Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hi đám đông ùa lên và cố gắng đến gần thần Cupid hơn, đôi mắt Emily tìm kiếm Đặc vụ O một cách điên loạn. Không thể nào nhìn nhầm được - Emily sẽ nhớ đôi mắt độc ác của hắn cho dù đi đến bất cứ nơi đâu. Hắn là một trong những tên đặc vụ đã tra tấn cô tại cô sở trên Đảo Governor và suýt nữa để Pegasus chết khi nó đang bị thương.
“Chúng ta phải đi thôi,” thần Cupid hét lên.
Thần đưa chiếc áo choàng cho Emily và nắm lấy tay cô bé. Nhưng khi họ bước xuống bậc thềm, một đám đông những cô gái vây quanh thần. Emily bị xô đẩy cho đến khi tay cô tuột khỏi bàn tay của thần Cupid.
“Cupid!” cô hét lên.
“Thần Lửa!” Thần gọi lại. Nhưng thần đã ở phía cuối căn lều mất rồi. Đám đông những cô gái đã đẩy thần Cupid về phía bức tường bằng vải bạt của căn lều. Emily vật lộn để túm được thần nhưng đám đông quá dày. Khi cô quay lại để hướng ra ngoài, cô bước thẳng vào một con ác mộng.
“Emily Jacobs, một sự ngạc nhiên không ngờ khi thấy mày quay lại đây đấy,” đặc vụ O nói khi hắn và hai gã mặc trang phục người ngoài hành tinh chặn đường cô. Bàn tay hắn nắm chặt cánh tay cô bé như một chiếc kẹp ê-tô. “Hay tao nên gọi mày là Thần Lửa xứ Olympus nhỉ?”
“Không, ông không thể vẫn còn ở đây được,” cô bé vừa kêu lên vừa cố gắng giằng ra. “Tôi thấy Pegasus đã giết chết ông rồi mà!”
Đặc vụ O lắc đầu: “Nó đã giết Đặc vụ J, nhưng nó cũng để lại cho tao thứ này.” Hắn cởi áo để lộ ra một vết sẹo hình móng ngựa sâu hoắm, dữ tợn. “Chính vì mày và con ngựa đó, tao đã bị chuyển về cái vùng nông thôn buồn tẻ và quê mùa ấy. Cách giải thoát duy nhất khỏi sự đơn điệu đến Lễ hội Rừng Ma cùng với vài người bạn. Nhưng giờ tao đã tìm thấy mày, tao sẽ được thăng chức và biến khỏi nơi này. Mày chính là tấm vé để tao quay trở lại thành phố New York.”
“Thả tôi ra!” Emily vừa ra lệnh vừa cố gắng giằng ra.
“Để mày đi ư?” Đặc vụ O lặp lại. “Không bao giờ! Mày nợ tao, Emily ạ. Tao đã từng có một cuộc sống ở thành phố trước khi bị mày cướp mất. Giờ tao sẽ cướp lại của mày một thứ: đó là tự do của mày!” Hắn bắt đầu lôi cô bé đi.
Emily quay lại nhìn về phía thần Cupid.
“Đừng lo lắng cho thằng bạn có cánh của mày ở đó. Đám người của tao sẽ sớm chăm sóc nó đầy đủ thôi!”
Khi hắn kéo cô về phía lối ra vào, Emily trông thấy bốn gã diễn viên hóa trang mà Paelen và thần Cupid đã tấn công. Họ đi vào trong lều với một nhóm cảnh sát và bảo vệ. “Con nhỏ đó kia rồi,” gã Frankenstein vừa nói vừa chỉ vào cô. “Nó đang ở cùng với những đứa còn lại!”
Emily đang mất kiểm soát. Bọn CRU, cảnh sát - tất cả cùng đang xảy đến quá nhanh. Ngọn Lửa bên trong của cô bắt đầu sôi sục và hồi sinh khi cô run rẩy.
“Hãy thả tôi ra,” cô cảnh báo đặc vụ O. “Ông không hiểu đâu. Tôi đã thay đổi rồi. Làm ơn đi, tôi có thể làm ông bị thương đấy!”
“Im mồm đi!” Đặc vụ O ra lệnh, đẩy cô len qua những đám đông.
Khi mấy gã diễn viên, bảo vệ lễ hội và cảnh sát ập tới, đặc vụ O và đám người của mình rút phù hiệu nhận diện ra. “Lùi lại! Đây là tù nhân của tôi.”
“Đừng, hãy dừng lại, Em!” Emily la hét với chính mình, chiến đấu lại với những ngọn lửa. “Đừng làm thế! Hãy ngăn chúng lại!”
Nhưng những vết đau nhói từ trong bụng cô đã trỗi dậy. Nó dâng lên dọc hai cánh tay và cuối cùng tràn xuống đôi bàn tay cô. “Mọi người, hãy tránh xa tôi ra!” Cô thét lên. “Ngọn Lửa đang đến và tôi không thể ngăn nó lại được!”
“Tao bảo mày im mồm cơ mà!” Đặc vụ O vừa giận dữ quát vừa dúi cô về phía trước. “Tao không muốn nghe gì hết.”
Năng lượng của Emily được giải phóng.
Những tia lửa không thể kiểm soát được vọt ra từ đầu những ngón tay của cô và bắn vào chân đặc vụ O. Hắn ngã xuống đất, lăn lộn và la hét trong đau đớn khi chiếc quần của hắn bén lửa.
Emily đưa hai cánh tay của mình ra xa khỏi những người đang đứng xung quanh và hướng những tia lửa đầy uy lực xuống đất khiến cỏ và mặt đất cháy thành những chiếc hố sâu hoắm.
Đặc vụ O vẫn đang gào thét và đau đớn quằn quại khi đám người của hắn cố gắng dập tắt ngọn lửa ở chân hắn. Những người đứng ngay sát Emily hét lên sợ hãi và chạy về phía lối ra. Nhưng đám khán giả còn lại, những người không chứng kiến từ đầu lại hoan hô cổ vũ cho màn biểu diễn lửa ngoài mong đợi đó.
“Ngừng lại!” Emily gào lên với chính mình. Cô đang trở nên hoảng sợ khi những tia lửa bắn dữ dội hơn. Bất chấp cố gắng thế nào thì cô cũng không thể thu hồi chúng lại được.
Đột nhiên một tiếng ngựa hí vang dội từ phía cửa lều. Emily ngước nhìn và thấy Pegasus đang chồm lên và dang rộng đôi cánh khổng lồ của mình. Cảnh sát vây quanh con tuấn mã, cố gắng túm lấy nó trong khi đám đông la ó và cổ vũ trong niềm phấn khích điên loạn. Pegasus lại chồm lên và lao vào trong căn lều. “Pegasus!” Emily reo lên mừng rỡ. Nhìn thấy con tuấn mã đang tiến đến vì mình phần nào khiến cô thấy bình tĩnh hơn. Những tia lửa chậm dần và cô có thể lấy lại được quyền kiểm soát. Cuối cùng, Emily đã tắt được chúng hoàn toàn.
Cô nhìn xuống phía đặc vụ O. “Tôi rất xin lỗi! Làm ơn đừng đuổi theo chúng tôi nữa. Tôi không thể kiểm soát năng lượng của mình đâu!”
“Lũ quái vật!” hắn vừa rít lên vừa giữ chặt đôi chân bị bỏng của mình. “Tao sẽ nhốt mày thật sâu dưới lòng đất để mày quên mất ánh sáng mặt trời trông như thế nào!”
Nhưng khi đặc vụ O nhìn thấy Pegasus đến bên cạnh Emily, giọng của hắn trở nên yếu ớt và hắn đờ người ra vì sợ hãi. “Hãy đưa nó tránh xa tao ra!” Hắn rít lên với đám người của mình, ngón tay run rẩy chỉ về phía Pegasus. “Ngăn nó lại!”
Khi đám đông ùa tới để nhìn rõ hơn và được thực sự chạm vào con tuấn mã, Emily nắm lấy cánh của Pegasus và trèo lên lưng ngựa. Khi nó bắt đầu chạy nước kiệu về phía lối ra, cô nghe thấy những lời cay độc của đặc vụ O.
“Mày không thể thoát khỏi tay tao đâu, Emily,” hắn rít lên. “Cho dù mày có đi đâu chăng nữa, tao cũng sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm mày. Tao sẽ tìm ra mày và khiến mày phải trả giá vì việc này...”
Cô quay lại và nhìn thấy sự căm thù lóe lên trong đôi mắt man dại và hoảng sợ của hắn.
Phía cuối căn lều, các cô gái vẫn đang ca tụng “Thiên thần Xác sống, Thiên thần Xác sống!”
“Đủ rồi đấy!” Thần Cupid quát lên và nhảy vọt lên cao. Chiếc áo chùng của thần rách tơi tả và không đủ để che được thân hình cơ bắp của mình. Thần đang bị chảy máu vì những vết cào sâu nơi ngực, cánh tay và khuôn mặt.
Thần Cupid tung cánh. Với vài nhịp vỗ cánh, thần lảo đảo bay qua đầu đám đông đang reo hò và ra khỏi căn lều. Pegasus theo sát phía sau. Khi đã ra ngoài, con tuấn mã phi nước kiệu hết tốc lực dọc theo khu vực lễ hội đông đúc trước khi lao mình lên không trung.
Emily nhìn lại phía dưới và thấy hàng trăm ánh đèn chớp của máy ảnh điện thoại lúc đám đông vẫy chào và gọi họ khi họ bay lên bầu trời đêm. Trong bãi đỗ xe ngay phía ngoài hàng rào, cô nhìn thấy vài chiếc xe màu đen và xe tải của quân đội vừa đến và đám binh lính ào ra khỏi xe.
“Em, cậu ổn chứ?” Joel đang bám chặt vào lưng của Paelen trong khi đôi xăng đan có cánh tí hon đưa họ lên phía ngựa thần. “Mấy gã diễn viên thoát ra và gọi an ninh. Bọn mình đã phải chiến đấu lại với đám cảnh sát để thoát thân. Rồi bọn mình nhìn thấy chúng đi vào căn lều!”
“Joel,” Emily gọi to, “Đặc vụ O và mấy người của hắn ở dưới đó đấy!”
“Cái gì cơ?” Joel và Paelen đồng thanh gào lên. “Ở đây? Trong căn lều sao? Chúng có nhìn thấy cậu không?”
“Có,” cô đáp. Emily chỉ vào đám xe quân đội và binh lính đang tập trung tại lễ hội. “Bọn chúng đã tóm được mình nhưng mình mất kiểm soát năng lượng và đã đốt cháy đặc vụ O.”
Joel đấm một nhát vào không khí để ăn mừng. “Đúng rồi! Thật đáng đời hắn!”
“Thật tệ!” Emily nói. “Hắn đã đe dọa mình! Hắn nói sẽ không bao giờ ngừng tìm chúng ta. Chúng ta sẽ phải làm gì đây?”
“Đó chỉ là những lời đe dọa suông thôi, Emily à,” Paelen đáp. “Nhưng chúng ta thực sự cần tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi và tập trung suy nghĩ.”
“Hãy quay trở lại nhà hàng Táo Đỏ đi,” Joel gợi ý. “Nó đã bị bỏ hoang. Chúng ta có thể ẩn náu ở đó và lên kế hoạch hành động tiếp theo.”
Vài phút sau họ đã chuẩn bị hạ cánh xuống bãi đỗ xe tối đen của trạm dừng bỏ hoang đó. Tất cả các cửa sổ đều được che bởi những âm vang lớn nặng trịch và cả khu vực đã hoàn toàn bị khóa chặt. Trên đường rất ít xe cộ đi lại và cũng không hề có hàng xóm nào để phải lo lắng hết. Chỉ có bọn họ ở đó.
“Nơi này thật là hoàn hảo,” Joel nói khi bao quát toàn bộ khu vực. “Đã nhiều năm rồi không có người nào đến đây cả.”
Emily vẫn đang run rẩy khi tụt xuống khỏi lưng Pegasus và tiến đến phía cửa sau. “Nhưng làm thế nào để vào trong đó đây? Chúng ta không muốn ai phát hiện ra chúng ta ở đây cả.”
“Hãy để việc đó cho ta,” Paelen xung phong. Cậu lùi lại và sử dụng năng lực vùng Olympus của mình. Paelen có khả năng co dãn và uốn nắn cơ thể của mình để vừa vặn với bất cứ không gian nào - thậm chí cả những chỗ nhỏ bé nhất. Sẽ rất đau đớn và ồn ào vì các khớp xương của cậu bị kéo dãn và kêu răng rắc mỗi khi cậu thu hẹp người lại. Nhưng khả năng đó đã cứu mạng cậu hơn một lần. Cậu ra lệnh cho đôi xăng đan có cánh đưa cậu lên mái nhà và họ nhìn cậu nhét mình một cách đau đớn vào cái ống khói thoát khí chật hẹp của khu bếp.
“Mình sẽ chả bao giờ quen được với việc nhìn thấy anh ấy làm thế,” Joel vừa nhận xét vừa rùng mình và lắc đầu một cách khó chịu.
Một lát sau, họ nghe tiếng động phía sau cánh cửa và âm thanh của những chiếc khóa bị xoay. Cuối cùng cánh cửa mở ra và Paelen ân cần cúi người và nhe răng ra cười. “Mời vào, chào mừng đến với nhà của ta. Nó không hoàn hảo, nhưng ta thích nó lắm.”
Pegasus dẫn đường, theo sau là Emily, Joel và cuối cùng là thần Cupid. Bọn họ đang ở trong gian bếp trống không của nhà hàng.
“Tôi không nghĩ là có cái đèn nào, phải không nhỉ?” Joel hỏi. “Tôi không thể nhìn thấy gì hết.”
“Mình cũng vậy,” Emily đồng tình.
Pegasus huých nhẹ cô. Cậu ta khẽ khịt mũi.
“Nắm chặt lấy cánh của Pegasus, nó sẽ dẫn đường cho hai người.” Paelen nói. Cậu đóng và khóa cửa bếp lại khi Pegasus dẫn Emily và Joel vào khu ngồi chính của trạm dừng chân đã đóng cửa. Nó tối đen như mực và lạnh lẽo.
“Em, cậu có nghĩ rằng cậu có thể làm gì đó với nhiệt độ trong này không?” Joel hỏi. “Mình lạnh cóng rồi.”
“Như thế nào cơ?”
“Như nhóm lửa để chúng ta có thể nhìn thấy và có thể được sưởi ấm nữa.”
“Mình... mình không nghĩ là nên làm thế.”
Emily trả lời một cách lo lắng. “Mình đã đốt cháy Đặc vụ O và suýt nữa thiêu rụi cả căn lều. Cậu biết là mình không thể kiểm soát nó rồi mà.”
Pegasus vẫn ở cạnh cô và khịt nhẹ. “Lúc ở trong lều em đã bị làm cho hoảng sợ,” Paelen dịch. “Ở đây khác. Pegasus nói rằng em có thể kiểm soát nó nếu em bình tĩnh.”
Emily căng mắt ra cũng vẫn không thể nhìn thấy gì cả. Cuối cùng cô thừa nhận rằng họ cần có ánh sáng. Nhưng hơn thế nữa, họ cần được sưởi ấm. “Thôi được,” cô đồng ý một cách do dự. “Nhưng chúng ta cần nơi nào đó an toàn để em thực hiện việc đó, nếu không em có thể thiêu rụi cả chỗ này mất.”
“Đi nào, Cupid,” Paelen vừa nói vừa bắt đầu di chuyển, “hãy giúp ta tìm thứ gì đó để nhóm lửa nào.”
Emily và Joel đứng cạnh nhau trong bóng tối và lắng nghe tiếng Paelen và thần Cupid đang đi lại khắp nhà hàng. Họ nghe thấy tiếng gỗ bị phá vỡ phát ra từ nhà bếp rồi sau đó thứ gì đó nặng nề đang được kéo lại phía họ, tiếp theo là tiếng những chiếc bàn và kệ bếp cũ bị phá vỡ.
“Xong rồi, Emily,” Paelen vừa nói vừa cầm lấy tay của cô bé và thận trọng dẫn cô đi về phía trước. “Chỉ một vài bước chân nữa là em đến chỗ đống củi. Nó cao đến thắt lưng. Nếu em bắt đầu với một tia lửa thật nhỏ, nó sẽ dễ bắt lửa hơn.”
Emily cảm thấy sự hiện diện của Pegasus ở ngay phía sau giúp cô vững dạ hơn. Cô cố gắng tưởng tượng bản thân mình khi đang còn ở vùng núi Olympus và bài học mà thân Vesta đã dạy cho mình. Cô đưa đôi bàn tay ra và hình dung một ngọn lửa nhỏ tóe ra từ những ngón tay của mình trào xuống đống củi.
Một cơn đau nhói trong bụng bắt đầu và lan tỏa sang hai cánh tay. Đột nhiên ánh sáng và những tia lửa hiện ra từ những ngón tay của cô bắn vào đống củi.
“Nhẹ nhàng thôi,” Joel nhắc nhở. “Đúng rồi. Cứ giữ nó nhẹ nhàng và cháy nhỏ như thế.”
Khi đống gỗ cháy sáng rực rỡ, Emily thu hồi những tia lửa. Lần này năng lượng của cô đã tuân lệnh cô và ngừng lại. Cô nhìn thấy đống củi được chất lên trên một chiếc bếp bằng thép đã cũ và như thế lửa sẽ không có khả năng lan rộng.
“Làm tốt lắm!” Paelen vừa nói vừa vỗ vào lưng cô bé. “Ta biết là em có thể làm được mà.”
Emily toét miệng cười khi nhìn vào ngọn lửa đã được khống chế. Đây là lần đầu tiên những năng lượng của cô thực sự làm theo những gì cô yêu cầu. Ngọn lửa xua đi bóng tối và đem đến hơi ấm vô cùng dễ chịu.
Emily cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái và nhìn về phía thần Cupid. Thần đã im lặng kể từ lúc họ hạ cánh và luôn đứng tách biệt với cả nhóm. Cô rời ngọn lửa và đến bên thần. Cô nhìn thấy những vết xước sâu trên khắp cơ thể của thần.
Thần Cupid đang nhìn vào những miếng áo chùng rách tả tơi của mình và lắc đầu. “Ta không hiểu”, thần thì thầm gần như không ra tiếng. “Phụ nữ đã từng tôn sùng ta. Họ e lệ và cần vỗ về. Nhưng đêm nay những cô gái đó thật là điên dại. Họ định xé toạc ta ra. Họ giật tóc, giật lông và xé rách chiếc áo chùng của ta nữa. Cứ như thế tất cả bọn họ đều đang cố gắng lấy một phần cơ thể của ta vậy.”
“Chào mừng đến với thế giới mới,” Emily khẽ nói. “Em đã bảo với ngài rằng ở đây không giống với thế giới mà ngài từng ở nữa rồi mà. Chúng ta đã thay đổi. Ngài giống như một ngôi sao nhạc rock nổi lên ở đó. Những cô gái đó muốn ngài.”
“Bọn họ muốn giết chết ta thì có.”
Emily lắc đầu. “Không, không phải giết ngài. Họ chỉ muốn chạm vào ngài và có được chút gì đó để nhớ về ngài mà thôi.”
Thần Cupid dang rộng đôi cánh và cho Emily thấy một vết thương nặng do những cô gái quá khích kia gây ra. Cô có thể nhìn thấy những cái lỗ lớn nơi trước đây từng là chỗ của đám lông vũ. “Ta khó có thể bay được,” thần kết luận. “Sẽ phải mất nhiều năm để tất cả những chiếc lông này mọc trở lại.”
“Có thể không đến nỗi vậy,” Emily đáp. Cô đưa tay ra vuốt ve đôi cánh đầy màu sắc của thần, tận hưởng sự mềm mại của những chiếc lông vũ. Emily chạm vào bất cứ chỗ da nào mà lông bị mất là ở đó những thân lông nhú lên và bắt đầu mọc. Ngay sau đó, thân lông mở tách ra và những cọng lông mới xuất hiện.
Từ đôi cánh, Emily chuyển sang lưng của thần. Cô nhẹ nhàng vuốt ve dọc những vết cào sâu hoắm và quan sát chúng bắt đầu lành lại. Vừa làm cô vừa mải mê nhìn những chỗ mà đôi cánh của thần Cupid nối liền với lưng. Chúng dường như là một phần của xương bả vai nhưng lại có khả năng chuyển động độc lập với hai cánh tay. Những bắp thịt bao quanh vùng này tạo nên sức mạnh cho thần trong các cuộc chiến. Cô thắc mắc không biết thần ngủ thế nào với đôi cánh to lớn và cồng kềnh ấy, hay liệu thần có thể đặt lưng xuống giường được hay không. Nhưng cô quá e ngại để có thể hỏi và hình dung rằng thần chắc chỉ có thể nằm nghiêng mà thôi.
Cuối cùng Emily di chuyển về phía trước thần và chữa lành những vết xước sâu tận khuôn mặt và ngực thần. Khi làm xong, cô cảm thấy má mình ửng hồng. Trong ánh lửa bập bùng, thần Cupid còn tuyệt đẹp hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng được.
Thần Cupid xem xét đôi cánh vừa được chữa lành của mình. Thần vuốt ve những chiếc lông vũ mới trong sự kinh ngạc. “Ta đã từng nghe nói em có thể chữa lành cho người dân xứ Olympus,” thần nói với sự nể phục, “nhưng ta đã không tin điều đó. Cảm ơn em nhé, Thần Lửa.”
“Ta phải nói với ngươi bao nhiêu lần rằng tên cô bé là Emily,” Paelen lớn tiếng phản đối khi cậu tới gần. Cậu nhìn Emily một cách giận dữ. “Lẽ ra em không nên chữa cho hắn. Như thế hắn mới có được bài học về sự khiêm tốn!”
“Nhưng ngài ấy đang bị thương mà,” Emily đáp.
“Hắn tự gây ra điều đó đấy chứ,” Paelen mỉa mai. Cậu giận dữ chỉ tay về phía thần Cupid. “Ta biết ngươi đã làm gì trong căn lều đó. Ngươi đã thể hiện bản thân quá nhiều và đẩy Emily vào sự nguy hiểm. Ngươi có hình dung ra sự việc sẽ như thế nào nếu đám CRU đông hơn lúc đó không hả? Có khi ngay lúc này cô bé đã đang bị tra tấn ở trong cơ sở của chúng rồi cũng nên!”
Thần Cupid cúi đầu hổ thẹn. “Ta xin lỗi, Emily. Ta đã thiếu suy nghĩ.”
“Không, ngươi không hề,” Paelen tiếp tục. “Giờ thì bọn CRU đã biết chúng ta đang ở đây rồi.”
“Thôi nào,” Joel vội nói, “thế là đủ rồi. Chúng ta không cần phải tranh cãi với nhau ở đây đâu. Ta đã có đủ rắc rối rồi. Mà đặc vụ O làm gì ở đó thế? Cậu có nhìn thấy đặc vụ J không?”
Emily lắc đầu. “Hắn nói với mình là đặc vụ J đã chết. Cậu phải nhìn vẻ mặt hắn lúc đó, hắn đã vô cùng giận dữ. Hắn buộc tội Pegasus và mình đã phá nát cuộc đời hắn và rằng hắn đã bị thuyên chuyển lên đây chỉ vì bọn mình. Nhưng giờ chúng ta đã quay trở lại, khi tóm được chúng ta, hắn sẽ được thăng chức và quay trở về New York.”
“Thế dường như quá thuận tiện cho mình,” Joel phán đoán, “nếu hắn ở đó vào đúng cái đêm chúng ta đến.”
“Có lẽ chúng đã đợi sẵn ở đó,” Paelen đưa ý kiến. “Có lẽ chúng đã sử dụng cha của Emily như một con mồi để bẫy chúng ta, vì chúng biết rằng cuối cùng cô bé cũng sẽ quay lại vì ông. Có lẽ bọn chúng bố trí đặc vụ khắp nơi khu vực này.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Emily hỏi. Cô bắt đầu đi đi lại lại. “Chúng ta ở quá gần. Chúng ta thực sự không thể thoát khỏi hắn nếu ở đây.”
“Chúng ta sẽ chiến đấu,” Paelen nói một cách đơn giản. “Bọn ta mạnh hơn những con người này rất nhiều. Emily, em cũng có năng lượng của riêng mình. Không ai có thể chống lại em được đâu.”
Emily lắc đầu. “Không đời nào! Em không thể kiểm soát được năng lượng của mình chút nào cả. Mọi người đã không thấy được những gì mà em đã làm với đặc vụ O đâu. Em suýt nữa đã giết chết hắn.”
“Mình ước gì cậu đã làm thế,” Joel cay độc nói, “Sau tất cả những gì bọn chúng đã làm với chúng ta trên đảo Governor.”
“Chúng đã làm gì với cậu thế?” Emily hỏi. “Tại sao cậu không bao giờ nói về điều đó vậy?”
“Mình thực sự không thể,” Joel tức giận nói. Cậu ta quay đi và cúi gằm mặt xuống. “Mình vẫn thấy chúng trong những con ác mộng. Mình nghe thấy bản thân đang gào thét và van xin chúng dừng lại. Mình nhớ mãi nỗi đau đớn...”
Emily vòng tay quanh người Joel và ôm cậu thật chặt. Cô có thể cảm thấy cậu đang run rẩy.
Emily đã từng chịu đựng sự tra tấn của đặc vụ J tại Govenror. Nhưng cô biết rằng cả Joel và Paelen đều đã phải trải qua những điều tồi tệ hơn thế. Hai người họ đã bị tra tấn để khai ra thông tin. “Mình rất xin lỗi, Joel à.”
Joel khịt mũi và nhìn xuống khuôn mặt của Emily. “Em, hãy đối mặt với sự thật. Dù cậu có muốn hay không, cậu cũng sẽ phải sử dụng năng lượng của mình để giải thoát cho cha cậu.”
“Mình biết,” cô trả lời gần như không ra tiếng. “Nhưng mình rất lo sợ. Nếu nó lại nằm ngoài tầm kiểm soát một lần nữa thì sao? Nếu mình làm các cậu bị thương hoặc thậm chí giết chết cha mình thì sao? Mình không thể nào sống nổi nếu điều đó xảy ra.”
Pegasus đến gần và tựa đầu vào vai cô bé. Paelen và thần Cupid cũng tiến đến. “Bọn ta sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu,” Paelen nói.
“Emily à, bọn ta sẽ luôn ở bên em. Em không hề đơn độc. Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu. Và cùng nhau giải thoát cho cha của em.”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus