lên tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Lâm Vỹ lúc này xoay qua nhìn Ân Vũ:
- Ân Vũ, tôi nói ra điều này hơi muộn, lẽ ra tôi phải hỏi cô trước. Tôi đã đặt bàn trước ở đây! Tôi hy vọng cô sẽ đồng ý?
Ân Vũ không biết làm thế nào mà Lâm Vỹ có thể đặt bàn trong thời gian ngắn như vậy. Cô nhìn Lâm Vỹ, đôi mắt lấp lánh:
- Tôi không thường đến những chỗ như thế này. Nhưng cái tên Đêm Màu Hồng ở đây nghe cũng dễ thương lắm. Có lẽ tối nay là một buổi tối tuyệt đẹp. Chúng ta sẽ được ngắm cảnh toàn thành phố dưới những ánh đèn.
Họ Bước vào phòng ăn, đó là một căn phòng đẹp với tường và toàn bộ trần được phủ bằng những tấm gương phản chiếu lấp lánh những hình ảnh như một bức tranh rực sáng. ánh sáng dìu dịu từ những chiếc đèn được đặt trong những vỏ sò bằng vàng tỏa ra, làm rực rỡ khuôn mặt Ân Vũ.
Nhận thấy những người khách trong phòng hướng đôi mắt chiêm ngưỡng về phía cô, anh nói:
- Ân Vũ, cô có biết không, cô giống như một công chúa đẹp lạc vào cõi thần tiên vậy.
Ân Vũ vờ như không nghe thấy những lời dịu dàng ấy của anh, cô nói:
- Ở đây đẹp thật Lâm Vỹ ạ. Tôi thấy trong người thật thoải mái và dễ chịu.
- Người ta có thể đòi hỏi gì hơn. Một phụ nữ đẹp, một buổi tối đẹp và một thành phố đẹp. Giá như thời gian ngừng trôi.
"Và giá như chúng ta đừng đưa chuyện tài sản công ty gì đó ra thảo luận để hỏng mất một buổi tối thơ mộng". Ân Vũ nghĩ như vậy, nhưng cô không thể nào nói ra được.
Lâm Vỹ dừng lại, anh chọn một chiếc bàn khuất trong đám cây cảnh. Anh nói:
- Ngồi ở đây chúng ta sẽ ít bị quấy rầy bởi những người ngưỡng mộ cô, một người nổi danh.
Ân Vũ định nói gì đó với Lâm Vỹ, nhưng người hầu bàn đã xuất hiện bên cạnh anh và hai người nhỏ to trao đổi với nhau. Khi người hầu bàn đi khỏi, anh nói, ánh mắt nhìn Ân Vũ có vẻ thân thiện:
- Bởi vì tối nay là một buổi tối đặc biệt, tôi giành quyền chọn món ăn cho cộ Để xem tôi có đoán trúng ý thích của cô không?
Ân Vũ hồn nhiên nói:
- Tôi tin chắc là anh đoán đúng, vì thật khó mà sai được khi tôi thích tất cả các món ăn.
Lâm Vỹ bật cười, lần này nét mặt anh không còn sót lại một chút nào vẻ lạnh lùng, cao ngạo nữa.
Các món ăn được mang đến, như Ân Vũ đoán trước, thực đơn được chọn rất cẩn thận. Một chai rượu vang màu xanh, khai vị là món xúp tôm cua, rồi cá xốt, món gà nướng, món xalát. Và cuối cùng là những quả dâu tây tươi rói.
Vừa ăn họ vừa tán ngẫu, như ngầm thỏa thuận với nhau không đả động gì đến việc cổ phần. Tuy nhiên Lâm Vỹ cũng nhận thấy rằng người đàn ông ngồi đối diện với cô đang cố gắng củng cố địa vị của mình bằng một lớp vỏ duyên dáng.
Mà anh ta duyên dáng thật. Chẳng phải cố công, anh ta cũng làm cho Ân Vũ thích thú bởi những câu chuyện về tập tục và đạo đức của những người đàn ông, đàn bà ở mọi xứ sở mà anh đã đi quạ Những chuyện chính trị thế giới. Rõ ràng anh ta rất thông minh và chính Ân Vũ cũng cảm thấy mình được vui lây nhờ trí thông minh sắc sảo của anh ta.
Sau khi ăn, người hầu bàn mang cà phê đến cho họ. Trong khi thưởng thức hương vị cà phê thơm tho, Lâm Vỹ nhìn bức tranh toàn cảnh thành phố sáng lấp lánh. Một con tàu đèn pha rực sáng chầm chậm trôi dọc dòng sông, rồi chui qua cây cầu với những ngọn đèn lung linh.
Ân Vũ thở dài vẻ thỏa mãn và quay lại nhìn Lâm Vỹ. Cô ngạc nhiên thấy khuôn mặt đẹp trai đầy kiêu hãnh của anh đầy tư lự, cặp chân mày màu sẫm hơi cao lại và đôi môi mím chặt. Còn đôi mắt thì như dán chặt vào tách cà phệ Ngay lập tức ân Vũ nhận thấy anh ta đang toan tính điều gì. Nhận thức ấy làm cho cô khó chịu và cảm thấy sống lại sự cảnh giác với người đàn ông kiêu ngạo này.
Lâm Vỹ ngẩng đầu lên. Ân Vũ xoay mặt đi hướng khác trước khi anh ta bắt gặp ánh mắt quan sát lén lút của cô.
Và làm như vô tình Lâm Vỹ nói:
- Khi thương lượng về việc cổ phần của công ty ở một nơi như thế này, chúng ta cảm thấy dễ chịu hơn phải không Ân Vũ?
Đấy! Lại bắt đầu rồi! Ân Vũ nghĩ - Đã đến lúc đương đầu với anh ta.
Giọng cô có vẻ nghiêm trang:
- Lâm Vỹ, hãy nói cho tôi biết khái niệm về công ty đó như thế nào? Tôi chẳng biết gì về công ty của chúng ta cả?
- Cũng không lớn lắm, phải thật cật lực mới cạnh tranh nổi với những sản phẩm tràn lan trong cả nước. Công việc ở đó rất vất vả đòi hỏi rất nhiều sức lực và sự bền bỉ của một người đàn ông.
Ân Vũ cảm thấy hơi căng thẳng, mở đầu anh ta đã tạo trong cô một cảm giác bất mãn về công ty này. Đã đến lúc ngả bài với anh tạ Điều đó không có nghĩa là cô đã có kế hoạch chắc chắn sẽ làm gì. Dù sao thì cũng phải nói:
- Lâm Vỹ, tôi đã suy nghĩ nhiều, nếu tôi không muốn bán cổ phần thì sao?
Không khí đang ấm áp như chợt lạnh đi hàng chục độ. Đôi mắt Lâm Vỹ tối sầm. Cơ bắp trên má anh giật giật. Giọng nói tỏ vẻ nghi ngờ:
- Giữ lại cổ phần à?
Anh xoay chiếc tách giữa những ngón tay, cô dán mắt nhìn những bông hoa nhỏ trên tấm vải trải bàn hồ chật cứng. Giọng cô dịu lại:
- Thật ra tôi chưa quyết định dứt khoát. Tôi đang tính đến những khả năng. Thậm chí tôi đang tính đến một chuyến đi đến đó. Thật thú vị khi được nhìn thấy công ty do một phần công sức của cha mẹ mình dựng lên. Và biết đâu tôi có thể học hỏi được một thứ gì đó về những công việc trong công ty!
Lâm Vỹ lắc đầu:
- Không được Ân Vũ. Hoàn toàn không thể được. Như tôi đã nói với cô, chỗ làm việc của tôi chỉ toàn là nam giới. Ở đó không thích hợp với một phụ nữ như cộ Nhưng nếu như cô đến đó với một tư cách là một người khách đến tham quan, thì tôi không phản đối.
Giọng nói kiêu căng của anh ta làm Ân Vũ bực mình. Cô bướng bỉnh cãi lại:
- Tôi không nói là sẽ chen vào việc của anh. Nhưng anh đừng ngạo mạn xem phụ nữ là thấp kém hơn nam giới. Họ có thể thành công trong mọi lĩnh vực. Trong cuộc sống cũng có những ngoại lệ chứ?
Nét mặt Lâm Vỹ lộ vẻ tức giận, một cảm xúc mà anh ta vẫn cố kìm giữ. Rõ ràng anh ta không tính tới dự định của Ân Vũ. Tay nắm chặt miệng chiếc tách, anh ta nói giọng căng thẳng:
- Cô không hiểu gì cả. Những ý nghĩ của cô thật đơn giản. Một công ty mà cô không có một chút hiểu biết gì mà cũng lao vào, sẽ làm tan biến cổ phần của cộ Nhưng cô có thể chắc càng nếu cô bán cổ phần đó lại cho toi, tôi sẽ rất rộng rãi, về mặt giá cả với cộ Tôi đảm bảo cô sẽ không bị thiệt thòi. Công ty của chúng tôi không lớn, nhưng cũng không đến nỗi nghèo. Tôi sẽ đưa cho cô một hóa đơn, rồi kế toán của chúng tôi sẽ chuyển đến cô đầy đủ phần trăm giá trị công ty mà cô được thừa kế. Số tiền đó sẽ được dựa trên giá trị thị trường vào ngày cổ phần được chuyển nhượng. Tôi tin chắc nó sẽ làm cho cô hài lòng.
Ân Vũ yên lặng, cô tự hỏi tại sao mình lại không thể cho phép anh ta đạt được ý nguyện. Có thể là do cô hồ hởi chấp nhận một sự thách thức, một lối sống mới, một nghề nghiệp mới. Như công việc ở công ty của cha mẹ cô chẳng hạn. Công việc ấy thật có sức cuốn hút cộ Cô sẽ rất thích thú khi được tham gia vào những công việc rất gần gũi với cuộc sống mỗi người.
Nhưng nếu anh ta hoàn toàn đúng thì sao? Cô không biết một chút gì về sản xuất kinh doanh. Rồi cô sẽ lạc lõng giữa một nơi xa lạ, một thị trường đầy cạnh tranh mà khả năng phụ nữ luôn bị nghi ngờ.
ồ đến lúc đó thì quyết định bán lại cổ phần cho anh ta cũng không muộn đâu. Nghĩ vậy Ân Vũ nói:
- Về việc mua bán, tôi nghĩ ngay bây giờ không thể đưa ra một câu trả lời dứt khoát với anh được Lâm Vỹ ạ!
- Thật là xấu hổ khi phải bàn chuyện làm ăn trong một buổi tối đáng yêu như thế này. Thôi được Ân Vũ, nhưng cô phải suy nghĩ kỹ những gì tôi nói. Thực sự đó không phải là cuộc sống dành cho phụ nữ. Và bởi vì tôi rất mến cô, tôi không muốn cô dính dáng với công ty đó. Rồi cô sẽ không thích thú gì khi làm việc cùng tôi, sẽ đến lúc giữa chúng ta xảy ra những chuyện không hay.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Vỹ đã lộ rõ ý định là có bằng được cổ phần của cộ Tất cả đã được tính trước như người ta giải một bài toán vậy.
Thế còn cổ Nếu như cô khăng khăng giữ lấy cổ phần của mình và cố tình nhúng mũi vào công việc của anh, thì giữa họ sẽ xảy ra những chuyện khó chịu, như anh đã nói.
Nhưng cô không thể để cho Lâm Vỹ đạt được mục đích dễ dàng như vậy. Anh không thể bẻ gãy được những ý kiến chống đối của cô đưa ra. Mỗi lần anh dùng sức mạnh để thúc ép cô, thì cô lại thấy mình trở nên bướng bỉnh hơn.
Cô sẽ xem xét tình hình một cách cẩn thận, đánh giá nó bằng một cái đầu tỉnh táo rồi sau đó sẽ quyết định bán hay không.
Nhưng dẫu sao cô cũng phải lựa những lời lẽ thận trọng để thuyết phục người đàn ông thông minh này:
- Cảm ơn anh Lâm Vỹ! Tôi biết là anh rất tốt, nhưng việc này quá mới mẻ đối với tôi. Đột nhiên thấy mình làm chủ một phần của một công ty mà bấy lâu nay mình không hề hay biết. Tôi thật sự không biết phải làm sao? Lâm Vỹ, tôi cần có một thời gian để xem xét sử dụng nó như thế nào. Nhưng tôi hứa sẽ tính toán lại lời đề nghị của anh. Tôi nghĩ anh phải hiểu rằng, tôi phải suy nghĩ thật kỹ để sau này khỏi phải ân hận!
Lâm Vỹ có vẻ bị choáng, có lẽ chưa bao giờ anh cảm thấy thất bại trước một đối thủ nào, nhất lại là một phụ nữ như Ân Vũ.
- Vậy cô cần một khoảng thời gian bao lâu? Nên nhớ đừng quá chậm trễ. Tôi không muốn công việc làm ăn bị kéo dài một cách vô bổ.
Ân Vũ đĩnh đạc nói:
- Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy. Việc trước tiên là tôi muốn du lịch một chuyến đến công ty của chúng ta.
- Cô định làm gì?
- Lâm Vỹ, đừng hiểu lầm.
Ân Vũ cất giọng:
- Đơn giản là tôi chỉ muốn đến xem qua công ty mày ngày xưa cha mẹ tôi đã làm việc ở đó. Thành thật tôi cũng chưa có kế hoạch cụ thể trong tương lai. Nhưng anh sẽ không chịu trách nhiệm gì về việc này. Đây là việc tôi muốn làm để thỏa mãn ý thích cá nhân của mình.
Lâm Vỹ nhìn Ân Vũ, cô cũng không né tránh ánh mắt anh. Cô muốn cho anh thấy rằng không có một sức ép nào có thể lay chuyển được ý chí của cô.
Biết không thể làm gì để khuất phục được ánh mắt đó ngay lúc này, Lâm Vỹ đành nhượng bộ:
- Thôi được, cô em bướng bỉnh tôi xin đầu hàng, nhưng đến một lúc nào đó cô suy nghĩ lại sẽ thấy rằng tôi hoàn toàn có lý trong việc quyết định cổ phần của cộ Bây giờ mời cô đến xứ sở của chúng tôi. Chúng tôi sẽ đón tiếp cô như một người khách quý hiếm hoi từ xa đến!
Giọng nói thân tình ấm áp của Lâm Vỹ làm Ân Vũ ngạc nhiên. Cô không ngờ thái độ anh ta lại như vậy thay đổi quá nhanh, quá dễ dàng. Có trời mà biết anh ta nghĩ gì?
Cô hỏi:
- Cuộc sống của gia đình anh ở đó thế nào, Lâm Vỹ?
- Như cô đã biết, cha mẹ tôi đã qua đời, tôi sống với hai người em. Em trai tôi kém hơn tôi hai tuổi, cùng làm việc ở chỗ tôi. Còn em gái tôi thì còn quá bé, có lẽ trạng tuổi với cộ Con bé đang học ở một lớp âm nhạc. Nó rất ngoan và dễ thương, có lẽ cô sẽ thích một mẫu người như vậy.
Ân Vũ không biết chính xác Lâm Vỹ bao nhiêu tuổi, có lẽ ngoài ba mươi. Không biết có phải sự vững chãi và thông minh của anh đã khiến cô nghĩ anh già hơn không? Dẫu sao cô cũng không thích thái độ của Lâm Vỹ, khi đem cô ra so sánh với cô em gái bé bỏng ngoan hiền của anh tạ Cô nhìn anh, nghiêm nghị nói:
- Năm nay tôi đã hai mươi tuổi Lâm Vỹ ạ!
Lâm Vỹ không nói gì, chỉ gật gù. Nụ cười thoáng trên môi anh. Một nụ cười lười biếng nhưng đầy quyến rũ. Ân Vũ nhìn anh và nghĩ như thế.
Lâm Vỹ nói:
- Chúng tôi có thể đón cô vào lúc nào Ân Vũ?
- Tôi nghĩ phải một hai ngày để chuẩn bị.
Lâm Vỹ làm ra vẻ háo hức mời gọi:
- Vậy cô đi cùng chuyến bay với tôi nhé!
- Cũng được! Như vậy cũng tiện, tôi đỡ mất thời gian tìm kiếm và khỏi phải ngỡ ngàng với những gì quá xa lạ với tôi.
Rồi cô đột ngột đứng lên:
- Lâm Vỹ, tôi nghĩ cuộc thương lượng làm ăn của chúng ta hôm nay đến đây coi như kết thúc.
- Vâng, chúng ta sẽ còn nhiều dịp gặp lại nhau Ân Vũ ạ!
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ