Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
mily đặt bàn tay lên lớp kính cửa sổ và cảm nhận được cánh cửa thủy tinh đang rung lên bần bật với hàng loạt sấm chớp rền vang trên bầu trời.
Suốt cả ngày hôm nay, đài truyền thanh liên tục đưa tin về những cơn bão bất ngờ và khủng khiếp đang hoành hành dọc khắp bờ biển phía Đông nước Mỹ. Ở nơi Emily sống, ngay trung tâm thành phố New York, cơn bão lại tung hoành dữ dội nhất. Ngồi một mình trong căn hộ đang ở cùng với người cha là cảnh sát của mình, cô bé không ngờ một cơn dông bình thường lại trở nên dữ dội thế này.
Cô bé nắm chặt điện thoại di động và cảm thấy có tội vì đã nói dối bố mình. Ông vừa mới gọi về để xem cô có ổn không.
“Tất cả cảnh sát đều đã được triệu tập đến trụ sở cảnh sát, con yêu à. Bọn bố đang phải làm việc tăng ca gấp đôi gấp ba đấy. Thành phố đang rối tung cả lên vì thời tiết xấu và họ cần tất cả mọi người vào vị trí của mình để sẵn sàng ứng phó việc cứu hộ. Con nghe bố dặn đây này: Hãy tránh xa mấy cái cửa sổ kính ra. Sấm sét đang tung hoành khắp nơi trong thành phố mà căn hộ của mình lại ở tầng trên cùng nữa, nguy hiểm lắm đó con.”
Tuy vậy, dù bố cô đã cảnh cáo và dù cô bé đã hứa sẽ tránh xa các cửa sổ lớn nhưng Emily vẫn ngồi ở đó nhìn cơn bão hoành hành. Đây là chỗ xưa kia mẹ cô bé thích nhất. Bà thường gọi đó là “cây sào để chim đậu” của bà: là nơi đặc biệt mà bà có thể ngồi đó và ngắm cả thế giới đang di chuyển qua lại phía dưới hai mươi tầng lầu. Từ khi bà mất, Emily thấy mình ngày càng ngồi đó thường xuyên hơn như thể việc đó có thể giúp đưa cô đến gần mẹ mình thêm.
Nhưng không chỉ có thể, từ chỗ ngồi thuận lợi này, Emily có thể thấy được đỉnh của tòa nhà Empire State và nhìn tòa nhà đang hứng chịu một cơn bão khủng khiếp. Bố cô có lần đã bảo cô rằng bản thân tòa nhà đó hoạt động giống như một cột thu lôi khổng lồ nhằm bảo vệ các tòa nhà chung quanh. Nhưng khi ngày càng có nhiều luồng sét ngoằn ngoèo đánh xuống cột ăng ten của nó thì cô tự hỏi không biết nó còn có thể chịu đựng thêm được bao lâu nữa.
Emily đan tay kéo sát gối vào ngực cho khỏi run lẩy bẩy. Khi mẹ còn sống, cô bé không hề sợ sấm. Chẳng hiểu vì sao họ luôn thấy như mẹ cô vẫn còn sống. Chẳng hiểu sao họ luôn tìm được cách biến thời tiết xấu thành vui vẻ và hấp dẫn. Nhưng giờ đây, bố đang ở sở làm, chỉ có một mình ở nhà, Emily càng cảm nhận rõ rệt nỗi đau vì sự ra đi của mẹ đang cứa vào tim mình và nỗi đau đó dường như vẫn vẹn nguyên như ngày bà qua đời.
“Con ước gì mẹ có mặt ở đây với con, mẹ ạ”, cô bé buồn bã nói thầm khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng như bao nhiêu lần trước đây, nước mắt cô lại giàn giụa trên má.
Thình lình, một tiếng sấm nổ rền vang và một tia chớp ngoằn ngoèo lóe sáng. Nó đánh mạnh vào tòa nhà Empire, cột ăng ten trên nóc nhà nổ tung làm văng ra các tia lửa và các mảnh vụn bay tung tóe.
Emily hầu như không thể tin được những gì mình vừa chứng kiến. Khi cô bé vừa chùi nước mắt từ cặp mắt nhòa lệ thì các ánh đèn trong tòa nhà cô bé ở nhấp nháy. Và ngay lập tức, đèn đuốc trong các tòa nhà chung quanh tắt ngủm. Bóng tối bao trùm lấy tòa nhà như một vệt nước nho lan nhanh ra trên thảm khi toàn thành phố bị mất điện.
Khi cô ngước lên nhìn nhà hát kịch Broadway, Emily thấy được hết sự mất điện đó. Lần lượt từng khu nhà đen sẫm lại. Thậm chí đèn đường và đèn giao thông cũng tắt ngấm. Chỉ ít lâu sau tòa nhà của cô cũng cùng chung cảnh ngộ và căn hộ của cô cũng bị bóng đen bao phủ hoàn toàn. Cô bé nghiêng người sát hơn vào kính cửa sổ và cô nhìn cho ra nơi bóng tối sẽ chấm dứt.
Nhưng không thể được. Toàn thành phố đã chìm trong bóng tối.
Cô bé giật bắn người khi chuông điện thoại di động vang lên. Hai tay run run, cô bật nắp điện thoại ra: tên bố cô xuất hiện trên màn hình.
Cô thét lên: “Bố. Bố không thể nào tin được chuyện mới xảy ra đâu, nóc tòa nhà Empire mới nổ tung đó. Sét đánh trúng và nó nổ tung. Mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi bố.”
Giọng bố cô lo lắng: “Bố cũng vừa nghe được chuyện đó. Con ổn chứ? Có gì văng vào tòa nhà của chúng ta không?”
“Không ạ, mọi thứ đều ổn.” Emily đáp, cố giấu bố cô chuyện cô không ổn chút nào. Thật sự là cô bắt đầu hoang mang vì sợ. “Nhưng mất điện rồi bố ạ. Theo như con thấy thì toàn thành phố đã bị mất điện cả rồi.”
Emily nghe có một giọng nói khác trong điện thoại. Bố cô chửi thề trước khi tiếp tục nói với cô. “Chỗ bố đã nhận được báo cáo rằng các thành phố khác đều đã bị cúp điện và giờ thì Neo Jersey cũng đang bị. To chuyện rồi đó con. Và theo các báo cáo được gửi về thì phải mất rất nhiều thời gian mới khôi phục lại được hệ thống điện như cũ. Con vào phòng tắm vặn đầy nước vào bồn tắm đi. Và đổ đầy tất cả những thứ gì trong bếp có thể đựng nước được cho bố. Mình không biết được chuyện này sẽ kéo dài bao lâu và chúng ta cần lượng nước đó.”
Cô bé đáp: “Vâng. Con sẽ đi làm ngay đây.” Và cô buột miệng hỏi, giọng run run: “Khi nào bố về nhà hả bố?”
Ông đáp: “Bố cũng không biết nữa, con yêu. Hy vọng là sẽ sớm thôi. Nghe này, con có muốn bố gọi cho dì Maureen để dì đến ở với con không?”
Emily rất yêu dì nhưng cô không muốn mọi người xem mình như trẻ con. Rốt cuộc thì cô cũng đã mười ba tuổi rồi và chắc chắn là đã đủ lớn để tự chăm sóc lấy bản thân. “Không cần thiết đâu bố. Con ổn mà. Cám ơn bố.”
“Con chắc chứ?” Bố cô hỏi: “Bố tin chắc dì ấy có thể bầu bạn với con tốt mà.”
“Vâng ạ. Con chắc mà. Cơn bão làm con hơi hoảng chút thôi. Nhưng con có nhiều việc phải làm ở đây lắm. Hơn nữa, nếu dì Maureen mà đi đến đây trong tình trạng như thế này rồi lại phải leo hai mươi tầng lầu thì quả là quá nguy hiểm. Con ổn mà, thật đó bố.”
Bố cô hơi ngập ngừng rồi nói: “Được rồi. Nếu con cần bố hay cần bất cứ điều gì thì chỉ việc gọi điện cho bố nhé! Con hiểu chứ?”
“Vâng ạ. Cám ơn bố.” Emily đáp. “Giờ thì con đi hứng nước cho đầy đây trước khi bị cúp nước luôn bố.”
Emily kết thúc cuộc nói chuyện rồi dùng ánh sáng của chiếc điện thoại di động để đi vào bếp. Cô bé tìm thấy ngay cái đèn pin và bật lên soi đường đi vào nhà tắm.
Những trình tự chuẩn phải làm khi bị cúp điện là: mở nước cho đầy bồn tắm và hứng đầy nước vào bất cứ thứ gì có thể đựng được nước. Một trong những bất lợi của việc sống trong một tòa nhà cao tầng khi bị cúp điện là các máy bơm nước lên các căn hộ sẽ nhanh chóng ngừng hoạt động. Nếu họ không trữ được càng nhiều nước càng tốt thì họ sẽ gặp rắc rối lớn.
Cô bé bắt đầu vặn nước cho đầy bồn tắm, rọi đèn các nồi, các chảo trong bếp. Ngay khi cô vừa hứng đầy nước vào các nồi nấu xúp to thì dòng nước bắt đầu yếu đi. Và chỉ trong chốc lát nó ngưng hẳn.
“Úi chà, ít còn hơn không có tí nào.” Cô thở dài rồi đưa tay tắt hết các vòi nước.
Mải chú tâm hứng nước, Emily đã quên được cơn bão trong giây lát. Nhưng khi nước đã hết thì tiếng sấm rền vang và tiếng còi xe cảnh sát lẫn xe cứu hỏa của thành phố ùa vào chiếm lĩnh căn hộ của cô.
Ngay bên ngoài cửa sổ phòng tắm, Emily lại thấy một tia chớp khác lóe lên và nghe thấy tiếng sấm rền. Tia chớp sáng đến nỗi cô bé vẫn thấy nó lóe lóe sau khi đã nhắm tịt mắt lại. Sau tiếng sấm là chớp lóe, điều này cho thấy sét đánh liên tục.
Trong khi sấm chớp đùng đùng giận dữ như thế, Emily nhích ra khỏi cửa sổ. Giờ thì cô bé nghe theo lời bố khuyên và tránh nó ra. Cơn bão đang ở ngay trên đầu cô - và ngày càng hung dữ hơn.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus