However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 380
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1927 / 16
Cập nhật: 2015-11-12 21:39:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30-31: Tuần Hoăc Tử Chiến
Đám binh sĩ trong võ trường không ai đáp lời.
Từ Hoảng trầm giọng:
- Tốt lắm vì để những huynh đệ khác có thể bình yên về cố hương, các ngươi mau theo bổn tướng xông ra khỏi thành.
Từ Hoảng vung tay trái lên tiếng ngựa hí vang lên trên bầu trời, một ngựa liền xông ra.
Cách đó không xa, cửa thành lập tức mở ra.
Một nghìn binh sĩ ở phia sau lưng không hề lùi bước quyết đoán rời đi.
Có lẽ Tào Binh quá mức chủ quan, cũng không làm khó dễ vòng vây của Từ Hoảng khiến cho Từ Hoảng chuẩn bị phá vòng vây.
Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Trường Bình huyện vang lên tiếng rung trời.
Mà ở trong Tào doanh sớm đã trở nên huyên náo, một đội ngũ quân đội bắt đầu được điều động.
Đêm hè lặng lẽ bị phá lỗ thủng bỗng nhiên trở nên rạo rực.
Tào binh từ phía đông chạy tới một đội ngũ, chặn đường của Từ Hoảng lại, bắt đầu từ từ hình thành vòng vây.
Từ Hoảng cũng không muốn nói điều gì, chỉ vung tay lên, một nghìn binh sĩ trong đêm giống như là u hồn, nhanh chóng xông lên.
- Giết.
Ở trong bầu trời đêm truyền tới tiếng hét đinh tai nhức óc.
Từ Hoảng xung trận lên phía trước, khôi giáp trầm trọng cũng không ảnh hưởng tới động tác của hắn ngược lại làm cho người khác cảm thấy hắn nhẹ nhàng.
- Người nào ngăn ta giết.
Tào binh ở phía trước vừa nghe hắn nói xong người người bị chặt thành hai khúc.
- Giết.
Một nghìn binh sĩ theo Từ Hoảng xông ra khỏi thành biết hôm nay phá được vòng vây là khả năng vô cùng bé, đành liều mạng cùng địch quân quần nhau.
- Từ Hoảng ở đây ai dám tử chiến với ta.
Từ Hoảng thúc ngựa phóng tới ở phía trước không có ai dám ứng tiếng.
- Ha ha.
Từ Hoảng cuồng tiếu, xem quân Tào nhưng không có gì.
Từ Hoảng bốn phía phá núi không biết bao nhiêu người thê thảm dưới tay của hắn.
Từ Hoảng đột phá vòng vây đem một lượng lớn quân Tào kéo theo sau lưng từng bó đuốc giống như là rồng xoay quanh làm cho đêm tối sáng như là ban ngày.
Mà lúc này thành Trường Bình và cửa Tây bất đắc dĩ mở ra, Vương Trung nghe tiếng chém giết xa xa khóe mắt ứa ra nước, quay đầu nói:
- Giờ sửu đã đến, Từ tướng quân mang binh sĩ phá vòng vây, ta dẫn nhân mã đi thôi.
Mà lúc này Từ Hoảng chém mấy viên địch tướng không ít cờ hiệu của Tào doanh, tư thế dũng mãnh của hắn khiến cho Tào binh phải sợ hãi.
Lúc này ở phía trước bỗng nhiên vắt ra một con đường nhỏ, có một đội ngũ phi tốc tới.
Từ Hoảng cưỡi ngựa như gió xông vào trong Tào trận.
Tào binh sau một mảng hỗn loạn liền nhanh chóng tổ chức vây đội ngũ của hắn, Từ Hoảng giơ đại búa lên, huyết quang bay múa, một cái đầu lâu bị chặt lên trên trời khiến cho binh sĩ quân Tào phải hoảng sợ, Từ Hoảng không kịp lau máu tươi đại búa lại đương đương bổ mạnh, lại có hai người táng mạng dưới tay của hắn.
Tào Lệnh liền nói với tả hữu phụ tá:
- Các ngươi tiến tới, vô luận sống chết không được cho Từ Hoảng chạy thoát.
Từ Hoảng chém giết một hồi lao thẳng tới Tào Lệnh.
Trong mắt của Tào lệnh lộ ra sát khí cuồng bạo, dáng vẻ dữ tợn, Bích Nguyệt cung đã cầm trong tay của hắn hơn nữa tay trái còn chế trụ ba mũi ngân tên, tùy thời có thể phát ra.
Từ Hoảng không có cảm giác gì, nhìn binh sĩ ở bên cạnh mình ngã xuống trong lòng dâng lên chiến ý vô cùng lớn.
Nếu như là bình thường Từ Hoảng không để tình cảnh này vào trong mắt nhưng lúc này thể lực của hắn tiêu hao thật lớn, mồ hôi vã ra trên bàn tay truyền tới từng hồi run run.
Cho dù thế nào, Tào binh đối đầu với Từ Hoảng cũng phải cảm thấy run sợ.
Từ Hoảng ghìm ngựa đại búa bay lên, chặt vài tên Tào binh làm hai nửa.
Bỗng nhiên một hồi chuông dồn dập nổi lên trên không trung.
Từ Hoảng hơi đổi thân hình, thân thể cấp tốc nghiêng đi, lập tức cảm thấy mũi tên xẹt qua vai của mình.
- Đương đương.
Hai ngân tên khác đã bị Từ Hoảng đánh trúng, bay về phía khác.
Từ Hoảng trong lòng cảm thấy may mắn vừa định cầm búa xông tới thì bỗng nhiên phát hiện mũi tên thứ ba đã tới mình chưa tới ba trượng, Từ Hoảng sắc mặt đại biến, ngay cả tránh né cũng không kịp, liền lệch qua một bên, mũi tên lệch vị trí vô thanh vô tức xuyên qua khôi giáp Từ Hoảng chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân, thống khổ cực lớn, hắn hét loiwns một tiếng:
- Ta giết sạch các ngươi.
- Từ Hoảng bị thương.
Không biết là Tào binh nào hưng phấn kêu lên
Từ Hoảng bị thương tất cả các binh sĩ đều vui mừng quá đỗi, từng người xông lên.
Quả nhiên Từ Hoảng sau khi bị thương thì giống như dã thú, chiến phủ mang theo một khí thế kinh người, giống như chiến thần không ai bì được, bên cạnh của hắn càng ngày càng có nhiều thi thể ngã xuống.
Tất cả các Tào binh nhìn thấy tình hình này thì bị dọa làm cho rét run.
Mà lúc này Tào Lệnh cuối cùng không nhịn được nữa thúc ngựa lao thẳng vào Từ Hoảng.
Từ Hoảng tựa hồ đã đợi thời khắc này từ lâu, thúc ngựa nghênh tiếp, cùng với Tào binh không hẹn mà mở ra một con đường nhỏ.
- Xoẹt xoẹt xoẹt.
Lại ba mũi tên bắn ra, Tào Lệnh phóng ra lãnh kỳ, nhưng lúc này Từ Hoảng đã sớm có chuẩn bị liền nhẹ nhõm tránh đi.
- Đương đương.
Lê Hoa đao của Tào Lệnh cùng với đại búa của Từ Hoảng va chạm tạo thành thanh âm kịch liệt.
Từ Hoảng tuy bị thương nhưng càng đánh càng hăng Tào Lệnh lúc này đã hơi hối hận, nhưng lúc này muốn bứt ra là chuyện quá khó khăn.
Tào Lệnh thừa dịp được vệ binh giải vây thì kéo Lê Hoa đao, giục ngựa trở ra.
Từ Hoảng hét một tiếng lớn:
- Đừng có trốn.
Sau đó thúc ngựa đuổi tới.
Tào Lệnh mừng thầm Lê Hoa đao hoành trước ngực, tay phải cầm ngọc bích cung, tay trái lặng lẽ lấy tên.
Từ Hoảng hoàn toàn không biết tình hình, dùng sức dồn sức.
Đợi hai người qua ba trượng, Tào Lệnh bắt đầu quay đầu giống như là mũi tên, trong đêm tối như một đạo lưu tinh bay thẳng vào Từ Hoảng.
Bởi vì đến nhanh chóng, Từ Hoảng lảng tránh không kịp một mũi tên nho nhỏ đâm vào giáp của hắn, thấm sâu vào trong, Từ Hoảng cảm thấy ngực tê rần huyết dịch không ngừng chảy ra đau đớn toát ra từng luồng mồ hôi lạnh.
Tào Lệnh đắc ý quay ngựa cười âm hiêm:
- Trúng tên của ta, không ai có thể sống trên đời.
Từ Hoảng cố nén đau đớn vẫn xông lên.
Tào Lệnh không ngờ Từ Hoảng còn hung hãn như thế, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể đem Ngọc Bích cung lên ngăn cản, Ngọc Bích cung là tinh khí nhưng làm sao có thể chịu được một đòn của Từ Hoảng, cung lập tức bị chặt đứt thành hai đoạn, mà Tào Lệnh không chịu được lực trùng kích, ngã xuống mặt đất.
Từ Hoảng bởi vì dùng sức quá mạnh, nên thương thế phát tác nghiêm trọng, toàn bộ miệng vết thương vỡ toang, hắn cố nén đau đớn, lại một lần nữa giương đại búa lên, hướng về phía Tào Lệnh mà chém xuống.
- Tào tướng quân coi chừng.
Mấy vệ binh của Tào Lệnh kêu lên.
- A...
Một thanh âm thảm thiết, Tào lệnh đã bị Từ Hoảng chém thành hai đoạn, mà Từ Hoảng bởi vì thương thế quá nặng, căn bản không cách nào tránh Tào binh tiến công, thân thể của Từ Hoảng giống như là chết lặng, hai tay vứt búa, một thanh trường thuông đâm vào bụng của hắn, Từ Hoảng không hề quan tâm, rút thương ra, máu chảy dạt dào, giống như mãnh thú gào thét.
Ở phía trước một Tào binh né tránh không kịp bị xuyên qua trái tim mà chết.
Từ Hoảng cười hắc hắc âm hiểm, hai mắt nhìn binh sĩ dày đặc phía trước.
Tào binh bọn họ há hốc mồm nhìn Từ Hoảng, trong lòng tràn ngập cảm giác khủng bố.
Đúng vào lúc này, Từ Hoảng thừa dịp Tào binh sững sờ đột nhiên thúc ngựa trốn về phía Tây.
Từ Hoảng ở trên ngựa xóc nảy không bao lâu, cuối cùng cũng phun ra một ngụm máu tươi sắc mặt tái nhợt, cường ngạnh như hắn trải qua đại chiến suốt đêm cuối cùng cũng chống đỡ không nổi rồi.
Thừa cơ hội này khinh kỵ binh của Tào Lệnh nhanh chóng đuổi theo từ phía sau.
- Phịch.
Một tiếng vang thật lớn thân thể suy yếu của Từ Hoảng bị chấn động, lập tức ngã xuống
Tinh thần mơ hồ của Từ Hoảng bỗng nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều, cánh tay của hắn lúc này truyền tới từng hồi đau nhói, tê liệt khắp toàn thân, dần mất đi tri giác.
- Có độc.
Trong lòng của Từ Hoảng liền lóe lên một suy nghĩ.
Đúng lúc này Tào binh đã đuổi tới, Từ Hoảng lảo đảo người không coi ai ra gì cởi áo giáp xuống, đem vết thương ở cổ tay mình băng bó lại.
Hắn hướng về phía Tào binh mà hét lớn:
- Ai dám tới?
Tào binh bị chấn trụ trơ mắt nhìn Từ Hoảng đi xa, Từ Hoảng đi một đoạn đường bọn chúng mới tỉnh lại ai cũng điên cuồng đuổi theo, mà lúc này Từ Hoảng đã rơi vào trạng thái gần như mê man, có khả năng bất tỉnh, ở bên tai truyền tới thanh âm đuổi theo của truy binh, hắn dốc sức liều mạng chạy đi.
Cuối cùng Từ Hoảng cũng không khống chế nổi mà mê man.
Lập tức có người lớn tiếng nói:
- Mau mau vây quanh hắn.
Lúc này bỗng nhiên có người giục ngựa xông tới mà hét lớn:
- Ai dám làm tổn thương tướng quân?
Người tới chính là Vương Trung, kỳ thật Vương Trung đã để cho Từ Lăng lãnh việc của mình còn mình giả trang làm Tào binh theo đuôi bọn họ tìm kiếm hành tung của Từ Hoảng.
Từ Hoảng chóng mặt mê man, chuyện phát sinh về sau cũng không có chút cảm giác nào.
Chỉ thấy hắn hôn mê thật lâu khi tỉnh lại thì thấy ánh mặt trời ấm áp đã chiếu lên trên người thì mới phát hiện mình đang nằm dưới một gốc cây nhỏ hắn phóng nhãn nhìn lại thì thấy bốn phương tám hướng đều hoang tàn vắng vẻ không ít tiếng côn trùng kêu.
Từ Hoảng nằm thêm một lúc nữa thừa cơ đem mạch suy nghĩ trở nên rõ ràng hơn, chẳng lẽ Vương Trung vì cứu nguy mình mà đem địch nhân dẫn dắt rời đi sao? Nghĩ tới đây Từ Hoảng nhanh chóng tỉnh lại.
Cứ như vậy Từ Hoảng bắt đầu tìm một ý dược thảo khống chế thương thế.
Trường Bình bị phá sinh tử của Từ Hoảng không biết lòng Trương Lãng như lửa đốt đại thắng Tào Tháo cũng bị giảm bớt vui sướng.
Nhìn thấy Trương Lãng tự trách mình, Quách Gia đưa mắt toàn cục mà nói:
- Chúa công lần này đuổi Tào Tháo về hang ổ của hắn không bao lâu nữa hắn sẽ ngóc đầu trở lại chúa công hiện tại nên có hành động.
Trương Lãng tinh thần lộ ra vẻ buồn rầu mà nói:
- Chuyện này ta biết rõ, chẳng qua nếu tùy tiện để cho đại quân lên Duyện châu chỉ sợ chiến tuyến bị kéo quá xa mà Tào Tháo lại thừa dịp.
Mà Kinh Tương Từ Châu nếu như không có đột phá thì ta cũng khó có thể xâm lấn Trung Nguyên, đem chiến hỏa đốt vùng Hoàng Hà.
Quách Gia trầm tư nửa khắc lộ ra biểu lộ kỳ quái:
- Chúa công tại sao không chủ trương theo Hoài Nam tiến công tới Trung Nguyên vậy? Hiện tại Tuần Du tướng quân căn bản đã ngăn cản binh mã của Tuần Hoặc, mà Tào Tháo mới bại, sĩ khí đại thương, quân tâm bất ổn, đúng là cơ hội tốt, bắc lên Duyện châu, bức tiến Hứa Xương.
Trương Lãng cười cười thản nhiên mà nói:
- Bắc phạt Trung Nguyên có Kinh Từ làm ván cầu, không cần phải chúng ta mạo hiểm như vậy nếu như Hoài Nam muốn vào binh, tất nhiên phải có Kinh Châu, Từ Châu hai bên tiếp ứng, đến lúc đó mất đi chiến cuộc chủ động, Mạt Lăng mất đi chuỗi bảo hộ, chúng ta sẽ vô cùng không ổn.
Quách Gia nói:
- Chuyện này thuộc hạ dĩ nhiên là minh bạch nhưng hiện tại Kinh Từ trong lúc nhất thời không thể đột phá, vậy chúng ta không phải bỏ qua cơ hội tốt này để cho Tào Tháo trọng chấn lại cờ trống sao.
Trương Lãng thần bí nói:
- Làm sao ngươi biết hai bên không có đột phá trọng đại?
Quách Gia khó hiểu:
- Chẳng lẽ chúa công còn giấu một đòn?
Trương Lãng nở ra nụ cười thần bí mà khẽ nói:
- Ngươi chẳng lẽ đã quên lần đó ta để cho Chu Thái lĩnh một vạn quân Viễn Dương tên là Mông Xông hạm đội hay sao?
Quách Gia liền tỉnh ngộ:
- Thuộc hạ tại sao lại quên mất.
Trương Lãng ngạo nghễ nói:
- Lúc đó Tào Tháo đại bộ phận đều phân tới thủ Tán quan, Kính dương Trần kho, ngăn cản Mã Đằng và Lưu Bị xâm lến, quân Trung Nguyên chủ lực cũng bị Chu Du kìm chế, chiến cuộc giằng co về phần Từ Châu thì thế lực ngang nhau một khi ai đánh trước thì sẽ phá được điểm cân bằng này, ưu thế sẽ dịch chuyển, thử nghĩ xem nếu như ở thời điểm này Chu Thái có thể xâm vào Thanh châu từ phía sau đột kích quân Tào thì chiến cuộc sẽ có tác dụng quyết định nói không chừng bức Tào Tháo quay trở lại Hà Bắc cũng nên.
Quách Gia nghe vậy thì gật đầu:
- Chúa công nói rất đúng.
Vào lúc này có một binh sĩ tới báo tin:
- Chúa công Từ Châu vừa sai người đưa tin tới, Trương Liêu tướng quân đánh bại Hạ Hầu Uyên ở Dương thành, chuẩn bị tinế tới Dã Trạch.
Trương Liêu và Quách Gia nhìn nhau ai cũng nhìn thấy vẻ kinh hỉ trong mắt của đối phương.
Trương Lãng hưng phấn nhảy lên lớn tiếng nói:
- Tin tức này có tin cậy không?
Binh sĩ kia nói;
- Đây là công văn do Trương tướng quân tự viết.
Nói xong người đưa tin tức đưa tới một phong thư.
Trương Lãng vội vã mở ra.
Quách Gia nhìn thấy Trương Lãng thất thố như thế thì hiếu kỳ hỏi:
- Trương Liêu trên thứ nói thế nào?
Trương Lãng nhanh chóng nhìn qua thư, sau đó hưng phấn nói:
- Tốt tốt, Trương Liêu quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta, Hạ Hầu Uyên vừa lui, Từ Châu đã mở cự trạch mà vào Hoàng Hà, tốt tốt.
Trương Lãng liên tục nói từ tốt cho thấy tâm tình của hắn kích động thế nào.
Phong Lưu Tam Quốc Phong Lưu Tam Quốc - Dục Hỏa Trọng Sinh 	Phong Lưu Tam Quốc