Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
au khi Joel và Paelen đã đi, chẳng còn mấy việc để làm ngoại trừ chờ đợi nên Emily tranh thủ đi tắm. Khi nằm duỗi mình trong bồn tắm, cô cảm thấy thoải mái khi cuối cùng cũng tháo được chiếc khung đỡ chân. Mặc dù nó giúp cô có thể đi lại được, nhưng nó rất nặng nề và cạ vào da cô rất đau.
Khi cô đang đầm người trong bồn nước ấm thì Alexis bước vào phòng tắm. “Cha cô không dạy cô phải gõ cửa trước khi vào phòng à?” Emily lên giọng, nhắc lại những lời Nhân sư đã dùng với cô lúc trước.
Alexis phớt lờ câu hỏi của cô. Cô ta đóng cửa và lại gần bên cạnh bồn tắm. “Cô có muốn kể với ta chuyện gì đã xảy ra ở ngoài kia không?”
Emily nhìn qua hướng khác và lắc đầu. “Tôi chả hiểu chị nói gì cả.”
“Cô có thể đánh lừa những người khác, nhưng không bao giờ có thể lừa được một Nhân sư. Lúc đó cô đã nổi điên với ta và khiến chiếc đèn bàn nổ tung.”
Emily há hốc miệng. Alexis đã biết mọi chuyện. “Tôi không muốn nói gì về chuyện đó cả.” Alexis ngồi xuống bên cạnh bồn tắm và đặt cái chân sư tử lên trên thành bồn. “Cô có thể không muốn, nhưng cô sẽ phải làm như thế. Ta biết cô không thích ta nhưng đó là lựa chọn của cô. Nhưng ta đã thề sẽ bảo vệ cô và đây là nhiệm vụ của ta. Nếu ta phát hiện có điều gì bất thường, thì ta sẽ phải giải quyết nó. Vậy nên tốt nhất là cô hãy kể cho ta bởi nếu không thì đằng nào ta cũng tìm được cách biết.”
“Chị không định cho tôi lựa chọn gì à?” Emily hỏi. “Mặc cả bằng một câu đó hoặc cái gì đó tương tự thế? Nếu tôi trả lời sai thì tôi sẽ kể cho chị, nhưng nếu tôi trả lời đúng thì chị làm ơn mặc kệ tôi được không?”
“Không phải lần này.” Alexis nói. “Cô phải kể cho ta điều gì đã xảy ra.”
Emily gục đầu và thở dài. Cô nhìn vào đôi mắt xanh thấu suốt của Nhân sư và nói. “Tôi có nhiều hơn một năng lực và tôi chưa thể kiểm soát chúng.” Cô thừa nhận. “Khi thần Vesta lần đầu tiên kể cho tôi về Ngọn lửa, bà nói rằng tôi có thể học cách kiểm soát nó, và tôi đã làm được…”
Emily nhấc tay lên khỏi làn nước. Cô triệu hồi Ngọn lửa và nó bừng cháy sáng rực và không hề gây tổn thương trong lòng bàn tay ướt nước của cô. “Giờ đây tôi có thể làm bất kỳ điều gì tôi muốn với ngọn lửa.”
“Nhưng…” Nhân sư thúc giục.
“Nhưng những sức mạnh mới xuất hiện trong tôi này rất khó đoán trước và chúng thực sự làm tôi lo sợ. Đôi khi tôi có thể dịch chuyển đồ vật. Đôi khi đồ vật tự biến mất mà tôi không thể tìm ra. Và đôi khi…”
“Đôi khi đồ vật nổ tung”, Nhân sư kết lời. “Vì sao cô chưa kể cho ai biết về điều này? Ta chắc thần Vesta và thần Jupiter sẽ rất thích thú muốn biết.”
“Tôi cũng đang định nói.” Emily nói. Nhân sư nghiêng đầu sang một bên.
“Một lúc nào đó.” Emily nói nốt. “Nhưng khi cha tôi trở về cùng những tờ báo đó, kể chuyện về Tornado Warning, thì tôi thấy sự việc đó nghiêm trọng hơn.”
“Quan trọng hơn cả việc hô biến đồ vật hay phá hủy chúng à?”
“Tôi biết”, Emily nói. “Nhưng nếu tôi kể cho bất kỳ ai, tôi sẽ không thể quay về đây được. Và chị rõ ràng thấy chúng ta đã phát hiện ra những điều gì ở đây rồi.”
Alexis ngồi xuống và đặt chân xuống sàn nước ướt nhẹp. “Ta hiểu, Emily à. Tình cảm của cô dành cho Pegasus và cả thế giới này là một điều quan trọng đối với cô. Nhưng cô đã đặt tất cả những người cô quan tâm vào vòng nguy hiểm khi không kể cho thần Vesta nghe về năng lực mới của mình, và học cách điều khiển những năng lực mới xuất hiện đó.”
Nước mắt trào lên mi của Emily. Vì đã ý thức được nguy cơ gây nổ mà chúng có thể mang lại, cô luôn mang bên mình chiếc khăn tay màu xanh nước biển thêu hình Pegasus mà thần Neptune tặng cô. Bản thân chiếc khăn có sức mạnh chứa đựng hết những giọt nước mắt của cô để tránh không cho chúng gây ra bất kỳ nguy hại gì. Cô với tay lấy nó và nhẹ nhàng thấm trên mắt mình, lau sạch những giọt lệ và đưa chúng vào chiếc túi bí mật bên trong chiếc khăn. “Tôi đã quá sợ hãi. Tôi cần phải làm gì bây giờ?”
Nhân sư vươn người tới trước, những chiếc chân to lớn của cô ta vỗ nhẹ lên đầu Emily. “Một đứa trẻ mang trong mình năng lực quá hùng mạnh như cô hẳn là một việc rất khó khăn. Ta có thể tưởng tượng ra cuộc sống của cô và của thần Jupiter có nhiều điểm khá là giống nhau. Nhưng ngài đã học cách kiểm soát sức mạnh của mình. Ta chắc là cô sẽ làm được điều tương tự như vậy. Tất cả những gì ta có thể khuyên cô là cho đến khi cô có thể điều khiển được sức mạnh của mình thì cô cần phải cố gắng hết sức để kiềm chế tâm trạng của mình.”
Emily cúi xuống nhìn làn nước cho đến khi Alexis đặt chân trước lên cằm và nâng gương mặt cô lên. Cô ta vươn gần hơn tới Emily. “Emily, sẽ có nhiều người xuất hiện và ra đi trong cuộc sống của cô mà cô có thể không ưa hoặc cảm thấy khó chịu hay buồn bực với họ. Nhưng cô cần phải học cách bao dung. Có vẻ như những cảm xúc thái quá đang kích hoạt những nguồn sức mạnh mới của cô.”
Emily khịt mũi và gật đầu. “Chị nói đúng, tôi sẽ cố gắng.”
Alexis lắc đầu. “Cô phải làm nhiều hơn là cố gắng Emily à. Cô phải làm được - nếu cô muốn bảo vệ bạn bè quanh mình.”
Nhân sư đứng dậy và bước ra phía cửa. “Ta nghe nói khi con người muộn phiền, họ thường đếm đến 10. Ta khuyên cô thử làm điều tương tự xem sao?”
Khi cô ta sắp rời khỏi phòng, Emily gọi. “Alexis, đợi đã.” Khi Nhân sư ngừng lại chờ đợi, cô bé nói tiếp. “Làm ơn đừng kể cho mọi người về điều này. Tôi không muốn những người bạn thân thiết nhất của mình sợ hãi mình.”
“Ta sẽ không kể cho họ”, Alexis đồng ý.
“Trừ khi sức mạnh của cô trở nên quá bất thường. Emily, ta ở đây cũng để bảo vệ cả họ nữa, kể cả trong trường hợp phải bảo vệ họ chống lại cô.” Khi Emily tắm xong, cô thấy chú Earl và đặc vụ T đang nói chuyện trên giường, trong khi Pegasus, Chrysaor và Alexis dán mắt vào một bộ phim cũ về Elvis Presley trên TV. Alexis đang cười hớn hở.
Khi Elvis bắt đầu hát, Alexis thở dài đầy mơ mộng. “Ta yêu mất rồi. Ta phải đi tìm người đàn ông đó…”
Vừa vuốt ve Pegasus, Emily vừa tự hỏi cô có nên nói cho Nhân sư biết là Elvis đã chết từ lâu rồi không. Nhưng trước khi cô nói được câu nào, thì có một tiếng gõ khẽ trên cửa trước.
Đặc vụ T từ trên giường bật dậy. Ông ta he hé cửa, nhòm ra và mở cửa cho Joel và Paelen vào phòng.
Joel mang về hai hộp pizza lớn trong khi Paelen vác những túi rau quả. Emily lập tức nhận thấy trên người Paelen có hàng trăm những vết cắt nhỏ xíu.
“Cậu bị làm sao vậy?’
Joel bắt đầu cười. “Cậu ta bị cái máy rút tiền ngân hàng ngoạm đấy.”
Paelen ném cho cậu ta một cái nhìn tức giận. “Chúng tớ gặp chút khó khăn khi lôi tiền từ máy ra. Joel đã làm thủng một lỗ trên đó nhưng khi tớ kéo dãn người ra để chui vào thì các miếng kim loại cứa vào người tớ.”
“Các cậu có lấy được tiền không?” Đặc vụ T hỏi.
Paelen đưa ông một tập dày những tờ 20 đô la. Trong khi mọi người đang đếm tiền, Emily lại gần chạm vào người Paelen. Khi ngón tay cô đưa dọc theo những vết thương sâu trên người cậu, năng lượng của cô bắt đầu chữa lành cho chúng. Trong vài phút da thịt cậu ta lại lành lặn lại như thường.
“Tuyệt vời.” Đặc vụ T nói. “Ngần này đủ cho chúng ta di chuyển an toàn đến California.” Ông nhìn quanh phòng nói tiếp. “Tất cả mọi người hãy ăn uống đi, chúng ta còn một đêm bay dài phía trước.” Màn đêm chậm rãi trôi qua khi cả nhóm bay
xa hơn về phía tây. Sau một hồi lâu, họ đã bay qua bang Louisiana và đang băng qua bang Texas. Khi họ gần đến New Mexico thì Emily và chú Earl ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện bất ngờ của hàng loạt tia sáng vàng phát ra từ phía các thành phố và thị trấn đang chìm trong bóng đêm tưởng chừng bất tận phía bên dưới.
Cuối cùng, cả đoàn cũng hạ cánh xuống bên ngoài một khu nhà nghỉ cũ. Joel hào hứng nhận ra họ đang ở ngoại ô của Roswell, New Mexico. “Chỗ này rất nổi tiếng! Đây là nơi người ta tuyên bố phát hiện ra người ngoài hành tinh xuất hiện hồi những năm 40.” Cậu ta giải thích cho Paelen.
“Đúng là người ngoài hành tinh đã xuất hiện ở đây.” Đặc vụ T khẳng định. “Nếu không các người nghĩ là bọn ta kiếm được mớ công nghệ và vũ khí hiện đại ở đâu ra chứ?”
“Hồi tôi mới bị CRU bắt, đặc vụ J và đặc vụ O cứ gọi tôi là người ngoài hành tinh mãi”, Paelen nói. “Ban đầu chúng ta nghĩ vậy”, đặc vụ T giải thích. “Việc cậu là người ngoài hành tinh dễ tin hơn nhiều so với việc cậu là cư dân xứ Olympus thần thánh, bởi chúng ta biết là có sự tồn tại của người ngoài hành tinh.”
“Còn bây giờ?” Emily hỏi.
“Giờ chúng ta đã biết ngay cả xứ Olympus cũng tồn tại. Mặc dù, nếu như cô cậu có hỏi thì về lý thuyết các cô cậu vẫn bị coi là người ngoài hành tinh, bởi sự thực Olympus cũng chỉ là một thế giới khác tồn tại xa trái đất mà thôi.”
Khi họ đã dồn cả lại trong căn phòng nhỏ của khu nhà nghỉ, sự mệt mỏi sau chuyến bay dài cũng xâm chiếm tất cả. Cả nhóm ngủ say sưa từ lúc mặt trời mọc đến tận khi ánh dương lặn xuống phía đằng tây. Khi những tia sáng ban ngày cuối cùng cũng mờ dần, họ lại thức dậy và chuẩn bị cho đợt bay cuối cùng trong chuyến đi dài đến California. “Tớ hy vọng chúng ta sẽ không ở đây lâu hơn nữa.” Paelen vừa nói vừa ăn miếng bánh tiên cuối cùng. “Các cậu biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta thiếu loại thực phẩm này quá lâu mà. Kể cả có ăn đường đi chăng nữa, thì cơ thể chúng ta sẽ trở nên yếu ớt và dễ bị tấn công hơn.”
“Nếu may mắn thì tối mai chúng ta có thể trở về rồi.” Joel vừa nói vừa gặm miếng bánh ham-bơ-gơ và khoai tây chiên của mình. “Khi chúng ta tận mắt thấy được Tornado và chứng minh được cậu ta chỉ là một con ngựa bình thường, chúng ta sẽ thoải mái mà đi về thôi.”
“Còn nếu cậu ta thực sự là một bản sao vô tính thì sao?” Emily hỏi.
“Thì tất cả chúng ta đều gặp rắc rối to chứ sao.” Đặc vụ T u ám nói. “Lúc đó không chỉ còn là vấn đề thiếu thức ăn của các cậu nữa.”
Câu nói cuối cùng nặng nề buông vào không gian khi cả nhóm dùng mũ tàng hình của thần Pluto để lẻn ra ngoài mà không ai nhìn thấy. Họ tập hợp lại phía sau khu nhà nghỉ cũ.
“Được rồi.” Đặc vụ T nói. “Theo tính toán của tôi, nếu bay nhanh hơn chút nữa thì chúng ta sẽ đến Ramona trước bình minh. Như vậy chúng ta sẽ có đủ thời gian để đi tìm khu trại Double R để tận mắt thấy Tornado Warning. Điều xảy ra tiếp theo có thể như suy đoán của mọi người. Tôi không thích mù mờ thông tin nhưng chúng ta không có lựa chọn nào khác cả.”
Khi Emily leo lên lưng Pegasus, cảm giác như là bụng cô đổ đầy chì nặng trĩu. Vậy là đến rồi.
Trong một vài giờ nữa thôi họ sẽ tìm ra được sự thật. Nhưng kể cả trước khi họ tận mắt nhìn thấy Tornado, bằng một cách nào đó, Emily cũng đã biết được câu trả lời. Cậu ta không đơn thuần chỉ là một con ngựa. Tornado Warning là bản sao vô tính của chú tuấn mã yêu quý Pegasus của cô, do CRU tạo ra.
Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới - Kate O’Hearn Pegasus 3 - Những Người Olympia Mới