You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tuan Nguyen Anh
Số chương: 813
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1976 / 54
Cập nhật: 2021-04-18 17:58:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 570-571: Nhận Chức
iều kiện thứ nhất là cháu cần thời gian, lâu là một năm, ngắn là mười tháng.
Vương Quốc Hoa đưa điều kiện này, Hứa Nam Hạ nhíu mày có chút bất mãn nói:
- Hừ, áp lực trên tỉnh cháu không phải lo, mọi việc có chú.
Vương Quốc Hoa thầm phục trong lòng, Hứa Nam Hạ quả nhiên là lợi hại, chỉ thoáng suy nghĩ là hiểu ý của hắn.
- Điều kiện thứ hai là cháu hy vọng được Ủy ban kỷ luật tỉnh giúp đỡ.
Hứa Nam Hạ trầm ngâm một chút gật đầu nói:
- Cái này cũng không vấn đề, chỉ cần cháu mở miệng nói là Ủy ban kỷ luật sẽ vào tham gia ngay. Còn có điều kiện khác không?
Hứa Nam Hạ có chút bất ngờ, không ngờ Vương Quốc Hoa đưa điều kiện đơn giản như vậy, đều là điều kiện ở thời gian dài. Nói cách khác Vương Quốc Hoa không đưa điều kiện gì ngay lúc này.
- Ha ha nói thẳng ra thì không phải cháu không nghĩ tới điều kiện khác, nhưng cẩn thận nghĩ thì nếu chút năng lực ấy cũng không có thì còn đáng để chú trọng dụng cháu sao?
Hứa Nam Hạ nghe vậy vỗ đùi nói:
- NÓi đúng, không có tự tin thì sao được? Cháu yên tâm đi đi, bên Ban giám sát chú sẽ chú ý nhiều hơn.
- bí thư Hứa, còn có một vấn đề, chuyện của Cao Nguyên xử lý như thế nào?
Vương Quốc Hoa quan tâm nói, Hứa Nam Hạ có chút đau lòng nói:
- Còn có thể như thế nào chứ, tạm thời đình chỉ công tác, đi trường Đảng học tập đợi phân công.
Vương Quốc Hoa do dự một chút vẫn phải nói:
- Bí thư Hứa, cháu cảm thấy Cao Nguyên lần này đúng là oan uổng. Từ lời nói của Cao Nguyên và Vương Suất thì có thể thấy cục diện Ân Châu rất phức tạp. Chuyện ở tập đoàn điện tử Ân Châu cũng không đơn giản như Vương Suất nói.
Hứa Nam Hạ hài lòng gật đầu nói:
- Cháu có thể thấy như vậy là không đơn giản. thực tế vấn đề của Cao Nguyên chủ yếu nằm ở người hắn. Lúc bên chú thì hắn quen được người khác khách khí và tôn trọng nên tự đại. Còn một điểm đó là Cao Nguyên không giống cháu, không biết học ưu điểm của người khác.
Hứa Nam Hạ vừa nói vừa xua tay ngăn Vương Quốc Hoa lên tiếng.
- Cháu không cần khiêm tốn, chú biết cháu như thế nào mà. Chú sẽ cho Cao Nguyên cơ hội nhưng phải xem hắn có thể nắm bắt hay không.
Vương Quốc Hoa nghe vậy nói:
- Hứa thúc, cháu muốn mời Cao Nguyên dùng cơm.
Hứa Nam Hạ nghe xong nhíu mày có chút tức giận nói:
- Thằng ranh này, quan hệ giữa cháu và hắn có quan hệ gì với chú?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Vậy thì cháu nên về chuẩn bị.
Hứa Nam Hạ gật đầu nói:
- Cháu về chăm vợ con đi. Chú cho cháu hai ngày, mai là thứ bảy mà.
- Hứa thúc yên tâm, cháu có thể xử lý tốt việc trong nhà.
Vương Quốc Hoa không khỏi có chút cảm động, hắn cố làm mình bình tĩnh lại nhưng biến hoá trong ánh mắt vẫn không tránh được ánh mắt của Hứa Nam Hạ. Hứa Nam Hạ thầm gật đầu hài lòng.
Vương Quốc Hoa cáo từ đi ra, nhìn thấy Cao Nguyên cùng Vương Suất ngồi ở bên ngoài, hắn lập tức cười nói với Cao Nguyên:
- Tối cùng uống vài chén, tôi bảo lão Ngôn bố trí ở khách sạn Phương Nguyên, có chuyện gì anh em nói thoải mái.
Vương Quốc Hoa nói không sợ người khác nghe thấy. Cao Nguyên bây giờ đang lúc khó khăn nhưng y còn có huynh đệ, kẻ định bỏ đá xuống giếng phải chú ý mới được.
Câu nói của Vương Quốc Hoa làm Cao Nguyên đỏ mắt, mấy ngày này chỉ Vương Quốc Hoa nói câu ấm lòng như vậy. Bắt chặt tay Vương Quốc Hoa, Cao Nguyên run run nói:
- Được, tôi nhận.
Lúc này Vương Quốc Hoa đưa tay về phía Vương Suất:
- Đồng chí Vương Suất, sau này cùng xây dựng bộ máy mời chiếu cố nhiều.
Vương Suất hoảng hốt, gì mà cùng xây dựng bộ máy chứ? Trước đó không có tin đồn nào mà. Chẳng lẽ là …
Vương Quốc Hoa về Ban giám sát sau đó gọi Mạnh Khiết và Quách Tử Minh đến. Vương Quốc Hoa cười nói:
- Lão Quách, sau này anh phải chú tâm nhiều hơn nữa. Mạnh Khiết, ngày sau cô thấy ở Ban giám sát không thoải mái thì lúc nào cũng có thể gọi cho tôi.
Hai người hoảng hốt, lời này có ý gì? Mạnh Khiết phản ứng đầu tiên, cô há hốc mồm nhìn Vương Quốc Hoa:
- Lãnh đạo, ngài phải điều đi ư?
Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- Tỉnh ủy tạm thời quyết định, chuyện khá đột nhiên, tôi cũng vừa biết. Cụ thể đi đâu thì vài ngày nữa là hai người sẽ biết, bây giờ tôi không tiện nói. Được rồi, tôi muốn chào tạm biệt với mọi người, lão Quách thông báo mọi người, chúng ta họp.
Người ở nhà rất nhanh tụ tập, Vương Quốc Hoa tiến vào nhìn quanh một vòng nói:
- Các đồng chí, hôm nay tổ chức họp chủ yếu là muốn thông báo với mọi người bởi vì tổ chức an bài nên tôi có quyết định rời khỏi Văn phòng tỉnh ủy. Trong thời gian qua mọi người đã ủng hộ công việc của tôi, tôi rất cảm ơn.
Vương Quốc Hoa nói xong cúi đầu với mọi người.
Hai xe Audi chạy trên đường cao tốc, xe trước là xe của Vương Quốc Hoa, xe sau là xe của phó Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy - Trương Hán Thanh. Cuối tuần hội nghị thường vụ tỉnh ủy thảo luận quyết định Vương Quốc Hoa đến làm phó bí thư thị ủy Ân Châu, đưa đề nghị này là Hứa Nam Hạ, đầu tiên hưởng ứng cùng ủng hộ là Thượng Quan Thiên Phúc.
Chủ tịch tỉnh Đoạn Phong cũng không có ý kiến gì khác đối với việc Vương Quốc Hoa đến Ân Châu, nhưng y lại có ý kiến khác việc Nguyên Chấn Thiên lên trường Đảng trung ương học. Nhưng hội nghị lần này Hứa Nam Hạ đã thay đổi tác phong ôn hòa mà rất kiên quyết tỏ vẻ làm như vậy.
Đoạn Phong không có kiên trì, những người khác hiển nhiên ngừng công kích, chuyện rất thuận lợi được thông qua.
Đoạn Phong không dây dưa chuyện Ân Châu cũng là có nguyên nhân. Ân Châu khá đặc biệt, bí thư thị ủy Nguyên Chấn Thiên đã làm gần mười năm, hơn nữa Nguyên Chấn Thiên cũng gần tới tuổi.
Tỉnh ủy không phải chưa từng mời Nguyên Chấn Thiên lui về tuyến hai nhưng Nguyên Chấn Thiên tỏ vẻ muốn phát huy sức lực còn lại.
Kinh tế Ân Châu vẫn thuộc tầm trung của tỉnh, từ điều kiện tự nhiên mà nói thì Ân Châu có cảng tốt đẹp.
Vương Quốc Hoa đến Ân Châu, Đoạn Phong cũng khá lạc quan. Tên Vương Quốc Hoa này giỏi làm kinh tế, điểm này không cần ai nói chuyện thay cho hắn. Theo thời gian Đoạn Phong càng thưởng thức Vương Quốc Hoa hơn, điểm này không có quan hệ đến phe cánh.
Đoạn Phong thậm chí còn có chút lo lắng chính là Vương Quốc Hoa còn thiếu kinh nghiệm không biết có thể đấu với đám cáo già ở Ân Châu không?
Vì thế sau hội nghị thường vụ, Đoạn Phong còn cố ý gọi điện cho Sở Giang Thu để thông báo việc này.
Sở Giang Thu nhận được điện còn cười ha hả nói:
- Cái này không cần lo lắng, nó đánh ngã không ít tên cáo già, trước mặt tôi mà nó cũng không bị thiệt cơ mà.
Sở Giang Thu nói có chút khổ sở nhưng rất chân thành, điều này làm Đoạn Phong hơi giật mình. Đoạn Phong không phải kẻ hẹp hòi, thậm chí ở vấn đề của Cao Nguyên, Đoạn Phong cũng không thấy hả hê.
Đấu tranh giữa y và Hứa Nam Hạ không phải là không đội trời chung, hai người đều là tranh đoạt theo kiểu quân tử, chính kiến khác nhau, có tranh luận cũng không ngại cả hai bên cố gắng đi về hướng giống nhau.
Vương Quốc Hoa ngồi trong xe đang nở nụ cười. Hắn đang nhớ đến khuôn mặt non nớt của thằng con.
Có con, trên thế giới lại có thêm thứ dựa vào mình cố gắng, Vương Quốc Hoa thấy đây chính là hy vọng tốt đẹp.
Xe đi chậm lại, Vương Quốc Hoa mở mắt thấy xe Audi đã từ từ ra khỏi trạm thu phí, mười mấy người đứng chờ ở đằng trước. Đứng đầu chính là Vương Suất.
Đối với Vương Suất, Vương Quốc Hoa không có ác cảm, cũng không có hảo cảm. Vương Quốc Hoa không phải Hứa Nam Hạ, đối với Vương Suất trước đó không nói trước với Cao Nguyên, hắn không thấy có gì là nghiêm trọng. Cao Nguyên không phải trẻ con, dựa vào cái gì Vương Suất phải nhắc. Công việc là chuyện của anh, Vương Suất từ phạm vi chức quyền mà quan tâm nhiều có khi làm Cao Nguyên mất hứng.
Mở cửa xuống xe, Vương Quốc Hoa đứng đó đợi Trương Hán Thanh mở cửa xuống xe. Trương Hán Thanh là người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi, rất nghiêm túc.
Sau một phen trình tự, Vương Quốc Hoa cơ bản biết mặt thành viên bộ máy Ân Châu. So với sự nhiệt tình của Vương Quốc Hoa, Trương Hán Thanh có thái độ lạnh nhạt với mọi người.
Bắt tay xong, Vương Suất nói:
- Bí thư Nguyên hơi mệt nên đã tới Bắc Kinh kiểm tra sức khỏe.
Vương Quốc Hoa có chút bất ngờ với việc này, Nguyên Chấn Thiên này chẳng lẽ yếu đến thế sao?
Trưởng ban thư ký Trác Quốc Cường rất có ý tứ, vẫn đi sát theo Vương Quốc Hoa, chờ Vương Quốc Hoa lên xe y còn tiến lên xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, tôi có việc muốn báo cáo với ngài, có tiện ngồi cùng xe với ngài không?
Cử động của Trác Cường Quốc, Vương Quốc Hoa bây giờ còn chưa dám đưa ra kết luận. Hắn mới đến nên chỉ có thể khẽ gật đầu, Vương Quốc Hoa coi như nhận yêu cầu của Trác Cường Quốc.
Từ cao tốc đến nội thành mất khoảng năm sáu phút. Trác Cường Quốc không ngồi ghế sau mà ngồi bên trên, vị trí giống như thư ký vậy. Trác Cường Quốc thi thoảng quay đầu lại nói chuyện.
Vương Quốc Hoa dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, Trác Cường Quốc vẻ mặt bình thường lên xe cùng. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đánh giá Trác Cường Quốc. Từ ý nghĩa bình thường mà nói Trác Cường Quốc làm vậy nói rõ là muốn theo bước tiến của Vương Quốc Hoa. Từ góc độ bình thường mà nói thì trưởng ban thư ký đi theo người đứng đầu thị ủy cũng không có gì là không bình thường.
Trác Cường Quốc không sợ người khác nhìn thấy, Vương Quốc Hoa cũng không quan trọng gì. Dù sao Vương Quốc Hoa không hiểu gì về cục diện Ân Châu.
Trác Cường Quốc trước khi nói đã lấy một quyển sổ ra đặt lên đầu gối ra vẻ ghi chép. Vương Quốc Hoa thấy thế không khỏi động tâm mà nói:
- Trưởng ban thư ký Trác chắc xuất thân là thư ký hả? Tư thế này rất quen và rất thân thiết.
Trác Cường Quốc đầu tiên là sửng sốt, lập tức có phản ứng:
- Bí thư Vương đúng là nhìn rất chuẩn.
Vương Quốc Hoa xua tay nói:
- Tôi không nhìn chuẩn gì cả mà cũng xuất thân từ thư ký.
Trác Cường Quốc hiểu ý cười nói:
- Tôi trước đây làm thư ký ba năm cho nguyên trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy – trưởng ban Chu, khi đó trưởng ban Chu còn là Phó trưởng ban thường trực.
- Ồ, vậy chắc anh cũng biết Hồ Báo Quốc?
Trác Cường Quốc gật đầu nói:
- Tôi đúng là biết bí thư Hồ, hơn nữa quan hệ khá tốt. Năm ngoái y còn đề cập giúp tôi điều sang thị xã Vân Cương nhưng do vì một vài việc nên chậm trễ.
- Hả?
Vương Quốc Hoa ra vẻ hiểu.
- Anh nói chuyện tiếp đi.
Trác Cường Quốc rất nhanh tiến vào trạng thái, nhìn thoáng qua sổ rồi nói:
- Tôi xin nói vài việc quan trọng gần đây của thị ủy....
Trác Cường Quốc nói chuyện không nhanh không chậm, rất có trật tự.
Trác Cường Quốc nói khoảng ba phút coi như xong công việc cần làm trước mắt của thị ủy, Vương Quốc Hoa gật đầu nói:
- chỉ cần hội nghị thường vụ thông qua là có thể tiếp tục tiến hành, vấn đề khác để xem rồi nói.
Trác Cường Quốc gập sổ lại giống như quyết định này của Vương Quốc Hoa không cần ghi lại.
Xe tới nội thành, Trác Cường Quốc không có ý nói tiếp. Vương Quốc Hoa cũng không nói gì, hắn lúc này đang nghĩ Trác Cường Quốc có ý đồ gì?
Tên Trác Cường Quốc này đúng là thú vị.
- Chuyện tập đoàn điện tử Ân Châu thì anh thấy thế nào?
Vương Quốc Hoa đột nhiên hỏi như vậy, lông mi Trác Cường Quốc rõ ràng mấp máy vài cái.
- Cải cách công ty nhà nước đều do bên ủy ban thị xã làm. Bí thư Nguyên mặc dù quan tâm việc này nhưng không tỏ nhiều thái độ.
Vương Quốc Hoa đưa tay cắt ngang:
- Tôi hỏi thái độ của anh.
Trác Cường Quốc nhíu mày nói:
- Tôi không quá quen việc bên công ty, chẳng qua từ quan niệm mà nói chuyện cũng không đơn giản. Công ty nhà nước cứ phải nhất định cần cải cách thể chế sao? ủy ban thị xã đã mấy lần mời đồng chí Triệu Đông Thăng chủ trì công việc, thị trưởng Vương đi không dưới năm chuyến nhưng đồng chí Triệu Đông Thăng cứ đòi phải tiến hành cổ phần hóa nếu không y sẽ tiếp tục dưỡng bệnh. Theo tôi thấy thái độ này rất ác liệt.
Vương Quốc Hoa nói:
- Không cần nói tới Triệu Đông Thăng, anh thấy tập đoàn điện tử bây giờ nên làm gì là tốt nhất?
Trác Cường Quốc dừng lại một chút mới nói:
- Bộ máy tập đoàn nhất định cần chỉnh đốn, đồng chí Diêu Bình không thể tránh khỏi trách nhiệm lãnh đạo.
Vương Quốc Hoa đột nhiên nghiêm túc nói:
- 9h30 sáng mai tôi hy vọng thấy toàn thể thành viên bộ máy Đảng ủy tập đoàn điện tử ở phòng hội nghị thị ủy, tôi muốn tọa đàm với bọn họ.
Trác Cường Quốc ghi vào sổ, Vương Quốc Hoa nói tiếp:
- Còn có một chuyện cũng cần tìm hiểu đó là nữ quản lý ở tập đoàn điện tử Ân Châu nên xử lý như thế nào?
Trác Cường Quốc lập tức nói:
- Cái này tôi biết, đã đuổi việc. Diêu Bình sau khi biết việc lập tức có quyết định. Ả phụ nữ kia tên Cảnh Lệ Bình, người địa phương.
- Cứ như vậy đi, gần tới rồi.
Vương Quốc Hoa nói như vậy cũng là dừng cuộc nói chuyện.
Thị ủy, ủy ban thị xã Ân Châu nằm ở trong cùng một trụ sở, quy mô khu vực không nhỏ. Vương Quốc Hoa xuống nhìn nhìn lướt qua thấy có ít nhất 50 xe dừng trong sân.
- Mấy xe này đều là xe công ư?
Vương Quốc Hoa đột nhiên quay đầu lại hỏi một câu, Trác Cường Quốc dừng một chút mới nói:
- Có một ít là xe tư.
Vương Quốc Hoa không nói gì nữa.
Nghi thức chào mừng tiến hành ở phòng hội nghị tầng năm. Hội nghị do thị trưởng Vương Suất chủ trì, Trương Hán Thanh phát biểu trước. Y đầu tiên là khẳng định thành tíc của bộ máy thị ủy Ân Châu, sau đó nói vài điểm không đủ rồi bắt đầu giới thiệu Vương Quốc Hoa.
Vương Quốc Hoa là người thứ hai nói chuyện, hắn không cầm bản thảo mà nói:
- Kính thưa các đồng chí …
Vương Quốc Hoa nói chuyện rất ngắn gọn, khiêm tốn, đặt mình ở vị trí khá thấp, hy vọng công việc sau này của mình được mọi người ủng hộ.
Sau khi hội nghị hoan nghênh, các đồng chí thường vụ thị ủy sang phòng hội nghị nhỏ ngồi họp. nụ cười trên mặt Vương Quốc Hoa biến mất, hắn nghiêm túc nói với mọi người:
- Tôi tại sao tới đây, tại sao lấy thân phận phó bí thư mà chủ trì công việc? Mọi người đang ngồi đều hiểu, tôi không giải thích nữa. Trước khi đi bí thư Hứa nhiều lần dặn tôi ổn định áp đảo tất cả. Vấn đề của tập đoàn điện tử Ân Châu không chỉ là vấn đề của bản thân tập đoàn mà là toàn thể thành viên bộ máy thị ủy Ân Châu đều có trách nhiệm. Tôi hy vọng mọi người có thể nghe và ghi nhớ trong lòng, đừng có mà ở tai này lọt vào tai kia.
- chuyện công nhân tập đoàn điện tử chặn cổng ủy ban thị xã trước đó coi như xử lý thỏa đáng nhưng chỉ là trị ngọn không trị gốc. Bắt đầu từ bây giờ vấn đề của tập đoàn điện tử do chính tôi phụ trách. Tôi đưa ra hai yêu cầu, thứ nhất là bên ủy ban thị xã phải chuẩn bị đầy đủ tài chính.
Vương Quốc Hoa vừa nói vừa nhìn thoáng qua Vương Suất, Vương Suất lập tức đứng lên nói:
- Bí thư Vương, tài chính thị xã bây giờ khá khó khăn, quảng trường trung tâm đang xây dựng, tài chính còn thiếu không ít, tôi đã nhiều lần nói chuyện với cục Tài chính nhưng đồng chí Chu Hồng vẫn nói không có tiền.
Vương Quốc Hoa bị Vương Suất nói như vậy cũng không kích động mà thản nhiên nói:
- Anh chuyển lời đến đồng chí Chu Hồng là nếu không có tiền thì có thể viết đơn từ chức với thị ủy, dù sao chuyện không làm xong thì tôi cũng sẽ cách chức.
Vương Suất lập tức ngồi xuống, dùng hoạt động thực tế tỏ vẻ không có gì để nói.
Vương Quốc Hoa lúc này mới nói tiếp:
- Yêu cầu thứ hai rất đơn giản, trong các thường vụ thị ủy mặc kệ là ai có người nhà trong tập đoàn điện tử, tôi hy vọng chủ động rời đi.
Vương Quốc Hoa nói rất quyết đoán, rất cứng rắn, dừng một chút hắn nói tiếp.
- Được rồi, hội nghị tới đây thôi. Đồng chí Vương Suất ở lại một chút, đồng chí Cường Quốc đưa trưởng ban Trương đi nghỉ.
Trương Hán Thanh lúc nãy ngồi nhắm mắt, bây giờ mới hả một tiếng nói:
- Tan họp, tan họp.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Vương Quốc Hoa và Vương Suất, Vương Quốc Hoa đưa thuốc tới:
- cục Tài chính là sao?
Vương Suất lộ ra một tia vui mừng gật đầu nói:
- Chu Hồng chỉ nghe lời đồng chí Nguyên Chấn Thiên, tôi ký cũng thường xuyên không được tiền.
- Tôi đi tranh thủ một suất ở trường Đảng tỉnh, nếu Chu Hồng vẫn như trước thì đi học. Ngoài ra bên cục thống kê có đáng tin không?
Vương Suất run lên rồi ngồi thẳng lưng:
- Phó cục trưởng Lệ Trường Thiên có thể đảm nhiệm việc này.
- Được, để y chọn mấy người đáng tin điều tra các khoản chi tiêu của cục Tài chính.
Vương Quốc Hoa quyết đoán như vậy, Vương Suất cũng bị ảnh hưởng.
- Được, lát tôi sẽ bố trí ngay.
- Quảng trường thư giãn là sao?
Vương Quốc Hoa hỏi tiếp. Vương Suất có chút buồn bực nói:
- Chuyện này là do tôi kiên trì muốn làm, khi đấu thầu công trình thái độ của tôi cũng khá cứng rắn.
Vương Quốc Hoa gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.
- Chuyện này tôi không hỏi, Đảng ủy nắm vĩ mô, chính quyền nắm tài chính. Bộ máy lãnh đạo cục Tài chính thì anh đưa ra một phương án điều chỉnh, tôi không có thời gian dây dưa với bọn họ.
Vương Suất cũng không lộ vẻ hưng phấn mà khá do dự nói:
- Đồng chí nhân sự thì có thể gặp lực cản ở hội nghị thường vụ không? Bên bí thư Nguyên dù sao cũng là đi học, điều chỉnh bây giờ có phải là quá gấp không?
Vương Quốc Hoa cười cười nhìn Vương Suất không nói gì. Vương Suất đảo mắt rồi nói:
- Được, tôi biết.
Vương Quốc Hoa nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói:
- Không còn sớm nữa, trưởng ban Trương còn đang chờ.
Vương Suất lập tức cười nói:
- Đã chuẩn bị xong, phòng khách vip khách sạn Ân Châu.
Trương Hán Thanh ăn xong liền đi ngay chứ không nghỉ ngơi giống như có một con hổ đuổi theo hắn vậy.
Trưởng ban thư ký Trác Cường Quốc vẫn đi theo bên cạnh Vương Quốc Hoa, Vương Quốc Hoa vừa cất bước Trương Hán Thanh, hắn liền nói với Trác Cường Quốc:
- Dẫn tôi tới xem văn phòng một chút.
Phù Diêu Phù Diêu - Đoạn Nhận Thiên Thai Phù Diêu