Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thomas Harris
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Red Dragon
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8189 / 494
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
hòng chiếu trong công ty hóa chất Baeder khá nhỏ - năm hàng ghế xếp cùng lối đi chính giữa.
Dolarhyde đến muộn. Hắn đứng cuối phòng, hai tay khoanh trước ngực khi người ta chiếu qua những thẻ xám, thẻ màu cùng những hình khối được chiếu sáng nhiều kiểu, được thu hình trên nhiều loại nhũ tương bắt hồng ngoại khác nhau.
Sự hiện diện của hắn khiến Dandridge, gã thanh niên quản lý, thấy khó chịu. Dolarhyde mang về uy quyền tại nơi làm việc. Hắn là chuyên gia phòng tối có tiếng từ công ty mẹ ở kế bên và được biết đến như là một kẻ cầu toàn.
Dandridge đã không hỏi xin ý kiến tư vấn của Dolarhyde từ mấy tháng nay, một sự ganh đua kha khá đã diễn ra từ khi Gateway mua lại Baeder.
"Reba, đưa cho chúng tôi dung dịch tráng phim trên mẫu số... tám," Dandridge bảo.
Reba McClane ngồi ở cuối một hàng ghế, bản ghi chép đặt trong lòng. Nói bằng giọng rõ ràng, những ngón tay di chuyển trên tấm bảng ghi chép trong phòng tranh tối tranh sáng, cô tóm tắt đại ý cơ chế tráng phim - các loại hóa chất được dùng, nhiệt độ và thời lượng, cùng quy trình bảo quản trước và sau khi quay phim.
Phim hồng ngoại phải được thao tác xử lý trong bóng tối hoàn toàn. Cô đã làm hết mọi việc của phòng tối, sử dụng mã chạm để bảo quản mạch lạc các mẫu đồng thời duy trì hồ sơ hiện hành mà không cần ánh sáng. Thật dễ dàng nhận ra giá trị của Reba trong công ty Baeder.
Buổi chiếu thử diễn ra đến tận giờ tan sở.
Reba McClane ngồi yên tại chỗ khi những người khác ra về. Dolarhyde thận trọng tiến đến chỗ cô. Khi vẫn còn người trong phòng, hắn đứng cách cô một quãng mà nói chuyện. Hắn không muốn cô cảm thấy mình bị nhòm ngó.
“Tôi cứ tưởng anh không đến được” cô nói.
"Có một máy bị hỏng. Khiến tôi bị muộn”
Đèn bật sáng. Phần da đầu sạch sẽ của cô ánh lên nơi đường rẻ ngôi tóc khi hắn đứng nhìn xuống.
"Anh có xem được đoạn ghi thử băng mẫu 1000C không?"
"Có."
"Họ bảo mẫu này nhìn cũng được lắm. Xử lý cũng dễ hơn loại 1200 nhiều. Anh thấy loại này được chứ?"
"Được."
Reba mang theo ví cùng áo mưa mỏng. Hắn bước lùi lại khi cô đi vào lối giữa hàng ghế sau lưng mình để tìm gậy. Cô chẳng có vẻ gì như mong chờ người ta giúp cho mình cả. Hắn cũng không đề nghị được giúp.
Dandridge thò đầu vào lại trong phòng.
"Reba yêu dấu, Marcia phải đi gấp. Tự chị xoay xở được không?"
Hai đốm màu xuất hiện trên hai má cô. "Tôi có thể xoay xở ổn thôi, cảm ơn Danny."
"Lẽ ra tôi sẽ đưa chị đi, nhưng mà tôi muộn mất rồi. Thôi này, anh Dolarhyde, nếu không có gì phiền quá thì liệu anh có thể..."
"Danny - tôi có xe đi về mà." Cô cố nén giận. Những sắc thái biểu cảm lật tẩy cô, nên cô giữ cho mặt mình bình thản. Nhưng cô lại không kiểm soát được màu da mình.
Đứng quan sát qua đôi mắt vàng khè lạnh lùng của mình, Dolarhyde hoàn toàn thấu hiểu cơn giận của Reba, hắn hiểu rằng sự thương cảm tẻ nhạt của Dandridge như là một bãi nước bọt nhổ vào má cô.
"Tôi sẽ chở cô," hắn nói, khá muộn màng.
"Không cần đâu, nhưng dù sao cũng cảm ơn." Cô từng nghĩ hắn chắc sẽ đề nghị giúp và cô định sẽ chấp nhận. Nhưng cô không muốn bất cứ ai bị ép phải giúp mình. Dandridge chết tiệt, bố khỉ cái thói vụng về của hắn, cô sẽ đi xe buýt thôi, mẹ kiếp. Cô có vé xe và cô biết đường đi và có thể đi đến bất cứ nơi nào mà cô muốn.
Cô nán lại trong phòng vệ sinh thật lâu để mọi người khác đều rời khỏi tòa nhà. Nhân viên quét dọn mở cửa cho cô ra.
Cô lần theo ven rìa dải phân cách băng ngang bãi xe để ra đến trạm đợi xe buýt, áo mưa khoác qua vai, gõ gõ gậy vào mép dải phân cách và cảm nhận sự phản hồi khẽ khàng từ những vũng nước khi cây gậy lướt qua chúng.
Dolarhyde ngồi trong xe mình quan sát Reba. Những cảm xúc của hắn khiến hắn thấy khó chịu, dưới ánh sáng ban ngày chúng mới nguy hiểm làm sao.
Trong một khoảnh khắc trong ánh mặt trời đang lặn, những tấm kính xe, mấy vũng nước, đám dây thép tán vỡ ánh mặt trời thành tia chéo lưỡi kéo.
Cây gậy trắng của cô lại khiến hắn an lòng. Nó quét đi ánh sáng cắt kéo, quét bay hình ảnh về những cái kéo đi, rồi ký ức về sự vô hại của cô làm hắn dịu lại. Hắn đang để máy nổ.
Reba McClane nghe thấy tiếng máy xe sau lưng mình. Giờ thì xe đang bên cạnh cô.
"Cảm ơn đã mời tôi đến."
Cô gật đầu, mỉm cười, vẫn dò gậy đi tiếp.
"Lên xe với tôi nào."
"Cảm ơn, nhưng tôi vẫn thường bắt xe buýt luôn ấy mà."
"Dandridge khùng quá. Đi với tôi..." - người ta sẽ nói thế nào ấy nhỉ?- "... tôi năn nỉ đấy."
Cô ngừng lại. Cô nghe thấy hắn ra khỏi xe.
Thường thì người ta sẽ chụp lấy cánh tay cô, chứ chẳng biết làm gì khác. Người mù không thích cảm giác thăng bằng của họ bị quấy nhiễu do cái nắm chặt vào bắp tay. Làm như thế với họ cũng khó chịu như là đang phải đứng trên mặt cân lượn sóng để cân vậy. Cũng giống như mọi người khác, họ không muốn bị xô tới xô lui.
Hắn không chạm vào cô. Một chặp sau cô lên tiếng, "Tốt hơn là để tôi vịn vào tay anh."
Cô có rất nhiều kinh nghiệm về các cánh tay, nhưng cánh tay hắn khiến ngón tay cô kinh ngạc. Cánh tay ấy rắn chắc như một thanh lan can gỗ sồi.
Cô không thể nào biết được hắn đã phải vận dụng đến bao nhiêu ý chí mới để cho cô chạm vào hắn.
Chiếc xe thùng này có cảm giác rộng rãi cao thoáng. Được vây quanh đầy tiếng vang và âm dội không giống như âm thanh trong một chiếc xe, cô bám chặt tay vào thành ghế cho đến khi Dolarhyde thắt xong dây an toàn cho cô. Đai an toàn chéo vai đè xuống một bên ngực cô. Cô xê dịch sợi dây cho đến khi nó lọt giữa hai bầu ngực.
Họ trò chuyện rất ít suốt chuyến đi. Đứng chờ tại đèn đỏ, hắn có thể nhìn sang cô.
Cô sống phía bên trái của một căn hộ kép trên con phố tĩnh lặng gần Đại học Washington.
"Anh vào nhà nhé để tôi mời anh cốc nước."
Trong cả đời mình, Dolarhyde mới chỉ vào không tới một tá nhà riêng. Mười năm qua hắn đã vào trong bốn nhà, nhà hắn, chóng vánh vào nhà của Eileen, rồi nhà của gia đình Leeds và Jacobi. Nhà của người ta luôn làm hắn mê muội.
Cô cảm nhận được chiếc xe lắc lư khi hắn ra khỏi xe. Cửa xe bên cô mở ra. Bước từ trên xe xuống là một bước thật dài. Cô khẽ va vào người hắn. Giống như va vào một thân cây. Hắn nặng hơn, rắn chắc hơn nhiều so với mức cô hẳn đã nhận định từ giọng nói và tiếng bước chân của hắn. Rắn rỏi nhưng nhẹ tênh trên bước chân. Cô từng biết một cầu thủ hậu vệ của đội Bronco ở Denver khi anh này đến quay đoạn phim kêu gọi của tổ chức United Way cùng vài trẻ em khiếm thị...
Khi vào bên trong cửa trước nhà mình, Reba McClane dựng gậy vào góc phòng và bỗng nhiên được tự do thoải mái. Cô di chuyển không chút khó khăn, mở nhạc, treo áo khoác lên.
Dolarhyde phải tự trấn an mình rằng cô bị mù. Được ở trong một ngôi nhà làm hắn hào hứng phấn khích.
"Một ly gin tonic nhé?"
"Tonic không cũng được rồi."
"Hay anh thích nước hoa quả hơn?"
"Tonic"
"Anh không phải loại ưa nhậu đấy chứ?"
"Không."
"Vào trong phòng bếp này” Cô mở tủ lạnh. "Thế..." - cô lần hai tay nhanh nhẹn kiểm qua thực phẩm - "thì làm một miếng bánh nướng vậy? Bánh nhân hồ đào, ngon mất hồn đấy."
"Được thôi."
Cô lấy nguyên ổ bánh ra khỏi hộp đá đặt lên quầy bếp.
Hai tay chĩa thẳng góc xuống, cô xòe rộng những ngón tay quanh mép ổ bánh cho đến khi vòng chu vi quanh bánh cho cô biết hai ngón tay giữa của cô đang ở vị trí chín và ba giờ. Rồi cô chạm đầu hai ngón cái vào nhau và chọc xuống mặt bánh để định vị tâm điểm. Cô dùng cây tăm đánh dấu tâm bánh.
Dolarhyde cố bắt chuyện với cô để cô không cảm nhận được cái nhìn chăm chú của hắn. "Cô làm ở Baeder được bao lâu rồi?" Cả câu này không có âm "s" nào.
"Ba tháng. Anh không biết sao?"
"Bọn họ chỉ cho tôi biết tối thiểu."
Cô cười tươi. "Hẳn là khi bố trí phòng tối anh đã giẫm vào chân một ai đó rồi. Nghe này, đám kỹ thuật viên quý anh vì cái phòng tối đấy lắm. Hệ thống bom hoạt động hiệu quả với lại còn có nhiều lối xả nữa. Chỗ nào cần điện 220 thì cũng đều có cả."
Cô đặt ngón giữa bàn tay trái lên cây tăm, ngón cái tựa lên sống dao thiếc rồi cắt cho hắn một miếng bánh, dùng ngón trỏ tay trái dẫn đường cho lưỡi dao.
Hắn quan sát cô sử dụng con dao sáng loáng. Thật lạ lẫm làm sao khi được thỏa thích nhìn thẳng mặt một người phụ nữ. Khi ở bên ai đó người ta được nhìn vào nơi họ muốn nhìn bao nhiêu lần chứ?
Reba pha cho mình một ly gin tonic đậm rồi cả hai đi sang phòng khách. Cô quờ tay qua cây đèn đứng, không thấy nóng, bật đèn lên.
Dolarhyde cắn ba miếng ăn sạch miếng bánh của mình rồi ngồi cứng đơ trên trường kỷ, mái tóc bóng nhẫy của hắn sáng bóng dưới ánh đèn, hai bàn tay rắn rỏi đặt trên đầu gối.
Reba tựa ngửa đầu ra sau ghế, chân gác lên ghế đôn.
"Khi nào thì họ quay phim trong sở thú?"
"Có lẽ tuần tới." Hắn mừng vì mình đã gọi cho sở thú đề nghị cho quay phim hồng ngoại: biết đâu Dandridge sẽ kiểm tra.
"Sở thú ấy tuyệt lắm. Tôi từng đến đó với chị và cháu gái khi họ đến giúp tôi chuyển nhà vào đây. Sở thú có khu vực tiếp xúc thú, anh biết không. Tôi ôm được con lạc đà không bướu kia. Cảm giác êm ái lắm nhưng mà còn về mùi thì, trời đất... Tôi cứ tưởng mình bị con lạc đà đi theo về nhà cho đến tận lúc thay xong áo."
Đây mới là Trò Chuyện này. Hắn phải nói gì đấy bằng không thì phải ra về. "Thế nào mà cô đến làm cho Baeder?"
"Họ đăng quảng cáo tại viện Reiker ở Denver nơi tôi đang làm việc. Ngày nọ tôi đang lần đọc bảng tin vắn thì tình cờ gặp việc này. Nói thật ra thì, chuyện là thế này, Baeder phải xốc lại đội hình nhân viên để giữ được hợp đồng với Bộ Quốc phòng. Họ xoay xở nhét được bảy phụ nữ, ba người da đen, ba người Mỹ gốc Mexico, một châu Á, một bại liệt và thêm tôi nữa vào thành tổng cộng tám nhân viên được thuê. Mỗi người chúng tôi đều đạt tiêu chuẩn cho hai hạng mục mà, anh biết rồi đấy."
"Cô làm việc cũng hiệu quả cho Baeder lắm chứ."
"Những người kia cũng vậy thôi. Hãng Baeder chẳng cho không thứ gì đâu!"
"Còn trước đấy?" Hắn hơi rướm mồ hôi. Trò chuyện thật khó khăn quá. Nhưng mà nhìn ngắm thì tuyệt vời thật. Cô có cặp giò đẹp. Cô đã làm xước miếng da nơi mắt cá khi cạo lông chân. Dọc cánh tay hắn là cảm giác về sức nặng hai chân cô, rũ xuống.
"Tôi huấn luyện cho người mới mất thị lực tại viện Reiker ở Denver trong mười năm sau khi tôi học xong. Đây là công việc đầu tiên của tôi ở ngoài này."
"Ở ngoài gì?"
"Ngoài thế giới rộng lớn này. Tại viện Reiker thế giới khép kín lắm. Ý tôi là, chúng tôi huấn luyện cho người ta cách sống trong thế giới được nhìn thấy trong khi chính chúng tôi lại không sống trong ấy. Chúng tôi nói chuyện với nhau quá nhiều. Tôi nghĩ mình nên ra ngoài lăn lộn một chút. Thật ra, tôi từng định vào ngành âm ngữ trị liệu, cho trẻ em khiếm thính và gặp khó khăn trong ngôn ngữ. Tôi nghĩ mai mốt mình sẽ quay lại mảng này thôi." Cô uống cạn ly. "Nào, tôi có chút cua viên chiên Mrs. Paul ở đây này. Cũng ngon lắm. Lẽ ra tôi không nên mời món tráng miệng trước mới phải. Anh muốn ăn chút không?"
"Ừm hừm."
"Anh có nấu ăn không?"
"Ừm hừm."
Một nếp nhăn xíu xiu xuất hiện trên trán cô. Cô đi vào bếp. "Thế cà phê thì sao?" cô hỏi với ra.
"Ừm."
Cô nói chuyện bâng quơ về giá cả thực phẩm nhưng không nghe thấy đáp lại. Cô quay trở ra phòng khách ngồi xuống ghế đôn, cùi chỏ chống gối.
"Ta nói chuyện thẳng thắn để làm rõ một số vấn đề, được chứ?"
Im lặng.
"Nãy giờ anh đã không nói gì. Đúng ra, anh đã không nói gì từ lúc tôi nhắc đến âm ngữ trị liệu." Giọng cô từ tốn, nhưng cương quyết. Không mang chút thương cảm nào. "Tôi hiểu rõ lời anh vì anh nói rất tốt và vì tôi lắng nghe. Người ta thì không chú ý đâu. Họ cứ hỏi tôi Gì hả? Gì hả? mãi. Nếu anh không muốn nói chuyện, được thôi. Nhưng tôi hy vọng anh sẽ nói. Bởi vì anh nói được, và vì tôi rất muốn nghe những gì anh nói."
"Ừm. Vậy thì tốt” Dolarhyde nhẹ nhàng đáp. Rõ ràng bài diễn thuyết be bé này rất quan trọng với cô. Có phải cô đang mời chào hắn vào câu lạc bộ hai hạng mục và cái người Hoa bại liệt cùng mình chăng? Hắn thắc mắc không biết hạng mục thứ hai của hắn là gì nữa.
Câu nói tiếp theo từ cô làm hắn không tin vào tai mình.
"Cho phép tôi sờ mặt anh chứ? Tôi muốn biết là anh đang mỉm cười hay đang nhăn nhó đây." Giờ thì có chút chế giễu. "Tôi muốn biết là mình có nên im mồm hay không."
Cô giơ tay lên rồi chờ đợi.
Cô ta sẽ đi loanh quanh giỏi đến thế nào với mấy ngón tay bị cắn cụt nhỉ, Dolarhyde trầm ngâm. Thậm chí chỉ với hàm răng cửa thì hắn vẫn có thể cắn dễ như là cắn bánh mì que. Chỉ cần hắn ghìm gót chân xuống sàn nhà, trọng lượng dồn vào trường kỷ, rồi dùng cả hai tay túm chết cứng cổ tay cô ta thì cô ta chẳng thể nào giằng ra khỏi hắn kịp thời được. Rạo, rạo, rạo, rạo, có lẽ chừa lại ngón cái. Để đo bánh nướng.
Hắn dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lấy cổ tay cô, xoay bàn tay góc cạnh, chai sần ra phía ánh sáng. Bàn tay mang nhiều vết sẹo nhỏ cùng lắm vết trầy xước mới. Một vết sẹo trơn trên lưng bàn tay có thể là sẹo phỏng.
Quá gần nhà. Quá sớm trong sự Biến Đổi của mình. Làm vậy thì cô ta sẽ không còn đấy mà ngắm nhìn nữa.
Nếu đã yêu cầu cái điều không tưởng tượng được này, nghĩa là không thể có chuyện cô biết bất cứ điều gì riêng tư về hắn. Cô chưa từng xì xào gì về hắn.
"Cứ tin lời tôi là tôi đang mỉm cười đi," hắn bảo. Nói ra âm "s" trơn tru. Mà cũng đúng là hắn đã gần như mỉm cười phô ra hàm răng trước đẹp đẽ.
Hắn chuyển cổ tay cô lên trên lòng cô rồi thả ra. Tay cô đặt xuống đùi, hơi nắm lại, những ngón tay xuôi dọc trên lần vải như một cái nguýt ngoảnh đi.
"Tôi nghĩ cà phê xong rồi đấy!", cô nói.
"Tôi về đây." Phải đi thôi, về nhà để xả.
Cô gật đầu. "Nếu tôi có làm anh phật lòng, thì không phải tôi cố ý đâu."
"Không hề."
Cô ngồi lại trên ghế, lắng nghe để chắc chắn rằng ổ khóa bập đánh cách lại khi hắn rời đi.
Reba McClane pha thêm cho mình một ly gin tonic. Cô mở đĩa Segovia lên rồi cuộn mình trên trường kỷ. Dolarhyde đã để lại một vết lõm ấm áp trên đệm ghế. Dấu vết của hắn còn vương trong không trung - mùi xi giày, nịt da mới, mùi nước cạo râu dễ chịu.
Quả là một người đàn ông kín kẽ vô cùng. Trong công ty cô chỉ nghe nhắc đến anh ta rất ít. Dandridge gọi là "thằng Dolarhyde chó đẻ" với đám nịnh bợ cậu ta.
Sự riêng tư rất quan trọng với Reba. Khi còn là đứa trẻ, trong quá trình học cách đương đầu sau khi cô mất đi thị lực, cô đã không có được chút riêng tư nào.
Giờ đây, ở nơi công cộng, cô không bao giờ có thể chắc chắn rằng mình không bị quan sát. Thế nên ý thức về sự riêng tư của Dolarhyde hấp dẫn cô. Cô không cảm nhận được mảy may thương hại nào từ anh ta, và như thế thật hay.
Cả ly gin này cũng vậy.
Đột nhiên nhạc Segovia nghe sao quá ầm ĩ. Cô đổi sang nhạc cá voi hát.
***
Ba tháng đầy khó khăn trong thành phố mới. Phải đương đầu với mùa đông, lần tìm vệ đường trong đống tuyết. Reba McClane, chân dài và can đảm, nguyền rủa sự than thân trách phận. Cô sẽ không cho phép nó. Cô ý thức được mạch đập sâu thẳm của cơn giận dữ vì khuyết tật trong mình, và vì không thể rũ bỏ được nó, cô khiến nó phải mang lại lợi ích cho mình, nuôi dưỡng cho niềm khao khát được tự do của cô, gia cố cho lòng quyết tâm của cô được sống hết mình trong từng ngày.
Theo cách riêng của mình, cô là một kẻ cứng đầu. Niềm tin vào bất kỳ kiểu chân lý tự nhiên nào cũng chỉ là một ánh đèn đêm mà thôi, cô biết vậy. Dù cô có làm gì, cô cũng sẽ có hồi kết như bao kẻ khác: nằm ẹp trên giường với một cái ống cắm vào mũi, mà tự hỏi, "Vậy là hết rồi ư?"
Cô biết rằng mình sẽ không bao giờ có được ánh sáng, nhưng còn có những thứ mà cô có thể có được. Có những thứ để tận hưởng. Cô đã từng được khuây khỏa từ việc giúp cho các học sinh của mình, và niềm khuây khỏa ấy được gia tăng một cách lạ kỳ khi biết rằng mình sẽ chẳng được thưởng cũng không bị phạt gì vì đã giúp đỡ cho họ.
Còn khi kết bạn cô thường rất cảnh giác với những ai dung túng sự lệ thuộc để mà kiếm lợi từ đấy. Cô từng quan hệ với một số người như thế - người mù thu hút họ và họ chính là kẻ thù.
Từng quan hệ. Reba biết rằng về mặt hình thể mình rất hấp dẫn đàn ông - có trời mới biết bao nhiêu người như thế đã phải siết chặt nắm tay đè nén cảm xúc khi họ chụp lấy cánh tay cô.
Cô rất thích tình dục, nhưng nhiều năm trước cô đã học
được một điều căn bản về đàn ông; đa số bọn họ vô cùng khiếp sợ phải mang theo gánh nặng. Trong trường hợp của cô thì nỗi sợ hãi ấy càng thêm tăng tiến.
Cô không thích một gã đàn ông nào phải lẻn vào lẻn ra giường mình như thể hắn ta đang đi ăn cắp gà.
Ralph Mandy sắp đến đưa cô đi ăn tối. Anh ta thường ca thán một cách vô cùng hạ tiện về việc bị cuộc đời làm cho chai sạn đến mức không còn khả năng yêu thương gì nữa. Ralph cẩn thận nói điều này cho cô nghe quá nhiều lần khiến cô mất hết cảm xúc. Ralph thú vị thật đấy, nhưng cô không muốn chiếm hữu anh ta.
Cô không muốn gặp Ralph. Cô không thích trò chuyện hay phải nghe thấy những lúc bao cuộc trò chuyện quanh họ ngưng bặt khi người ta quan sát cách cô ăn.
Sẽ thật dễ chịu biết bao nếu được ham muốn bởi một ai đó có đủ can đảm đi hay ở tùy người ấy thích, và biết trân trọng cô vì lý do tương tự. Một ai đó không phải lo ngại gì về cô.
Francis Dolarhyde - rụt rè, với một thân hình của cầu thủ hậu vệ bóng dầu dục và không nói những chuyện vớ vẩn.
Cô chưa từng trông thấy hay chạm vào một bờ môi hở hàm ếch và cũng không có được một sự liên tưởng thị giác nào với âm thanh. Cô thắc mắc liệu Dolarhyde có nghĩ cô dễ dàng hiểu anh ta là vì "người mù nghe thính hơn chúng ta nhiều" chăng. Đấy là điều hoang đường phổ biến. Hẳn lẽ ra cô phải giải thích cho anh ta biết không phải là thế đâu, rằng đơn giản là người mù đơn giản chú ý nhiều hơn đến những gì họ nghe mà thôi.
Có quá nhiều quan niệm sai lầm về người mù. Cô băn khoăn không biết Dolarhyde có cùng chung quan điểm với đa số người ta tin rằng người mù là những người "tâm hồn thanh tịnh nhất" hay không, rằng bằng cách nào đấy mà họ được thần thánh hóa vì sự khiếm khuyết của họ. Reba mỉm cười một mình. Cả điều này cũng không đúng.
Rồng Đỏ Rồng Đỏ - Thomas Harris Rồng Đỏ