I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 54
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 615-616: Chuyển Ngoặt (2)
úc cửa xe mở ra, Vương Quốc Hoa thấy một gương mặt tươi cười hiếm có, hắn không khỏi ngẩn ra.
- Sao ngài lại tự mình tới?
Vương Quốc Hoa có chút khom khom lưng, Lãnh Vũ ở trên xe cười nói:
- Tôi không tiện ra mặt nên đành ngồi trên xe đợi cậu, lên xe đi.
Vương Quốc Hoa lên xe bắt chặt tay Lãnh Vũ, trong lòng rất ấm áp. Lãnh Vũ xuất hiện ở đây làm hắn rất cảm động.
- Mấy ngày trước tôi nghe chuyện của cậu, sao, trong lòng không thoải mái à?
Lãnh Vũ hỏi rất trực tiếp, Vương Quốc Hoa mỉm cười lắc đầu nói:
- Không có gì không thoải mái, tôi cảm thấy đây không hẳn là việc xấu.
Lãnh Vũ nghe vậy không nhịn được cười:
- Tôi tin cậu nói là thật lòng, thực ra cậu cũng không nhất định đi theo hướng này, cậu hoàn toàn có thể đi theo con đường thuận lợi hơn. Chỉ là tôi không rõ sao cậu lại chọn như bây giờ?
Vương Quốc Hoa không cần suy nghĩ nhiều:
- Rất đơn giản, tôi không phải người cùng đường với ông ấy.
- Có thể giải thích một chút không?
Lãnh Vũ hỏi tới, Vương Quốc Hoa lấy thuốc ra:
- Có được không lãnh đạo?
Lãnh Vũ gật đầu, Vương Quốc Hoa châm hút một hơi mới nói:
- Con người tôi không thích bị người an bài. Chuyện lần này tôi thấy rõ, bí thư Hứa có điểm khó nói, điều ông có thể tranh thủ giúp tôi thì ông đã làm, điểm này tôi không oán bí thư Hứa. Về phần ông ta, nói thật tôi không thể đi cùng ông, trong mắt ông càng quan trọng hơn chính là lợi ích cá nhân.
Lãnh Vũ được câu trả lời làm y khá bất ngờ, Lãnh Vũ vốn nghĩ Vương Quốc Hoa chọn như bây giờ là do tâm trạng phản nghịch, qua một thời gian sẽ có biến hoá, ai nghĩ Vương Quốc Hoa sẽ nói như vậy. Đây là nguyên nhân mà sao trước đó Vương Quốc Hoa lại đi theo Hứa Nam Hạ.
Lãnh Vũ im lặng một lúc mới mở miệng nói:
- Cậu trước hết nghỉ ngơi một thời gian, vài ngày nữa tôi sẽ rời khỏi tỉnh thành lên Bắc Kinh công tác. Đến lúc đó tôi sẽ phái người liên lạc với cậu, chúng ta gặp ở Bắc Kinh.
Vương Quốc Hoa gật đầu không hỏi Lãnh Vũ lên Bắc Kinh làm gì. Lãnh Vũ một lần nữa kinh ngạc nói:
- Sao, cậu không quan tâm tôi đi đâu ư?
- Ngài nếu nguyện ý thì nói, không phải sao?
Lãnh Vũ nghe vậy cười ha hả:
- Đã xác định hướng đi, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.
Vương Quốc Hoa không nhịn được run lên, Lãnh Vũ bây giờ là phó chủ tịch thường trực, lên Ủy ban kế hoạch phát triển thì ít nhất là một phó chủ nhiệm cấp bộ trưởng.
- Tôi coi như chúc mừng ngài.
Vương Quốc Hoa mỉm cười nói, Lãnh Vũ xua tay nói:
- Cậu không cần nói như vậy với tôi, chờ cậu đến Bắc Kinh, chúng ta có nhiều thời gian nói chuyện.
Xe dừng ở ven đường, Lãnh Vũ xuống xe, Vương Quốc Hoa định xuống theo nhưng Lãnh Vũ chặn lại.
- Không cần, tôi có chút chuyện quan trọng cần làm, không tiễn cậu. Lái xe sẽ đưa cậu về tỉnh thành, trong thời gian này xe và lái xe thuộc về cậu.
Vương Quốc Hoa xuất hiện trước cửa hàng thời trang đã là giữa trưa, trong cửa hàng không có khách, rất yên tĩnh, hai nữ nhân viên đang ngồi nói chuyện không chú ý đến Vương Quốc Hoa.
Tiếng bước chân làm một cô bừng tỉnh nhìn Vương Quốc Hoa:
- Là Vương tiên sinh đến.
Lần trước sau khi Vương Quốc Hoa đi, hai nữ nhân viên này được tăng lương nên muốn quên hắn là rất khó.
- Hai cô ấy có đây không?
- Đang ngủ trưa, ngài lên đi.
Ánh mắt cô gái khá mập mờ nhìn theo Vương Quốc Hoa.
Không gian trên lầu đã có biến hoá không nhỏ, hàng hóa đã được dọn đi, cũng sửa chữa qua. Vương Quốc Hoa nhìn qua nghe thấy toilet có động tĩnh liền qua xem vừa lúc cửa mở, Mộ Dung mặt buồn ngủ đi ra.
- Chết.
Mộ Dung thấy Vương Quốc Hoa liền lập tức lui vào xoay người đứng trước gương nhìn mình, mặt cô đỏ như gấc. Tóc bị loạn, mặt cũng không rửa, cô vốn định về ngủ tiếp không ngờ hắn lại đến.
Cô vội vàng chải đầu rửa mặt, Mộ Dung đẩy cửa vào kết quả không phát hiện Vương Quốc Hoa.
Cô đang chuẩn bị về phòng thì lưng bị ôm, một hơi nóng phả vào cổ, vòng eo cũng bị ôm, người cô thoáng cái ngã ra sau. Cô nhỏ giọng nói:
- Sao không tìm hai người kia?
Mộ Dung luôn mang tới cảm giác mới lạ cho Vương Quốc Hoa, lúc trên sân khấu cô như người khác, sau sân khấu lại biến thành người khác.
Triền miên một lát, Vương Quốc Hoa thả lỏng Mộ Dung ra. Thời gian và không gian không chuẩn, tuy Vương Quốc Hoa muốn xử lý đối phương nhưng vẫn phải nhịn.
- Anh vào xem chị em Liên Mai một chút.
Vương Quốc Hoa liếm nhẹ trên tai Mộ Dung, Mộ Dung run lên, hai mắt nhắm lại ừ một tiếng.
- Đi đi.
Phòng ngủ chính biến hoá rất lớn, chiếc giường hơn hai mét đủ rộng cho chị em ngủ. Liên Mai nằm cuộn tròn, ngủ rất điềm đạm, cô em lại bỏ chân bỏ tay chiếm hai phần ba giường.
Bên giường có ghế, Vương Quốc Hoa ngồi nhìn hai chị em ngủ. Váy ngủ hai chị em mặc cùng màu, chỉ khác là Liên Maiq dù ngủ vẫn dùng tay giữ trên đùi không cho lộ hàng, một bên thì váy vụt lên tận hông lộ ra chiếc quần lót rất nhỏ gần như không che được gì.
Vương Quốc Hoa nở nụ cười lặng lẽ đi đến bên cạnh Liên Mai khẽ gõ, hắn muốn xem cô lúc đột nhiên bị đánh thức như thế nào. Liên Mai thấy là ai liền đỏ mặt, sau đó quyến rũ nhìn tới kém theo tiếng ừm oán trách, tay khẽ đưa xuống che miệng không cho phát ra âm thanh.
Vương Quốc Hoa như ý nhìn thấy màu trắng của chiếc quần bên dưới, thấy ở đó có vệt ẩm ướt, hắn ngồi xuống nhỏ giọng nói:
- Mơ à?
Liên Mai càng đỏ mặt gật đầu.
- Mơ gì?
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp, Liên Mai đưa tay khẽ đẩy ngực hắn, thấy hắn có chút đắc ý cười cô vội vàng xuống giường định vào toilet ai ngờ bị ôm lấy. Nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ đóng chặt, Liên Mai buông tha chống cự mặc cho tay hắn tiến vào.
Liên Mai không sức chống cự theo yêu cầu dựa vào tướng vểnh mông lên, bên dưới được hắn hơi chạm vào đã ẩm ướt rồi được bao phủ, cảm giác đó làm cô không nhịn được khẽ rên lên.
- Lại ăn vụng.
Phía sau truyền tới giọng bất mãn kèm theo thân hình nóng bỏng dán lên. Vương Quốc Hoa đẩy nhanh tiết tấu vì bị hai luồng mềm mại đè vào.
- Anh chưa ăn cơm đâu đó.
Vương Quốc Hoa nằm trên giường hưởng thụ hai chị em dùng khăn lau người.
- Đáng đời.
Liên Tuyết không hề khách khí đáp lại giống như có chút bất mãn vì ai đó không để ý tới mình trước.
- Em đi làm đồ ăn.
Liên Mai vội vàng bỏ khăn thay quần áo chạy ra.
Vương Quốc Hoa từ từ ăn mì, ba người phụ nữ yên tĩnh ngồi bên như phi tử đợi được chiều chuộng. Cảm giác này làm Vương Quốc Hoa rất thỏa mãn.
Bỏ đũa, Vương Quốc Hoa cầm khăn Mộ Dung đưa, lau miệng nói:
- Anh phải lên Bắc Kinh một thời gian, ba em có dự định gì không?
- Cửa hàng kinh doanh khá tốt, em không muốn đi.
Liên Tuyết mở miệng nói đầu tiên.
- Trong đoàn gần đây có vở diễn mới, em chắc không đi được.
Mộ Dung do dự một chút cũng chọn ở lại.
Liên Mai nghe xong hai người nói mới lên tiếng:
- Em không yên tâm về Liên Tuyết, chuyện của anh em không thể giúp được, vậy không bằng ở lại đây.
Vương Quốc Hoa châm thuốc nhìn một vòng.
- Như vậy đi anh mua luôn cả cửa hàng bên cạnh, do anh bỏ tiền.
Hắn quay sang nói với Mộ Dung:
- Vở diễn mới của bọn em có gì khó khăn không?
Mộ Dung lắc đầu:
- Không có, lãnh đạo rất coi trọng, Ban Tuyên giáo tỉnh ủy còn cấp một khoản tiền, yêu cầu bọn em đoạt giải thưởng trong cuộc thi kịch toàn quốc.
….
- Hắn vẫn ở đó chứ?
Sở Giang Thu vừa xử lý văn bản vừa nói. Thư ký ở đối diện cẩn thận nói:
- Đã ở đó ba ngày, chưa đi ra.
- Thằng khốn này về quê mà không đến gặp tôi.
Sở Giang Thu căm tức nói, thư ký không dám ở lâu vội vàng lui ra. Trước khi cửa đóng lại y nghe thấy rõ tiếng cốc rơi xuống mặt đất.
Theo Sở Giang Thu một thời gian, thư ký lần đầu thấy Sở Giang Thu tức đến thế.
Cầm máy Sở Giang Thu lại bỏ nhưng cuối cùng lại cầm máy gọi.
- Danh sách kia có thể bắt hắn không?
Đầu kia nói:
- Sợ là không được, thái độ của Hứa Nam Hạ rất cứng rắn, nếu bức quá sợ mọi người đều không ổn.
Sở Giang Thu lặng lẽ bỏ máy, đây tuy là cuộc giao dịch nhưng hai bên đều có giới hạn. Y vốn tưởng rằng sẽ kéo được Vương Quốc Hoa lên thuyền, ai ngờ không thành công. Sở Giang Thu không ngờ sẽ có kết quả này. Tại sao tiền đồ tốt đẹp như vậy mà thằng ranh này không chịu đi theo mình?
Sở Giang Thu không hiểu, cũng có nhiều người không hiểu, có lẽ chỉ mình Vương Quốc Hoa mới biết câu trả lời.
Trước khi tới trường Đảng trung ương, Vương Quốc Hoa rất nhàn nhã.
Chiếc xe Mercedes-Benz mới mua xuất hiện trước cửa nhà, hai đứa cháu ngoại vui mừng gào lên. Đối với hai đứa mà nói ông cậu không thể nghi ngờ là người mà chúng rất yêu quý.
Cháu trai được Vương Quốc Hoa ôm cho ngồi lên cổ, nó vui vẻ cười cười vênh mặt với đám trẻ cùng thôn. Cháu gái nắm tay cậu ngửa mặt cười hâm mộ nhìn em trai ở trên cao.
- Xuống, mau xuống.
Vương Tú Tú ra thấy thế vội vàng gọi con xuống. Trong mắt cô Vương Quốc Hoa đã là lãnh đạo làm người kính sợ, không thấy lãnh đạo quận gặp Vương Quốc Hoa đều rất khách khí sao?
Quận Nam Sơn biến hoá không mấy, chẳng qua đường đi đến xã Bàn Long được sửa rất tốt. Theo người trong xã nói đây là nhờ phúc của Vương Quốc Hoa. Làm quan ai cũng biết Vương Quốc Hoa là con rể của bí thư tỉnh ủy, vậy hôm nào bí thư tỉnh ủy xuống gặp thông gia đi trên con đường xóc nẩy, vậy lãnh đạo sẽ nghĩ sao về bộ máy thị ủy, quận ủy?
Vương Quốc Hoa không biết cái này, giờ phút này hắn đang vui vẻ chơi với cháu ngoại.
Vương Quốc Hoa hỏi qua tình hình ở nhà, không lâu sau trong nhà đã có khách.
- Quốc Hoa, về sao không báo sớm một tiếng, có phải không coi chúng tôi là huynh đệ?
Khách vào là Cao Cận Giang, y bây giờ đã là chủ tịch quận. Phía sau còn có mười mấy cán bộ quận huyện tới. Vương Quốc Hoa cười cười đứng ở bậc thang. Cấp bậc của hắn đã hơn xa mọi người nên hắn đứng như vậy cũng không ai có ý kiến.
- Mọi người đều bận cả, tôi định chờ cuối tuần nghỉ rồi đến gặp, không ngờ vẫn không thoát khỏi cặp mắt của chủ tịch Cao, làm phiền anh tới một chuyến.
Cao Cận Giang đi lên dùng hai tay bắt chặt tay Vương Quốc Hoa:
- Quốc Hoa, bây giờ cậu là lãnh đạo, tôi phải nên chủ động tới thăm viếng. Bí thư lên thị xã họp nếu không cũng sẽ tới.
Tất cả các thường vụ quận ủy có nhà đều tới. Con rể bí thư tỉnh ủy về quê có ai không muốn tới nịnh bợ. Nếu những người này mà biết thái độ của Vương Quốc Hoa đối với Sở Giang Thu thì nhất định sẽ nghĩ hắn điên.
Náo nhiệt nửa ngày, các lãnh đạo quận mới tản đi. Vương Quốc Hoa tự mình đưa Cao Cận Giang ra xe coi như cho đủ thể diện. Cán bộ thị xã cũng nghe tiếng đến, hôm sau cũng náo nhiệt không kém.
Vương Quốc Hoa một lần nữa tỏ vẻ với mọi người mình về lần này để nghỉ ngơi, hàng năm hay ở ngoài nên bây giờ hy vọng ở với người nhà vài ngày. Nhưng người trong quan trường đều biết với cấp bậc như Vương Quốc Hoa thì đâu có kỳ nghỉ, sợ là Vương Quốc Hoa xảy ra chuyện? Các loại suy đoán thoáng cái mà ra.
Vương Quốc Hoa không buồn đi giải thích, yên tâm ở nhà, đọc sách, đi dạo xung quanh.
Lời đồn quả nhiên đáng sợ, một tuần sau Cao Cận Giang tới một lần nữa nhưng không có ai khác chỉ một mình y.
- Quốc Hoa, cậu có phải xảy ra chuyện gì không?
Cao Cận Giang rất thật tâm hỏi. Vương Quốc Hoa còn quá trẻ đương nhiên có lúc suy nghĩ không chu đáo, bị người túm được nhược điểm không phải là không thể.
- Tôi có thể có việc gì chứ? Qua một thời gian nữa tôi sẽ lên trường Đảng trung ương học.
Cao Cận Giang không hoàn tin vào giải thích của Vương Quốc Hoa, nhưng y không hỏi nhiều. Lên trường Đảng trung ương học có tốt có xấu. Có người đi họ sẽ được đề bạt, có người đi học về còn không có vị trí thậm chí còn bị xử lý.
Không có câu trả lời rõ ràng, Cao Cận Giang rời đi. Mấy hôm sau người đến nhà Vương Quốc Hoa ít dần, lời đồn về Vương Quốc Hoa cũng càng lúc càng nhiều, có cả hắn bị bắt.
Ông anh rể Tạ Mãn Hòa thời gian ở nhà nhiều hơn, về nghe được tin nói với người nhà, ai cũng lo. Địa vị của Vương Quốc Hoa ở đó nên Tạ Mãn Hòa không dám lên hỏi, chỉ có thể kích động bố mẹ vợ hỏi.
Vương Quốc Hoa đang đọc sách thấy mẹ cầm trà tới.
- Hai, con nói thật với mẹ có phải con gặp chuyện gì không?
Vương Quốc Hoa nhìn gương mặt già nua của mẹ, trong lòng hắn ấm áp rất nhiều.
- Con không sao, tổ chức bố trí con lên Bắc Kinh học một thời gian. Mẹ sợ con ở nhà ăn hết gạo à?
Vương Quốc Hoa trêu chọc, Trần Thúy Hoa không nhịn được cười, bà đưa tay đánh nhẹ vào vai con rồi vuốt mặt hắn, nước mắt từ từ chảy ra.
Vương Quốc Hoa đưa tay giữ tay bà trên mặt mình.
Ngày thứ mười, tất cả lờ đồn bị một chuyện rất đơn giản phá tan.
Vương Quốc Hoa cầm cần câu dựa ghế ngủ gà ngủ gật thì có người túm tóc, bị đấm nhẹ. Vương Quốc Hoa nhìn cười, thằng con hắn mở to mắt nhìn hắn, tay không ngừng túm tóc. Sở Sở bế con mỉm cười nhìn hắn.
- Em về bao giờ vậy? Sao không gọi điện báo trước?
Vương Quốc Hoa đứng lên ôm cổ Sở Sở, vợ chồng đụng đầu nói chuyện, thằng bé ở trong lòng mẹ gào lên.
Vương Quốc Hoa ôm con tiếp tục cho nó nghịch tóc mình, thằng bé lúc này mới ngậm miệng tiếp tục chơi.
- Em sợ mình nếu không tới thì ông xã sẽ bị người khác đoạt.
Vương Quốc Hoa nghe vậy chỉ cười ha hả không nói. Sở Sở một tay cầm tay chồng, một tay cầm ô do bảo mẫu đưa tới để che nắng.
- Con mình đã đặt tên, ông nội lấy một chữ “Hằng”
- Vương Hằng? Tên này rất bình thường, thêm chữ Sở đi, Vương Sở Hằng.
Vương Quốc Hoa nói, Sở Sở không có ý kiến gì chỉ càng cầm chặt tay hắn hơn.
Vào nhà, thấy Sở Sở mang cả Thủy Trung Sa tới, Vương Quốc Hoa ngẩn ra một chút:
- Thủy huynh cũng đến?
- Sao, không chào đón à?
- Không, chỉ là có chút bất ngờ, Thủy huynh làm ăn lớn thì nhất định phải bận mới đúng, sao có thời gian đến đây?
Vương Quốc Hoa tỏ vẻ không thích Thủy Trung Sa tới, Thủy Trung Sa cũng biết nguyên nhân. Chuyện không có gì phức tạp cả, Sở Giang Thu là ai? Người có thể tùy tiện vào nhà ông, lấy trà ngon giấu mà uống thì quan hệ giữa Thủy Trung Sa và Sở Giang Thu là như thế nào?
Đương nhiên chi tiết này Thủy Trung Sa quên mất, người trong cuộc sẽ không để ý cái này. Thủy Trung Sa giải thích theo nghĩa khác, Vương Quốc Hoa cho mình là người đến thuyết khách.
- Có ai tiếp khách như cậu không? Hơn nữa nghe tôi nói vài câu có tổn thất gì chứ?
Thủy Trung Sa không giấu ý đồ tới.
- Anh có lời gì hay chứ?
Vương Quốc Hoa tiếp tục không cho mặt mũi, ôm con đi vào trong.
Sở Sở lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ. Phải nói Sở Sở cũng khó xử, cô cũng không rõ vì sao Vương Quốc Hoa không thích bố mình.
Sở Sở không mở lời, cô ôm con ngồi chơi với mẹ chồng. Trần Thúy Hoa cười tươi như hoa vì thấy cháu. Hai đứa cháu ngoại đưa tay sờ má em bị bà tát mông.
- Ra rửa tay, bẩn như khỉ.
Thủy Trung Sa mang trà tới, y lấy ra chuẩn bị pha thì Vương Quốc Hoa đưa tay chặn lại.
- Uống trà quê tôi.
Vừa nói hắn vừa lấy hộp chè cũ ra bỏ vào hai cốc thủy tinh. Thủy Trung Sa hay uống trà nhưng lúc này cũng đành chịu.
- Cậu đó, còn coi tôi là bạn không? Sao phải khách khí như vậy?
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói:
- Nếu không vì Sở Sở thì chè này tôi không nỡ để anh uống. Đây là chè hái trên núi cao ngàn mét, giá hơn ba trăm đồng một cân đó.
Thủy Trung Sa nghe vậy liền nói:
- Ừ, vậy còn có đạo tiếp khách chứ.
Vương Quốc Hoa không buồn so đo với y, chè xanh phải dùng cốc thủy tinh pha, Thủy Trung Sa giơ chén nhìn lá trà trôi trong nước, ngửi mùi hương đã khen:
- Trà ngon.
Vương Quốc Hoa không thèm nói, Thủy Trung Sa không gấp, chờ người bên cạnh đi hết hắn mới nói.
- Tôi không cho rằng cậu không biết nguyên nhân mất chức bí thư lần này.
Vương Quốc Hoa từ tốn nói.
- Xem rõ thì sao chứ? Tôi không cho rằng Hứa thúc nợ gì tôi. Nếu không có người xen chân vào thì chuyện đâu đến mức như vậy.
Thủy Trung Sa cười ha hả nói:
- Xem ra cậu còn không biết, Hứa Kiến Thiết xảy ra chuyện, Hứa Nam Hạ bỏ qua cậu cũng là một điều kiện trong đó.
- Ha ha, coi trọng tôi như vậy sao? Đúng là không ngờ đó. Chẳng qua có lẽ phí tâm tư, tôi dù không ở tỉnh Nam Thiên làm việc cũng không đi theo ông bố vợ. Có câu mời anh chuyển lời, đạo bất đồng sẽ không cùng mưu.
Thủy Trung Sa không nói, bưng trà với vẻ mặt đầy nghiêm túc.
- Cậu nhìn bố vợ mình như vậy?
Thủy Trung Sa thở dài một tiếng, Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Ông chưa chắc là người như vậy nhưng có một đám người phụ thuộc ông. Trong đó có cả anh, lấy cờ hiệu cải cách mà không ngừng dùng thủ đoạn thu lợi về mình.
- Mỗi đồng tôi dùng đều là sạch sẽ.
Thủy Trung Sa bất đắc dĩ nói.
- Được, tôi tin anh, chẳng qua tôi muốn khuyên anh với năng lực của anh sẽ tạo được thành tựu ở ngoài nhà nước.
Vương Quốc Hoa đánh giá Thủy Trung Sa rất cao, Thủy Trung Sa không hưng phấn, bỏ cốc trà rồi hậm hực đứng lên.
- Không nói cái này, tôi chỉ đến thăm cậu, cũng không định thuyết phục cậu.
- Nếu là vậy thì tôi chào đón. Nhà có rượu ngon, trưa làm vài chén chứ?
Thủy Trung Sa gật đầu.
Một đám cán bộ quận nghe tiếng đến Vương gia thì Vương Quốc Hoa đã đi. Sở Sở ở lại không đi, hai ông bà nhớ cháu nên Sở Sở quyết định ở một thời gian mới lên Bắc Kinh.
Lúc đám lãnh đạo quận Nam Sơn thất vọng về, Vương Quốc Hoa đã xuất hiện ở khu nhà tỉnh ủy. Ra đón Vương Quốc Hoa là thư ký của Lãnh Vũ. Lãnh Vũ nghe động tĩnh ngồi im mỉm cười nhìn Vương Quốc Hoa.
- Mang thứ gì cho tôi vậy?
Nhìn túi Vương Quốc Hoa mang tới, Lãnh Vũ cười nói.
- Không có gì cả, chỉ là chút trà núi mà thôi.
- Ôi, không có thành ý gì cả, dù gì cũng phải có vài món thịt rừng chứ?
Lãnh Vũ ra vẻ nuối tiếc.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu