Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 232
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 383 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:05:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Quan Trọng Nhất Là Ta Thương Hắn.
oàng quý phi đừng nóng vội, cho dù Ninh phi không phát hiện. Bản cung tin tưởng nhất định có người thấy chuyện trải qua hôm nay. Bản cung không tin trong hậu cung này không có thiên lý và vương pháp như vậy.”
Lời nói của Trịnh Ngọc Uyển hung hẵn và khiêu khích làm cho nội tâm bênh vực kẻ yếu của Diệp Mộ Liễu trỗi dậy. Nàng nhíu mày, lạnh lùng liếc Trịnh Ngọc Uyển một cái, nói chắc chắn:
“Người tới, thay Bản cung gọi tất cả thái giám và cung nữ hôm nay sau giờ ngọ ở tại Thượng Nguyệt hồ, bao gồm cả hai vị phi tần và công chúa Bắc Thiên Tuyết, một người cũng không bỏ qua.”
“Ngươi...”
Trịnh Ngọc Uyển biến sác, giận quá hóa cười.
“Được, được, được, Hoàng hậu nương nương thật giỏi. Bản cung không ra tay, nương nương lại dùng thủ đoạn này.”
“Hiện tại Hoàng quý phi biết cũng không muộn. Kể từ hôm nay, Bản cung không cho phép trong hậu cung phát sinh chuyện không sạch sẽ. Cho nên, Bản cung đã nói, Hoàng quý phi tốt nhất nên nhớ kĩ mới phải.”
Dứt lời, Diệp Mộ Liễu quay đầu nhìn cung nữ và thái giám đang lạnh run, lạnh lùng nói:
“Còn ngốc đấy làm gì? Không nhanh tìm người cho ta?”
“Nương nương, không cần...”
Lúc thái giám vội vàng rời đi, Bắc Thiên Tuyết đang khóc không ra tiếng, vẫn chưa từng nói chuyện bỗng dưng mở miệng.
“Công chúa?”
Diệp Mộ Liễu quay đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
“Nương nương...”
Bắc Thiên Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Mộ Liễu, lại nhìn về phía Trịnh Ngọc Uyển, sắc mặt có chút do dự và khó xử.
Chỉ một cái nhìn kia, Diệp Mộ Liễu thấy được sự vùng vẫy trong mắt của nàng. Trong lòng vừa động, phút chốc Diệp Mộ Liễu đã hiểu ra, cho mọi người trong phòng lui ra, Diệp Mộ Liễu đến bên người Bắc Thiên Tuyết, nhỏ giọng hỏi:
“Công chúa do dự, không muốn làm lớn chuyện này?”
Bắc Thiên Tuyết gật đầu, rũ mắt đáp:
“Vâng.”
“Vì sao? Công chúa chịu nuốt xuống ủy khuất này?”
Nghe vậy, thân thể Diệp Mộ Liễu run lên, nhíu mày hỏi.
“Nương nương đã biết hà tất còn hỏi?”
Khóe môi quét xuống nụ cười khổ, âm thanh của Bắc Thiên Tuyết nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại kiên định vô cùng.
“Nguyên nhân có rất nhiều loại, ta mới nghĩ tới, nếu làm lớn việc này, sứ thần nước ta nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Bất quá những điều này đều không quan trong, quan trọng nhất là, ta thương hắn.”
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào Hôn - Nguyệt Thanh Thu