Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Cảnh Tục
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 486
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 536 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 44: Lấy Nhỏ Nuốt Lớn (1)
ừ góc độ kinh tế mà nói, Tĩnh Hải còn có Đông Đô là có thể phân cao thấp với Lệ Cảnh, nhưng thời buổi này, cơ hội vô vàn, kiếm tiền không kịp, ai dại gì đi làm vật hi sinh cho đấu tranh chính trị, cố ý đối địch với nhau?
Cho dù Đông Đô có ngả theo hướng Cảnh Nhất Dân, Trần Minh Hành không tin Khổng Lâp Dân bất chấp lợi ích của Đông Đô đi đấu với Lệ Cảnh, e ngay cả Cảnh Nhất Dân cũng không đủ khí phách hi sinh tập đoàn hàng đầu thành phố để đấu tranh, như thế trong mắt người bên trên sẽ để lại ấn tượng cực xấu, tiền đồ Cảnh Nhất Dân coi như xong.
Tuy đại biểu pháp nhân của Liên hợp Tĩnh Hải là Lâm Tuyền, nhưng Trần Minh Hành chỉ quan tâm tới nhân vật đứng sau lưng, bất kể nhìn từ góc độ nào, Lâm Tuyền còn quá trẻ, biểu hiện quá non nớt, đặc biệt là lần gặp nhau thứ hai, không khác gì chàng thanh niên mới vào đời.
Không chỉ Trương Quyền, ngay Trần Minh Hành cũng luôn cho rằng Lâm Tuyền chỉ là con ma thế mạng do Cảnh Nhất Dân dựng lên, từ các loại tin đồn thành ủy truyền ra, có thể thấy Lâm Tuyền chẳng qua dựa vào hơi ấm của Trần Nhiên để lại mà đầu cơ kiếm lời thôi.
Con cái của Trần Nhiên trong thời gian ngắn không làm nên tang trạng gì, thì Lâm Tuyền chỉ là đứa cháu ngoại quan hệ xa hơi một tầng, sợ càng chẳng có thành tựu gì được. Cho dù là thế, Trần Minh Hành chưa bao giờ bỏ lòng giám sát Liên hợp Tĩnh Hải.
Khác với Trương Quyền từ khi lên thị trưởng buông lỏng cảnh giác rất nhiều, mắt chỉ nhìn lên chứ không nhìn xuống, Trần Minh Hành luôn cho rằng những kẻ dưới mới là đối thủ đáng sợ nhất, vì họ dám quyết ăn thua đủ, còn thế lực ở trên càng lớn, càng bị nhiều thứ kiềm chế, không dám có hành động tùy tiện.
Trong thời gian dài, Liên hợp Tĩnh Hải chỉ là cái vỏ rỗng ruột, đia chỉ đăng ký chỉ là địa chỉ ảo mãi mãi không sao tìm ra được, ít nhất Trần Minh Hành chưa điều tra được văn phòng làm việc chính thức của Liên hợp Tĩnh Hải ở đau, từ điểm này mà xét, Liên hợp Tĩnh Hải rất có khả năng chỉ là điểm trung chuyển tài chính do Cảnh Nhất Dân thiết lập mà thôi.
Huống hồ khoản tiền lớn Lâm Tuyền luôn cố gắng tránh động tới tài khoản của Liên hợp Tĩnh Hải khi sử dụng số tiền lớn, phía ngân hàng kiến thiết cũng cố ý giữ bí mật tin tức tài chính của Liên hợp Tĩnh Hải.
Cho dù Trần Minh hành có phát hiện ra có khoản tài chính lớn lưu động qua tài khoản của Liên hợp Tĩnh hải, ông ta cũng không cho rằng nó thuộc về Lâm Tuyền, chẳng qua chỉ là quan viên Cảnh hệ lợi dụng rửa tiền mà thôi, giống như đám tham lam Trương Quyền lợi dụng Lệ Cảnh của ông ta.
Tinh Hồ! Trần Minh Hành tất nhiên không thể bỏ qua công ty tiếp nhận giải quyết vấn đề tòa nhà Tĩnh Hải, nhưng đại biểu pháp nhân của Tinh Hồ là Cố Lương Vũ, một người hoàn toàn bô danh. Tuy Trần Minh Hành có dự cảm rất mạnh, nhưng không có đầu mối nào trực tiếp chỉ vào Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền thực sự chỉ là một con rối thôi sao? Trần Minh Hành chìm vào nghi hoặc.
Tới được Kiến Nghiệp thì đã là 1h30 phút sáng, Lâm Tuyền và Phương Nam vẫn giả vờ giả vịt thuê hai gian phòng đối diện với nhau ở khách sạn Tứ Quý, tiếp đó chui vào cùng gian phòng triền miên cả đêm rồi ôm nhau ngủ, chỉ tới khi ánh mặt trời chiếu tận lên giường mới chịu dậy. Phương Nam vừa mới xem đồng hồ đã nhảy dựng lên, sắp đến giờ hợp chủ quản hành chính rồi, cô đánh thức Lâm Tuyền, vội vàng mặc váy ngủ lên, ôm quần áo chạy sang phòng đối diện rửa mặt.
Cuộc họp chủ quản hành chính sẽ diễn ra trong một ngày, buổi trưa mọi người ăn cơm ở khách sạn Tứ Quý, buổi chiều thảo luận vấn đề địa ốc Tinh Hồ, Lạc Ích Đồng cũng nhận lời mời tham gia, sẽ tới dự bữa cơm trưa, ăn cơm trưa xong, Lâm Tuyền cùng mấy giám đốc, cha con Lạc Ích Đồng tới phòng nghỉ nói chuyện.
Dù Lạc Tình là phó tổng giám sát hạng mục khai phát Bằng Nhuận, tất nhiên đã báo cáo với Lạc Ích Đồng, nhưng thể hiện sự tôn trọng của mình, Lâm Tuyền báo cáo vắn tắt lại một lượt.
- Trong tài khoản của Bằng Nhuận có hơn 960 triệu, phải giữ lại 80 triệu xây dựng cơ bản, 190 triệu chi phí trang hoàng, 10 triệu phí tài vụ, ba khoản tiền này sẽ nhanh chóng dùng hết, còn dư 680 triệu phải sử dụng như thế nào? Chúng ta chia nhau hay thế nào khác, còn muốn nghe ý kiến ông Lạc?
- Thế nào là thế nào?
Lạc Ích Đồng hỏi ngược lại:
Ngữ khí thoải mái của Lạc Ích Đồng khiến mọi người cùng mỉm cười, không ai để ý tới khoản vay 370 triệu Bằng Nhuận mang trên người, khoản vay này tới khi bán lầu A đi rồi tính chuyện trả nợ cũng được. 680 triệu, theo cổ phần Hòa Hoàng được chia 170 triệu, địa ốc Tinh Hồ được 510 triệu. Trước kia Hòa Hoàng chỉ đầu tư vào 100 triệu, giờ đã thu lợi trên 50% rồi, khi bán lầu A đi còn thu lợi ích gấp mấy lần nữa, chẳng trách tâm tình Lạc Ích Đồng tốt như vậy, tới cả nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, trẻ hơn vài tuổi.
Lâm Tuyền nói:
- Nhà đầu từ Diêu Khê ký hiệp ước bảo mật với chúng ta, không truyền tin họ mua lầu B ra ngoài, dụng ý không phải là muốn giữ sự thần bí, mà là nhà sang tay đẩy giá lên, khiến người dân chỉ trích, thanh danh chẳng hay ho gì, nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là phía dưới sóng ngầm cuồn cuộn, phải khiến mặt nước trông bình tĩnh một chút. Thành phố này có tới 86 tòa nhà dở dang, trung tâm thành phố có 26 cái, nhưng cái khác phân bố các khu khai phát. Ở trung tâm thành phố có năm nơi đáng đầu tư, hai tòa nhà chung cư, một biệt thự, hai tòa nhà thương mại. Đây là tư liệu phòng nghiên cứu tin tức thu thập được, ông Lạc xem qua đi.
Lạc Ích Đồng nhận lấy tài liệu, lật xem vài trang, gật đầu nói:
- Phía Hòa Hoàng cũng thu thập tài liệu thế này, tôi đánh giá cao bốn nơi đó, hiện giờ sóng ngầm phía dưới còn chưa dậy lên, không nên kinh động tới chủ đầu tư khác, cậu định nuốt gọn cả 4 hạng mục này à?
- Ông Lạc đã nghiên cứu qua thì tốt rồi, khai phát tòa nhà dang dở có cái lợi duy nhất, cũng là cái lợi lớn nhất, đó là chu kỳ ngắn, hiện giờ bất động sản đang kỳ tăng trưởng, đặc biệt sắp tới đây sẽ là kỳ bùng nổ, tòa nhà dang dở sẽ thu hút ánh mắt các chủ đầu tư. Chúng ta tiếp nhận Bằng Nhuận được mấy tháng nàng?
Ánh mắt xuyên thấu lòng người của Lâm Tuyền nhìn mọi người ngồi đó một lượt:
- Tôi có thể khẳng định rằng, tỉ lệ thu lợi của Bằng Nhuận là không thể vượt qua, cho dù có hạng mục kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng tuyệt đối không thể hoàn thành trong bốn tháng. Bốn tháng, chúng ta chỉ cần bốn tháng thôi đấy.
- Cậu nhìn thấy bờ nam hồ Vị Danh sẽ quật khởi, nhưng lại khắc chế không ra tay, chính vì nhìn trúng đặc điểm này của tòa nhà dở dang?
Lạc Ích Đồng hỏi:
- Đúng như vậy, Tinh Hồ muốn nhanh chống trở thành công ty bất động sản hàng đầu, cần tìm con đường ngắn nhất.
Lâm Tuyền không hề che dấu tham vọng của mình, giọng nói mạnh mẽ:
- Ai cũng chỉ muốn tự chủ khai phát tòa nhà của riêng mình, để nó có dấu ấn của bản thân, song Tinh Hồ không cần, chỉ hai ba năm nữa, người dân sẽ nhận ra Tinh Hồ là vua tòa nhà dang dở ở thành phố này.
Lạc Ích Đồng bị sự tự tin của Lâm Tuyền cảm nhiễm, giọng nói cũng cao hơn:
- Vua tòa nhà dang dở, cái danh xưng này ha ha ha... Mà không cần Hòa Hoàng phải mang nó là được.
Lâm Tuyền thấy Lạc Ích Đồng khẳng định đề án của mình, lấy từ trong cặp hồ sơ ra bản tài liệu chi chít con số:
- Lợi nhuận của Bằng Nhuận sẽ hơn 1 tỷ, đây là con số cổ vũ lòng người. Hiện giờ chúng ta có thể tiêu trước 1 tỷ này, tôi đang thương thảo với phía ngân hàng, tiến hành thế chấp vay vốn lần hai với lầu A, vẫn là trả khoản vay trước, rồi thế chấp sau, tóm lại lầu A có thể vay 800 triệu, tầng 30 -36 lầu B, có thể vay 1000 triệu. Như vậy khấu trừ tài chính lưu động dự phòng, ít nhất có thể gom được 1 tỷ 200 triệu, năm hạng mục giang dở có giá trị đầu tư nhất kia, Tinh Hồ hoàn toàn có năng lực tiếp nhận bốn cái.
Quan Thương Quan Thương - Cảnh Tục