A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Khải Nguyễn
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hi họ chuẩn bị rời đi, những nỗi sợ hãi và hoài nghi trong Emily dâng lên. Cô không muốn ở lại cung điện và chờ đợi bọn Nirad. Nhưng trong sâu thẳm cô cảm thấy như mình đang bỏ mặc người dân Olympus trong lúc họ cần cô.
Joel ngồi vững vàng trên lưng Pegasus phía sau cô. Emily nhìn sang Paelen. “Anh sẵn sàng chưa?”
Paelen gật đầu. “Chúng ta đi nào!”
Pegasus bắt đầu chạy nước kiệu dọc bờ cát bạc, rồi ngay lập tức phi nước đại và nhảy vào không trung. Cả Emily và Joel đều cảm thấy cơ bắp to khỏe trên vai và lưng con tuấn mã oằn lên khi nó vỗ đôi cánh khổng lồ của mình. Khi họ đã bay lên cao hơn, hai cánh tay của Joel ôm quanh eo của Emily ngày càng chặt hơn còn cô thì lùa những ngón tay vào bộ bờm rậm rạp của con tuấn mã để bám được chắc hơn.
“Chúng ta đã sẵn sàng, Pegs!” Emily hô to.
Lần cuối họ bay như thế này là khi họ chạy trốn bọn Nirad trên Đảo Governor. Lần này họ chạy khỏi Olympus cũng vì lý do đó.
Pegasus bay càng ngày càng nhanh khi họ lên cao hơn. Emily ngoảnh lại và thấy Paelen đang tự tin bay phía sau họ trên đôi xăng đan của thần Mercury. Ngay trước khi bay vào đám mây trắng lớn, cô nghĩ mình vừa nhìn thấy bóng của thứ gì đó ở phía xa đang đuổi theo. Nhưng trước khi cô có cơ hội để nói điều đó với Joel thì Pegasus đã chuẩn bị bay vào Dòng Mặt Trời - chiếc cổng được người dân Olympus dùng để qua lại giữa các thế giới. Pegasus phi nhanh không tưởng nổi để đạt được tốc độ có thể mở cánh cửa vào Dòng Mặt Trời. Đột nhiên các ngôi sao xung quanh họ chuyển thành một vùng sáng mờ nhạt và rồi biến mất.
Emily chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy... thứ gì đó. Cô vẫn quay lại nhìn, nhưng Dòng Mặt Trời hùng cường này, với ánh sáng trắng chói lòa và tiếng năng lượng mặt trời rạn nứt rít lên inh tai, cùng lắm cô chỉ có thể nhìn thấy Paelen đang bay ngay phía sau đuôi con tuấn mã mà thôi.
“Có chuyện gì thế?” Joel hét lên.
Emily chăm chú nghe cậu ta và phải hét lớn lên để cậu ta nghe thấy trong luồng năng lượng của Dòng Mặt Trời. “Mình nghĩ mình đã nhìn thấy thứ gì đó đang bám theo chúng ta.”
Joel nhanh chóng quay đầu lại. “Mình không nhìn thấy gì hết,” cậu hét lên.
“Chắc là không có gì đâu!”
Chuyến đi xuyên qua Dòng Mặt Trời này dường như lâu hơn nhiều so với lần trước. Hơn nữa, chuyến đi lần đó là đến với cái chết của cô. Cuối cùng họ cũng thoát ra khỏi vùng sáng ồn ào đó. Những ngôi sao xung quanh họ dường như chậm dần lại cho đến khi ngừng hẳn và họ xuất hiện trên một vùng trời đêm trong trẻo và rực rỡ.
Emily hít một hơi thật sâu khi trái tim cô run lên trước ánh sáng của Thành phố New York đang hiện lên ngay phía trước.
Cảm giác vui thích và nhẹ nhõm khiến cô ngạc nhiên. Emily nhận ra rằng mình nhớ căn nhà cũ nhiều đến thế nào và thật dễ chịu khi được quay trở lại.
“Mình đã không bao giờ nghĩ rằng còn có thể được nhìn thấy thành phố này lần nữa,” Joel nói, cũng sững sờ như cô bé vậy.
“Joel, nhìn kìa,” Emily phấn khích reo lên. Cô chỉ vào một tòa tháp hùng vĩ vươn lên bầu trời. “Họ đã sửa lại tòa Empire sau khi bị gậy tầm sét của Thần Jupiter thổi bay nóc!”
“Và nó đã được trang trí bằng màu sắc của lễ Halloween,” Joel nói thêm khi hai người cùng nhìn thấy những ánh đèn màu cam đang tỏa sáng rực rỡ trên đỉnh tháp. Tòa nhà Empire State thật độc đáo. Nó luôn thay đổi màu sắc trên đỉnh tháp theo mùa hoặc những sự kiện đặc biệt. “Bọn mình đi vào tháng Năm. Giờ là tháng Mười. Bọn mình đã đi gần sáu tháng rồi đấy.”
Lời nói của Joel khiến Emily cảm thấy hốt hoảng. Cứ như thể họ mới chỉ ở Olympus một thời gian ngắn thôi vậy. Nhưng những sắc màu Halloween trên tháp Empire và không khí giá lạnh xung quanh đã chứng minh rằng đó là sự thật. Sáu tháng qua, CRU đã làm gì với cha của cô rồi?
Nhanh chóng, họ đã đến Đảo Governor. Emily nhìn xuống dưới và cảm thấy nôn nao khi nhớ lại những gì đã xảy ra ở đó. Cánh tay của Joel siết chặt hơn nữa và cô biết cậu ấy cũng đang cảm thấy như vậy.
Pegasus bắt đầu hạ cánh và những nỗi sợ hãi trong Emily tăng lên. “Không Pegs ơi, không phải ở đây. Chúng ta không thể quay lại Governor được, bọn CRU đang ở đây!”
Nhưng lời van nài của cô đã bị bỏ qua. Pegasus đang chuẩn bị hạ cánh xuống phía cuối Đảo Governor, bên cạnh một đảo nhỏ mà Emily chưa từng nhìn thấy trước đó. Trung tâm Nghiên cứu Trung Ương xây dựng cơ sở của mình dưới những ngôi nhà đẹp đẽ trên phần đảo gần Manhattan nhất. Không thể nhầm lẫn được đặc điểm quân sự của khu vực này bởi một số doanh trại lớn của nó, nơi có thể được nhận biết là chỗ ở của quân lính đang đóng tại đây.
Họ hạ xuống một khoảng trung giữa hai doanh trại. Cơn gió mùa thu lạnh lẽo đang thổi tung mặt nước và khiến Emily không ngừng run rẩy trong bộ quần áo của xứ Olympus mỏng manh. Nhưng còn nữa, Đảo Governor tĩnh lặng một cách lạ kỳ.
“Pegasus muốn em ngồi yên trên lưng nó,” Paelen thì thầm, giơ tay chặn cô lại. “Nó đưa chúng ta quay lại đây để xem còn tên chiến binh Nirad nào ở lại không.”
“Làm thế nào chúng ta biết được?” Joel hỏi gấp. “Đứng đây và đợi bọn chúng hoặc CRU đến tóm chúng ta sao?” Joel nhoài qua người Emily để nói trực tiếp với con tuấn mã. “Pegasus, làm ơn đi, đây là căn cứ của chúng đấy. Chúng ta không nên ở đây. Chúng ta phải đi thôi.”
“Joel, bình tĩnh nào,” Paelen nói, “Ta có ý này. Đôi xăng đan này luôn biết nơi để tìm thứ mà ta yêu cầu, giờ hãy để ta thử xem sao.” Cậu nhìn xuống đôi xăng đan có cánh của mình. “Hãy tìm trên đảo xem còn tên Nirad nào ở đây không?”
Emily và Joel quan sát dưới ánh trăng khi đôi xăng đan nghe lệnh của Paelen và đôi cánh nhỏ xíu của nó bắt đầu vỗ vỗ. Chúng nâng Paelen lên không trung, ngừng lại khi cậu ta cách mặt đất gần ba mét. Chúng xoay một vòng và rồi quay trở lại mặt đất.
“Đôi xăng đan chưa từng sai lệnh của ta trước đây”, Paelen giải thích. “Ta không tin rằng nó lại sai lần này. Không còn tên Nirad nào ở đây nữa đâu.”
“Vậy có chuyện gì xảy ra với chúng rồi?”
Emily hỏi. “Ngay trước lúc chúng ta bỏ chạy, chúng rất đông mà. Đến cả súng đạn cũng không cản được chúng, vậy thứ gì đã làm được chứ?”
Pegasus bắt đầu hí.
“Ta không biết,” Paelen đáp. “Pegasus cũng vậy. Nó không ngửi thấy mùi của bất cứ binh lính nào trên đảo. Nó tin rằng đảo này đã bị bỏ hoang.”
“Đây là một cơ sở rộng lớn. Tại sao chúng lại làm vậy?” Joel thắc mắc.
Emily nhún vai. “Có lẽ là do quá khó khăn để giải thích về sự xuất hiện của đội quân Nirad tại New York chăng? Khi tấm ảnh của chúng ta xuất hiện trên báo chí họ đã nói chúng ta là một trò bịp bợm. Nhưng có lẽ số người đã nhìn thấy các sinh vật Nirad và những thiệt hại do chúng gây ra chỉ để họ bắt đầu đặt rất nhiều câu hỏi. Cho nên CRU phải chuyển đi.”
“Có thể,” Joel đồng tình. “Nhưng chúng chuyển đi đâu chứ?”
“Có lẽ tới nơi chúng đang giam giữ cha của Emily,” Paelen gợi ý. “Trước đây đôi xăng đan đã từng đưa ta đến đó. Ta chắc rằng chúng sẽ làm như thế lần nữa.”
“Vậy ta đi thôi,” Emily nói khi một cơn rùng mình nữa lại chạy dọc sống lưng. “Ở đây chẳng có gì ngoài những ký ức tồi tệ cho tất cả chúng ta.”
Một lần nữa, Emily đã không thể rũ bỏ được cảm giác rằng bọn họ đang bị theo dõi. Cô dò xét khu vực tối tăm đó nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì bất thường. Cô nhoài người về phía trước và nói thầm vào tai của Pegasus, “Pegs, chị có cảm giác lạ lắm. Có ai đó khác đang ở đây không?”
Pegasus ngẩng đầu lên và bắt đầu đánh hơi.
“Chuyện gì thế?”, Joel khẽ hỏi.
“Không chỉ có chúng ta ở đây đâu,” Paelen thì thầm khi cậu cũng bắt đầu ngó nghiêng xung quanh.
Pegasus giậm chân xuống nền đất một cách tức giận và khịt mũi. Bất ngờ, nó lao về phía trước.
Con tuấn mã phi nước đại sang một khu đất trống hướng về một trong số nhưng doanh trại tối đen. Hí vang giận dữ, con tuấn mã chạy vòng quanh khu nhà và tấn công kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối.
Emily và Joel suýt nữa bị hất khỏi lưng Pegasus khi nó chồm lên và đá vào kẻ bí ẩn kia.
“Đừng Pegasus!” Một giọng hét đầy sợ hãi vang lên. “Làm ơn, ta đây, Cupid đây. Xin hãy dừng lại.”
“Cupid!” Emily hổn hển.
Pegasus đứng xuống bằng bốn chân và giận dữ khịt mũi. Con tuấn mã đẩy một cách tàn nhẫn vào phía sau đôi cánh đã gấp lại của thần Cupid để đưa thần ta ra khỏi bóng tối.
“Ngươi đang làm gì ở đây thế hả?” Joel vừa truy hỏi và tụt xuống khỏi lưng Pegasus lao tới.
Paelen chỉ tay vào thần Cupid buộc tội. “Ngươi đã theo dõi bọn ta! Tại sao hả?”
Thần Cupid đứng trước cả đám. “Bọn Nirad đang ở Olympus.”
“Vậy nên ngươi quyết định bám theo bọn ta?” Joel hỏi.
“Emily là Thần Lửa, có lẽ là người quyền lực nhất Olympus. Ta nghĩ bọn Nirad có thể sẽ truy đuổi cô bé. Vậy nên ta đến để giúp bảo vệ cô ấy.”
“Đồ dối trá!” Paelen kết tội rồi đẩy thần Cupid một cái. “Ngươi là kẻ hèn nhát. Ngươi đi theo vì ngươi nghĩ Emily sẽ dùng năng lượng của mình để bảo vệ ngươi khỏi bọn Nirad. Nhưng ngươi nhầm rồi. Hãy quay về Olympus đi, Cupid. Bọn ta không muốn ngươi ở đây.”
“Ta không về!” Thần Cupid quát lại. “Và ngươi không thể ép ta được, đồ ăn trộm!”
“Vậy xem đây!” Paelen hét lên rồi bất thình lình lao vào thần Cupid.
Hai con người Olympus nhanh chóng lăn tròn trên đất và đấm nhau túi bụi.
“Dừng lại!” Emily hét lên. “Chúng ta không có thời gian cho việc này đâu!”
Joel tiến đến can ngăn cuộc đánh đấm, nhưng Pegasus bước tới và chặn đường cậu.
“Không Joel, đừng,” Emily cảnh báo. “Bọn họ khỏe hơn cậu nhiều. Cậu sẽ bị thương đấy. Pegs, cậu làm gì đó đi. Hãy ngăn bọn họ lại!”
Pegasus lao tới và túm lấy đôi cánh của thần Cupid bằng hàm răng sắc nhọn của mình. Vị thần xứ Olympus rú lên vì đau đớn khi bị Pegasus lôi ra xa. Joel túm lấy Paelen kéo lại.
“Ối! Thả ra,” thần Cupid gào lên. “Pegasus, thả ta ra!”
“Dừng lại, cả hai người!” Emily ra lệnh khi cô tụt xuống khỏi lưng ngựa thần. Cô run rẩy và vòng cánh tay ôm chặt lấy người để giữ ấm. Cô bước đến giữa hai kẻ tham chiến. “Dừng lại ngay!”
Paelen cố đẩy Joel ra để tiếp tục yêu cầu thần Cupid. “Hãy cút xéo về Olympus đi!”
“Không!” Thần Cupid quát. “Ta không về!”
Joel giữ chặt hai vai của Paelen và chắn tầm nhìn của cậu về phía thần Cupid. “Bình tĩnh nào, Paelen,” cậu nói và hàm răng của chính cậu bắt đầu va vào nhau lập cập. “Việc này chẳng đưa chúng ta đến đâu cả. Chúng ta đang lãng phí thời gian quý giá đấy.”
“Nhưng hắn không nên có mặt ở đây,” Paelen hét lên. “Hắn sẽ khiến tất cả chúng ta bị giết mất.”
“Ta sẽ không làm thế đâu,” thần Cupid đáp. “Ta có thể giúp mà.” Thần quay về phía Pegasus. “Ta muốn giúp đỡ Thần Lửa.”
Emily vừa nhìn Paelen vừa nhìn thần Cupid. Điều cuối cùng cô cần là thêm một người Olympus nữa để lo lắng - đặc biệt là người có đôi cánh kia.
“Cupid, làm ơn đi”, cuối cùng cô nói với hai hàm răng va lập cập vào nhau, “Hãy quay về Olympus. Bọn em chỉ ở đây một thời gian ngắn thôi sau đó sẽ về ngay.”
Thần Cupid tập trung toàn bộ sự chú ý vào Emily. “Em đến đây để cứu cha mình. Ta muốn giúp em.”
Emily lắc đầu. “Như thế quá nguy hiểm. Che giấu đôi cánh của Pegasus và tránh cho cậu ấy bị phát hiện cũng đã đủ khó khăn rồi. Em không biết bọn em sẽ xoay xở thế nào nếu có cả ngài nữa đâu.”
“Trước đây ta đã từng làm được, giờ ta sẽ lại làm như thế,” thần Cupid ngang bướng quả quyết. “Ta đã từng thường xuyên đến đây trước khi thần Jupiter ban hành lệnh cấm thăm viếng. Ta sẽ không bỏ em ở đây đâu, Thần Lửa ạ. Dù em từ chối cho ta đi cùng, bằng mọi giá ta vẫn sẽ đi theo. Em có nhiều quyền lực, nhưng em không có quyền lực nào để tống cổ ta về nhà đâu.”
“Có thể cô ấy không có,” Paelen đồng tình. “Nhưng cô ấy có thể thiêu cháy ngươi thành tro đấy. Việc đó sẽ ngăn cản ngươi đi theo bọn ta.”
“Paelen, đủ rồi đấy,” Emily cảnh cáo. “Em đã nói với anh rồi, em sẽ không sử dụng năng lượng đó nữa đâu. Chúng quá nguy hiểm.”
Pegasus bắt đầu hí lên. Không biết con tuấn mã nói gì nhưng Emily có thể nhìn thấy nó đang gieo nỗi sợ hãi vào đôi mắt của cả Paelen và thần Cupid.
Paelen cúi đầu một cách tội lỗi. “Ta xin lỗi, Emily,” cậu khẽ nói rồi nhấc bổng cô bé lên lưng ngựa. “Ta đúng là kẻ ngốc. Lẽ ra ta phải thấy rằng em và Joel đang lạnh run lên và cần được bảo vệ khỏi trời đêm giá rét như thế này. Có lẽ chúng ta nên vào trong một căn nhà bỏ hoang nào đó để trú lại một đêm.”
“Không bao giờ!” Cả Emily và Joel đều nói đồng thanh.
“Em không bận tâm em bị lạnh thế nào đâu,” Emily nói tiếp. “Em sẽ không ở lại đây. Có lẽ chúng ta nên đến gần nơi giam giữ cha của em và tìm chỗ nghỉ ở đó.”
Joel nhanh chóng gật đầu tán thành. “Nếu nó không xa lắm thì hãy đi luôn đi.”
Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 2 - Cuộc Chiến Bảo Vệ Olympus