Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Thomas Harris
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Red Dragon
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8189 / 494
Cập nhật: 2017-08-04 14:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
sborne, CHỈ HUY TRƯỞNG đội Trọng án thành phố Chicago có khuôn mặt xám xịt nhọn hoắt như một con cáo đá. Mấy tờ báo Tattler la liệt khắp đồn cảnh sát. Một tờ nằm trên bàn ông ta.
Ông không mời Crawford và Graham ngồi xuống.
"Các anh không có công việc gì với Lounds tại Chicago cả sao?"
"Không, anh ta đang trên đường đến Washington," Crawford đáp. "Anh ta đã đặt vé máy bay rồi. Tôi chắc anh đã kiểm qua rồi chứ."
"Vâng, đã. Anh ta rời khỏi văn phòng vào lúc 1 giờ 30 hôm qua. Bị tấn công bất ngờ trong ga ra tòa nhà anh ta ở, hẳn vào lúc hai giờ kém mười."
“Trong ga ra có gì không?"
"Chìa khóa của anh ta bị đá xuống gầm xe. Không có người trông coi ga ra - họ từng có cửa vận hành bằng sóng radio nhưng đã vài lần nó sập xuống các xe ra vào nên họ dỡ đi luôn. Không ai trông thấy chuyện đã xảy ra. Câu này thành điệp khúc của ngày hôm nay rồi. Chúng tôi đang xử lý xe của anh ta."
"Chúng tôi có thể giúp gì các anh này không?"
"Các anh sẽ nhận được kết quả khi tôi có được. Anh không nói gì nhiều, Graham. Trên báo anh nói nhiều lắm mà."
"Khi nghe anh nói, tôi cũng có nghe được gì nhiều đâu."
"Anh bực à, Đội trưởng?" Crawford hỏi.
"Tôi ư? Sao tôi lại bực chứ? Bọn tôi truy theo một cuộc gọi cho các anh và tóm được thằng phóng viên khốn nạn. Thế rồi các anh chẳng buộc cho hắn được tội nào. Anh đã thỏa thuận gì đó với hắn, khiến hắn bị nướng chín ngay trước tấm màn scandal kia. Giờ thì các tờ báo khác lại nhận hắn như thể hắn là người của bọn họ.
"Giờ chúng tôi lại có một vụ sát nhân do Tiên Răng gây ra ngay tại Chicago này. Tuyệt quá đấy. Tiên Răng ở Chi ca go, trời đất. Trước nửa đêm chúng tôi sẽ có sáu vụ vô tình nổ súng tại nhà, có gã say khướt định lẻn vào chính nhà mình, bà vợ nghe thấy, bùm. Tiên Răng có thể thích Chicago đấy, nên quyết định ở lại quanh đây, vui vẻ tí."
"Chúng ta có thể làm như thế này nhé” Crawford bảo. "Đối đầu nhau, chọc ngoáy cả sếp lực lượng cảnh sát lẫn Bộ Tư pháp, chọc ngoáy tất cả bọn khốn, cả bên anh lẫn bên tôi. Hoặc là chúng ta có thể bình tĩnh lại mà ra sức bắt thằng chó kia. Đây là chiến dịch của tôi và nó đã thối hoắc ra, tôi biết chứ. Anh có bao giờ bị chuyện như thế xảy ra ngay Chicago này chưa? Tôi không muốn chống lại anh làm gì, Đội trưởng ạ. Chúng tôi chỉ muốn bắt hắn xong rồi về nhà thôi. Anh muốn gì?"
Osbome dịch chuyển vài món đồ trên bàn, một hộp cắm bút, một bức ảnh đứa nhỏ mặt nhọn như mặt đá mặc đồng phục ban nhạc. Ông ta ngả người ra sau ghế, trề môi thổi ra chút không khí.
"Tôi đang muốn chút cà phê. Các anh muốn uống không?"
"Một ít," Crawford đáp.
"Tôi cũng vậy” Graham bảo.
Orbome chuyền hai ly xốp qua. Ông ta chỉ qua mấy cái ghế.
"Tiên Răng phải có xe tải nhỏ hoặc xe thùng để di chuyển Lounds trong xe lăn," Graham nói.
Osbome gật gù. "Biển số xe mà Lounds nhìn thấy là biển số đánh cắp từ một xe tải sửa chữa ti vi ở Oak Park. Hắn lấy biển số xe kinh doanh, nên hắn phải lấy để lắp cho một xe tải hay xe tải nhỏ. Hắn đã thay thế biển số trên xe sửa ti vi bằng một biển số ăn cắp khác để không bị phát hiện ra quá nhanh. Thằng này lõi thật. Chúng ta biết một điều là hắn đánh cắp biển số khỏi xe tải sửa ti vi vào khoảng chừng sau 8 giờ 30 sáng hôm qua. Việc đầu tiên mà tay sửa ti vi đó làm trong ngày hôm qua là mua xăng và anh ta dùng thẻ tín dụng. Người bán hàng đã chép lại biển số thật trên biên lai, nên biển số phải bị đánh cắp sau đấy."
"Không ai thấy bất kỳ loại xe tải hay xe thung gì a?" Crawford hỏi.
"Không gì sất. Tay bảo vệ tại tòa soạn Tattler chẳng thấy gì. Nhìn kém thế thì anh ta có thể làm trọng tài cho môn đấu vật được luôn đấy. Đội chữa cháy là những người đầu tiên phản hồi đến báo Tattler. Họ chỉ tìm lửa cháy thôi. Chúng tôi đang rà soát những nhân viên ca đêm làm quanh khu vực tòa soạn Tattler và những vùng lân cận nơi tay sửa ti vi làm việc vào sáng thứ Ba. Chúng tôi hy vọng có ai đó thấy hắn đang chôm biển số,"
"Tôi muốn được xem lại cái ghế," Graham bảo.
"Trong phòng xét nghiệm của chúng tôi. Tôi sẽ gọi họ cho các anh." Osboume ngừng một chập. "Lounds là một gã loắt choắt nhưng gan lì lắm, các anh phải công nhận là thế. Còn nhớ được cả biển số xe để khai ra, dù là trong tình trạng như thế. Các anh có nghe những gì Lounds nói trong bệnh viện không?"
Graham gật đầu.
"Tôi không có ý nhai đi nhai lại làm gì, nhưng tôi muốn biết liệu chúng ta có nghe ra cùng một cách hay không. Các anh thì nghe ra thế nào?"
"Tiên Răng. Graham gài anh. Thằng chó đó biết. Graham gài anh. Thằng chó má đặt tay hắn lên anh trong bức ảnh như lên một con thú cưng chết giẫm."
Lời thuật lại đều đều: Osboume không thể phân biệt được là Graham cảm thấy như thế nào. Ông ta hỏi thêm câu khác.
"Gã đang nói đến bức ảnh về anh và gã trên tờ Tattler ấy à?"
"Hẳn là thế."
"Gã lấy ý đấy từ đâu ra chứ?"
"Lounds và tôi có đôi ba lần xích mích."
"Nhưng trong bức ảnh đấy anh trông thân tình với Lounds lắm cơ mà. Mà Tiên Răng thường sẽ giết con thú nuôi trước, đúng không?"
"Đúng vậy." Tay mặt cáo này khá sắc sảo đấy, Graham thầm nghĩ.
"Tiếc quá các anh không làm hắn sập bẫy được"
Graham chẳng nói gì.
"Đáng lẽ ra Lounds phải ở cùng chúng tôi vào lúc Tiên Răng trông thấy tờ Tattler," Crawford nói.
"Những gì gã nói có mang nghĩa gì khác nữa với các anh không, bất cứ ý nghĩa nào mà chúng tôi có thể dùng đến ấy?"
Graham từ đâu đấy quay về thực tại và phải thầm nhẩm lại câu hỏi của Osboume trước khi anh trả lời. "Từ những gì Lounds nói chúng tôi biết được rằng Tiên Răng đã trông thấy tờ Tattler trước khi hắn tấn công Lounds, đúng không?”“
"Đúng."
"Nếu anh bắt đầu bằng ý niệm rằng tờ Tattler đã làm hắn nổi xung, thì anh có nghĩ rằng hắn dựng nên toàn vụ này trong thời gian cực kỳ gấp rút không? Tin tức xuất hiện trên báo vào tối thứ Hai, hắn thì ở Chicago ăn cắp biên số vào lúc nào đó trong ngày thứ Ba, có khả năng là sáng thứ Ba, rồi hắn tấn công Lounds chiều thứ Ba. Như thế nói gì với anh nào?"
"Rằng hắn đọc báo từ rất sớm và hắn không phải đến từ nơi nào rất xa," Crawford đáp. “Hoặc là hắn đọc được báo ngay tại Chicago này hoặc là tại nơi nào đấy khác vào tối thứ Hai. Hãy nhớ này, hắn lúc đấy đang chờ báo để đọc mục tin nhắn."
"Hoặc là hắn đã ở đây rồi, hoặc là hắn đến từ trong phạm vi lái xe đến được” Graham nói. "Hắn xông vào Lounds quá nhanh cùng một chiếc xe lăn cũ to tướng mà ta không thể mang lên máy bay được - xe ấy thậm chí còn không gập lại được cơ mà. Và hắn đã không đáp máy bay đến đây, chôm một chiếc xe thùng, rồi trộm biển số cho xe ấy, rồi đi lòng vòng tìm một cái xe lăn đồ cổ để dùng đến. Hắn phải có một chiếc xe lăn cũ - xe mới không thích hợp cho những gì hắn làm” Graham đã đứng dậy, tay mân mê sợi dây kéo sáo màn cửa sổ, mắt nhìn chằm chằm ra bức tường gạch bên kia lỗ thông gió. "Hắn đã sở hữu chiếc xe ấy rồi hoặc là hắn phải thường xuyên nhìn thấy nó."
Osboume định hỏi, nhưng vẻ mặt của Crawford nhắc nhở ông ta nên chờ.
Graham đang thắt sợi dây mành sáo thành từng gút. Hai tay anh không được vững.
"Hắn phải thường xuyên nhìn thấy nó," Crawford nhắc lại.
"ùm hừm," Graham nói. ““Anh có thể hiểu ra mà... ý tưởng bắt nguồn từ chiếc xe lăn. Từ hình ảnh cùng ý nghĩ về chiếc xe lăn. Đấy phải là nơi ý tưởng xuất phát khi hắn nghĩ mình sẽ làm gì những tên khốn nạn kia. Freddy người phựt lửa lăn lông lốc xuống đường, hẳn đấy phải là một cảnh tượng ngoạn mục."
"Anh nghĩ hắn đứng nhìn theo à?"
"Có thể. Chắc chắn là hắn phải trông thấy trước khi ra tay, khi hắn đang đưa ra quyết định nên làm gì."
Osbome quan sát Crawford. Crawford đang kiên định. Osbome biết Crawford rất kiên định và Crawford đang thuận theo chuyện này.
"Nếu hắn đã có chiếc xe, hoặc là hắn thường xuyên nhìn thấy nó - chúng ta có thể kiểm tra qua những nhà dưỡng lão, hội Cựu chiến binh” Osbome nói.
"Ghế như thế thật hoàn hảo để giữ Freddy ngồi im," Graham bảo.
"Một thời gian dài. Gã mất tích trong mười lăm giờ hai mươi lăm phút, xê xích chút đỉnh," Orbome nói.
"Nếu chỉ muốn khử Freddy thì hắn đã có thể ra tay ngay trong ga ra rồi," Graham nói. "Hắn đã có thể phóng hỏa thiêu gã ngay trong xe. Hắn muốn nói chuyện với Freddy, hoặc là làm đau gã ta trong một thời gian."
"Hoặc hắn làm thế trong thùng xe tải hoặc mang gã đi đâu khác," Crawford nói. "Với từng ấy thời gian, tôi đoán hắn đã mang Freddy đi đâu khác."
"Phải là một nơi nào đấy an toàn. Nếu hắn che chắn Freddy khéo léo, thì hắn sẽ không gây ra lắm tiếng ồn gây chú ý trong nhà dưỡng lão đâu, cả khi đi vào lẫn đi ra," Osbome nói.
"Nhưng hắn có con đệm mà," Crawford bảo. "Một khối lượng công việc dọn dẹp cần phải tiến hành nữa. Cứ cho rằng hắn có xe lăn đi, có cách để lên xuống xe thùng, và một nơi an toàn để đưa Freddy đến rồi ra tay. Nghe có giống như... nhà không nhỉ?"
Điện thoại Osbome reo lên. Ông ta quát vào máy.
"Gì? Không, tôi không muốn nói chuyện với tờ Tattler... Này tốt nhất không phải là chuyện vớ vẩn đấy nhé. Đưa máy cho cô ta... Chỉ huy trưởng Osbome nghe, vâng... mấy giờ? Ban đầu ai là người trả lời máy - bên tổng đài ấy. Làm ơn, chuyển cô ta ra khỏi đường tổng đài. Nói lại cho tôi nghe hắn nói gì nào... Tôi sẽ có một nhân viên đến đấy trong vòng năm phút."
Osbome trầm ngâm nhìn điện thoại sau khi gác máy.
"Thư ký của Loimds nhận được điện thoại chừng năm phút trước," ông nói. "Cô ta thề đấy là giọng của Lounds. Gã nói gì đấy, gì đấy mà cô ta không thật hiểu được, “sức mạnh của Rồng Đỏ Vĩ Đại”. Cô nghĩ Lounds đã nói thế."
Rồng Đỏ Rồng Đỏ - Thomas Harris Rồng Đỏ