"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 810- 811:Tai Nạn Của Bạch Gia
a khỏi nhà hàng nhưng mọi người không nói gì. Chuyện hôm nay đúng là làm người ta bực mình. Mấy người Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh và Tả Quân Huy tách ra và về nhà. Lăng Vũ Trình nói:
- Tối nay tôi không về đây, mai chúng ta cùng về.
Y là người bực mình nhất, hôm nay y coi như mất mặt, người khác nhất định cho rằng y sợ Bạch Kiến Quang.
Tả Quân Huy gật đầu nói:
- Các đồng chí chi nhánh đã mua vé cho ngày mai, ngày mai đi.
Tuy nói vẫn đói bụng nhưng mọi người không còn tâm trạng mà ăn cơm. Lăng Vũ Trình là Bí thư tỉnh ủy mà bị thiệt như vậy, trong lòng y đang vô cùng tức giận.
Vương Trạch Vinh thấy vẫn còn sớm nên không về Hạng gia, hắn gọi cho Lưu Băng Tinh.
Lưu Băng Tinh nhận được điện của Vương Trạch Vinh thì rất vui mừng, cô lập tức về nhà.
Khi Vương Trạch Vinh đến, Lưu Băng Tinh đã sớm đi ra đón.
Sau khi có quan hệ nam nữ, trên người Lưu Băng Tinh tỏ rõ vẻ quyến rũ của một cô gái được làm mát.
Lưu Băng Tinh đang cười hì hì đầy dịu dàng, sóng mắt lưu chuyển nhìn Vương Trạch Vinh, cô giống như một dòng nước mát chảy qua khiến người ta rất si mê.
Dưới ánh chiều tà khiến Lưu Băng Tinh càng thêm xinh đẹp. Vương Trạch Vinh một lần nữa phát hiện Lưu Băng Tinh có sức hấp dẫn lớn như vậy. Trong lòng lại thầm nghĩ bảo sao Lưu Băng Tinh lại có nhiều fan như vậy.
Lưu Băng Tinh đi tới khoác tay Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Ông xã, hôm nay anh đến Bắc Kinh?
Hai người vừa vào nhà, Vương Trạch Vinh đã ôm chầm lấy Lưu Băng Tinh. Lưu Băng Tinh cũng rất động tình, hai người không nói gì mà chìm vào dục vọng.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua, Vương Trạch Vinh nói với Lưu Băng Tinh:
- Mai anh về tỉnh Giang Sơn.
Lưu Băng Tinh nói:
- Nghe nói anh sẽ thành Thường vụ tỉnh ủy, thật lợi hại.
Vương Trạch Vinh sờ sờ bên dưới của Lưu Băng Tinh rồi nói:
- Ở đây có lợi hại không?
Mặt Lưu Băng Tinh đỏ lên, khẽ đấm Vương Trạch Vinh rồi lẩm bẩm một tiếng:
- Đương nhiên lợi hại.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh lập tức tốt lên.
Sau khi cười xong, Vương Trạch Vinh nói:
- Sao, thằng ranh Hạng Định đối với em thế nào?
Lưu Băng Tinh cười nói:
- Tổng giám đốc Hạng đối với em rất tốt, gần như là đẩy mạnh hết mức.
Ngồi nói chuyện một lúc, hai người khá hào hợp với nhau.
- Có gì ăn không em?
Vương Trạch Vinh đột nhiên hỏi. Hôm nay về cơ bản hắn chưa ăn gì, vừa nãy cũng tốn hết nhiều sức lực nên đói.
Đây là căn biệt thự bí mật của hai người, bình thường có bảo mẫu đến dọn dẹp. Chẳng qua sau khi biết Vương Trạch Vinh tới, Lưu Băng Tinh đã kịp thời đuổi bảo mẫu đi.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh đói, Lưu Băng Tinh cười nói:
- Anh chưa ăn cơm em nấu bao giờ, hôm nay cho anh thử tay nghề của em.
Nói xong cô liền xuống giường. Cô bình thường vẫn thích được ăn cơm một mình với Vương Trạch Vinh, đó là cảm giác của một ngôi nhà. Lưu Băng Tinh có chút hưng phấn nên quên mình đang trần truồng.
Vương Trạch Vinh không tiện nằm trên giường mà xuống định giúp, kết quả Lưu Băng Tinh không muốn hắn vào bếp. Vì thế Vương Trạch Vinh đành ngồi ở phòng khách xem Tv.
Trên Tv hầu hết đều là phim Hàn Quốc, hắn không thích xem mấy mà suy nghĩ về việc hôm nay.
Việc hôm nay quá đột nhiên, chắc là không có âm mưu từ trước. Chẳng qua từ việc này đã đẩy hai người Bạch Kiến Quang và Lăng Vũ Trình đối đầu nhau. Không biết Lăng Vũ Trình có hành động gì?
Lăng Vũ Trình được điều từ Bắc Kinh tới tỉnh Giang Sơn, y có mạng lưới quan hệ rộng ở Bắc Kinh. Nếu muốn động Bạch Kiến Quang thì sẽ tạo thành cơn chấn động lớn. Không biết Lâm gia sẽ có thái độ gì?
Vương Trạch Vinh đang muốn xem sức ảnh hưởng của Lăng Vũ Trình là như thế nào, đồng thời cũng muốn xem sự quan trọng của y trong Lâm hệ.
Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên, là Hạng Định gọi.
- Vương ca, anh đi đâu thế? Hôm nay đang quay mà Lưu Băng Tinh nói có việc phải đi, em đoán nhất định là anh hẹn cô ta. Không làm phiền chứ?
- Thằng ranh này, gọi anh có việc gì?
Hạng Định nói:
- Vương ca, nghe nói hôm nay bọn anh đối đầu với thằng Bạch Kiến Quang?
- Tin tức của chú nhanh quá đó. Anh không đấu mà là Lăng Vũ Trình.
- Được rồi, em còn không biết sao, ở việc này dù như thế nào cũng có quan hệ với anh. Anh có biết là bác cả tìm bố vợ anh, xem ra ông ta rất vui vẻ.
Không ngờ chuyện lại truyền nhanh như vậy, Vương Trạch Vinh không biết các nhà có thái độ như thế nào:
- Chú nghe thấy tin tức như thế nào?
- Vương ca, lần này có lẽ Bạch gia gặp khó khăn lớn. Anh không biết Bạch lão gia tử lúc còn đương chức đắc tội không ít người, ai cũng muốn thấy y mất chức. Lần này mọi người không rõ thái độ của Bí thư Lâm nên không dám làm gì, dù là Hạng gia chúng ta cũng không tiện làm quá. Hôm nay Lăng Vũ Trình đã bị kéo ra thì tốt quá, các nhà đều đang xắn tay áo lên.
- Thái độ của Lăng Vũ Trình chưa rõ ràng, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Hạng Định cười nói:
- Vương ca, cái này anh không rõ rồi. Bạch lão gia tử lúc làm Bộ trưởng Bộ Tài chính thì rất nhiều chỗ tốt bị nhà y chiếm, ai không thèm khát. Y bây giờ đã lui, sức ảnh hưởng của Bạch gia không còn được như trước. Việc này mặc dù là việc nhỏ nhưng rất nhiều người có ý đồ.
- Ha ha, không quan hệ gì tới anh. Mai anh về tỉnh Giang Sơn.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền biết việc này không nhỏ. Dù Lăng Vũ Trình không ra tay thì cũng có rất nhiều người mượn thế mà hành động. Bạch gia lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
- Được, không quấy rầy anh, em sẽ nói dối bác giúp anh.
Hạng Định nói xong liền dập máy.
Đúng như Hạng Định đoán, lúc này trong thư phòng Bạch gia có mấy nhân vật trung tâm ngồi đó, Bạch Kiến Quang cũng ngồi đây. Vừa nãy bị Bạch Sùng Sơn mắng một trận.
Bạch Sùng Sơn thở hổn hển ngồi đó, tâm trạng rất không tốt. Sau khi đến Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân thì quyền lực của y giảm đi nhiều, nhiều người đối đầu với Bạch gia đã xông ra.
Chuyện Bạch Kiến Quang làm hôm nay thì y cũng đã nghe thấy, y rất lo lắng. Lăng Vũ Trình là ai, y là một Bí thư tỉnh ủy, một lãnh đạo cao cấp. Bạch Kiến Quang mày là gì mà đi đấu với Bí thư tỉnh ủy, việc này truyền ra thì Lãnh đạo trung ương thấy Bạch gia như thế nào?
Hơn nữa Bạch Kiến Quang chọc ai không chọc, lại chọc vào người Lâm hệ.
Nghĩ đến đây Bạch Sùng Sơn mới phát hiện con mình ngoài đẹp trai thì đầu óc quá ngu.
Em thứ hai Bạch Sùng Sơn – Bạch Sùng Hải là Phó bộ trưởng bộ Thủy Lợi nói:
- Anh cả, chuyện đã xảy ra thì bây giờ phải nghiên cứu cách giải quyết vấn đề.
Tâm trạng y cũng rất xấu.
Bạch Sùng Sơn thở hổn hển nói:
- Việc này toàn do con bé Hà gia gây lên, từ việc này có thể thấy Hà gia đã muốn đối đầu với chúng ta. Vương Trạch Vinh ở giữa châm lửa, Hạng gia nhất định sẽ xen vào. Hai nhà bọn họ thu lại đẩy Lâm gia đối mặt chúng ta, việc này hoàn toàn là âm mưu. Bây giờ thì hay rồi, thằng này lại mắc bẫy. Các chú cũng biết tại sao mọi người không dám đụng vào Bạch gia, đó là do Bí thư Lâm không tỏ thái độ, sau lưng tôi còn có chút lực lượng. Bây giờ hay rồi, Bí thư Lâm sẽ thấy Bạch gia chúng ta như thế nào?
Bạch Sùng Minh nhíu mày nói:
- Vấn đề đúng là rất nghiêm trọng, chỉ cần Bí thư Lâm im lặng là có người nhảy ra.
Bạch Sùng Sơn xua tay nói:
- Bỏ đi, việc này người bình thường không có tác dụng, tôi đi gặp lão lãnh đạo.
Người Bạch gia nhìn Bạch Kiến Quang như muốn giết hắn.
Hôm sau khi gặp Lăng Vũ Trình thì thấy y không còn vẻ bực bội như hôm trước.
Vương Trạch Vinh thấy thế liền thầm đoán hôm qua đối phương đã làm không ít chuyện, xem ra Bạch gia nhất định xảy ra chuyện. Đương nhiên hắn cũng thầm than Lăng Vũ Trình có thế lực mạnh.
Theo suy nghĩ của mọi người thì Bạch Kiến Quang dù có chỗ dựa mà dám đắc tội với Bí thư tỉnh ủy ở chốn đông người, Bí thư tỉnh ủy này nhất định phải lấy lại mặt mũi. Nhưng Lăng Vũ Trình lại tạm thời nhân nhượng, bề ngoài thì thấy Lăng Vũ Trình yếu thế nhưng không ai cho rằng đây là sự thật. Lăng Vũ Trình có chỗ dựa là Lâm hệ, y làm như vậy có lẽ là vì Lâm hệ sẽ đứng ra lấy lại mặt mũi cho y.
Không ai nhắc lại việc hôm qua, giống như chưa xảy ra gì cả. Vương Trạch Vinh có thể thấy Tả Quân Huy đang lén quan sát Lăng Vũ Trình.
Khi vào Tỉnh ủy, Lăng Vũ Trình dẫn theo Vương Trạch Vinh tới văn phòng mình.
- Trạch Vinh, anh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy nên cần có văn phòng ở trong Tỉnh ủy. Tôi sẽ gọi Trưởng ban Cố tới bảo bố trí một căn phòng cho anh.
Việc này mặc dù là tất nhiên sẽ làm nhưng Lăng Vũ Trình làm như vậy là để thể hiện mình quan tâm tới Vương Trạch Vinh.
- Cảm ơn Bí thư Lăng, bình thường tôi đều công tác ở Thường Hồng, không cần một căn phòng riêng như vậy.
Hắn biết mình sẽ có phòng làm việc ở trên tỉnh, về phần ở bên Ủy ban nhân dân hay Tỉnh ủy thì không nghĩ tới. Bây giờ xem ra Lăng Vũ Trình sẽ bảo mình ở bên Tỉnh ủy.
Lăng Vũ Trình nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, việc này tôi phải phê bình anh một chút. Anh bây giờ là Thường vụ tỉnh ủy, không còn là Bí thư thị ủy như trước, trong lòng phải có cái nhìn đại cuộc. Bây giờ anh phải mở rộng công tác ra toàn tỉnh. Anh bây giờ phải đứng ở góc độ cao mà nhìn mọi việc, không chỉ giới hạn trong Thường Hồng.
Lăng Vũ Trình mặc dù nói là phê bình nhưng nói lại làm người ta vui vẻ. Đây là y cho thấy sẽ không coi Vương Trạch Vinh chỉ là một Bí thư thị ủy.
Nghe Lăng Vũ Trình nói, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Bí thư thấy đó, tôi bây giờ vẫn chưa thay đổi tư tưởng.
Lăng Vũ Trình cười ha hả nói:
- Anh là Thường vụ tỉnh ủy trẻ nhất của tỉnh ta. Nhớ lúc trước khi tôi 34 tuổi thì mới là cán bộ cấp phó. Là Bí thư tỉnh ủy, tôi hy vọng mỗi một đồng chí trong bộ máy sẽ gánh vác được công việc trên tỉnh. Mọi người đoàn kết thì công tác mới triển khai tốt được.
Lăng Vũ Trình cười cười rồi nói tiếp:
- Tôi sẽ mời Trưởng ban thư ký Cố tới.
Không lâu sau Cố Vũ đã đi tới.
Sau khi Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn điều chỉnh, người phụ nữ này trở thành Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Cố Vũ mới hơn 40 tuổi, trông rất khôn khéo. Vương Trạch Vinh cũng đã biết Cố Vũ là con dâu của phó Thủ tướng Hà.
Cố Vũ sau khi vào liền nhìn Vương Trạch Vinh, trên mặt lộ vẻ tươi cười mà gật đầu với hắn.
Cô biết chuyện Vương Trạch Vinh sẽ vào Tỉnh ủy, trên mặt lộ rõ vẻ thân thiết.
- Bí thư Lăng, có chuyện gì vậy?
Cố Vũ nhìn Lăng Vũ Trình mà nói.
Lăng Vũ Trình biết chỗ dựa của cô ta nên không hề ra vẻ Bí thư tỉnh ủy mà cười nói:
- Trưởng ban thư ký Cố, ngồi xuống nói chuyện.
Nói xong liền đi tới ngồi xuống sô pha.
Vương Trạch Vinh và Cố Vũ cũng ngồi xuống.
Cố Vũ ngồi thẳng người. Cô ta mặc bộ đồ bó sát khiến dáng người lộ rõ đường cong lả lướt, trông khá quyến rũ.
Vương Trạch Vinh ngồi bên cạnh cô và ngửi được mùi nước hoa sang trọng. Nước hoa này có vẻ là mùi nước hoa Pháp, Vương Trạch Vinh đã ngửi thấy mùi này trên người Tiểu Giang.
- Trưởng ban thư ký Cố, là như thế này. Đồng chí Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, các đồng chí phải mau chóng bố trí một văn phòng ở trong Tỉnh ủy cho đồng chí Vương Trạch Vinh. Về phần bố trí như thế nào thì hỏi ý kiến đồng chí Vương Trạch Vinh một chút.
Cố Vũ nhìn Vương Trạch Vinh mà cười nói:
- Bí thư Lăng, Tỉnh ủy có 15 thường vụ, từ trước đến giờ vẫn đều có văn phòng của mình, còn có một thường vụ chưa đến, phòng làm việc đã sớm chuẩn bị. Lần này đồng chí Vương Trạch Vinh tiến vào Tỉnh ủy thì chỉ cần bố trí một chút là được.
Lăng Vũ Trình gật đầu nói:
- Cứ theo quy định mà làm, phải khiến đồng chí Vương Trạch Vinh hài lòng với văn phòng của mình.
Cố Vũ và Vương Trạch Vinh đều cười cười.
Vương Trạch Vinh vội vàng:
- Như vậy làm phiền Trưởng ban thư ký Cố.
Cố Vũ cười nói:
- Đây là công tác của tôi. Xin đồng chí Trạch Vinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bố trí tốt văn phòng của anh nhanh nhất.
Thực ra văn phòng của Lãnh đạo tỉnh ủy đã sớm bài trí xong, Cố Vũ dự định chuyển toàn đồ mới vào.
Cố Vũ là người rất khôn khéo, cô là con dâu của phó Thủ tướng Hà, có thể trở thành Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy khi mới hơn 40 tuổi thì đã nói rõ năng lực rất mạnh.
Sau khi đến Tỉnh ủy, Cố Vũ vẫn tìm kiếm đồng minh. Tình hình tỉnh Giang Sơn quá phức tạp, cô phát hiện các Thường vụ thị ủy đều có chỗ dựa của mình, muốn đạt liên minh chính thức với ai thì rất khó khăn.
Từ khi biết Vương Trạch Vinh sẽ thành Thường vụ tỉnh ủy, Cố Vũ đã dự định liên minh với người này. Cô biết Vương Trạch Vinh có thực lực nhất định ở tỉnh Giang Sơn.
Hôm nay Lăng Vũ Trình bảo cô chuẩn bị văn phòng cho Vương Trạch Vinh, cô thấy đây là cơ hội quá tốt.
Cố Vũ rời đi, Lăng Vũ Trình nói thêm vài việc lên cấp Thường Hồng với Vương Trạch Vinh, không nói đến chuyện phân công.
Vương Trạch Vinh biết chuyện phân công thì Lăng Vũ Trình còn phải suy nghĩ kỹ, vì thế hắn tỏ vẻ sẽ đoàn kết xung quanh Tỉnh ủy.
Sau khi ra khỏi văn phòng Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh lại đi đến nói chuyện với mấy người Lâm Đạo Nguyên, Giang Doanh Hà và Ngũ Tĩnh.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, mấy người đối xử với Vương Trạch Vinh thân thiết hơn trước. Đối với người Uông hệ mà nói, Vương Trạch Vinh vào Tỉnh ủy thì thực lực của bọn họ tăng mạnh.
Ngũ Tĩnh bắt chặt tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Có anh tiến vào thì tốt rồi.
Mời Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Ngũ Tĩnh nói:
- Mấy hôm trước tôi lên Bắc Kinh họp và đã đến chào Bí thư Uông, Bí thư Uông rất tốt, yêu cầu tôi phối hợp trong công tác với anh. Ha ha, đây là việc tôi vẫn luôn làm.
- Sau này xin nhờ Bí thư Ngũ giúp đỡ nhiều.
Vương Trạch Vinh nói.
- Cậu đó, khách khí quá.
Ngũ Tĩnh cười ha hả nói.
Vương Trạch Vinh cũng giới thiệu tình hình cuộc họp trên Bắc Kinh với Ngũ Tĩnh.
Nghe xong Vương Trạch Vinh nói, Ngũ Tĩnh nói:
- Thường Hồng nếu được Trung ương xác định làm thành phố nguồn năng lượng mới của thế giới thì tin rằng rất nhanh có các chính sách thúc đẩy phát triển Thường Hồng. Trạch Vinh, nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội này.
Vương Trạch Vinh mối vào Tỉnh ủy nên không rõ công tác trên tỉnh. Hắn nói:
- Bí thư Ngũ, nói thật tôi không hiểu gì về công tác của tỉnh, còn nhờ anh bảo nhiều.
Ngũ Tĩnh cười nói:
- Trạch Vinh, đừng gọi Bí thư Ngũ gì cả, về sau chúng ta gọi nhau là anh em. Trong công tác thì mọi người giúp nhau. Cậu yên tâm, chỉ cần là chuyện của cậu thì tôi sẽ giúp hết sức.
Thành Lãnh đạo tỉnh ủy đúng là khác, trên đường đi Vương Trạch Vinh có thể thấy mọi người đều chào hỏi mình. Trước kia hắn lên tỉnh làm việc thì cán bộ tỉnh chỉ gật đầu mà thôi, bây giờ đều lộ vẻ kính sợ.
Vương Trạch Vinh cũng không biết việc hắn thành Thường vụ tỉnh ủy đã truyền ra ngoài rất nhanh.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí