Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ại bay lên cao, Emily tê cóng người vì rét. Cô có thể cảm nhận được Joel đang run rẩy phía sau. Đôi xăng đan của Paelen dẫn cả nhóm băng qua bầu trời Manhattan hướng về phía bắc. Emily nhìn sang trái và thấy thần Cupid đang bay sát bên cạnh. Đôi cánh của thần nhỏ hơn cánh Pegasus nhưng không nhỏ hơn nhiều lắm. Cô lắc đầu bất lực. Làm cách nào họ có thể che giấu những đôi cánh này đây?
Và do đó, cô e rằng họ bay chưa đủ cao. Nhỡ ai đó nhìn thấy họ thì sao? Người đó có gọi cho CRU không? Cuộc truy lùng lại tiếp tục hay sao? Kế hoạch giải cứu cho cha đơn giản là thế bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp. Cô nhận ra rằng mình đã không thực sự nghĩ cách cứu cha như thế nào một khi họ tìm ra nơi giam giữ ông. Đó quả là một sai lầm.
Không lâu sau, họ đã bay ra khỏi vùng ánh sáng của thành phố. Đôi xăng đan vẫn dẫn họ thẳng về hướng bắc. Emily nhìn xuống và nhận ra rằng họ đang bay ngang qua thành phố Yonkers và cuối cùng vào tuyến đường ít dân cư nhất trên đường đến Dãy núi Catskill.
“Mình biết khu vực này,” Joel ngồi sau nói. “Cha mẹ mình thường đưa mình và em trai đến đây khi tụi mình còn nhỏ.”
“Thật ư? Mình cũng vậy!” Emily ngoái lại sau nhìn cậu một cách ngạc nhiên. “Có một điểm dừng chân mà gia đình mình luôn ghé qua...”
“Nhà hàng Táo Đỏ phải không?” Joel hỏi.
“Đúng rồi!” Emily đáp một cách thích thú. “Đó là nơi cha mẹ mình gặp nhau.”
“Anh em mình cũng luôn ghé qua đó,” Joel nói. “Nếu chúng ta đã từng đến đó cùng một lúc thì thú vị thật đấy nhỉ?”
“Chắc vậy rồi,” Emily tán thành nói qua hàm răng đang va vào nhau lập cập. Phần cơ thể duy nhất của cô không tê cóng đó là cái lưng, bởi vì Joel đã áp người vào đấy. Nhưng toàn bộ những phần còn lại đang bị lạnh buốt đến tận xương. Nếu họ không thoát khỏi trời đêm này sớm, cô chắc rằng mình và Joel sẽ bị viêm phổi mất. Paelen, thần Cupid và Pegasus dường như chẳng bận tâm đến cái lạnh này chút nào.
“Kia rồi!” Joel la lớn và chỉ xuống phía dưới bên phải mình. “Nhìn đi, đó là Nhà hàng Táo Đỏ đấy.”
Emily nghiêng người qua và nhìn thấy nhà hàng nơi mà cha mẹ cô đã gặp nhau, giờ đã bị bít kín bằng ván và bỏ hoang. “Nó đóng cửa rồi,” cô buồn bã nói. “Mình thắc mắc không biết có chuyện gì đã xảy ra vậy.”
Cả Emily và Joel đều quá chăm chú vào cái nhà hàng đã bị đóng cửa đó đến nỗi không nhận ra rằng đôi xăng đan của Paelen đang dẫn họ xuống phía dưới. Khi Pegasus bắt đầu hí, họ mới nhìn theo.
“Chúng ta đang hạ cánh đấy,” Paelen gọi.
“Chắc chúng ta đang ở gần chỗ của cha cậu đấy!” Joel đoán.
“Chỗ này ư?” Emily nói. “Nhưng quanh đây chẳng có gì ngoài núi, rừng và nhà hàng Táo Đỏ mà?”
“Và một nơi tuyệt vời để trốn tránh bọn CRU,” Joel nói.
Emily nhìn thấy ánh đèn chiếu sáng lóe lên từ phía xa. Nhưng họ đang hạ cánh xuống chỗ đối diện và ở phía trên cao khu rừng tối đen. Khi họ hạ xuống đến tầm cao của rừng cây, Pegasus hí vang và đột ngột chuyển hướng ra xa.
“Chuyện gì thế hả Pegs?” Emily lo lắng hỏi to. Cô nhìn xuống và vẫn không thể nào nhìn được thứ gì đang ẩn nấp trong rừng cây tối đen phía dưới cả. “Chúng nhìn thấy chúng ta chưa?”
Thần Cupid bay đến ngay bên cạnh con tuấn mã. “Nó không muốn xuống đó trong khi em và Joel đang quá lạnh để có thể đương đầu với bọn chúng. Nó bảo chúng ta phải tìm cho hai ngươi một vài bộ quần áo ấm hơn đã.”
Emily thấy lòng mình thật mâu thuẫn. Nếu rốt cuộc họ đã đang ở gần chỗ cha cô rồi thì cô ghét phải rời khỏi nơi này. Nhưng cô đang chết cóng.
Pegasus nói đúng. Cô và Joel cần phải được sưởi ấm ngay nếu không cả hai sẽ gặp rắc rối lớn.
“Mình có ý này!” Joel gọi từ phía sau. “Pegasus, hãy cho bọn ta đến chỗ ánh đèn nhấp nháy kia đi. Mình biết chính xác chúng ta đang ở đâu rồi.”
Pegasus ngay lập tức hí lên rồi chuyển hướng bay trở lại trên cao. Nó dẫn đầu nhóm khi Paelen và thần Cupid bay bên cạnh.
Emily quay lại nói với Joel. “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Dưới đó,” Joel chỉ xuống nơi có ánh đèn sáng rực. “Pegasus, mày phải hạ cánh trước khi chúng ta đến đó. Bọn ta chưa muốn bị phát hiện đâu.”
Khi họ tiếp đất, không gian tràn ngập tiếng nhạc đập chát chúa và những tiếng la hét ầm ĩ kinh khủng. Emily nhìn thấy ánh đèn lóe sáng từ trò cưỡi ngựa giải trí. Tiếng la hét là của những người đang chơi cưỡi ngựa.
“Hạ cánh ngay ở đó đi!” Joel ra lệnh và chỉ về một chỗ trống trong cánh rừng gần hàng rào bao quanh khu vui chơi.
Vừa tiếp đất, Joel khó nhọc xuống ngựa. Cậu gọi Paelen và thần Cupid lại gần. “Chỗ này lý tưởng đấy. Cách đây mấy năm, cha tôi đã đưa tôi lên trên này vào dịp lễ Halloween. Đó là Lễ hội Rừng Ma. Có một ngôi nhà ma rộng lớn và đủ trò để nhìn ngắm và vui chơi.”
“Joel, chúng ta không có thời gian để tham gia lễ hội đâu,” Emily gắt gỏng. Cô đã lạnh đến mức hai hàm răng không còn va vào nhau nữa. Cô tê cóng và lo rằng mình bị giảm thân nhiệt. “Chúng ta cần quần áo và sau đó phải đi tìm cha mình nữa!”
“Mình biết,” Joel gắt lại. “Nhưng nhìn chúng ta xem. Chúng ta không thể đi đến nơi nào đó vào ban ngày với bộ dạng như thế này được. Và hãy nhìn họ xem?” Joel chỉ vào thần Cupid và Pegasus.
“Nhìn những đôi cánh kia đi. Chúng ta phải tìm chỗ giấu chúng đã.”
“Thế thì sao?” Emily gặng hỏi.
“Emily, đây là Rừng Ma đấy! Cậu không hiểu sao?” Joel nói tiếp. “Bọn họ có diễn viên hóa trang với những trang phục rất kinh dị. Chúng ta có thể đi thẳng vào trong đó và mọi người sẽ nghĩ chúng ta là một phần của buổi biểu diễn. Mình cá rằng chúng ta có thể đột nhập vào mấy chiếc xe rơ-moóc của diễn viên và tìm quần áo.”
“Ồ,” Emily cuối cùng cũng đã hiểu. “Mình hiểu rồi. Nhưng đợi đã. Trông chúng ta chẳng đáng sợ gì cả. Ta vẫn không phù hợp. Trang phục giống của người xứ Olympus, chứ không phải ma cà rồng, ma hay quỷ...”
“Ta không hiểu,” Paelen xen ngang. “Ở chỗ này, con người ăn mặc như những xác chết sao? Tại sao họ lại làm thế?”
“Để dọa ma những người đến thăm,” Joel giải thích.
“Và những người đó mong mình bị dọa ma sao?” Joel gật đầu.
“Ta vẫn không hiểu,” Paelen nói.
“Ta cũng vậy,” thần Cupid nói thêm.
“Cả em cũng thế,” Emily đồng tình. “Em luôn ghét ngôi nhà ma.”
“Có thể,” Joel đáp. “Nhưng ngay lúc này, với bộ dạng hiện tại của tất cả chúng ta, thì đó là nơi duy nhất thích hợp.”
Họ bắt đầu đi bộ về phía lễ hội. Trong tiết trời đêm lạnh giá, mùi hương ngọt ngào của kẹo bông đường kẹo táo bọc đường và những thú vui khác của hội chợ giải trí lan tỏa vào không khí.
“Họ có cả thức ăn ở đây sao?” Paelen hớn hở hỏi.
“Ồ, có đấy”, Joel đáp.
Pegasus cũng ngẩng đầu lên và hít hà thứ hương thơm mạnh mẽ từ đồ ăn trong lễ hội.
Không lâu sau, họ đã leo lên chỗ hàng rào mắt xích. Phía bên kia, họ nhìn thấy những ánh đèn sáng rực rỡ từ vô số lều trại trò chơi, nơi đám người tham gia đang thử vận may để giành những giải thưởng lớn. Vào sâu nữa, người ta đặt tất cả những trò đu quay của lễ hội. Có một vòng quay Ferris lớn chứa đầy người, trong khi trò Bạch Tuộc đang quay tròn những người chơi trên không trung trong tiếng nhạc đập chát chúa ầm ĩ. Đối diện với trò Bạch Tuộc là ngựa gỗ, những con ngựa nâng lên và hạ xuống theo một nhịp điệu đều đều và nối đuôi nhau thành một vòng đua bất tận. Không xa hàng rào, họ nhìn thấy một vòng quay lớn nhất, sáng nhất trong tất cả - trò đu quay Quái vật Khổng lồ. Loáng một cái, chiếc xe tấn vòng quay vọt nhanh xuống những đường ray dốc đứng trước mặt họ, đám người ngồi trong xe hét lên một cách vừa sợ hãi vừa thích thú. Joel nói đúng. Emily có thể thấy vô số diễn viên trong những bộ đồ hóa trang.
“Ở đây điên rồ thật đấy,” Paelen im bặt với đôi mắt mở to cố gắng thu toàn bộ cảnh tượng của lễ hội này vào tầm nhìn. “Ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như thế này trước đây. Ta phải xem kỹ hơn mới được...”
“Paelen, đợi đã,” Joel gọi. “Tôi có ý này.” Cậu quỳ xuống và vốc đầy một nắm tay bùn nhão và lá mục. Cậu chà đống rác bẩn đó lên khắp mặt, cánh tay và chiếc áo chùng cho đến khi toàn thân phủ một lớp bùn bẩn. Joel toe toét cười với Emily. “Đó, giờ mình hoàn toàn phù hợp với lễ hội rồi nhé. Mình là một xác sống xứ Olympus.”
Emily cười lớn khi thấy đống lá và nhánh cây đang dính trên tóc của Joel. “Ý hay đấy. Giúp chị xuống nào Pegs, chị cũng sẽ biến thành một xác sống đây.” Cô quay sang thần Cupid. “Và ngài nữa. Ngài sẽ là một xác sống có cánh.”
Thần Cupid lắc đầu và trông thật khổ sở. “Không phải em đang bảo ta xoa cái thứ rác rưởi đó lên người đấy chứ?”
Emily quỳ xuống và vốc đầy thứ bùn nhão và lạnh giá đó vào cả hai lòng bàn tay. Cô bước tới chỗ thần Cupid. “Không hề.” Trước khi thần kịp phản kháng, Emily đã ném đóng bùn đó vào người thần. “Mà em sẽ làm cho ngài. Đó, giờ thì ngài cũng là một xác sống rồi đấy.”
Cô quay lại phía Paelen. “Còn anh thì sao?”
Paelen vội vàng vốc khum hai bàn tay lại. “Ta sẽ tự làm, cảm ơn em. Ta không hiểu tại sao nhưng ta sẽ làm mà.”
Cuối cùng mọi người cùng quay lại phía Pegasus. Trong bóng tối che phủ bởi khu rừng, con tuấn mã rực lên một màu trắng sáng chói. “Xin lỗi em nhé, Pegs,” Emily nhẹ nhàng nói khi cô bước về phía trước nó. “Nhưng em đang phát sáng. Bọn chị lại phải biến em thành con ngựa bình thường một lần nữa vậy. Em sẽ để bọn chị bôi bùn lên người em chứ?”
Pegasus nhẹ nhàng huých cô một cái.
“Được rồi, mọi người,” cô nói. “Hãy bôi cho Pegasus đi nào.”
Rất nhanh sau đó, tất cả đều được che phủ bởi lớp bùn và lá mục, trừ phần lông cánh của Pegasus và thần Cupid. Joel thao tác để hướng dẫn cách những xác sống di chuyển như thế nào với những bước chân ì ạch chậm chạp. Emily cười khi nhìn thấy Paelen và thần Cupid cố bắt chước Joel.
“Và phải nhớ,” Joel nhắc nhở Pegasus và thần Cupid, “cho dù hai người có nhìn thấy gì hay có chuyện gì xảy ra thì cũng cố gắng đừng cử động cánh của mình đấy. Hãy coi chúng chỉ là một phần trang phục thôi, không hơn không kém.”
Chỉ mỗi Pegasus là gặp khó khăn trong việc vượt qua cái hàng rào cao vút, nó cần nhiều không gian hơn để lấy đà bay lên. Họ tiếp tục quan sát và chờ đợi cho đến khi khoảng trống đã sẵn sàng trước khi bay vượt qua đỉnh hàng rào.
Cuối cùng tất cả đều đã ở trong khu vực Lễ hội Rừng Ma. Cho dù họ đã cải trang nhưng sự lo lắng vẫn khiến ruột gan Emily quặn thắt lại. Cô ngồi trên Pegasus và thậm chí chiếc nẹp chân bằng vàng đã được giấu dưới đôi cánh của con tuấn mã, cô vẫn cảm thấy lộ liễu và bị nguy hiểm.
Khi họ bước qua đám đông đến sớm, mọi người nhìn họ chằm chằm một cách tò mò nhưng vẫn giữ khoảng cách. Có lúc, Emily bắt gặp hai cô gái nhìn thần Cupid và mỉm cười rạng rỡ với thần. “Anh chàng dễ thương đấy,” cô nghe thấy họ cười khúc khích khi cả nhóm đi qua.
Họ tiến sâu hơn vào trong lễ hội. Không gian đầy tiếng la hét khi những người hóa trang rón rén đến bên cạnh những ai không để ý và gắng sức để làm họ sợ hãi. Ngay phía trước đó, họ nhìn thấy trò hấp dẫn nhất - ngôi nhà ma ám. Emily nhìn thấy một người hóa trang thành Grim Thần Chết đang cầm chiếc lưỡi hái của mình. Anh ta đứng oai vệ ở cửa, mời mọi người vào trong và gắng sức dọa nạt những ai đang chờ đến lượt vào.
“Người ta làm như thế cho vui sao?” Paelen hỏi, khi cậu nhìn thấy Grim Thần Chết đang khiến cho các cô gái thét lên hoảng sợ.
“Ta tự hỏi họ sẽ phản ứng thế nào nếu nhìn thấy một tên Nirad nhỉ?” Thần Cupid nói chen vào. “Nó sẽ sớm dạy cho những con người này ý nghĩa thực sự của nỗi sợ hãi.”
Joel thở dài. “Ngươi không hiểu đâu. Mọi người đến đây để bị dọa nạt bởi vì nỗi sợ đó an toàn. Không ai bị thương cả. Nó mang ý nghĩa vui vẻ.”
“Ta vẫn không hiểu thế giới của các cậu,” Paelen nói.
“Anh không cần phải hiểu đâu,” Joel kết luận.
“Hãy vơ những thứ mà chúng ta cần và rời khỏi đây trước khi Emily và tôi chết vì cóng.”
Joel dẫn đường xuyên qua những đám đông dày đặc. Emily quan sát vẻ mặt của Paelen và thần Cupid khi họ nhìn chằm chằm những người hóa trang xung quanh với sự kinh ngạc và tò mò.
“Ở đằng kia,” Joel nói. “Tất cả những chiếc xe rơ-moóc. Nhanh lên nào.”
Họ tiến đến khu vực yên tĩnh hơn, có cả một hàng dài xe rơ-moóc của các diễn viên hóa trang. Họ bước qua một tấm biển lớn để KHU VỰC RIÊNG. MIỄN VÀO.
“Cậu và Pegasus canh ở đây,” Joel nói với Emily. “Bọn mình sẽ vào lấy ít quần áo.” Cậu quay sang Paelen. “Tôi biết anh đã bỏ nghề trộm cắp. Nhưng bây giờ thì anh lại phải làm tên trộm một lần nữa vậy.”
“Nếu bắt buộc,” Paelen giả bộ hối tiếc nói. Cậu ta nhìn Emily và nhe răng cười một cách gian xảo. “Nhưng bản thân ta không thích thú gì đâu.”
Emily lắc đầu và cười. “Thôi đi đi.”
Emily cùng Pegasus đợi ở ngoài. “Chị thực sự hy vọng là bọn họ sẽ khẩn trương lên,” cô vừa nói vừa vòng cánh tay ôm chặt lấy người.
Vài phút trôi qua, cô nghe thấy tiếng nói. Vài người đang tiến đến. Emily quay lại nhìn những chiếc xe rơ-moóc và vẫn không thấy Joel hay những người còn lại đâu. Cô đẩy nhẹ Pegasus về phía sau. “Bình tĩnh nhé, Pegasus, để chị giải quyết việc này.”
Bốn người đàn ông trang điểm cầu kỳ tiến đến. Hai trong số đó mặc trang phục ma cà rồng; hai người còn lại hóa trang thành xác sống và ác quỷ Frankenstein. “Này nhóc con,” gã xác sống lên tiếng. “Không biết chữ sao? Đây là không phải khu vực công cộng đâu. Mày làm cái gì ở đây với con ngựa đó thế hả? Cuộc thi hóa trang ở phía bên kia khu lễ hội cơ mà.”
“Em biết,” Emily nói. “Em xin lỗi, nhưng con ngựa bị cả đám đông làm cho hoảng sợ nên em phải đưa nó vào đây để trấn tĩnh nó.”
“Mày thật là ngu ngốc hết chỗ nói khi mang nó vào đây đấy,” một gã ma cà rồng quặc lại. “Đây không phải cho dành cho động vật. Đó là lý do vì sao họ không cho phép mang thú nuôi đến.”
Gã ác quỷ Frankenstein tiến đến. “Thế bọn nhóc hóa trang thành gì thế này hả?”
“Những xác sống xứ Olympus ạ,” Emily trả lời khi cô thấy mấy gã diễn viên đang vây tròn xung quanh họ.
Tất cả bọn họ đều cười lớn. “Những xác sống xứ Olympus ấy hả?”
“Ta chưa từng nhìn thấy một con ngựa xác sống trước đây, chứ đừng nói là một con còn có cả cánh nữa,” gã ma cà rồng nói.
“Nó vào vai con ngựa Pegasus xác sống ạ,” Emily giải thích.
Bọn họ tiến đến gần hơn và bắt đầu xem xét Pegasus. “Đôi cánh tuyệt đấy,” gã Frankenstein nói khi gã đưa tay vuốt ve đôi cánh đang gấp lại của tuấn mã. “Mày mất bao nhiêu thời gian để làm ra chúng thế?”
Tim Emily gần như ngừng đập khi gã Flankenstein tỉ mỉ quan sát đôi cánh của Pegasus.
Đôi mắt cảnh giác của tuấn mã không ngừng dõi theo gã và dường như đang trở nên khuấy động bởi sự áp sát của gã.
“Xin đừng động vào nó, nó không thích người lạ đâu ạ,” cô cảnh báo.
“Đó lại là một lý do nữa lẽ ra mày không nên mang theo nó đến đây,” Gã xác sống nói giọng thách thức.
“Vâng, lẽ ra em không nên làm thế,” Emily thừa nhận. “Nếu các anh cho bọn em vài phút nữa ở riêng với nhau, bọn em sẽ đi ạ.”
“Thế đi ngay bây giờ thì sao chứ?” gã ma cà rồng đề nghị. “Hay để ta gọi an ninh hả?”
Tiếng những bước chân đang chạy dội đến từ phía sau một chiếc xe rơ-moóc. Emily quay lại và nhẹ nhõm khi nhìn thấy Joel, Paelen và thần Cupid xuất hiện từ trong bóng tối.
“Cậu ổn chứ, Em?” Joel chạy đến bên cô. Paelen ở ngay phía sau cậu, vác theo một bọc đồ, tiếp đến là thần Cupid.
“Lũ nhóc chúng mày làm cái gì ở phía sau đó thế hả?” Gã xác sống tra hỏi. Rồi gã nhìn thấy bọc đồ trong tay Paelen. “Và chúng mày đã lấy gì ở đó?”
“Ai cơ, tôi á?” Paelen hỏi một cách vô tội.
“Này, đó không phải là áo của Jamie sao?” Gã ma cà rồng nói với bọn bạn.
“Tôi nghĩ thế,” gã Frankenstein xác nhận khi cả nhóm áp sát Joel. “Lũ nhóc chúng mày ăn cắp đồ trên mấy cái xe rơ-moóc phải không?”
“Không phải là ăn cắp,” Paelen đáp, “chỉ là mượn và định giữ lại thôi mà.”
Gã xác sống nhào tới chỗ Paelen. “Ngươi có cái miệng giảo hoạt đó nhóc ạ. Đưa mấy thứ đó cho ta và cút khỏi đây ngay.”
“Nếu không thì ngươi sẽ làm gì hả?” Thần Cupid thách thức và bước đến.
“Nếu không thì để ta lấy nó từ mày.”
“Ta lại thích nhìn ngươi thử làm thế đấy, con người ạ.”
Tình huống trở nên tệ đi nhanh chóng. Emily nhìn thấy đôi cánh phía sau lưng thần Cupid vỗ nhè nhẹ. Thần ấy đang sẵn sàng chiến đấu rồi. Ngay lập tức, cô bé tiến đến và đứng giữa hai phe. “Thôi nào các anh, cho qua đi nhé.”
“Thôi được, vậy đi!” Gã xác sống nói. Gã quay lại phía một trong hai gã ma cà rồng, “Jimmy, đi gọi an ninh đi. Bọn tôi sẽ giữ chúng ở đây.”
Nhưng Pegasus đã chặn đường Jimmy. Khi gã bước sang trái, Pegasus cũng bước sang trái. Gã bước sang phải, Pegasus lại bước sang phải. Mỗi bước của gã đều bị con tuấn mã chặn lại.
“Này, giữ ngay con ngựa của chúng mày lại,” Jimmy nói khi cố vòng qua người Pegasus.
“Làm ơn đi,” Emily van nài. “Bọn em không muốn rắc rối đâu. Nhưng bọn em đang lạnh cóng người rồi và cần mấy bộ quần áo này. Xin hãy cho bọn em và để bọn em đi đi mà.”
“Không, Thần Lửa,” thần Cupid nói, “em không phải van xin. Nó là kẻ dưới em mà.” Thần quay về phía những gã diễn viên và mở tung đôi cánh của mình đầy đe dọa. “Giờ bọn ta chuẩn bị rời khỏi đây và các ngươi sẽ không được ngăn cản bọn ta.”
Những gã diễn viên hóa trang lo lắng bước lùi lại và nhìn chằm chằm vào đôi cánh đang rộng mở. “Cái gì xảy ra ở đây thế? Sao mày có thể làm thế hả?”
“Cupid, thôi đi! Gập cánh lại,” Emily la lên. Cô nhìn ngựa thần, “Pegs, hãy bảo ngài ấy dừng lại.”
Pegasus khịt mũi, lắc đầu và giậm móng xuống đất trước khi nó chồm lên đứng bằng hai chân sau và xòe rộng đôi cánh của mình ra. Sau một tiếng khịt mũi giận dữ, nó thình lình lao về phía trước.
Khi những gã diễn viên nhận ra đôi cánh của Pegasus là thật như cánh của thần Cupid thì bọn họ ra sức chạy. Nhưng Paelen và thần Cupid đã chặn bọn họ lại. Trận đấu diễn ra nhanh chóng nhưng tàn bạo. Trong vài giây, bốn gã đàn ông đã nằm bất tỉnh dưới đất.
“Sao các người lại làm vậy?” Emily giận dữ hỏi. “Các người có thể giết chết họ với sức mạnh của mình đấy!”
Paelen tức giận chỉ về phía thần Cupid. “Chúng ta phải làm vậy là do hắn cả đấy!” Cậu buộc tội thần Cupid và đẩy thần một cách thô bạo về phía sau. “Joel đã nói với ngươi là không được để lộ đôi cánh ra cơ mà. Chúng ta đang cố gắng len lỏi vào đây và không để lộ thân phận. Chỉ vì ngươi mà chúng ta phải khiến những gã vô tội này bị thương đấy!”
Một lần nữa Pegasus hí lên vang dội.
Paelen quay về phía Emily và Joel. Cậu ta hít một hơi thật sâu để tự trấn tĩnh bản thân. “Pegasus nói chúng ta phải trói họ lại và giấu họ đi. Sau đó chúng ta phải rời khỏi đây trước khi bọn họ bị phát hiện mất tích.” Cậu quỳ xuống và lục tung đống quần áo. “Đây rồi,” cậu nói khi cầm một chiếc áo dài thượt đưa cho Emily, “em hãy mặc cái này vào và giữ ấm nhé.”
Emily và Joel mặc quần áo vào trong khi Paelen và thần Cupid dùng những chiếc dây lưng của mấy gã đàn ông trói tay họ về phía sau. Họ kéo mấy gã về phía những chiếc xe rơ-moóc và đặt bọn họ vào trong xe.
Quay trở lại đám đông dày đặc trong lễ hội, buổi tối đang ở thời điểm sôi nổi nhất. Thậm chí số diễn viên hóa trang len lỏi qua các đám đông để dọa nạt mọi người còn đông nữa. Vô số người nhìn chằm chằm và chỉ trỏ vào Pegasus khi nó đi ngang qua họ. Họ bàn tán về đôi cánh của nó nhưng tất cả dường như chỉ coi nó là một phần của buổi biểu diễn mà thôi.
Họ đi ngang qua một người đàn ông trong trang phục chú hề bên một bể nước lớn. Anh ta ngồi trên một tấm ván đặt trên một bể nước bằng kính, ném về phía người tham gia lễ hội những câu lăng mạ, sỉ nhục. Nhiệm vụ của anh ta chính là trêu cho họ phát cáu lên để họ ném bóng vào mục tiêu khiến anh ta bị ngã nhào xuống nước.
Khi anh ta thấy nhóm của họ, đôi mắt anh ta ngay lập tức dán chặt vào Paelen. “Cả nhà ơi, chúng ta có gì đây nào?” Anh ta nói qua chiếc micro. “Thằng nhóc trông mới đáng yêu làm sao! Một cậu nhóc bé bỏng dễ thương đi bên cạnh chú ngựa cưng của mình. Mẹ của nhóc có biết nhóc ra ngoài tối nay không hả đứa bé ngọt ngào kia?”
Paelen nhìn chú hề nhưng không nói gì.
“Có chuyện gì thế, cậu bé áo chùng kia ơi? Không muốn lại đây và chơi một chút sao? Thế các bạn của nhóc thì sao nhỉ? Này, lũ quái vật, đây là lễ hội Halloween, không phải bữa tiệc áo chùng đâu! Hãy hiểu cho đúng nhé!”
“Các người định chấp nhận những lời bình luận thô thiển của hắn đấy à?” Thần Cupid thách thức.
“Đúng vậy đấy,” Emily đáp. “Chúng ta đã gây ra đủ rắc rối ở đây rồi.” Cô nhìn Paelen. “Anh ta chỉ trêu tức anh để anh bước qua đó và trả tiền để ném một quả bóng vào mục tiêu khiến anh ta ngã xuống nước. Đó là cách kiếm tiền của anh ta đấy.”
Paelen cau mày nhìn chú hề ngồi phía trên bể kính chứa đầy nước. “Hắn muốn ta ném bóng vào hắn sao?”
“Không phải vào hắn,” Joel trả lời, chỉ vào cái mắt bò hình tròn, “mục tiêu ở bên cạnh cái bể đó. Nếu anh ném trúng, nó sẽ làm anh ta rơi xuống bể nước lạnh.”
Paelen bước lại gần cái bể mục tiêu.
“Paelen, đừng,” Emily la lên. “Đừng làm gì cả. Làm hơn hãy quay lại đi.”
Nhưng Paelen đã đứng trước hàng bóng ném mục tiêu mất rồi. Người giúp việc của chú hề tung một quả bóng lên không trung và nói với Paelen giá cho ba quả.
“Sao thế cậu bé áo chùng? Mày là con gà chắc?” Chú hề bắt đầu kêu cục cục như gà. “Có lẽ con ngựa có cánh nhỏ bé của mày có thể giúp mày đấy.”
“Bỏ đi,” Emily vừa nói vừa chộp lấy cánh tay của Paelen. “Làm ơn đi.”
Khi họ bắt đầu bước đi, chú hề huýt sáo. “Ta đoán chúng ta biết ai là kẻ mặc quần trong hai đứa mày rồi, phải không nào? Mày sắp để một đứa con gái ngu ngốc với một cái chân hỏng sai khiến mày đấy hả thằng nhóc áo chùng? Hoặc có khi mày sợ con bé đó sẽ tháo cái nẹp chân ra để đánh mày cũng nên!”
Paelen dừng lại. “Hắn có thể xúc phạm ta,” cậu nói khẽ, “nhưng không bao giờ được xúc phạm em. Gã đó nên được dạy dỗ một vài cách ứng xử.” Nhanh như chớp, Paelen chộp lấy một quả bóng và sử dụng tất cả sức mạnh của một người xứ Olympus để ném nó vào mục tiêu. Quả bóng nổ tung khi đập vào mắt bò và làm vỡ vụn chiếc tay đòn của mục tiêu. Khi chuông rung lên, tấm ván đỡ chú hề tách ra và anh ta rơi tọt xuống bể nước lạnh giá.
Paelen xoa hai tay vào nhau và mỉm cười với Emily. “Hắn sẽ không xúc phạm em được nữa đâu.”
Emily nửa muốn mắng cho Paelen một trận vì cái tính nóng nảy của cậu ta. Nhưng cô nhận ra rằng cậu ta làm điều đó vì mình nên cô bé lại im lặng. Cô lắc đầu. “Nào, anh hùng, đi tiếp đi.”
Lát sau, họ đi ngang qua những quầy hàng ăn. Không gian tràn ngập hương thơm của những chiếc bánh hamburger đang chế biến, những chiếc kẹo bung đường và cả ngàn thứ mùi thơm ngon lành khác nữa.
“Mình thấy đói rồi,” Joel vừa nói vừa nhìn một cách thèm muốn tất cả các món ăn đó.
“Ta cũng vậy,” thần Cupid đồng tình. Thần băng qua một quầy hàng bán kẹo táo bọc đường và kẹo bông đường rồi xòe tay ra. “Đưa cho ta một chiếc.”
“Không phải bây giờ...” Emily vừa rền rĩ vừa đuổi theo sau thần. “Cupid, đợi đã, ngài không thể đi khắp nơi đòi hỏi mọi thứ như vậy được. Ở đây chúng tôi làm khác. Nếu ngài muốn thứ gì đó thì ngài phải mua nó.”
“Nhưng ta đang đói mà.”
“Đúng, mọi người đều thế, nhưng chúng ta không có tiền.” Emily nhìn người bán hàng rong một cách đầy tội lỗi. “Cháu xin lỗi ạ. Bạn cháu mới đến đây và không hiểu chuyện. Chúng cháu không có tiền để mua đâu ạ.”
Người bán hàng rong nhún vai và lấy lại chiếc kẹo táo bọc đường. “Với bộ dạng này, tại sao thằng nhóc không tham gia vào cuộc thi hóa trang chứ?” Ông ta chỉ về phía một chiếc lều to đầy màu sắc và mọi người đang đổ xô vào trong. “Phần thưởng là hai trăm đô. Nó cũng vừa mới bắt đầu thôi.”
“Thật ạ?” Emily nhìn thần Cupid. “Ngài có nghe thấy không? Những hai trăm đô đấy!”
Họ hào hứng quay lại phía cả nhóm và Emily giải thích về cuộc thi. “Em biết là chúng ta phải ra khỏi đây nhưng chúng ta đang cần tiền. Nếu thần Cupid thắng, chúng ta có thể mua được rất nhiều đồ ăn và thêm cả quần áo nữa.”
“Ta sẽ phải làm gì nào?” Thần Cupid hỏi.
“Chẳng làm gì cả,” Joel đáp. “Chỉ đi đi lại lại như cách mà ta đã chỉ cho ngươi ấy. Chúng ta có thể đăng ký cho ngươi với vai một thiên thần xác sống, thế là xong.”
Thần Cupid nhìn quanh. “Giống như kiểu những người này đang giả vờ làm những sinh vật đã chết để hù dọa người khác ấy hả?”
“Chính xác!” Joel khẳng định. “Đơn giản thôi mà. Chỉ cần bước vào trong kia và, với đôi cánh đó ta đảm bảo ngươi sẽ thắng.”
“Hắn ta không thể làm việc đó,” Paelen nói một cách hoài nghi. “Hắn ta là một kẻ hèn nhát, quá sợ hãi để thử sức.”
“Ta không hề hèn nhát!” Thần Cupid thách thức.
“Ngươi chứng minh đi,” Paelen đáp. “Tham gia cuộc thi đi. Nếu ngươi thắng, ta sẽ xin lỗi ngươi.”
Thần Cupid quay lại phía Emily. “Ta sẽ tham gia. Ta sẽ chứng minh cho em thấy ta không phải là một kẻ hèn nhát hay ích kỉ. Ta sẽ giành được món tiền đó cho tất cả chúng ta.”
Emily đi sát vào Pegasus khi họ rẽ đám đông tiến về phía chiếc lều rộng lớn và sáng rực, nơi cuộc thi đang diễn ra. Bên ngoài lối vào, những thí sinh tham gia thi hóa trang túm tụm lại với nhau.
“Còn ai nữa không nào?” Một người đàn ông nói to qua chiếc loa. “Đây là cơ hội cuối cùng của các bạn. Bộ trang phục đẹp nhất sẽ giành được hai trăm đô la tiền mặt! Hãy đăng ký tại đây để tham gia nào!”
Emily bước về phía bàn đăng ký. “Chúng tôi muốn tham gia!”
Người phụ nữ ngước lên nhìn Emily, rồi nhìn sang phía thần Cupid. Cô ta nhìn thần từ trên xuống dưới trong một chiếc áo chùng ngắn và trát đầy bùn rồi mỉm cười. “Và tên của anh là gì nhỉ, anh chàng đẹp trai?”
“Cupid,” thần Cupid nhẹ nhàng trả lời, nhoài người tới gần và cười lại với cô ta.
“Hừm, Thần Tình Yêu,” người phụ nữ thở dài.
“Không,” Emily nói nhanh, “không phải Cupid. Đây là Thiên thần Xác sống.”
Người phụ nữ nhắc lại cái tên một cách mơ màng và chậm rãi giao lại chiếc thẻ có số trên đó. “Đứng ra kia, Thiên thần, và đợi đến lượt gọi. Chúc may mắn nhé!”
Thần Cupid tiến tới và nắm tay người phụ nữ đó. Thần nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. “Cảm ơn.”
Trái tim Emily cũng xốn xang khi thần Cupid thể hiện sức quyến rũ của mình. “Ừm, đi thôi Thiên thần,” cô lắp bắp. “Ở đằng kia.”
Emily đứng xếp hàng cùng với thần Cupid đợi đến lượt trong khi Joel và Paelen ở lại với Pegasus, cách khá xa chiếc lều. Họ xem lần lượt từng thí sinh được gọi lên. Nào là những tên giết người bằng cưa xích, xác ướp, người ngoài hành tinh kỳ dị, ma cà rồng và vô số nạn nhân người vấy đầy máu giả, tất cả đều trèo lên sân khấu để khoe những bộ trang phục của mình. Cuối cùng, khi số của thần Cupid được xướng lên, thần túm lấy tay Emily. “Đi nào, Thần Lửa, ta muốn em tham gia cuộc thi này cùng ta. Cởi áo khoác ra.”
“Cupid, không,” Emily vội vàng nói. “Em không muốn ai nhìn thấy chiếc nẹp vàng của em đâu.”
“Nếu em muốn thắng cuộc thi này, em sẽ phải làm theo lời ta.”
Emily tuyệt vọng nhìn về phía Pegasus, nhưng lại để cho thần Cupid cởi áo khoác dài ra và kéo mình vào trong chiếc lều đông nghẹt người.
“Và bây giờ, số ba mươi mốt, Thiên thần Xác sống!” Người dẫn chương trình nói lớn.
Cupid vừa nắm tay của Emily vừa bước đi giống kiểu xác sống lên trên sân khấu. Thần kéo cô lên những bậc thềm cùng với mình.
Mặc mỗi chiếc áo chùng bằng lụa và đeo nẹp chân vàng, Emily nhìn về phía đám đông cổ vũ đang chào mừng Cupid khi thần bước chân lên sân khấu. Cứ như thể cô vô hình vậy. Mọi con mắt đều đổ dồn về phía người xứ Olympus có cánh phủ đầy bùn khô.
“Ta,” thần Cupid giới thiệu với giọng điệu kiểu đóng kịch, vung tay lên không rồi đột nhiên cúi người, “Thiên thần Xác sống!” Thần mỉm cười rạng rỡ với đám đông và Emily có thể cảm nhận được họ đang công nhận sức quyến rũ của thần. “Và đây, ngay lúc này, người đang nắm giữ trái tim của một xác sống, Thần Lửa xứ Olympus!”
Thần Cupid quỳ một chân xuống trước mặt Emily. Thần cúi đầu và chầm chậm mở, cánh đẹp đẽ cho đến khi chúng được xòe ra hoàn toàn. Đám đông la hét ôm sòm trong sự phấn khích. Những cô gái vừa gào thét và nhảy lên nhảy xuống tung hô “Thiên thần, Thiên thần, Thiên thần,” vừa ùa về phía sân khấu, cố gắng để chạm vào người thần.
“Cupid, không!” Emily kêu lên. “Đừng khoe đôi cánh.”
Đôi mắt của cô lo lắng đến phát điên lên khi nhìn vào đám khán giá. Nhưng tất cả bọn họ đều đang bị lừa phỉnh. Họ yêu thần Cupid mà không hề nhận ra rằng diện mạo của thần không phải là hóa trang. Những tiếng hoan hô và la hét vang dội khắp căn lều đến vài phút cho đến khi người dẫn chương trình bước lên sân khấu. Anh ta giơ hai tay lên, cố gắng trấn tĩnh đám đông đang phát cuồng.
“Gập cánh lại,” Emily khẽ ra lệnh trong khi vẫn đang tiếp tục rà xét đám khán giả một cách lo lắng.
Thần Cupid đứng dậy và vòng một tay và một chiếc cánh quanh Emily. “Ta tin là chúng ta đã chiến thắng,” thần khẽ thì thầm vào tai cô.
“Được rồi,” người dẫn chương trình hét lên, “được rồi, mọi người bình tĩnh nào! Qua phản ứng của các bạn tôi có thể thấy là chúng ta đã tìm ra người chiến thắng!”
Một lần nữa đám đông lại bị kích thích cao độ khi người dẫn chương trình rút từ trong túi áo ra một chiếc phong bì. “Giải nhất đêm nay cho những bộ trang phục hóa trang đẹp nhất thuộc về Thiên thần Xác sống và Thần lửa xứ Olympus của mình!”
Người dẫn đưa cho thần Cupid một chiếc phong bì. Khi anh ta khó khăn lắm mới giành được quyền kiểm soát đám đông đang reo hò ầm ĩ, anh ta đẩy chiếc micro đến trước mặt Emily. “Tên em là gì hả cưng?”
“Ừm, Emily ạ,” cô bé lo lắng trả lời. Trái tim cô đập dữ dội và cô chắc rằng người dẫn chương trình sắp phát hiện ra sự thật về thần Cupid.
“Còn bạn?” Anh ta vừa hỏi vừa chuyển micro về phía người xứ Olympus.
“Ta là Cupid.”
Một lần nữa các cô gái trong căn lều gào thét trong niềm phấn khích để hưởng ứng câu trả lời của thần Cupid. Emily chưa từng nhìn thấy điều gì như thế trước đây. Cô nhìn khắp các đám đông trong căn lều lúc ai nấy đều tôn sùng và yêu mến thần. Nhưng rồi Emily khựng lại trước một đôi mắt đặc biệt đang không hề tung hô hay la hét vì thần Cupid. Chúng chỉ đang nhìn chằm chằm vào cô mà thôi.
“Không, không thể nào!” Cô bé thốt lên. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
“Chuyện gì thế?” Thần Cupid hỏi.
Emily chỉ vào người đàn ông khi hắn khẩn trương nói với một vài gã đàn ông trẻ mặc y phục xung quanh mình. Cô nhìn hắn hét vào chiếc điện thoại di động. Khi hắn cúp máy, hắn và đám người của mình bắt đầu xô đẩy đám đông quá khích để giành đường. Đôi mắt của hắn dán chặt vào Emily và không thể nhầm lẫn được hình dạng đó.
“Bọn CRU!”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus