Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ợi cho Quỳnh Phương chào hỏi ba mẹ mình xong, Nguyên kéo tay cô rủ rê:
- Lên phòng anh đi Phương!
Quỳnh Phương ngại ngùng gỡ tay Nguyên ra:
- Lên làm gì, để em ngồi đây với hai bác - Rồi quay sang mẹ của Nguyên, cô nhỏ nhẹ hỏi - Có cần con phụ gì trong bếp không hở bác?
Bà Minh - mẹ của Nguyên - lắc đầu:
- Không cần đâu con, đã có chị bếp trong đó rồi - Bà kéo tay Quỳnh Phương nhưng mắt thì nhìn con trai - Mà con để cho Quỳnh Phương ngồi đây chơi với mẹ một lát đã, chưa gì đã muốn lôi nó đi hay sao? Có muốn tâm tình thì đợi sau vậy, nhường bà già này một chút đi!
Bị mẹ hiểu lầm, Nguyên gãi đầu:
- Con chỉ muốn cho Quỳnh Phương coi mấy cái áo con mới mua cho cô ấy thôi chứ tâm tình cái gì đâu mẹ.
Quỳnh Phương ngạc nhiên;
- Aùo gì? Sao tự nhiên anh lại mua áo cho em?
Nguyên lắc đầu;
- Anh định làm cho em ngạc nhiên mà cũng không được, thôi thì nói ra cho rồi. Aùo mà anh mua cho em là áo cưới đó, và món quà mà anh nói là chọn mất hai ngày bên Hồng Kông chính là hai chiếc áo cưới này đây.
Quỳnh Phương sững sờ nhìn Nguyên:
- Anh nói thật không?
Nguyên có vẻ không bằng lòng:
- Sao lại không thật? Em không tin anh sao?
Quỳnh Phương bối rối:
- Không phải là em không tin anh, chỉ là... vì em ngạc nhiên quá thôi. Em không nghĩ là mình sẽ mua áo cưới...
Nguyên cau mặt:
- Em nói như vậy nghĩa là sao? Sao lại không mua áo cưới? Đám cưới mà lại không mua áo cưới à? Hay là em không bằng lòng mua sẵn mà muốn đi may cho vừa ý hơn?
Nguyên nói một hơi như để giải toả nỗi bực tức trong lòng mình, Quỳnh Phương chỉ cần nghe như thế cũng biết là Nguyên đang hiểu lầm, và anh cũng đang giận cô đây nên vội giải thích:
- Không phải là như thế?
- Không phải là như thế thì nghĩa là sao? Em giải thích đi!
Thấy tình hình giữa hai người đột nhiên căng thẳng, ông Minh vội can thiệp:
- Này Nguyên, sao lại nóng nảy như thế? Con bình tĩnh coi nào.
Bà Minh cũng lên tiếng:
- Nguyên này, sao tự nhiên con lại nóng nảy như thế? Từ từ để nghe Phương nó nói đã chứ - Quay sang Quỳnh Phương, bà dịu dàng - Con nghĩ gì thì cứ bình tĩnh, từ từ mà nói con à. Chuyện gì thì cũng còn có ta đây, không việc gì mà phải sợ con nhé.
Quỳnh Phương đã bình tĩnh lại, cô dạ nhỏ một tiếng với bà Minh, rồi quay sang nhìn Nguyên:
- Em không có ý gì đâu, anh ạ. Chỉ là em thấy mua áo cưới thì... phí quá. Chẳng gì thì mình cũng chỉ mặc có một lúc, mà mua thì chắc là sẽ tốn rất nhiều tiền. Vì em đã định nói với anh là sẽ đi chọn mình và thuê áo thôi...
Chỉ với một lời giải thích đơn giản của Quỳnh Phương thôi mà cả ba người có mặt đều hiểu ý của cô, mặt ông bà Minh giãn ra nhẹ nhõm.
Còn Nguyên, anh giơ hai tay lên trời tỏ ý đầu hàng:
- Chịu thua em luôn, đời người đám cưới có một lần mà em cũng hà tiện nữa...
Quỳnh Phương ấp úng:
- Không phải là em hà tiện, mà là em... tiết kiệm thôi...
Nguyên gật đầu:
- Được rồi, anh hiểu ý em rồi nên em không cần phải nói nữa - Rồi anh trầm giọng - Phương này, tiết kiệm là tốt nhưng không phải chuyện gì cũng tiết kiệm đâu em.
Quỳnh Phương phụng phịu:
- Anh cũng biết nói tiết kiệm là cũng tốt mà...
Nguyên cười:
- Thì anh có nói tiết kiệm là xấu, là dở hơi đâu. Nhưng đám cưới thì không cần phải tiết kiệm, chỉ là không nên phung phí thôi nên những gì cần thì mình vẫn phải lo cho đủ, em yêu à.
- Nhưng áo...
Nguyên cắt ngang lời Quỳnh Phương đang nói:
- Biết rồi, em lại định nói là chỉ mặc có một lần thôi chứ gì? Nhưng áo cưới là không thể không có, anh lo được cho em mà. Anh muốn ngày cưới của mình phải được hoàn hảo nên cái gì lo được thì nhất định anh sẽ làm cho bằng được - Nhìn thấy mắt Quỳnh Phương đã đỏ lên, Nguyên biết cô đang xúc động nên anh đùa - Mà nè, anh có mua áo cưới cho em thì anh cũng không nghèo đi đâu, mai này anh sẽ không để em phải nhịn đói bữa nào đâu nên đừng có lo như thế.
Bà Minh cũng lên tiếng:
- Nguyên nó mua áo cho con là phải đó Phương à, nhưng không biết là có vừa hay không nữa. Vì vậy con lên phòng nó thử áo đi để nếu có gì thì còn đưa tới thợ sửa cho kịp con à.
Nguyên kéo tay Quỳnh Phương:
- Nghe mẹ nói không? Đi lên phòng anh đi!
Quỳnh Phương vẫn còn ngại ngùng, cô dùng dằng chưa muốn đi thì Nguyên kéo tay cô mạnh hơn và nói:
- Vẫn còn tiếc tiền hả em? - Rồi quay sang cha mẹ, anh cười - Mai mốt cưới Phương về chắc là con không dám giao cho cô ấy giữ tiền quá...
Bà Minh nhướng mày;
- Tại sao?
Nguyên cười to:
- Tiết kiệm cái kiểu này chắc là chỉ cho con mỗi ngày hai chục ngàn đổ xăng quá, vậy thì tiền đâu để con đi uống café với bạn bè.
Nói xong, không đợi cho cha mẹ nói gì, Nguyên kéo tuột Quỳnh Phương đi theo mình lên lầu. Bà Minh lắc đầu:
- Cái thằng... từ từ chứ làm gì mà lôi kéo con nhỏ như vậy!
Vào đến phòng mình, Nguyên kéo Quỳnh Phương ngồi xuống bên giường. Anh vòng tay ôm cô thật chặt, môi tìm môi cô và thì thầm:
- Nhớ em quá, Phương ơi!
Quỳnh Phương không lẩn tránh nụ hôn của Nguyên, chẳng phải là mấy ngày nay cô cũng nhớ anh đến mức ngẩn ngơ đó sao. Quỳnh Phương yêu Nguyên, điều đó là hiển nhiên. Vậy thì cô đâu cần phải che giấu cảm xúc của mình khi chỉ còn không bao nhiêu thời gian nữa thì hai người đã hoàn toàn thuộc về nhau.
Vòng tay Quỳnh Phương cũng choàng qua bờ lưng rộng của Nguyên, cô đón nhận nụ hôn nồng nàn của anh và để mặc cho hồn mình lịm vào hạnh phúc vô bờ. Nụ hôn kéo dài mãi cho đến khi Quỳnh Phương thấy khó thở, cô nhẹ đẩy Nguyên ra. Anh ngóc đầu lên nhìn Quỳnh Phương:
- Sao thế cưng, lại giận anh à?
Quỳnh Phương lắc đầu không đáp, Nguyên lại hỏi:
- Vậy sao không cho anh hôn nữa?
Quỳnh Phương bật cười nho nhỏ:
- Anh mà hôn một hồi nữa là em chết ngắc luôn đó...
Hiểu ra, Nguyên cũng cười. Anh lại kéo cô vào lòng và cùng nằm lăn ra giường:
- Vậy thì nằm đây với anh một lát vậy.
Quỳnh Phương vẽ vẽ ngón tay trên môi Nguyên, anh liền ngậm chặt ngón tay cô. Quỳnh Phương thủ thỉ:
- Nguyên này, sao anh mua nhiều thứ cho em như thế?
Nguyên lại ngóc đầu lên trợn mắt nhìn Quỳnh Phương:
- Sao, em vẫn cứ tiếc tiền à?
- Không phải...
Quỳnh Phương ấp úng, Nguyên thở ra một cái:
- Không tiếc tiền nữa là được rồi, em còn thắc mắc gì nữa?
Quỳnh Phương úp mặt vào ngực Nguyên:
- Anh cưng em như vậy không sợ em hư sao?
Vòng tay Nguyên siết Quỳnh Phương mạnh hơn:
- Không sợ, vì anh dư sức cưng chiều em - Nhìn sâu vào mắt Quỳnh Phương, Nguyên tha thiết - Phương này, em đừng nghĩ ngợi gì nhé. Anh yêu em và anh muốn làm mọi điều tốt nhất cho em, em thích anh mua gì, làm gì cho em thì em cứ nói. Anh chỉ đòi hỏi em trả lại cho anh một điều thôi...
Quỳnh Phương mở to đôi mắt nhìn Nguyên:
- Anh muốn em phải làm gì?
Aùnh mắt của Quỳnh Phương long lanh quá làm Nguyên lại cúi xuống, anh hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp của người yêu:
- Em chỉ cần làm mỗi một việc... là em phải yêu anh thật nhiều... thế thôi.
Cảm xúc trào lên mạnh mẽ trong lòng Quỳnh Phương, ánh mắt cô nhìn anh đắm say:
- Em yêu anh, Nguyên ơi!
Và Nguyên lại cúi xuống, những nụ hôn phủ xuống kín đôi môi hồng. Hai người yêu nhau như quên hết mọi điều xung quanh. Bàn tay Nguyên luồn vào áo Quỳnh Phương mơn man, mơn man đưa tâm trí cô bềnh bồng như lạc vào cơn mơ tuyệt vời.
Tình yêu đã khiến cả Nguyên và Quỳnh Phương quên hết thực tại, họ đắm chìm trong những nụ hôn ngọt ngào và những cảm giác đắm say của tìn yêu đôi lứa. Mãi khi những nút áo của Quỳnh Phương được mở ra hết, cái cảm giác lành lạnh nơi ngực đã đánh thức cô.
Quỳnh Phương xô nhẹ Nguyên ra, cô gọi nho nhỏ:
- Anh Nguyên!
Nguyên vẫn không rời môi Quỳnh Phương, anh ư hử:
- Gì em?
Quỳnh Phương đẩy Nguyên ra mạnh hơn:
- Buông em ra!
Nguyên như sực tỉnh, anh buông vội Quỳnh Phương ra chống tay ngồi dậy và kéo cô theo mình luôn. Khép hai vạt áo lại cho Quỳnh Phương, anh cười nhẹ:
- Anh xin lỗi, tại anh nhớ em quá!
Quỳnh Phương lắc đđầu:
- Em cũng có phần trong việc này mà, sao lại chỉ tại anh. Nhưng mà mình xuống nhà lẻo ba mẹ đợi chư anh?
- Một lát nữa, còn bây giờ thì em xem những chiếc áo anh đã mua cho em nè.
Nguyên chỉ tay vào chiếc valy to anh để ở góc phòng mà từ nãy giờ Quỳnh Phương không để ý đến, cô tròn mắt nhìn anh:
- Anh mua gì mà nhiều thế hở anh?
Ngyên cười, anh kéo chiếc valy lại bên Quỳnh Phương và mở ra:
- Coi nó đồ sộ vậy chứ nhẹ hều à em ơi, anh không dám bỏ vào cái valy nhỏ sợ mấy cái áo bị nén lại sẽ hư nên phải mua cái to đùng như thế này. Sao em coi có ưng không?
Nguyên lấy ra hai chiếc áo và trải lên giường, vừa nhìn thấy Quỳnh Phương đã tròn mắt suýt soa:
- Trời ơi, đẹp quá!
- Em có thích không?
Sờ nhè nhẹ lên lớp voan mềm, mát lạnh, Quỳnh Phương ngước nhìn Nguyên:
- Anh Nguyên...
Nguyên âu yếm:
- Sao, em có thích không? Anh chọn theo ý anh nên cũng không biết có vừa ý em không nữa.
Quỳnh Phương không trả lời mà chỉ lắc đầu, Nguyên ngạc nhiên hỏi:
- Em không thích chiếc áo này, phải không?
- Không phải...
- Vậy thì sao?
- Em...
Nguyên cúi sát mặt vào mặt Quỳnh Phương, nhìn đôi mắt đang đỏ lên của cô thì anh đã hiểu tâm trạng của Quỳnh Phương hiện giờ. Đã nói bạn gái của Nguyên là một cô gái tuyệt vời mà, nếu không thì cô ấy đâu có cảm động khi anh mua quà cho cô đến mức nói không lên lời như thế.
Nguyên trêu Quỳnh Phương để xoá đi trận "mít ướt" sắp xảy ra của cô:
- Chà, anh chỉ mua cho em có vài cái áo thôi mà em cảm động đến mức như thế này ư? Vậy thì chẳng bao lâu nữa em sẽ phải làm sao khi anh tặng em một món quà thật lớn nữa đây nhỉ?
Quỳnh Phương lắc đầu hỏi nhanh:
- Lại còn quà gì nữa? Em có đòi anh đâu!
Nguyên mỉm cười:
- Thì đúng là em không đòi, là do anh tự nguyện mà...
Quỳnh Phương chớp mắt:
- Quà gì?
Nguyên chỉ tay vào ngực mình:
- Là anh nè!
Quỳnh Phương ngơ ngác không hiểu, Nguyên ôm choàng lấy cô cười vui:
- Anh tặng em cả cuộc đời anh, món quà này không to à?
Hiểu là Nguyên trêu chọc mình, Quỳnh Phương đấm tay vào ngực anh:
- Hứ, chỉ chọc em là giỏi.
Nguyên ghé môi hôn lên má hồng, thủ thỉ:
- Sao lại nói là anh chọc em? Anh nói thật đấy chứ. Cả cuộc đời anh, anh còn trao tặng cho em thì sá gì mấy món quà nhỏ này, em đừng có suy nghĩ vẩn vơ như thế nữa nhé.
Quỳnh Phương ấp úng:
- Không phải, chỉ tại em thấy những chiếc áo này đắt quá. Mình có thể thuê mà anh...
Nguyên hôn nhẹ lên môi Quỳnh Phương:
- Cả đời người chỉ có một ngày trọng đại nhất là ngày cưới, tại sao lại phải đi thuê áo. Vả lại, nếu như anh không có tiền thì mình đi thuê cũng được, nhưng anh lo được cho vợ anh mà... Thôi nè, em mau đứng lên thử xem áo có vừa không? Anh nghĩ là áo vừa với em rồi đó, nhưng mình cẩn thận vẫn hơn để xem có cần phải sửa chỗ nào thì còn mang đi sửa cho kịp.
Quỳnh Phương thắc mắc:
- Nhưng anh làm sao biết số đo của em để mua?
Nguyên cười:
- Thì anh đoán vậy mà...
Quỳnh Phương trợn mắt:
- Đoán? làm sao anh có thể đoán được?
- Sao lại không? Anh ôm em không biết bao nhiêu lần rồi thì làm sao lại không đoán được! Thôi, không nói nhiều nữa, mau đứng lên mặc thử để anh coi vợ anh đẹp tới cỡ nào!
Nguyên vừa cười vừa kéo Quỳnh Phương đứng lên, nhưng cô trì lại:
- Em mang về nhà thử có được không anh?
Nguyên ngạc nhiên:
- Sao lại phải mang về nhà? Thử luôn ở đây đi! - Rồi như chợt hiểu ra, anh cười - Em ngại thay áo trước mặt anh chứ gì? Có gì đâu nào, tụi mình sắp cưới nhau rồi mà. Còn nếu em ngượng thì anh sẽ ra ngoài để em thay áo.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Không là phải như vậy, chỉ là em muốn... để tới ngày cưới... mới cho anh thấy...
Hiểu được ý của Quỳnh Phương, Nguyên gật đầu:
- Vậy cũng được, để mai anh mang qua cho em. Nhưng em nhớ thử coi có cần phải sửa gì không nhé!
- Em biết rồi, bây giờ mình xuống nhà đi anh!
- Sao thế? Không thích ngồi đây với anh à?
Quỳnh Phưong đỏ mặt:
- Không phải là như vậy, mà dưới nhà có hai bác...
Hiểu sự ngượng ngùng của Quỳnh Phương, Nguyên cười lớn:
- Được rồi, em không phải đỏ mặt lên như thế. Ba mẹ cũng thông cảm mà...
- Nhưng mà em...
Nguyên kéo tay Quỳnh Phương:
- Thôi được, xuống nhà cho em làm con dâu ngoan nhé!
Quỳnh Phương nhéo mạnh vào hông Nguyên, anh nhăn mặt một cái:
- Công nhận em có chiêu này độc thiệt, bàn tay thì mềm mại mà nhéo cái nào đích đáng cái nấy. Mai mốt cưới rồi mà cứ thế này chắc anh bầm mình quá, mẹ lại tha hồ mà thương xót con trai của mẹ đây...
Choàng tay qua lưng Quỳnh Phương, Nguyên dìu cô xuống nhà. Vừa đi, anh vừa nháy mắt trêu cô để nhận được những cái lườm dài thượt...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ