Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
uỳnh Phương đi thẳng lên phòng, buổi sáng hôm nay là một buổi sáng rảnh rỗi hoàn toàn. Thế thì Quỳnh Phương thấy không có lý do gì mà cô không tận hưởng sự tự do của mình, tuy rằng cô cũng hơi buồn khi cô có cả một ngày dài rảnh rỗi mà lại không có Nguyên kề bên.
Quỳnh Phương chợt bật cười một mình, cô "lậm" Nguyên quá mất rồi. Anh mới đi công tác vắng có mấy ngày mà cô đã nhớ anh đến thế rồi ư? Em mong anh thật đấy, Nguyên ạ. Giá như giờ này có anh nhỉ, chắc chắn là chúng mình sẽ có một ngày dài rong chơi khắp chốn để thêm vào bộ sưu tập kỷ niệm của chúng mình biết bao điều thú vị. Để rồi khi chiều đến, anh sẽ lại than ngắn thở dài sao mà ngày ngắn quá, phải không anh yêu?
Không biết làm gì, Quỳnh Phương lấy giấy ra viết thư cho Hương Xuân - cô bạn thân nhất của mình hiện đang du học ở nước ngoài. Nghĩ đến bạn, Quỳnh Phương lại thấy buồn cười. Cái cô bạn kỳ lạ chỉ thích những là thư viết bằng tay chứ không chịu mở mail để đọc thư bao giờ cho dù đó là một người rất mê tin học. Mà ở thời đại công nghệ thông tin bùng nổ như thế này thì mấy ai chịu ngồi viết những lá thư tay rồi đợi con rùa bưu điện chuyển giao nữa. Nhưng Xuân bảo, đọc những lá thư điện tử sao thấy nó lạnh lùng vô cảm đến thế, vì vậy mà cho dù thư có viết tha thiết đến đâu thì cô cũng chẳng cảm nhận được một chút cảm xúc nào. Ngẫm nghĩ thì Phương thấy bạn mình cũng có phần nào đúng. Thôi thì lấy giấy ra viết thư cho nó cho rồi.
Mỗi khi viết thư cho Hương Xuân, bao giờ thì Quỳnh Phương cũng phải nhắc lại với bạn mình một vài kỷ niệm của những ngày còn học chung. Bảy năm trung học chung lớp, có biết bao điều mà cả hai không bao giờ quên được. Từ những buổi cùng cắm đầu cắm cổ học thi chung với nhau cho đến những lần bày trò trêu ghẹo nhau, giành ăn với nhau đến mức cãi nhau ầm ĩ.
Quỳnh Phương mê mải viết, cô đang có biết bao điều muốn kể với bạn cơ mà. Nhưng rồi dòng cảm hứng của cô đã bị ngăn lại với giọng nóiồn ào của Uyên Vy:
- Lại viết thư rồi! Anh Nguyên mà vắng mặt là lại viết thư cho... trai.
Quỳnh Phương buông bút, cau mặt mắng em gái:
- Ăn nói bậy bạ gì thế? Chỉ được cái hồ đồ là không ai bằng, lại mà xem xem chị đang viết thư cho ai.
Nằm lăn ra giường, vơ chiếc gối ôm của Quỳnh Phương ôm vào lòng, Uyên Vy nhìn lên trần nhà nói bâng quơ:
- Thế thì lại viết cho bà Xuân rồi, em dám cam đoan là chẳng sai một tí ti gì.
- Viết cho bạn gái thì có gì sai?
- Thì đúng là không sai, nhưng biết đâu anh Nguyên cũng ghen đấy - Uyên Vy lửng lơ đáp.
- Ghen gì mà ghen vớ vẩn vậy? Em cứ làm như anh Nguyên là người tệ lắm hay sao ấy?
Uyên Vy cười cười:
- Dĩ nhiên là anh Nguyên không tệ rồi, quá tuyệt vời ấy chứ. Nhưng mà ai biết được khi ghen thì người ta nghĩ gì nào, vì anh ấy có biết là chị nhận và gửi thư cho ai đâu, chỉ thấy có thư là ghen rồi - Con nhỏ lại cười lấp lửng - Mà biết đâ trong số thư chị nhận được lại có thư của những anh chàng nào đó thì sao? Chị nổi tiếng là có nhiều "đuôi" bám theo mà.
Quỳnh Phương bật cười trước mồm mép của em gái:
- Anh Nguyên không ghen nhảm đâu em ơi, anh ấy "lịch sự" không ai bằng. Anh ấy bảo chị cứ việc giao thiệp với bạn bè, miễn là yêu chỉ mình anh ấy là được rồi.
- Nhưng mà ai biết được đâu là bạn bè, đâu là người yêu "sơ cua". Ranh giới giữa tình bạn và tình yêu mỏng manh lắm Phương ơi! - Uyên Vy vẫn cãi chày cãi cối.
- Nhưng mà chị rất trong sáng, và anh Nguyên thì tin chị tuyệt đối - Quỳnh Phương vênh mặt lên cãi lại, Uyên Vy lại cười cười:
- Nhưng mà như thế không có nghĩa là anh Nguyên không ghen, chỉ là anh ấy không ghen ra mặt mà thôi. Mà chị có biết người ghen ngấm ghen ngầm là ghê lắm không? Vì như thế mình sẽ không biết đâu mà đề phòng cả, có ngày gây ra án mạng như chơi - Uyên Vy lên giọng hù doạ.
- Nhưng mà anh Nguyên không phải là người như thế, nhất định anh ấy sẽ không ghen.
Quỳnh Phương vẫn cốgắng bảo vệ Nguyên, Uyên Vy trề môi:
- Anh Nguyên mà không ghen thì em... chết liền. Tại anh ấy chưa để lộ ra cho Phương thấy thôi.
Thấy cãi mãi với Uyên Vy cũng chẳng xong, Quỳnh Phương muốn cắt đứt câu chuyện. Cô vo tờ giấy nháp trên bàn quăng mạnh vào Uyên Vy, nhăn mặt:
- Mà nè, bộ em không có việc gì làm hay sao mà vào đây phá chị thế? Ra ngoài cho chị yên một chút đi, còn nếu không thì phải im lặng đó.
Như nhớ ra mục đích của mình khi vào đây, Uyên Vy ngồi nhỏm dậy:
- Chết, suýt nữa em quên. Có anh Tùng đến tìm chị đó.
Quỳnh Phương ngớ ngẩn:
- Đến làm gì thế nhỉ?
Uyên Vy cười cười:
- Thì đến thăm "em" chứ còn đến làm gì?
Quỳnh Phương ngập ngừng:
- Vy xuống nói là chị không có nhà đi.
- Không được, em đã nói là chị đang ở nhà rồi. Và em còn nói là chị đang rất... rảnh rỗi vì không có cái hẹn nào cũng không có việc gì để làm trong sáng nay, vì thế mà có một người bạn đến thăm là... quý lắm.
Uyên Vy cười cười trông "gian" hết sức, Quỳnh Phương bực mình hết cỡ nhưng cô không còn cách nào khác hơn là đành phải xuống tiếp khách. Nhưng cô vẫn càu nhàu:
- Mày nhận hối lộ của anh Tùng cái gì mà nhiệt tình với anh ấy như thế?
Uyên Vy tỉnh bơ:
- Nào có nhận cái gì đâu, chỉ là anh ấy nói sẽ chỉ cho em thiết kế trang Web thôi mà.
- Cái ấy thì anh Nguyên cũng chỉ mày được, sao lại còn phải hỏi anh Tùng?
Quỳnh Phương nhăn mặt nhằn em gái, Uyên Vy cãi lại:
- Nhưng mà anh Nguyên có thì giờ đâu mà chỉ! Lúc trước đã không rảnh, bây giờ lại còn phải lo đám cưới nữa. Anh ấy mà có thì giờ chỉ cho em mới là lạ đó.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Chị ngại xuống nhà quá à, lại còn phải tiếp khách nữa. Thôi Vy xuống tiếp anh Tùng giùm chị đi!
Uyên Vy trợn mắt:
- Sao được, anh ấy thích chị cơ mà. Em mà tiếp chuyện anh ấy một hồi, anh ấy buồn tình lại bảo không có Quỳnh Phương, thôi thì em... yêu anh đỡ vậy... thì chết em mất.
Quỳnh hương rũ ra cười vì cái giọng têu tếu của Uyên Vy:
- Thì cũng được chứ sao, em chẳng hay khen anh Tùng phong độ là gì!
- Nhưng mà anh Tùng... già quá rồi, không hợp gout của em đâu - Rồi Uyên Vy đẩy đẩy vào vai chị - Thôi mau xuống đi kẻo anh ấy đợi tội nghiệp, em hứa không nói gì với anh Nguyên đâu.
- Anh Nguyên biết thì đã sao? Chị hoàn toàn trong sáng mà - Quỳnh Phương quay lại lườm Uyên Vy một cái, cô bé lại cười hì hì.
Vơ lấy cái lược chải nhanh mái tóc, Quỳnh Phương vuốt lại vạt áo và nhìn xuống người mình một cái thật nhanh để kiểm tra lại áo quần lần nữa. Uyên Vy lại nói:
- Lịch sự lắm rồi, đủ để anh Tùng "chết" rồi, không cần ngắm vuốt nữa đâu.
Quỳnh Phương quay lại mắng em:
- Mày đúng là cái thằng "Vy Tiểu Bảo", đểu không chịu được. Anh Nguyên mà biết mày láu cá thế này thì anh ấy cúp quà cho mà xem.
Uyên Vy vênh mặt lên:
- Em đố anh Nguyên dám không mang quà về cho em đó, chỉ cần em hù cho vài câu lại rối lên ấy chứ.
Giơ nắm đấm lên doạ Uyên Vy một lần nữa rồi Quỳnh Phương mới thủng thỉnh đi xuống lầu. Gần hết những bậc thang, cô cố sửa cho gương mặt của mình được tươi tỉnh. Thật ra, cô không ghét Tùng nều không nói là cô cũng quý mến anh như một người anh trai. Nhưng trong một lần say rượu, Tùng đã nói lên tình yêu của mình với Quỳnh Phương rồi sau đó, anh lại lặng lẽ như chưa nói gì. Quỳnh Phương cũng yên lặng, và cô cũng không hề nhắc đến chuyện đó, coi như cô chưa từng nghe qua.
Nhưng Quỳnh Phương lại dại dột kể lại cho Uyên Vy biết, và con nhỏ cứ lấy đó làm niềm vui để trêu chọc Quỳnh Phương và Nguyên. Nó bảo, lấy anh Tùng để thử xem anh Nguyên có ghen không? Nhưng cũng may là Nguyên cũng hiểu biết nên chưa lần nào xảy ra chuyện ầm ĩ, tuy vậy thì Quỳnh Phương cũng cố gắng tới mức tối đa việc tiếp xúc với Tùng.
Không hiểu Tùng có biết gì về việc Quỳnh Phương có tình yêu của Nguyên và sắp đám cưới không mà anh vẫn cứ vô tư đến thăm Quỳnh Phương một cách đều đặn. Và trong những lần thăm viếng đó, lúc nào Tùng cũng tỏ ra quý mến Quỳnh Phương nhưng chưa bao giờ anh suồng sã với cô hay tỏ ra thân thiết quá mức.
Vừa trông thấy Tùng, Quỳnh Phương nở nụ cười:
- Anh Tùng!
Tùng đứng lên, anh cũng cười thật tươi:
- Hôm nay anh gặp may rồi!
- Có gì mà may mắn thế, chia cho Phương với - Vừa ngồi xuống trước mặt Tùng, Quỳnh Phương vừa nói. Tùng cũng ngồi xuống, anh cười:
- May mắn là hôm nay anh được gặp Phương nè!
- Trời ơi, làm Phương tưởng anh Tùng vừa trúng mánh hay là trúng số gì đó nên đòi chia, chứ còn gặp Phương mà may mắn cái nỗi gì?
Quỳnh Phương dài giọng, Tùng cười với một chút âu yếm:
- Cần gì anh phải trúng mánh hay trúng số mới chia cho Phương, chỉ cần Phương lên tiếng thì anh có gì cũng đem tặng em hết đó.
Câu nói của Tùng làm Quỳng Phương ngại ngùng, anh nói như thế là có ý gì nhỉ? Hay là anh đang tìm cách để nói khéo cho Quỳnh Phương hiểu được tình cảm của anh dành cho cô? Nhưng mà Quỳnh Phương đâu có thể nào đón nhận được tình cảm của Tùng nữa khi mà cô đã có Nguyên rồi.
Gượng cười, Quỳnh Phương lảng chuyện:
- Hôm nay chủ nhật, lại đẹp trời như thế này mà anh Tùng không đi chơi đâu à?
Biết là Quỳnh Phương có ý muốn tránh né, Tùng hơi buồn. Trong giây lát, mắt anh tối lại, nhưng rồi Tùng trấn tĩnh lại ngay. Anh cười nhẹ:
- Thì đến nhà Phương là anh đã đi chơi chứ gì nữa.
Quỳnh Phương lúc lắc mái tóc:
- Tới nhà Phương thì có gì vui mà chơi, phải đi ra ngoài có cảnh đẹp, không khí rộn ràng thì mới gọi là vui chơi chứ.
Tùng lắc đầu:
- Anh lại không nghĩ như Phương đâu, ra ngoài mà không có hứng thú thì có gì mà vui. Như đến đây nè, anh lại thấy vui lắm đó - Rồi Tùng thấp giọng rủ rê - Mình đi chơi đi, Phương!
Quỳnh Phương ngập ngừng:
- Đi đâu bây giờ, anh Tùng?
- Thì đi bất cứ nơi nào mà em thấy vui, có thể đi đến mấy khu vui chơi giải trí hoặc là đi xem film, nghe nhạc...
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Thôi, em làm biếng đi ra đường bây giờ lắm. Với lại em còn bài phải học, mấy bữa nữa là em thi rồi.
Nghe Quỳnh Phương từ chối, Tùng thoáng buồn. Nhưng rồi anh tự nhủ Quỳnh Phương chưa là gì của anh cả thì không có lý do gì để anh có thể bắt buộc cô làm theo ý mình. Anh cần phải có thời gian, và cần phải tỏ cho cô biết tình cảm của anh dành cho cô mới được.
Nghĩ thế, Tùng ân cần hỏi Quỳnh Phương:
- Em có cần anh giúp gì không?
Quỳnh Phương ngạc nhiên:
- Giúp gì hở anh?
Tùng quơ nhẹ tay thành một vòng tròn:
- Thì... thí dụ như tin học này, toán này... Có thể em cần lập trình chẳng hạn, hay là ứng dụng tin học vào bài học...
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Phần tin học em thi rồi, bây giờ chỉ còn mấy môn chuyên ngành nữa thôi. Mà những môn này thì không cần sử dụng đến tin học đâu.
Lại thêm một lần nữa Quỳnh Phương từ chối Tùng, anh thấy buồn nhưng vẫn phải gượng gạo:
- Vậy thì chắc là em không cần anh giúp đỡ rồi, nhưng nếu có gì khó khăn thì cứ gọi cho anh nhé!
Quỳnh Phương thấy mình không thể từ chối thịnh tình của Tùng, cô đành phải gật đầu:
- Em biết rồi, nhất định có gì khó khăn thì em sẽ nhờ anh.
- Em còn mấy tháng nữa thì ra trường hở Phương?
- Khoảng gần ba tháng nữa, anh ạ!
- Thế em đã định đi xin việc ở đâu chưa?
Quỳnh Phương gật đầu:
- Có rồi anh ạ!
Lại thêm một lần nữa, ý định giúp Quỳnh Phương của Tùng không thành. Nhưng anh vẫn cố gắng:
- Nếu như nơi em định xin việc có gì trở ngại thì em cứ gọi cho anh nhé, anh sẽ giới thiệu cho em mấy chỗ làm việc có điều kiện khá tốt đấy.
- Cám ơn anh, nhất định là khi cần thì em sẽ gọi cho anh.
Nhận thấy mình ngồi như thế đã đủ, và cũng không biết nói gì thêm nữa, Tùng đứng lên:
- Anh đến thăm em một chút, bây giờ anh về nhé Phương!
Quỳnh Phương cũng đứng lên:
- Vâng, anh về!
Ra đến cửa, Tùng còn quay lại nhìn Quỳnh Phương:
- Anh đến chơi như thế này có... làm phiền Phương không?
Tuy trong lòng rất muốn bảo Tùng là anh đừng đến nữa vì em không muốn có một lúc nào đó sẽ khó xử với anh nhưng Quỳnh Phương không dám nói lên ý nghĩ đó của mình vì sợ làm tổn thương đến Tùng, cô đành phải nói xuôi theo ý của anh:
- Đâu có gì mà phiền hở anh! Mình là anh em mà!
- Vậy hôm khác anh lại đến chơi nữa nhé?
- Dạ, mời anh cứ đến. Cửa nhà em lúc nào cũng rộng mở để đón tiếp anh.
- Anh Tùng về rồi hở Phương?
Tiếng Uyên Vy cất lên sau lưng làm Quỳnh Phương giật mình, cô quay lại mắng:
- Sao mày cứ như ma xó ám sau lưng tao thế? Có ngày tao cũng đến vỡ tim mà chết vì mày mất.
Ngồi phịch xuống salon, Uyên Vy cười hì hì:
- Phương có vỡ tim mà chết thì cũng vì anh Nguyên chứ em làm sao có khả năng làm được chuyện đó. Nhưng mà Phương này, sao anh Tùng về sớm thế?
Quỳnh Phương dấm dẳng:
- Chuyện đó thì mày kiếm anhTùng mà hỏi chứ tao làm sao mà biết được.
Uyên Vy nhìn Quỳnh Phương lom lom:
- Chứ không phải chị tìm cách để anh ấy về sớm hay sao?
- Tao mà bất lịch sự như thế hay sao? - Quỳnh Phương vừa ngồi xuống ghế vừa trả lời lại em gái. Uyên Vy cười láu lỉnh, giọng cô dài ra:
- Phải rồi, cửa nhà em lúc nào cũng rộng mở để đón tiếp anh mà, phải không?
Quỳnh Phương chồm lên cốc vào đầu Uyên Vy một cái, rồi không biết mắng em gái như thế nào, cô lại quay về với điệp khúc quen thuộc:
- Đúng là cái đồ Vy Tiểu Bảo láu cá, đó là câu nói lịch sự của tao đấy chứ.
Uyên Vy trề môi:
- Lịch sự như chị thật là chết người, làm cho anh Tùng cứ mãi tưởng bở là mình đã có một chỗ đứng trong trái tim "ai kia", chứ có biết đâu nàng sắp lên xe bông mất rồi.
Câu nói của Uyên Vy làm Quỳnh Phương nghĩ đến tình cảm của Tùng dành cho mình. Cô cũng biết cư xử như mình là không nên, vì cô không thể nào đáp ứng được tình cảm của Tùng thì cũng đừng gây cho anh hy vọng. Nhưng làm sao cô lại có thể mở miệng ra để nói thẳng với anh mọi điều, và thêm vào đó, hình như cô cũng thấy có một chút tự hào khi nhìn thấy sự ngưỡng mộ của người khác dành cho mình nên cũng không dứt khoát hẳn với Tùng mà cứ thích lửng lơ như thế.
Lắc mạnh đầu như để trấn tĩnh lại mình, cô buồn buồn nói với Uyên Vy:
- Tao phải nói gì vói anh Tùng bây giờ? Chẳng lẽ lại thẳng thừng đuổi anh ấy hay sao?
Tuy láu táu nhưng Uyên Vy cũng là một cô gái nhạy cảm, điều đó đã khiến cho Quỳnh Phương hay tâm sự với em gái, cô gật đầu:
- Nghĩ cũng khó cho Phương thật, nhưng mà không nói thì cũng tội cho anh Tùng. Anh ấy cứ hy vọng rồi đến khi biết ra sự thật thì chắc là thất vọng ghê lắm...
Quỳnh Phương bật cười trước câu nói của Uyên Vy:
- Vy đúng là ba phải, hy vọng rồi thất vọng thì ai mà không nói được như thế. Vấn đề ở đây là làm sao cho anh Tùng biết mà vẫn không làm cho anh ấy bị tổn thương kia mà.
Uyên Vy lên giọng "bà cụ non":
- Tổn thương thì nhất định là phải có rồi, chỉ là bị nhiều hay ít mà thôi. Nhưng em nghĩ là một anh chàng bản lĩnh như anh Tùng chăc cũng không đến nỗi nào đâu, mới chỉ thất tình có một lần mà đã suy sụp thì là... là đồ bỏ đi.
Rồi cô phẩy tay một cái:
- Mà thôi, Phương đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa mà làm cho mình phải mệt đầu óc, vì cứ mỗi anh chàng mà thương mình, mình lại phải băn khoăn như thế thì làm sao mà có thể sống yêu được. Chẳng phải là Phương có một cái đuôi dài hàng cây số đó sao, cho nên cứ phớt tỉnh Aêng lê mà sống là khoẻ nhất.
Quỳnh Phương phải phì cười vì cái luận điệu ngang như cua của Uyên Vy, cô lắc đầu:
- Nói xuôi cũng Vy, mà nói ngược cuãng Vy. Chị chịu thua Vy rồi đó. Nhưng mà lần sau anh Tùng có đến thì Vy nhớ nói là chị không có ở nhà nhé, để anh ấy chán sẽ không đến nữa đâu.
- Hay là em sẽ nói thẳng là Phương đi chơi với bồ rồi, như thế sẽ chắc ăn hơn đấy.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Như thế cũng được, khi đó anh Tùng sẽ buồn một chút rồi bảo: Hay là không có Phương thì Vy đi chơi với anh nhé.
Uyên Vy ré lên:
- Á, như thế có nghĩa em sẽ là kẻ thế thân cho chị ư? Sao mà Phương khôn thế?
Quỳnh Phương trêu em gái:
- Thế thì cũng đâu có sao! Tình chị duyên em mà. Chẳng phải Vy vẫn thường khen anh Tùng là một anh chàng tuyệt vời đó hay sao? Vậy thì tại sao Vy không nhân cơ hội này mà "nhào vô"?
Uyên Vy vênh mặt lên:
- Em mà phải thừa cơ hội như thế hay sao? Em cũng có một cái đuôi dài không kém Phương đâu đấy, tha hồ cho em chọn mà không cần phải đợi đến "của thừa" của Phương đâu.
Quỳnh Phương lắc đầu:
- Lúc nào Vy cũng xái những từ kinh dị quá đi mất, sao lại là của thừa? Nói như thế mà anh Tùng nghe được thì anh ấy sẽ đau lòng lắm đấy.
Cũng đã nhận ra sự vô ý của mình, Uyên Vy lại cười hì hì, cô chống chế:
- Thì ở đây chỉ có hai chị em mình nên em mới nói chơi như thế chứ có mặt anh Tùng thì đời nào em dám.
- Ai mà biết được, Vy nổi tiếng là hay "phát ngôn bừa bãi" mà. Mà thôi, không nói dóc với Vy nữa đâu, chị lên viết nốt bức thư cho Xuân đây.
Nói xong, Quỳnh Phương đi thẳng lên lầu. Uyên Vy buồn tình vì chỉ còn một mình, cô bé vớ chiếc remote và bấm lung tung mãi mà vẫn không tìm được kênh truyền hình thích hợp với mình.
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ