It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
mily ngồi bên cạnh Joel, nắm tay cậu trong khi chờ đợi thần Jupiter đến. Paelen vẫn đang thận trọng ẩn mình phía sau họ. Cậu đã thu mình lại hết mức có thể.
Trong chiếc cũi đối diện, cha cô đang đứng cạnh Pegasus, vuốt ve cái cổ rắn rỏi của con tuấn mã. Sau những lời răn đe không khoan nhượng của bọn nữ thần tóc rắn, ông không cố gắng nói thêm lời nào với Emily nữa.
Emily bị dằn vặt. Cô rất biết ơn khi thực sự được gặp lại cha mình và biết rằng ông vẫn còn sống. Nhưng phần nào đó trong cô lại lo sợ cho cha và ước gì ông vẫn ở lại trong căn nhà gỗ an toàn đó. Bọn nữ thần tóc rắn sẽ không do dự giết ông nếu cô không hợp tác. Liệu cô có sức mạnh để chống lại bọn chúng không, trong khi những người cô từng yêu thương sẽ phải chịu đau đớn nếu cô làm thế?
Trong đời mình, Emily chưa bao giờ đối diện với tình huống tiến thoái lưỡng nan tồi tệ như thế này. Dù cô có quyết định như thế nào chăng nữa thì ai đó cũng vẫn sẽ phải chịu đau đớn. Cô còn quá trẻ để có thể gánh vác một trách nhiệm nặng nề đến như vậy. Lẽ ra cô phải đang ở nhà tại New York, lo lắng lớn nhất của cô là sẽ mặc gì tới trường vào ngày mai hay liệu có cậu bạn nào cùng lớp thích cô hay không. Chứ không phải cô nên giết vị chúa tể của Olympus để cứu những người cô yêu thương hoặc chống lại bọn nữ thần tóc rắn và có thể mất đi ai đó mà cô quan tâm.
Đây là một quyết định quá lớn. Cô không đủ sức. Emily mong muốn hơn bao giờ hết rằng cô sẽ không phải lựa chọn gì hết.
Nhưng dù muốn hay không, cô đã là Thần Lửa của Olympus và cô đang đối diện với một quyết định mà nó sẽ thay đổi chính sự tồn tại của các thế giới.
Sau khoảng lặng dường như vô tận, nữ hoàng bắt đầu lên tiếng. Bọn nữ thần tóc rắn nhanh chóng đứng trên những bậc đá và xoa xoa đôi bàn tay bằng đồng của chúng một cách hào hứng. “Hãy ra lệnh cho binh lính của ngươi đưa hắn vào đây ngay lập tức.” Chúng gầm lên trong sự ca tụng.
Stheno lướt vào giữa chính điện và ngửa đầu ra phía sau hét lên một cách chói tai. “Jupiter triều đại của ngươi sắp chấm dứt rồi.”
Emily chăm chú theo dõi bọn nữ thần tóc rắn trong lúc chúng chờ đợi thần Jupiter đến. Sự sợ hãi lớn dần trong cô. Cô không có manh mối nào về việc họ sắp làm gì hay chuyện này sẽ diễn ra như thế nào. Cô đưa tay vào túi và lần tìm để chắc chắn sự hiện diện của chiếc khăn tay. Cô lôi nó ra và kiểm tra lại cái túi bí mật để chắc chắn rằng những giọt lệ của cô vẫn còn ở đó. Nếu sức mạnh của cô mất đi, ít nhất thì cô vẫn còn có chúng.
“Em không định sử dụng thứ đó đấy chứ, phải không?” Paelen khẽ hỏi trong khi cậu thò tay qua cũi và chọc nhẹ vào lưng cô.
“Em không muốn, nhưng nếu bắt buộc thì em sẽ dùng”. Emily thì thầm. “Chúng ta không thể để bọn nữ thần tóc rắn chiến thắng được. Nó sẽ chẳng giống một chiến thắng nếu tất cả chúng ta bị giết bởi những giọt lệ của cậu”.
Joel nói chen vào. “Nhưng mình chắc rằng nó sẽ tốt hơn là để cho chúng chiếm quyền kiểm soát Olympus và Dùng Mặt Trời”.
Emily rơi vào im lặng. Họ nói đúng. Những giọt lệ của cô sẽ chỉ là kế sách cuối cùng. Nhưng nếu mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát, cô sẽ chẳng còn sự ra chọn nào khác ngoài việc sử dụng chúng. Phía bên ngoài chính điện, tiếng bước chân nặng nề đang tiến đến gần hơn.
Emily cảm thấy bàn tay Joel siết chặt lại trong tay mình. “Đây rồi”, cậu khẽ nói.
Khi tiếng động lớn dần, Emily nghe thấy tiếng xiềng xích rầm rầm và bị kéo lê trên nền đá cẩm thạch. Không lâu sau, một tiếng dài các sinh vật Nirad màu xám tràn vào trong chính điện, theo sau là một vài tên Nirad màu cẩm thạch cam. Emily nhận ra thần Jupiter ở giữa bọn họ.
“Ôi lạy Chúa tôi!” Joel kêu lên. “Họ đã làm gì ngài ấy thế kia?”
Vị chúa tể của Olympus bị quấn quanh bởi những sợi xích to nặng khiến lưng của thần còng xuống và lết đi trên sàn. Đôi tay của thần bị trói ở phía sau và quanh cổ thần là một cái đai bằng kim loại nặng trịch được nối liền với sợi xích dày cộp.
Tên Nirad dẫn đầu đang kéo lê vị thần đi vòng quanh như dắt một chú chó bằng sợi dây xích vậy.
Emily há hốc miệng kinh ngạc. Khuôn mặt vị thần bị thâm tím thảm hại và một bên lông mày có dính máu tươi. Cái áo chùng trắng trước đây của thần trông bẩn thỉu và bị xé rách tả tơi. Máu chảy xuống đôi chân và đôi cánh tay để trần của thần - kết cục một cuộc chiến chắc hẳn phải rất ác liệt.
Trái tim của Emily cảm thấy mỏi mệt. Vị chúa tể oai nghiêm của Olympus đã bị biến thành một tù nhân bị đánh đến bầm giập và thâm tím. Lẽ nào tất cả điều này là một trò đùa tàn ác? Liệu bọn sinh vật Nirad có thực sự ở phe của họ? Nhìn thần Jupiter, dường như không có vẻ như vậy. Đây có phải chỉ là một âm mưu nhằm giữ cô lại trong buồng giam và ngăn cô sử dụng sức mạnh chống lại bọn chúng không?
“Thần Jupiter!” Emily cất tiếng gọi.
Vị chúa tể của Olympus chầm chậm liếc nhìn về phía cô với ánh mắt trống rỗng và có vẻ như không nhận ra cô. Một lát sau, thần lại cúi đầu và tiếp tục bị kéo lê về phía trước. Pegasus cũng gọi thần Jupiter, nhưng dù thần có nghe thấy thì thần cũng không hề có biểu hiện nào đáp lại hết.
“Chuyện gì đã xảy ra với ngài ấy vậy?” Joel hỏi. “Bọn sinh vật Nirad được coi là ở phe chúng ta, nhưng hãy nhìn những gì bọn họ đã làm kìa. “Bọn họ đã đánh ngài ấy hết sức dã man.”
“Không thể như vậy”, Paelen thốt lên. “Ta chưa bao giờ thấy thần Jupiter trông thảm bại đến như vậy.”
“Chúng ta không thể biết được bọn sinh vật Nirad đã làm gì với ngài ấy cho đến khi nữ hoàng gặp được bọn họ. Có thể bọn họ thực sự mạnh hơn thần Jupiter chăng?” Emily đoán.
“Hoặc có thể bọn sinh vật Nirad chưa bao giờ thực sự ở phe của chúng ta cả,” Joel thì thầm.
“Bọn họ phải ở phe chúng ta,” Paelen cương quyết nói. “Chúng ta không thể đánh bại bọn nữ thần tóc rắn nếu không có bọn họ.”
Joel quay lại phía Paelen. “Tôi thực sự hy vọng là anh đúng”.
Emily ngồi lùi lại trong khi cô theo dõi cuộc diễu hành của những sinh vật Nirad đang tiến gần đến ngai vàng. Cô cần mạo hiểm để tin rằng bọn họ ở phe của mình. Nhưng nhìn những gì bọn họ đã làm với thần Jupiter thì cô không còn tin tưởng nhiều đến như vậy nữa.
Khi họ tiến đến chỗ bệ cao, thần Jupiter bị kéo lê về phía trước một cách bất đắc dĩ. Tên Nirad cao lớn ấn mạnh lên hai vai đang khom khom của thần Jupiter cho đến khi vị chúa tể của Olympus bị quỵ gối, thất bại, trước mặt bọn nữ thần tóc rắn xấu xa.
“Bây giờ trông ngươi không còn hùng mạnh như trước nữa nhỉ, Jupiter?” Stheno mỉa mai.
Thần Jupiter từ từ ngẩng đầu lên. Thần há hốc mồm kinh ngạc khi nhìn thấy thần Apollo và thần Diana bằng đá đứng trên bệ cao bên cạnh ngai vàng.
“Ồ, ngươi có thích chúng không?” Euryale chọc tức. “Chúng sẽ bổ sung vào bộ sưu tập đẹp đẽ của bọn ta. Ta mong ước ngươi có thể nhập bọn với chúng trong khu vườn của bọn ta, nhưng thật không may là sức mạnh của bọn ta lại không tác động được đến ngươi. Tuy nhiên, bọn ta thực sự có những thú tiêu khiển khác được sắp sẵn dành cho ngươi rồi.”
“Ngươi muốn gì, nữ thần tóc rắn kia?” Thần Jupiter lạnh lùng hỏi. “Tại sao các ngươi lại gây chiến với Olympus?”
Có thể thần Jupiter trông thật thảm bại, nhưng giọng nói của vị chúa tể vẫn mạnh mẽ và uy quyền như trước đây. Trong giây lát, sự kinh sợ thoáng hiện trên gương mặt bọn nữ thần tóc rắn. Nó nhanh chóng được thay thế bởi sự tức giận.
“Tại vì ngươi,” Euryale nói to, “bọn ta chẳng muốn gì cả - trừ khi ngươi có thể đưa đứa em gái yêu quý của bọn ta trở về.”
“Medusa đã chết lâu rồi,” thần Jupiter nói. “Không ai có thể thay đổi được điều đó. Kể cả ta. Nhưng thậm chí nếu có thể, ta cũng sẽ không làm vậy. Medusa đã nhận những gì mà ả ta xứng đáng được nhận.”
“Medusa không đáng phải chết!” Euryale rít lên. “Con trai ngươi không được quyền giết nó!”
“Medusa đã bị mất trí,” thần Jupiter nói tiếp. “Không ai, kể cả các ngươi, có thể ngăn chặn được sự khát máu của ả. Ả ta giết người không cần suy nghĩ. Các ngươi biết rõ là cần phải ngăn chặn ả ta lại rồi mà.”
“Bọn ta không cần biết chuyện đó,” Euryale đáp trả. “Đó là em gái của bọn ta. Nó không đáng phải chịu sự trừng phạt mà con trai ngươi đã áp đặt lên nó. Perseus không có quyền chém đầu nó. Lẽ ra các ngươi phải dùng lý lẽ để nói chuyện với nó mới phải.”
“Lý lẽ ư?” Thần Jupiter mỉa mai. “Bọn nữ thần tóc rắn các ngươi thì biết gì đến lý lẽ? Ta đã thấy sự tàn phá mà các ngươi gây ra trên mảnh đất này cũng như sự hiện diện của các ngươi đã đầu độc bất cứ thế giới nào mà các ngươi đặt chân đến. Các ngươi cũng điên cuồng chẳng khác nào Medusa. Các ngươi phải bị ngăn chặn.”
Cả hai mụ nữ thần tóc rắn đều bắt đầu cất tiếng cười đinh tai nhức óc đến ghê rợn. Euryale đứng lên và lướt xuống khởi bệ. “Bị ngăn chặn ư? Ngươi đúng là đồ ngu ngốc. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà. Ngươi nên biết ơn bởi ngươi sẽ không được sống để mà nhìn thấy con thịnh nộ thực sự của bọn ta đâu.”
Bà ta quay sang một trong những sinh vật Nirad. “Đem Cupid qua đây. Chúng ta sẽ cho Jupiter thấy những gì mà chúng ta đã sắp sẵn cho tất cả những kẻ ở Olympus.”
Emily và Joel đứng lên và đến bên những chấn song của cái cũi họ đang bị nhốt khi tên lính màu cam tiến lại gần Cupid. Emily có thể nhìn thấy nỗi khiếp sợ nổi lên trên gương mặt của vị thần có cánh của Olympus. Cơn ác mộng tồi tệ nhất của thần đang trở thành sự thật. Thần đã bị bọn sinh vật Nirad tấn công. Trong khi những tên lính khác giữ thần đứng im thì tên lính màu cam tóm lấy cánh tay thần và lôi mạnh về phía trước.
“Không!” Thần Cupid hét lên. “Thả ta ra!”
“Cupid!” Emily thét lên lên.
“Emily!” Thần Cupid vừa gào thét vừa dang rộng đôi cánh, chúng đập loạn xạ trong nỗi sợ hãi, gắng gượng một cách tuyệt vọng để thoát khỏi sự kìm kẹp của tên lính. Nhưng sức khỏe thần hoàn toàn không cân xứng với tên Nirad cường tráng.
“Làm ơn cứu ta!”
“Chẳng có ai cứu ngươi cả đâu, Cupid,” Euryale lên tiếng trong khi thần Cupid bị kéo lê tới đứng trước mặt bà ta. Mụ nữ thần tóc rắn ngoảnh sang nhìn thần Jupiter. “Nhìn đi, Jupiter, hãy nhìn xem bọn ta biến con trai của Venus thành đá!”
Trong cũi của mình, Pegasus đang trở nên điên loạn, hí vang giận dữ và đá mạnh vào những chấn song bằng móng trước của mình. Cha của Emily đứng phía sau khi con tuấn mã đang bị làm cho nổi giận.
“Im đi, Pegasus,” Stheno quát lên “nếu không ngươi sẽ là kẻ theo sau hắn đấy!”
“Không” Emily hét lên. “Làm ơn, đừng làm vậy. Hãy tha cho Cupid!”
“Còn ngươi nữa đấy, Thần Lửa ạ,” Stheno ngoái lại quát cô bé, “hãy im lặng hoặc ta sẽ làm điều tương tự với Joel và sau đó là với cha của ngươi đấy.”
“Đừng, Emily”, Joel bên cạnh cô thì thầm.
“Hãy bình tĩnh, cậu có thể cứu Cupid sau mà.”
“Bằng cách nào chứ?” Emily hỏi một cách tuyệt vọng. “Hãy nhìn thần Jupiter đi, thần ấy cũng không thể đấu lại được chúng.”
“Vậy thì chúng ta sẽ chiến đấu,” Joel kiên quyết nói. “Chúng ta chỉ cần thoát khỏi cái cũi này thôi.”
Emily và Joel đưa mắt nhìn về phía trước căn phòng trong lúc thần Cupid bắt đầu la hét. Đôi mắt của Euryale đang vàng rực lên. Những con rắn trên đầu mụ ta ngoe nguẩy và phun phì phì trong sự bị kích động khi mụ thần tóc rắn tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào thần Cupid.
“Emily, cứu ta với!” Thần Cupid hét lên khi nỗi khiếp sợ trên gương mặt của thần được thay thế bởi sự đau đớn. Những chiếc lông trên đôi cánh dang rộng của thần hóa đá trước tiên. Sau đó là đến hai cánh tay và đôi chân của thần khi lớp đá cẩm thạch lan ra khắp cơ thể. Cuối cùng, toàn bộ thân thể và khuôn mặt của thần bị đóng băng trong một tư thế còn nguyên vẹn nỗi đau đớn.
Trái tim Emily đau đớn đến quặn thắt lại khi cô nhìn bức tượng đá thần Cupid đang đứng đó lạnh lẽo phía trước bệ. Thần đã chiến đấu vì cô, làm mọi điều cô yêu cầu và đây là cách thần được đền đáp: bị tra tấn và giờ thì hóa đá. “Em rất xin lỗi, Cupid,” cô khẽ khóc.
Cô đưa mắt nhìn thần Jupiter. Cô tuyệt nhiên không thấy phản ứng nào từ vị chúa tể của Olympus. Thần vẫn quỳ gối và nhìn xuống sàn nhà, không nhìn bọn nữ thần tóc rắn cũng chẳng nhìn Cupid. “Ngài ấy chẳng hề quan tâm,” Emily lẩm bẩm khi sự bàng hoàng vẫn còn ám ảnh trong tâm trí. “Nhìn ngài ấy kìa, Joel. Thần Jupiter chẳng đoái hoài gì đến Cupid hết!”
“Em nhầm rồi,” Paelen lên tiếng từ dưới sàn phía sau chiếc cũi. “Thần Jupiter quan tâm tới tất cả chúng ta.”
“Vậy tại sao ngài ấy không làm điều gì đó đi?” Emily nghi ngờ.
Ở phía trước cung điện, Euryale rú lên một cách thích thú. “Ngươi thấy không, Jupiter? Hãy nhìn số mệnh đang chờ đợi tất cả những đứa con của Olympus!”
Stheno tiến lên phía trước và đến gần thần Jupiter đang quỳ lên sàn. Mụ ta giơ bàn tay bằng đồng tát vào mặt thần một cái thật mạnh. “Trước hết, bọn ta sẽ nhìn Olympus sụp đổ. Sau đó bọn ta sẽ quét khắp Dòng Mặt Trời như một cơn bão khủng khiếp cho đến khi mọi thế giới đều biết đến danh tiếng của bọn ta và tôn thờ bọn ta!”
Thần Jupiter ngước lên nhìn mụ nữ thần tóc rắn. Cuối cùng thần lên tiếng. “Và nếu họ không làm vậy thì sao?”
“Thì bọn ta cũng sẽ biến các thế giới của chúng thành đá hết!” Stheno rít lên. “Nhưng ngươi không cần phải lo lắng cho các thế giới đó đâu, Jupiter ạ, vì ngươi sẽ không còn sống lâu đến thế để được chứng kiến thời khắc huy hoàng đó đâu. Tất cả mọi thứ, sẽ thuộc về nữ thần tóc rắn hết!”
Euryale đứng trước mặt thần Jupiter đang quỳ gối và túm lấy chòm râu dài của thần. Mụ ta giật mạnh đầu của thần ra phía sau. “Ngươi đang thở những hơi thở cuối cùng của mình đấy Jupiter ạ. Hãy thưởng thức những giây phút này đi vì cuộc sống của ngươi đang rút ngắn lại đó.”
“Ngươi không thể hủy hoại được ta, Euryale, và ngươi biết điều đó,” thần Jupiter nói. “Không vũ khí nào có thể giết được ta và ngay cả tên Nirad mạnh nhất nào của ngươi cũng không thể tiêu diệt được ta. Hãy đầu hàng ngay bây giờ và ta sẽ tha thứ cho các ngươi.”
Emily nghe thấy tiếng cười giòn giã của hai mụ thần tóc rắn khi chúng đứng trước vị chúa tể thảm bại của Olympus. Chúng gõ vào đầu thần và giật mạnh râu của thần, khiêu khích nói. “Ngươi có thực sự chắc rằng bọn ta không thể tiêu diệt ngươi không? Nếu vậy, ngươi sắp có sự ngạc nhiên lớn đấy.”
“Chúng ta phải làm gì đó...?” Emily quay lại nhìn Paelen, nhưng cậu không còn ở đó nữa. Cậu ấy đang bò từ đằng sau chiếc cũi của cô về phía trước chính điện.
“Paelen, không,” cô sợ hãi thì thầm. “Quay lại đi.”
“Paelen,” Joel cũng khẽ gọi, “dừng lại, chúng sẽ giết anh mất.”
Paelen dừng lại. “Chẳng còn ai khác tới nữa đâu. Chúng ta phải cứu ngài ấy thôi. Hãy tin ta, ta có một cách.”
Emily muốn gọi lần nữa, nhưng lại sợ làm cậu ta bị lộ. Thay vào đó, cô dành sự chú ý của mình cho cả cậu ấy và thần Jupiter đang ở giữa chính điện. Cô chắc rằng bọn nữ thần tóc rắn sẽ nhìn thấy cậu ấy. Nhưng lúc này chúng đang chỉ tập trung vào một mình thần Jupiter mà thôi. Đôi mắt Emily ngước lên nhìn nữ hoàng. Cô ấy đang dõi theo Paelen, khuôn mặt non trẻ của cô hằn lên nỗi sợ hãi.
Phía bên kia cung điện, Pegasus và cha của cô cũng đang quan sát. Pegasus bắt đầu hí vang, để đảm bảo bác của mình không chú ý đến Paelen.
“Không phải lúc này đâu, Pegasus,” Euryale cáu kỉnh nói. “Hãy kiên nhẫn, ngươi sẽ sớm được ra khỏi đó thôi.”
Nhưng Pegasus không dừng lại. Nó tiếp tục hí vang và giậm mạnh chân xuống nền cũi.
“Ta đã bảo dừng lại!” Euryale vừa gầm lên vừa lướt đến cũi của Pegasus. “Đừng khiến ta phải tiêu diệt ngươi ngay trước chiến thắng của bọn ta!”
“Hãy để nó yên,” Stheno gọi em gái, “Ta phát ngấy với cái kiểu nói chuyện huyên thuyên này rồi.” Mụ ta vỗ đôi cánh vàng bé xíu và lướt ngang qua căn phòng tới cũi của Emily và Joel. Mụ ta nhìn Tange. “Mở cửa. Đã đến lúc Thần Lửa phải kết thúc chuyện này rồi.”
Tange vừa nhìn Emily vừa mở khóa và kéo cánh cửa trên cái cũi của cô.
“Nhóc con, ngươi không thể cưỡng lại số mệnh của ngươi được đâu,” Stheno nói.
Emily nhảy lùi lại phía trong cũi và lắc đầu. “Ta sẽ không làm điều đó. Ngươi không thể bắt ta giết thần Jupiter được.”
“Để cô ấy yên!” Joel lao đến đứng chắn giữa mụ nữ thần tóc rắn, Tange và Emily. “Hãy để cô ấy yên.”
Stheno vẫy tay ra hiệu cho Tange một cách thô bạo. “Giết thằng nhóc này và mang Emily ra ngoài.”
Tange khom người xuống và bước vào cũi. Miệng ông ta đang tạo hình khó nhọc để cố gắng cất lên từ “Làm ơn”. Sự tuyệt vọng hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
“Không! Tange, làm ơn, đừng làm đau Joel!” Emily van xin.
“Vậy thì hãy ngừng chống đối bọn ta đi,” Stheno nói, “và thằng nhóc sẽ được sống.”
“Emily, đừng làm thế,” Joel nói với cô. “Quên mình đi. Dù chuyện gì xảy ra cũng đừng giết thần Jupiter!”
Emily nhìn Joel, lo sợ rằng đó sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy cậu ấy. Họ đã ở bên nhau cùng nhau trải qua rất nhiều, nhưng bây giờ thời gian của họ đã hết.
Đây là thời điểm mà cô phải đưa ra sự lựa chọn của mình, một lựa chọn mà ở đó có thể không ai là người chiến thắng cả. Cô dành cho cậu một cái ôm thật chặt và hy vọng cậu không cảm thấy cô đang run rẩy.
“Sẽ ổn cả thôi, Joel” cô khẽ thì thầm, dù biết rõ rằng mình đang nói dối. Cô hôn lên má cậu, ôm cậu lần cuối trước khi quay lại phía Tange. “Ta đã sẵn sàng.”
Tange nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên không trung. Ông ta vác cô đi qua Joel và ra khỏi cũi.
Emily thấy rõ Tange đã không khóa cửa phía sau cô, Joel có thể tự do ra khỏi cũi bất cứ khi nào cậu ấy muốn. Joel cũng để ý thấy điều đó, cậu tiến lại phía cửa và chờ đợi.
“Làm ơn để cậu ấy chạy thoát khi có cơ hội,” cô thầm cầu nguyện.
Emily nhìn lên và thấy nữ hoàng ngồi thẳng người trên ghế, dáng vẻ lo âu. Cô ấy cũng biết thời khắc kết thúc đang đến gần.
Khi họ đứng trước ngai vàng và mặt hướng về phía thần Jupiter đang quỳ, Tange đặt Emily xuống và giúp cô đứng vững trên bên chân lành lặn của cô.
Ông ta khoác cánh tay mập mạp quanh vai cô để đỡ cô.
“Thần Jupiter,” Emily van nài, “làm ơn hãy giúp con. Con không muốn làm điều này.”
Vị chúa tể của Olympus hướng khuôn mặt thâm tím và bê bết máu về phía cô. Cô có thể nhận thấy nỗi đau và sự thất bại trong đôi mắt u ám của thần. Thần Jupiter bỗng chốc trông thật già yếu và bạc nhược. Thần đã quá mệt mỏi để chiến đấu.
“Con sẽ làm những gì con phải làm vì lợi ích của Olympus, Emily ạ.”
“Đó là lời khuyên đúng đắn đấy,” Stheno vừa tiến lại bên cạnh Emily vừa đồng tình nói. “Thời khắc đã điểm. Lựa chọn của ngươi thật đơn giản. Dồn hết sức mạnh của Thần Lửa và tiêu diệt Jupiter, hoặc em gái ta đang đứng phía bên kia sẽ biến Pegasus và người cha yêu quý của ngươi thành đá.”
Emily đưa mắt nhìn sang chiếc cũi. Con tuấn mã đang lúc lắc cái đầu và khịt mũi ầm ĩ, trong khi cha cô nói to “Không”.
Cô quay lại nhìn thần Jupiter. Rồi lại nhìn Pegasus và cha cô. Đôi mắt của cô hướng về phía Joel, người cũng đang lắc đầu nói không một cách điên cuồng. Cuối cùng, đôi mắt ấy quay về nhìn thần Jupiter. Nhưng vị chúa tể của Olympus đã cúi đầu và không hướng về phía cô nữa. Có phải thần đang làm điều này để cho cô quyết định được dễ dàng hơn? Vô ích thôi. Bản năng trong cô mách bảo cô không được làm điều đó. Nhưng rồi cảm xúc trong cô bùng lên. Còn cha cô thì sao? Pegasus và Joel nữa? Bọn nữ thần tóc rắn sẽ giết họ nếu cô trái lệnh. “Nhóc con, đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta!” Stheno cảnh cáo. Emily đứng đủ gần để có thể nghe thấy những con rắn trên đầu mụ ta đang xùy xùy trong niềm mong đợi điên dại hành động bạo lực chuẩn bị diễn ra.
Trong cũi, Pegasus tiếp tục hí lên điên cuồng và liên tục lắc đầu từ trước ra sau. Cô không cần phải hiểu con tuấn mã cũng biết nó đang nói gì. Pegasus đang van xin cô đừng làm điều đó.
“Trật tự, Pegasus,” Euryale ra lệnh. “Ngươi không thể bảo nó phải làm gì đâu!” Mụ nữ thần tóc rắn nhìn Emily. “Liệu ta có phải biến một cái chân của hắn thành đá để chứng minh rằng ta sẽ không do dự khi giết hắn không hả?” Mụ ta hỏi. “Cha ngươi trông sẽ như thế nào với đôi chân bằng đá nhỉ?”
“Không, làm ơn đừng làm vậy!” Emily hét lên.
“Vậy thì hãy sử dụng sức mạnh của ngươi đi!” Stheno ra lệnh. “Hãy giết Jupiter!”
“Emily, không” Joel hét lên.
“Con... con...” Emily vừa lắp bắp vừa đối mặt với thần Jupiter.
Cuối cùng, vị chúa tể Olympus cũng ngẩng đầu lên. “Con biết con phải làm gì mà, Emily. Ta hiểu.”
Emily nhìn xung quanh trong sự tuyệt vọng điên cuồng. Cô đã hy vọng và cầu nguyện một phép màu. Rằng bằng cách nào đó, tất cả người dân xứ Olympus sẽ xông vào chính điện vào đúng giây phút cuối cùng và giải cứu họ. Cô không còn nhìn thấy Paelen trong cung điện nữa và cũng không biết cậu ấy đang ở đâu hay đang định làm gì. Nhưng nếu có ai đó đang cố gắng xông vào cung điện thì họ cũng đã quá muộn. Thời khắc đã đến. Đúng hoặc sai thì cô cũng đã quyết định.
Emily hít một hơi thật sâu, ngắt quãng. Cô nhắm mắt lại và cảm thấy sự râm ran do nguồn năng lượng của Ngọn Lửa từ tận sâu bên trong. Cảm xúc đau đớn tột cùng của cô đang thổi bùng lên những ngọn lửa rõ ràng đang kìm nén. Chúng như muốn thoát ra ngoài mà không cần sự cho phép của cô. Năng lượng đó đang hoạt động, sôi ùng ục và lớn dần lên, di chuyển đều đều từ tận trong ruột gan của cô lan dọc theo hai cánh tay.
“Hãy tha thứ cho con,” cô vừa lẩm bẩm vừa nâng hai tay lên hướng về phía thần Jupiter và giải phóng năng lượng.
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus