What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Hãm Bính
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1356
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3589 / 61
Cập nhật: 2015-11-17 20:54:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 678: Nổi Đóa
gồi trong phòng họp nhỏ của thành ủy, tâm trạng Vương Thụ Quốc rất buồn bực.
Hội nghị thường vụ thành ủy mở rộng này trên thực tế cũng không nhiều, chỉ có mấy người. Vương Thụ Quốc trên danh nghĩa là thành phần mở rộng, bởi vì hắn là Phó Chủ tịch thành phố phân quản sản nghiệp nhiên liệu, hội nghị này thảo luận về việc xử lý trách nhiệm sự cổ mỏ bảy hai nên hắn phải tham gia. Trên thực tế, chính là tới để chuẩn bị nhận hình phạt.
Trong hội nghị thường vụ, hắn xếp hạng cuối cùng, một Phó Chủ tịch thành phố không ở trong thường vụ, có thể có nói cái gì?
Nhưng buồn bực là buồn bực, Vương Thụ Quốc vẫn phải tới hội trường rất sớm.
Hội nghị thường vụ lần trước đã thông qua báo cáo do tiểu tổ điều tra, sau đó báo lên cho Địa ủy và cơ quan hành chính. Mặc dù hiện tại Địa ủy và cơ quan hành chính chưa có ý kiến phúc đáp chính thức, bất quá cũng có thể xem là chấp nhận. Nói như vậy vì kết luận điều tra như vậy, đảng ủy cấp trên sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nói cách khác, chuyện kỷ luật là đã định, Vương Thụ Quốc hắn đã trở thành “Dê đợi làm thịt”, đợi đến kết quả xử phạt. Có thể thấy được là kết quả xử phạt này sẽ không nhẹ.
Sau khi tiểu tổ diều tra thành lập, Vương Thụ Quốc cũng có tiến hành chút hoạt động, bao gồm tự mình tới cửa bái phỏng Tổ trưởng tiểu tổ điều tra, Phó bí thư thành ủy Lưu Khánh Long. Hắn và Lưu Khánh Long không có giao tình quá sâu, quan hệ chỉ có thể nói là bình thường. Nhưng chuyện “Khẩn cấp”, tự nhiên cũng không kịp nghĩ quá nhiều. Bề ngoài Lưu Khánh Long rất khách khí, nhắc lại sẽ lấy sự thật làm căn cứ, khách quan công chính tiến hành điều tra sự cố. Song Vương Thụ Quốc trước khi đi, Lưu Khánh Long lại cầm chút rượu, thuốc đáp lễ cho hắn, coi như là trả lại số quà mà hắn đem tới cửa.
Vương Thụ Quốc cũng biết, Lưu Khánh Long không có tính toán hạ thủ lưu tình.
Quả nhiên, kết luận điều tra là bởi vì thiếu trách nhiệm gây mất.
Vào ngày hôm qua, thông qua một số con đường, Vương Thụ Quốc đã nghe được tin tức, thành ủy đã bước đầu định ra hình phạt đối với hắn là cảnh cáo nghiêm trọng đảng cộng thêm xử phạt hành chính ghi nhớ lỗi nặng.
Nghe được tin tức như thế, cảm giác buồn bực trong lòng Vương Thụ Quốc cũng không cần phải nói. Tham gia công tác hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn bị xử phạt nặng như vậy, trước kia ngay cả xử phạt cảnh cáo cũng chưa từng bị qua. Không nghĩ tới làm Phó Chủ tịch thành phố lại bị cảnh cáo đảng cộng thêm vào xử phạt nặng bên hành chính.
Bất quá lần này, Vương Thụ Quốc không đi hoạt động thêm.
Hắn biết rõ, hoạt động cũng sẽ không có hiệu quả. Người ta không phải là hướng về phía hắn mà là hướng về phía Lưu Vĩ Hồng. Nếu như xử phạt hắn quá nhẹ, trên căn bản coi như Lưu Vĩ Hồng không có chuyện gì. Xử phạt cho tới bây giờ cũng là càng đi lên càng nhẹ.
Theo tin tức kia phân tích, thành ủy có thể tính toán cảnh cáo đảng và xử phạt ghi nhớ bên chính quyền với Lưu Vĩ Hồng. Tương đối mà nói, xử phạt này cũng đã rất nặng rồi, so sánh với Vương Thụ Quốc thì ảnh hưởng còn lớn hơn. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng còn quá trẻ, không gian bay lên rất lớn, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng nằm trong danh sách đại biểu đại hội đảng toàn quốc. Nếu như quyết định xử phạt này được thông qua, tư cách đại biểu của Lưu Vĩ Hồng coi như đã ngâm nước nóng.
Mới vừa cảnh cáo đảng, thêm vào xử phạt ghi nhớ bên hành chính, ngươi có tư cách gì đại biểu cho đảng viên thành phố Hạo Dương ngông nghênh ngồi trong đại hội đảng toàn quốc?
Lần này, coi như hắn đành thành thật làm “Cá trong chậu”.
Vương Thụ Quốc vừa hút thuốc lá vừa rầu rĩ.
Thật là không hiểu nổi, Lưu Vĩ Hồng thường ngày mạnh như vậy thế, làm sao chân chính gặp phải chuyện lớn đã đến lúc sát nút mà vẫn án binh bất động. Biểu hiện hệt như cá nằm trên thới mặc tình cho người ta chém giết.
Nhân viên tham dự hội nghị lục tục đi vào hội trường, Vương Thụ Quốc liền thay đổi sắc mặt thành tươi cười, chào hỏi mọi người. Vương Thụ Quốc cho dù thế nào vẫn phải giữ thể diện, không để cho người ta xem thường.
Những thường vụ khác cũng đều giữ trên mặt nụ cười, nhìn không ra bao nhiêu thần sắc hả hê. Nói trắng ra là, chuyện này là so đấu giữa Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng, không quan hệ bao nhiêu đến mọi người.
Đại thần triệt nhau, người bên đường chỉ đứng xem náo nhiệt, không biết nặng nhẹ xen vào sẽ bị ngộ thương.
Nhìn qua, không khí phòng họp coi như hài hòa.
Lúc Chu Bằng Cử đi vào hội trường cũng mang theo nụ cười, gật đầu chào hỏi mọi người xung quanh, ra vẻ khí định thần nhàn, ánh mắt nhìn qua Vương Thụ Quốc lóe lên một tia trào phúng rõ ràng.
Vương Thụ Quốc âm thầm cắn răng, khẽ nghiêng đầu coi như không thấy.
Bây giờ đến phiên Chu Bằng Cử ngươi đi đắc ý sao.
Không có biện pháp, ai kêu lão Vương ta vận khí không tốt đây?
Lưu Khánh Long, Cổ Kiến Hiên trước sau vào hội trường. Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng sóng vai đi vào phòng họp, sắc mặt của hai vị lãnh đạo cao nhất nhìn qua rất bình thản, giống như là tới tham gia một hội nghị thường vụ bình thường.
Đi tới trước bàn hội nghị, Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng còn mời nhau một câu khách khí rồi mới chia ra ngồi xuống.
Ánh mắt Chu Bằng Cử lại vừa như vô tình xẹt qua trên mặt Lưu Vĩ Hồng, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Giả bộ!
Ngươi tiếp tục giả vờ!
Xem ngươi có thể giả bộ tới khi nào.
Tin tức mà Chu Bằng Cử nghe được còn rộng hơn rất nhiều so với Vương Thụ Quốc. Nghe nói địa ủy mặc dù còn chưa chính thức bắt đầu nghiên cứu hình thức xử phạt các cán bộ qua sự cố vừa rồi nhưng đã tiến hành trao đổi với cấp dưới. Nguyên tưởng rằng Chu Kiến Quốc sẽ trợ giúp Lưu Vĩ Hồng lật ngược kết quả điều tra của thành phố Hạo Dương, nhưng trên thực tế, căn cứ vào tin tức mà Chu Bằng Cử lấy được thì Chu Kiến Quốc không lên tiếng, chấp nhận kết luận điều tra của thành phố Hạo Dương..
Xem ra Chu Kiến Quốc cũng rất tỉnh táo, không đi làm chuyện “Giãy dụa”vô vị.
Sự thật đều bày ra đó, quan hệ giữa Chu Kiến Quốc ngươi và Lưu Vĩ Hồng có khá hơn cũng không thể bao che.
Kẻ càn rỡ ngang ngược vẫn ép cho Chu Bằng Cử hắn thở không nổi, cuối cùng cũng ăn phải trái đắng. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Chu Bằng Cử nhịn không được tràn đầy vui sướng.
Có thể thấy qua lần này, uy vọng của Tống Hiểu Vệ đã hoàn toàn tạo dựng, Lưu Vĩ Hồng không khỏi biến thành trò cười. Một khi uy phong của Lưu Vĩ Hồng không còn, Chu Bằng Cử hắn được Tống Hiểu Vệ toàn lực ủng hộ nhất định có thể khôi phục vinh quang, một lần nữa trở thành thường vụ Phó Chủ tịch thành phố cường thế vô cùng. Đến lúc đó nhìn xem một vài tên nhanh chóng dựa vào Lưu Vĩ Hồng nhìn Chu Phó Chủ tịch thành phố hắn sẽ ra sao!
Bộ dáng bọn chúng lúc đó, chỉ e là còn khó coi hơn cả Vương Thụ Quốc hiện giờ
Chu Bằng Cử nghĩ tới đây, cơ hồ muốn cười ra tiếng.
Bình thường thì hắn cũng không phải quá nông cân như vậy, chỉ là mấy tháng gần đây thật sự bị Lưu Vĩ Hồng “Bức bách” quá đáng, từng bước bại lui, ngay cả mấy lãnh địa vốn có của mình cũng giữ không được nên cực kỳ căng thẳng, bây giờ có hy vọng trở mình hỏi làm sao không vui mừng.
- Các đồng chí......
Tống Hiểu Vệ nhìn quanh hội trường, chậm rãi mở miệng, giọng nói bất giác tăng thêm mấy phần uy nghiêm, so sánh với hình tượng Bí thư thành ủy hòa nhã bình thường thì tăng thêm mấy phần uy áp.
Dĩ nhiên, có lẽ chẳng qua là trong lòng mọi người nghĩ vậy.
- Hôm nay triển khai hội nghị thường vụ mở rộng này là để bàn bạc một vài công việc xử lý tiếp theo của sự cố mỏ bảy hai. Sau khi phát sinh sự cố, thành phố đã lập tức thành lập tiểu tổ đặc biệt điều tra nguyên nhân sự cố do Khánh Long bí thư cầm đầu. Căn cứ vào công tác kỹ lưỡng của tổ điều tra đã kết luận là do thiếu trách nhiệm về công tác an toàn. Người phụ trách của mỏ than Hồng Kỳ và nhân viên kỹ thuật vào lúc điều chỉnh thiết bị mới nhập khẩu từ Nga về đã không tiến hành kiểm tra an toàn, đối với địa điểm chưa rõ ràng về kết cấu địa chất đã tùy tiện thi công, kết quả dẫn đến sự cố thấm nước làm sáu công nhân bất hạnh bỏ mạng, tạo thành tổn thất kinh tế tới trên trăm vạn. Các đồng chí, đây là một bài học sâu sắc.
Nói tới đây, Tống Hiểu Vệ ngừng lại một chút, thở dài thật sâu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Các cán bộ tham dự hội nghị cũng ngồi thẳng người, nụ cười trên mặt đã sớm thu vào, vẻ mặt cũng trở nên hết sức trầm trọng.
- Nếu như mỗi cán bộ chúng ta, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo bình thường nếu không quan liêu, coi trọng an toàn sản xuất, bám sát cơ sở kiểm tra thì đã hoàn toàn có thể tránh được. Sau sự cố đã làm lộ ra một sự thật là công tác an toàn của mỏ than Hồng Kỳ rất sơ sài. Lãnh đạo mỏ và nhân viên quản lý đều có thói quen quan liêu, bình thường cao cao tại thường, cái gọi là an toàn sản xuất chỉ là câu cửa miệng, chưa từng được triển khai! Sự cố phát sinh ở khu vực số ba vốn có điều kiện địa chất tương đối phức tạp. Tình huống này, đồng chí chịu trách nhiệm của mỏ than Hồng Kỳ, không thể nào không biết, nhưng khi điều chỉnh thiết bị mới lại không hề bố trí biện pháp phòng hộ nào, bởi vậy có thể thấy an toàn sản xuất đối với bọn họ chỉ là một câu khẩu hiệu thôi. Nghiêm khắc mà nói, đây là một biểu hiện của việc thiếu tinh thần trách nhiệm, là coi thường tính mạng và tài sản nhân dân!
Tống Hiểu Vệ vừa nói, thanh âm càng sắc nhọn, ngón tay bất giác gõ xuống bàn. Mặc dù gõ không mạnh nhưng cũng làm cho trái tim một số cán bộ tham dự hội nghị nhảy lên thình thịch.
Xem ra đoán không sai, Tống Hiểu Vệ quyết định muốn biểu hiện một phen.
- Đối với thái độ thiếu trách nhiệm này phải nghiêm nghị xử phạt, răn đe. Các đồng chí, an toàn sản xuất là gốc rễ, không thể buông lỏng! Quan hệ đến an toàn và hạnh phúc của cả vạn nhà, đến ổn định xã hội nên mỗi thời mỗi khắc đều phải sát sao. Người phụ trách có quan hệ đến mỏ than Hồng Kỳ phải nghiêm túc xử lý. Dĩ nhiên, phát sinh chuyện này, thành ủy và chính quyền thành phố chúng ta cũng có trách nhiệm. Đầu tiên là bí thư tôi có trách nhiệm, không nắm chắc công tác an toàn sản xuất. Ở đây tôi kiểm điểm với mọi người, thành thật chia buồn với sáu gia đình thợ mỏ bất hạnh!
Vừa nói, Tống Hiểu Vệ nhẹ nhàng cúi đầu xuống, yên lặng vài giây.
Không khí trong phòng họp càng thêm ngưng trọng.
- Các đồng chí, tôn chỉ của đảng chúng ta đối với hết thảy tai nạn do thiếu trách nhiệm là không thể nuông chiều nhân nhượng. Những cán bộ liên quan đều phải nhất định xử phạt, cần lột chức phải lột chức. Nếu như vi phạm luật pháp, phải ngồi tù thì đưa đi ngồi tù! Điểm này, quyết không thể hàm hồ!
Sau khi yên lặng vài giây, Tống Hiểu Vệ đứng thẳng, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Tống bí thư vẫn luôn nhã nhặn, rốt cục đã nổi đóa rồi!
Quan Gia Quan Gia - Hãm Bính Quan Gia