Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
aelen tỉnh dậy, người cứng đơ và đau khủng khiếp. Lưng cậu nóng như đang trong lò lửa còn mọi cơ bắp của cậu đều kêu gào lên tiếng phản đối.
Cậu nghe có tiếng rì rầm nho nhỏ chung quanh. Vẫn nhắm nghiền đôi mắt, cậu nằm suy nghĩ và phải mất một lúc lâu mới nhớ được những gì đã xảy ra. Điều cuối cùng cậu nhớ là rốt cuộc thì cậu cũng đuổi kịp được Pegasus và với tay nắm được chiếc dây cương bằng vàng. Cậu nhớ mình đã rút được nó ra khỏi người con ngựa và cảm nhận được sức nặng của nó trong tay mình. Rồi tiếp đó là một tia sáng chói lòa...
Sau đó thì tất cả đều tắt ngấm.
Khi mở mắt ra, Paelen thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng rất lạ. Tường trắng toát mà không trang trí gì và nó có một mùi rất lạ. Phía bên phải cậu cũng có một cái giường nhưng trống không. Bên ngoài chiếc cửa sổ lớn, cơn bão vẫn đang hoành hành.
Paelen rất hoảng sợ khi thấy sấm chớp giật đùng đùng như thế. Cứ như trận chiến đang tiếp diễn ấy, cậu tưởng nó đã kết thúc rồi chứ. Paelen quay mặt vào trong, không nhìn ra cửa sổ nữa. Cậu thấy rất nhiều những đồ vật kỳ lạ đang phát ra tiếng kêu bịp bịp và những ánh đèn chớp nháy, chớp nháy. Cậu giật mình khi thấy trên đầu mình là những chiếc túi trong đựng chất lỏng đang nhỏ từng giọt xuống các ống đâm thẳng vào cánh tay trái của mình.
“Bác sĩ ơi, cậu ta tỉnh dậy rồi kìa”, một phụ nữ đứng bên cạnh giường reo lên.
Paelen tập trung nhìn vào một người đàn ông một chiếc áo choàng trắng dài đang tiến gần đến giường cậu.
“Chúc mừng cậu đã trở về lại với vùng đất của người sống, chàng trai trẻ ạ. Tôi là bác sĩ Bemstein và cậu đang ở trong bệnh viện Belleview. Có lúc chúng tôi tưởng đã mất cậu rồi chứ. Cú ngã của cậu thật là khủng khiếp.”
Paelen không nói gì khi người đàn ông đó cúi người xuống rồi rọi một ngọn đèn sáng vào mắt cậu.
Khi ông ta khám xong, ông đứng thẳng người lên rồi huýt sáo. “Tôi không hiểu cậu đã làm cách nào nhưng rõ ràng là cậu đang hồi phục nhanh hơn bất cứ người nào tôi từng chữa trước đây. Cứ cái đà này thì mấy cái xương gãy của cậu chẳng bao lâu nữa sẽ lành lại như xưa thôi. Chúng tôi cũng để ý là chỗ phỏng sau lưng cậu cũng đang hết dần đó.”
Tắt chiếc đèn nhỏ đó xong, ông ta bỏ nó vào túi áo choàng. “Giờ thì cậu cho tôi biết tên đi nào.”
Paelen vừa mở miệng định nói thì tất cả các bóng đèn trong phòng nhấp nháy rồi mờ dần. “Hy vọng là mấy cái máy phát điện vẫn tiếp tục hoạt động”, người phụ nữ vừa nhìn lên mấy bóng đèn vừa nói. “Tôi nghe nói toàn thành phố bị cúp điện hết rồi. Họ nói lần này cũng tệ y như hồi bảy bảy vậy.”
Paelen hiểu hết từng từ nhưng không hiểu được ý bà ta muốn nói gì. “Cúp điện” là gì? Bảy bảy cái gì? Bà ta muốn nói gì thế.
“Mấy cái máy phát điện chạy tốt, cô May à”, bác sĩ Bernstein nói. Ông đưa tay ra nắm lấy cánh tay Paelen để trấn an cậu. “Bệnh viện đã chi rất nhiều tiền để hệ thống máy phát điện hoạt động tốt phòng trường hợp cúp điện. Cho nên cậu không phải lo gì hết, chúng ta có rất nhiều điện và cậu được an toàn tối đa mà.”
Paelen vừa định hỏi xem cậu đang ở đâu thì có một người mới bước vào phòng. Người này mặc đồ sẫm màu, tiến thẳng đến bên giường cậu.
“Tôi là sĩ quan cảnh sát Jacobs từ phường Mười Bốn đến”, viên sĩ quan vừa nói vừa giơ huy hiệu cảnh sát ra. “Tôi được gọi đến để lấy các thông tin chi tiết về bệnh nhân đặc biệt của các anh. Vậy, đây có phải là anh chàng rơi từ trên trời xuống không?”
Vị bác sĩ và cô y tá gật đầu.
“Tôi là bác sĩ Bernstein”, vị bác sĩ nói và đưa tay ra. “Còn đây là nữ y tá Johnston. Về phần bệnh nhân của tôi thì... À, tôi cũng chưa được biết tên của cậu ta nữa. Nhưng tôi sẽ hỏi ngay đây.”
Viên sĩ quan Jacobs mở sổ tay ra. “Cho phép tôi nhé!”, Ông quay qua Paelen và nói: “Vậy thì... chàng trai này, cậu có thể cho chúng tôi biết tên được không?”
Nằm trên giường, Paelen hít vào một hơi thật sâu rồi khoa tay vòng qua trán và cúi chào rất lịch sự. “Tôi là Paelen Ưu Tú, xin chờ lệnh.”
“Paelen Ưu Tú ư?”, Bác sĩ Bernstein nhướng mày lên lặp lại. “Paelen May Mắn thì đúng hơn.” Ông quay qua viên sĩ quan cảnh sát. “Chàng trai này được tìm thấy ở giữa Đường 26 và Đường Broadway. Các nhân viên y tế nghĩ rằng cậu ta đang dự một dạ hội hóa trang, do cậu đứng gần cửa sổ nên bị sét đánh. Họ nghĩ cậu đã bị rơi ra ngoài cửa sổ. Suốt đêm vừa rồi, chúng tôi đã chữa bỏng và điện giật cho nhiều người giống như cậu ấy. Và tôi phải thú nhận rằng hầu hết những người đó không được may mắn như cậu ấy.”
“Cậu bị sét đánh à?” Viên cảnh sát Jacobs hỏi Paelen.
Paelen nghĩ đến điều cuối cùng mà cậu ta nhớ được rồi nhíu mày. “Có lẽ thế, nhưng tôi cũng không chắc lắm.”
Viên cảnh sát hí hoáy ghi chép. “Thôi được, vậy thì, Paelen, cậu có thể cho tôi biết họ của cậu được không? Cậu từ đâu đến? Và cậu sống ở đâu nữa, để chúng tôi có thể thông báo cho gia đình cậu biết rằng cậu đang ở đây?”
Paelen nhìn cả hai người đàn ông, rồi nhận nhìn căn phòng xa lạ này một lần nữa. Thình lình, bản năng trộm cắp của cậu trỗi dậy bảo cậu không nên nói thêm gì về bản thân hoặc nơi cậu ở. “Tôi, ơ, tôi cũng không nhớ nữa.”
“Không nhớ à?” bác sĩ Bernstein lặp lại. “À, cậu đã bị sét đánh mạnh vào đầu mà. Nhưng tôi bảo đảm là việc mất trí nhớ của cậu chỉ là tạm thời thôi. Có lẽ cái này có thể giúp được đây...” Ông ta bước tới cái tủ nhỏ dựa vào bức tường phía xa kia. Ông lấy ra một chiếc túi rồi đổ hết những thứ trong đó lên giường.
“Khi người ta tìm thấy cậu thì cậu đang mang những thứ này trên người: một cái áo choàng dài và đôi giày có cánh này. Cậu đang nắm chặt lấy dây cương ngựa. Chúng tôi đã phải vất vả lắm mới gỡ được nó khỏi tay cậu đó.”
“Mấy thứ này là của tôi mà,” Paelen phản đối và cố giật lại mấy món đồ ấy. “Trả lại cho tôi đi!”
“Ơ hình như là bằng vàng thật đó.” Viên cảnh sát vừa nói vừa đưa tay với lấy chiếc cương ngựa. Ông ta nhíu mày khi cảm nhận được sức nặng của nó. “Hình như là vàng thật đó.”
“Mấy ông không được lấy cái đó!” Paelen hét lên, rồi nắm lấy chiếc dây cương. Cậu nhăn mặt khi mấy cái xương sườn đau nhói lên. “Tôi đã nói với mấy ông nó là của tôi mà.”
“Cậu lấy nó ở đâu vậy?” Viên cảnh sát Jacobs hỏi.
“Lấy nó ư?” Paelen lặp lại. “Tôi, tôi...” cậu ngừng lại và cố nghĩ cách để nói gạt những người lạ mặt này. Cuối cùng trong đầu cậu cũng nảy ra một giải đáp. “Nó là quà tặng đó.”
“Quà tặng ư?” Viên cảnh sát hiếu kỳ lặp lại. “Cậu nói với tôi là cậu không thể nhớ được họ của cậu hay nơi cậu ở, vậy mà cậu lại nhớ được đây là quà tặng ư?”
“Đúng vậy.” Paelen tự tin nói. “Đúng vậy. Đó là một món quà.”
Viên cảnh sát Jacobs tiến đến gần bên giường rồi cau mày. “À này, Paelen, tôi nói cho cậu biết tôi nghĩ gì nhé?” Không chờ câu trả lời, ông ta tiếp tục. “Tôi không nghĩ đây là quà tặng cậu ạ. Thật thế, tôi không nghĩ cậu ngã từ cửa sổ ra. Tôi nghĩ cậu bị xô ngã.” Ông ta giơ chiếc cương ngựa lên. “Nếu đây là vàng thật, mà tôi nghĩ là vàng thật, thì là cả một gia tài đó. Tôi đoán chắc rằng một người bằng tuổi cậu không thể nào có nó như một món quà được. Cậu cho tôi biết đi, cậu bao nhiêu tuổi? Mười sáu? Có lẽ là mười bảy? Vậy thì tôi hỏi lại cậu nhé, cậu lấy nó ở đâu?”
Paelen không muốn nói cho họ biết cậu bao nhiêu tuổi hay cho họ biết cậu không bị xô ngã từ cái cửa sổ nào hết. Và trên hết là cậu không muốn cho họ biết về chiếc cương ngựa hay về chuyện cậu đã lấy nó từ người nào. Thay vào đó, cậu chỉ nhún vai. “Tôi không thể nào nhớ ra được.”
“Ồ, đó là tình trạng mất trí nhớ tạm thời thôi.” Viên cảnh sát Jacobs nói. “Cậu nói đây là quà, nhưng cậu sẽ không nói ai đã cho cậu.”
Rồi ông ta quay sang xem xét đôi xăng đan có cánh được chạm khắc thật tỉ mỉ. Đôi cánh nhỏ xíu được gắn những chiếc lông vũ màu sắc sặc sỡ và may đính trên chiếc lông vũ đó là những viên kim cương, ngọc xanh và hồng ngọc được mà cắt rất tinh xảo.
“Cậu có thể cho tôi biết về những thứ này không? Trông chúng cũng khá đắt đó.” Viên cảnh sát Jacobs nháy mắt với vị bác sĩ rồi cười thầm. “Hay cậu muốn nói là thần Mercury, thần truyền tin của các vị thần đã cho cậu?”
“Đúng vậy.” Paelen nhanh nhẩu đáp.
“Cái gì đúng chứ?” Viên cảnh sát Jacobs hỏi và bỗng dưng ông thấy rối trí.
“Chúng là quà của thần Mercury đó.” Paelen cụp mắt xuống và bỗng thấy nghẹn ngào. “Ông ấy đã tặng cho tôi trước khi chết.”
Viên cảnh sát Jacobs nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Gì chứ? Ai chết? Paelen này, cậu có thể cho tôi biết ai đã cho cậu đôi xăng đan này trước khi người ấy chết được không?”
Paelen thấy câu chuyện đã chuyển sang chiều hướng bất lợi nên đáp: “Không ai cả. Tôi đã nói với ông rằng chúng là quà tặng mà.”
“Không phải, cậu vừa nói có ai đó chết mà. Tôi biết đó không phải là thần Mercury. Vậy thì là ai chứ? Giờ họ đang ở đâu?”
“Tôi nhầm đấy.” Paelen dè dặt đáp. “Thần Mercury không chết. Bọn Nirad không xâm lăng vùng núi Olympus và cũng không có chiến tranh. Mọi người đều vui vẻ và hạnh phúc.”
“Bọn Nirad á? Vùng núi Olympus nữa?” Viên cảnh sát Jacobs lặp lại. “Cậu đang nói về cái gì thế?”
Paelen nhận ra là mình đã nói quá nhiều. “Tôi... Tôi không nhớ. Đầu tôi nhức như búa bổ đây này.”
Cậu ta nhẹ nhõm hẳn khi bác sĩ Bernstein bước tới và nói: “Tôi nghĩ chừng đó là đủ rồi anh ạ. Chàng trai này rõ ràng đã phải trải qua một thử thách quá khủng khiếp. Ta hãy để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi.”
Viên sĩ quan cảnh sát vẫn chăm chú nhìn Paelen bằng cặp mắt sắc như dao cau, nhưng rồi cũng gật đầu.
“Thôi được giờ thì ta tạm dừng ở đây.” Ông ta bắt đầu bỏ chiếc dây cương, đôi xăng đan và chiếc áo dài kiểu La Mã vào lại chiếc túi của bệnh viện. “Nhưng trong giai đoạn này thì tôi nghĩ tôi sẽ giữ những thứ này cho đến khi chúng ta có thể biết ai là chủ nhân thật sự của chúng.”
Paelen bắt đầu hoảng sợ. Cậu ta đã phải chiến đấu rất khó khăn mới lấy được sợi dây cương ngựa từ con tuấn mã Pegasus nên cậu không muốn người đàn ông này tước đoạt nó từ tay cậu. Tung chăn ra, cậu cố trèo khỏi giường nhưng những chỗ bó bột làm cậu bất lực.
“Thôi mà, mấy thứ đó là của tôi mà. Ông không thể lấy chúng được.”
“Paelen này, cậu cứ bình tĩnh đi.” Bác sĩ Bernstein nhẹ nhàng đẩy Paelen nằm xuống lại trên gối. “Cậu không thể đi lại được. Cả hai chân cậu đều bị gãy cả rồi, và phần lớn xương sườn cậu cũng thế. Cậu cần phải nghỉ ngơi. Ông cảnh sát Jacobs đây sẽ không đem mấy vật dụng của cậu đi xa đâu. Ông ấy chỉ giữ cho chúng được an toàn cho đến khi chúng tôi có thể biết ai là chủ nhân của chúng thôi mà.”
“Nhưng chúng là của tôi mà, bác sĩ!” Paelen cố nài xin.
Một nữ y tá bước vào phòng. Cô ta đang cầm một biểu đồ theo dõi bệnh nhân trong đôi tay run lẩy bẩy của mình. Mặt cắt không còn giọt máu, dường như cô rất hoảng sợ khi nhìn Paelen. Giọng run run, cô nói: “Đã có kết quả xét nghiệm máu của bệnh nhân rồi đây ạ.”
Cô y tá đưa biểu đồ cho bác sĩ như thể nó đang đốt cháy tay cô vậy. Không chờ bác sĩ trả lời, cô đưa mắt nhìn Paelen một lần cuối rồi đi như chạy ra khỏi phòng.
Hơi sốc vì cử chỉ kỳ lạ của cô y tá, bác sĩ Bernstein mở biểu đồ ra để đọc kết quả thử máu. Ông ta biến sắc mặt khi đưa mắt nhìn từ Paelen rồi lại nhìn vào biểu đồ.
“Chuyện gì thế?” Viên cảnh sát Jacobs hỏi.
Không nói một lời, bác sĩ Bernstein đọc kỹ lại mớ giấy tờ rồi đi kiểm tra lại các kết quả. Khi đã đọc xong ông đóng biểu đồ lại và tập trung vào Paelen.
“Anh là ai, không, tôi muốn nói, anh là cái thứ quỷ quái gì thế?”
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus