Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 486
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 25: Bỏ Đi (3).
rước đó Lâm Tuyền đã lần lượt trao đổi với cao tầng Liên hợp TH, lúc này chỉ đem quyết định tuyên bố ra:
- Lợi nhuận thu được của Giải tỏa Lục Hồng sẽ quyên toàn bộ cho quỹ giáo dục Tây Trạch bắt đầu thực thi từ quý này.
Thời kỳ đầu phát triển, Liên Hợp TH khó tránh khỏi chút vết nhơ, vết nhơ này về sau sẽ thành nhược điểm cho người ta công kích, được ông ngoại truyền thụ, Lâm Tuyền hiểu rõ đạo giữ mình, một số công tác cần làm ngay, điều này cũng hợp ý cha y. Liên hợp TH bây giờ căn bản không để ý tới chút lợi mà Giải tỏa Lục Hồng kiếm được.
- Ba năm qua Lệ Cảnh tỏ ra chậm chạp và chần chừ có nguyên nhân sâu xa, khiến tổng cty xây dựng và địa ốc Lệ Cảnh không có hành động lớn, tụt hậu xa so với Hoa Thành, Giai Thành, càng không thể sánh với Thiên Tinh Hồ. Trương Giai Minh là nhà quản lý thực dụng, rất có khả năng không cưỡng được sự dụ hoặc của sản nghiệp địa ốc lên cơn sốt trong năm 2003, nếu hắn kiềm chế được thì thôi, chỉ cần tổng cty xây dựng tiến hành mở rộng quy mô lớn, sẽ cho chúng ta cơ hội tốt đánh bại triệt để chúng.
Lâm Tuyền đan hay tay vào nhau, ánh mắt sắc bén, Trương Quyền, Trần Minh Hành là cái đinh mà y thế nào cũng phải nhổ, không cần ngần ngại:
- Kiến thiết tân khu cơ bản hoàn tất, giờ chỉ còn mảnh đất đông nam chưa khởi động. Trương Giai Minh kiêu ngạo thành tính, không để vị trí long đầu sản nghiệp địa ốc rơi vào tay nhà khác, rất khả năng chỉ huy tổng cty xây dựng điên cuồng vơ đất. Đương nhiên Trần Minh Hành lão luyện thận trọng sẽ không ra tay quá gấp, vì thế, Thiên Tinh Hồ ngầm đẩy giá mảnh đất đông nam lên, bọn chúng sẽ tự đi vào chỗ chết, nên chúng ta không tham gia tranh đoạt sống chế với bọn chúng làm gì. Đương nhiên chúng ta phải làm tốt công tác giám sát, không để sự kiện Tân thành Á Đông phát sinh lần nữa.
Lâm Tuyền trước giờ không đảm nhận chức vụ hành chính gì ở Thiên Tinh Hồ, nhưng không ai chất vấn địa vị quyết sách của y. Khổng Lập Dân là doanh nhân ưu tú, song địa ốc là sở đoản của ông.
- Liên hợp TH bỏ tiền mua lầu chính của Nam Cảng Plaza, hợp tác với Auchan, mau chóng biến nó thanh trung tâm thương thương nghiệp của vùng.
Lâm Tuyền dừng lại, không thấy ai đề xuất ý kiến phản đối, tiếp tục nói:
- Tân Năng Liên Hợp mới thành lập chưa lâu, rất có tiềm lực phát triển. Chúng ta đều biết nhà nước tạm thời sẽ không hao phí quá nhiều sức lực thúc đẩy sản nghiệp quang điện. Song tôi đánh giá cao tiền đồ của nó, hiện chúng ta đầu tư lớn như thế, trông qua có vẻ thời cơ còn quá sớm, nhưng công tác cơ sở cần phải làm, nghiên cứu kỹ thuật, bồi dưỡng nhân tài, thương nghiệp hóa tri thức, hình thành chuỗi sản nghiệp sẽ cần thời gian dài. Kỹ thuật trong nước không được, chúng ta mở rộng hợp tác với cơ cấu của Đức, Ý....
Lâm Tuyền lại gọi điện thoại cho Lâm Cầm Nam, Cố Hiến Chương, nói cho bọn họ mình muốn nghỉ ngơi du lịch một thời gian, cần gì có thể liên hệ với Thực nghiệp Tinh Hồ.
Ngày 8 tháng 8, sau khi bao giao xong xuôi mọi việc, Lâm Tuyền chỉ mặc áo phông, quần jean, sách ba lô bình thường, vẫn dùng chiếc Nokia thô kệch, chỉ mang một tấm thẻ ngân hàng, không cho ai đi tiển, lên tàu bắt đầu hành trình về phía tây. Lâm Tuyền không đến trạm cuối ghi trên vé mà tàu mà khi đi qua một thành phố nhỏ chưa từng nghe tên, liền liền xuống tàu, cả tàu chỉ có lác đác vài người xuống ở ga này, toa y ngồi càng chỉ có một mình. Nhìn bên kia đường ranh là cánh đồng lúa bạt ngàn, cảm giác được bao quanh bởi hơi thở đất trời, khiến y hoàn toàn quên đi mọi phiền não.
Xuất phát từ thành phố nhỏ đó mới là khởi đầu chuyến hành trình, không đi xe đường dài, không đặt ra mục tiêu gì cả, cứ vậy sách ba lô đi trên đường tiện đâu nhảy xe đó, y đi lang thang hết thành trấn này tới thành trấn khác, một vài ngày gọi điện về cho Phương Nam, về nhà báo tin bình an, chẳng hỏi tới chuyện công ty, đôi khi đi lang thang vào vùng núi, mấy ngày liền không có sóng.
Lâm Tuyền cứ đi như thế liền một tháng trời, tới một nơi núi sâu rừng thẳm ở phía tây, say mê cảnh sắc nơi này, nên cứ tiếp tục đi sâu vào bên trong, mới đầu còn có đường rải nhựa, tiếp theo đó là đường đất, rồi đường mòn, đường đi càng lúc càng khó, cảnh sắc càng lúc càng lạ, có điều tới đâu cũng nhìn thấy cảnh sinh hoạt khốn khó, dân phong thuần phác, những nhà Lâm Tuyền xin tá túc thường không chịu nhận tiền của y, dù có nhận thì cũng chỉ nhận tượng trưng rất ít, làm Lâm Tuyền rất cảm kích, tình người từ những người xa lạ đó làm tâm lý luôn u ám của Lâm Tuyền dường như sáng lên một chút, cởi mở hơn, nhìn cuộc sống với gam màu tươi sáng hơn.
La Nhiên chỉ là một cái thôn nhỏ, Lâm Tuyền vài ngày lang thang qua khu vực không người liền quyết định tá túc ở cái thôn nhỏ này, nói là thôn nhỏ, thực ra xung quanh có mấy cái thông kết hợp thành, các thôn phân bố rải rác quanh sơn cốc, thôn xa nhất trẻ con mỗi ngày đi học phải đi tới 30 km đường núi.
Trong thôn có bốn giáo viên, hai người đương địa, hai người kia là đôi vợ chồng tham gia giảng học tình nguyện, rồi ở lại nơi này. Bọn họ an bài cho Lâm Tuyền ở trong một lớp học, dùng bàn ghét thành giường, trong núi lạnh sớm, bọn họ còn chuẩn bị cho y cả chân đệm.
- Lão Đinh đi bắt ếch núi rồi, mùa này ếch núi vừa béo vừa thơm.
Từ Lan hai tay ôm gối ngồi đối diện với Lâm Tuyền, áo sơ mi màu hồng bị rách một chỗ ở vai, dùng chỉ mà xanh vá lại, dù ăn mặc rất đơn giản, nhưng gọn gàng sạch sẽ, không che được vẻ đẹp thanh tú của cô, tuổi mới hai mươi mấy chưa tới ba mươi..
- Tại sao mọi người lại tới đây dạy học thế.
Lâm Tuyền tới đây được một tuần rồi, rất thân thiết với vợ chồng Đinh Hướng Vinh, ở nơi này chẳng có gì giải trí, họ chỉ dạy học buổi sáng để học sinh kịp về nhà, buổi chiều rảnh rỗi chỉ có thể chuyện trò:
- Tôi rất ít thấy một đôi vợ chồng nào lại cùng đi xuống nông thôn làm tình nguyện, cái chuyện này phải là do thanh niên nhiệt huyết xung phong chứ, người kết hôn rồi, thế nào cũng phải nghĩ tới vấn đề hiện thực...
- Anh nói tới chuyện giáo dục con cái sau này à? Tôi không thể sinh đẻ được, chúng tôi cũng chẳng phải mang lý tưởng cao vời gì nên đi làm tình nguyện, tôi và Lão Đinh đã trải qua rất nhiều việc, cùng tới đây, cảm giác như nhìn thấu hồng trần...
Từ Lan cười rất vui vẻ, dù sao bọn họ là người thành phố lớn, có học thức, gặp được Lâm Tuyền như đi xa gặp được người cùng quê:
- Cuộc sống ở đây không tệ, anh có muốn nghe chuyện của tôi và Lão Đinh không?
Lâm Tuyền gật đầu:
- Tôi rất tò mò, chỉ là không tiện hỏi.
- Hi hi, anh và Lão Đinh hợp nhau lắm, cuộc sống tuy không tệ, song với Lão Đinh mà nói thì hơi tịch mịch, ít khi gặp được người hợp ý như anh.
Từ Lan nói vài câu mở màn, rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện giữa cô và Lão Đinh:
- Tôi và Lão Đinh yêu nhau từ thời đại học, không phải tôi khen anh ấy chứ, thời đại học anh ấy còn đẹp trai hơn anh, rất được các cô gái hoan nghênh, tôi không phải là cô gái nổi bật lắm. Năm đó tôi và Lão Đinh đến với nhau, rất nhiều người muốn chia rẽ chúng tôi, song không ai thành công, tình cảm thời sinh viên rất đơn thuần. Tôi suốt ngày bám dính lấy Lão Đinh, anh ấy cũng chẳng chê tôi phiền nhiễu.
Ánh mắt cô mơ màng chìm vào ký ức tươi đẹp:
- Tình cảm chúng tôi duy trì cho tới khi tốt nghiệp, cha mẹ chúng tôi đều muốn chúng tôi về quê làm việc, chúng tôi khi đó không tách rời được nhau, cùng tới thành phố phía nam tìm việc, hai chúng tôi trong túi chỉ có hơn 200 đồng, khi đó tìm thuê một gian phòng 100 đồng, phải nộp trước 3 tháng, không đủ tiền mà đặt cọc. Chúng tôi nó khó, chủ nhà thấy chúng tôi là sinh viên mới tốt nghiệp đi tìm việc làm nên không thu tiền đặt trước. Chúng tôi nghèo lắm, phòng chẳng có gì ngoài một cái giường, nửa đêm đạp xe tới trường Sư phạm Hoa Nam nhặt rác.
Quan Thương Quan Thương - Cảnh Tục