There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Lâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 666 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 6.2.9: Nỗi Hoài Nghi - Hạ I
ỗi hoài nghi
Hạ I
Khúc Đồng Thu thật không ngờ đối phương sẽ dứt khoát như vậy, không vờ dối gạt, cũng chẳng xót thương.
Tuy nói làm đàn ông nên có sự mạnh mẽ và kiên cường của một gã đàn ông, nhưng giờ phút này anh dường như chẳng thể chống cự, mũi bất giác cay cay, mắt cũng bắt đầu không thấy rõ.
Nhậm Ninh Viễn đã đưa hộp lại cho anh, anh cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đưa tay ra giữ lấy. Nhưng mà khi cầm rồi, nhất thời anh không biết phải làm sao cho phải.
Nhậm Ninh Viễn vẫn nhìn anh: “Không mở ra xem sao?”
Đầy nước mắt mở hộp nhẫn cầu hôn bị trả lại, cảnh tượng ấy bẽ bàng quá. Nhưng người ta cũng đã mở miệng, anh cũng không thể giận dỗi mà cự tuyệt, còn cãi lại nói “Tôi không xem tôi không xem” sau đó khóc lóc chạy về phòng được, đúng không?
Việc anh có khả năng làm chỉ có thể là chịu xấu hổ đối diện sự thật, mở hộp ra.
Cho dù hai mắt đẫm lệ mông lung, Khúc Đồng Thu cũng cảm giác có gì đó không đúng.
Chiếc nhẫn anh mua là nhẫn kim cương hình lục giác ba cara[1], sao qua tay Nhậm Ninh Viễn rồi lại thành chiếc nhẫn với ba mặt vuông đính kim cương[2]?
Hai mắt đầy nước nhìn Nhậm Ninh Viễn, lại nhìn nhẫn, bất chợt có phản ứng.
“A…”
Nhậm Ninh Viễn hỏi: “Thích không?”
Anh như hiểu được, nhưng càng hồ đồ hơn, nhất thời chỉ có thể nhìn Nhậm Ninh Viễn, cứng họng, mặt đỏ tai hồng, nói không ra lời.
Người nọ vươn tay đến, cầm lấy bàn tay anh đang giữ hộp nhẫn.
Trên làn da là xúc cảm nồng ấm, ổn định của lòng bàn tay đối phương. Bị bàn tay ấy bao lấy, anh không tự chủ được khẽ run, nhưng không thể cử động.
Người nọ vẫn ở trước mặt anh, cũng làm như anh chỉ mới làm trước đây, cúi người, quỳ một gối, nhìn anh.
“Anh hy vọng em có thể lấy anh.”
“......”
“Mãi cho đến khi rất già, vẫn bên anh cùng một chỗ.”
Lời ấy chẳng thể tính là lời ngon tiếng ngọt, cũng không hề lãng mạn như trước kia, nhưng không hiểu sao anh rối tung rối bời, nước mắt nước mũi như bị mở chốt, chảy mãi không thôi, hoàn toàn chẳng thể khống chế.
Tuy biết như vậy không chỉ mất mặt, còn dọa người lắm, không chừng còn khiến lời cầu hôn mà Nhậm Ninh Viễn đã nói ra sẽ bị thu trở lại, nhưng anh làm cách gì cũng không thể khống chế được thứ chất lỏng trên mặt mình, phản ứng so với Dương Diệu năm đó còn có phần hơn.
“Em bằng lòng không?”
Vẫn đang hoang mang suy nghĩ, Khúc Đồng Thu vội vàng chùi mặt, rồi hấp tấp quẹt tay lên quần để lau khô. Vừa chuẩn bị đưa tay ra cho Nhậm Ninh Viễn, lại sợ đầu ngón tay không sạch sẽ, nhất thời rối ren đến mười phần. Cứ thế phải mất một lúc sau, cuối cùng nhẫn mới được đeo trên ngón tay anh.
Nhậm Ninh Viễn đứng dậy, vào lúc đó chẳng hiểu sao Khúc Đồng Thu không thể nhìn thẳng vào mặt của đối phương, lại càng không thể nói được lời gì dễ nghe.
May mắn người không biết nói gì cho đúng không phải chỉ có mỗi mình anh, người nọ cũng chỉ im lặng nắm tay anh, kéo lấy đôi bàn tay ấy đặt lên ngực mình.
Gần lúc cảm giác được tiếng đập trong lồng ngực, trước mắt đã nhạt nhòa, hạnh phúc im ắng này to lớn quá, thật không dám tưởng tượng.
“Ba ơi?”
Khúc Đồng Thu hoảng sợ, theo bản năng liền đột nhiên rút tay về.
Cô con gái lễ phép gõ cửa. “Hai người chưa ngủ phải không, con vừa nghĩ ra, ba cho con danh thiếp của quán đi, ngày mai con mang vào trường.”
“Ừ ừ, con chờ một chút, để ba ra…”
Khúc Đồng Thu vội lấy tay áo lau nước mắt, xì mũi cho thanh cổ họng, cố gắng thoát khỏi tình cảnh vừa rồi, khôi phục hình tượng một người cha – một gã đàn ông trung niên có cô con gái chừng mười mấy tuổi. Cuộc đời này không phải là chuyện của một mình anh.
Mở cửa, Khúc Kha bước vào, mang vẻ gian tà nhìn trái nhìn phải: “Không quấy rầy hai người chứ?”
Khúc Đồng Thu vội nói: “Không, quấy rầy gì, đúng rồi, danh thiếp phải không, con chờ đó ba đi lấy cho.”
Anh cảm thấy thanh âm của mình nghe không khác thường lắm, Khúc Kha cũng đã nhạy bén đứng lại, xem xét anh một cách cẩn thận, lại nhìn nhìn Nhậm Ninh Viễn, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“À thì…”
Rất muốn nói tiếp, lần kết hôn đầu tiên của anh đã là chuyện mười mấy năm trước. Khi đó Khúc Kha hãy còn trong bụng mẹ, hiện tại đã lớn đến thế này rồi.
Kết hôn cùng Nhậm Ninh Viễn đến bây giờ cũng chỉ là suy tính của hai người, hoàn toàn không hỏi qua ý con gái.
Tưởng tượng như vậy, anh không khỏi âm thầm tự trách, trong lòng cũng bắt đầu không yên: “Không biết Tiểu Kha có thể chấp nhận hay không?”
Tuy rằng với quan hệ giữa anh và Nhậm Ninh Viễn, Khúc Kha cũng phát hiện ít nhiều, cũng thản nhiên như không, nhưng người làm cha đến tuổi này rồi mà còn tái hôn, đối với thanh thiếu niên mà nói thì không phải là chuyện nhỏ, chưa kể đối tượng kết hôn còn là đàn ông nữa chứ.
Lớn lên trong một gia đình có cuộc hôn nhân giữa hai gã đàn ông, loại áp lực này không phải ai cũng có thể gánh. Bắt chước tâm tình rung động của con gái khi nghe được tin tức, anh không khỏi lo lắng.
Không có câu trả lời, Khúc Kha thoáng chần chờ, ngẩng nhìn anh, lộ ra vẻ nghiêm trọng của bà cụ non, hỏi: “Ba và chú Nhậm xảy ra chuyện gì sao?”
Trong nháy mắt Khúc Đồng Thu bị nỗi thương cảm đánh trúng.
Cho dù con gái phản đối, lấn này anh cũng kiên trì ở cùng một chỗ với Nhậm Ninh Viễn. Nghĩ đến chính mình cuối cùng lại ích kỷ như thế, áy náy bèn bao phủ anh.
Đang suy tính tìm từ giải thích cho thích hợp, đột nhiên có người cất tiếng: “Chú và ba cháu chuẩn bị kết hôn.”
“......”
“Cháu có thể làm phù dâu.”
Quân Tử Chi Giao Quân Tử Chi Giao - Lam Lâm