Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 683- 685.
ình hình hội nghị làm Hà Vi Trạch rất khó chịu. Y không ngờ tình hình sẽ là như vậy. Theo y đoán thì Hội nghị thường ủy sẽ có chút biến hoá, chẳng qua bây giờ Thường Hồng sắp lên cấp, Thường Hồng quá hấp dẫn, nhiều người muốn nhúng tay. Điều chỉnh bộ máy Thường Hồng là có lợi cho mọi người, cho dù không ủng hộ thì cũng có nhiều người đứng ở thế trung lập. Theo y nghĩ Vương Khải Thần, Khâu Đại Giang sẽ đừng trung lập, Triệu Phong Vĩ đứng về phía mình.
Nhưng thấy hội nghị như vậy, Hà Vi Trạch nhìn Tả Quân Huy. Tả Quân Huy không có vẻ mặt gì nhưng trong lòng đang rất sợ. Không cần phải nói bây giờ có biểu quyết cũng vô ích, phương án này sẽ không được thông qua.
- Ha ha, xem ra mọi người hy vọng Thường Hồng ổn định, việc này để sau rồi bàn lại.
Hà Vi Trạch không thể làm gì là bỏ qua phương án này.
Tả Quân Huy nói:
- Ban tổ chức cán bộ đưa ra phương án này, nhưng thái độ của đồng chí Triệu Phong Vĩ lại phản đối. Tôi thấy về sau công tác tổ chức cần phải tăng cường thêm mới được. Tôi không hy vọng về sau thấy việc tự mình bác bỏ phương án của mình.
Tả Quân Huy rất giận, Triệu Phong Vĩ này là như thế nào mà lại phản đối phương án do chính mình đưa ra?
Đối với việc Triệu Phong Vĩ đột nhiên phản đối thì không ai rõ. Trước đây Triệu Phong Vĩ đi lại rất gần Hà Vi Trạch, nhưng sao y đột nhiên thay đổi như vậy?
Các thường vụ đều có chút khó hiểu, đây là chuyện làm người ta rất khó hiểu, dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.
Đám người Uông hệ đều không tự chủ nhìn Triệu Phong Vĩ, trong lòng đang không ngừng đoán. Bọn họ hiểu Triệu Phong Vĩ căn bản không thể nào giúp Vương Trạch Vinh, chuyện này xuất hiện có lẽ là do thế lực đáng sợ sau lưng Vương Trạch Vinh.
Hà Vi Trạch càng nghĩ càng tức, xua tay nói:
- Hội nghị hôm nay đến đây thôi.
Nói xong y liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ai cũng có thể thấy Hà Vi Trạch rất bực tức.
Tả Quân Huy cũng sa sầm mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Chuyện vốn rất có khả năng thông qua vậy mà lại thành như vậy, điều này có ai dễ chịu?
Các thường vụ đi ra ngoài, chẳng qua mọi người đều không nhịn được nhìn Triệu Phong Vĩ.
Triệu Phong Vĩ mặt không chút thay đổi thu dọn đồ của mình.
Không ai biết tâm trạng Triệu Phong Vĩ bây giờ cũng rất khó chịu, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua là y lại buồn bực.
Khi còn ở Bắc Kinh, Triệu Phong Vĩ công tác ở Trung ương đoàn nên tiếp xúc nhiều cô gái xinh đẹp, y có quan hệ với một cô gái, việc này vốn bí ẩn, hai người chỉ thầm gặp nhau. Nhưng không biết sao mà tối qua Vương Tú Toàn tìm đến y, hơn nữa còn đưa ảnh y trên giường với người phụ nữ kia ra, lúc gần đi chỉ nói một câu là phải ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Triệu Phong Vĩ đương nhiên biết tình huống của Vương Tú Toàn, bố là Bộ trưởng Bộ Công an, quyền lực rất lớn. Không ngờ đám thiếu gia này lại chạy đi giúp Vương Trạch Vinh.
Mấy bức ảnh không phải chuyện gì lớn, theo Triệu Phong Vĩ biết thì không ít lãnh đạo đều có hành vi này. Nhưng lần này Triệu Phong Vĩ không thể không nghe theo Vương Tú Toàn.
Triệu Phong Vĩ không xuất thân trong gia tộc lớn, y có thể đi lên là do gia tộc vợ mình. Vợ y là người rất ghen tuông, chẳng may vợ y có mấy thứ này thì không biết tình hình sẽ là như thế nào. Còn một cheyenj đáng sợ hơn đó là người phụ nữ kia lại là con dâu của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, đây là việc động trời.
Vương Trạch Vinh có thể đi lên cũng có sự giúp đỡ của người phụ nữ kia.
Triệu Phong Vĩ suy nghĩ cả đêm không ngủ được, đây là quả bom hạt nhân, chỉ cần nổ thì y sẽ tan xác.
Thu dọn các thứ trên bàn, Triệu Phong Vĩ từ từ đi ra ngoài phòng hội nghị. Từ ngoài nhìn thì Triệu Phong Vĩ không có gì không đúng, nhưng Triệu Phong Vĩ biết tình huống của mình.
Y bây giờ căn bản không sợ mình đắc tội Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy, chỉ muốn giải quyết vấn đề.
Sau khi vào phòng làm việc của mình, Triệu Phong Vĩ đóng cửa lại rồi gọi điện.
Triệu Phong Vĩ nói:
- Trong Hội nghị thường ủy hôm nay, phương án điều chỉnh cán bộ Thường Hồng đã bị bác bỏ.
Triệu Phong Vĩ không có mấy kinh nghiệm làm việc ở cơ sở, y không có biện pháp đối phó với việc này. Suy nghĩ duy nhất của y là Vương Tú Toàn đừng động mình. Về phần báo cảnh sát hay gì đó thì y không bao giờ nghĩ tới. Hơn nữa nghĩ tới thân phận của Vương Tú Toàn, y lại thấy vô lực.
Hà Vi Trạch vào văn phòng liền cầm chén trà ném xuống mặt đất.
Thấy Hà Vi Trạch như vậy, thư ký sợ hãi, không dám nhặt mảnh vỡ.
Hà Vi Trạch ngồi xuống sô pha mà bắt đầu suy nghĩ. Y đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao Triệu Phong Vĩ lại phản mình.
Đối với việc Triệu Phong Vĩ được điều từ Trung ương đoàn đến làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, Hà Vi Trạch tự nhận hiểu rõ đối phương, đây là một kẻ không có kinh nghiệm cơ sở, thích công lớn, ưu điểm lớn nhất là không thích tiền, không thích sắc. Hà Vi Trạch đã quan sát thì thấy Triệu Phong Vĩ đặc biệt tránh né nữ sắc.
Khi lôi kéo Triệu Phong Vĩ, Hà Vi Trạch đã dồn nhiều công sức, thấy Triệu Phong Vĩ càng lúc càng gần mình nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, đây là đả kích quá lớn đối với Hà Vi Trạch.
Chẳng lẽ mình không có năng lực của một Bí thư tỉnh ủy?
Hà Vi Trạch bắt đầu nghi ngờ năng lực của mình.
Nghĩ đến không ít sức ép trong thời gian này, Hà Vi Trạch liền đau đầu. Sau khi tin Thường Hồng thăng cấp truyền ra, càng lúc càng có nhiều người coi trọng Thường Hồng. Nhiều tên thiếu gia muốn vào Thường Hồng đầu tư, nhiều người nhìn trúng vị trí Thường vụ thị ủy, không ít người muốn nhân cơ hội lên chức. Tình hình rất rõ ràng, chỉ có điều các thường vụ Thường Hồng đi chỗ khác thì người của các thế lực mới có thể thay thế.
Hà Vi Trạch biết Tả Quân Huy cũng có nỗi khổ như vậy. Đối mặt với nhiều sức ép nên bọn họ mới hợp sức mà động Thường Hồng. Không ngờ một Thường Hồng nhỏ nhoi mà hai lãnh đạo cao nhất tỉnh Giang Sơn không thể khống chế.
Đối với việc của Triệu Phong Vĩ, Vương Trạch Vinh biết Vương Tú Toàn dùng thủ đoạn cực đoan một chút. Khi Vương Tú Toàn cười phá lên nói với đối phó Triệu Phong Vĩ, mặt Vương Trạch Vinh liền nhăn nhó lại. Trước kia hắn từng dùng phương pháp này đối phó Hàn Chính Cương, sau đó hắn hối hận rất lâu, về sau không dùng biện pháp này nữa.
Vương Trạch Vinh biết một việc chuyện như vậy rất xấu. Mặt tốt là khống chế được đối phương, nhưng mặt không tốt là ảnh hưởng đến quan chức của mình, chuyện này mà truyền ra thì chức vụ của mình tới đỉnh, thậm chí còn nguy hiểm hơn nữa.
- Tú Toàn, chuyện trong chốn quan trường phải dùng cách của quan trường giải quyết. Chỉ được làm như vậy một lần, tôi không hy vọng dùng biện pháp đó một lần nữa.
- Ha ha, tôi cũng chỉ muốn giúp anh mà thôi, không ngờ tên Triệu Phong Vĩ sau vẻ đạo mạo lại là như vậy. Tôi chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi. Anh biết người phụ nữ kia là ai không? Đó là con dâu của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương. Mẹ nó chứ bảo sao lên chức nhanh như vậy. Tôi đã sớm nghi ngờ, với năng lực của bố vợ y thì sao có thể lên nhanh như vậy, xem ra là tạo được quan hệ với phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương. Đáng tiếc nếu phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương kia mà biết kẻ mình hết lòng giúp lại khiến con trai mình mọc sừng thì sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Tú Toàn lại cười phá lên.
Vương Trạch Vinh chỉ biết lắc đầu mà thôi. Mình và Triệu Phong Vĩ thực ra có điểm chung, đều là con rể gia tộc lớn. Ở vấn đề nam nữ mình còn quá hơn Triệu Phong Vĩ.
- Tú Toàn, đối phó Triệu Phong Vĩ cũng không nên quá đáng.
Vương Trạch Vinh một lần nữa nhắc nhở. Hắn hiểu rõ Vương Tú Toàn làm như vậy là chơi với lửa.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Vương ca yên tâm, tôi biết nặng nhẹ mà. Bây giờ Triệu Phong Vĩ nhất định đang sợ hãi, việc này dù như thế nào cũng không liên quan đến anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tú Toàn, cảm ơn.
Vương Tú Toàn cười nói:
- Giúp Vương ca chính là chúng tôi tự giúp mình.
Sau khi biết Tỉnh ủy tạm thời không điều chỉnh bộ máy Thường Hồng, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều, quan trọng là phải làm xong những gì cần làm trước khi Lão bí thư tới Thường Hồng. Thường Hồng càng không thể xuất hiện chuyện bất lợi cho hắn.
Chương 784: Tranh đoạt của các gia tộc
Bây giờ Vương Trạch Vinh cần chính là thời gian. Chỉ cần Lão bí thư hài lòng với sự phát triển của Thường Hồng thì sẽ có lợi cho Vương Trạch Vinh, Vương Trạch Vinh sẽ có tương lai.
Cho dù chuyện gì cũng có nhiều mặt, đối mặt với việc Thường Hồng sẽ lên cấp, Vương Trạch Vinh phát hiện lực lượng của mình quá yếu. Cho dù có Hạng gia và Uông gia ủng hộ, tỉnh Giang Sơn dù sao cũng không phải do toàn bộ Uông gia khống chế.
Vương Trạch Vinh tin rằng bây giờ các thế lực khắp nơi dám can đảm nhúng tay vào Thường Hồng là do bọn họ cho rằng Lão bí thư không quan tâm đến Thường Hồng nữa. Đám người Hà Vi Trạch sở dĩ điều mình lên tỉnh có lẽ chỉ là để giao phó với Lão bí thư mà thôi.
Vương Trạch Vinh mời cựu Tổng bí thư đến Thường Hồng chính là muốn ông thấy được bộ mặt mới của Thường Hồng và nói tốt vài câu. Chỉ cần ngài nói chuyện thì chuyện rất có thể sẽ thay đổi hoàn toàn.
Làm Vương Trạch Vinh yên tâm chính là các cán bộ Thường Hồng bây giờ. Mọi người có lẽ thấy thế lực bên ngoài muốn tiến vào nên rất đồng lòng. Trong Hội nghị thường ủy Thường Hồng, Vương Trạch Vinh nói rất trực tiếp, nếu mọi người không làm tốt công tác thì tỉnh sẽ điều chỉnh.
Lời này rất có tác dụng, các thường vụ đều hiểu những việc này.
Hội nghị thường ủy tỉnh Giang Sơn truyền ra rất nhanh, sau khi biết nội dung hội nghị khiến các cán bộ tạm thời yên tâm. Tuy không biết tình hình hội nghị nhưng ai cũng biết đây là phía Vương Trạch Vinh đã thắng.
Sau khi biết nội dung hội nghị thì Phùng Triêu Lâm là người yên tâm nhất. Y biết cho dù không làm Thị trưởng ở Thường Hồng thì cũng đến thành phố khác làm Thị trưởng, chỉ cần có thể làm Thị trưởng thì ở đâu chẳng như nhau. Hơn nữa mình cũng không có bao hy vọng trong việc Thường Hồng lên cấp. Phùng Triêu Lâm nghĩ như vậy nhưng người khác lại không nghĩ thế. Người Vương Hệ bên trong phần lớn mới được đề bạt lên, bọn họ biết hậu quả rất nghiêm trọng, sau này sẽ không thoải mái như ở Thường Hồng. Người khác cũng có tâm trạng không tốt. Từ phương án của Tỉnh ủy, bọn họ sẽ được đưa đến các vị trí không có bao quyền lực.
Các Vũ Tuấn rất rõ ràng tỏ vẻ với Vương Trạch Vinh, y cũng nói nhất định đoàn kết xung quanh Thị ủy, làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh thấy tình hình đã ổn định liền gọi cho Uông Nhật Thần, báo cáo với ông rằng Thường Hồng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cựu Tổng bí thư.
Uông Nhật Thần nhận được điện của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ cũng đang ở bên ông. Uông Nhật Thần cười nói:
- Lần này chính là phải thể hiện rõ bộ mặt mới của Thường Hồng. Đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách mời lãnh đạo ban Tuyên giáo Trung ương đến, các hãng truyền thông lớn của Bắc Kinh cũng sẽ tới tạo xu thế cho cậu, đây là hành động tạo hình ảnh, phải đưa cậu thành tiên phong trong cải cách của Trung Quốc. Các cậu phải chuẩn bị tốt tài liệu trong công tác này.
Vương Trạch Vinh biết Uông Nhật Thần vẫn đang hoạt động vì mình, hắn kích động nói:
- Cảm ơn Bí thư Uông.
Ở chuyện này Uông Nhật Thần biểu hiện còn tích cực hơn Hạng Nam. Ý của Hạng Nam là điều Vương Trạch Vinh lên tỉnh cũng không sao, qua một thời gian nữa sẽ điều Vương Trạch Vinh về làm Thị trưởng thủ phủ của tỉnh Sơn Nam, hôm qua cũng sẽ là như nhau. Ông đây là dự định bỏ tỉnh Giang Sơn.
Uông Nhật Thần nhìn thoáng qua Uông Phỉ đang thầm nghe lén, ông thở dài trong lòng. Cháu gái mình đã lún sâu vào tình cảm, ông không thể không giúp Vương Trạch Vinh.
- Tiểu Phỉ cũng nhờ tôi, không giúp cậu thì tôi sao qua cửa này.
Uông Nhật Thần thấy Uông Phỉ liền cười nói, trong giọng ông lộ rõ vẻ bất đắc dĩ. Ông là người đã lui thì lần này hoạt động cho Vương Trạch Vinh cũng không phải là dễ dàng.
- Ông nội.
Nghe thấy thế mặt Uông Phỉ đỏ ửng, xấu hổ dậm chân đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế thì không biết nói sao.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi ngồi đó. Chuyện của Uông Phỉ làm hắn có chút đau đầu. Hắn tin Uông Nhật Thần cũng đau đầu, việc này đúng là khó xử lý.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Hạng Định gọi tới:
- Vương ca, có một chuyện em cần nói với anh.
Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Hạng Định nói:
- Vương ca là như thế này, em nghe được tin Hạng Đào định đối phó Lưu gia.
Hả. Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Với năng lực của Hạng Đào thì có thể đối phó Lưu gia sao?
- Sao lại như vậy?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Vương ca, anh biết đó. Lần này Hạng Đào ly hôn với Lưu Nhược Bình. Bác rất giận và ngất, Hạng Đào lần này thành trò cười của cả Bắc Kinh, sau đó ai cũng biết đây là người Lưu gia hại Hạng Đào.
Đây là chuyện quá rõ ràng, Vương Trạch Vinh hiểu.
Không đợi Vương Trạch Vinh nói, Hạng Định nói tiếp:
- Lưu Nhược Bình sau khi ly hôn rất nhanh đã thành đôi với con cả Bạch gia. Vương ca, anh không biết, tên này thời gian trước vừa ly hôn, hai bọn họ rất nhanh đã quấn lấy nhau.
Vương Trạch Vinh nghe xong liền nghĩ tới việc khác. Bạch gia là một gia tộc mạnh, lão gia tử Bạch gia tên Bạch Sùng Sơn là Bộ trưởng Bộ Tài chính, quyền lực rất lớn, chỗ dựa của Hà Vi Trạch bây giờ chính là y.
Vương Trạch Vinh thấy mình bắt đầu thấy rõ một đầu mối. Bảo sao Hà Vi Trạch muốn động mình.
- Hạng Đào bây giờ muốn làm gì?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Bây giờ Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Bây giờ Thường Hồng sắp lên cấp thì cần nhất là ổn định. Bây giờ Hạng Đào muốn gây chuyện thì không phải việc tốt với hắn. Chỉ cần Hạng Đào làm ra chuyện gì đó thì lực lượng Hạng gia sẽ bị phân tán, đến lúc đó giúp mình cũng nhỏ đi nhiều.
- Vương ca, Hạng Đào sau khi phát hiện chuyện giữa Lưu Nhược Bình và con nhà Bạch gia kia liền cho rằng đây là bọn chúng hợp lại chợp mình, làm y mất mặt chính là Lưu Nhược Bình cùng Bạch Kiến Quang. Em nghe nói y chuẩn bị lộ một vài chuyện vi phạm pháp luật của Lưu gia, còn nghe nói muốn tìm người đánh Bạch Kiến Quang một trận.
Mẹ nó chứ.
Vương Trạch Vinh muốn chửi người. Hạng Đào làm như vậy là quá điên, đánh người thì không sao, quan trọng là việc kia lộ ra ngoài. Vương Trạch Vinh biết hai nhà Hạng, Lưu gia là thông gia, hai bên đều biết một vài việc của đối phương, trên tay đều nắm giữ thứ gì đó của đối phương, nếu vung ra thì sẽ rất nguy hiểm. Chẳng qua cả Hạng gia và Lưu gia đều biết và không làm.
Đối với gia tộc hai bên mà nói, cho dù trong tay có thứ của đối phương nhưng không đến lúc cuối cùng thì không thể dùng. Hạng Đào lại công khai khiêu khích như vậy là không thể, muốn chơi thì phải dùng biện pháp mọi người đều có thể chấp nhận, nhưng làm như y thì sẽ không ai tốt.
Vương Trạch Vinh vội vàng nói:
- Mấy lão gia tử có biết không?
Hạng Định nói:
- Em chưa dám nói. Việc này em nói với anh trước, xem anh có ý gì không? Vương ca, việc này em nghe từ hai hôm trước, hôm nay lại nghe Hạng Đào đã định ra tay nên vội vàng gọi cho anh.
- Chú mau nói cho bọn họ.
Vương Trạch Vinh rất lo lắng, việc này mà lộ ra thì nếu Lưu gia phản công sẽ ảnh hưởng lớn đối với Hạng Nam.
Nghĩ đến tình hình của Hạng Đào, Vương Trạch Vinh có thể tưởng tượng Hạng Đào bây giờ đã mất lý trí vì quá tức tối.
Hạng Đào bây giờ đã không còn yêu thương gì Lưu Nhược Bình, chủ yếu là do y mất mặt. Y muốn phát tiết cơn tức tối trong lòng.
Hạng Định gọi điện làm Vương Trạch Vinh cũng rất buồn bực. Hạng gia bảo sao không thể lên, làm việc không nghĩ đến hậu quả. Hắn ngồi đó cẩn thận suy nghĩ. Hắn không biết Lưu gia có nắm giữ một vài việc giao dịch quyền tiền của Hạng gia không? Hạng gia làm ăn nhiều năm như vậy, nếu không vi phạm pháp luật chút nào thì Vương Trạch Vinh không tin. Con gái Lưu gia là con dâu Hạng gia, hơn nữa Hạng Đào vẫn là người Hạng gia trọng điểm nâng đỡ, Lưu Nhược Bình đương nhiên biết rất nhiều thứ. Vương Trạch Vinh tin Lưu Nhược Bình trước đó đã thu thập nhiều điều.
Nghĩ đến tình hình Hạng gia, Hạng Nam vừa lên làm phó Thủ tướng, vị trí không quá ổn định vậy mà bây giờ xảy ra chuyện như vậy thì đó là việc quá lớn.
Vương Trạch Vinh vội vàng gọi cho Hạng Nam. Kết quả người nghe điện là thư ký của ông - Trịnh Điền Lâm.
Trịnh Điền Lâm nói:
- Bí thư Vương, phó Thủ tướng đang tiếp khách nước ngoài.
Vương Trạch Vinh nói:
- Phiền anh nói là tôi gọi tới vì việc trong nhà.
Chuyện như vậy Vương Trạch Vinh không tiện nói chuyện với Trịnh Điền Lâm.
Trịnh Điền Lâm nói:
- Được, Phó thủ tướng Hạng xong việc tôi sẽ báo cáo.
Không thể liên lạc được với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng. Việc này nếu thật sự xảy ra thì hắn không biết kết quả sẽ như thế nào.
Khó nhất chính là việc này không thể để người ngoài biết. Vương Trạch Vinh ở Thường Hồng nên cũng không thể giúp gì được.
Chương 785: Rất loạn
Vương Trạch Vinh bây giờ coi như hiểu rõ được đám thiếu gia. Trong quan niệm của bọn họ thì mặt mũi là thứ nhất. Hạng Đào từ nhỏ đã được Hạng gia sủng ái, không có mấy kinh nghiệm cơ sở. Đầu tiên xuất hiện bất lợi trong chốn quan trường, sau đó lại bị đả kích trong tình cảm, lại từ một người nối nghiệp trở thành kẻ bị buông tha, y đúng là không chịu nổi.
Vương Trạch Vinh bực nhất là Hạng Đào không để ý đến lợi ích của Hạng gia. Y làm như vậy sẽ có hậu quả rất nặng nề, ảnh hưởng đến mình.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ thì Tô Hành Chỉ đi vào nói:
- Bí thư, tập đoàn năng lượng Ảrập đã tới.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ là tập đoàn năng lượng Ảrập rất hứng thú với nguồn năng lượng mới của Thường Hồng, lần này phái một đoàn khảo sát rất lớn, Bí thư thị ủy cần đi cùng.
Nói thật Vương Trạch Vinh mới đầu nghe tin cũng ngạc nhiên. Tập đoàn năng lượng Ảrập muốn đầu tư vào Thường Hồng, điều này khá khó tin. Chẳng qua hắn nghe nói là thông qua quốc gia giới thiệu, Bộ Thương mại phái một Cục trưởng khu vực Tây Á cùng đi. Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy phải gặp bọn họ.
Mặc dù có chút lo lắng về chuyện Hạng gia, Vương Trạch Vinh vẫn nói:
- Đi thôi.
Gặp người nước ngoài không dễ dàng gì, người nước ngoài nói thì cần phiên dịch lại, sau đó mình nói, đối phương cũng có phiên dịch.
Cục trưởng Bộ Thương mại tên Đàm Căn Hoa, đây là người luôn tươi cười. Từ khi nhìn thấy y, Vương Trạch Vinh vẫn thấy y cười.
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến việc Hạng gia, vừa phải làm việc. Vương Trạch Vinh nói chuyện thân thiết với người nước ngoài, hai bên quan hệ rất tốt. Khi tập đoàn năng lượng Ảrập mời Vương Trạch Vinh đến nước mình khảo sát, Vương Trạch Vinh tỏ vẻ chỉ cần điều kiện thành thục nhất định sẽ đến nước bọn họ.
Lần này tập đoàn năng lượng Ảrập đến, Vương Trạch Vinh đã bố trí Đặng Diệu Hoa cùng đi, muốn cho người nước ngoài thấy thành tựu của Trung Quốc.
Thông qua tìm hiểu, Vương Trạch Vinh hiểu mục đích chủ yếu của đoàn khảo sát này là tìm hiểu tình hình Ắc quy Trung Quốc. Sự xuất hiện của nguồn năng lượng mới này không phải việc tốt với bọn họ.
Sau khi làm xong việc này, Vương Trạch Vinh vội vàng về văn phòng.
Trên đường, Tô Hành Chỉ nói:
- Bí thư Vương, vừa nãy có mấy cuộc điện thoại. Một là Phó thủ tướng Hạng gọi tới, một là phu nhân gọi, một là Hạng thiếu gia gọi. Bọn họ nghe nói ngài tiếp người nước ngoài liền nói ngài mau gọi điện về.
Vương Trạch Vinh có chút khẩn trương. Hắn nhìn xung quanh thì thấy đây không phải nơi thích hợp gọi điện.
Mấy người nhà gọi tới, Vương Trạch Vinh cảm thấy xảy ra chuyện lớn. Nghĩ đến chuyện của Hạng Đào, Vương Trạch Vinh rất lo lắng.
Đương nhiên Vương Trạch Vinh cũng biết mọi hành động, lời nói của mình đều ảnh hưởng đến người bên dưới, vì thế hắn không thể tỏ vẻ sốt ruột.
- Tôi nghỉ một chút, không gặp ai cả.
Vương Trạch Vinh vào văn phòng liền nói một câu.
Vương Trạch Vinh đầu tiên là gọi cho Hạng Nam. Hạng Nam trầm giọng nói:
- Trạch Vinh, Hạng Đào bị tai nạn xe, đang cấp cứu.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, Hạng Đào bị tai nạn xe.
Tin này chấn động rất lớn đối với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh dù nghĩ như thế nào cũng không ngờ là tình huống này. Vừa nãy hắn còn nghĩ việc Hạng Đào định đâm sau lưng Lưu gia, không ngờ y lại bị tai nạn xe? Sao lại quái lạ như vậy?
- Bố, tình huống như thế nào?
Vương Trạch Vinh có chút lo lắng về tình hình của Hạng Đào, hắn biết Hạng gia đang loạn.
- Đang cấp cứu, đầu bị thương rất nặng, không biết có cứu được không.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tình huống vụ tai nạn như thế nào ạ?
Hạng Nam nói:
- Vụ tai nạn liên hoàn trên đường cao tốc, ngoài nó thì còn có vài xe bị đâm, xác định là sự cố ngoài ý muốn. Bác nghe tin lập tức ngất đi và đang được cấp cứu.
Sao có thể như vậy? Vương Trạch Vinh giật mình. Hai bố con Hạng Thành đều xảy ra chuyện.
- Chuyện đã xảy ra, chỉ có thể cố gắng cấp cứu.
Hạng Nam nói rất bất đắc dĩ. Hôm nay đối với Hạng gia đúng là có nhiều việc. Ông thấy rất mệt mỏi. Con nãy gọi bố có việc gì?
Hóa ra Hạng Nam không biết Hạng Đào định làm gì. Vương Trạch Vinh cảm thấy việc này cần nói với ông. Hơn nữa hắn không tin đây là vụ tai nạn bình thường. Tin rằng sau khi Hạng Nam biết tình huống sẽ dễ phán đoán nguyên nhân.
Vương Trạch Vinh liền nói những gì Hạng Định cho mình biết với ông.
Hạng Nam nghe thấy tin này mà khiếp sợ, nghĩ đến việc Hạng Đào bị tai nạn, ông nghĩ đến rất nhiều việc.
- Trạch Vinh, con bây giờ là làm tốt ở Thường Hồng. Chuyện Hạng Đào con không cần lo.
Hạng Nam trầm giọng nói. Chuyện ở bên trên thì Vương Trạch Vinh không có tác dụng gì. Nghe những điều Vương Trạch Vinh nói, Hạng Nam đã suy nghĩ ra nhiều điều.
- Con có cần về thăm Hạng Đào không?
- Thường Hồng bây giờ đang là thời kỳ quan trọng, con ở lại đó làm tốt việc của mình đi.
Hạng Nam nói xong liền dập máy.
Lữ Hàm Yên lúc này gọi tới nói:
- Trạch Vinh, xảy ra chuyện rồi. Hạng Đào bị tai nạn xe, đang được cấp cứu. Bác nghe thế liền ngất đi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh vừa gọi cho bố và biết. Ý bố là bảo anh không về, em ở Bắc Kinh xem sao.
Lữ Hàm Yên nói:
- Sao lại như vậy chứ?
Vương Trạch Vinh không tiện nói gì, hắn đành phải an ủi Lữ Hàm Yên một lúc.
- Hạng Định, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh gọi cho Hạng Định. Hắn biết Hạng Định nhất định biết một chút tình hình.
Quả nhiên Hạng Định nói:
- Vương ca, em biết Hạng Đào muốn đối phó Lưu gia là do y nói trước mặt nhiều người, cũng nói y khống chế nhiều tài liệu của Lưu gia.
Ngu.
Vương Trạch Vinh không nói gì cả. Hạng Đào này dù như thế nào cũng có một thời gian làm lãnh đạo thành phố, sao không biết nghĩ chứ? Chuyện như vậy mà cũng nói loạn khắp nơi được sao?
Hạng Định nói:
- Vương ca, anh không biết. Sau khi xảy ra chuyện thì Hạng Đào ngày nào cũng uống rượu, đi với đám bạn chó chết, say rượu thì y liền nói với mọi người là sẽ cho Lưu gia đẹp mặt, còn nói muốn cho thằng Bạch Kiến Quang chết.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Chú đoán việc này có quan hệ gì với Lưu gia và Bạch gia không?
Hạng Định thở dài nói:
- Lúc đó trên đường rất hỗn loạn, nhiều xe đâm liên hoàn, nhìn qua thì là tai nạn ngoài ý muốn.
- Cảnh sát có tham gia không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Căn bản không điều tra được gì. Em đến hiện trường thì thấy rất loạn, chứng cứ mà có cũng sớm mất.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ người khác đã sớm tính toán, cho dù đi điều tra cũng không được gì.
Vương Trạch Vinh bây giờ biết cả Hạng Thành và Hạng Đào đều cấp cứu thì Hạng gia đang loạn.
Vương Trạch Vinh đập bàn. Tuy nói hắn không thân thiết gì với Hạng Đào nhưng lần này rõ ràng do hai nhà Lưu Bạch làm ra. Vương Trạch Vinh biết từ nay về sau Hạng gia sẽ là tử thù với bọn họ.
Bảo sao Hạng Nam nghe thấy việc kia liền không nói gì. Bây giờ không có chứng cứ thì anh dựa vào cái gì nói đối phương làm.
Hạng Đào xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh biết việc này rất bất lợi đối với mình. Hai nhà Lưu Bạch sao có thể để hắn là nhân vật quan trọng của Hạng gia lên chức chứ. Hai nhà này nhất định sẽ tạo nhiều chướng ngại. Hà Vi Trạch là người Bạch hệ, y đương nhiên sẽ không ngừng đả kích mình.
Chuyện càng lúc càng loạn, Vương Trạch Vinh có chút đau đầu. Hạng Đào đây là làm loạn, cho dù muốn chỉnh đối phương cũng không thể công khai nói trước nhiều người như vậy chứ? Giống như nói ra với người khác thì mình rất có mặt mũi vậy.
Hạng Đào bị tai nạn xe, Vương Trạch Vinh về cơ bản khẳng định Lưu Nhược Bình và Bạch Kiến Quang không thoát được liên quan. Hắn không ngờ Lưu Nhược Bình nhìn yếu ớt lại ra tay tàn độc như vậy.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí