We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: James Bond
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3210 / 5
Cập nhật: 2016-03-09 16:53:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
guyên dừng xe trước cổng nhà Quỳnh Phương, một căn nhà cũ kỹ nhưng khá lớn. Đây là căn biệt thự do ông nội Quỳnh Phương xây dựng nên tưổi thọ của nó có lẽ cũng phải được năm, sáu mươi năm. Nhìn cánh cổng sắt cũ kỹ, nặng nề, Nguyên lắc đầu:
- Cánh cổng này muốn hư rồi Phương ạ, chắc là phải sửa lại thôi. Nhìn nó xập xệ ớn quá.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Hôm nọ ba em cũng nói thế nhưng mà ông chưa rảnh để coi cho thợ làm. Vì thế mà mỗi khi mở cánh cổng này em cứ sợ, lỡ như đang tự nhiên nó lại đổ ầm xuống một cái thì không biết phải tránh đâu nữa. Mà em cứ nghĩ tới cái tình huống nhẹ nhất cũng gãy tay gãy chân phải nằm một chỗ thì em đã ớn lạnh rồi...
- Để chủ nhật này anh gọi thợ tới sửa cho nó yên tâm, nhà toàn là phụ nữ ra vào, lỡ như nó đổ thì cũng không đỡ được nó đâu. Mà lại còn không an toàn nữa chứ, bất thình lình nó mà sụp xuống thì cái cổng này trống hoác, ai ra vào mà chẳng được.
Quỳnh Phương nhìn Nguyên, cô lí lắc hỏi:
- Muốn lấy điểm với ba mẹ hở?
- Anh cần gì phải lấy điểm nữa, ba mẹ đã cho anh điểm tuyệt đối rồi mà. Anh sửa cổng là vì không muốn phải lâm vào cái cảnh đi nuôi em ở bệnh viện vì gãy chân đó chứ... - Nguyên cũng đáp trả lại Quỳnh Phương bằng chính cái giọng điệu tưng tửng của cô - Mà cứ nghĩ tới cái cảnh phải đi nuôi em trong bệnh viện là anh thấy ớn lạnh rồi nè.
Quỳnh Phương ré lên, cô đập mạnh lên tay anh:
- Chỉ giỏi trù em thôi, người gì đâu mà ác như quỷ.
Hai người đùa giỡn tới đó thì cánh cổng được mở ra, Nguyên vội cúi đầu chào khi nhìn thấy người ra mở cổng là bà Nam, mẹ của Quỳnh Phương:
- Con chào mẹ!
Bà Nam cười nhẹ:
- Ừ, Quỳnh Phương đang làm gì thế kia? Bắt nạt anh hả?
- Đúng rồi đó mẹ, Phương cào con chảy cả máu rồi đây này - Nguyên giơ cánh tay lên cho bà Nam nhìn thấy. Đúng là cánh tay của anh có một đường xước nhỏ và dài, chắc là móng tay của Quỳnh Phương đã cào vào khi cô đánh anh. Bà Nam rầy con gái:
- Sao thế Phương? Con giỡn gì kỳ cục vậy?
Quỳnh Phương xụ mặt:
- Ai bảo anh ấy trù cho con bị gẫy chân làm chi? Anh ấy ác như quỷ sứ ấy.
Bà Nam lừ mắt với con gái:
- Lại nói năng lung tung rồi, con gái mà chẳng dịu dàng tí nào. Thôi mau vào nhà đi!
Nguyên nháy mắt với Quỳnh Phương một cái để trêu cô, rồi anh quay sang bà Nam:
- Thôi, chắc là con không vào đâu mẹ ạ.
- Thì cũng vào một lát đã, có anh Hoàng về chơi đấy.
Quỳnh Phương reo lên:
- A, anh Hoàng về bao giờ thế hở mẹ? Sao chẳng nghe anh nói gì mà lại về bất tử như vậy?
- Anh về từ trưa, còn tại sao không báo tin mà về thì vào mà hỏi anh chứ mẹ không biết.
Để mặc Nguyên đứng đó, Quỳnh Phương nhảy chân sáo vào nhà để kiếm anh trai. Bà Nam quay sang Nguyên, hỏi lại một lần nữa:
- Sao Nguyên, con có vào không?
Nguyên gật đầu:
- Có anh Hoàng về thì con vào chào anh mẹ ạ.
- Vậy thì con vào đi để mẹ còn đóng cổng.
- Mẹ cứ để cổng đấy cho con đóng, mẹ ạ!
Bà Nam lắc đầu:
- Mẹ đóng cũng được mà, con còn phải dắt xe chứ cứ dựng lên dựng xuống để đóng cổng thì mất công lắm.
Không dám cãi bà Nam nhưng Nguyên cũng dắt xe vào và đứng đợi để bà Nam đóng cổng xong rồi cùng vào.
Nghe tin Hoàng về, Nguyên thấy vui vì cũng đã lâu, anh không gặp được người bạn thân và cũng là anh vợ tương lai của anh. Thật thú vị khi Nguyên và Hoàng là đôi bạn thân thiết với nhau thời trung học, hai người xa nhau khi mỗi người bước chân vào một giảng đường đại học khác nhau.
Tình cờ, Nguyên quen với Quỳnh Phương trong tiệc cưới của một người bạn, rồi hai người yêu nhau. Mãi đến khi Quỳnh Phương giới thiệu Nguyên với gia đình mới khám phá ra được mối quan hệ giữa anh và Hoàng. Mọi người đã cười hỷ hả cho sự kiện bất ngờ đầy thú vị này. Và vốn dĩ Nguyên đã được cả gia đình của Quỳnh Phương quý mến, nay lại càng quý mến hơn.
Hoàng đang ngồi trong phòng khách, và Quỳnh Phương đã ngồi kề bên anh và đang nhõng nhẽo gì đó với Hoàng. Trong thấy Nguyên, Hoàng kêu to:
- Này Nguyên, cậu dạy dỗ thế nào mà tôi vắng mặt cả năm nay, bây giờ gặp lại thì cái con nhỏ này cũng không lớn thêm một tí nào vậy hả?
Ngồi xuống chiếc ghế đối diện với hai anh em, Nguyên cười:
- Em lại mè nheo anh Hoàng cái gì đấy? Thích gì thì mai anh mua cho chứ đừng đòi hỏi như thế mang tiếng chết Phương à.
- Anh mua cho em là đương nhiên rồi, không tính vào chuyện này. Còn phần anh Hoàng thì phải tính riêng anh ấy chứ, có người anh Hai nào đi xa cả năm mới về mà không có quà cho em gái đâu? - Quỳnh Phương cong môi nói, cô lại quay sang Hoàng - Anh xấu lắm, chẳng nghĩ gì đến em gái cả.
Hoàng cười:
- Bây giờ cô bảo anh xấu thì anh cũng phải chịu thôi, thậm chí cô có bảo là anh tồi tệ thì anh cũng chấp nhận tuốt chứ nghĩ đến em gái kiểu này thì anh chết mất. Nhà có bốn cô em gái mà cô nào cũng níu lấy anh để đòi quà như thế này, chắc là anh trốn luôn quá.
- Nhưng mà anh đi xa về thì phải có quà chứ!
- Thôi thôi, quà ở trong phòng cô ấy, lên mà lấy - Nói tới đây, Hoàng mỉm cười khi thấy Quỳnh Phương buông vội tay anh ra và đứng phắt dậy để chuẩn bị chạy lên lầu. Anh nói thêm - Nhưng mà cấm chê ít đấy nhé, cô mà chê thì lần sau không có một chút nào đâu.
- Có là tốt rồi, em không chê đâu - Quỳnh Phương chạy vào trong vẫn còn nói với lại.
Hoàng nhìn theo em gái, lắc đầu:
- Lớn tướng cả rồi mà không nên thân tí nào, sắp sửa có chồng mà cứ như con nít...
Nguyên cười:
- Phương vẫn còn vô tư lắm anh ạ.
- Thế thì làm sao mà làm vợ được, rồi lại còn phải tính tới chuyện làm mẹ nữa chứ. Cậu là con một mà, ông bà cụ mong cháu phải biết - Hoàng nhăn mặt.
Nguyên lại cười:
- Có gì đâu anh, me tôi vẫn coi Phương như con gái thì chuyện làm dâu có gì đáng lo đâu. Vả lại tôi định để cho cô ấy đi làm vài năm cho thong thả rồi mới sinh con, như thế thì cũng không có gì đáng lo đâu anh ạ.
Hoàng lắc đầu:
- Nghe cậu tính toán mà tôi hết dám lấy vợ, có đâu mà lấy chồng rồi lại vẫn cứ vô tư như khi ở nhà mình. Mẹ cậu đúng là bà thành mới chiều con dâu như thế.
- Vì tính mẹ tôi thoáng nên bà thông cảm với tuổi trẻ mà, với lại bà bảo tính Phương trẻ con thì càng đáng yêu chứ có gì khó chịu đâu. Nhiều khi tôi thấy mẹ tôi còn thương Phương hơn cả tôi nữa đấy, bà bảo mai mốt cô ấy phải bỏ cha bỏ mẹ, bỏ anh bỏ em để về nhà mình thì lại càng phải thương yêu cô ấy hơn.
Hoàng giơ hai tay lên trời:
- Tôi đầu hàng mẹ cậu một cách vô điều kiện. Mà này, bao giờ thì cưới thế?
Nguyên nhẩm tính:
- Còn ba tháng nữa thì Phương thi ra trường, tụi này định là sau đó một tháng thì đám cưới.
- Vậy là khoảng bốn tháng nữa, có lẽ tôi sẽ về được đấy.
- Anh phải cố gắng mà về dự đám cưới tụi này chứ không thì Phương buồn lắm đấy.
Hoàng gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Quỳnh Phương từ trên lầu chạy xuống, cô nhảy hai bậc thang một làm Nguyên phải kêu lên:
- Từ từ chứ em kẻo vấp cầu thang thì khổ lắm đó.
Hoàng cũng nói;
- Cứ cho nó ngã một vài lần, trẹo chân không đi được phải ngồi một chỗ thì nó mới biết sợ.
Quỳnh Phươngđã xuống tới nơi, cô sà xuống cạnh Hoàng:
- Anh Hoàng đi lâu mới về mà chẳng biết thương em út gì cả...
Hoàng trợn mắt:
- Không thương mà mua quà thế à, mau đem quà trả anh đi!
Quỳnh Phương cười:
- Quà thì không đời nào em trả rồi, nhưng anh cũng không nên trủ ẻo em như thế chứ. Lỡ như em ngã gãy chân hay trẹo chây trẹo tay thì sao? Anh có ở đây mà đưa em đi học được đâu.
- Tôi không ở nhà thì cô cũng đâu có thiếu tài xế, lo gì chuyện đó. Mà này, dạo này cô đi chơi dữ nhỉ?
- Đâu mà đi chơi, anh chỉ nói oan cho em...
Quỳnh Phương cãi ngay, Hoàng chỉ tay vào trán em:
- Lại còn cãi, không đi chơi mà mãi chín, mười giờ đêm mới về. Anh về từ chiều, đợi cô mỏi mắt.
Bị Hoàng nói trúng tim đen, Quỳnh Phương cười ngỏn nghẻn:
- Là em đi với anh Nguyên chứ đâu có đi chơi.
Hoàng lại trợn mắt lên:
- Đi với thằng Nguyên mà không phải là đi chơi à? Đi công việc chắc?
Quỳnh Phương tỉnh bơ:
- Không phải đi công việc, cũng không phải là đi chơi mà là đi làm bổn phận. Hoàng thắc mắc:
- Bổn phận gì?
- Vấn an bố mẹ chồng tương lai.
Hoàng phì cười:
- Lại còn thế nữa? Vậy mỗi ngày em vấn an bố mẹ chồng mấy lần?
Quỳnh Phương mở to mắt nhìn anh trai:
- Đâu mà mỗi ngày mấy lần, hai ngày mới có một lần thôi chứ. Đi hoài mẹ la làm sao?
Hoàng ngạc nhiên:
- Cũng còn biết sợ mẹ la cơ à? Tưởng là em được phép đi với Nguyên rồi chứ?
- Làm gì có chế độ đó, chỉ được phép đi chơi với anh Nguyên ít thôi, em còn phải học mà. - Quỳnh Phương tích cực cải chính.
Hoàng phá ra cười:
- Cũng may là chỉ được phép đi ít chứ nếu mẹ mà không giới hạn thì chắc là thằng anh này không có cơ hội gặp mặt em gái rồi.
Quỳnh Phương lại hấm hứ, cô đấm mạnh vào vai Hoàng:
- Anh gì mà chỉ giỏi nói xấu em gái thôi.
Nguyên đứng lên:
- Anh về đây Phương à, để anh Hoàng còn nghỉ ngơi...
Quỳnh Phương ngoan ngoãn gật đầu:
- Dạ, mai anh khỏi đón em. Để em quá giang chị Quỳnh được rồi.
Nguyên lắc đầu:
- Đừng làm phiền chị Quỳnh, chị ấy đâu có đi cùng đường với em đâu. Mai anh sẽ đến sớm, em không phải lo.
Hoàng thắc mắc:
- Mai Phương đi đâu mà Nguyên phải đón Mà xe của em đâu?
Nguyên trả lời thay người yêu:
- Xe Phương đem bỏ cho người ta sửa rồi, phải vài ngày nữa mới lấy được. Ngày mai cô ấy thi nên tôi không muốn cô ấy trễ giờ thôi. Tôi về đây, anh Hoàng!
Nguyên chìa tay ra, Hoàng cũng đưa tay ra bắt tay Nguyên:
- Ừ, cậu về đi! Tôi cũng mệt rồi, tôi vào ngủ đây - Quay sang Quỳnh Phương, anh hất hàm - Ra tiễn cậu ta rồi đóng cửa luôn đi, nhóc con!
Quỳnh Phương đi theo Nguyên ra cửa, anh với tay nắm tay ngưòi yêu:
- Em vào ngủ sớm đi nhé, đừng thức khuya rồi mai lại mệt thì làm bài không ttốt đâu.
Quỳnh Phương gật đầu:
- Em biết rồi, anh đi đường cẩn thận nhé.
Dắt xe ra ngoài rồi mà Nguyên vẫn còn lưu luyến, anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên má Quỳnh Phương:
- Em đóng cổng trước đi!
Quỳnh Phương dạ nhỏ một tiếng rồi cô kéo cánh cổng nặng nề lại, gài chốt cẩn thận. Đợi cho người yêu làm xong, Nguyên mới nổ máy xe và phóng đi. Trời đêm vắng lặng, những làn gió mát tạt vào mặt làm anh thấy dễ chịu. Bất giác, môi Nguyên bật ra một điệu nhạc. Anh đang rất yêu đời...
Rừng Thương Biển Nhớ Rừng Thương Biển Nhớ - Hoàng Kim Rừng Thương Biển Nhớ