If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
hiệm vụ khôi phục các chiến binh Nirad trong chính điện dường như dài bất tận.
“Thôi nào Pegs,” Emily khẽ nói. “Đến cứu Tange và những người khác nào.” Cô đi đến chỗ Tange và ba chiến binh khác đang đỡ cái nóc cũi bằng vàng. Segan và Toban đang đứng bên cạnh Tange, họ cúi đầu. Nữ hoàng đang nhẹ nhàng vỗ lưng của Tange.
“Emily, dừng lại,” thần Jupiter gọi. Thần đang đứng cùng thần Diana, thần Apollo và một vài sinh vật Nirad to lớn khác.
“Con đang lên để giúp Tange mà.”
“Con không thể giúp ông ấy được đâu,” thần Jupiter nói. “Hãy để ông ấy nguyên như vậy.”
Emily cau mày và tụt khỏi lưng Pegasus. Cô vừa bám vào cánh của con tuấn mã vừa nhảy lò cò qua chỗ thần Jupiter. “Nhưng con có thể mang ông ấy trở lại. Nếu ngài và vài chiến binh Nirad đỡ chiếc cũi, sẽ không ai bị thương cả đâu.”
Thần Jupiter buồn bã lắc đầu. “Con không phải làm điều đó.”
Trái tim của Emily bắt đầu đập loạn lên. “Tại sao ạ? Tange là chiến binh Nirad đầu tiên đối xử tốt với con ông ấy đã cho con thấy trong họ còn có nhiều điều khác nữa hơn phần quái vật mà con vẫn nghĩ trước đây. Làm ơn đi thần Jupiter, con phải giúp ông ấy!”
Thần Diana bước lại gần và vòng tay ôm lấy Emily. “Hãy nghe lời cha ta đi, Emily. Người biết rõ mình đang nói gì mà.”
Emily lắc đầu và giật ra. “Không, ngài ấy không biết.” Cô nhìn thần Jupiter.
“Tange là người tốt, ông ấy đã thực sự giúp đỡ chúng ta. Tại sao ngài không để con cứu ông ấy chứ?”
“Ta không ngăn cấm con cứu ông ta,” thần Jupiter ân cần đáp. “Ta đang đề nghị con đừng làm việc đó. Hãy để ta giải thích, ta nghĩ rồi con sẽ đồng ý với ta.”
Thần Jupiter tiến đến bên Emily và bắt đầu đỡ lấy cô. Cùng với Pegasus ở một bên và cha cô ở bên kia, thần dắt cô tới chỗ bệ cao. “Con hãy nhìn kỹ ở tận kia và nói cho ta biết con thấy những gì?”
“Con thấy Tange,” Emily trả lời, mắt nhìn lên bức tượng vị chiến binh Nirad bằng đá.
“Ừ, và Tange đang giữ cái gì?”
“Cái nóc cũi.”
“Đúng rồi,” thần Jupiter kiên trì nói tiếp. “Cái cũi được làm bằng gì?”
“Bằng vàng.”
“Nó không phải là vàng thường,” thần Diana thêm vào. “Nó là loại vàng giống như nẹp chân của con và vũ khí của chúng ta.”
“Vàng Olympus!” Paelen hét lên, bất chợt cậu hiểu ra. Cậu ta trèo lên chỗ cái cũi và chỉ vào nóc của nó. “Emily, hãy nhìn này, Tange và các chiến binh khác đang giữ cái nóc cũi vàng bằng bốn bàn tay trần của họ. Nó đang đầu độc họ.”
“Đúng đấy,” thần Jupiter buồn bã nói. “Nếu con định chạm vào Tange hay bất kỳ ai trong số họ, chắc chắn con sẽ mang họ trở về cuộc sống. Nhưng ngay cả năng lượng của con cũng không thể ngăn cản chất độc của vàng đang tỏa ra khắp cơ thể họ. Họ sẽ chết trong đau đớn. Hãy tin ta, con gái, điều tốt nhất con có thể làm cho họ bây giờ là hãy để họ nguyên như vậy.”
Emily choáng váng đến nỗi không nói lên lời. Cô ngước nhìn Tange và thấy rằng bốn bàn tay bằng đá cẩm thạch của ông ta đã chuyển thành màu đen do chất độc của vàng. Nỗi đau hiện rõ lên khuôn mặt cẩm thạch màu cam của ông ấy. Biểu cảm này đã có trước khi bọn nữ thần tóc rắn biến ông thành đá. Tange đã biết rằng mình sắp chết.
“Họ biết nó sẽ giết chết họ, nhưng họ vẫn nâng cái nóc cũi lên,” cô nói.
“Có người cha này không làm điều đó vì con gái của mình đâu?” Thần Jupiter hỏi lại.
“Con gái ư?”
Thần Jupiter gật đầu. “Tange là cha của Segan. Ông ấy đã hy sinh thân mình vì con gái. Ba chiến binh Nirad kia là anh em của ông ấy. Họ hy sinh mạng sống cho cháu gái mình. Họ đã từ chối rời khỏi chính điện sau khi Tange được lệnh đến thế giới của con để bắt con về.”
Emily cảm thấy cổ họng nghẹn khi cô nhìn lên bốn chiến binh bằng đá. “Tange đã thực sự chết rồi sao?” Cô lẩm bẩm. “Cha?” Cô quay sang cha mình.
Cha cô kéo cô vào lòng và ôm thật chặt, hôn lên đầu cô. “Emily, cha cũng sẽ làm như vậy vì con nếu có ngày đó.”
Segan và Toban rời khỏi chỗ cha mình và bước xuống bậc thềm. Emily nhìn thấy những vệt nước mắt kín đáo chảy trên gương mặt trẻ trung của nữ hoàng. Cô ấy đến gần Emily và lẩm bẩm vài câu khe khẽ.
Thần Diana vuốt tóc Emily. “Tange đã nói với nữ hoàng rằng con đã gợi cho ông ấy nhớ về con gái mình. Hai con đều có chung tinh thần và lòng quả cảm. Cô ấy nói ông ta cũng sẽ sẵn sàng chết để bảo vệ con.”
Emily cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Khi những tiếng nức nở từ sâu trong cô đang thổn thức, nữ hoàng Nirad màu hồng vòng tay ôm chặt lấy cô. Họ cùng nhau đứng đó, sẻ chia cùng một nỗi buồn tiếc thương.
o O o
Phải mất mấy ngày dài đằng đẵng và vắt kiệt sức để hồi sinh hàng nghìn chiến binh Nirad hóa đá nằm rải rác khắp mặt đất. Sự tấn công của bọn nữ thần tóc rắn quả là vô cùng tàn ác và đã vượt khỏi ranh giới của cung điện.
Mặc dù vẫn còn rất trầm lặng, nhưng Joel cũng đang quen dần với cuộc sống chỉ còn một cánh tay. Trong lúc Emily cưỡi trên lưng Pegasus, cô ngắm nhìn cậu ấy, cha mình, Paelen và Chrysaor đang chơi bóng đá với một nhóm các trẻ em Nirad và hoàng tử Toban. Phía bên đội kia, Chrysaor lặng lẽ tiến đến phía sau Joel và đè cậu ta xuống đất. Chú lợn đực có cánh gọi tất cả trẻ con Nirad trong đội của nó tham gia trò xếp đống. Emily mỉm cười khi nghe thấy tiếng hét của Joel và cuối cùng tiếng cười cũng cất lên từ người nằm dưới cùng.
“Cậu ấy sẽ ổn thôi, Pegs ạ,” Emily vừa dịu dàng nói vừa vỗ nhẹ vào cổ con tuấn mã và tiếp tục quay lại công việc hồi sinh các chiến binh Nirad khác.
Thần Jupiter, Diana, Apollo và Cupid đi vào Dòng Mặt Trời để tập hợp các cư dân Olympus khác quay trở về. Vì phải tìm kiếm ở rất nhiều thế giới nên họ hiểu rằng sẽ phải mất một thời gian để tất cả mọi người có thể trở về Olympus.
Kết thúc một ngày dài tưởng như là bất tận nữa, Emily cảm thấy nhẹ lòng khi cứu sống được nạn nhân Nirad cuối cùng của bọn nữ thần tóc rắn. Cô tụt xuống khỏi lưng Pegasus và nhảy lò cò tới chỗ Nirad màu hoa cà. Cùng với nữ hoàng ở bên cạnh, cô chìa tay ra và chạm vào cánh tay của anh ta.
Biết rằng đây là bức tượng cuối cùng, nhưng cô cũng đã gần như kiệt sức. Cô không còn nhớ được đã có bao nhiêu bức tượng, nhưng có lẽ nhiều hơn cô có thể tưởng tượng nổi. Cô cảm thấy vui mừng vì năng lượng của mình đã đủ để cứu chữa. Ngay khi bức tượng cuối cùng bắt đầu ấm lên, cô biết rằng mọi chiến binh Nirad, nếu có thể, đều đã được cứu sống. Cô cảm thấy một nỗi đau nhói đâm xuyên qua người khi nghĩ về Tange. Giống như khi cô mất mẹ vậy, cái chết của ông là một nỗi đau mà cô biết cô sẽ mang theo suốt phần đời còn lại.
Chiến binh Nirad cuối cùng đã trở lại cuộc sống, đang la hét. Sau khi Segan nói vài câu làm yên lòng, anh ta cúi đầu và quỳ xuống trước nữ hoàng của mình. Emily cũng cảm nhận được niềm vui sướng của chiến binh Nirad này khi những đứa con nhỏ của anh ta bất ngờ chạy tới và ôm chặt lấy anh ta bằng bốn cánh tay nhỏ xíu của chúng.
Nữ hoàng Segan nhìn Emily và gật đầu. Họ không cần phải nói cùng một thứ ngôn ngữ nhưng vẫn hiểu nhau. Vậy là đã xong. Emily đã mỉm cười trở lại. Cô nhảy lò cò tới trước đầu Pegasus và hôn vào mõm của con tuấn mã.
“Chúng ta đã làm được điều đó, Pegs ạ”, cô khẽ nói.
Emily vuốt ve khuôn mặt của con tuấn mã và nhìn vùng đất xa lạ xung quanh mình. Thế giới Nirad đang dần hồi sinh. Các vùng trời vẫn còn tối đen và u ám như trước, với những sinh vật giống như loài dơi đang bay lượn trên đầu. Vẫn không thấy có cây cối hay đời sống thực vật nào hết. Trái đất vẫn đen sì và bụi bặm như ngày cô đến. Tuy nhiên, đối với Emily, nó thật đẹp đẽ.
“Em!” Joel gọi cô.
Emily ngước lên và thấy Joel cùng Toban đang cưỡi Chrysaor. Joel đang túm chặt cái tai của con lợn lòi bằng tay trái và mỉm cười. Paelen đang bay bên cạnh họ trên đôi xăng đan có cánh của mình. Họ đáp xuống bên cạnh cô.
“Emily, em và nữ hoàng phải quay lại cung điện ngay lập tức,” Paelen lên tiếng.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Emily hỏi lại.
Tiếng cười của Joel lớn dần. Sự yên tĩnh đủ để tạo ra một ngày hoàn hảo đối với Emily. Bạn cô rồi sẽ ổn cả. “Quay lại và tự mình xem đi,” cậu ta cười.
Emily nhìn sang Segan. “Pegasus có thể mang được cả hai chúng ta.”
Khi Pegasus cất cánh bay vào bầu trời, nữ hoàng hét lên trong sự hoảng sợ pha lẫn bởi phấn khích. Bốn cánh tay của nữ hoàng gần như siết chặt Emily đến nghẹt thở khi cô ấy bám chặt lấy cô một cách trối chết. Họ bay qua ngôi làng nhộn nhịp và nghe thấy những tiếng gọi rồi cái vẫy tay của các cư dân Nirad tận mặt đất. Cuối cùng họ hạ cánh bên ngoài cung điện.
“Bên trong chính điện,” Paelen phấn khích nói trong lúc cậu ta lao lên bậc thang để vào tròng cung điện. “Nhanh lên nào!”
“Gì vậy?” Emily hỏi.
“Nhanh lên nào,” Joel lo lắng hét lên khi cậu ta và Toban tụt xuống khỏi Chrysaor và theo sau Paelen vào trong.
Emily ngoái lại nhìn nữ hoàng và nhún vai. “Đi xem có chuyện gì nào.”
Pegasus đưa Emily và Segan lên những bậc thang của cung điện. Cô đã những trở lại đây kể từ sau trận chiến khủng khiếp đó. Cảnh tượng với rất nhiều sự đau đớn và mất mát vẫn làm cô nặng lòng và cô không thể quay lại. Ngay khi những chiếc móng bằng vàng của Pegasus gõ lộp cộp trên nền đá cẩm thạch, Emily đã nghe thấy những giọng nói. Rất nhiều, rất nhiều giọng nói.
“Nhanh lên nào, con chậm như những chiếc xe chở khách,” cha cô gọi ngay khi vừa xuất hiện ở lối và của chính điện. Ông đã cạo râu sạch sẽ và tóc của ông được cắt tỉa gọn gàng trở lại. Nhưng trên tất cả, một nụ cười lớn chiếm hết khuôn mặt ông.
Đôi mắt Emily mở to khi Pegasus chạy nước kiệu vào chính điện. Cung điện đầy những cư dân Olympus và Nirad tập trung xung quanh những bàn tiệc dài.
Trên bàn, phấn hoa tiên và thức ăn màu đen của Nirad được đặt cạnh nhau. Tiếng cười vang xa cùng với những lời chúc tụng ầm ĩ bắt đầu.
Ngai vàng của bọn nữ thần tóc rắn đã biến mất và không còn cái bệ cao nữa. Emily quay lại nhìn Segan. Cả hai người họ cùng để ý đến một điều. Chiếc cũi bằng vàng cùng với Tang và ba anh em của ông ấy cũng không còn ở đó.
Thần Jupiter, vợ của thần, Juno và các anh em, thần Neptune và Pluto đang ngồi bên chiếc bàn lớn đầu tiên. Thần Diana và Apollo ngồi bên cạnh mẹ của họ trong khi đó vẫn còn vài cái ghế trống đặt giữa thần Jupiter và Pluto.
Khi thần Jupiter trông thấy Emily, Segan và Pegasus đang đứng ở lối vào, thần đứng dậy và cất tiếng ra lệnh vang vọng cả căn phòng.
“Hỡi các cư dân Olympus và Nirad, chúng ta đang cùng nhau tập trung tại đây để tôn vinh hòa bình giữa hai thế giới của chúng ta,” thần Jupiter nâng ly mật hoa tiên của mình lên, “đồng thời chúng la cũng cùng nhau tỏ lòng thương tiếc cho những mất mát của các gia đình và những người bạn của chúng ta. Chúng ta cùng nhau vinh danh những người đã mất!”
Những tiếng chúc tụng vang khắp cung điện khi mọi người nâng những chiếc ly của họ để tưởng nhớ những người đã ngã xuống.
Thần Jupiter nâng ly của mình lần nữa và ra lệnh cho cung điện im lặng trở lại. “Chúng ta cũng ở đây để cảm ơn mặt người rất đặc biệt...” Vừa nói thần Jupiter vừa nhìn thẳng vào Emily.
Cô cảm thấy khuôn mặt mình đỏ ửng và trái tim bắt đầu đập thình thịch. Pegasus ngoái đầu lại phía cô. Nó gật đầu và hí ầm ĩ trong sự tán đồng của Segan, trong khi những cánh tay của cô ấy vẫn vòng quanh thắt lưng Emily, ôm cô nhẹ nhàng và nói gì đó khe khẽ. Paelen tiến đến bên cạnh cô và tì tay lên chân cô, trong khi đó Joel và Chrysaor bước đến phía bên kia. Cha cô đưa tay ra nắm lấy tay cô và siết chặt.
“Không ai trong chúng ta lẽ ra còn được ở đây hôm nay,” thần Jupiter tiếp tục, nếu không có sự dũng cảm và sức mạnh của Emily Jacobs và Pegasus. Gia đình của ta, cư dân Olympus và Nirad, ta mang đến cho mọi người, Thần Lửa của Olympus!”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus