Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 949: Nhà, Cơm, Đấu
hông khí khu nhà thị ủy thành phố Lữ An thoáng hòa hoãn lại.
Mặt sau một cảnh sát thấp giọng nói: “May mắn không bắt người”.
Một cảnh sát khác cũng lòng còn sợ hãi gật đầu, “Đúng”.
May mắn Hầu Phó Cục trưởng đến đây, đúng lúc ngăn trở bọn họ, bằng không bọn họ nếu thực mắt người, sự tình sẽ không thể kết thúc.
Ai có thể nghĩ vậy là con của Loan phu nhân!
Bối cảnh lớn như vậy, cũng không phải là mấy cảnh sát bọn họ trêu chọc tới!
một ít cán bộ cùng người nhà ở trên lầu xem náo nhiệt cũng âm thầm cười khổ, đây là con Loan phu nhân? Cũng thật quá được đi, cái này cũng quá có thể ép buộc người - Đổng Học Bân hôm nay biểu hiện để lại ấn tượng khắc sâu cho các cán bộ thành phố Lữ An, muốn không nhớ được hắn cũng khó.
Một nhà Manh Cục trưởng cũng đã nói xin lỗi, Đổng Học Bân cũng không có ý tứ nhùng nhằng với bọn họ không tha, sự tình giải quyết là tốt rồi, nếu hắn không thuận theo không buông tha khó tránh khỏi sẽ cho mẹ cùng chú Dương thêm phiền toái, ảnh hưởng danh dự lão Dương, cho nên Đổng Học Bân cũng không nói cái gì nữa, thấy một nhà họ Manh tiếp tục chuẩn bị hôn lễ muốn tới khách sạn ăn tiệc, thấy mẹ cùng Chu Phó Thị trưởng câu được câu không nói chuyện, Đổng Học Bân bước đi đến trước mấy người Nguyệt Hoa.
“Bí thư Nguyệt Hoa” Đổng Học Bân nói.
Cảnh Nguyệt Hoa lạnh nhạt nói: “Chúng tôi cũng nên đi trở về, cứ như vậy”.
Đổng Học Bân nói: “Bằng không lên lầu dùng chút cơm? Cùng nhau đi?”
Cảnh Nguyệt Hoa lắc lắc đầu, “Bỏ đi, để ngày khác đi”.
Trầm Phi cũng nói: “Đổng Chủ nhiệm, chúng tôi cũng nên trở về?”
Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái nói: “Tôi xem chân Tiểu Mã cũng không biết có bị thương hay không, trước đi bệnh viện nhìn xem, buổi tối hôm nay trước ở lại? Tôi cho an bài chỗ cho mọi người?”
Mã Lệ vội hỏi: “Cảm ơn Đổng Chủ nhiệm, tôi không sao”.
“Cũng không phải cái gì cũng thể hiện ra bên ngoài, nên kiểm tra một cái” Đổng Học Bân thật ra là nghĩ tới Nguyệt Hoa, muốn buổi tối cùng nàng đoàn tụ.
Cảnh Nguyệt Hoa lại nói: “Nói sau đi, đi thôi”.
Đổng Học Bân cũng không tốt nói thêm cái gì nữa, “Vậy được, thuận buồm xuôi gió”.
Cảnh Nguyệt Hoa gật gật đầu, dẫn theo Mã Lệ cùng Trầm Phi lên xe, xe liền một đường rời đi.
Đổng Học Bân một hồi sau liền lấy ra di động, nhắn tin cho Nguyệt Hoa: Buổi tối chớ đi, tìm cô có chuyện.
Tích tích, Cảnh Nguyệt Hoa hồi đáp: Chuyện gì?
Đổng Học Bân gửi lại: Nhìn xem bệnh tình của cô thôi, xem cô có khỏe hay không.
Cảnh Nguyệt Hoa: Đã khỏe rồi.
Đổng Học Bân: Cô nói không tính, tôi xem rồi nói sau.
Cảnh Nguyệt Hoa không có nhắn tin lại. Đổng Học Bân cũng không biết nàng rốt cuộc ở lại hay không, bất quá tác phong mặt đen của bí thư Cảnh Nguyệt Hoa này Đổng Học Bân đã sớm lĩnh giáo, biết nàng chưa bao giờ đem lời nói cho hết, cho nên cũng không có cái gì ngoài ý muốn, buổi tối hỏi lại sau.
Không lâu, Loan Hiểu Bình gọi Đổng Học Bân lại. Hai mẹ con cáo từ mấy người Chu Phó Thị trưởng, cùng nhau đi lên trên lầu.
Hàng hiên.
Đổng Học Bân đối với mẹ giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói: “Mẹ, phong thái của mẹ vừa rồi thật không tệ, nếu không nói là phu nhân thị trưởng chính là không được”.
Loan Hiểu Bình tức giận nói: “Con còn có mặt mũi nói, gọi con đến ăn một bữa cơm cũng gây chuyện thị phi cho mẹ, con yên tĩnh một chút không được sao? Còn nói phong thái? Mẹ đó là cùng lão Dương theo trên lầu nghe thấy con mắng chửi người, mở cửa sổ ra nhìn mới biết được đã xảy ra chuyện, mẹ vốn muốn cho lão Dương xuống dưới giúp con một chút. Lão Dương nói chuyện này hắn không tiện ra mặt, để cho mẹ đi là thích hợp nhất, còn nói cho mẹ biết đến lúc đó nên xử lý như thế nào, nói như thế nào”.
Thì ra là lão Dương nói cho mẹ.
Hài, ta nói mẹ như thế nào đột nhiên có trí tuệ chính trị tốt như vậy.
Đổng Học Bân ha ha cười, phương thức xử lý vừa rồi của mẹ quả thực không tệ, không có đứng ở bên hắn giúp đỡ cho hắn chỗ dựa, như vậy ngược lại không hay, mẹ ngay từ đầu liền liên tiếp phê bình hắn. Về phần quở trách Manh Cục trưởng cũng là Chu Phó Thị trưởng nói. Xin lỗi cũng là họ Manh chủ động, mẹ từ đầu đến cuối đều không có yêu cầu qua. Xử lý như vậy rất mượt mà, tránh cho nhiều phản đối ảnh hưởng không tốt, hiện tại ngẫm lại, cái này chỗ nào là phong cách của mẹ, thì ra sau lưng có đồng chí lão Dương chỉ điểm.
Đổng Học Bân cười nói: “Dù sao con xem mẹ gần đây biến hóa rất lớn, trên TV, tin tức hội từ thiện, mẹ cũng thật là bắt mắt nha”.
Loan Hiểu Bình mặt đỏ lên, “Nói bừa gì đó”.
“Lời nói thật thôi, ha ha”.
“Nhảm nhí, nhanh lên lầu đi, chú Dương đang chờ con đó”.
“Đi, đã lâu không gặp chú Dương rồi.
Trên lầu, Loan Hiểu Bình lấy chìa khóa mở cửa cho con vào, lại trở tay đem cửa đóng lại.
Một cỗ mùi đồ ăn ùa đến, làm cho Đổng Học Bân hít một hơi thật sâu, “Thực thơm”.
Cửa nhà bếp mở ra, Dương Triệu Đức mặc tạp dề cười cười đi ra, “Tiểu Bân đã đến? Mau vào đi, chuẩn bị ăn cơm”.
“Chú Dương, năm mới khỏe” Đổng Học Bân nói: “Ngài cùng mẹ còn chưa có ăn?”
Dương Triệu Đức cười ừm một tiếng, “Còn không phải chờ con đến sao, đến, cùng nhau ăn”.
Đổng Học Bân ai ui một tiếng, “Con không phải đã nói với mẹ là con đã ăn rồi sao? Đừng có chờ con mà”.
Dương Triệu Đức hô: “Ăn qua một chút cũng được mà, mau rửa tay, nếm thử tay nghề của chú thế nào”.
“Để cho con giúp chú một tay” Lão Dương người ta đã là thị trưởng, Đổng Học Bân thật sự ngượng ngùng.
“Không cần, con với mẹ trước ngồi nghỉ ngơi một chút đi, chú xong bây giờ đó” Dương Triệu Đức không cho phân trần khoát tay, lại đóng cửa nhà bếp lại.
Loan Hiểu Bình nói: “Đừng động hắn, hắn thích làm bếp mà, mẹ con ta chờ ăn đi”.
Đổng Học Bân vừa nghe, cũng chỉ có thể buông tay.
Chú Dương đối với mẹ thực không cần nói, Đổng Học Bân mỗi lần lại đây đều là thấy Dương Triệu Đức nấu cơm, mẹ ngược lại nhàn rỗi thực không có việc gì, thấy vẻ mặt cười khanh khách của Loan Hiểu Bình, Đổng Học Bân biết mẹ sống thật hạnh phúc, cũng thật tình thay nàng cao hứng, trong lòng đối với chú Dương cũng cảm kích vài phần, từ khi ba mình qua đời, mẹ bao lâu chưa có cười qua như vậy? Mẹ vui vẻ, Đổng Học Bân cũng cao hứng.
“Đúng rồi” Đổng Học Bân nhìn trái nhìn phải, “Thiên Thiên đâu?”
“Trong phòng đó, không biết nó đã tỉnh hay chưa” Loan Hiểu Bình đẩy cửa vào phòng.
Đổng Học Bân cũng đi theo vào, chỉ thấy trên xe nôi, Tiểu Thiên Thiên đã mở to mắt nhìn bốn phía.
“Tỉnh rồi” Loan Hiểu Bình lộ ra một tia cười ấm ám, “Cháu ngoan, bà ôm một cái”.
Tiểu Thiên Thiên thấy ba ba, nhất thời liền từ trạng thái im lặng đi ra, oa oa kêu, giương nanh múa vuốt đưa tay chụp về phía Đổng Học Bân.
Loan Hiểu Bình đem Thiên Thiên ôm vào trong ngực huơ huơ.
Thiên Thiên mất hứng, miệng nghẹn, oa một tiếng liền khóc.
“Ai u ai u, đừng khóc đừng khóc” Loan Hiểu Bình nhanh giỗ nàng.
“Mẹ, mẹ đưa cho con đi” Đổng Học Bân lập tức từ trong tay mẹ đem con gái ẵm đến, ôm ở trước ngực, hung hăng cúi đầu hôn nàng lên má của con gái một cái.
Thiên Thiên nhất thời ngừng khóc, cười khanh khách lên, nha nha rờ ba ba.
Đổng Học Bân cũng vui vẻ, “Con cũng thật ngoan, nhớ ba ba không?”
“Nha nha! Y y!” Tiểu Thiên Thiên bàn tay nhỏ bé mập mạp dùng sức kéo áo hắn.
Loan Hiểu Bình ở một bên nhìn xem có chút ghen tỵ nói: “Đứa nhỏ này, khi theo mẹ thì rất cao hứng, vừa nhìn thấy con liền đem mẹ ném sang một bên, ài, thật đúng là”.
Đổng Học Bân cười nói: “Con xem con xem, bà tức giận kìa? Nhanh đi giỗ bà đi”.
Hắn ôm Thiên Thiên đưa về phía Loan Hiểu Bình, để cho Thiên Thiên đưa tay níu tóc bà nội.
Loan Hiểu Bình mỉm cười, ở trên trán của đứa nhỏ hôn một cái, “Tiểu bướng bỉnh, đi cùng ba ba chơi đi”.
“Đi, ba ba đưa con ngồi lên cao” Đổng Học Bân đi đến phòng khách đem Tiểu Thiên Thiên cử lên đỉnh đầu, “Cử cao cao lâu, cử cao cao lâu”.
Tiểu Thiên Thiên cười cui, miệng không ngậm lại được, “Nha! Nha!”
Loan Hiểu Bình cảm khái nói: “Đứa nhỏ này, vẫn là cùng cha thân hơn”.
Đổng Học Bân nhìn về phía mẹ, “Mẹ cùng chú Dương về sau cũng đưa nó lên như vậy nè, nó rất thích cái này”.
Loan Hiểu Bình nói: “Hai người đã bao nhiêu tuổi rồi? Xương cổ cùng thắt lưng cũng không tốt, tiểu gia hỏa này hiện tại càng lớn càng nặng, ai còn cử nổi nó? Cho dù cử lên được cũng chỉ sợ nhỡ tay làm rơi nó, cho nên, cũng chỉ khi có Vân Huyên ở đây thì mới có thể chơi với nó”.
“Vân Huyên buổi tối lại đây sao?”
“Không phải nói nó đi làm hồ sơ sao, phải qua vài ngày nữa, Tuệ Lan đâu? Lát nữa có lại đây không?”
“Nàng đã lâu không về nhà, con để cho nàng chơi với ba mẹ nàng, không có đến đây, ngày mai khi đi làm nàng trực tiếp từ kinh thành đi tới đơn vị”.
“Vậy con buổi tối hôm nay ở lại đây đi”.
“Nói sau, con xem buổi tối có chuyện gì hay không đã”.
Bên kia, Dương Triệu Đức đẩy cửa phòng bếp ra, “Ăn cơm”.
“Đến đây” Loan Hiểu Bình cười, liền lập tức đi qua giúp hắn bưng thức ăn lên bàn.
Trong bữa ăn, mấy người uống một ly, uống chút rượu nho trợ hứng.
Loan Hiểu Bình mượn cơ hội nói: “Lão Dương ông cũng nói nói Tiểu Bân, mỗi lần đều gây chuyện, như vậy xuống khi nào thì ra dáng vóc? Hắn cũng không còn nhỏ nữa”.
Dương Triệu Đức cười nói: “Tôi xem Tiểu Bân làm việc có chừng mực, không cần chúng ta nói”.
Đổng Học Bân vui vẻ, “Chú Dương, lời này của chú cháu thích nghe, phải kính chú một ly”.
“Tốt! Chúng ta cạn một ly!” Dương Triệu Đức ha ha cười, cùng hắn cụng ly.
Loan Hiểu Bình trừng mắt nhìn Dương Triệu Đức, “Hắn ở trên hôn lễ người ta mở nhạc buồn, cổng khu nhà thị ủy cũng chận lại, cái này còn gọi là có chừng mực? Còn là lãnh đạo Ủy ban kiểm tra kỷ luật đó, ông thấy qua người lãnh đạo Ủy ban kiểm tra kỷ luật nào giống như hắn không? Cả nước cũng tìm không ra một cái!”
Đổng Học Bân bĩu môi nói: “Mẹ, con đó là không có biện pháp, ai bảo họ Manh kia không cho con mặt mũi chi, đó cũng không phải chuyện của một mình con, đã là liên quan đến đến mặt mũi cùng danh dự cán bộ thành phố Phần Châu chúng con, hắn không đem con để vào mắt, con còn có thể nhường hắn sao?”
Loan Hiểu Bình trừng mắt nói: “Con đó, cứ nghĩ đánh đánh giết giết”.
“Không đấu không được, có chút người không thể nói lý với hắn được!” Đổng Học Bân vẫn đều dùng phương thức công tác này.
Dương Triệu Đức mỉm cười nói: “Điểm này Tiểu Bân nói đúng, có chút phiền phức tìm tới trên đầu, không đấu một trận thực không được”.
Loan Hiểu Bình bất đắc dĩ nói: “Hai người kìa, ài!”
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ