Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Victor Segalen
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1277 / 19
Cập nhật: 2017-08-29 15:43:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ột cuộc phiêu lưu mới! Một câu chuyện mới hơi làm cho sự sáng suốt của tôi bị tổn thương. Làm sao mà tôi đã có thể so sánh René Leys với Robert Hart và ngay cả với Marco Polo cơ chứ! Làm sao mà tôi đã ghép đôi đứa con trai đáng nể phục này của ông bán thực phẩm người Bỉ với gã thư ký quèn người anh và với người cháu của những gã lái buôn thành Venise cơ chứ! Đáng lẽ tôi không nên nói với chàng: anh cũng đứng ngang hàng với Robert Hart và Marco Bạc triệu [83]. Tôi ngàn lần tạ lỗi chàng, vì lẽ ra tôi phải nói thế này: anh đã đi xa hơn cả trăm lần trong việc thâm nhập vào Trung Quốc so với tất cả những người Âu đã có tiếng hay còn vô danh… anh đã vào tận trong quả tim của trung tâm Đại nội – và còn hơn cả vào trong quả tim nữa: anh vào tận trong giường! Và đây là cuốn tiểu thuyết bí mật và trinh thám – nếu có bao giờ đến với tôi cái giả thuyết sỗ sàng là viết nó ra. Cuốn tiểu thuyết này đột nhiên tiết lộ nhân vật chính có thực và sống động của nó, dưới hình thức con chim hiếm nhất trong các cuốn tiểu thuyết xanh và hồng của cả hai thế giới: Phượng hoàng [84]! Nhân vật nam chính hóa ra là nhân vật nữ chính. Chim Phượng hoàng này là con cái. Tới đây thì tôi đã nói quá nhiều rồi: bất cứ người Trung Hoa nào đọc những đoạn ghi chép này chắc là hiểu; nhưng khi đã hiểu, tôi hoài nghi là họ cũng làm như tôi, tức là tin. Phải có niềm tin thụ cảm trọn vẹn của một người du hành đến từ nước ngoài và yêu chuộng đất nước này để chấp nhận không đắn đo điều mà một độc giả bản xứ sẽ cho là phạm thượng, trái đạo đức, đáng hổ thẹn, không đúng, bất thường… Thế nhưng, tất cả những điều tiếp theo đều trở nên lô-gích, và cần thiết biết bao! Thậm chí là tất yếu!… những lời lẽ ban đầu tưởng chừng vụng về trở nên có ý nghĩa chính xác. Và tôi trả lại chàng sự công bằng, sự công bằng hoàn toàn cho người tình đắc ý này, cho chàng René Leys chiến thắng! Một sự phục thù quá tuyệt vời cho những cuộc tấn công vào các Công sứ quán năm 1900! Chàng vừa vây hãm và chinh phục con tim đế vương bị khóa kín đó, người được che chắn ba bốn lớp đó! Người bất khả xâm phạm! Mẫu hậu của Đế chế, Tổ mẫu của muôn Đời…
Chính cái chi tiết cuối cùng này khiến tôi tin ở phép lạ của tình yêu: sự cách biệt chủng tộc và địa vị xã hội bị lu mờ bởi sự cách biệt đơn giản về tuổi tác, nhất là đối với bên nhiều tuổi hơn. Nếu tôi tính toán “về phương diện lịch sử”, Thái hậu long Dụ sở hữu cho riêng mình từ ba mươi tám đến bốn mươi năm cuộc đời. Còn chàng thì thậm chí chưa đầy mười tám. Nhưng những đảo lộn về trình tự thời gian thì cũng nhiều khả năng lắm.
Và hơn nữa, tôi có tư liệu làm bằng chứng đây này. Hình như là vào mỗi cuộc phiêu lưu mới, mỗi một cuộc hóa thân mới, René Leys lại cố tình cung cấp cho tôi một cách lịch thiệp những lý do để tin chàng: ba ngày trước là tờ biên nhận chính thức cho “Đệ nhất dạ” đó… [Tôi sẽ phải quyết định trả nó lại cho chàng: chàng chắc chắn là cần nó để mặc cả cho đêm thứ hai]. Ngày hôm nay thì có một bài thơ văn xuôi, một loại thư trữ tình. (Thế mà giấy viết thư lại rất là kỳ cục: hoa văn màu xanh giả tạo trên nền màu hồng và lục ủy mị. Bì thư thì lóng lánh màu kem và be tẻ nhạt). Nó bắt đầu bởi:
— Anh Victor thân mến… [đã thân mật đến thế rồi à?] Tôi dựa vào những cuộc nói chuyện trước đây của chúng ta để gọi anh thay cho ông, bằng văn xuôi theo kiểu Trung Hoa như những người bạn thân thường làm qua những vần thơ. Tôi viết để bày tỏ là anh đã nói đúng; chính vì anh đã hỏi ý tôi: một người đàn bà Mãn Châu có thể nào yêu một người đàn ông châu Âu không? Và liệu có được yêu lại không? Cho phép tôi nói với anh là có thể, và tôi cảm nhận được điều đó. Vì rằng anh quan tâm đến tất cả những gì dính dáng đến nàng, [chữ “nàng “được viết hoa một cách đế vương], như tôi vậy, tôi nóng lòng báo cho anh chuyện sau đây: Hôm qua, thấy trời quá nóng bức, Nàng tỏ ý muốn đi dạo chung (nguyên văn) trên hồ “nam Hải [85]”. Đó là vào buổi tối. Những tia nắng mặt trời cuối cùng giát vàng đỉnh Bạch Tháp và một làn sương mỏng tỏa mờ mặt hồ. Tôi còn thấy lại mình, vận trang phục quan tứ phẩm, ngồi gần kiệu nàng mà sau lưng là hai thái giám và ba cung nữ đứng hầu, đắm chìm trong những suy tư của mình theo con thuyền rồng đu đưa nhẹ nhàng trên nước. Bỗng dưng tôi nghe từ sau lưng vang lên tiếng chiêng, trống: đó là những thái giám đi hộ tống trên một chiếc thuyền khác, hát lên những bài ca cổ xưa, chẳng dính dáng gì đến những bài mà tôi đã học ở Tiền môn ngoại nhưng nghe cũng thu hút không kém…
Khi chúng tôi rời thuyền, rồi trong phòng màu cam chỉ còn hai chúng tôi, nàng trao cho tôi xem một bài thơ sáng tác trong khi chờ đợi tôi. Thơ như thế này:
Cớ sao tình quân không thể bên Nàng thiên thu? Cá có đôi tung tăng bơi lội trong hồ nước lung linh ngũ sắc do vạn thân cây dọc đôi bờ soi bóng lá… Công có cặp sát cánh chao lượn trong bầu không khí ngát hương.
Nhưng em tin thấy ra bóng dáng chàng: nỗi đau quen thuộc làm ngực Phượng hoàng run rẩy”.
[Phần còn lại của lá thư thì ít chất thơ hơn, trở lại thể văn xuôi như một lời bình] anh bạn thân mến ơi, anh thử hình dung nỗi buồn mà tôi chịu đựng khi lại thấy mình sáng hôm sau, trên bục giảng môn Kinh tế chính trị học! Lớp của tôi nằm ở tầng thứ nhất của tòa nhà phía tây và từ cửa sổ có thể thấy được những mái ngói màu vàng của những cung điện trong Tử Cấm Thành… Tôi không thể tự ngăn mình nghĩ rằng đấy là nơi ở của nàng, người đàn bà mà tôi chuyện trò đêm qua… anh nghĩ sao? Thư này anh thấy có được không giữa những “tư liệu” và kỷ niệm mà anh tìm kiếm về ngài?
[ngài viết hoa]
P.S. [tôi suýt đọc là “mật vụ”]
Post- Scriptum [86]: cần nhất là đừng quên xé thư này nhé! … Vâng, tôi đã xé nó.
René Leys - Người Tình Trẻ Trong Tử Cấm Thành René Leys - Người Tình Trẻ Trong Tử Cấm Thành - Victor Segalen René Leys - Người Tình Trẻ Trong Tử Cấm Thành