Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 987: Suy Nghĩ Về Quảng Cáo Kinh Điển
ước thứ hai, chính là lựa chọn hình thức quảng cáo. Tôi không đồng ý hình thức quảng cáo mà hai vị vừa nêu ra.
Lưu Vĩ Hồng nói tiếp, từ ngữ rất thẳng thắn. Đối phương có phải đã bị thuyết phục, chấp nhận ý kiến của mình hay không, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể đọc được trong mắt Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần. Giờ tất nhiên phải làm ra vẻ “giáo sư” một chút.
Vả lại, rất nhiều đại giáo sư giả thần giả thánh đều có bản lĩnh lừa dối rất cao.
Trước khi tái sinh, Bí thư Lưu còn không biết rằng mình có tài năng lừa dối thiên phú. Kiếp trước, nếu không phải nhà họ Lưu suy bại quá nhanh, Bí thư Lưu chắc chắn cũng không đến mức nghèo túng như thế.
Đạt đến trình độ này, anh càng trêu chọc đối phương đến không đáng một xu, thì người ta càng xem anh như thần thánh.
Quả nhiên, Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần liền bày ra vẻ khiêm tốn học hỏi, liên tục gật đầu, chăm chú lắng nghe Bí thư Lưu dạy bảo. Chuyện này cũng liên quan đến việc du học của hai người. Bản chất hệ thống và hình thức suy nghĩ của phương Tây và Trung Hoa cơ bản khác nhau. Bọn họ rất thẳng thắn, chỉ cần anh nói hợp lý thì người khác sẽ tin phục.
Ở nước ta từ xưa, các ví dụ như vậy cũng không ít. Nổi tiếng nhất là thời Xuân Thu Chiến Quốc, đó là thời đại hoàng kim của những kẻ khua môi múa mép, chỉ cần thông thạo kinh thư, biết ăn nói, sẽ không sợ va đầu vào đá. Trong đó Tô Tần và Trương Nghi là hai nhân tài kiệt xuất. Hai người dựa vào tài ăn nói, một người giữ ấn Tướng quốc sáu nước, một ở Tần hơn mười năm, đều ở địa vị cao nhất, phú quý vinh hoa. Nhưng thời đại thay đổi, “công phu mồm mép” đã không còn uy phong nữa.
Bí thư Lưu lúc này xem như là gặp được đúng người.
- Bất kỳ trường đào tạo nào cũng không thể vừa mới lên mà đã có mặt khắp mọi nơi. Như vậy sẽ phải hao tốn rất nhiều tiền. Giai đoạn đầu tiêu phí nhiều tiền, đến giai đoạn nghiên cứu phát triển và mở rộng sản xuất, tài chính sẽ phải giảm bớt tương ứng, thậm chí còn có lúc thiếu vốn. Có những chuyện nhất định chúng ta phải chuẩn bị tinh thần, là sau khi đưa sản phẩm vào thị trường, sẽ nhanh chóng gặp phải đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Vì sản phẩm của chúng ta rất dễ cho người khác bắt chước, không có cửa chặn kỹ thuật. Dù được bảo hộ độc quyền, cũng khó ngăn cản các công ty làm theo. Một công ty muốn sinh tồn lâu dài, không phải không có đối thủ cạnh tranh mà luôn luôn đi trước đối thủ một bước. Để dự phòng cho tình huống này, chúng ta phải chuẩn bị quỹ đầy đủ. Nhất là quỹ nghiên cứu phát triển, tuyệt đối phải đảm bảo ưu tiên. Sản phẩm điện tử thật sự đổi mới rất nhanh, nếu lực lượng nghiên cứu phát triển không đủ, nhất định sẽ là một đòn trí mạng cho công ty. Khi sản phẩm chúng ta còn chưa có khả năng bao trùm cả nước, chẳng phân biệt được thị trường trọng điểm và thị trường tiềm năng, lãng phí tiền là nguyên nhân khiến chúng ta chậm chân hơn đối thủ cạnh tranh. Điểm này, hai vị suy xét chưa chu toàn.
Lưu Vĩ Hồng thao thao bất tuyệt giáo huấn hai vị du học về kia.
Vương Thiện cười nói:
- Lưu Nhị, nói rất có lý, khó trách cậu còn nhỏ vậy đã có thể làm Bí thư Thị ủy, chuẩn bị tốt mọi chuyện lung tung rối rắm này, quả nhiên thật sự có tài.
Trịnh Hiểu Yến giương đôi mi đen thẫm lên. Cô rất hiểu Vương Thiện, anh ta ít khi thừa nhận ai. Nói như vậy, Vương Thiện rất ít khen người khá. Người này luôn nói nghĩa khí nhưng cũng rất kiêu ngạo.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Thì đó, cái này gọi là cùng người không cùng mệnh. Anh có thể suốt ngày chơi bời lêu lỏng, còn tôi thì mệt chết.
Vương Thiện cười ha ha nói:
- Hay cho câu cùng người không cùng mệnh. Tôi tình nguyện làm người ngu, không làm người thông minh đâu. Được rồi, cậu nói tiếp đi, tôi nghe đây, rất có ý nghĩa mà.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần cũng vội thúc giục:
- Bí thư Lưu, xin anh tiếp tục chỉ điểm, chúng tôi chăm chú lắng nghe.
- Được, sau khi xác định được hình thức quảng cáo trọng điểm, hiện giờ chúng ta cần xác định, tỉnh nào, thành phố nào là thị trường trọng điểm đầu tiên của chúng ta.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng dừng lại, mắt nhìn Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần với vẻ hỏi ý.
Tăng Văn Mệnh trầm ngâm nói:
- Kế hoạch của chúng ta là cung cấp đĩa VCD cho thị trường, giá từ 5000 trở lên, trước mắt giá như vậy là rất cao. Tôi cho rằng phải xét đến nhân tố địa phương. Thị trường trọng điểm đầu tiên hẳn là nhắm vào ba thành phố trực thuộc trung ương và vài tỉnh có kinh tế phát triển vùng địa khu duyên hải.
- Hoàn toàn chính xác!
Lưu Vĩ Hồng lập tức khẳng định.
Năm nghìn đã là tổng thu nhập cả năm của một đôi vợ chồng công nhân bình thường. Các thành phố nhỏ rất khó tiêu thụ. Đặt thị trường trọng điểm ở những khu vực trên là đương nhiên.
- Tuy VCD nhất định sẽ đi vào từng gia đình, nhưng những người đầu tiên mua VCD chủ yếu vẫn là những nơi kinh doanh. Đem ứng dụng VCD vào các dự án giải trí, làm thế nào để tạo nên một cuộc cách mạng thay đổi. Những nơi đó phải là những tỉnh thành có kinh tế phát triển. Xác định thị trường trọng điểm, quảng cáo có thể chia làm hai phần. Phần đầu tiên là làm một tiết mục quảng cáo trong giờ vàng của Đài truyền hình trung ương. Phần thứ hai là quảng cáo mở rộng trên truyền thông các tỉnh thành. Hai phần có thể đồng thời tiến hành, nhưng trọng điểm nội dung quảng cáo phải khác nhau. Quảng cáo ở Đài truyền hình Trung ương chủ yếu là tuyên truyền thương hiệu. Phần này không cần phải tuyên truyền VCD, chỉ nhắc đến thương hiệu. Đơn giản là lặp lại…
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng không khỏi đến hai trường hợp quảng cáo lớn trong kiếp sau. Một là Tiêu Vương trên đài truyền hình Trug ương. Những việc này, trong trí nhớ Lưu Vĩ Hồng, đã gây ra cơn chấn động rất lớn. Đoạt huy chương Tiêu Vương lần thứ nhất dường như là một nhà máy rượu ở một tỉnh duyên hải. Đó vốn chỉ là một nhà máy rượu cấp huyện quy mô rất nhỏ, giá trị sản lượng hàng năm chỉ khoảng mười triệu tệ, lại dùng hơn ba mươi triệu để đoạt được quảng cáo tiêu vương trên Đài Truyền hình Trung ương. Tiếp sau đó là lượng tiêu thụ điên cuồng tăng vọt, gấp cả trăm lần trước đây. Đây vốn là cơ hội vô cùng tốt, nhưng nội lực của nhà máy rượu không đủ, đối mặt với các đơn hàng tới tấp và lượng tiêu thụ tăng vọt, sau đó cũng quản lý không nổi, rối loạn cả trận tuyến, nên chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rồi tan biến mất. Nhưng qua đó có thể thấy được lực ảnh hưởng của Tiêu vương trên đài truyền hình.
Giai đoạn hiện nay, số lượng quảng cáo truyền thông rất ít, mới vừa bắt đầu cho giai đoạn nóng sốt của kiếp sau. Không gì sánh kịp lực ảnh hưởng và quảng bá của quảng cáo truyền thông trên đài truyền hình trung ương, chiếu xen vào những tiết mục có rating cao nhất, cho đông đảo người dân biết tới.
Làm một tiết mục quảng cáo thương hiệu trong Đài truyền hình trung ương, có thể thấy được hiệu quả to lớn.
Hiện tại, Đài truyền hình trung ương vẫn chưa phát động Tiêu Vương, nếu muốn quảng cáo trong giờ vàng, chi phí hẳn là không đến ba mươi triệu.
Còn trường hợp quảng cáo thứ hai là đồ điện Matsushita Nhật Bản. Trong mấy năm nay, đồ điện Matsushita bắt đầu tiến hành quảng cáo rộng khắp trong nước, nhưng lời lẽ quảng cáo của họ vô cùng đơn giản, thậm chí còn biên thành nhạc thiếu nhi, đơn giản dễ nhớ, nội dung lại không rườm rà, khiến người ta nhớ kỹ thương hiệu Matsushita.
Nhiều năm sau, các quản lý cao cấp trong công ty đồ điện Matsushita tiết lộ bí quyết quảng cáo của mình chính là làm cho thiếu nhi xem. Mấy cô cậu nhóc đó, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy đồ điện Matsushita trên TV, nghe được nhạc hiệu đồ điện Matsushita như nhạc thiếu nhi. Mấy chữ “đồ điện Panasonic Matsushita” này xâm nhập vào óc, rốt cuộc khó thể xóa nhòa. Và lúc đồ điện Matsushita đường đường chính chính chính tiến vào thị trường nước ta với quy mô lớn, các cô cậu nhóc năm đó đã trưởng thành, chuẩn bị đi làm, kết hôn, đang lúc mua sắm đồ điện, tất nhiên phải chọn đồ điện Matsushita.
Sự thật chứng minh, chiến lược thương hiệu Matsushita vô cùng thành công, vô tình ảnh hưởng đến cả một thế hệ trên thế giới.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy có thể tham khảo cả hai trường hợp quảng cáo này. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng còn muốn tiến thêm một bước, mỉm cười nói với Vương Thiện:
- Vương Thiện, một đoạn quảng cáo trong giờ vàng của Đài truyền hình Trung ương có thể ký hợp đồng ba năm không?
Bí thư Lưu chính là muốn giật lấy danh hiệu Tiêu Vương. Nếu không có Lưu Vĩ Hồng dùng gậy chặn đường, ở thế giới song song kia, năm nay sẽ có người giành danh hiệu này mất.
Vương Thiện nhíu mày nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ, để tôi hỏi lạ. Nhưng một năm thì chắc không thành vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng g
- Được, vậy anh đi hỏi đi. Nếu không ký được ba năm, thì hai năm cũng tốt.
- Ừ.
Vương Thiện gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng lập tức chuyển sang Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần, nói:
- Bên Đài Truyền hình trung ương, chủ yếu là làm thương hiệu, còn quảng cáo ở địa phương, chủ yếu là nói rõ công năng của VCD. Chúng ta cần thành lập một ban chuyên đối ngoại, quan hệ xã hội, để họ làm phương án quảng cáo hoàn chỉnh. Ban quan hệ xã hội được thành lập, cũng là một bộ phận không thể thiếu trong một công ty lớn, quan trọng ngang hàng với ban nghiên cứu phát triển sản xuất. Chúng ta trước hết phải xác định thị trường trọng điểm, còn các thị trường thứ hai không cần chúng ta phải làm, người đến sau, muốn bắt chước sẽ làm thay cho chúng ta. Chuyện chúng ta cần làm là duy trì địa vị thương hiệu lớn nhất. Bọn họ dựa vào chúng ta đi mở thị trường, chúng ta cũng dựa vào họ gia tăng thị trường. Muốn chiếm lợi hết thì khó mà làm được.
Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần liên tục gật đầu, nói tự đáy lòng:
- Tầm nhìn của Bí thư Lưu thật quá lâu dài.
Hiện giờ họ toàn tâm toàn ý muốn muốn sản xuất đĩa VCD ra thị trường, rất muốn tận mắt nhìn thấy đĩa VCD tạo thành một cơn gió lốc trên thị trường điện gia dụng. Những chuyện khác, chỉ suy nghĩ tương đối đơn giản thôi.
Không phải Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần trong lĩnh vực quản lý công ty kinh doanh và doanh tiêu trên thị trường này không bằng Lưu Vĩ Hồng, mà mấu chốt là Lưu Vĩ Hồng có trí nhớ của kiếp sau, hơn nữa, hắn lại phân tích kinh nghiệm từ tiên phong thành “tiên liệt” của tập đoàn Thiên Yến. Từ đó, khi tập đoàn Thiên Yến bắt tay vào làm, không khỏi kinh hồn bạt vía.
Ngay cả kế hoạch do mình lập ra, nhìn qua thì rất hoàn mỹ, không sứt mẻ, nhưng thực tế lại có trăm ngàn chỗ hở.
- Hoàn thành những công tác này, chúng ta thật sự có thể tìm cách đưa ra thị trường.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi nói.
biglove
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia