If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thường Dụ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2033
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 737 / 9
Cập nhật: 2017-09-25 00:01:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 822: Có KháCh ĐếN Nhà.
uổi sáng.
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan nằm đến hơn chín giờ mới rời giường.
Bất quá hai người cũng không ngủ, mà là nằm ở trong chăn nói chuyện phiếm, trò chuyện về đề tài "vợ của anh có thể không nên đẹp như thế hay không ", trong lúc đó, Đổng Học Bân ở trên giường sờ mó Tuệ lan, nhưng cuối cùng cũng không có thể ăn được cô ấy một lần, không thể làm gì khác hơn là dở khóc dở cười xuống giường. tính cách của Tạ tỷ so với phụ nữ khác có chênh lệch rất lớn, quá có chủ kiến, rất nhiều chuyện cũng không phải là Đổng Học Bân muốn làm gì là có thể làm, Tạ Tuệ Lan căn bản không đồng ý, hơn nữa từ cái góc độ này mà nói, Tạ tỷ xem ra cũng là một người rất có tiết chế, đại khái biết lên giường chỉ nên một lần, quá nhiều lần cũng không được tốt đối với thể xác và tinh thần, không giống Đổng Học Bân, làm việc chưa bao giờ lo lắng hậu quả.
Cái này có thể cũng là chổ khác nhau của thành thục và không thành thục.
Điểm này Đổng Học Bân không thể không thừa nhận, Tạ Tuệ Lan quả thật ổn trọng hơn so với mình.
Trong phòng vệ sinh.
Sau khi đánh răng rửa mặt Đổng Học Bân bắt đầu tắm.
Cánh cửa WC bỗng nhiên bị người gõ từ bên ngoài, "Tiểu Bân, xong chưa?"
"Tôi vừa tắm rửa, đắc một hồi đâu." Đổng Học Bân lớn tiếng nói: "Ngươi chuyện gì? Trên WC?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười ưu nhã, "Chúng ta vừa dọn đến đây, rau dưa trứng gà các loại cũng chưa mua, em thấy trong nhà không có đồ ăn, buổi sáng làm sao bây giờ?"
"Em chờ một chút, anh đi mua."
"Quên đi, để Tạ tỷ đi, anh tắm rửa đi."
"Đừng, em lâu lâu mới nghỉ ngơi một ngày, anh đi anh đi."
"Được rồi, hai ta còn khách khí cái gì? Tạ tỷ sẽ trở lại."
"Ừm, vậy em lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."
"Biết, ha ha."
Cảm giác sống thật tốt, nhất là sống cùng một đại mỹ nhân như Tạ Tuệ Lan, tuy rằng không có cảm giác oanh oanh liệt liệt, thế nhưng từ đêm qua dọn đến nhà mới, tâm tình của Đổng Học Bân vẫn đều ở vào một giai đoạn rất phấn khởi, không có bình tĩnh, dù sao cũng là tuần trăng mật tân hôn, hiện tại cho dù Tạ Tuệ Lan phát giận xấu xí, Đổng Học Bân đều nhìn thế nào cũng thấy cô ấy thuận mắt.
Mười giờ.
Tắm rửa xong Đổng Học Bân ghé vào cửa sổ chờ vợ về nhà.
Cách đó không xa, một chiếc Land Rover màu đen chạy đến dưới lầu, xe dừng, Tạ Tuệ Lan phong hoa tuyệt đại đi ra, cầm trong tay hai túi nilon, đóng cửa xe, khóe mắt lộ vẻ cười, chậm rãi bước lên lầu.
Đổng Học Bân thấy, xung quanh không ít người đều nhìn cô ấy.
Nửa phút sau, chìa khoá vang lên, cánh cửa bị Tạ Tuệ Lan từ bên ngoài đẩy ra.
"Mua về rồi, sữa đậu nành bánh quẩy, ăn không?" Tạ Tuệ Lan đổi dép vào nhà.
"Em mua gì anh đều thích ăn." Đổng Học Bân cười tiếp nhận đồ trong tay của cô ấy, "Anh mới biết được lúc em mua xe vì sao chọn Land Rover, quả thật rất có khí độ, nhất là vợ của anh lái nó, cảm giác đúng là đừng nói, vừa rồi em không biết trong viện có bao nhiêu người nhìn, chiếc Land Rover này anh thấy cũng là cố ý tạo cho em, sau này muốn đổi xe thì đổi một chiếc xe việt dã khác."
Tạ Tuệ Lan hí mắt, "Anh ở trên lầu nhìn à."
"Chờ em trở về, nhìn cả buổi ấy."
"Ha ha, em mới đi ra ngoài một hồi mà anh đã nhớ em? Còn nằm úp ở cửa sổ chờ?" Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, " Tạ tỷ anh thật sự tốt như vậy sao?"
"Em nói đi?"
"Em cũng không nghĩ mình có mê người như vậy, từ lúc em công tác, người theo đuổi Tạ tỷ anh tuyệt đối không vượt lên mười người."
"Vậy là bọn họ không dám theo đuổi em, gia thế của em tốt, vóc người được, khuôn mặt được, còn là cán bộ quốc gia, em cho rằng ai cũng đều không biết trời cao đất rộng giống như anh?" Nói đến đây, Đổng Học Bân bỗng nhiên giật mình một cái, "Không đúng, thiếu chút nữa đem anh vào, không phải anh theo đuổi em, là em theo anh, lúc trước trong nhà Tạ lão gia tử là em nói với anh 'Có muốn làm bạn trai của tôi không’, đúng không?"
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Lúc đó em nói giỡn, anh còn cho là thật à?"
Đổng Học Bân bĩu môi nói: "Em chỉ mạnh miệng, dù sao trước đây anh chút hứng thú cũng không có, là em dụ dỗ anh trước."
"Thật sao?" Tạ Tuệ Lan liếc nhìn hắn một cái, cười nói: "Vậy cũng không biết là ai, quan hệ yêu đương còn chưa có xác định, thì len lén cầm vớ chân của em ở trong nhà làm cái loại chuyện này, sau đó..."
Đổng Học Bân đầu đầy mồ hôi, đầu hàng nói: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, chuyện của bao nhiêu năm trước em đều lôi ra kể, em có ý gì?"
"Ha ha, có ý gì chứ."
"Nhanh ăn cơm đi, sữa đậu nành nguội rồi!"
Ăn cơm xong, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan tay trong tay tại ngồi trên sô pha xem TV.
Bởi vì mở điều hòa trong phòng có chút nhiệt, Tạ Tuệ Lan lại theo thói quen cởi quần, chỉ mặc một cái áo sơmi và đồ lót, đùi trắng bóng hiện ra trước mắt Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nói: "Nếu có người tới thì làm sao bây giờ? Em mặc đồ như vậy à?"
" Ngày nghỉ ai mà tới ai tới? Tạ tỷ anh..."
Điện thoại trong nhà vang lên.
Tạ Tuệ Lan tiếp, "A lô, tôi Tạ Tuệ Lan, vị nào? À, Liêu cục trưởng, có chuyện gì sao? Tôi? Ở nhà, ông ở dưới lầu? Tốt lắm, lên đi, tôi chờ ông."
Đổng Học Bân hỏi, "Thật đúng là có người?"
Tạ Tuệ Lan cười cầm quần tây đen trên tay vịn sô pha, không nhanh không chậm mặc vào, "Cục trưởng cục giáo dục thành phố Phần Châu Liêu Nhất Dân, nói tới bái phỏng một chút."
"Bái phỏng em để làm gì?"
"Công tác an bài ngày hôm qua đã xuống tới, em hiện tại phụ trách công tác giáo văn vệ, giáo dục, văn hóa, vệ sinh, chủ yếu đều là em quản."
Đổng Học Bân ồ lên: "Trọng trách nặng như vậy? Em không phải mới tiền nhiệm sao?"
Tạ Tuệ Lan mặc quần lên, "Trọng trách còn không được nặng? Nhìn cho Tạ tỷ anh đi, hình tượng có được không?"
"Được, em không mặc quần áo đều đẹp."
"Ha ha, coi anh kìa."
Biết muốn tới người, còn là lãnh đạo cục giáo dục, Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng, lập tức đem nhà dọn dẹp, rót nước trên bàn. Đây chính là lần đầu tiên Đổng Học Bân lấy thân phận chồng của phó thị trưởng nghênh tiếp khách, luôn cảm thấy rất mới mẻ, đương nhiên cũng không thể cho vợ mình mất mặt, vì vậy vô cùng để bụng, cuối cùng, Đổng Học Bân cố ý mở cánh cửa đứng ở cửa chờ, để lộ ra coi trọng đối với đối phương. Cái việc nghênh tiếp này cũng là Đổng Học Bân có khả năng, nếu như Tạ Tuệ Lan đi ra tiếp người, thì có vẻ không có thân phận.
Vài giây trôi qua, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Sau một khắc, Đổng Học Bân nhìn thấy thân ảnh của một người trung niên, đang từ cầu thang đi lên.
Thấy Đổng Học Bân, bước chân vốn dĩ rất có quy luật của Liêu Nhất Dân cấp tốc đi tới, bước nhanh chân hơn, vươn tay nắm tay của Đổng Học Bân, "Là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm sao? Cửu ngưỡng đại danh!"
Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Là Liêu cục trưởng sao? Xin chào, mời vào."
Nếu như đổi một cảnh khác, đổi một phương thức gặp mặt khác, Đổng Học Bân có thể sẽ không phải cái thái độ hiện tại này, bởi vì Liêu Nhất Dân là người đứng đầu cục giáo dục thành phố, cấp bậc cao hơn so với Đổng Học Bân, bất quá ngày hôm nay Đổng Học Bân đại biểu cho Tạ Tuệ Lan, cái khí thế này không thấp, mặc kệ Đổng Học Bân cấp bậc làm sao, Tạ Tuệ Lan cũng là lãnh đạo của Liêu Nhất Dân.
Trong phòng.
Tạ Tuệ Lan cười ngồi dậy, "Liêu cục trưởng tới? Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh."
Liêu Nhất Dân lập tức đưa hai tay cầm tay Tạ Tuệ Lan, "Tạ thị trưởng, biết ngài tiền nhiệm, tôi tới đây bái phỏng một chút, không quấy rối ngài?"
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Không quấy rối, nếu như ông đến sớm một chút là tốt rồi, vừa lúc chúng ta cùng ăn sáng."
"Tạ thị trưởng quá khách khí, tôi ăn ở nhà rồi." Liêu Nhất Dân dứt lời, đem đồ trong tay để lên trên bàn.
Tạ Tuệ Lan nói: "Tôi nói Liêu cục trưởng này, chúng ta không cần phải như vậy chứ? Lấy đồ trở lại đi."
Đổng Học Bân cũng nói: "Đúng vậy, chúng tôi cái gì cũng không thiếu, ông còn đem chi vậy?"
Liêu Nhất Dân khách khí nói: "Tôi lần đầu tiên tới bái phỏng lãnh đạo, sao cũng không thể đi tay không, Tạ thị trưởng, Đổng chủ nhiệm, cũng không phải đồ quý gì, cũng là một chút tâm ý."
Đổng Học Bân vừa nhìn, Liêu Nhất Dân quả thật có chừng mực, đồ đưa tới nhà phỏng chừng cũng không vượt hơn một ngàn đồng, cái này cũng coi như nhân tình bình thường, không thuộc về hối lộ, đương nhiên, Đổng Học Bân phỏng chừng Liêu Nhất Dân cũng không dám hối lộ Tạ Tuệ Lan, tốt xấu gì Đổng Học Bân cũng là chủ nhiệm của phòng giám sát số một ủy ban kỷ luật, Đổng Học Bân điều tra không được phó thị trưởng loại cán bộ tỉnh quản, nhưng Liêu Nhất Dân vẫn là ủy ban kỷ luật bọn họ quản, thậm chí nói thêm một câu không dễ nghe, hiện tại trên dưới thị ủy ai không biết tài sản công khai của hai vợ chồng Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan trên cả tỷ? Trừ phi đưa tặng thứ mấy triệu gì đó, bằng không hai vợ chồng Đổng Học Bân nhìn cũng chướng mắt, nhưng trong thể chế lãnh đạo dám tặng lễ hơn một triệu, phỏng chừng không có mấy người.
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Được rồi, nếu Liêu cục trưởng đã nói như vậy, đồ tôi cũng không chối từ, cảm ơn, Học Bân, pha trà cho Liêu cục trưởng đi."
Đổng Học Bân ừm một cái, xoay người đi.
Tạ Tuệ Lan chỉ chỉ cái ghế, "Mời ngồi."
Liêu Nhất Dân hạ thấp người ngồi xuống, chỉ ngồi nửa cái mông.
Tạ Tuệ Lan trò chuyện với ông ta, Liêu Nhất Dân cũng đơn giản bàn về công tác của cục giáo dục và trường học.
Đổng Học Bân nhìn ra được, Liêu Nhất Dân đây là có ý dựa vào hướng của Tạ Tuệ Lan, vì vậy đối với ông ta cũng rất có hảo cảm, lúc tìm lá trà cố ý đem trà mà Tạ Tuệ Lan lấy từ chổ ông nội cô ấy ra, đây chính là đại hồng bào chính tông, một mảnh lá trà nhỏ còn quý hơn vàng rất nhiều.
Pha một ly trà, Đổng Học Bân đưa qua.
Liêu Nhất Dân nhanh chóng nói lời cảm tạ, sau khi nhấp một ngụm, ông biến sắc, cười khổ một tiếng nói: "Đây là... đại hồng bào?"
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Liêu cục trưởng hiểu trà?"
"Cũng không phải đặc biệt hiểu, nhưng lá trà gì tôi trên cơ bản đều uống qua, riêng cái mùi vị này cho tới bây giờ chưa hưởng qua, nghĩ đến khẳng định là đại hồng bào."
Tạ Tuệ Lan nhìn về phía Đổng Học Bân nói: "Một hồi lúc đi gửi cho Liêu cục trưởng một hai gói."
Liêu Nhất Dân vừa mừng vừa sợ nói: "Cái này không được, quá quý."
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Không có việc gì, tôi và chồng tôi cũng không hiểu trà, chúng tôi uống cũng lãng phí."
Quyền Tài Quyền Tài - Thường Dụ