Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Thomas Harris
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Red Dragon
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8189 / 494
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
uộn băng gửi đến vào thứ Bảy trong mội gói nhỏ đề tên Will Graham tại Trụ sở F.B.IV Washington. Gói hàng được gửi từ Chicago vào ngày Lounds bị giết.
Phòng xét nghiệm cùng bộ phận Dấu tay Ấn nhiệt không tìm thấy bất cứ gì có ích trên vỏ băng cát xét hay trên giấy gói hàng.
Một bản sao của cuộn băng gửi đến Chicago trong túi thư buổi chiều. Đặc vụ Chester mang đến cho Graham trong phòng bồi thẩm giữa buổi chiều. Kèm theo là mẩu ghi chú của Lloyd Bowman.
Nhận dạng giọng nói đây là Lounds. Rõ ràng gã đang nhắc lại những gì được đọc cho [Bowman viết]. Băng mới, sản xuất trong ba tháng gần đây và chưa bao giờ được dùng. Bên Khoa học Hành vi đang phân tích nội dung. Tiến sĩ Bloom nên nghe băng khi ông ta khỏe lại - anh quyết định nhé.
Nhất định rằng kẻ sát nhân đang ra sức khuấy động anh.
Hắn sẽ lại làm thế và phạm sai lầm thôi, tôi nghĩ vậy.
Một giọng tin tưởng khách quan, vô cùng cảm kích.
Graham biết mình phải nghe cuộn băng. Anh chờ cho Chester rời khỏi.
Anh không muốn bị ngồi riêng một mình với cuộn băng trong phòng bồi thẩm. Phòng xử án không người sẽ tốt hơn - chút nắng rọi qua những cửa sổ cao. Bà lao công đã vào dọn và bụi vẫn còn lửng lơ trong tia nắng.
Máy cát xét nho nhỏ màu xám. Graham đặt máy lên bàn luật sư và nhấn nút.
Giọng đều đều của kỹ thuật viên: "Ấn số 42623, tang vật 814, đã được lập nhãn và vào sổ, một băng cát xét. Đây là phần thâu âm."
Chất lượng âm thanh thay đổi.
Graham bám chặt cả hai tay vào thanh ray trên khu vực ngồi của bồi thẩm đoàn.
Freddy Lounds nghe mệt mỏi và sợ sệt.
"Tôi có được một đặc ân vĩ đại. Tôi đã trông thấy... tôi đã trông thấy trong kinh ngạc... kinh ngạc và kinh hoàng... kinh. Bản thâu gốc bị liên tục gián đoạn khi đang thâu. Máy ghi âm thâu lại tiếng nút dừng đánh cách mỗi lần. Graham nhìn thấy ngón tay trên phím ấy. Ngón tay Rồng.
"Tôi đã nói dối về Ngài. Những gì tôi viết đều là lời dối trá từ Will Graham. Hắn bắt tôi viết ra chúng. Tôi đã... Tôi đã báng bổ Rồng. Dù là thế... Rồng đã rất khoan dung. Giờ đây tôi muốn phụng vụ cho Ngài. Ngài... đã giúp cho tôi hiểu ra... Sự Huy Hoàng của Ngài và tôi sẽ ngợi ca Ngài. Này các báo, khi mọi người in đoạn này ra thì hãy luôn viết hoa chữ N trong từ “Ngài” đấy.
“Ngài biết mày đã bắt tao nói láo, Will Graham ạ. Vì tao bị ép phải nói láo, Ngài sẽ... sẽ khoan dung với tao hơn với mày đấy, Will Graham.
"Hãy với tay ra sau đi, Will Graham... và sờ tìm chỗ... chỗ đốt u nho nhỏ bên trên xương chậu của mày. Hãy cảm nhận xương sống của mày giữa những đốt ấy... đấy chính xác là điểm... nơi Rồng sẽ bẻ gãy xương sống của mày."
Graham giữ nguyên hai tay trên thanh chắn. Còn lâu tao mới sờ vào. Thế Rồng giờ có biết danh pháp của gai xương chậu không, hay hắn chủ ý không dùng đến?
"Sẽ có lắm thứ... cho mày sợ. Từ... từ chính miệng tao mày sẽ biết được thêm một ít điều để sợ đấy."
Một khoảng lặng trước tiếng thét kinh hoàng. Còn tệ hơn, là tiếng la lắp bắp từ miệng không môi, "Thằng ốn nạn mày đã ứa."
Graham chèn đầu mình giữa hai đầu gối cho đến khi những đốm sáng thôi không nhảy nhót trước mắt anh nữa. Anh mở miệng ra thở sâu.
Một giờ trôi qua rồi anh mới có thể nghe lại đoạn băng.
Anh đem máy thâu băng vào phòng bồi thẩm và cố nghe trong đấy. Gần quá. Anh vẫn để máy chạy rồi mình quay trở lại phòng xét xử. Anh có thể nghe thấy qua cửa để mở.
"Tôi có đặc ân vĩ đại..."
Ai đó đang đứng ngoài cửa phòng xử án. Graham nhận ra anh nhân viên trẻ tuổi từ văn phòng F.B.I. ở Chicago và vẫy tay ra hiệu cho anh ta vào.
"Có thư gửi cho anh," anh ta nói. "Chester phái tôi mang vào. Ông ấy bảo tôi phải bảo đảm vào kêu thanh tra thư tín xét nghiệm huỳnh quang nó."
Anh nhân viên lấy từ trong túi áo ra lá thư. Giấy gói màu hoa cà đậm. Graham hy vọng là từ Molly.
“Đã được đóng dấu rồi đấy, anh thấy không?"
"Cảm ơn."
"Với lại hôm nay là ngày trả lương." Anh nhân viên đưa cho Graham tấm séc.
Trên cuộn băng, Freddy thét lên.
"Xin lỗi nhé," Graham nói.
"Tôi không biết làm sao anh có thể chịu được” cậu thanh niên bảo.
"Về nhà đi," Graham nói.
Anh ngồi trong khu vực bồi thẩm đoàn để đọc thư. Anh muốn được chút thư thái. Thư từ Bác sĩ Hannibal Lecter.
Will thân mến,
Gửi lời chúc mừng ngắn gọn cho cái việc cậu đã làm với anh Lounds. Tôi vô cùng ngưỡng mộ. Cậu thật gian xảo!
Anh Lounds thường hay sỉ nhục tôi bằng những lời ngây ngô thiếu hiểu biết, nhưng anh ta quả có khai sáng cho tôi một điều - việc cậu bị giam trong nhà thương điên.
Tên luật sư vô dụng của tôi lẽ ra đã phải đề cập đến chi tiết này trước tòa chứ, nhưng thôi bỏ qua đi. Cậu biết đấy Will, cậu lo lắng quá nhiều rồi. Cậu sẽ thấy thoải mái hơn nhiều nếu cậu thả lỏng bản thân.
Chúng ta không sáng tác ra bản chất của chúng ta, Will ạ; mà chúng được sản sinh ra cho chúng ta cùng với phổi hay lá lách hay mọi thứ khác. Vậy sao phải cưỡng lại nó làm gì?
Tôi muốn giúp cho cậu đấy Will. Và tôi sẽ bắt đầu với việc hỏi cậu điều này: khi cậu trầm uất cùng cực sau khi cậu bắn chết Garrett Jacob Hobbs ấy, không phải cái hành động của cậu đã làm cậu xuống tinh thần đâu, đúng không? Thật ra là, cậu cảm thấy tồi tệ đến vậy chỉ vì việc giết chết hắn lại có cảm giác vui đến thế, phải vậy không?
Hãy nghĩ về nó đi, nhưng đừng lo lắng đến nó. Sao lại không được cảm thấy vui chứ? Hẳn Chúa phải cảm thấy vui rồi - ông ta làm thế luôn mà, và chẳng phải chúng ta được tạo ra trong hình ảnh của Ngài hay sao?
Chắc cậu đã để ý thấy trong báo ngày hôm qua, Chúa đã thả một mái nhà thờ xuống ba mươi tư con chiên của người ở Texas tối thứ Tư - ngay khi họ đang quỳ gối hát thánh ca. Cậu không nghĩ chuyện này cảm giác thật vui sao? Ba mươi tư. Ông ta chỉ để cho cậu có Hobbs.
Ông ta lấy đi một trăm sáu mươi người Philippine trong vụ rớt máy bay tuần trước. Thế mà ông ta chỉ cho cậu lấy được một tên Hobbs vô tích sự. Ông ta sẽ không ghen tị với cậu vì một vụ giết người vô tích sự đâu. Giờ thì là hai vụ rồi. Nhưng vẫn không sao cả.
Theo dõi báo chí đi. Chúa trời bao giờ cũng trước một bước cả.
Chào,
Hannibal Lecter, Tiến sĩ y khoa.
Graham biết Lecter sai lè về Hobbs, nhưng trong nửa giây anh thắc mắc liệu có phải Lecter có hơi hơi đúng về vụ của Lounds hay không. Kẻ thù bên trong Graham luôn tán thành bất cứ lời cáo buộc nào.
Anh đã đặt tay lên vai Freddy trong mấy bức ảnh trên tờ Tattler để chỉ ra rằng anh thật sự đã nói cho Freddy nghe những điều xúc phạm đến Rồng đấy. Hay là anh đã muốn đưa Freddy vào vòng nguy hiểm, chỉ một chút thôi? Anh tự hỏi.
Cái ý tưởng rõ rệt rằng anh biết mình chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một cơ hội diệt Rồng nào tạm thời cứu rỗi cho anh.
"Tao quá mệt mỏi với lũ chó chúng mày rồi” Graham nói lớn.
Anh muốn tạm nghỉ. Anh gọi cho Molly ở nhà ông bà Willy nhưng không ai trả lời điện thoại cả. "Chắc lại đi chơi trong nhà di động khỉ gió đấy rồi" anh làu bàu.
Anh ra ngoài uống cà phê, một phần là để trấn an bản thân rằng mình không phải đang núp trong phòng bồi thẩm.
Trong cửa sổ một tiệm kim hoàn anh nhìn thấy chiếc vòng tay cổ bằng vàng tinh xảo. Vòng tay tiêu tốn gần hết số lương của anh. Anh cho gói lại rồi đóng tem gửi đi. Chỉ đến khi anh chắc chắn mình chỉ một mình tại thùng bỏ thư thì anh mới đề gửi cho Molly ở Oregon. Graham không ý thức được, nhưng Molly thì có, rằng anh luôn tặng quà khi anh đang tức giận.
Anh không muốn quay lại phòng bồi thẩm mà làm việc, nhưng anh phải quay lại thôi. Ý nghĩ về Valerie Leeds cứ thôi thúc anh mãi.
Xin lỗi tôi không thể đến trả lời điện thoại vào lúc này, Valerie Leeds đã nói vậy.
Anh ước gì mình được biết về bà ta. Anh ước - ý nghĩ vô dụng, trẻ con.
Graham mệt mỏi, ích kỷ, phẫn nộ, mệt mỏi với tình trạng đầu óc như trẻ con mà trong đấy các chuẩn đo lường của anh là những gì đầu tiên anh biết được; nơi mà hướng "Bắc" là Cao tốc 62 còn "một mét tám" mãi luôn là chiều cao của cha anh.
Anh ép mình ổn định tâm trí vào hồ sơ nạn nhân được ghi chú chi tiết tỉ mỉ mà anh đang lập ra từ một tập xòe các báo cáo lần từ các quan sát của riêng anh.
Giàu có. Đấy là một điểm tương đồng. Cả hai gia đình đều khá giả. Kỳ lạ là Valerie Leeds lại tiết kiệm tiền mua tất chân.
Graham băn khoăn không biết bà ấy có từng là con nhà nghèo hay không. Anh nghi là có; những đứa con của bà ta lại đầy đủ quá đáng.
Graham từng là con nhà nghèo, lang thang theo gót cha mình từ những bãi neo tàu ở Biloxi và Greenville đến thuyền bơi hồ ở Erie. Khi nào cũng là đứa trẻ mới trong trường, lúc nào cũng là người lạ. Anh mang trong lòng nỗi bất mãn phần nào chôn giấu với người giàu.
Valerie Leeds có thể từng là con nhà nghèo. Anh rất muốn được xem lại phim mình có về bà ta. Anh có thể xem trong phòng xử án. Không. Gia đình Leeds không phải là vấn đề trước mắt của anh. Anh biết gia đình Leeds mà. Anh không biết gì về gia đình Jacobi kia.
Việc thiếu hụt hiểu biết sâu sắc về gia đình Jacobi làm anh khó chịu. Vụ hỏa hoạn ở Detroit đã lấy đi mọi thứ - album gia đình, chắc là cả nhật ký nữa.
Graham cố hiểu biết về họ qua những vật dụng họ từng muốn có, từng mua từng dùng. Anh chỉ có đến thế.
Hồ sơ thừa kế của nhà Jacobi dày tám xăng ti mét và đa phần là danh sách vật sở hữu - từ lúc chuyển nhà đến Birmingham. Nhìn vào mớ rác rưởi này này. Tất cả đều được bảo hiểm, được liệt kê với số xê ri như các công ty bảo hiểm yêu cầu. Tin là một người từng bị cháy rụi hết đồ đạc thì sẽ mua ngay khối thứ bảo hiểm cho lần sau.
Byron Metcali, viên luật sư, đã gửi cho anh bản giấy than thay vì bản photocopy của những tờ kê khai bảo hiểm. Mấy bản giấy than cứ nhòe nhoẹt khó đọc.
Jacobi có ca nô lướt sóng, Leeds cũng có ca nô lướt sóng. Jacobi có xe thể thao ba bánh, Leeds có xe địa hình hai bánh. Graham liếm ngón tay lật sang trang.
Vật thứ tư trên trang thứ hai là một máy chiếu phim hiệu Chinon Pacific.
Graham dừng lại. Làm sao anh lại bỏ sót thứ này nhỉ? Anh đã từng lục qua từng thùng một trong từng kiện ở nhà kho tại Birmingham, luôn căng ra tìm bất cứ thứ gì có thể cho anh một cái nhìn gần gũi với gia đình Jacobi kia mà.
Chiếc máy chiếu ấy ở đâu? Anh có thể kiểm tra chéo bản kê khai này với danh mục vật phẩm mà Byron Metcali đã soạn ra với tư cách là người thi hành khi ông ta cất đồ nhà Jacobi vào kho. Các món đồ đã được kiểm kê xác nhận bởi tay quản lý nhà kho, người đã ký hợp đồng kho bãi.
Mất mười lăm phút để đọc hết danh sách các món đồ đưa vào kho. Không có máy chiếu, không máy ảnh, không phim.
Graham tựa người ra sau ghế mà nhìn vào gia đình Jacobi đang tươi cười từ bức ảnh dựng lên trước mặt anh.
Mấy người đã làm quái gì với nó thế?
Bị đánh cắp ư?
Tên sát nhân đánh cắp đi à?
Nếu hắn đã lấy di, liệu hắn có bán đi không nhỉ?
Lạy Chúa, cho con một đầu mối buôn hàng gian lận theo được đi.
Graham chẳng còn mệt nữa. Anh muốn biết liệu có còn thiếu mất thứ gì khác không. Anh tìm kiếm trong một giờ, so sánh danh mục hàng trong nhà kho với bản kê khai bảo hiểm. Mọi thứ đều có đấy trừ những món đắt giá nho nhỏ. Chúng phải ở trong danh mục tủ khóa của riêng Byron Metcali mà ông ta cất trong hầm nhà băng ở Birmingham.
Mọi thứ đều có trong danh sách. Trừ hai món.
"Hộp pha lê đựng đồ lặt vặt, kích thước 4x3 inch, nắp bằng bạc pha" xuất hiện trong bản kê khai bảo hiểm, nhưng không có trong tủ khóa. "Khung ảnh bạc, kích thước 9x10 inch, hoa văn dây leo và hoa" cũng không có trong hộc ngân hàng.
Bị ăn cắp ư? Hay để lạc đâu đó? chúng là những vật nhỏ, rất dễ giấu đi. Thường những món đồ bạc ăn cắp được bán đi sẽ bị nung chảy ngay. Như thế sẽ khó mà lần theo đầu mối lắm. Nhưng các dụng cụ quay phim lại có số xê ri cả trong lẫn ngoài. Có thể lần theo được.
Kẻ sát nhân là trộm ư?
Khi nhìn trừng trừng vào tấm ảnh dính bẩn mà anh có về gia đình Jacobi, Graham cảm thấy một mối nối kết mới nhói lên êm ái. Nhưng khi anh nhìn thấy toàn cảnh câu trả lời thì nó thật mù mờ nhỏ bé đáng thất vọng.
Trong phòng bồi thẩm có điện thoại. Graham gọỉ cho đội trọng án ở Birmingham. Anh được trưởng ca trực chiều trả lời.
"Trong vụ Jacobi tôi đế ý thấy các anh có lập danh sách ký xác nhận ra vào ngôi nhà sau khi đã được niêm phong, đúng không?"
"Để tôi cho người tìm” trưởng ca trực đáp.
Graham biết họ có sổ ký xác nhận. Một quy trình rất hiệu quả để lưu lại từng người ra vào hiện trường án mạng, và Graham từng rất hài lòng khi thấy Birmingham thực hiện điều này. Anh chờ đến năm phút sau thì một nhân viên cầm ống nghe lên.
"Okay, người ra người vào, anh muốn biết gì nào?"
"Niles Jacobi, con trai người quá cố ấy - cậu ta có trong danh sách không?"
"Ừm, có. Ngày 2 tháng Bảy, 7 giờ chiều. Cậu ta được phép đến lấy vật dụng cá nhân."
"Cậu ta có va li không, danh sách có lưu lại không?"
"Không. Xin lỗi nhé."
Giọng Byron Metcali khàn khàn và hơi thở khò khè khi ông ta trả lời điện thoại. Graham thắc mắc không biết tay này đang làm gì.
"Hy vọng tôi đã không làm phiền anh."
"Tôi làm được gì cho anh đây Will?"
"Tôi cần chút giúp đỡ về Niles Jacobi."
"Thằng này lại làm gì nữa đây?"
"Tôi nghĩ cậu ta có thó vài món ra khỏi nhà Jacobi sau khi họ bị sát hại."
"Ừm."
"Một khung tranh bằng bạc bị thiếu mất khỏi danh mục vật dụng trong tủ khóa của anh. Khi ở Birmingham tôi có nhặt được một bức ảnh rời của gia đình trong phòng ký túc của Niles. Bức ảnh từng được lồng trong khung - tôi có thể nhìn thấy vết hằn lớp lót trong khung để lại trên ảnh."
"Thằng nhãi quỷ sứ. Tôi có cho phép nó vào lấy quần áo với vài thứ sách vở nó cần thôi," Metcali bảo.
"Niles có đám bạn đắt tiền lắm. Nhưng đây mới chủ yếu là thứ tôi tìm này - một máy chiếu phim và máy quay phim cũng thiếu mất nữa. Tôi muốn biết liệu cậu ta có lấy chúng đi không. Chắc là có đấy, nhưng nếu cậu ta không lấy, thì có lẽ kẻ sát nhân đã lấy rồi. Trong trường họp đấy chúng tôi cần đưa số xê ri ra mấy hiệu cầm đồ. Chúng tôi cần đưa chúng lên phần tin khẩn toàn quốc. Khung hình thì chắc giờ đã bị nung chảy mất rồi."
"Nó sẽ phải nghĩ đến sự “đóng khung” khi tôi làm việc xong với nỏ."
"Có điều này - nếu Niles lấy đi máy chiếu thì chắc cậu ta còn giữ lại phim. Cậu ta sẽ chẳng bán phim ấy được đồng nào đâu. Tôi muốn có cuộn phim. Tôi cần phải xem nó. Nếu anh hỏi thẳng mặt cậu ta, cậu ta sẽ chối biến đi rồi hủy cuộn phim ngay nếu đang giữ”
"Okay," Metcali đáp. "Xe của thằng này thuộc phạm vi tài sản cố định. Tôi là người thừa hành thì tôi có quyền soát xe mà không cần trát. Chánh án bạn tôi sẽ không phiền gì việc phát trát cho tôi soát phòng nó. Tôi sẽ gọi cho anh."
Graham quay lại việc của mình.
Khá giả. Đưa phần khá giả vào hồ sơ nạn nhân mà cảnh sát có thể dùng được.
Graham băn khoăn không biết bà Leeds và bà Jacobi có làm quảng cáo tiếp thị gì cho quần áo tennis không. Ở vài khu vực thì việc này khá thời thượng. Trong vài khu vực khác thì làm trò này khá ngu xuẩn vì nó trêu ngươi người ta gấp đôi - khơi dậy vừa lòng thù hận giai cấp lẫn sự thèm muốn.
Graham tưởng tượng ra họ đẩy xe mua thực phẩm, váy ngắn xếp li cạ vào cặp đùi nâu rám, mấy quả bông nho nhỏ trang trí tất chân rung rinh - đi ngang qua gã đàn ông vạm vỡ với cặp mắt cá nhồng đang mua đồ ăn trưa lạnh ngắt để gặm trong xe.
Có bao nhiêu gia đình có ba con nhỏ cùng một thú nuôi, cùng với chỉ có những ổ khóa thông thường ngăn giữa họ và Rồng khỉ họ đang ngủ nhỉ?
Khi Graham phác họa ra những nạn nhân tiềm năng, thì anh trông thấy những con người sáng láng, thành công trong các ngôi nhà duyên dáng.
Nhưng kẻ tiếp theo phải đối đầu với Rồng lại không có con cũng chẳng thú cưng, còn trong nhà hắn không có chút duyên dáng nào. Kẻ kế tiếp phải đối đầu với Rồng là Francis Dolarhyde.
Rồng Đỏ Rồng Đỏ - Thomas Harris Rồng Đỏ