Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 54
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 716-717: Căn Nguyên
háng trước lên tỉnh họp nghe ngài phát biểu, tôi nghe ngài nói về tư tưởng trung tâm trong giai đoạn hiện nay. Đó là cán bộ Đảng viên cần phải tăng cường nâng cao tố chất bản thân để phục vụ công tác xây dựng kinh tế được tốt hơn. Tôi cảm thấy chuyện này ở huyện Thượng Hà mang tính đại biểu cao cho nên báo cáo với ngài một chút. Ngài nếu cần thì tôi có thể chỉnh sửa tài liệu liên quan trình lên.
Quách Nguyệt Mẫn chần chờ một chút thầm nghĩ Tiểu Việt này đúng là hiểu ý.
- Còn có chuyện khác không?
Quách Nguyệt Mẫn hỏi một câu xong dập máy.
Bên này Vương Quốc Hoa cũng nhận được điện mà Thang Tân Hoa cầm vào.
- Sếp, phó chủ tịch tỉnh Diêu gọi tới.
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút buồn bực cầm máy nói:
- phó chủ tịch tỉnh Diêu.
Lão Diêu là phó chủ tịch thường trực tỉnh nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến Vương Quốc Hoa. Chẳng qua y là thường vụ tỉnh ủy cũng đủ làm quan chức bên dưới sợ.
- Quốc Hoa, có tiện nói chuyện không?
Phó chủ tịch tỉnh Diêu hỏi, Vương Quốc Hoa cười nói.
- Tôi ở văn phòng, không có ai khác.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu lúc này mới nói.
- Có một vị lão lãnh đạo đã lui ở Bắc Kinh gọi điện cho tôi, bảo tôi quan tâm công việc ở huyện Thượng Hà một chút. Cái này cậu không nên hiểu lầm, tôi chỉ hỏi chút tình hình mà thôi.
- Ừ, quả thật có việc này, huyện Thượng Hà xảy ra chuyện, hội nghị thường vụ thị ủy cân nhắc trân trọng cán bộ nên quyết định tạm thời đình chỉ công tác của bí thư huyện ủy.
Vương Quốc Hoa báo cáo qua một chút. Phó chủ tịch tỉnh Diêu thản nhiên nói.
- Ồ, tôi biết rồi, cứ như vậy đi.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu cho thấy mình khá miễn cưỡng khi gọi điện này, thậm chí cũng muốn nhấn mạnh một chút.
Hai vị thường vụ tỉnh ủy gọi điện tới, giọng điệu và thái độ khác nhau nhưng bản chất giống nhau. Biểu hiện của Quách Nguyệt Mẫn cứng một chút mang ý lãnh đạo, Phó chủ tịch tỉnh Diêu lại hàm súc hơn tỏ vẻ tìm hiểu quan tâm chuyện ở huyện Thượng Hà.
Ở tình huống như vậy Vương Quốc Hoa có không ít áp lực. Hắn tuy có chỗ dựa đủ cứng nhưng ở địa bàn tỉnh Đông Hải này các thường vụ tỉnh ủy cũng không phải kẻ yếu, sau này không phải không có cơ hội gây phiền phức cho Vương Quốc Hoa.
Phó chủ tịch tỉnh Diêu lộ tin rất quan trọng, lão lãnh đạo ở Bắc Kinh mới là điểm cần chú ý. Nghĩ vậy Vương Quốc Hoa cảm thấy mình ngồi ở văn phòng là không thích hợp, có trời mới biết ai gọi điện tới nữa. Hắn đứng lên nói với Thang Tân Hoa:
- Tân Hoa, tôi đi có việc, có điện thoại tìm tôi thì nói không liên lạc được.
Thang Tân Hoa hơi run lên, Bí thư Vương đúng là đủ cứng. Hai thường vụ tỉnh ủy gọi tới vậy mà lãnh đạo cứ thế tránh đi là sao?
Xuống lầu, Vương Quốc Hoa về nhà khách cho yên tĩnh. Ai ngờ hắn vừa đến nơi Hà Mai nói hai người phụ nữ đã rời đi, bảo mẫu cũng bế em bé đi cùng. Vương Quốc Hoa càng được yên tĩnh để suy nghĩ xem nên xử lý chuyện ở huyện Thượng Hà như thế nào.
Ai ngờ yên tĩnh chưa được bao lâu máy điện thoại lại vang lên, Vương Quốc Hoa đành phải lấy ra nghe.
- Bí thư Lục.
- Quốc Hoa, huyện Thượng Hà ở thị xã cậu là sao vậy?
Lục Vĩnh Hạo hỏi làm Vương Quốc Hoa cũng giật mình, hắn cười khổ nói.
- Bí thư Lục, không phải ngài cũng nói chuyện giúp đó chứ?
Lục Vĩnh Hạo cười ha hả nói:
- Cậu hiểu lầm rồi, chuyện này không có quan hệ với tôi. Tôi chỉ là nghe vài lời nói bây giờ cán bộ trẻ khá kiêu căng, trong mắt không có lão đồng chí. Nhất là đối với lão đồng chí cấp dưới không nhìn thành tích quá khứ của người ta, chỉ biết nhìn vào sai lầm nhỏ.
- Không ngờ được, tôi muốn điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà cũng là có nguyên nhân. Tôi thực ra cũng không định làm gì đối phương cơ mà, vậy mà đã có bao người đến nói chuyện giúp.
- Tôi nói chuyện này với cậu, trong mười năm hỗn loạn kia, huyện Thượng Hà có điều kiện tự nhiên kém nên nhiều cán bộ bị đẩy đến đó trông trâu trông bò, trong đó nổi tiếng nhất phải kể đến Dư lão. Đầu những năm 90 Dư lão còn từng làm bí thư tỉnh Đông Hải một khóa, bây giờ trong các thường vụ tỉnh ủy còn có cán bộ năm đó y đề bạt lên. Dư lão mặc dù không vào được Bộ chính trị nhưng có mạng lưới quan hệ rộng ở Bắc Kinh, cũng có tình cảm rất sâu ở tỉnh Đông Hải.
Vương Quốc Hoa thầm nói Lục Vĩnh Hạo này đúng là hiểu rộng, chuyện vừa xảy ra không lâu mà đã lọt vào tai y.
- Quốc Hoa, nếu có thể thì cho tôi chút thể diện giơ tay nhẹ nhẹ. Nói ra lúc trước tôi có thể tới Tân Thành cũng là do Dư lão nể mặt bố tôi mà nói chuyện giúp tôi nếu không tôi đúng là không có hy vọng.
Vương Quốc Hoa nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng.
- Bí thư Lục, tôi nói thật với ngài, vấn đề ở huyện Thượng Hà rất nghiêm trọng. Ngài bảo tôi nhẹ tay thì tôi sợ lương tâm mình sẽ có chuyện.
Lục Vĩnh Hạo bên này vốn mỉm cười giờ đột nhiên cứng lại. Lát sau y nói.
- Là như vậy ư? Vậy coi như tôi chưa nói.
Vương Quốc Hoa dập máy càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn. Tên Cung Hữu Mẫn này nhất định là có vấn đề nên mới lo lắng đến thế. Vương Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi cầm máy gọi.
- Lão Từ, anh nói với Xa Hướng Tiền bảo y ra tay từ mấy công trình lớn ở huyện Thượng Hà trong thời gian gần đây.
Từ Diệu Quốc cười đáp.
- Bí thư, vừa nãy lúc Cung Hữu Mẫn đi mà trông rất bình tĩnh, như không hề bị đình chỉ công tác vậy. ngài đột nhiên thay đổi có phải có quan hệ đến việc này?
- Anh biết gì?
Từ Diệu Quốc nói.
- Bí thư, nói ra thì dài, qua điện thoại không tiện nói rõ, chúng ta tìm chỗ ngồi rồi nói đi.
- Tôi đâu có chỗ nào thích hợp chứ. Anh nói địa điểm, tôi tới ngay.
Vương Quốc Hoa nói chuyện với giọng điệu có chút không đúng, Từ Diệu Quốc thầm cười khổ một tiếng. Không phải trước đó y không nói mà là không có chứng cứ xác thực.
- Quán trà Thẩm hoa viên, ngài ….
Không đợi Từ Diệu Quốc nói xong, Vương Quốc Hoa đã nói trước.
- Tôi biết nơi này, cứ đến đó đi.
Từ Diệu Quốc đến rất nhanh, thấy Vương Quốc Hoa đã tới y liền đi nhanh tới.
- Bí thư, để ngài chờ.
Vương Quốc Hoa xua tay nói.
- Tôi vừa đến, anh đừng khách khí. Ngồi nói xem là có việc gì.
Từ Diệu Quốc nói.
- Việc này nói ra thì dài, lúc trước bí thư Lao cũng có ý điều chỉnh bộ máy huyện Thượng Hà nhưng về sau không biết vì việc gì mà chuyện cứ thế kéo dài.
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói.
- Anh nói rõ xem.
Từ Diệu Quốc nói.
- nguyên nhân cụ thể tôi không biết chỉ là lần đó bí thư Lao uống say, tôi đưa y về nhà, y không ngừng lẩm bẩm nói gì mà trông trâu, gì mà Dư lão.
- Cung Hữu Mẫn vẫn ở huyện Thượng Hà không đi đâu sao?
Vương Quốc Hoa cười hỏi, Từ Diệu Quốc cười lạnh nói.
- Y còn có thể đi đâu chứ? Tốt nghiệp trung cấp loại tại chức, bằng cấp không cao nên hạn chế sự phát triển của y. Đúng rồi, tôi biết năm đó y làm vệ binh còn làm đầu lĩnh của một nhóm tạo phản, sau đó không biết sao y lại thoát nạn.
- Thì ra là vậy.
Vương Quốc Hoa cười lạnh một tiếng.
- Lão Từ, anh về chú ý thật kỹ Xa Hướng Tiền, bảo y cứ mạnh dạn điều tra, ngoài ra anh nói với lão Xa không được để lộ tin tức.
Từ Diệu Quốc gật đầu đứng dậy nói.
- Tôi biết.
- Cùng đi thôi, tôi còn có vài câu cần nói.
Bỏ tiền lại bàn, Vương Quốc Hoa và Từ Diệu Quốc cùng xuống. Vừa đi hắn vừa nhỏ giọng nói.
- Đã có ba thường vụ tỉnh ủy gọi điện cho tôi, ám chỉ nên thả Cung Hữu Mẫn.
Từ Diệu Quốc vội vàng đứng lại hít sâu một hơi, Vương Quốc Hoa cười cười nhìn tới. Từ Diệu Quốc cắn răng nói.
- Bảo sao năm đó bí thư Lao phải dừng tay. Nhưng hôm nay Cung Hữu Mẫn rơi vào tay chúng ta thì không dễ qua cửa như vậy đâu.
- Sao anh lại nói như vậy?
Từ Diệu Quốc thở dài một tiếng.
- Bí thư Lao không thể so với ngài, năm đó sợ là có nhược điểm rơi vào tay người ta.
Vương Quốc Hoa không đáp lời mà lững thững đi xuống. Đi một lát hắn mới nói.
- Lão Từ, quán trà này không đông khách mấy nhỉ.
Từ Diệu Quốc hơi tối sầm mặt một chút.
- Ban ngày thì như vậy nhưng tối luôn kín khách. Tôi quên không nói với ngài, đây là quán cho em vợ tôi mở. Nơi này tuy vắng vẻ nhưng có hai trường học gần đây.
Từ Diệu Quốc đi xe tới cho nên y vẫy một chiếc taxi mời Vương Quốc Hoa lên trước.
Vương Quốc Hoa đi chưa được xa lái xe đã phanh gấp. Vương Quốc Hoa đang nhắm mắt nghỉ ngơi theo bản năng mở mắt nói.
- Sao vậy?
Lái xe là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, y quay đầu lại nói:
- Cậu thanh niên, đằng trước có người ngã, tôi xuống xem sao.
Vương Quốc Hoa mở cửa xe nhìn thấy đằng trước có một bà lão nằm ven đường, người đi qua chỉ dừng một chút nhìn nhưng không ai giúp cả. Tên lái xe trở về nói.
- Cậu kia, cậu đổi xe khác đi, tôi đưa bà ta đến bệnh viện.
Vương Quốc Hoa vội vàng xuống xe nói.
- Nếu đã thấy thì tôi giúp anh đưa người đến bệnh viện.
Lái xe có chút bất ngờ không nghĩ gặp khách có lòng tốt như vậy.
- Vậy cũng được, cậu đi giúp tôi.
Xe đang trên đường, bà lão kia đã tỉnh lại và nói cho Vương Quốc Hoa một số điện thoại. Vương Quốc Hoa lập tức liên lạc với người nhà bà lão.
Sau khi lo xong mọi chuyện cho bà lão, Vương Quốc Hoa đi ra ngoài đột nhiên nghe tiếng người gọi. Tiếng khá quen tai, hắn dừng lại nhìn xem đó là ai.
Đó là hai người phụ nữ dáng người yểu điệu, đeo kính râm, đeo khẩu trang đứng cạnh nhau. Hắn đang khó hiểu thì một người tháo kính, tháo khẩu trang, Vương Quốc Hoa nhận người đến là Hạ Tuyết Thuần, bên cạnh là Thải Thanh.
- Sao lại là hai người?
- Bí thư Vương, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác chứ?
Hạ Tuyết Thuần nhìn quanh và nói, Vương Quốc Hoa gật đầu. Lúc này lại có một người phụ nữ khác mặc áo bác sĩ đi đi ra nói.
- Đến văn phòng tôi ngồi xuống nói chuyện.
Văn phòng của nữ bác sĩ ở trên tầng ba, ngoài cửa không có đề tên. Vương Quốc Hoa vào cửa theo thói quen quan sát xung quanh một chút, ở đây có rất nhiều sách vở.
Nữ bác sĩ tháo khẩu trang lộ ra bộ mặt có vài phần giống Hạ Tuyết Thuần. Nếu không chú ý có lẽ là nhìn lầm.
- Vương.. ca, đây là chị họ của em, Hạ Ngữ Băng, là trợ giảng trường cao đẳng y.
Hạ Tuyết Thuần giới thiệu chút nữa gọi hắn là Bí thư Vương, may cô kịp sửa.
- Chào cô, tôi là Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa chủ động đưa tay ra, Hạ Ngữ Băng kia không thèm bắt mà chỉ lạnh nhạt nói.
- Tôi không bắt tay người đàn ông không có trách nhiệm.
Vương Quốc Hoa không có gì để nói, Hạ Tuyết Thuần rất xấu hổ đi lên nhỏ giọng nói bên tai Hạ Ngữ Băng, Hạ Ngữ Băng giờ mới đỏ mặt tới mang tai, cô ả vội vàng xin lỗi Vương Quốc Hoa.
- Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói mà quay sang nói với Hạ Tuyết Thuần.
- Tôi ra ngoài chờ, các vị có gì cần giúp thì cứ nói với tôi một tiếng.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa đi ra, Hạ Ngữ Băng trừng mắt nhìn theo một lát.
- Ai mà hẹp hòi thế không biết.
- Chị phải đổi lại suy nghĩ một chút đi, cứ thấy người là áp đặt suy nghĩ của mình.
Hạ Tuyết Thuần nhỏ giọng nói rồi chạy ra ngoài.
- Bí …
Hạ Tuyết Thuần hơi ngập ngừng, Vương Quốc Hoa chặn lại.
- Gọi Vương ca đi.
- Vâng, Vương ca, xin lỗi để anh bị chị em hiểu lầm. Cái này, tính của chị ấy là vậy, từ bé đã được trong nhà nuông chiều, kết quả học tốt, ở trường thầy cô cũng chiều …
Hạ Tuyết Thuần muốn giải thích nhưng cô ý thức được cái này không có sức thuyết phục mấy với Vương Quốc Hoa.
- Cô không cần giải thích, tôi không để trong lòng chỉ là không muốn qua lại với người thiếu lễ phép.
- Vâng, không nói cái này, em có chuyện không biết ngài có thể giúp không?
Hạ Tuyết Thuần cắn môi nói.
- Cái này phải xem chuyện gì, không vi phạm nguyên tắc thì được.
- Thải Thanh tỷ tới để phá thai nên có lẽ phải nghỉ ngơi vài ngày, muốn tìm chỗ yên tĩnh ….
Hạ Tuyết Thuần ấp úng nói.
- Ý của cô là Thải Thanh giấu Lục Vĩnh Hạo để đi làm?
Vương Quốc Hoa nhíu mày nói, Thải Thanh gật đầu đáp.
- Vâng, Thải Thanh tỷ giờ làm người dẫn chương trình của đài, chị ấy không dễ có ngày hôm nay nên không muốn bỏ.
Lúc này có mấy người đi tới, một người ở chính giữa, xung quanh có khá nhiều người đi theo, Vương Quốc Hoa thấy vậy liền nói.
- Vào rồi nói.
Hai người tiến vào, Hạ Ngữ Băng đã ngồi sau bàn sách rồi dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Quốc Hoa nhưng không nói gì.
- Vừa nãy đi qua là lãnh đạo bệnh viện?
Vương Quốc Hoa đóng cửa lại nói, Hạ Tuyết Thuần giờ mới có phản ứng.
- Cái kia không được thì thôi, em đưa Thải Thanh tỷ đến khách sạn.
- Ở khách sạn không được, đến ở chỗ chị. Nhà không rộng nhưng có thể ăn đồ mình nấu.
Hạ Ngữ Băng nói xen vào. Thải Thanh cười khổ một tiếng nhìn Vương Quốc Hoa.
- Vương ca, làm phiền ngài rồi, hay là ngài về trước.
Vương Quốc Hoa cũng muốn đi nhưng nhìn ánh mắt xem thường của Hạ Ngữ Băng lại khiến hắn khó chịu trong lòng.
- Chuyện nghỉ ngơi thì tôi bố trí. Thải Thanh, có cần báo cho lão Lục không?
- Không cần, em không muốn cho y biết.
Thải Thanh lộ vẻ sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên bối rối.
- Được rồi.
Vương Quốc Hoa lấy máy ra gọi.
- Tân Hoa, cậu tìm một nơi yên tĩnh có đủ thiết bị sinh hoạt, tôi có hai người bạn muốn ở vài ngày. Chuẩn bị xong cậu gọi cho tôi.
- Chậc chậc, không ngờ cũng là lãnh đạo, quan uy còn hơn cả viện trưởng chỗ tôi.
Vương Quốc Hoa vừa dập máy, Hạ Ngữ Băng đã trêu chọc.
- Cô có chuyện gì vậy hả, tôi có trêu gì cô không?
Vương Quốc Hoa trừng mắt nhìn tới, Hạ Ngữ Băng hơi sợ rụt cổ lại.
- Anh muốn làm gì?
- Có bệnh.
Vương Quốc Hoa bỏ lại một câu sau đó đi ra ngoài.
- Hạ Ngữ Băng, chị điên rồi, sao cứ khó chịu với Vương ca thế?
Hạ Tuyết Thuần cũng tức đi lên oán giận. Hạ Ngữ Băng không chịu thiệt lẩm bẩm nói.
- Chị không vừa mắt với hắn, một tên quan liêu, thích ra vẻ.
Thải Thanh đứng lên nói.
- Hay là chúng ta đổi bệnh viện để đỡ làm pheiefn Tiểu Hạ.
- Không có gì, cái này là do tôi không tốt, tôi chỉ là nhớ tới tên trưởng khoa chỗ mình, cả ngày ncc người ta còn thích động tay động chân.
Hạ Ngữ Băng vừa dứt câu đã có người lớn tiếng nói bên ngoài.
- Cậu là ai sao lại đi ra từ văn phòng Tiểu Hạ.
- Tôi là ai đi từ đâu ra còn cần anh duyệt ư?
Vương Quốc Hoa tức giận nói, Hạ Ngữ Băng vội vàng kêu lên.
- Chết rồi, lão dê già đến.
Tâm trạng Vương Quốc Hoa đang không tốt, chuyện ở huyện Thượng Hà đã làm hắn khó chịu, đến bệnh viện còn gặp việc đâu đâu. Chuyện tốt Lục Vĩnh Hạo làm, hắn còn phải đưa tay giúp giải quyết.
Hơn nữa cô ả Hạ Ngữ Băng kia quá đáng ghét, suốt ngày châm chọc hắn, hắn đâu phải cục đất chứ.
Vậy mà vừa ra ngoài cửa thiếu chút nữa va phải một tên đeo kính trông khá nhã nhặn nhưng ánh mắt rất đáng ghét, nhìn người như kẻ trộm vậy.
Đối phương không nói được gì, Hạ Ngữ Băng cũng đi ra. Người đàn ông trung niên kia thấy thế chỉ tay về phía Hạ Ngữ Băng.
- Hạ Ngữ Băng, cô làm gì vậy hả? bây giờ là giờ làm việc mà cô lại hẹn hò đàn ông trong văn phòng là sao?
Vương Quốc Hoa ddagn định nói thì Hạ Ngữ Băng từ phía sau đi lên rất thân thiết khoác tay Vương Quốc Hoa. Cô ả đầy khiêu khích nói với đối phương.
- Trưởng khoa Âu Dương, đây là bạn trai tôi, anh ấy đến thăm tôi không được sao?
- Cô, giỏi, giỏi… có lúc khóc đó.
Người đàn ông trung niên bỏ lại một câu rồi xoay người đi.
- Ai là bạn trai cô? Đàn ông tám đời oan nghiệt mới có bạn gái như cô.
Chờ đối phương đi xa, Vương Quốc Hoa giật tay khỏi tay Hạ Ngữ Băng rồi cười lạnh nói một câu.
Hạ Ngữ Băng muốn lao tới đánh hắn, mình cũng đẹp mà lại còn bị hắn nói thế. Nhìn chằm chằm hắn biến mất ngoài hành lang, Hạ Ngữ Băng quay đầu lại thấy em họ đang che miệng cười thì càng tức hơn.
- Em có quan hệ gì với hắn?
Hạ Tuyết Thuần đảo đảo mắt nhìn bà chị gái mình.
- Em muốn có quan hệ với hắn đó nhưng đáng tiếc em có tự dán vào mà hắn cũng không thèm.
- Có chuyện gì thế, chuyện gì thế?
Hạ Ngữ Băng nghe vậy rất tò mò, cô em gái Hạ Tuyết Thuần này là mỹ nữ hiếm gặp mà vậy nhưng tên kia không thích ư?
- Chuyện gì chứ? Chị biết hắn là ai không mà dám giương oai với hắn? Ngay cả tên trưởng khoa kia nếu hắn muốn thì một phút là bóp chết. Chị thì hay rồi, vừa lên đã đắc tội người ta, em muốn nói giúp cũng không thể.
Hạ Tuyết Thuần nói xong, Thải Thanh ở bên xen vào.
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, Bí thư Vương là người rộng lượng, lát chuyện của chị xong chị sẽ nói giúp. Nếu không được thì chị còn có biện pháp giúp em giải quyết tên trưởng khoa kia.
- Vậy thì hay quá, hai người ngồi đợi, tôi đi làm thủ tục.
Vương Quốc Hoa chuẩn bị trực tiếp về rồi bảo Thang Tân Hoa đến thay mình. Nhưng hắn vừa đến sảnh bệnh viện lại thấy người lái xe taxi đang cùng người nhà bà lão kia đi ra ngoài. Hắn vội vàng đi lên.
- Bác tài còn chưa đi à, anh cho tôi về.
Lái xe thấy là ai liền thở dài nói.
- Ôi, bảo vệ này đúng là, không có tiền không cho thuốc, tôi phải đưa chú đây về mượn tiền, không chở cậu được.
- Bệnh viện bây giờ đúng là … dù sao cũng phải chữa cho bệnh nhân trước đã chứ?
Vương Quốc Hoa cũng không có gì để nói, đây là việc kinh doanh bình thường của bệnh viện. Nếu bệnh nhân không trả tiền thì bác sĩ và y tá sẽ có chuyện.
Vương Quốc Hoa vừa dứt câu đã có người ở bên nói.
- Đúng, là hắn, tôi nghi ngờ hắn trộm đồ của bệnh viện.
Hai tên bảo vệ đã đi lên vây lấy Vương Quốc Hoa, tay còn cầm theo gậy cao su.
- Cậu đi theo chúng tôi, tôi cảnh cáo cậu không được chạy nếu không đừng trách.
Một tên bảo vệ thấy Vương Quốc Hoa hơi cao to nên không dám làm càn.
Vương Quốc Hoa vốn không vui vẻ giờ càng tức tối. Hắn lạnh lùng nhìn tên Âu Dương đứng sau lưng hai tên bảo vệ như nhìn một người đã chết.
Âu Dương bị nhìn càng tức, hắn cho rằng thằng kia là bạn trai của Hạ Ngữ Băng nên muốn làm nhục đối phương. Vừa nãy hắn cho mỗi tên bảo vệ một bao thuốc để túm người đi lục soát, không tìm được gì thì nói mình nhầm thả ra là xong. Như vậy sẽ phát tiết cơn giận trong lòng.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu