Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
mily vẫn nhận thức được. Cô không thể nghe được, không thể nhìn và không thể cảm nhận được. Nhưng cô vẫn hoàn toàn nhận thức được.
Liệu những người khác có giống như vậy không nhỉ? Cha cô vẫn tỉnh táo, nhưng bị nhốt bên trong một cái vỏ bằng đá thôi phải không? Cô còn sống hay đã chết? Trái tim cô có còn bơm máu tới khắp cơ thể bằng đá của cô không? Gì thế này? Có phải cô đang là một bức tượng mãi mãi không thể dịch chuyển được trong khi vẫn hoàn toàn tỉnh táo không? Sự hoảng sợ ập đến khi Emily gắng sức để cử động các ngón tay của mình. Nhưng vô ích. Cô đã bị đông cứng thành đá.
Không! Tâm trí cô giận điên lên. Emily nghĩ đến tất cả những người cô yêu thương đang trải qua số phận tương tự bên cạnh cô. Liệu cha cô có đang kêu cứu trong lặng lẽ mong được giải thoát không? Nhưng chẳng còn ai sống sót để nghe thấy ông gọi nữa. Không biết Pegasus có đang trải qua điều này không? Liệu nó có còn cảm nhận được sự đau đớn bởi những vết bỏng nữa không trong khi cơ thể bên ngoài không thể cử động được? Emily là người duy nhất có thể chữa lành cho tất cả mọi người. Nhưng cô biết làm thế nào bây giờ khi mà chính bản thân cô cũng đã hóa đá?
Trong khi Emily đang nghĩ ngợi và lo lắng cho những người khác, sự bận tâm của cô đã nuôi dưỡng Ngọn Lửa. Nó bắt đầu sôi sùng sục trong cô. Nhưng bị nhốt bên trong cái vỏ bọc bằng đá, cô không thể cử động hai bàn tay của mình được, không có chỗ cho năng lượng thoát ra. Bất chợt, Emily lo sợ ngọn lửa sẽ quay ngược vào trong, thiêu cháy cơ thể cô giống như một con Phượng hoàng lửa chết trong tro tàn bởi ngọn lửa của chính mình. Nhưng cô đã từng bị bốc cháy một lần. Liệu nó có thể lại xảy ra nữa không?
Đừng nghĩ về điều đó nữa, Em, cô tự ra lệnh cho mình. Chỉ nghĩ đến Cha thôi. Nghĩ đến Pegasus đẹp đẽ và nỗi đau trên khuôn mặt của nó khi bị biến thành đá cẩm thạch. Nghĩ đến Paelen ngọt ngào, Joel gan dạ và thần Cupid đẹp trai. Hãy nghĩ xem họ đã chiến đấu và chịu đựng đau đớn bên cạnh cô như thế nào.
Emily cảm thấy bớt hoảng sợ hơn khi cô nghĩ về những người thân yêu của mình. Sự sợ hãi trong cô mờ dần và cơn giận dữ dành cho Stheno và Euryale tăng lên. Ý nghĩ về hai kẻ ghê tởm kia phải chịu trách nhiệm đối với những nỗi đau đớn và thống khổ lớn lao ấy trở nên quá sức chịu đựng.
Khi có thêm nhiều khuôn mặt của những người đã chết hiện lên trong tâm trí cô, cơn giận trong Emily sôi lên. Cô sẽ không đời nào để bọn chúng thoát tội. Chúng không thể được phép cai trị Olympus và những thế giới khác khắp Dòng Mặt Trời này. Cô sẽ chiến đấu chống lại chúng.
Cho dù cô có mất đi chút năng lượng cuối cùng, dù cô có phải tự đốt cháy mình để ngăn cản được chúng thì Emily cũng sẽ không để bọn nữ thần tóc rắn đạt được mục đích.
Cô tập trung vào Ngọn Lửa. Lúc nằm nó đã sôi lên cùng với nỗi sợ hãi của cô, cô để cơn giận của mình nuôi dưỡng những ngọn lửa. Nếu cô là Thần Lửa, thì hãy sống đúng như vậy. Emily cuối cùng sẽ trở thành - Thần Lửa của Olympus!
Một tiếng gầm câm lặng của cơn thịnh nộ bắt đầu từ tận sâu trong xương tủy khi Emily dồn toàn bộ năng lượng mà cô đã đấu tranh rất lâu để kìm nén. Cô nuôi dưỡng chúng, gọi chúng tới và ra lệnh cho chúng làm tan chảy lớp vỏ bằng đá đang giam giữ mình.
Cô có thể cảm thấy sức nóng đang tăng lên. Nó giống như nữ thần Vesta đã nói với cô về nó. Sức mạnh toàn diện của mặt trời! Nhưng Emily không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy sức mạnh và sự kiểm soát đang lớn dần lên mà thôi. Khi Ngọn Lửa nổi lên từ tận trong cơ thể, cô lại có thể cử động được. Đầu tiên chỉ là một ngón tay - nhưng rồi nhanh chóng cử động được nhiều phần cơ thể khác nữa.
Thính giác của cô đã phục hồi. Emily nghe thấy tiếng của hai nữ thần tóc rắn đang hò hét và cãi vã với thần Jupiter. Chúng đang mắng nhiếc và nhạo báng sự thất bại của thần. Giọng của Euryale gần nhất. Mụ nữ thần ấy đang đứng ngay cạnh cô.
“Đã qua rồi, Jupiter. Hãy coi Thần Lửa vĩ đại của ngươi giờ chẳng là gì, chỉ là đá lạnh, đã chết rồi. Khi các chiến binh Nirad của bọn ta sẽ trở lại Olympus và dập tắt những gì còn lại của Ngọn Lửa tại Ngôi Đền đó, ngươi sẽ thực sự nếm mùi thất bại. Medusa cuối cùng cũng được báo thù!”
Emily cảm nhận được sức nặng của bàn tay bằng đồng đang tì trên cánh tay bằng đá của cô. Nữ thần tóc rắn không nhận ra sự thay đổi đang diễn ra dữ dội sâu bên trong cô, lãng quên đi mối nguy hiểm đang ở ngay bên cạnh mụ. Emily tập trung vào Ngọn Lửa và bàn tay cô bung ra thoát khỏi nhà tù cẩm thạch đó, phía trước, mụ nữ thần tóc rắn chỉ kịp thốt ra một tiếng, cô đã nắm chặt bàn tay bằng đồng của mụ và siết nó thật mạnh.
“Cái gì...?” Euryale hét lên. “Buông ta ra!”
Emily giải phóng năng lượng của mình. Cô như là một núi lửa thức dậy đang chuẩn bị phun trào. Lớp đá bọc quanh cô dường như tan ra và chảy khỏi người cô như những dòng dung nham. Nhiệt độ của cô lên cô tới mức không thể tin nổi, nhưng cô lại không cảm thấy cái nóng ấy.
Thế nhưng, Euryale thì có. Mụ nữ thần tóc rắn bắt đầu gào rú và hét lên thất thanh khi bàn tay bằng đồng của mụ chảy ra và nhỏ giọt xuống nền nhà. Những con rắn trên cái đầu hôi hám của mụ xuýt lên và phun phì phì khi chúng bị nướng và từ từ teo lại trong hơi nóng dữ dội.
Emily từ từ quay đầu lại và nhìn thấy khuôn mặt của nữ thần tóc rắn bắt đầu bốc khói và sau đó bùng lên ngọn lửa. Đôi mắt của Euryale trở nên vàng rực khi mụ ta cố gắng chống cự. Nhưng Emily không bị hóa đá nữa. Cô trở thành một địa ngục của sự giận dữ, không thể bị tác động bởi sức mạnh giết người của mụ nữ thần tóc rắn.
Stheno hét lên giận dữ khi mụ nhìn thấy em gái mình đang nổ tung. Mụ ta hướng đôi mắt vàng chết chóc vào Emily, nhưng chúng vô dụng. Khi Euryale sụp xuống nền nhà thành một đống lửa âm ỉ và tan chảy, Stheno chạy qua chỗ Steve. Mụ đặt hai bàn tay lên đôi vai của ông và đe dọa đẩy ông đổ xuống.
“Dừng lại ngay, Thần Lửa, nếu không ta sẽ hủy hoại cha ngươi!” Mụ ta kêu khóc.
Cơn giận của Emily được tiếp thêm sức mạnh. Cô nâng hai tay lên, tập trung tất cả sức mạnh mà cô có và bắn về phía Stheno. Không giống như Euryale, kẻ đã bị nổ tung, Stheno chỉ đơn giản biến mất như một luồng khí nhẹ và không thành tiếng. Lớp tro đen dày đặc trong không khí tạo thành một cơn mưa bụi xuống ngay tại chỗ mụ vừa đứng.
Bọn nữ thần tóc rắn đã chết.
“Emily,” thần Jupiter khẽ gọi, “Đã qua rồi, cô bé, hãy thu nó lại đi.”
Xuyên qua đôi mắt đang rực cháy, Emily ngước nhìn thần Jupiter. Thần vẫn ở trong cũi với nữ hoàng. Thần nhẹ nhàng nâng cô ấy lên cao và vác cô ấy đi giữa những chấn song bằng vàng đã bị bẻ cong, thận trọng không để vàng chạm vào làn da màu hồng nhạy cảm của nữ hoàng. Thần hạ nữ hoàng xuống bệ đá và tiến lại chỗ Emily.
Thần Jupiter giơ tay lên để chống lại sức nóng dữ dội của cô. Cả cơ thể của thần đang bắt đầu cháy âm ỉ. “Thu hồi nó lại nào, Emily”, thần nói, giọng bình tĩnh đến lạ lùng. “Giờ con có thể làm được rồi đấy. Năng lượng là của con, để con điều khiển. Hãy thu Ngọn Lửa lại.”
Emily nhắm mắt lại và tập trung vào việc tự thu hồi Ngọn Lửa vào trong cơ thể của mình. Cô tưởng tượng mình là một cái máy hút bụi khổng lồ đang hút một đống bột mì trên sàn. Chỉ khác là thứ cô đang thu lượm không phải là bột mì mà là năng lượng khủng khiếp của mặt trời. Trong khi cô tập trung hơn, cô cảm thấy những ngọn lửa đang tuân theo mệnh lệnh của cô. Nhiệt độ cơ thể cô đang hạ xuống. Ngọn Lửa đang nhỏ dần và dễ kiểm soát hơn. Cuối cùng nó tắt ngấm và Emily trở lại như bình thường.
Cô nhìn sự tàn phá xung quanh căn phòng, chẳng có một linh hồn sống nào cử động ngoại trừ thần Jupiter và nữ hoàng Nirad. Tất cả những người khác đều đã hóa đá. “Thần Jupiter?” Cô gọi khẽ.
Thần Jupiter nhào xuống và khép đôi cánh tay cường tráng quanh cô. Thần nhấc bổng cô lên khỏi sàn và tặng cho cô một cái ôm chặt nhất và mạnh mẽ nhất mà cô từng có trong đời.
“Ta thật sự rất tự hào vì con!” Thần vừa khóc vừa hôn lên má cô bé. “Con thật cao thượng!”
“Con không, con không hiểu,” cô lắp bắp. “Thần Jupiter, chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Sau đó, cô nhớ ra thần đã không làm gì cả khi bọn nữ thần tóc rắn bắt đầu tấn công. “Tại sao thần không giúp chúng con?” Cô gặng hỏi. “Thần đã chỉ quỳ gối ở đó trong khi bọn nữ thần tóc rắn biến từng người thành đá. Chúng biến con thành đá! Sao thần không ngăn chúng lại?”
Thần Jupiter đặt cô xuống và quỳ một gối trước mặt cô. Thần nắm cả hai bàn tay cô trong tay mình. “Tha thứ cho ta, nhưng ta không thể. Khi ta trở lại đây, sự quan tâm duy nhất của ta là nữ hoàng Nirad. Ta biết con sẽ an toàn. Và bất kỳ ai bị biến thành đá đều có thể được con cứu sống. Nhưng nếu nữ hoàng tử nạn trong chiếc cũi của cô ấy, toàn thể thế giới Nirad sẽ bị phá hủy.”
“Nhưng, nhưng...”
“Con gái à, hãy lắng nghe ta,” thần Jupiter khẽ ngắt lời. “Đây là cái giá mà ta phải trả khi là một vị chúa tể. Không dễ dàng gì để có những quyết định lớn. Nhưng ta không thể giúp con cho dù ta có muốn đến như thế nào đi nữa. Con phải học cách tự giúp mình. Cho đến tận thời điểm đó, con vẫn còn lo lắng và khiếp sợ sức mạnh của con. Vì thế, con không thể kiểm soát chúng. Nó khiến con trở thành mối nguy hiểm cho chính bản thân mình và mọi người ở Olympus. Nhưng tại đây, hôm nay, con cuối cùng đã nắm giữ được chúng. Con đã đối diện với số phận của mình và trở thành chủ nhân của Ngọn Lửa. Emily, con đã cứu được mọi người và đánh bại bọn nữ thần tóc rắn bởi vì cuối cùng con đã là Thần Lửa của Olympus. Nó hơn cả những gì ta đã đạt được.”
Emily hít một hơn. “Nhưng... nhưng... ngài là thần Jupiter,” cô phản đối. “Không có gì mà ngài không thể làm được.”
Thần Jupiter cười khúc khích và đứng dậy. Thần hôn lên trán cô. “Ta đánh giá cao tin tưởng của con đối với ta, cô bé ạ. Nhưng ta chẳng là gì nếu không có sức mạnh của Ngọn Lửa Olympus phía sau ta.” Thần chìa tay ra. “Có thể cho ta xem chiếc khăn mà thần Neptune đã đưa cho con được không? Ta cần kiểm tra một thứ.”
Emily đưa cho thần Jupiter chiếc khăn xanh có hình Pegasus trắng thêu ở trên đó. Cô nhìn thần mở chiếc túi bí mật ra và ngó vào bên trong.
“Nó đã hoạt động hoàn hảo,” thần lẩm bẩm. “Ta phải kể lại với em trai ta mới được.”
“Kể gì với thần ấy ạ?”
Thần Jupiter giao lại chiếc khăn cho cô. “Hãy nhìn vào bên trong, nước mắt của con không còn ở đó nữa.”
Emily thấy đúng như thần nói. Cái túi nhỏ chẳng còn gì. “Chúng đi đâu mất rồi ạ?”
“Trở lại trong con rồi; chúng tiếp thêm chất đốt cho ngọn lửa của con. Khi Neptune nhờ mỹ nhân ngư của mình dệt cái khăn này cho con, thần ấy đã biết chắc chắn lúc nào đó con cần nước mắt của mình quay lại, chiếc khăn sẽ đưa chúng quay lại. Hóa ra nó đã làm được.” Thần Jupiter vòng tay quanh người cô để đỡ cô đứng xuống. “Còn bây giờ, Emily, ta muốn chính thức giới thiệu con với Segan, nữ hoàng của các Nirad.”
Emily cất lại chiếc khăn vào túi mình và nhìn nữ hoàng trẻ trung, người mà cô đã cùng trải qua một thời gian khá dài. Cô cúi đầu. “Thưa Nữ hoàng.”
Nữ hoàng mỉm cười. Cô ấy vòng bốn cánh tay xung quanh cô và ôm cô thật chặt. Nữ hoàng khẽ gầm gừ bên tai cô.
“Segan cảm ơn con vì sự dũng cảm của con và việc con đã giải thoát người của cô ấy khỏi sự tàn ác của bọn nữ thần tóc rắn,” thần Jupiter giải thích.
Emily mỉm cười đáp lại. “Không có gì mà.” Cô nhìn xung quanh chính điện có nhiều vô số những bức tượng đá. “Nhưng hai người vẫn chưa thực sự xong việc đâu. Chúng ta có rất nhiều việc phía trước cần phải làm để giải thoát cho mọi người.”
Segan bước tới chỗ bức thượng đá của anh trai mình và lầm bầm vài tiếng nhẹ nhàng với thần Jupiter. “Nữ hoàng thỉnh cầu một ân huệ. Liệu con có vui lòng giải thoát em trai của cô ấy đầu tiên không?”
Emily gật đầu và được đỡ qua cho chiến binh Nirad màu hồng. “Ta thực sự hy vọng nó có tác dụng,” cô vừa lo lắng nói vừa đưa tay ra và chạm vào cánh tay bằng đá của hoàng tử.
Sự thay đổi diễn ra ngay lập tức. Chỗ mà tay cô nắm chặt lấy - cánh tay của chiến binh Nirad, màu hồng đã hiện ra trên bề mặt. Nó lan ra khắp cơ thể vị chiến binh cho tới khi cậu ta hít một hơi thở sâu, ngắt quãng và loạng choạng trên đôi chân của mình. Segan vươn tay ra đỡ lấy em mình. Khi tỉnh lại, cậu ấy nhìn chị gái và hét lên trong niềm vui sướng.
Emily cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng khi chứng kiến sự đoàn tụ ồn ào của họ. Nữ hoàng quay sang cô và khẽ nói gì đó.
“Segan muốn con gặp Toban, em trai của bà ấy,” thần Jupiter dịch lại.
Trước khi Emily định nói, vị hoàng tử trẻ đã giơ cao bốn cánh tay của mình vòng quanh người cô, và vừa ôm cô vừa gầm gừ một cách phấn khởi vào tai cô.
“Không có gì mà,” Emily gần ngạt thở khi cuối cùng cậu ta cũng buông cô ra để cho hai sinh vật Nirad màu hồng tiếp tục câu chuyện đoàn tụ, cô ngước nhìn thần Jupiter. “Liệu thần có giúp con tới chỗ cha con và Pegasus không?”
“Rất sẵn lòng,” thần Jupiter đáp. Thần nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng bằng đôi tay của mình và thận trọng đưa cô lách qua những chiến binh Nirad bằng cẩm thạch và tới chỗ tượng đá của cha cô và Pegasus. Emily cảm thấy đau nhói trong lồng ngực khi cô nhìn sâu vào những biểu hiện đau đớn trên khuôn mặt của cả hai người.
Thần Jupiter đặt cô xuống đất. Emily vòng hai cánh tay ôm chặt lấy cha và nhón chân lên để hôn vào bên má bằng đá của ông. “Hãy quay lại với con, cha ơi.”
Ôm chặt lấy cha trong vòng tay, Emily có thể cảm nhận được sức sống đang chảy trở lại trong người của cha cô khi lớp đá dần mờ dần và da thịt ông trở lại. Sau một hơi thở ngắt quãng, cha cô mở choàng mắt và thấy cô đang ở trong vòng tay mình.
“Em!” Cha cô kêu lên. Ông nhấc bổng cô lên không trung và trao cho cô một cái ôm chẳng khác gì của thần Jupiter. Đôi mắt ngấn lệ khi ông vùi mặt mình trong mái tóc đen dài của con gái. “Emily của cha, Emily xinh đẹp của cha!”
“Cha ơi!” Emily kêu lên, đột nhiên lại nghe như tiếng đứa trẻ gọi. Cô bám chặt lấy cha mình. Đó là chặng đường dài nhất trong cuộc đời non trẻ của cô để có được khoảnh khắc này, và cô không muốn nó kết thúc.
Cha cô đặt cô xuống và nhìn xung quanh cung điện. Ông quệt ngang đôi mắt ướt nhèm của mình. “Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy?”
Thần Jupiter chìa tay ra. “Con gái ông đã cứu tất cả chúng ta. Ông nên cảm thấy thật tự hào.”
“Tôi rất tự hào mà,” ông hạnh phúc đáp lời.
Được cha dìu bên cạnh, Emily nhảy lò cò qua chỗ Pegasus. Nỗi đau của sự biến đổi được khắc sâu trên khuôn mặt bằng đá cẩm thạch của con tuấn mã, và biểu lộ trên đôi cánh còn đang chưa mở hết của nó. Emily vòng đôi tay quanh cái cổ bằng đá lạnh lẽo của con ngựa và áp má mình vào lớp đá cẩm thạch trắng. “Tha thứ cho chị, Pegs,” cô thì thầm khe khẽ, “nhưng chị không thể giết thần Jupiter để cứu em được. Làm ơn, làm ơn tha thứ cho chị. Hãy quay lại, chị cần em mà.”
Bên dưới gò má của mình, Emily cảm thấy khối đá có phản ứng trở lại. “Đúng rồi,” cô vỗ về, “tiếp tục đi này.”
Chẳng bao lâu, con tuấn mã bằng đá cẩm thạch ấm dần lên và có da thịt trở lại. Các vết bỏng của nó được chữa lành và bộ lông vũ trên đôi cánh của nó đã mọc trở lại. Với một tiếng thở hổn hển, đôi mắt con tuấn mã mở ra và nó đã kết thúc tiếng hí thất thanh còn dở dang mà nó đã bắt đầu khi Euryale biến nó và cha cô thành đá.
“Mọi việc ổn rồi, Pegs,” Emily vừa dỗ dành vừa vuốt ve cái cổ đang rung rung của con tuấn mã. “Kết thúc rồi, giờ em đã ổn rồi.”
Pegasus nhảy lên khi nó nhìn thấy Emily đứng bên cạnh. Cô bắt đầu cười vì vẻ bối rối trên khuôn mặt của con tuấn mã. Pegasus nhìn những bức tường xung quanh chính điện. Đôi mắt hoảng sợ của nó ngước lên chiếc cũi của nữ hoàng và con tuấn mã hí lên ầm ĩ gọi thần Jupiter.
“Bọn nữ thần tóc rắn đã chết rồi, Pegasus,” Thần Jupiter lên tiếng. “Nữ hoàng Segan vẫn an toàn. Cô ấy và em trai mình đang ở bên kia.” Thần chỉ vào hai sinh vật Nirad màu hồng. “Chúng ta sẽ khắc phục các tổn thất của thế giới này và quay trở về Olympus.”
Nét mặt vẫn chưa hết hoảng sợ khi con tuấn mã hí lên khe khẽ và kéo Emily lại gần. Cô vòng đôi tay quanh cổ nó và ôm nó thật chặt. “Chị đã không thể làm được điều đó nếu không có em, Pegs ạ,” cô dịu dàng nói.
Khi Pegasus hí lên, thần Jupiter mỉm cười và vuốt ve cái mõm mềm mại của nó. “Emily thậm chí đã làm được hơn cả những gì ta có thể tưởng tượng. Ta chắc rằng cô bé sẽ kể cho cháu tất cả những điều đó vào lúc thích hợp. Còn bây giờ, cháu trai của ta, chúng ta có rất nhiều việc phải làm ở phía trước.”
Một bên là Pegasus và một bên là cha, Emily cẩn thận nhảy lò cò khắp chính điện đầy những bức tượng. Cô sẽ không bao giờ thú nhận với thần Jupiter, nhưng cô lo sợ mình sẽ không đủ sức mạnh để sửa chữa cho tất cả mọi người. Nhưng Pegasus thì hiểu. Nó giúp cô qua chỗ những người bạn thân nhất của cô trước.
Cha cô giúp cô hạ chân xuống nền nhà trước mặt Paelen. Emily xoa đầu và hôn nhẹ lên má cậu ta. “Paelen, cảm ơn đã cố gắng cứu em khỏi Stheno,” cô thì thầm khe khẽ.
Khối đá bên dưới đôi môi của cô bắt đầu ấm lên đồng thời sự sống nhanh chóng trở lại với Paelen. Một lát sau, cậu ta hít một hơi thật sâu và hét lên.
“Mọi việc ổn rồi,” Emily trấn an trong lúc cô vòng tay ôm chặt lấy cậu ta. “Paelen, bình tĩnh đi, anh an toàn rồi!”
Paelen điên cuồng nhìn xung quanh cung điện và đứng bật lên, lại chuẩn bị chiến đấu. “Chúng đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đi rồi,” cha của Emily vừa trả lời vừa giúp cô đứng lên trên cái chân lành lặn.
“Đi đâu ạ?”
“À thì,” Emily ngượng ngùng đáp, “Euryale thì bị tan chảy. Còn Stheno, mụ ta vừa tan biến rồi. Những gì còn lại của mụ ta ở bên kia kìa.” Emily chỉ tay vào đám tro tàn tối sẫm rải đầy trên sàn và đang bị gió thổi bay xung quanh chính điện.
Paelen nhìn đám tro tàn rồi quay sang Emily. “Em đã làm điều đó sao?”
Cô nhún vai. “Phần nào thôi. Chúng cũng biến em thành đá và điều đó khiến em thực sự nổi giận.”
Paelen nhìn cô ngạc nhiên. “Chúng khiến em giận dữ nên em biến chúng thành tro bụi?” Khi Emily gật đầu, cậu khẽ huýt sáo và toe toét cười đầy ngụ ý. Cậu ta bước đến bên Pegasus. “Pegasus, làm ơn hãy cảnh báo ta nếu mày thấy ta bắt đầu làm Emily cáu giận nhé!”
Emily cười và đấm nhẹ vào cánh tay cậu ta. “Nó sẽ cảnh báo. Bây giờ thì nhanh lên này. Chúng ta phải cứu Joel.”
Thần Jupiter và cha cô đang thu nhặt những mẩu đá vỡ của cánh tay Joel dưới chân bệ. Vị chúa tể của Olympus ngước nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng. “Ta sợ cái này không thể cứu được. Con hãy cầm lấy cái này, chúng ta phải thử xem có gì xảy ra không.” Thần đưa cho Emily một mảnh đá nhỏ.
Nụ cười tắt ngấm trên khuôn mặt Emily khi cô nhìn và nhận ra nó là một ngón tay của Joel. Cô nắm nó lại trong bàn tay mình. Chẳng có gì xảy ra cả. Nó vẫn là một mẩu đá cẩm thạch lạnh lẽo. “Điều này nghĩa là sao?”
Thần Jupiter đứng dậy. “Ta không chắc lắm. Nhưng có thể nó có nghĩa là khi một ai đó bị vỡ vụn, thì ngay cả sức mạnh của con cũng không thể hồi sinh họ được.”
“Ngài đang nói rằng Emily không thể cứu chữa cho Joel sao?” Cha cô hỏi lại.
Phía sau họ, Pegasus hí ầm ĩ và chân nện xuống sàn. Nó khịt khịt và lắc cái đầu.
“Không,” Emily òa khóc. “Không phải là Joel. Con sẽ cứu cậu ấy!”
Trước khi thần Jupiter có thể ngăn cô lại, Emily đã quỳ xuống và chạm vào khuôn mặt của Joel. Lúc đó cô mới chú ý rằng một phần tai bên phải của cậu ấy cũng bị mất. “Làm ơn,” cô nhắm mắt lại và cầu nguyện. “Làm ơn mà Joel, tỉnh dậy đi! Mình không thể tiếp tục nếu không có cậu ở đây.”
Cuối cùng khối đá dưới tay cô bắt đầu ấm lên. “Nó có tác dụng rồi!”
Paelen quỳ xuống bên cạnh cô và Pegasus vội vã đến gần. Mọi con mắt đều đổ dồn vào chỗ mép gãy lởm chởm trên cánh tay phải bằng đá của cậu.
“Thôi nào,” Paelen dỗ dành. “Mọc trở lại đi!”
Joel từ từ trở lại chính mình. Da thịt của cậu được hồi phục, nhưng họ thấy mép đứt sần sùi tự liền lại. Vết thương kín miệng và được che phủ bởi làn da lành lặn. Nhưng không có cánh tay mới nào mọc lên cả. Khi mà Joel lấy lại được hơi thở gấp gáp đầu tiên của mình, họ hiểu rằng cái tai và cánh tay bên phải của cậu sẽ không mọc lại được nữa.
“Joel?” Emily khẽ gọi.
“Em?” Joel đáp khi cậu vừa mở mắt. Giống như Paelen, cậu cuống cuồng nhìn xung quanh chính điện. “Nữ hoàng?” Cậu ta hét lên đồng thời ngước nhìn cái cũi. Bốn chiến binh bằng đá vẫn đang giữ cái nóc cũi, nhưng cũi giờ trống trơn.
“Nữ hoàng an toàn rồi,” thần Jupiter trấn an, “cảm ơn sự dũng cảm của con.”
“Joel, chúng ta có vài điều cần nói với cậu,” Emily nói.
Trước khi cô có thể thông báo cho cậu, Joel đã ngồi dậy và ngay lập tức chú ý đến sự thay đổi của chính mình. “Cánh tay của mình đâu rồi?” Cậu bối rối hỏi. Nỗi sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt cậu. Cậu đưa cánh tay trái lên và sờ soạng vào chỗ cụt đã lành sẹo trên vai phải. “Emily, cánh tay của mình đâu rồi?” Cậu tuyệt vọng nhìn Paelen và đôi mắt đảo khắp căn phòng. “Hãy nói cho tôi biết, cánh tay của tôi đâu rồi?”
Emily nhanh chóng ôm chặt lấy cậu. “Mình rất tiếc,” cô khóc, mắt đẫm lệ. Bọn nữ thần tóc rắn đã biến cậu thành đá. Cậu ngã nhào xuống và cánh tay cậu bị vỡ vụn ra. “Mình đã cố gắng gắn nó lại, nhưng không có tác dụng. Nó mất rồi, Joel.”
“Mất rồi?” Joel thì thầm hỏi lại như có ma. “Nó đi đâu chứ?”
Emily sụt sịt và buông cậu ta ra. Cô lấy chiếc khăn tay để hứng những giọt nước mắt của mình. Trong khi cô lau mắt, cô thấy Paelen đưa ngón tay bằng đá cho Joel.
“Nó bị vỡ rồi,” Paelen nói. “Emily đã cố gắng, nhưng...”
Joel cầm lấy nó bằng tay trái. “Liệu nó có thực sự là của tôi không?”
Paelen gật đầu. “Đừng lo lắng, Joel. Ta hứa với cậu thần Vulcan có thể tạo ra một cánh tay mới cho cậu, và ta sẽ giúp. Nó sẽ là một cánh tay khỏe mạnh hơn. Hãy nhìn đôi chân mà thần ấy đã tự tạo ra cho chính mình xem!”
“Và cả các nẹp chân của mình nữa,” Emily nói thêm vào. “Thần ấy có thể làm được mà, Joel. Mình biết ngài ấy có thể làm được.”
Trái tim của Emily tan nát khi đôi mắt như bị ma ám của Joel nấn ná nơi cánh tay cụt của mình. Cậu ấy đang bị sức nặng. “Nó không đau một chút nào cả,” cậu ta khẽ thốt lên. “Lẽ ra nó phải đau đớn, nhưng nó lại không hề đau.”
“Năng lượng của Emily đã hết sức cứu chữa cho con,” thần Jupiter lên tiếng. “Ta cũng rất lấy làm tiếc khi cô bé đã không thể khôi phục cánh tay cho con. Ta hứa với con, Joel. Thần Vulcan sẽ có mọi thứ cần thiết để tạo cho con một cánh tay mới.”
Joel loạng choạng đứng lên. Cậu đưa mắt nhìn tất cả các bức tượng nằm khắp chính điện. Một vài đã bị đổ nhào và vỡ trên trong trận đánh. Cậu nhìn thấy một cặp tượng chiến binh Nirad không đầu. “Họ bị sao thế kia?” Cậu lặng lẽ hỏi.
Thần Jupiter hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ. “Ta lấy làm tiếc phải nói rằng, hầu hết những bức tượng bị vỡ đều đã chết. Có lẽ một vài trong số đó bị vỡ ít hơn có thể sống sót được, nhưng nếu Emily không thể khôi phục được cánh tay của con, thì e rằng cô bé cũng khó có thể làm được gì cho những bức tượng mà thân thể và đầu bị vỡ nát nghiêm trọng. Chúng ta đều đau buồn với mất mát của họ.”
“Joel, cậu đã thấy ổn chưa?” Emily vừa hỏi vừa chìa tay ra với cậu.
Cậu ta nhìn cô. Mắt ướt nhòe, nhưng cậu ngăn không để chúng rơi xuống. Cậu lắc đầu. “Không thực sự ổn lắm.” Cậu ôm chặt lấy cô và thì thầm vào tai cô. “Nhưng mình sẽ ổn thôi.”
Sau đó Emily đến bên thần Diana và thần Apollo. Cô cảm nhận được ý nghĩa lớn lao của việc giải thoát qua sự đoàn tụ đầm ấm và mừng vui giữa cặp song sinh và cha của họ. Nhìn những khuôn mặt rạng ngời đã giúp cho tâm trạng của cô nguôi ngoai trong khi thần Diana nguyền rủa và phàn nàn vì bà không phải là người tiêu diệt bọn nữ thần tóc rắn. Trong khi chị của mình đang thao thao bất tuyệt, thần Apollo lặng lẽ kéo Joel sang một bên và hứa sẽ dạy cậu cách chiến đấu bằng một tay.
Chính điện vẫn còn đầy những bức tượng. Cha của Emily nhấc cô lên lưng Pegasus, con tuấn mã đưa cô đi vòng quanh để cứu chữa lần lượt cho từng chiến binh Nirad. Nữ hoàng và Hoàng tử đi bên cạnh cô, sẵn sàng trấn an các chiến binh Nirad ngay khi họ được hồi sinh.
“Này, đừng quên chàng trai biết bay bên này nhé,” Paelen gọi khi đứng bên cạnh bức tượng của Cupid. “Đối với cá nhân ta, ta tin rằng nhìn anh ta lúc này đẹp hơn hẳn anh ta trước lúc bị hóa đá đấy. Nhưng thần Venus có lẽ sẽ không hài lòng lắm nếu chúng ta để cậu ta như thế này.”
Emily cúi người trên lưng Pegasus. “Pegs, chị đã thực sự quên mất ngài ấy đấy!”
Pegasus ngoảnh đầu lại phía cô và khẽ hí lên. Có một ánh sáng lấp lánh rạng ngời trong đôi mắt to màu nâu của nó. Emily dám chắc con tuấn mã đang chế giễu cô.
“Không có gì buồn cười đến thế đâu, Pegs. Sao chị lại có thể quên Cupid được nhỉ? Làm ơn đừng nói với ngài ấy nhé. Ngài ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho chị đâu!”
Pegasus đưa Emily đến chỗ thần Cupid. Cô với tay xuống và chạm vào đầu của vị thần Olympus có cánh. Ngay khi thần Cupid trở lại bằng xương bằng thịt, thần bắt đầu hoảng sợ và khóc toáng lên trong nỗi kinh hoàng.
“Bình tĩnh lại này!” Paelen nói. “Anh an toàn rồi. Emily đã cứu anh đấy, còn bọn nữ thần tóc rắn đã thành tro bụi rồi.”
Thần Cupid ngước nhìn Emily trên lưng Pegasus. Thần liếc nhìn khắp cung điện một lần cuối cùng để chắc chắn điều đó, rồi hắng giọng, vỗ vỗ đôi cánh đã được chữa lành và chỉnh lại chiếc áo choàng của mình trong sự ngượng ngùng.
“Không phải ta hoảng sợ, Paelen,” thần vội vàng chữa lại. “Ta lo lắng cho Thần Lửa rằng cô ấy có thể gặp nguy hiểm.”
Paelen bật cười và vỗ đùa lên đôi cánh của thần. “Đừng lo về Emily của tôi, cô ấy có thể tự bảo vệ bản thân mà!”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus