We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
uay lại tòa tháp đen, Joel, Paelen và Chrysaor đang ngồi cùng nhau dùng bữa ăn đầu tiên sau nhiều ngày bị đói.
Frankie hớp một ngụm nước và đưa lon nước cho Joel. “Ở hành tinh của anh có uống sô-đa không?” “Đây là hành tinh của anh!” Joel khăng khăng. “Anh phải trả lời em bao nhiêu lần nữa mới đủ nhỉ? Anh là con người, giống hệt như em vậy.” Frankie lắc đầu. “Ồ không, con người đâu có cánh tay bằng bạc như của anh. Họ không thể bay bằng giày và lợn cưng của họ thì không hề có cánh.” “Cậu ấy là lợn lòi,” Joel chỉnh lại. “Và cậu ấy không phải thú cưng, cậu ấy là bạn anh.” “Anh nghĩ cậu ấy có thể làm bạn với em không?”
Frankie vừa hỏi vừa vuốt ve cánh của Chrysaor.
“Tự đi mà hỏi cậu ấy ý,” Joel trả lời bực bội. “Anh lên nóc nhà chờ Emily đây.” Cậu vùng đứng dậy và đi ra lối cầu thang.
“Tại sao anh Joel nổi giận với em?”
Paelen nhìn vào thằng bé. Frankie nhỏ bé dường như rất cô đơn và lạc lõng. “Cậu ấy không nổi giận với nhóc. Cậu ấy chỉ đang rất lo lắng cho những người bạn khác của chúng ta thôi.”
Frankie gật đầu và tiếp tục vỗ về Chrysaor. “Gia đình nhóc ở đâu?” Paelen hỏi dồn.
“Nhóc không muốn về nhà à?”
Frankie giữ im lặng một hồi rất lâu trước khi ngước lên nhìn Paelen. Nước mắt trào ra giàn giụa trên mặt cậu. “Đây là nhà của em. Em chưa bao giờ có cha, còn mẹ em thì bỏ rơi em. Chỉ còn lại có em và John mà thôi.”
Paelen ngước lên nhìn đống chăn rách rưới. Người nằm dưới đống chăn đó chưa hề nhúc nhích kể từ khi họ xuống đây. Có vẻ như Frankie chăm sóc cho người đó nhiều hơn là người đó có thể làm cho Frankie.
“Hai người đã ở cùng nhau bao lâu rồi?” Frankie nhún vai. “Em không chắc lắm - hơn một năm. John nhặt được em ở trên đường khi em đang đi tìm mẹ. Gã cố giúp em tìm bà nhưng bọn em không tìm được. Rồi bọn em dọn vào đây ở. Gã nói khi nào kiếm đủ tiền từ việc đánh bạc bọn em sẽ mua hẳn một căn nhà tử tế. Nhưng…”
“Nhưng sao?” Paelen hỏi.
“Nhưng John cứ triền miên say xỉn nên bọn em không thể ra ngoài đánh bài kiếm tiền được nhiều.”
Paelen nhìn quanh ngôi nhà của thằng bé. Cậu vô cùng thông cảm với nó. Cuộc sống của nó vất vả hơn nhiều so với những gì Paelen từng trải qua. Vất vả hơn cả cuộc sống của Joel sau khi cha mẹ cậu ấy qua đời.
“Có lẽ bọn ta có thể giúp nhóc.”
Paelen tự nhiên buột miệng và rùng mình. Có phải cậu vừa lên tiếng đề xuất giúp đỡ một cậu bé loài người đấy ư? Cậu đã ở quá lâu cùng với Emily và Joel. Cậu chưa bao giờ đề xuất giúp đỡ ai bao giờ. Cậu luôn luôn chỉ sống vì bản thân mình. Thế mà bây giờ cậu lại ngỏ lời giúp đỡ một người lạ hoàn toàn?
Cậu đứng dậy và bước tới Chrysaor. “Tớ sẽ lên trên kia xem Joel thế nào. Cậu có thể để ý tình hình ở dưới này được không?”
Chrysaor ụt ịt và ở lại với Frankie.
Paelen tìm thấy Joel đang đứng ở gờ tường trên nóc nhà nhìn lên phía bầu trời. “Cậu có ổn không?”
Joel nhún vai. “Tớ rất lo lắng cho Em, và điều gì sẽ xảy ra sau khi cô ấy quay trở lại. Chúng ta sẽ phải làm gì tiếp theo? Doanh trại quân đội đó là nơi được canh phòng cẩn mật nhất. Chúng ta không thể đột nhập vào căn cứ như lần trước được.”
“Tớ cũng không biết nữa,” Paelen đồng ý. Mắt cậu nhìn xa dọc theo con phố phía dưới. Dưới đường mọi người vẫn đi lại tấp nập mặc dù trời đã tối muộn. “Nhưng cho đến khi họ quay lại đây, tớ đề nghị hai bọn mình thử xuống dưới xem điều gì đang xảy ra ở dưới kia được không?”
“Cậu muốn ra ngoài đêm nay à?”
Paelen gật đầu. “Tại sao lại không chứ? Có thể mất một vài ngày nữa Emily mới quay trở lại. Chúng ta không biết sẽ phải đối mặt với những nỗi kinh hoàng nào từ bọn CRU cả. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để chúng ta vui chơi một chút.”
Joel lắc đầu. “Nhưng nhỡ cậu ấy quay lại đây ngay thì sao?”
“Thời gian giữa các dòng năng lượng của Dòng Mặt trời rất khác nhau. Một ngày ở đó có thể ngang bằng vài ngày ở đây. Chúng ta có thể ngồi trên này chờ đợi Emily trở về. Nhưng cá nhân tớ thì không muốn bỏ lỡ cơ hội được đi khám phá cái nơi lạ lùng và thú vị như thế này đâu. Đặc biệt là khi nó sắp sửa bị tiêu hủy hết. Tớ muốn được xem càng nhiều càng tốt trước khi nó tan thành mây khói.
Joel nhìn xa xăm xuống con đường phía dưới. “Ờ thì tớ cũng chưa bao giờ được đến Las Vegas.” “Chính thế! Chúng ta sẽ không đi quá lâu, vậy có gì có thể xảy ra được cơ chứ?”
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới