Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
mily có một đêm không ngon giấc. Giấc ngủ của cô bị xáo trộn bởi những cơn ác mộng khủng khiếp và ám ảnh. Có những nỗi khiếp sợ khi cô mất kiểm soát năng lượng của mình và nhấn chìm thế giới trong biển lửa. Có giấc mơ, cô chứng kiến cảnh cha mình và Joel bốc cháy trong khi cô đứng trơ ra không thể ngăn được ngọn lửa.
Trong một giấc mơ khác, cô đang bắt giam hãm tại khu thí nghiệm dưới lòng đất trong khi đặc vụ O và các bác sĩ của hắn đang đâm, thọc và thí nghiệm cô, cố tìm cho ra nguồn phát năng lượng.
Nhiều lần cô tỉnh giấc, thở hổn hển và lòng đầy lo sợ rằng mình sẽ không bao giờ học được cách kiểm soát con quái vật lửa đã bị đánh thức bên trong mình. Rằng cuối cùng, nó sẽ nuốt chửng tất cả những người mà cô yêu thương, bỏ lại cô một mình với nỗi đau khổ.
Sáng hôm sau, Emily thức giấc bên cạnh Pegasus. Con tuấn mã đang nằm trên sàn nhà bên cạnh với chiếc cánh phủ lên người cô để giữ ấm cho cô. Cô bé đã ngủ nhưng không được ngon giấc. Cô cảm thấy mệt mỏi và gần khóc. “Chào em, Pegasus.” Cô vỗ về chiếc cánh của con tuấn mã.
Pegasus nhoài tới và liếm má cô. Cô có thể thấy sự quan tâm trong đôi mắt của nó.
“Chị khỏe mà, thật đấy,” cô nói. “Chỉ là chị đã có một đêm tệ hại thôi.”
“Chắc chắn là vậy rồi,” Joel nói vẻ thấu hiểu. Cậu đặt chiếc cốc nhựa đựng đầy nước cam xuống. “Cậu đã kêu khóc và than van. Chắc hẳn là những cơn ác mộng khá tồi tệ rồi. Cậu có muốn kể về chúng không?”
Emily lắc đầu. “Thật sự là không.”
“Vậy hãy uống nước cam đi. Nó sẽ giúp cậu tỉnh táo lên đấy.”
Emily ngồi dậy và bối rối nhìn quanh. Ngọn lửa trên bếp đã được cho thêm củi và đang cháy đỏ rực. Những chiếc túi hàng vừa mua đặt trên nền nhà. Nhưng điều cô sốc nhất là nhìn thấy Paelen và thần Cupid đang ăn chung một hộp bánh rán bọc đường và ăn mặc như những thanh thiếu niên bình thường. Paelen mặc quần jean và chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, trong khi thần Cupid mặc một chiếc áo nỉ to quá cỡ kiểu học sinh trung học. Phần dưới của đôi cánh được nhét và chiếc quần Jean rộng thùng thình, lỏng lẻo, trong khi phần ăn được che bởi chiếc áo. Phía trước, thần trông giống một anh chàng mười bảy tuổi bình thường. Nhưng khi thần quay lưng lại, Emily thấy cả một cục bướu dày bịch trên lưng thần. Trông hơi giống một người bị gù. Nhưng trừ khi bạn đã biết sự thật, nếu không sẽ ít ai nghi ngờ cái bướu đó lại là một đôi cánh thực sự.
Cô đứng dậy và đi tới những cái túi hàng. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Cậu không phải người duy nhất có một đêm tồi tệ”, Joel đáp, “cho nên Paelen và mình đã đi ra ngoài trước lúc bình minh để kiểm tra cơ sở của CRU. Trên đường về, bọn mình tìm thấy một siêu thị mở cửa hai mươi bốn giờ phía bên kia thị trấn và sử dụng tiền thưởng để mua sắm. Bọn mình cũng mua cho cậu mấy bộ quần áo đấy.”
Paelen đưa cho cô một cái túi. “Ta hy vọng nó vừa với em.” Cậu ta nhìn xuống bộ đồ của mình và cười toe toét. “Thế em thấy thế nào? Trông ta đã giống một con người bình thường chưa nào?”
Emily sững sờ đến mức gần như không nói nên lời. Cô cười dịu dàng trước sự háo hức phối đồ của Paelen. “Paelen, trông anh thật tuyệt.” Cô đưa mắt nhìn về phía thần Cupid, “Cả hai người đều tuyệt.”
Thần Cupid cựa quậy một cách không thoải mái. “Ta hiểu tại sao ta phải mặc đồ cải trang như thế này, nhưng thật sự ta không thoải mái chút nào. Ta không thể ngồi ngay ngắn trong khi đợi cánh của ta bị đau được.”
“Nếu ngươi không thích, ngươi luôn có thể bay về Olympus bất cứ lúc nào,” Paelen đề nghị. “Chẳng ai bắt ngươi phải tới đây cả.”
Thần Cupid lắc đầu. “Ta đã nói là ta muốn giúp và ta sẽ giúp.”
“Không đúng, cái mà ngươi muốn đó là chạy thoát khỏi bọn Nirad,” Paelen buộc tội. “Ngươi theo bọn ta đến đây để trốn tránh chúng ở Olympus, chứ không phải vì ngươi muốn giúp chúng ta giải thoát cho cha của Emily.”
“Thôi nào,” Emily nói, ngăn chặn trận chiến trước khi nó bắt đầu. “Đủ rồi đấy.” Cô nhìn Joel. “Sao cậu lại đến cơ sở của CRU mà không có mình?”
“Làm ơn mà, đừng có tức giận như thế,” cậu giải thích. “Nhưng bọn mình đi lúc trời vẫn tối. Bọn mình không thể liều lĩnh đi lại vào ban ngày được, nhất là giờ đây bọn CRU biết cậu và Pegasus đã quay trở lại. Bọn họ lại chưa biết gì về Paelen và mình. Bọn mình nghĩ chúng đang mong cả hai bọn cậu cùng xuất hiện, chứ không phải bọn mình.”
Emily thở dài, nhận ra rằng cậu ta nói đúng. “Thế các cậu đã nhìn thấy gì ở đó?”
“Không nhiều lắm,” Joel đáp. “Nó ở sâu trong rừng, bao quanh bởi những hàng cây dày đặc. Phần lớn cơ sở nằm dưới lòng đất. Chỉ có một tòa nhà nhỏ ở trên. Còn lại là khu đỗ xe và phòng canh gác. Chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào đó và một hàng rào điện cao lớn vây quanh toàn bộ cơ sở. Bọn mình thấy camera ở khắp mọi nơi. Một số hướng xuống, nhưng hầu hết là chĩa lên trời. Vậy là có vẻ như bọn chúng đang mong chúng ta bay vào.”
Paelen nói tiếp. “Ta đã yêu cầu đôi xăng đan dẫn ta tới chỗ cha của em, nhưng chúng không thể tìm thấy đường vào. Ta tin rằng CRU có thể đã phát hiện ra khả năng của ta. Bọn chúng đã bịt tất cả các lối nhỏ lại. Chỉ còn lại một lối vào duy nhất và được canh gác rất nghiêm ngặt.”
“Với những tên lính được trang bị súng lớn,” Joel nói thêm. Cậu hạ giọng. “Em à, mình thật sự xin lỗi. Mình không nghĩ là chúng ta có thể cứu được cha của cậu đâu. Trừ khi có sự trợ giúp.”
“Nhưng thần Jupiter sẽ không giúp chúng ta đâu.” Emily tuyệt vọng nói, “đặc biệt là giờ bọn Nirad đã quay trở lại. Thần ấy không quan tâm đến việc của cha ta hay bọn CRU đâu. Chúng ta phải tự giải thoát cho ông thôi.”
“Bằng cách nào chứ?” Joel hỏi. “Em à, bọn chúng có súng đấy! Chúng ta đâu có khả năng chống đạn, cho dù cậu có là Thần Lửa của Olympus cũng vậy thôi.”
“Chúng ta cần phải suy nghĩ,” Emily vừa khẽ nói vừa bắt đầu đi lại. “Chúng ta không thể xông thẳng vào đó được. Bọn chúng sẽ chặn ta trước khi ta đến được bất cứ chỗ nào. Cái chúng ta cần lúc này là một kế hoạch.”
Họ vừa ăn sáng vừa đưa ra các ý kiến khác nhau. Cuối cùng, Pegasus chính là người đưa ra giải pháp khả thi nhất, đó là bắt giữ một vài tên đặc vụ của CRU để tra khảo thông giúp cho việc giải cứu.
“Bằng cách nào?” Emily hỏi. “Chúng ta không thể cứ thế đi thẳng vào cơ sở và tóm một vài tên được. Chúng ta sẽ bị bắt ngay!”
“Có cách nào khác nữa không?” Paelen hỏi.
Joel cười toe toét. “Mình nghĩ ra rồi. Chúng ta quay trở lại lễ hội. Mình cá rằng vẫn còn một số tên đặc vụ CRU đang tỏa ra khu vực đó để tìm dấu vết của chúng ta. Nếu chúng ta đi xem, và nếu chúng vẫn còn ở đó, chúng ta sẽ tóm được một vài tên thì sao? Chúng ta sẽ mang chúng về đây và bắt chúng nói cho ta biết nơi bọn chúng đang giam giữ cha cậu. Rồi chúng ta lấy phù hiệu, trang phục của chúng và lái xe thẳng vào cơ sở như thể chúng ta thuộc về nơi đó vậy.”
Emily lắc đầu. “Có vấn đề. Chúng ta không biết lái xe.”
“Joel có thể,” Paelen nói. “Cậu ta đã lái xe sáng nay khi chúng ta đánh cắp được một chiếc và mua tất cả số thức ăn này đấy.”
Emily cau mày nhìn Joel. “Cậu đã làm cái gì sáng nay cơ?”
“Bọn mình trộm một chiếc xe hơi,” Joel nói với vẻ mặt đầy tội lỗi. “Nhưng bọn mình buộc phải làm thế. Lúc đó mặt trời đang lên và bọn mình không thể liều lĩnh để bị bắt gặp đang bay được. Thêm nữa, bọn mình còn phải chở cả một đống đồ ăn này nữa.”
“Nhưng sao cậu làm được việc đó chứ?”
“Em,” rốt cuộc Joel đáp, “trước khi chúng ta gặp nhau, mình đã đang sống trong một gia đình kinh khủng. Mình rất hay nổi giận và chán nản. Vì vậy mình hay ra ngoài vào ban đêm, trộm xe và lái vòng quanh thành phố trong vài giờ cho đến khi hết giận thì thôi. Đó là cách tạo nên hồ sơ phạm tội cho chính mình đấy.”
“Vậy cậu là một kẻ trộm xe hả?” Emily sửng sốt hỏi.
“Không hẳn,” Joel đáp. “Mình không trộm chúng để bán hay tháo đồ. Mình chỉ lái chúng một lúc rồi trả lái khi xong việc thôi mà.”
Emily sững sờ đến nỗi gần như không nói nên lời. “Joel, có phải cậu đang kể với mình ngay tại đây và ngay lúc này rằng bên ngoài nơi chúng ta đang trốn chạy khỏi bọn CRU, cậu đã ăn trộm một cái xe ô tô không hả?”
Joel gật đầu. “Chúng ta không có nhiều thời gian trước khi thần Jupiter và những phe khác tìm được chúng ta. Chúng ta cần đưa cha cậu ra khỏi chỗ đó. Chúng ta không thể chờ đợi cho đến khi trời sáng. Có cách này khác để chúng đi lại vào ban ngày không? Chắc chắn là chúng ta không thể bay được rồi. Thế thì chúng ta cần một cái xe. Thêm nữa, chúng ta lấy nó từ một bãi để xe cũ, nên có vẻ như chúng ta đang chúng làm ảnh hưởng đến ai cả.”
Emily nhìn hết người này sang người khác và nhận ra rằng Joel nói đúng. Không còn cách nào khác để họ có thể đi lại quanh khu vực này. Nhưng với một chiếc xe, thì họ biết phải đi cùng với Pegasus thế nào đây? Họ cần một chiếc xe ngựa kéo. Khi cô đưa ra ý kiến đó, Pegasus đến bên và huých nhẹ và cô.
“Pegasus không thể ra ngoài vào ban ngày được,” Paelen nói, “nếu nó bị phát hiện thì sẽ quá nguy hiểm cho tất cả chúng ta. Nó yêu cầu em lại đây với nó trong khi Joel, Cupid và ta lái xe đi tóm mấy tên CRU.”
“Em không thể lại đây trong khi mọi người đang phải liều mạng”, Emily phản đối. “Mà em còn có thể giúp đỡ nữa.”
Paelen đặt tay lên vai cô. “Emily à, Pegasus sẽ đi theo em bất cứ nơi nào. Nếu em khăng khăng đòi đi với bọn ta, nó sẽ không ở lại đây đâu. Nó sẽ đi theo em đấy.”
Emily nhìn vào đôi mắt nâu mở to của con tuấn mã. Paelen nói đúng. Pegasus sẽ đi theo nếu cô đòi đi mà không có nó, mà làm vậy thì chính nó sẽ gặp nguy hiểm. Cô vuốt ve mái bờm mềm mại của con tuấn mã. “Thôi được, Pegs à,” cô khẽ nói. “Hai chúng ta sẽ ở lại đây.”
“Và ta sẽ ở lại với em,” thần Cupid xung phong.
“Ồ không, ngươi sẽ không ở lại,” Paelen giận dữ nói. “Ta không tin tưởng ngươi. Ngươi khẳng định rằng mình không phải là một kẻ hèn nhát và đi theo để giúp đỡ chúng ta. Nhưng ngươi chỉ muốn ở bên cạnh Emily để cô bé bảo vệ ngươi khỏi bọn Nirad mà thôi.”
“Ngươi sai rồi,” thần Cupid cãi. “Ta sẽ bảo vệ cô bé nếu có ai đó đến đây. Ngoài ra, ngay cả khi ta đã ăn mặc như thế này thì trông vẫn không giống một con người. Ta sẽ là một gánh nặng mất.”
“Đã có Pegasus ở đây với Emily,” Joel nói. “Và ngươi sẽ không là gánh nặng. Cupid, bọn ta cần ngươi giúp. Ta có thể to lớn hơn ngươi rất nhiều nhưng ngươi lại khỏe hơn ta. Nếu ngươi thực sự muốn giúp, thì đây chính là việc mà ngươi có thể làm đấy.”
“Pegasus và em ở lại đây sẽ được an toàn mà,” Emily nói thêm. “Joel và Paelen cần ngài hơn em.”
Emily thấy nỗi sợ hãi đang hiện lên trong đôi mắt của thần Cupid. Thần ấy đã nghe nói về bọn CRU và những gì chúng đã làm đối với Pegasus, thần Diana và Paelen. Cô nhận ra Paelen đã đúng: từ trong sâu thẳm, thần Cupid đang sợ hãi.
“Nhưng ở đó có thể còn nhiều cô gái đang gào thét nữa.”
“Đến lúc đó thì bọn họ đã bỏ đi từ lâu rồi,” Joel nói. “Chúng ta sẽ quay trở lại lễ hội, tóm vài tên đặc vụ CRU rồi quay trở lại đây ngay. Ngươi sẽ thấy là nó dễ dàng thôi mà.”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus