Where the sacred laws of honour are once invaded, love makes the easier conquest.

Addison

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mê thị Chuyên
Số chương: 1668
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 17697 / 371
Cập nhật: 2022-04-15 16:01:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 665- 667
ãnh đạo tỉnh đã đi, công việc Thường Hồng lại trở lại quỹ đạo. Trong thời gian này chính là thử thách với cán bộ Thường Hồng, áp lực không ít. Nhiều lãnh đạo đến như vậy nếu xảy ra chuyện thì ai cũng biết hậu quả của nó. Ngay cả đám người Các Vũ Tuấn, Lưu Gia Hà cũng không dám chậm trễ trong công việc.
Theo lãnh đạo cấp trên đến, truyền thông đang không ngừng tuyên truyền về Thường Hồng, chủ yếu là thành tựu sau hơn năm xây dựng. Trên Tv không ngừng paths tin Thường Hồng sau động đất, lại phát hình ảnh của Thường Hồng bây giờ, khác nhau quá lớn. Quần chúng nhân dân cả nước thấy một Thường Hồng hoàn toàn mới.
Thường Hồng khi mới động đất thì truyền thông nước ngoài cũng đã đưa tin, cho rằng Thường Hồng là thành phố bị phá hủy hoàn toàn, muốn khôi phục nếu không có mười năm là không thể. Kết quả làm người ta phấn chấn. Thường Hồng được Trung ương, Tỉnh ủy ủng hộ, đặc biệt là Vương Trạch Vinh huy động tài chính từ mọi nguồn khiến sau hơn năm Thường Hồng đã khôi phục, đây là thành tích quá lớn.
Các truyền thông không ngừng đưa tin về Bí thư thị ủy trẻ tuổi Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh ngồi trên sô pha xem đài truyền hình Trung ương, thành phố Thường Hồng được đăng lên rõ ràng.
- Anh, Thường Hồng đẹp thật.
Lữ Hàm Yên nhìn hình ảnh trên Tv thì rất tự hào. Đây là thành phố do chồng cô lãnh đạo mà đạt được.
Tiền Thanh Phân một bên ôm cháu, một bên xem Tv. Bà rất tự hào mà nói:
- Trạch Vinh, mẹ thấy mấy hình ảnh này vẫn không đẹp bằng ngoài đời, có mấy công viên còn đẹp hơn.
Vương Đại Hải cũng rất tự hào, chẳng qua ông nghiêm túc nói:
- Con là người lãnh đạo cao nhất Thường Hồng, tuyệt đối không thể tự kiêu, công việc do mọi người làm được. Đừng nghĩ là thành tích của mình con.
- Ông này, ông nói thế nào vậy? Không có Trạch Vinh thì Thường Hồng sao xây dựng nhanh như vậy. Ông không nghe mọi người nói con mình là quan tốt sao?
Vương Đại Hải không nói gì. Nghĩ đến quan hệ không rõ ràng giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Giang kia, ông liền nhíu mày.
Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên nhìn nhau rồi cười cười, hai bố mẹ thường xuyên tranh cãi.
Khi Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân ôm cháu ra ngoài chơi, Lữ Hàm Yên ôm Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh, Tiểu Giang và Hương Băng đều bắt đầu khảo sát việc xây dựng công ty ô tô điện, đây là hạng mục sẽ thu lãi lớn. Tiểu Giang muốn em tham gia vào, em muốn nghe ý của anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này mấy người tự quyết định. Chẳng qua tham gia cổ phần thì được nhưng tốt nhất em không nên ra mặt.
- Cô cũng có ý này.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh nhìn cô.
Lữ Hàm Yên khẽ véo tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Anh nghĩ cô không biết việc của anh sao? Mọi người biết quan hệ của anh với Tiểu Giang và Hương Băng, chỉ là không nói mà thôi.
Ý của cô chính là nói với hắn, Hạng Tâm Lam đã biết việc Tiểu Giang muốn đầu tư vào hạng mục ô tô điện, lại do một tay Vương Trạch Vinh thao tác. Hạng mục lãi lớn như vậy mà không để Hạng gia tham gia vào thì đúng là có chút ý kiến.
Vương Trạch Vinh biết dựa vào năng lực của Hạng gia thì muốn biết cũng không khó:
- Bố nghĩ như thế nào?
- Còn có thể nghĩ như thế nào nữa? Chỉ cần anh không quá đáng thì bố sẽ không để ý. Ai bảo em có thể dễ dàng tha thứ cho anh?
Lữ Hàm Yên nói đến đây liền có chút buồn bã. Một người phụ nữ sao có thể muốn chồng mình có người phụ nữ khác.
Nghe Lữ Hàm Yên nói Hạng gia có ý kiến vì mình để Tiểu Giang làm hạng mục ô tô điện, Vương Trạch Vinh biết việc này không thể ăn mảnh. Hắn cảm thấy mình bây giờ có rất nhiều quan hệ với Hạng gia. Việc này hắn chỉ là muốn tạo cơ hội cho Tiểu Giang và Hương Băng, nhưng xem ra hạng mục này khiến nhiều người thèm khát.
- Hàm Yên, như vậy đi, em nói với cô là hạng mục này sẽ sát nhập với công ty ô tô của Hạng gia, lúc đó sẽ chia cổ phần là bốn sáu. Tiểu Giang giữ sáu phần, có quyền khống chế cổ phần.
Thấy Lữ Hàm Yên có chút khó hiểu, Vương Trạch Vinh nói:
- Đừng nhìn bây giờ công ty ô tô kia có lãi lớn. Nhưng khi ô tô điện xuất hiện thì sẽ càng lãi hơn.
Lữ Hàm Yên nói:
- Em liên lạc với cô rồi nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu hai bên hợp tác thì hạng mục này càng thêm có sức cạnh tranh, đối với mọi người đều có lợi.
Ở việc này Vương Trạch Vinh tin Hạng Tâm Lam sẽ hiểu rõ.
Vương Trạch Vinh bây giờ mới phát hiện theo chức vị của mình càng lúc càng cao, quan hệ với Hạng gia càng lúc càng khó cắt ngang. Bảo sao Hạng gia biết mình có phụ nữ khác mà vẫn chấp nhận.
Vương Trạch Vinh ôm chặt Lữ Hàm Yên, hắn cảm thấy mình không nên nói xin lỗi. Lữ Hàm Yên tốt như vậy, hắn biết cả đời mình có lỗi với cô. Nhưng nếu muốn hắn vứt bỏ hai người phụ nữ kia thì không thể.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và phát hiện mình không tốt. Ít nhất ở vấn đề nam nữ thì mình không phải một cán bộ lãnh đạo đủ tư cách.
- Anh thở dài gì. Em còn không thở dài nữa là.
Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
- Ngày mai anh lên Bắc Kinh đăng ký nhập học, em có đi không?
Hôm qua Trịnh Điền Lâm gọi tới nói là mai khai giảng, Lãnh đạo trung ương cũng tới nên học sinh nhất định phải đến đông đủ. Vương Trạch Vinh đã bảo thư ký đặt vé máy bay.
Lần này Lữ Hàm Yên vì vừa từ Bắc Kinh về nên không đi. Cô cười nói:
- Bắc Kinh cũng không có gì, lần này em không đi.
Vương Trạch Vinh vừa xuống máy bay, Trịnh Điền Lâm đã phái một thanh niên chờ ở cửa sân bay.
- Bí thư Vương, Chánh văn phòng Trịnh bảo tôi đến đón ngài. Tôi tên là Triệu Thanh.
Vương Trạch Vinh thấy người này có vẻ giống bảo vệ hơn, cười cười cảm ơn.
Triệu Thanh lái một chiếc xe Hồng kỳ.
- Bí thư Vương, khi ngài ở Bắc Kinh thì do tôi phục vụ ngài.
Triệu Thanh vừa lái xe vừa nói.
Vương Trạch Vinh không hề phản đối.
Ở trong xe, Trịnh Điền Lâm gọi điện tới cho Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, các thủ tục của anh tôi đã làm xong, anh chỉ cần đến báo danh là được. Tôi phải cùng Phó thủ tướng Hạng đi Châu Âu nên không thể tiếp anh. Tiểu Triệu sẽ tiếp anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cảm ơn anh.
Vương Trạch Vinh không đến nhà Hạng Nam mà tới chỗ ở của mình tại Bắc Kinh.
- Ngày mai đến đón tôi.
Vương Trạch Vinh nói với Triệu Thanh.
Triệu Thanh vâng rồi lái xe rời đi.
Vương Trạch Vinh trên đường đã thầm quan sát và xác định Triệu Thanh là bảo vệ của Hạng Nam.
Nhà thường xuyên có người quét dọn, Vương Trạch Vinh vào thấy tất cả đã chuẩn bị xong, nước nóng cũng có.
Tắm xong, Vương Trạch Vinh nghỉ ngơi một lúc rồi lái xe chạy đến nhà Hạng Nam.
Vương Trạch Vinh đến thì Hạng Tâm Lam đã sớm chờ ở đây.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, Hạng Tâm Lam nói:
- Hàm Yên đã nói với cô về hạng mục ô tô điện, cô về cơ bản đồng ý với cháu. Chẳng qua cô cho rằng ô tô điện tiêu thụ mạnh còn cần quá trình cho nên cô dự định chia công ty ô tô làm hai phần. Một bộ phận tiếp tục sản xuất ô tô, một bộ phận tiến vào công ty mới, trọng điểm nghiên cứu, phát triển ô tô điện. Cháu thấy sao?
- Ý của cô rất chính xác, ô tô điện nếu muốn mọi người chấp nhận thì cần có quá trình, thị trường hiện nay không thể bỏ.
Hạng Tâm Lam cười nói:
- Ngoài hạng mục ô tô điện, chúng ta dự định làm vài hạng mục liên quan đến Ắc quy. Sau khi chúng ta cẩn thận nghiên cứu thì cho rằng khi nguồn năng lượng mới xuất hiện, thế giới sẽ có thay đổi. Nguồn năng lượng mới này sẽ khiến phân phối lại lợi ích, sản nghiệp Hạng gia cũng sẽ điều chỉnh theo.
Ở việc kinh doanh Hạng Tâm Lam là thiên tài, Vương Trạch Vinh không giỏi bằng bà nên chỉ có thể cười cười.
Hạng Tâm Lam bây giờ có vẻ rất vui, bà rất rõ ràng tầm quan trọng của các hạng mục liên quan đến nguồn năng lượng mới.
- Trạch Vinh, cháu phải chuẩn bị về tư tưởng. Các gia tộc lớn ở Bắc Kinh đều nhìn chằm chằm vào hạng mục Ắc quy, sắp tới Thường Hồng sẽ là trọng điểm đầu tư. Cô thấy Thường Hồng không lâu nữa sẽ có rất nhiều tài chính dồn vào, giá đất nhất định tăng lên rất nhanh.
Nghe Hạng Tâm Lam nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết mình đã suy đoán tình huống còn kém. Bây giờ các gia tộc lớn ở Bắc Kinh đều nhìn vào Thường Hồng, đây không phải việc tốt. Lợi ích xuất hiện thì sẽ dẫn đến điều chỉnh quyền lực, bảo sao Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy đều muốn nhảy vào Thường Hồng. Mình phải cẩn thận suy nghĩ mới được.
Chương 766: Nơi đầy quan khí màu tím
Sáng hôm sau Triệu Thanh đến chỗ Vương Trạch Vinh. Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh đi tới trường Đảng Trung ương.
Xe vừa vào đây, Vương Trạch Vinh liền thấy tò mò về mọi thứ. Vương Trạch Vinh trước kia chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày đến được đây. Lúc còn là nhân viên bình thường ở huyện Khai Hà, tham vọng của hắn là vào trường Đảng Thị ủy học đã giỏi lắm rồi. Chỉ cần vào đó học thì chức quan sẽ có.
Đây là nơi quan chức Trung Quốc tụ tập, ở trong này tùy tiện một người đi ra đều là kẻ khống chế quyền lực lớn.
Lớp học của Vương Trạch Vinh không phải người bình thường. Lớp dành cho cán bộ lãnh đạo cao cấp thì người trong một lớp không nhiều, và đều là lãnh đạo cấp tỉnh. Bí thư thị ủy như Vương Trạch Vinh thì là cấp thấp nhất trong lớp.
Đây cũng coi như là Vương Trạch Vinh may mắn, vừa vặn có một lớp mở ra nên Trịnh Điền Lâm điền tên hắn tham gia.
- Bí thư Vương, tôi đã làm xong thủ tục.
Vương Trạch Vinh đang đứng đó quan sát tình hình thì Triệu Thanh đi tới nói với hắn.
Năng lực của Triệu Thanh rất được, làm việc, nói chuyện đều chững chạc. Vương Trạch Vinh nhìn y mà thầm than thở người như thế này thì chỉ lãnh đạo Trung ương mới được dùng. Không biết sao lại bố trí phục vụ mình.
Ở đây không có mấy người, ai cũng là lãnh đạo cao cấp nên chỉ cười cười với nhau mà thôi.
Vương Trạch Vinh mặc dù thấy được một vài lãnh đạo tỉnh đã xuất hiện trên Tv nhưng không quen ai.
Cầm lấy lịch mà Triệu Thanh đã đi nhận, Vương Trạch Vinh cẩn thận xem.
Lễ khai giảng tổ chức vào sáng mai, Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương cũng tới.
Nhìn bản danh sách, Vương Trạch Vinh thầm than lớp học có 40 người thì ngoài mình là Bí thư thị ủy ra, những người khác đều là lãnh đạo tỉnh.
Bởi vì bọn họ là lớp nghiên cứu sinh nên chủ yếu là tự học, mỗi tháng chỉ tập trung học một lần.
- Vương Trạch Vinh.
Lúc này Vương Trạch Vinh nghe thấy có người gọi, hắn xoay người thì thấy là Phó chủ tịch tỉnh Ninh Cam – Cao Thiên Nhạc. Vương Trạch Vinh biết người này, y là người Hạng hệ, lần trước gặp y ở nhà Hạng Nam.
- Chủ tịch Cao, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Vương Trạch Vinh vui vẻ vì gặp được người quen.
- Anh cũng tới đây học nghiên cứu sinh?
Cao Thiên Nhạc vui vẻ nói.
Vương Trạch Vinh bắt tay đối phương rồi nói:
- Thường Hồng phát triển cần chúng tôi không ngừng học tập, lần này tôi đến để bổ sung thêm kiến thức.
- Ha ha, nói đúng. Tôi cũng thế. Như vậy chúng ta là bạn học rồi.
Tuy nói Cao Thiên Nhạc là người Hạng hệ nhưng y cũng rất khôn khéo, vẫn hy vọng tăng cường quan hệ với trung tâm Hạng hệ. Sau khi phân tích tình hình Hạng hệ, y nhìn trúng Vương Trạch Vinh. Đáng tiếc y không có cơ hội tăng cường quan hệ với Vương Trạch Vinh. Bây giờ không ngờ lại là bạn học của Vương Trạch Vinh.
Vừa nãy khi thấy tên Vương Trạch Vinh trong danh sách, y đang định rời đi liền quyết định ở lại để tìm cách gặp Vương Trạch Vinh.
- Không ngờ trong lớp đều là lãnh đạo tỉnh, tôi không nhận ra ai cả.
Vương Trạch Vinh thở dài nói.
Cao Thiên Nhạc cười nói:
- Không sao, hầu hết tôi đều quen, đến lúc đó giới thiệu giúp anh.
Y là Phó chủ tịch tỉnh nên bình thường khi họp cũng quen không ít người, giới thiệu mọi người với Vương Trạch Vinh chẳng có gì khó. Y bây giờ vui nhất là mình học cùng lớp với Vương Trạch Vinh, như vậy mình có cơ hội tiến bộ.
Nhìn thoáng qua quan khí của Cao Thiên Nhạc, Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí của Cao Thiên Nhạc toàn màu tím.
Lúc này người đến càng lúc càng nhiều, Cao Thiên Nhạc xem ra quen nhiều người, không ngừng chào hỏi. Nhìn năng lực giao tiếp của y, Vương Trạch Vinh cũng bội phục.
Vương Trạch Vinh nhìn các mọi người thì thấy đều là người có quan khí màu tím.
- Lão Cao, anh đến sớm thế.
Một tên béo tươi cười đi đến, vừa nói vừa không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh.
- Lão Quách, anh cũng không muộn, không ngờ đến đây còn gặp anh.
Cao Thiên Nhạc thấy người này liền vui vẻ đưa tay ra bắt.
- Ha ha, không giới thiệu bạn học à.
Quách Nho Sinh cười nói với Cao Thiên Nhạc, xem ra mục đích của y cũng là muốn làm quen.
- Tôi không tin anh không nhận ra người này.
Cao Thiên Nhạc cười phá lên.
Đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh, Quách Nho Sinh cười nói:
- Anh là đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi là Quách Nho Sinh, mọi người làm quen chút.
Cao Thiên Nhạc lúc này nói với Vương Trạch Vinh:
- Quách Nho Sinh – Phó chủ tịch Nam Hải, là người rất được.
Vương Trạch Vinh vội vàng cầm tay đối phương mà nói:
- Xin Chủ tịch Quách giúp đỡ nhiều.
Tâm trạng Quách Nho Sinh lúc này rất tốt. Tv trong thời gian này không ngừng phát về Vương Trạch Vinh, vừa nãy đi đến y thấy Vương Trạch Vinh rất quen mắt.
Đến vị trí của Quách Nho Sinh, y cũng có vài cửa và hiểu tình huống của Vương Trạch Vinh. Biết bố vợ Vương Trạch Vinh là phó Thủ tướng nên Quách Nho Sinh cũng muốn tạo quan hệ.
- Sao, hôm nay tôi mời khách, mọi người đi làm vài chén rượu?
Quách Nho Sinh nói.
Cao Thiên Nhạc nói:
- Tôi thì không sao, nhưng không biết Trạch Vinh như thế nào?
Y cũng là người thông minh, cách gọi bắt đầu thay đổi.
Vương Trạch Vinh vừa nghĩ mình không có việc gì, đồng thời cũng muốn làm quen các lãnh đạo tỉnh nên cười nói:
- Như vậy tôi mời mọi người.
Quách Nho Sinh cười ha hả nói:
- Nói gì đó, lần này phải do tôi mời, lần sau đến lượt hai người. Mà mọi người đã là bạn học thì có nhiều cơ hội mà.
- Lão Quách, có gì mà vui thế?
Một người đàn ông trung niên đi tới.
- Lão Quế, cũng đi học thêm à?
Cao Thiên Nhạc thấy người nọ liền đi tới bắt tay đối phương và nói
Thấy những người này quen biết nhau, Vương Trạch Vinh biết mình đã đi vào một vòng tròn mới.
Mọi người bình thường cũng chú ý vấn đề vòng tròn, không đến cấp độ nhất định là không biết vòng tròn bên trên. Lãnh đạo tỉnh cũng có rất nhiều vòng tròn. Lần này lên Bắc Kinh học, Vương Trạch Vinh biết mình sẽ dính dáng đến vòng tròn lãnh đạo tỉnh.
- Trạch Vinh, tôi giới thiệu với anh một chút.
Cao Thiên Nhạc kéo người đó đi đến trước mặt Vương Trạch Vinh.
- Đây là Phó chủ tịch tỉnh Hải Châu – Quế Dân Thành, hai người làm quen.
- Lão Quế, đây là đồng chí Vương Trạch Vinh – Bí thư thị ủy Thường Hồng.
- Hả. Tôi đang nói sao thấy quen như vậy, ra là anh.
Quế Dân Thành vui vẻ đưa tay ra bắt tay Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh bây giờ có chút khó hiểu, mình cấp bậc thấp hơn bọn họ, sao bọn họ lại nhiệt tình với mình như vậy?
Hải Châu.
Vương Trạch Vinh đột nhiên nhớ đến Hạng Kiền là Phó bí thư Tỉnh ủy Hải Châu, không biết người này có quan hệ gì với Hạng Kiền.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của Quế Dân Thành thì thấy không nhất trí với Hạng Kiền.
Thấy thế nhưng Vương Trạch Vinh không lộ ra ngoài mặt, vẫn mỉm cười bắt tay đối phương.
Nhìn quan khí của Cao Thiên Nhạc thì thấy quan khí của đối phương không cùng hướng với Quế Dân Thành. Nhưng từ bề ngoài lại thấy hai người rất hòa hợp.
Quan khí của Quách Nho Sinh cũng không cùng hướng với bọn họ.
Thấy điều này, Vương Trạch Vinh đột nhiên hiểu thêm chút. Quan khí giữa các tỉnh không nhất trí với nhau, mọi người gặp gỡ cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Nghĩ đến Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh lại nghĩ có lẽ mình vẫn quan hệ được với Quế Dân Thành này.
- Chủ tịch Quế ở tỉnh Hải Châu, Phó bí thư Tỉnh ủy Hạng Kiền có họ với tôi.
Vương Trạch Vinh cố ý nói quan hệ này ra, hắn muốn xem vẻ mặt của Quế Dân Thành.
- Ha ha, tốt quá. Vậy chúng ta càng thân hơn.
Quế Dân Thành cười ha hả nói.
Thấy vẻ mặt Quế Dân Thành rất thân thiết, Vương Trạch Vinh biết mình còn cần học nhiều điều.
- Lão Quế, mọi người là bạn học, hôm nay tôi mời khách, cùng đi chứ?
Quách Nho Sinh cười nói với Quế Dân Thành.
- Ha ha, tôi đang không có chỗ ăn, tốt quá, tôi đương nhiên sẽ đi.
Bốn người cười cười nói nói đi ra ngoài.
Vương Trạch Vinh cũng thích cảm giác này. Cấp bậc của hắn mặc dù thấp hơn bọn họ, nhưng mọi người có thể dùng thân phận bạn học để giao lưu.
Chương 767: Quyền uy của Triệu Thanh
Sau khi cùng đi ăn cơm, Quách Nho Sinh cười nói:
- Bây giờ đi đâu ăn giờ, tôi không quá quen ở Bắc Kinh.
Mọi người nghe thấy thế liền cười cười. Thực ra mỗi tỉnh đều có chi nhánh trên tỉnh, chi nhánh này sẽ bố trí. Lần này bọn họ không mang theo thư ký, vào trường Đảng học mà mang thư ký theo thì không tốt mấy. Bây giờ mọi người muốn tìm chỗ ăn cũng có chút khó xử.
Đối với mọi người mà nói tiền không là vấn đề, ăn mấy chục ngàn không sao, cần chính là không khí. Mọi người bây giờ là bạn học cùng lớp, quan hệ này hơn bình thường nhiều.
Quế Dân Thành nói:
- Tôi gọi cho đồng chí ở chi nhánh sắp xếp.
Quách Nho Sinh cười nói:
- Đành vậy thôi, tôi bảo người bên dưới đi làm, nhất định sẽ khiến mọi người hài lòng.
Vương Trạch Vinh nhìn Triệu Thanh đứng cách đó không xa liền nói:
- Không cần phiền phức như vậy. Để tôi. Triệu Thanh, anh tìm một chỗ ăn tốt tốt ở Bắc Kinh cho chúng tôi.
Triệu Thanh nói:
- Vâng.
Nói xong y liền đi lấy xe.
Cao Thiên Nhạc nhìn Triệu Thanh rồi nói:
- Trạch Vinh, vị này là?
- Bố vợ tôi phái tới.
Vương Trạch Vinh nhỏ giọng nói.
Ồ.
Cao Thiên Nhạc nhìn Triệu Thanh với ánh mắt khác hẳn. Y đương nhiên biết Hạng Nam là Lãnh đạo trung ương, như vậy Triệu Thanh là người bình thường mới lạ.
- Lần này chúng ta đi theo Trạch Vinh.
Cao Thiên Nhạc lập tức quyết định.
Lúc này Triệu Thanh đã lái xe quay về.
Đám người Quách Nho Sinh mới đầu còn chưa hiểu tình hình, đột nhiên thấy xe Hồng Kỳ, nhất là biển số kia thì có chút kinh ngạc.
Xe Hồng Kỳ đi trước, vài xe Audi đằng sau tiến vào một khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Bên ngoài nhìn thì thấy bình thường, nhưng khi xe vào cửa thấy tình hình khác hẳn.
Vương Trạch Vinh phát hiện nơi này kiểm tra rất nghiêm ngặt, bảo vệ đều là bộ đội xuất ngũ.
Triệu Thanh chạy xe đến trước cửa liền lấy một loạt thẻ hội viên ra, tìm một chiếc thẻ kim loại rồi đưa vào máy quét.
Nhân viên bảo vệ kiểm tra thẻ rồi cung kính nói:
- Mời vào.
- Ha ha, anh có không ít thẻ hội viên nhỉ?
Vương Trạch Vinh cười nói.
- Đều là đi theo lãnh đạo nên được người ta tặng.
Xe dừng lại, Quế Dân Thành thở dài nói:
- Tôi chưa từng đến đây, tuy nghe nói nhưng chưa có cơ hội vào.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Ở đây rất nổi tiếng sao?
Thấy vẻ mặt Quế Dân Thành, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu. Quế Dân Thành là Phó chủ tịch tỉnh chẳng lẽ không thể vào?
Cao Thiên Nhạc cười nói:
- Anh dẫn chúng tôi đến đây mà không biết tình hình nơi này sao?
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thấy nơi này không có gì khác các nơi khác.
Quách Nho Sinh nói:
- Không hổ là Dao Trì.
Cao Thiên Nhạc nói:
- Dao Trì này nghe nói người tới đều là nhân vật quyền quý, một thẻ phải mất 10 triệu để mua, tuy giá cao nhưng không ít người muốn có cũng không được. Tôi cũng không thể có thẻ này.
Có lẽ thẻ của Triệu Thanh rất đặc biệt nên Vương Trạch Vinh phát hiện người thấy bọn họ trên đường đều rất cung kính. Một người trông như phụ trách còn dẫn bọn họ vào căn phòng sang trọng.
Đám người Cao Thiên Nhạc có mang lái xe, Triệu Thanh bố trí một bàn ở phòng bên rồi dẫn mấy lái xe sang đó.
Cao Thiên Nhạc cười nói:
- Triệu Thanh rất được.
- Nghe nói ăn cơm ở đây còn có ngôi sao ngồi cùng. Một lần ăn cùng giá từ 50 đến 500 ngàn.
Quế Dân Thành vừa cười vừa nói.
Y vừa nói xong thì thấy phụ trách vừa nãy dẫn mấy cô gái rất xinh đẹp đi vào.
- Thưa quý khách, có hài lòng với mấy cô này không?
Mấy cô gái khá rụt rè.
- Được, rất được.
Cao Thiên Nhạc vui vẻ nói.
- Ha ha, thất tiên nữ.
Cao Thiên Nhạc cười phá lên. Là lãnh đạo cấp tỉnh mà vừa vào đây mọi người đã lộ vẻ háo sắc.
Cao Thiên Nhạc lén quan sát Vương Trạch Vinh, vẻ mặt này là y cố làm ra. Khó khăn lắm mới tạo quan hệ được với Vương Trạch Vinh, y hy vọng hòa hợp với đối phương.
Thấy Cao Thiên Nhạc như vậy, Vương Trạch Vinh không nói gì. Theo Vương Trạch Vinh thấy thì mấy cô gái này kém Lưu Băng Tinh nhiều, hắn không quá để ý.
Có mấy cô gái xinh đẹp ngồi tiếp khiến không khí đẩy lên, Quế Dân Thành cũng nói nhiều hơn, Quách Nho Sinh cũng vậy.
Vương Trạch Vinh không mấy khi xem ca nhạc nên không biết mấy cô này có nổi tiếng không. Thấy mấy người nói chuyện, hắn chỉ cười cười góp vui.
- Trạch Vinh, anh không biết bảy cô gái này rất nổi tiếng sao?
Cao Thiên Nhạc cười ha hả nói với Vương Trạch Vinh. Tuy nói mấy cô gái này cũng được nhưng đối với y mà nói thì không quan trọng bằng Vương Trạch Vinh.
Một cô gái ngồi cạnh Vương Trạch Vinh cười nói:
- Bây giờ có thanh niên không nhận ra chúng ta đó.
Vương Trạch Vinh nhíu mày nói:
- Thanh niên chẳng lẽ phải biết các cô?
Quế Dân Thành cười ha hả nói:
- Trạch Vinh, anh đúng là khác người, ngay cả mấy lão đồng chí như chúng tôi cũng nhận ra, anh lại không biết. Thất tiên nữ Ảnh Đàn rất nổi tiếng đó.
Cao Thiên Nhạc cười nói:
- Thất tiên nữ cùng với Lưu Băng Tinh đều có số lượng fan đông đảo. Đáng tiếc vẫn chưa được thấy Lưu Băng Tinh, nghe nói cô ta rất ít xuất hiện trước mặt mọi người.
Một cô gái ghen tị nói:
- Cũng như nhau thôi, chẳng qua bị người bao.
Cao Thiên Nhạc có chút tò mò nói:
- Ai bao cô ta?
- Hừ, nghe nói có thể là Hạng Định.
Nghe thấy thế Cao Thiên Nhạc liền cười hì hì nhìn Vương Trạch Vinh không nói nữa.
Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu, làng giải trí là như vậy, không có việc gì cũng phải làm cho có chuyện.
- Sao thế, hôm nay sao không bố trí Thất tiên nữ tiếp tôi, ông không để yên đâu đó.
Một âm thanh vang lên trước cửa phòng.
Vương Trạch Vinh không quan trọng việc Thất tiên nữ tiếp mình hay không, nhưng đây là mặt mũi. Hắn muốn xem ý kiến của mọi người.
Tranh cãi vài câu, cửa phòng Vương Trạch Vinh bị đẩy ra, mấy tên thanh niên thở hổn hển xông vào.
- Hoàng thiếu gia, có việc gì bàn lại mà.
Một người đàn ông trung niên cười cười đi vào.
Chỉ vào bảy cô gái, tên thanh niên nói:
- Mau bảo các cô ấy đến phòng tôi.
Đám người Cao Thiên Nhạc không ngờ lại xảy ra chuyện này, cả bọn đều ngẩn ra.
- Làm cái gì thế?
Triệu Thanh nghe thấy tiếng động liền đứng lên quát với đám thanh niên.
- Thằng ranh, tránh sang bên, cẩn thận tao giết mày.
Tên thanh niên trừng mắt nhìn Triệu Thanh rồi nói với người đàn ông trung niên:
- Có nghe thấy không, mau bố trí.
Người đàn ông trung niên nghĩ đến thẻ của Triệu Thanh liền có chút khó xử. Với thẻ của Triệu Thanh thì y không dám đắc tội.
- Các người là ai, biết cái gì là quy củ không?
Hôm nay Quách Nho Sinh mời khách mà xảy ra chuyện này, y thấy mình rất mất mặt.
- Ông không cần biết mày là ai, ở Bắc Kinh này tao quyết định.
Thanh niên lớn tiếng nói.
Nghe thấy thế, Quách Nho Sinh không nói gì nữa. Y mặc dù là lãnh đạo tỉnh nhưng ở Bắc Kinh lại không là gì. Vì mấy người phụ nữ mà đắc tội với một người không rõ lai lịch thì không tốt.
Quế Dân Thành cũng có suy nghĩ như vậy nên đứng đó hỏi:
- Anh là?
Người đàn ông trung niên đi tới bên cạnh Quế Dân Thành rồi nói:
- Đây là Hoàng thiếu gia, Hoàng gia Bắc Kinh.
Vương Trạch Vinh nghe thấy là Hoàng gia liền rất bình tĩnh. Hắn cũng có mâu thuẫn với Hoàng gia, việc này mà nhân nhượng thì người khác còn nghĩ Hạng gia sợ Hoàng gia.
- Đuổi chúng đi.
Vương Trạch Vinh trầm giọng nói với người đàn ông trung niên, sau đó ngồi xuống.
- Nghe thấy không, mời các người ra ngoài.
Triệu Thanh lớn tiếng nói.
- Mẹ nó chứ, gặp đối thủ rồi.
Tên Hoàng thiếu gia cười cười với mọi người:
- Đánh cho tao, tao xem ai dám đấu với tao.
Mấy tên thanh niên cười phá lên lao vào Vương Trạch Vinh.
Đúng lúc này cả phòng trở nên yên tĩnh, mọi người nhìn chằm chằm vào Triệu Thanh.
Không biết lúc nào trong tay Triệu Thanh xuất hiện khẩu súng, nòng súng trực tiếp nhằm vào Hoàng thiếu gia.
Y lạnh lùng nói:
- Các người tiến thêm bước nữa là phản quốc, tôi có thể lập tức bắn chết.
Việc này có quan hệ với phản quốc?
Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng, xem ra Triệu Thanh cũng là nhân vật cao cấp, còn có thể khiến người ta gánh tội lớn như vậy.
- Các người là?
Hoàng thiếu gia lúc này mới nhìn kỹ đám Vương Trạch Vinh. Y nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trên ghế vì thấy đây là người cầm đầu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi nói rồi, mời các người ra ngay.
Vương Trạch Vinh không sợ gì Hoàng thiếu gia này.
Nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn Triệu Thanh, Hoàng thiếu gia coi như hiểu mình không nên tùy tiện trêu một người có thể gán tội phản quốc cho mình.
- Sao còn không đi?
Triệu Thanh trầm giọng nói.
- Ha ha, hôm nay coi như gặp người độc hơn, để lại tên đi.
Hoàng thiếu gia nhìn Vương Trạch Vinh.
- Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nói.
- Mẹ nó chứ.
Nghe thấy tên Vương Trạch Vinh, Hoàng thiếu gia đương nhiên hiểu người đó là ai. Y vội vàng chào Vương Trạch Vinh rồi đi ra ngoài.
Quan Khí Quan Khí - Hồng Mông Thụ Quan Khí