How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 2185
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 904 / 17
Cập nhật: 2020-09-23 22:20:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1405: Thật Là Một Cái Hố To
au khi Hạ Tưởng vào bắc Kinh, cùng Thủ tướng chia tay, hắn đi thẳng đến nhà họ Ngô.
Ông Ngô đang thưởng thức trà dưới ánh mặt trời sau buổi trưa, vô cùng nhàn nhã, lúc Hạ Tưởng vào, ông buông cuốn sách Đạo Đức Kinh xuống, cười ha hả:
- Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên (Người bắt chước Đất, Đất bắt chước Trời; Trời bắt chước Đạo; Đạo bắt chước tự nhiên)... tiểu Hạ con nói đi, cái gì là tự nhiên?
Khởi đầu làm cho người ta bất ngờ, Hạ Tưởng cũng cười, Ông Ngô cũng có ý, không hỏi hắn về chân tướng của sự việc, không truy cứu lỗi lầm của hắn dám trêu chọc những người già, lại còn bàn luận danh ngôn trong Đạo Đức Kinh với hắn.
- Thiên địa hậu đức tái vật, thiên không vô sở bất dung, đại đạo nhật nguyệt xuyên hành, tự nhiên vô vi nhi vô sở bất vi...
Hạ Tưởng cười:
- Không biết câu trả lời của con có làm ông hài lòng không?
- Đừng lo ông có hài lòng không, quan trọng à ông Cổ có hài lòng không,
Ông Ngô tự đắc cười nói, mắt nhìn ra góc vườn.
Hạ Tưởng mới chú ý tới, ông Cổ đang ở gốc sân, đang ngồi xổm trên đất say sưa thưởng thức chậu hoa.
Nói là chậu hoa thì không chính xác, chính xác mà nói, phải là một chậu cảnh, có núi có nước có cây có đình, trong đình có người, nhìn xa xa, núi cao sông sâu, tuy nhỏ nhưng đầy đủ, vô cùng tinh xảo và sinh động, như đem cả sông núi thu nhỏ vào đây làm người nhìn càng yêu thích không nỡ rời.
Chính là bức tranh sơn thủy mà ông Ngô thích nhất, đây cũng là đặc ý của Thủ tướng, nghe nói ông Ngô thích nhất là chậu cảnh, nên đặc ý làm lễ thọ tặng cho ông.
Ông Cổ nghe thấy giọng của Hạ Tưởng, lại giả vờ không để ý tới, chỉ thưởng thức bức tranh sơn thủy.
- Nếu cậu có thể thuyết phục ông Ngô đem bức tranh sơn thủy tặng cho tôi, tôi tạm tha cho cậu một lần…
Ông Cổ nói, câu nói đầu tiên là một vấn đề khó cho Hạ Tưởng.
- Cái gì Địa Pháp Thiên, Thiên Pháp Đạo là một vấn đề cao thâm bí hiểm, vấn đề của tôi rất đơn giản, cậu tìm cách đem bức tranh sơn thủy dọn lên xe của tôi ở bên ngoài, tôi giúp cậu giải quyết vấn đề còn sót lại, bằng không, miễn bàn.
Hạ Tưởng dở khóc dở cười, thật là lòng người không cổ xưa, hắn hiếm khi bị chơi xấu.
Hay thật, đến ông Cổ vốn luôn ngay thẳng cũng học cách chơi xấu, thật khiến hắn không còn gì để nói.
Ông Cổ chắc là mấy chục năm rồi không tới nhà ông Ngô, hai ông vì chuyện của hắn, tuy có khúc mắc, tuy không thể giải thích rõ tường tận, nhưng ít ra làm cho ông Cổ phá lệ ở nhà họ Ngô, cũng là một bước rât tốt.
Ông Cổ tuy không nói, tuy chỉ nhìn lạnh lùng sau lưng hắn, nhưng Hạ Tưởng vẫn cảm nhận được sự thân thiết của ông, trong lòng vô cùng kích động.
Hạ Tưởng cũng không trả lời, xoay người đi tới chỗ của ông Ngô, cười:
- Ông, gần đây ông đọc "Đạo Đức Kinh" có nhận thức được gì sâu sắc không? -.
- Nhận thức một chút, nhưng sâu sắc thì không sâu sắc, chỉ có thể như người uống nước, ấm lạnh tự biết, sao thế, con cũng thuộc "Đạo Đức Kinh" rồi sao?
- Chỉ là đọc một chút, có chút đạo lý xem mãi không hiểu, xin ông giải thích dùm con...
- Nói ra để nghe thử,
Ông Ngô lúc nãy cũng không nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Tưởng và ông Cổ, vẫn vui vẻ cười nhìn Hạ Tưởng
- Chuyện có nhiều thêm, tĩnh tâm đọc sách nhiều một chút, cũng là chuyện tốt, ngũ sắc làm người ta mờ mắt, ngũ âm làm người ta điếc tai, chẳng lẽ nói, âm thanh của thế giới, sẽ làm người ta mắt mờ tai điếc,
Hạ Tưởng nghiêm trang hỏi, bộ dạng khiêm tốt lắng nghe lời truyền thụ.
Người già rồi, thích nghĩ đạo lý, tìm hiểu nhân sinh, thích nhất là lớp trẻ khiêm tốn thỉnh giáo, thái độ của Hạ Tưởng rất đoan chính, làm ông cụ rất vui, hơi trầm ngâm một chút, nghe Hạ Tưởng giảng giải:
- Ý là, đừng quá cố chấp phân biệt âm thanh màu sắc của thế giới, thế gian vạn vật, đều phải tuân theo đạo lý tuần hoàn, nếu làm theo nguyên tắc chủ yếu của cuộc sống, chính là không cần vì biểu tượng của nhân gian, muôn màu muôn vẻ hấp dẫn mất phương hướng, phải kiên trì ý chí không lung lay, mới là hành động sáng suốt...
- Nghe ông nói, còn hơn đọc sách mười năm.
Hạ Tưởng lập tức nịnh bợ, không đợi ông nói thêm, hắn liền thuận thế nói:
- Vì không để ông quá chấp nhất cảnh đẹp thế gian, bức tranh sơn thủy của ông tặng cho con đi, tin rằng cảnh giới ông đã đạt tới là cảnh giới nhìn vạn vật thế gian như không nhìn thấy, sẽ không để ý tới cái chậu cảnh nho nhỏ này...
Ông Ngô lập tức ngây ngẩn cả người...
Vốn nghĩ sau khi Hạ Tưởng đến, mượn mấy câu nói cao thâm bí hiểm chấn trụ hắn trước, cũng để hắn biết kiềm chế vài phần, đừng đùa giỡn trước mặt người lớn, người lớn đều có kiến thức rộng rãi, đều cao thâm bí hiểm, không phải một tên nhỏ nhoi như hắn là có thể trêu chọc được, không ngờ, vòng vo nửa ngày, lại tự đem mình nhốt vào, Hạ Tưởng... đúng thật là hôm nay bị thằng nhóc tinh ranh này làm khó.
Ông Ngô ngược lại mỉm cười.
Sau khi cười xong, cũng không nghĩ nhiều, tuy ông rất thích chậu cảnh bức tranh thủy sơn, nhưng nếu bị thằng nhóc này xin, ông lại khó mở miệng từ chối, cuối cùng đành ra vẻ hào phóng vung khoát tay
- Đem đi đi...
Kết quả không biết làm ông Ngô khóc hay cười muốn tức giận nhưng không tức giận được, Hạ Tưởng vui mừng cho người mang chậu cảnh lên xe ông Cổ, làm ông Cổ cũng khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm, sau đó chịu thua thấp giọng nhận lời với Hạ Tưởng.
Đến lúc này, ông Ngô mới hoàn toàn hiểu rõ, ông không những không chấn trụ được Hạ Tưởng, nào ngờ lại bị Hạ Tưởng đùa lại lần nữa, gạt lấy đi chậu cảnh của ông, mượn hoa hiến Phật, lại khiến cho ông Cổ được hời, ông Ngô thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, ông Cổ cũng bị chậu cảnh mà nói đại, kết quả bị thằng nhóc này chơi ột vố.
Ông cụ lâu không có cười to như vậy, hôm nay kìm chế không nổi, cười lớn ra, tiếng cười vang cả sân vườn nhà ông Ngô, ông Ngô đã lâu không vui như vậy.
Ông Cổ vui mừng đem chậu cảnh đặt lên xe, sau khi đặt chỗ an toàn, nghe thấy tiếng cười của ông Ngô, lại thấy bộ dạng Hạ Tưởng đang đứng bên cạnh không chịu nổi cười, thì hiểu rõ gì rồi, sau đó được biết hai ông chỉ nhìn qua, sau khi bị thằng nhóc chọc ột trận, ông cũng chịu không nổi cười ha ha.
Hai ông cười rất sảng khoái, Hạ Tưởng lần đầu tiên khéo léo nhắc đến Diệp Thiên Nam, Diệp Địa Bắc, đem chuyện Diệp Địa Bắc và quân đội đứng ở phía sau vụ buôn lậu dầu mỏ, còn có chuyện Diệp Thiên Nam trở thành trợ thủ lớn nhất phía sau cầu đường tỉnh Tương, chẳng những làm ra nhiều chuyện trời không dung người không tha ở Tỉnh Tương, hơn nữa lần đó hắn trên đường bị bên quân đội truy giết, Diệp Thiên Nam là người đứng phía sau sai khiến, ở trong đó cũng có tác dụng trợ giúp nhất định.
Ông Ngô nhăn mày không nói, ông Cổ không ngừng lăn lăn hai quả cầu ngọc trên tay, gần như bất động thanh sắc, trên thực tế, tốc độ chuyển động của cầu ngọc nhanh hơn lúc nãy không ít.
- Ông Ngô, ông nói thế nào…
Ông Cổ hỏi trước.
Ông Ngô thở dài một tiếng:
- Cùng với quân đôi đi buôn lậu dầu mỏ không có gì, tạo ra một cầu đường tỉnh Tương kiếm tiền, cũng không có gì, xem như y làm tỉnh Tương thành mù mịt lộn xộn, người người oán trách, cũng không có chuyện gì liên quan đến tôi, nhưng chủ ý của y là nhằm đánh vào Hạ Tưởng, tay quá dài rồi…
- Chặt tay cột chân, có đủ hết giận không?
Ông Cổ rất rõ ràng, đem quả cầu bằng ngọc đặt lên bàn,
- Cái tên kêu là Diệp Thiên Nam đó, làm tôi rất tức giận, nó cấu kết với bộ đội kiếm tiền thì thôi, còn muốn lợi dụng lực lượng của quân đội, ảnh hưởng đến chuyện địa phương, phải dạy dỗ nó một trận, đặc biệt là chuyện ầm ĩ này, không chết không thôi, thật cho rằng hai lão già chúng ta đã chết rồi sao.
Ông Ngô xua tay cười nói:
- Diệp Thiên Nam chỉ là muốn học Hạ Tưởng làm điểm tựa, nhưng nó quên một điều, làm điểm tựa, tự bản thân cũng phải đủ cứng rắn mới làm được, còn phải đủ thông minh...
Hạ Tưởng rất kịp thời xen vào một câu:
- Nhưng muốn tự thân cứng rắn, đủ thông minh, còn phải có hai ông ủng hộ.
Ông Ngô cười mắng một câu:
- Phải đó!
Sau đó lại nói:
- Kỳ thật Hạ Tưởng dọc đường trêu chọc hai lão này, còn đùa giỡn với một số người của Diệp Thiên Nam, nếu không phải hắn dọc đường đi đi ngừng ngừng, luôn cố ý bị người đuổi, thật trở thành một lần đi du ngoạn rồi, thì phải xem hai lão già chúng ta có thật lòng yêu thương bảo vệ hắn không, dùng lực lượng nhiều như vậy để bảo vệ hắn, lại càng không ngừng quăng mồi ra, cho nên nói, ông Cổ, bây giờ ông rất tức giận Diệp Thiên Nam cũng là Hạ Tưởng đào hố bẩy ông.
- Hố thì hố, tôi nguôi giận rồi hãy nói
Sự yêu thương bảo hộ của ông Ngô biểu hiện ra không giống với cơ trí của ông, ông Cổ hồ đồ bị Hạ Tưởng trêu chọc, cũng muốn tức giận
- Quân khu thành Dương và quân khu tỉnh Tương, tôi chuẩn bị rồi, ông Ngô, một mình tôi gây sức ép hơi có chút khó khăn, ông phải giúp một tay,
- Quân khu thành phố Lỗ bên đó, ông định làm thế nào? Hạ Tưởng có thể mượn tay Khâu Nhân Lễ, đem cầu đá qua
Ông Ngô hơi nheo nheo mắt, cơ hồ chuyện này không đơn giản.
- Ông còn hỏi tôi, ông không phải sớm có dự tính trong lòng rồi à? Không chỉ là ông, thằng nhóc đó cũng sớm có mưu tính rồi, chính là đem một lễ vật cho Tổng thư ký
Ông Cổ lại nheo nheo mắt, nhưng lần này là cười híp mắt, Tổng thư ký muốn cùng Hạ Tưởng ngắm cảnh dọc đường, cũng nên tỏ vẻ một chút.
- Theo tôi, làm thế này...
Ông Ngô lại mở to mắt, giữa hai mí mắt mở ro ra, tuy không phải đế vương phán vô số đầu rơi xuống đất, nhưng không ít người khó tránh khỏi bị rơi mũ quan
- Quân khu tỉnh Tương bên cạnh quân khu thành Dương, tôi giúp một tay, quân khu tỉnh Dự và quân khu thành Lỗ, thì do chính Tổng thư ký điều tra xử lý.
- Cũng được
Ông Cổ gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện gì, lắc đầu mạnh.
- Không đúng, không đúng, ông Ngô, nếu ông ra tay, cũng không đủ khí lực, chính diện chiến trường của ông ở đâu? Không thành ý, thằng nhóc đó sẽ không hài lòng, nó không chịu ức hiếp vô ích đâu?
- Chuyện của quân đội, tôi có thể đứng sau lưng giúp ông một tay thì đã tốt lắm rồi, ông còn muốn thế nào? Hành động của chúng ra chính là cái bánh ngọt của người đó, vả lại, tôi ở đó không chiến đấu chính diện, sợ là còn phải lao lực hơn cả ông.
Sau khi ông Cổ ngẩn ra, mới biết ám chỉ của ông ông là gì, mới bằng lòng gật đầu.
- Ra tay độc một chút, đừng lưu tình, lúc mềm lòng phải nghĩ tới chuyện Hạ Tưởng bị người ta giết hại, ông phải cứng rắn một chút.
Ông Ngô cười ha hả:
- Ông Cổ, ông biết tôi mấy năm rồi, có khi nào thấy tôi mềm lòng chưa.
Hai ông cả đời không ngừng đấu đá nhau, lần đầu tiên bắt tay nhau, cũng không biết sẽ gây ra chuyện ầm ĩ gì.
Quan Thần Quan Thần - Hà Thường Tại Quan Thần