You can't start the next chapter of your life if you keep re-reading the last one

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ang nằm trên giường, Nguyên nhỏm người dây khi thấy vợ bước vào phòng:
- Mình sửa soạn đi em!
Quỳnh Phương ngạc nhiên hỏi lại:
- Đi đâu hở anh?
- Thì về bên nhà ba mẹ, bộ em quên rồi à?
Quỳnh Phương ngần ngại:
- Mình mới về mà đã đi ngay hở anh, không sợ mẹ buồn à?
- Mẹ cũng biết mà, mấy thứ trái cây kia mà không đưa ngay để đến mai thì sẽ không ngon đâu em ạ. Vả lại mình cũng đã ở nhà từ chiều đến giờ rồi, mẹ sẽ không buồn đâu.
- Vậy để em xuống xin mẹ đã, anh nhé?
Thấy Quỳnh Phương cẩn thận quá, Nguyên cũng buồn cười. Nhưng hiểu tâm trạng lo lắng của vợ, một cô dâu mới về nhà chồng, nên anh gật đầu:
- Ừ, em xuống thưa ba mẹ rồi chúng mình đi.
Trong thấy vợ chồng Quỳnh Phương về tới, bà Nam mừng rỡ:
- Mẹ cứ tưởng hai đứa quên mất đường về rồi chứ!
Quỳnh Phương chỉ Nguyên:
- Tại anh Nguyên nè mẹ, cứ đòi đi chơi mãi chứ không chịu về. Con phải đòi mãi đó.
Hai tay xách hai túi quà nặng trĩu, Nguyên nói với mẹ vợ:
- Lâu lâu mới được bỏ công việc đó mà đi chơi, con muốn đi ra Nha trang chơi thêm một ít ngày nữa mà cái cô này cứ nhớ nhà đòi về hoài làm con phải cắt ngang thời gian đi chơi để trở về đó mẹ.
Uyên Vy từ trong nhà chạy ra, reo to:
- Chị Phương mua quà gì đó, có phần của em không?
Bà Nam mắng con:
- Thấy anh xách nặng không lo phụ anh mà lại chỉ biết đòi quà thôi sao?
Uyên Vy đỡ chiếc túi trên tay Nguyên:
- Anh Nguyên đưa đây em kẻo em lại mất phần bây giờ.
Nguyên cười:
- Túi này đựng trái cây với khô nai đó, giao cho em nha? Nhớ chia đều cho mọi người chứ không được chiếm giữ một mình đâu nghe không.
Uyên Vy chỉ tay vào chiếc túi còn lại trên tay Nguyên:
- Anh làm như em tham ăn lắm vậy, giận quá không thèm nhận bây giờ. Còn chiếc túi đó là gì nữa?
Quỳnh Phương trêu em:
- Bảo là giận không thèm nhận mà lại còn hỏi chiếc túi kia làm gì?
Nguyên lại cười:
- Thôi thôi đừng ghẹo bé Vy nữa kẻo cô ấy giận thì mấy cái trái cây nó khóc vì không có ai chiếu cố nó bây giờ. Còn chiếc túi này đựng rượu dâu tằm với trà cho ba mẹ, em mang vào cất giùm anh đi.
Vào đến phòng khách, bà Nam bảo con rể:
- Hai đứa ngồi đây chơi đi, để cho em nó lo.
Nguyên đưa mắt nhìn quanh:
- Cả nhà đi đâu mà nhà vắng thế này hở mẹ?
Bà Nam nhỏ nhẹ:
- Chị Quỳnh đi làm chưa về, nghe đâu có cuộc chiêu đãi khách nào đó mà. Còn Phương Uyên đi học chưa về.
Phương Uyên lại hỏi:
- Còn ba con đâu hở mẹ?
- Hôm nay ba con không được khoẻ nên đang nghỉ trong phòng kia.
Nguyên nhìn vợ:
- Mình vào thăm ba đi em!
Bà Nam vội cản lại khi thấy con gái và con rể dợm đứng lên:
- Ba con uống thuốc vào và ngủ rồi, các con không phải vào thăm đâu. Để mai rồi mẹ nói với ba cho.
Quay sang nhìn Nguyên, bà hỏi:
- Thế công việc thế nào mà các con đi chơi lâu thế?
- Ba con thay con mấy ngày này, mẹ ạ. Ngày mai thì con sẽ đi làm thay cho ba con. Nói chung là mọi việc đã đi vào nề nếp rồi nên cũng không có gì khó khăn, ba con chỉ trông coi và giải quyết những việc cần thiết ngay thôi mẹ ạ.
Ngay lúc đó, Trúc Quỳnh và Phương Uyên về tới. Trúc Quỳnh ngồi xuống trước mặt vợ chồng Quỳnh Phương, buông lời têu chọc:
- Gớm, hai người đi hưởng tuần trăng mật về trông cứ tươi hơn hớn làm cho mọi người phải ghen tỵ đấy.
Quỳnh Phương chưa kịp nói gì thì Nguyên đã trả lời:
- Thì chị Quỳnh cũng làm đám cưới đi, khi đó chắc là chị còn tươi hơn bọn này nữa ấy chứ.
Trúc Quỳnh mỉa mai:
- Làm gì mà tôi có được cái diễm phúc có được một anh chồng yêu vợ như dượng vậy, vì vậy tôi không dám mơ đến điều đó đâu.
Thấy chị căng thẳng, Phương Uyên chen vào:
- Chị Phương, chị có mua quà về cho tụi em không?
Quỳnh Phương gật đầu:
- Có, Uyên Vy đem vào trong nhà rồi.
- Chị mua gì đó?
- Thì cũng chỉ có bơ với dâu thôi chứ biết mua gì bây giờ! Chị định mua hoa hồng nhưng hôm nay hoa không được đẹp nên thôi.
Phương Uyên gật đầu:
- Em quen dặn chị đừng mua hoa, phải ôm giữ cực lắm. Ở đây bây giờ người ta đem hoa Dalat về còn đẹp hơn là mình mua ở trên đó, cũng may là chị không mua.
Nguyên cười:
- Chị cô thấy cái gì cũng muốn mua, may là anh cản lại chứ không thì không biết làm sao mà tha về hết. Ở đây bây giờ có thiếu gì các loại đặc sản trên đó đâu, vậy mà cứ thích vất vả.
Quỳnh Phương cãi lại:
- Thì đi chơi về cũng phải có quà chứ, anh không mua gì không sợ người ta bảo là anh trùm sò hay sao?
Nguyên cười to:
- Ai muốn nói gì thì kệ người ta, miễn anh không như thế là được rồi.
- Đúng rồi, anh đâu có phải là trùm sò. Chỉ là cha của trùm sò thôi, phải không anh Nguyên?
Uyên Vy vừa bước ra, cô tiếp theo câu nói của Nguyên bằng một câu trêu chọc khiến mọi người đều phá lên cười. Bà Nam cũng từ trong nhà đi ra, nói với vợ chồng Quỳnh Phương:
- Phương này, mai anh Nguyên còn phải đi làm. Con coi liệu mà về sớm cho chồng con nghỉ ngơi.
Uyên Vy lại không buông tha:
- Coi kìa, mẹ cưng con rể ghê chưa!
Trúc Quỳnh nháy mắt:
- Thì mày cũng kiếm về cho mẹ một thằng rể như thế đi, tao bảo đảm là mẹ cũng sẽ cưng như thế.
Uyên Vy làm ra vẻ thiểu não:
- Thôi đi, được mẹ cưng không biết có lợi gì không mà lỡ như bị chồng ăn hiếp thì có nước em chết mất - Quay sang Quỳnh Phương, cô hỏi nho nhỏ nhưng... đủ để mọi người cùng nghe - Anh Nguyên có ăn hiếp chị không, chị Phương?
Ngại Nguyên không thích cách nói chuyện của Uyên Vy, Quỳnh Phương đánh nhẹ vào vai em gái:
- Hỏi gì vớ vẩn thế, em hết chuyện để nói rồi à?
Uyên Vy hăng hái:
- Là em hỏi thật chứ bộ! Phương này, nếu mà Phương bị anh Nguyên ăn hiếp thì Phương cứ về nhà mà ở nha Phương.
Phương Uyên cười cười:
- Cái con nhỏ này nó ma le không chịu được, cứ làm ra vẻ thương chị Phương lắm chứ ai mà biết nó dụ khị chị Phương về đây ở để cho nó khỏi phải rửa chén đó.
Trúc Quỳnh chép miệng:
- Thì đã bảo nó là cái thằng Vy Tiểu Bảo mà lại.
Quỳnh Phương vừa cười vừa nói:
- Cái con nhỏ này mà lấy chồng chắc là bữa trước bữa sau là xách quần áo về nhà mẹ quá, chưa gì đã tính chuyện bị chồng ăn hiếp để về nhà mẹ ở. Thôi, nói chuyện với Vy tức lắm. Chị về để anh Nguyên nghỉ mai còn đi làm.
Nguyên đứng lên:
- Em về nha chị Quỳnh, anh về nha hai đứa.
Trúc Quỳnh khẽ gật với vẻ kiêu kỳ, còn Phương Uyên và Uyên Vy đứng lên đi theo tiễn chân vợ chồng Nguyên. Uyên Vy khều tay Phương Uyên, nói nhỏ:
- Chị Phương bắt đầu ra dáng vợ hiền, biết lo lắng chăm sóc cho chồng rồi há Uyên.
Nghe được câu nói của Uyên Vy, Nguyên chỉ cười chứ không nói gì vì anh không lạ gì tính tình của cô em vợ. Nhưng Quỳnh Phương thì kéo tai em gái:
- Nó không trêu chọc người khác chắc là nó ăn không ngon, ngủ không yên chắc.
Uyên Vy la oai oái:
- Ấy, Phương đừng kéo tai em như vậy. Lỡ như Phương kéo mạnh quá lại rách tai mất thì em lấy chỗ đâu mà đeo bông tai nữa?
Nguyên chỉ cười trước sự nghịch ngợm, trêu ghẹo của Uyên Vy mà không thấy bực mình một chút nào. Vốn dĩ Nguyên chỉ có một mình, tuy rằng cha mẹ anh rất mực thương yêu anh và bạn bè thì Nguyên cũng có nhiều, nhưng anh vẫn luôn luôn khát khao tình cảm anh em, thứ tình cảm ruột thịt thân thiết mà anh thiếu thốn. Giờ đây đã có vợ, lại có luôn mấy cô em vợ nghịch ngợm làm Nguyên thấy tình cảm gia đình làm ấm áp lòng anh hơn.
Trên đường về, Nguyên hỏi vợ:
- Chị Quỳnh có vẻ xa cách với em út quá hả em?
Quỳnh Phương gật đầu:
- Tính chị ấy từ xưa tới giờ vẫn vậy, không vồn vã với ai bao giờ.
Nguyên lắc đầu:
- Không hẳn chỉ là không vồn vã mà chị ấy có vẻ kiêu căng, tự mãn, không muốn bị thua ai cái gì hết. Ngay cả với em là em gái mà chị ấy cũng không muốn thua kém một chút nào.
Tuy ít tiếp xúc với Trúc Quỳnh, nhưng Nguyên nói về chị mình đúng quá khiến cho Quỳnh Phương có muốn bênh vực chị mình trước mặt chồng vài câu cũng không thể nói được. Cô buồn buồn lên tiếng:
- Chị Quỳnh háo thắng lắm, lúc nào cũng muốn mọi người phải khen tụng mình chứ không chịu thua ai cái gì bao giờ đâu. Mẹ em vẫn cứ lo vì tính tình của chị ấy, sợ rằng cứ như thế thì chị ấy sẽ dễ bị vấp ngã. Mà chị Quỳnh thì giỏi lắm cơ, hồi đi học thì luôn luôn đứng đầu lớp. Đến khi đi làm thì lại có ngay được một công việc tốt đến nỗi bao nhiêu người phải ganh tỵ. Có lẽ chính vì những thành đạt mà chị ấy có được một cách dễ dàng như thế làm cho tính tình chị ấy mới như vậy chăng!
Thấy vợ buồn, Nguyên vội chuyển hướng câu chuyện:
- Mà em nè, hình như hôm đám cưới mình anh thấy chị Quỳnh có ông bạn trông cũng được lắm phải không?
Quỳnh Phương gật đầu:
- Người bạn của chị Quỳnh đó mãi tới hôm đám cưới tụi mình mới đến nhà lần đầu đó! Hồi nào tới giờ chị ấy không hề nó gì cho gia đình biết hết, đùng một cái lại dẫn về làm mọi người chưng hửng. Em không kịp nhân xét ông ấy ra sao nhưng nghe Uyên Vy và Phương Uyên nói thì ông ấy cũng giống như chị Quỳnh vậy, không cởi mở với ai hết chỉ ngồi im một chỗ với chị Quỳnh thôi à.
Nguyên lên tiếng bênh vực người... chưa quen:
- Có lẽ là vì lạ nên anh ấy mới như thế thôi, chắn đến nhà chơi vài lần thì mới cởi mở được chứ em. Hy vọng là mình sắp được ăn đám cưới chị Quỳnh.
- Cũng hy vọng thế chứ mẹ em cứ buồn vì chị sống lạnh lùng quá thì không biết mai này sẽ ra sao. Chỉ tiếc một điều là mẹhơi bị thất vọng vì bà rất muốn làm sui với bác Thanh, hai người là bạn thân mà, nhưng chị Quỳnh lại không thích anh Thạch.
Nguyên tủm tỉm cười:
- Có khi mẹ vẫn không thất vọng đâu em, anh thấy trong nhà mình có một người rất thân thiết với anh Thạch đấy.
Quỳnh Phương ngạc nhiên quay sang nhìn chồng:
- Làm gì có chuyện ấy, anh Thạch mới đến nhà em chơi có mấy lần thôi mà. Vả lại mẹ em với bác Thanh định kết anh ấy với chị Quỳnh mà chị Quỳnh không chịu thì làm gì có ai thân thiết nữa?
Nguyên làm ra vẻ bí mật:
- Thế mà lại có đấy!
Không nén được sự tò mò, mà chồng thì lại cứ kín kín hở hở, Quỳnh Phương tức quá đập vào tay Nguyên:
- Thì anh nói ngay ra xem nào, cứ úp úp mở mở chán anh quá!
Nguyên cười,anh làm eo với vợ:
- Hôn anh một cái đi, anh nói cho nghe...
Quỳnh Phương đỏ mặt:
- Anh thật là... đang ở giữa đường giữa sá như thế này...
Nguyên thú vị nhìn vợ:
- Em lạthật đó Phương, lấy nhau rồi mà nói chuyện hôn nhau vẫn làm choem đỏ mặt như thế hay sao?
Mặt Quỳnh Phương lại càng đỏ hơn:
- Thôi đi, anh nói gì đâu không hà.
Nguyên nghiêng đầu để chìa má cho Quỳnh Phương:
- Ừ thì không nói nữa, nhưng em mau hôn nh một cái đi. Mình ngồi trong xe thì đâu có ai thấy được.
Không thể nào làm khác được nếu muốn nghe chồng nói chuyện, Quỳnh Phương đành phải nghiêng đầu qua, hôn một cái thật nhanh vào má Nguyên:
- Rồi đó, anh nói mau đi!
Nguyên phì cười:
- Em thật là... hôn chồng mà cũng mắc cở nữa, hôn gì mà cứ như là phủi bụi ấy. Nhưng thôi, thế là tiến bộ rồi. Để anh nói cho mà nghe... Nếu như anh không nhìn lầm thì người mà anh thấy rất thân thiết với anh Thạch chính là Phương Uyên đó...
Quỳnh Phương ngạc nhiên nhìn Nguyên:
- Anh thấy sao chứ làm gì có chuyện đó!
Nguyên quả quyết:
- làm sao mà anh nhìn lầm được! Em có nhớ hôm đám cưới mình không, có mình Uyên Vy vào giúp em thay áo chứ Phương Uyên chỉ vào có lúc đầu rồi ngồi ngoài bàn tiệc với anh Thạch chứ có vào giúp em đâu. Anh ở ngoài đại sảnh suốt nên thấy rõ lắm, hai người đó có vẻ rất hợp ý nhau đấy nhé.
Quỳnh Phương ngồi thừ ra, có chuyện đó thật sao khi mà Thạch lớn hơn Phương Uyên nhiều tuổi như thế. Cô băn khoăn hỏi lại chồng:
- Có thật là anh trông thấy hai người rất thân thiết không?
Nguyên gật đầu thật nhanh:
- Anh trông thấy thật mà.
- Như thế thì sao mà được nhỉ, Phương Uyên còn nhỏ thế kia...
- Sao lại không được? Chỉ còn một năm nữa là Phương Uyên cũng ra trường rồi, khi đó cô ấy bằng em bây giờ thì cũng có thể làm đám cưới thật rồi - Nguyên phản đối ngay.
- Nhưng mà anh Thạch thì đâu có nhỏ, lại còn đã ly dị một lần rồi...
Nguyên ngạc nhiên:
- Sao, anh chàng đó cũng đâu có già lằm mà đã ly dị rồi ư? Thế sao mẹ em lại còn tính chuyện cho anh chàng đó với chị Quỳnh?
- Vì chị Quỳnh thì lớn rồi, mà tính chị ấy cứng rắn nên mẹ em không lo khi muốn gả chị ấy cho anh Thạch. Nhưng còn Phương Uyên thì lại khác, nó còn trẻ quá lại chưa tiếp xúc nhiều với cuộc sống. Nhất định là mẹ em sẽ không chịu đâu.
Nguyên lắc đầu:
- Nói như thế cũng không đúng, vì Phương Uyên còn nhỏ nên nếu có người chồng vững vàng để bảo bọc em ấy thì càng tốt chứ sao. Vấn đề là anh Thạch có phải là người tốt không, và tại sao anh ấy lại ly dị?
- Em nghe đâu người vợ của anh ấy cũng không đàng hoàng nên hai người mới chia tay để chị ấy theo một anh chàng diễn viên. Và cũng vì thế mà anh Thạch trở về Viêt Nam và có ý định là mở công ty ở đây luôn.
Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói với vợ:
- Chuyện này em khoan nói với mẹ nhé, để từ từ xem sao đã. Nếu như anh Thạch này thật lòng với Phương Uyên thì cũng chẳng sao đâu, anh ấy cũng chỉ cỡ tuổi anh chứ mấy.
- Chắc là như vậy, hoặc có hơn thì cũng chỉ một hay là hai tuổi thôi.
Nguyên cười:
- Vậy mà em có chê anh già đâu, sao lại chê anh Thạch?
Quỳnh Phương cũng cười:
- Sao anh biết em không chê? Tại lỡ thương anh rồi nên đành phải chịu thôi chứ nhiều lúc em thấy anh giống ông già quá chừng.
Nguyên nhéo nhẹ trên sóng mũi Quỳnh Phương:
- Dám chê anh già hở? Coi chừng anh đó!
Quỳnh Phương chợt bâng khuâng:
- Mà nghĩ cũng lạ thật anh nhỉ, anh tới nhà em chơi với anh Hoàng bao nhiêu lần mà lại không thích đứa nào cho dù là chị Quỳnh nổi bật như thế. Vậy mà chỉ một lần nói chuyện ở đám cưới của chị Hà, vậy mà mình lại yêu nhau.
Nguyên cười thích thú:
- Nhờ anh không để ý đến em gái bạn nên mới không nhìn thấy chị Quỳnh, và bây giờ anh mới có cô vợ đáng yêu như thế này. Thôi, về đến nhà rồi. Không nói chuyện những người đó nữa mà chỉ còn chuyện của tụi mình thôi nghe em.
Quỳnh Phương không nói gì thêm, cô đã trở về với tổ ấm của mình rồi. Đúng là phải để những thắc mắc về chuyện của mọi người bên ngoài như lời Nguyên vừa nói. Trong căn nhà này, chỉ có Nguyên bên cô và tình yêu tuyệt vời của anh dành cho cô mà thôi.
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ