Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 913 / 2
Cập nhật: 2015-07-17 11:06:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
m đã lành bệnh. Em đã được đi học lại. Vẫn những khung cảnh và con người quen thuộc, nhưng đối với em sao có một cái gì là lạ. Đúng ra các bạn sẽ chạy đến ngay khi trông thấy em, hỏi han em về những ngày em nghỉ ở nhà sau tai nạn. Nhưng không, các bạn vẫn chỉ chào hỏi em như thể vẫn gặp em hàng ngày. Em nhớ ra rồi. Bởi vì ngày ngày các bạn vẫn gặp Mai mà các bạn nghĩ đó là Trí. Em ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc. Em chợt thấy trong hộc bàn mấy mảnh giấy đã bị vò nhàu nát. Em mở ra: đó là những mảnh giấy Trí đã vẽ cô giáo Hòa, hình ảnh thật xấu xí, ghê rợn. Em ứa nước mắt. Em muốn khóc cho hả cơn buồn giận. Có ai hiểu em không? Em đã im lặng giữ kín những điều bí mật giữa em và Mai. Ba má em, những ngày sau khi mèo Na chết một cách khó hiểu, đã rất lo sợ vì nghĩ có kẻ lạ vào nhà làm chuyện xấu. Ba má có báo cảnh sát để nhờ họ lưu ‎ý bảo vệ. Nhưng sau ngày cô giáo Hòa đến làm trọng tài cho cuộc đấu trí giữa em và Mai, đã không còn việc gì xảy ra nữa. Mai đã biến mất như thể nó chưa từng có mặt.
Lớp học tạm được ông Hiệu trưởng dạy vì chưa có ai thay cô giáo Hòa. Em học mà trong lòng buồn lắm. Thầy Hiệu trưởng cho biết cô giáo Hòa đang nằm bệnh viện vì cô làm vườn sơ ý té ngã lên cây kéo, rất may cô không bị nguy hiểm đến tính mạng. Không ai biết được rằng chính thằng bé Mai – không, đúng ra là thằng bé Trí, là em – đã hại cô Hòa. Em giữ im lặng nhưng trong lòng em đau khổ lắm. Ước gì em có thể đứng lên để kể hết mọi việc rồi xin thầy Hiệu trưởng và các bạn tha lỗi cho em. Nhưng ai sẽ tin em đây? Chắc chắn là sẽ không ai tin em. Em không muốn gây rắc rối thêm cho lớp nữa.
Nhưng rồi em không thể làm trái với lương tâm của mình. Em là Trí mà, bé Trí ngoan ngoãn của trường lớp này, em không phải là Mai – đúng ra là em đã đánh bại được Mai – Nghĩ như vậy nên trong giờ ra chơi, em đã đánh bạo xin gặp thầy Hiệu trưởng. Thầy tươi cười khi gặp em vì nghĩ rằng trước sau em vẫn là đứa học trò ngoan. Em nói:
- Thưa Thầy, con muốn thưa với thầy một việc.
- Việc gì, Trí cứ nói đi.
- Thưa thầy, con muốn nhận lỗi.
- Con đã làm gì?
- Con đã làm cô Hòa giận, con đáng bị đòn. Con xin thầy đừng nghĩ oan cho cô Hòa. Cô Hòa bây giờ nằm nhà thương, con hối hận lắm. Xin thầy hãy mời cô Hòa trở lại dạy chúng con.
Nói được chừng ấy điều, em òa lên khóc nức nở….
(TRONG NHẬT KÝ CỦA CÔ TRANG)
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không giải thích hết được tất cả những sự việc xảy ra xung quanh cậu bé Trí. Nhưng tôi không dám cho đó là chuyện đùa. Chính Trí đã kể cho tôi nghe khi tôi đến thay cho cậu bé lớp băng mới trên vết thương gần lành hẳn. Lời thuật của Trí phù hợp với những điều xảy ra cho chị Hòa. Cậu bé bảo rằng chỉ có tôi là người đầu tiên, cuối cùng và duy nhất để cậu bé thố lộ. Lần đầu tiên trong đời y nghiệp của tôi, tôi được nghe một chuyện lạ. Tôi vốn không tin những chuyện huyền hoặc. Nhưng sau ngày cậu bé Trí lành hẳn, tôi cũng được biết là cô giáo Hòa đã xuất viện và được nhà trường mời dạy trở lại. Mọi việc có vẻ như không có gì đáng thắc mắc nữa. Tôi cũng thôi không thắc mắc và không muốn đào sâu vào câu chuyện này.
Nhưng bỗng hôm nay tôi lại muốn viết cho các em tôi đọc. Các em tôi thích nghe và thích đọc truyện ma cũng như tôi mê nghề thuốc. Nhưng tôi không muốn các em tôi bị chìm ngập trong rừng sách ma quái đầy đặc ngoài vỉa hè đường phố. Tôi có một ý tưởng nhỏ bé là “Lấy độc trị độc”. Đúng hơn, tôi muốn biến câu chuyện mà tôi kể ra đây, thành một viên thuốc bổ. Các em tôi sẽ cười khi nghe ý kiến này? Không, tôi sẽ phải giải thích với các em rằng, hãy nghe câu chuyện của bé Trí như một chuyện ma thông thường, và đừng tin là có thật. Nhưng phải nhớ một điểm chính yếu rằng: cậu bé Trí có hai con người: một Trí ngoan ngoãn, hiền lành, nhân ái – và một Trí tinh quái, biếng lười, ác độc, tức là Mai. Bé Trí đã phải tranh đấu, vì cả hai con người ấy đều mạnh mẽ nên đã tách làm hai. Bé Trí đã phải chiến đấu trong cơn đau yếu để cho con người “thiện” thắng con người “ác”. Và bé Trí đã thành công. Tôi tin rằng từ nay Trí sẽ học giỏi, sẽ tấn tới và nên người, vì không còn sợ bị phá phách bởi con người xấu xa kia.
Nhưng còn các em tôi, còn tôi, cũng như bao nhiêu người, phải nói rằng chúng ta không may mắn như bé Trí. Bởi vì mỗi chúng ta cũng có hai con người – một tốt đẹp và một xấu xa, nhưng hai con người đó không tách rời nhau như Trí và Mai, mà chúng hiện diện cùng lúc trong tâm hồn ta, trong thể xác ta. Có khi con-người-tốt mạnh mẽ hơn, giúp ta làm được những việc ích lợi, nhân ái. Nhưng cũng có khi con-người-xấu nổi dậy mãnh liệt hơn, sẽ thúc đẩy ta hành động những điều tệ hại. Sẽ không có một còn, một mất như Trí và Mai. Mà tôi, mà các em, phải tự chiến đấu trong chính tư tưởng của mình, sao cho con người thiện đè ép bản năng thấp kém của con người ác. Đó là điều khó, nhưng không phải là không làm được.
Còn một điều mà tôi cũng chưa hiểu được, đó là trong cuộc đấu trí giữa Trí và Mai, lúc đó cô giáo Hòa đang phải nằm bệnh viện vì một vết thương nhỏ gây ra do cô té vào cây kéo làm vườn, thì cô Hòa nào đã đến giúp cho Trí thắng được Mai? Câu hỏi này, tôi xin dành phần giải đáp cho quý‎ độc giả.
(Phóng tác theo ‎ý phim truyền hình “Ghost story” của Hoa Kỳ)
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Qua Giấc Mù Sương Qua Giấc Mù Sương - Nguyễn Thị Mỹ Thanh