Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Buồn Và Vui
ần ngã tư đường, có một chiếc xe buýt đang dừng, Nhan Hiểu Thần không nghĩ nó sẽ đi đến đâu, cô lao thẳng lên xe, cửa xe đóng lại, khởi động chạy đi.
Trình Trí Viễn bất đắc dĩ đứng tại ven đường, nhìn chiếc xe buýt đi xa.
Chuyến xe buýt này chạy ra vùng ngoại ô thành phố, trên xe chỉ có vài người, Nhan Hiểu Thần tùy ý chọn một chỗ, ngồi xuống.
Cô không để ý chiếc xe buýt này sẽ đi đến đâu, bởi vì cô không biết sẽ đối mặt với Thẩm Hầu thế nào, không biết sẽ đối mặt với mẹ ra sao, thậm chí còn không biết làm sao để đối mặt với chính mình. Cô chỉ muốn chạy trốn, tránh đi thật xa, đi đến nơi nào không còn phải đối mặt với những điều này nữa.
Cô tựa đầu vào ô cửa sổ xe buýt lạnh lẽo, nhìn ra bên ngoài, cảnh vật cứ như vậy mà vun vút biến mất về phía sau, nếu những chuyện không vui trên đời này có thể giống như cảnh vật ở bên ngoài kia, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, bọn chúng cứ thế nhanh chóng lùi về phía sau, biến mất không thấy tăm hơi, thì thật tốt biết bao. Nhưng cuộc đời không giống như những chuyến xe, chúng ta dù có tiến về phía trước, trên lưng vẫn phải đeo nặng quá khứ. Chiếc xe buýt dừng lại một lát, người ở trên xe đi xuống.
Có người chỉ ra ngoài cửa sổ, lớn tiếng nói với tài xế, “Sư phó, chiếc xe kia hình như có chuyện gì thì phải? Từ nãy giờ vẫn theo sau chúng ta.”
Chiếc xe màu đen sang trọng của Trình Trí Viễn vẫn đi theo bên cạnh chiếc xe buýt, trên xa lộ, các xe khác đều lao đi với tốc độ cao, chỉ có nó là vẫn kìm hãm tốc độ, cùng với xe buýt chậm rì rì đi tới, chỉ cách nhau một đoạn ngắn, xe buýt dừng, nó cũng dừng, xe buýt chạy, nó cũng chạy.
Sư phó tài xế cười nói: “Tôi đây lái xe buýt nhiều năm rồi, có cái gì tốt mà theo chứ? Chắc chắn là theo người đang ở trên xe chúng ta!”
“Là ai? Là ai?” Mọi người đều cao hứng tò mò.
Sư phó tài xế nói: “Dù sao cũng không phải là lão già tôi đây!”
Ánh mắt của mọi người nhìn ngó khắp xe, nhìn đến Nhan Hiểu Thần, họ vừa liếc trộm cô, vừa thản nhiên bàn luận.
“Lại là cặp tình nhân cãi nhau rồi!”
“Người trên chiếc Mercedes cũng thật lạ, cứ đi theo, sao không lên xe mà năn nỉ…”
Lời nói của bọn họ đều truyền đến tai của Nhan Hiểu Thần, cô cũng nhìn thấy xe của Trình Trí Viễn, nhưng bộ não của cô giống như cái máy tính đang bị treo, không thể tiếp nhận âm thanh hay hình ảnh được nữa.
Chiếc xe buýt lại đến một trạm nữa, nhưng vẫn chưa tới trạm cuối, Nhan Hiểu Thần hi vọng nó có thể vĩnh viễn đến trạm rồi dừng lại, cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời của cô sẽ mãi mãi dừng lại ở thời khắc này, không cần tự hỏi quá khứ, cũng không cần đối mặt tương lai. Cô chỉ cần ngồi trên xe buýt, nhìn ngắm phong cảnh, khiến bộ não đình trệ.
Nhưng mà, mỗi chuyến xe đều có trạm cuối.
Xe dừng lại hẳn, mọi người lục tục xuống xe, nhưng đều chưa đi xa, ai cũng tò mò nhìn ngó.
Sư phó tài xế gọi: “Cô gái, đến trạm cuối rồi, xuống xe thôi!”
Nhan Hiểu Thần không chịu nhúc nhích, tài xế cũng không giục nữa, nhìn chiếc xe Mercedes màu đen đang dừng ở phía sau, cách đó không xa.
Trình Trí Viễn xuống xe đi tới, lên xe buýt. Anh ta ngồi vào chỗ ngồi phía trước Nhan Hiểu Thần, “Em không muốn xuống xe sao?”
Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào.
“Em xuống xe đi, tài xế còn phải đổi ca nghỉ ngơi nữa.”
“Em không đói bụng sao? Tôi mời em ăn một bữa ngon.”
Mặc kệ anh ta nói gì, Nhan Hiểu Thần vẫn tựa trán vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, kiên quyết không nói tiếng nào, dường như nếu cứ như vậy, sẽ có thể biến thành một cái bình phong, che chắn tất cả mọi thứ.
Trình Trí Viễn nói: “Nếu em thích chiếc xe này như vậy, tôi sẽ mua nó, có được không? Em muốn ngồi bao lâu cũng được.” Anh ta nói xong, đứng dậy đi đến chỗ tài xế, đúng là muốn hỏi xem mua chiếc xe này thì phải làm thế nào.
“Anh bị điên rồi, tôi không thích chiếc xe này!” Nhan Hiểu Thần nổi giận đùng đùng đứng lên.
Trình Trí Viễn tử tế nói: “Em vẫn muốn đi xe buýt sao? Chúng ta vẫn có thể tiếp tục đi xe buýt.” Nhan Hiểu Thần không để ý đến anh ta, liền xuống xe, thời khắc giẫm chân lên mặt đất, cô biết, thế giới này sẽ không vì cô muốn trốn chạy mà dừng lại, cô tất yếu phải đối mặt với cuộc đời đã sớm vỡ vụn này.
“Em muốn về à? Xe ở bên kia.” Trình Trí Viễn đứng ở sau lưng cô hỏi.
Nhan Hiểu Thần vẫn không để ý đến anh ta, cô đứng ở trạm xe ngây ngẩn trong chốc lát. Bộ não chậm chạp rốt cuộc cũng biết nên làm cái gì.
Đây là trạm cuối, cũng là điểm bắt đầu, cô làm sao có thể lên xe, làm sao có thể trở về. Nếu cuộc đời này có thể có lối về, cô sẽ tình nguyện đi học cái trường đại học không ra gì kia, tuyệt đối sẽ không khóc lóc làm loạn, thầm oán trách cha me không bản lĩnh, cô sẽ tình nguyện không bao giờ yêu Thẩm Hầu… Nhưng cuộc đời căn bản không có chỗ để quay đầu, hết thảy mọi chuyện xảy ra đều không thể quay ngược lại.
Nhan Hiểu Thần lên xe buýt trở lại thành phố, Trình Trí Viễn cũng theo cô ngồi xe buýt, cách lối đi hẹp, anh ta ngồi ở hàng ghế đối diện với cô.
Giữa đô thị, dưới những ánh đèn phồn hoa lập lòe, xe buýt đi một chút lại dừng.
Sắc trời đã sẫm tối, trong xe buýt chỉ còn hai người bọn họ, tài xế phải đi hết chặng đường mà chỉ có hai người, quả thật có chút lãng phí. Từ góc độ này mà nói, cuộc hành trình của đời người giống như tuyến đường của xe buýt vậy, biết rõ là sẽ không tốt, nhưng vẫn muốn đi theo con đường đã thiết lập cụ thể.
Di động của Nhan Hiểu Thần vang lên, cô không bắt máy, tiếng hát vang vọng trên xe buýt vui vẻ tràn đầy tình cảm. Nhạc chuông này là do tuần trước Thẩm Hầu đã tải xuống, bài hát “Lấy anh, em sẽ hạnh phúc” (14.2), không biết hắn tìm ở đâu ra bài hát ngọt ngào này.
(14.2) Tên tiếng Hoa 《嫁给我你会幸福》: Đại ý giống như lời bài hát, do Nhiêu Thiên Lượng thể hiện.
… …
Lấy anh, em sẽ hạnh phúc
Anh là chú rể đẹp trai nhất trên đời
Là đầu bếp, là máy rút tiền của em
Sẽ che chở bảo vệ em mãi mãi
Lấy anh, em sẽ hạnh phúc
Em là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời
Là thiên sứ, là vật báu của anh
Hạnh phúc mỗi ngày, nép vào lòng anh
… …
Lần đầu tiên nghe được Nhan Hiểu Thần đã cười đến đau bụng, cái tên Thẩm Hầu này lại tự kiêu đến như vậy sao? Cô cảm thấy lấy bài hát này làm nhạc chuông thật quá mất mặt, muốn đổi bài khác, Thẩm Hầu không cho phép, nói ra mấy lời hùng hồn đầy lý lẽ: “Bất kể ai gọi điện thoại cho em, đều là thay anh cầu hôn, khi nào em đồng ý đi đăng ký kết hôn, thì mới được đổi!” Quả thật đã bị hắn nói trúng, mỗi lần di động vang lên, nghe được bài hát này, Nhan Hiểu Thần sẽ nhớ đến thủ đoạn vô lại muốn “Ép hôn” của hắn, nhịn không được sẽ cười.
Nhưng bây giờ nghe được bài hát này, tất cả cười vui đều biến thành đau khổ, Nhan Hiểu Thần khó chịu, cơ thể đang run rẩy, nước mắt ngân ngấn ở hốc mắt, cô thật nhanh lấy điện thoại ra, muốn mau chóng ngừng ngay bài hát chói tai kia, thì nhìn thấy tên người gọi là “Thẩm Hầu”.
Hai mắt cô ướt đẫm, mơ mơ màng màng nhìn tên của hắn trên màn hình điện thoại, bốn năm đại học, cái tên này từng là ánh sáng, là dũng khí, khiến cô vui cười. Không ai ngờ ánh sáng kia hóa ra là bóng tối địa ngục? Cô cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, bị vận mệnh đùa cợt đến tàn nhẫn.
Khoảnh khắc nước mắt chảy dài xuống hai bên má, lần đầu tiên, Nhan Hiểu Thần ấn mạnh vào nút “Từ chối cuộc gọi”
Một lát sau, chuông điện thoại di động lại vang lên, “Lấy anh, em sẽ hạnh phúc, anh là chú rể đẹp trai nhất trên đời, là đầu bếp, là máy rút tiền của em…”
Cô một bên khóc trong im lặng, một bên bấm nút “Từ chối cuộc gọi”.
Chuông điện thoại một lần nữa vang lên, cô lập tức bấm “Từ chối cuộc gọi”.
Chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô tắt luôn tiếng chuông.
Bài hát “Lấy anh, em sẽ hạnh phúc” không còn vang lên nữa, nhưng cái điện thoại cầm trong tay cứ liên tục rung lên. Lần này đến lần khác, tuy rằng không có âm thanh, nhưng mỗi một lần rung lên đều cảm nhận được rất rõ ràng, giống như có vô số cái kim nhỏ li ti, đâm sâu vào mạch máu ở lòng bàn tay, đâm vào ngực, đâm vào lục phủ ngũ tạng đến rướm máu, đến đau đớn thấu tâm can.
Nhan Hiểu Thần đã từng rất bình tĩnh, từng nghĩ rằng cô nhất định sẽ lấy hắn, giống như mặt trời đương nhiên sẽ mọc từ đằng đông vậy, vậy mà mặt trời thì vẫn mọc ở hướng đông, nhưng cô lại không thể nào lấy hắn. Nước mắt của cô như những hạt trân châu trên sâu chuỗi bị đứt, rơi lốc tốc trên di động, làm cho hai chữ “Thẩm Hầu” trên màn hình điện thoại ướt nhẹp. Nước mắt của Nhan Hiểu Thần lặng lẽ rơi xuống như mưa, cô cắn răng, dùng sức ấn vào nút tắt máy.
Rốt cuộc, hai chữ “Thẩm Hầu” cũng biến mất trước mắt của cô, nhưng đối mặt với cái màn hình tối đen, cô không cảm thấy như trút được gánh nặng, ngược lại giống như mất đi sinh khí chống đỡ, toàn thân mất hết sức lực, thân thể mềm nhũn dựa hẳn vào lưng ghế ngồi phía trước.
Chỉ một lúc sau, điện thoại của Trình Trí Viễn vang lên, ánh mắt của anh ta như có điện xẹt, chần chờ một thoáng, mới nhận điện thoại.
“Ừ, Hiểu Thần đang ở với tôi… Ừ, em ấy không có ở văn phòng, công việc có chút vấn đề, tôi gọi em ấy đến giúp … Đúng vậy, chúng tôi còn đang ở ngoài…Điện thoại của em ấy hình như hết pin…Cậu muốn nói chuyện với em ấy? Cậu chờ một chút…”
Trình Trí Viễn lấy tay che điện thoại, nói với Nhan Hiểu Thần: “Là Thẩm Hầu gọi, em có muốn nghe không?”
Nhan Hiểu Thần vùi đầu ở hai cánh tay, lạnh lùng nói: “Anh đã có quyền quyết định cuộc đời của tôi, chẳng lẽ một cuộc gọi cũng không quyết định giùm được sao?”
Trình Trí Viễn nói với Thẩm Hầu: “Em ấy đang bận nói chuyện, không tiện nhận điện thoại, tối nay em ấy sẽ gọi cho cậu…Ừ…Được…Tạm biệt!”
Trình Trí Viễn cúp điện thoại, ngồi vào hàng ghế phía trước Nhan Hiểu Thần, nói: “Tôi biết em và mẹ em là người phải biết sự thật, tôi đã tự tiện quyết định thay em, là tôi không đúng, thật xin lỗi!”
Giọng nói của Nhan Hiểu Thần giống như không có âm thanh: “Nếu xin lỗi mà dùng được, cảnh sát sẽ thất nghiệp hết.”
Trình Trí Viễn im lặng một lúc, nói: “Lời xin lỗi đích thực là vô dụng, có lẽ tác dụng duy nhất chính là làm cho người nói có thể dễ chịu hơn một chút.”
Nhan Hiểu Thần vẫn không để ý tới Trình Trí Viễn, anh ta cũng không nói nhiều làm phiền cô, lại như bóng với hình đi theo sau lưng cô.
Hai người một trước một sau đi vào khu chung cư.
Cách một khoảng xa, Nhan Hiểu Thần nhìn thấy Thẩm Hầu, hắn đang hút thuốc, đứng ở dưới lầu bần thần, dĩ nhiên là đang đợi cô. Dưới chân hắn có rất nhiều đầu thuốc lá, hắn cau mày, bộ dáng như có tâm sự nặng nề, lúc cô và Trình Trí Viễn đi tới, hắn cũng chẳng phát hiện ra.
Nhan Hiểu Thần dừng bước, im lặng nhìn hắn.
Cô tự nói với mình, ba mẹ hắn đã hại chết ba cô, lúc này nếu như không hận hắn, cũng có thể không thèm quan tâm. Nhưng cô lại lo lắng cho hắn, sao hắn lại hút thuốc nhiều như vậy? Thẩm Hầu trước nay không bao giờ chủ động hút thuốc, chỉ khi ngẫu nhiên bạn bè tụ tập, hắn sẽ miễn cưỡng hút một hai điếu, bây giờ cũng là hút thuốc, nhưng lại giống như đem cả không khí mà hút vậy.
Nhất định là có chuyện gì đó làm hắn buồn bực, khó trách ngày hôm qua cô đã ngửi được trên người hắn toàn mùi thuốc lá.
Nhan Hiểu Thần hung hăng cắn môi mình, nhắc nhở bản thân: Nhan Hiểu Thần, anh ấy tại vì sao mà buồn khổ, có liên quan đến ngươi hay sao? Ngươi rất căm ghét anh ấy, không muốn nhìn thấy anh ấy!
Nhan Hiểu Thần cúi đầu, hướng đến cổng chung cư đi lên.
Thẩm Hầu nhìn thấy cô, lập tức ném tàn thuốc, bước nhanh về hướng của cô, dường như muốn ôm cô vào lòng, nhưng nhìn thấy Trình Trí Viễn ở phía sau, liền dừng bước. Khóe môi hắn khẽ nhếch, mang theo một nụ cười chế giễu, “Trình Trí Viễn, anh thân là ông chủ, Tiểu Tiểu đến công ty làm việc không lâu, chức vị rất thấp, cho dù là có chuyện gì, cũng không nên để cô ấy đi với anh có phải không?” Không biết có phải hắn hút thuốc quá nhiều hay không, mà giọng nói phát ra từ cổ họng khàn khàn, thật trầm thấp, biểu lộ tâm trạng đau xót.
Không đợi Trình Trí Viễn trả lời, Nhan Hiểu Thần nói: “Em và anh ấy vì sao đi ra ngoài, không liên quan đến anh!”
Thẩm Hầu không nghĩ cô sẽ giúp Trình Trí Viễn đỡ lời, liền sửng sốt, tự giễu cười rộ lên. Hắn lấy điện thoại ra, mở đến mục ảnh chụp, đưa ra trước mắt cô và Trình Trí Viễn, “Đây là mấy thứ mẹ tôi đã gửi cho tôi vào ngày hôm kia, hai người có thể cho tôi biết như vậy là sao?”
Là hai tấm ảnh chụp, cùng thời gian, cùng địa điểm, là nơi bờ sông gần nhà của Nhan Hiểu Thần, thời gian là trời đông giá rét, bởi vì trong bức ảnh Trình Trí Viễn mặc áo bành tô, Nhan Hiểu Thần mặc áo khoác. Một tấm là Trình Trí Viễn ôm Nhan Hiểu Thần, cô dựa đầu vào vai anh ta, một tấm cũng là Trình Trí Viễn ôm Nhan Hiểu Thần, cô ngửa đầu, nhìn anh ta mỉm cười, hai tấm ảnh chụp là ở gần đó chụp lén, có thể nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, nhưng không thể thấy toàn cảnh.
Nhan Hiểu Thần nhớ đến thời điểm xảy ra chuyện này, mẹ cô thiếu nợ nặng lãi 160 ngàn, Thẩm Hầu về nhà giúp cô vay tiền, Trình Trí Viễn đến chúc tết, trong nhà lung tung lộn xộn, cô thấy thật không tốt khi mời anh ta vào nhà, nên cùng Trình Trí Viễn đi ra ngoài một chút, lúc bọn họ nói chuyện ở bờ sông, liền nhận được điện thoại của bà Thẩm, bà ta nhục mạ đả kích cô, cuối cùng một cọng rơm đè chết lạc đà (14.3), làm cho cô không kềm chế được cảm xúc. Trong tấm ảnh đầu tiên, Nhan Hiểu Thần không nhớ rõ lúc đó tâm trạng của cô như thế nào, nhưng tấm ảnh thứ hai, cô nhớ rất rõ ràng, kỳ thật không phải cô cười với Trình Trí Viễn, mà là cảm thấy chính mình có thể buông bỏ tuyệt vọng nên mỉm cười, lúc đó cô đã tự nói với mình, tất cả sẽ tốt đẹp lên thôi, cô muốn cho bản thân một hy vọng, khiến cho mình có thêm dũng khí mà tiến lên!
(14.3) Cọng rơm đè chết lạc đà: ý là làm cho tức chết.
Nhưng đó chỉ là ảnh chụp, không biết nguyên nhân, cũng chẳng biết hậu quả, cũng không thể biết bọn họ đang nói gì, nhất định sẽ gây hiểu lầm. Lúc ấy, người lén chụp ảnh bọn họ khẳng định không chỉ chụp có hai tấm, mẹ của Thẩm Hầu từ đầu đến cuối, không chắc có hiểu rõ mọi chuyện hay không, nhưng chắc chắn là cố ý chọn hai tấm ảnh dễ gây hiểu lầm nhất gửi cho Thẩm Hầu. Khó trách từ hôm qua cho đến hôm nay, Thẩm Hầu đột nhiên trở nên trầm mặc xa cách, chỉ có dùng ánh mắt sắc bén dò xét cô, Nhan Hiểu Thần còn tưởng rằng bởi vì chuyện kết hôn làm cho hắn buồn bực, cô không muốn làm hắn khó chịu, cố ý buổi trưa hôm nay đi tìm Trình Trí Viễn hỏi cho rõ, thì lại vô tình biết được bí mật giữa bà Thẩm và anh ta.
Nhan Hiểu Thần cười lạnh nhạt lắc đầu, nói với Trình Trí Viễn giọng chế giễu đùa cợt: “Những người có tiền như các vị đây đúng là có niềm đam mê hứng thú rất giống nhau, đều thích lén lút tò mò chuyện của người khác.” Trình Trí Viễn điều tra ba mẹ của Thẩm Hầu, ba mẹ Thẩm Hầu lại thuê người điều tra nhà cô, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Trình Trí Viễn cười khổ, nói với Thẩm Hầu: “Chuyện này tôi có thể giải thích…”
Nhan Hiểu Thần ngắt lời nói của Trình Trí Viễn, “Thẩm Hầu, chúng ta chia tay đi!”
Thẩm Hầu mặt đầy kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, giống như muốn xác nhận cô có nghiêm túc hay không. Nhan Hiểu Thần buộc chính mình nhìn thẳng Thẩm Hầu, lần này đến lần khác nói với mình: Ba mẹ anh ấy hại chết ba!
Thẩm Hầu không thể tin được nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Nhan Hiểu Thần, thì thào hỏi: “Tại sao?”
Nhan Hiểu Thần vẫn lạnh lùng nói: “Hãy hỏi ba mẹ của anh đi!”
“Hỏi ba mẹ anh?” Thẩm Hầu nhìn cô, trong tay lung lay mấy tấm ảnh chụp trên điện thoại, đau đớn nói: “Cho là em muốn chia tay, nhưng anh đã từng là bạn trai của em, chẳng lẽ em không có một lời giải thích?”
“Anh muốn em giải thích gì nữa? Ảnh chụp là do ba mẹ anh gửi, anh muốn có giải thích, đi mà hỏi bọn họ!” Nhan Hiểu Thần tỏ ra nét mặt hờ hững, đi vòng qua hắn, lập tức hướng lên lầu, bấm vào nút thang máy.
Thẩm Hầu chạy theo, một tay nắm lấy tay, một tay nắm lấy vai của cô, ép cô phải đối mặt với hắn, “Theo như thời gian và địa điểm trên tấm ảnh mà suy đoán, đó là sau ngày tết âm lịch, Nhan Hiểu Thần, em… Tại sao em lại làm như vậy? Lúc đó, chúng ta…Anh cho rằng chúng ta đã rất tốt!” Thần sắc của hắn âm trầm, lòng đầy đau đớn, không thể tin được bao nhiêu thứ tốt đẹp như vậy thì ra chỉ là một âm mưu, chỉ có một mình hắn đắm chìm trong đó.
“Anh đã sai lầm rồi!” Nhan Hiểu Thần dùng sức đẩy hắn ra, muốn tránh thoát sự kiềm chế của hắn.
Thẩm Hầu đau khổ giận dữ nhìn cô, hai tay dùng sức bấu vào người cô, khiến cho Nhan Hiểu Thần cảm thấy hắn hận đến nỗi muốn bóp nát cô ra thành từng mảnh vụn.
Nhan Hiểu Thần cắn chặt môi, mặc kệ đang đau đớn, cũng không muốn kêu lên tiếng nào, tầm mắt lướt qua bờ vai của hắn, mờ mịt nhìn về phía trước, thậm chí trong nháy mắt còn có một ý nghĩ điên rồ, nếu hai người có thể cùng nhau nát vụn ra thành bột cám, cũng không phải là không tốt.
Trình Trí Viễn nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, sợ bọn họ lôi kéo gây hại đến Nhan Hiểu Thần, anh ta xông tới, muốn tách bọn họ ra, “Thẩm Hầu, cậu bình tĩnh một chút, cậu bình tĩnh…”
“Mẹ nó, anh cướp vợ của tôi, lại còn muốn tôi bình tĩnh? Con mẹ nó, tôi đang rất là bình tĩnh đây!” Thẩm Hầu đau khổ gào thét, đấm một đấm thẳng đến mặt của Trình Trí Viễn, anh ta đang đứng bên cạnh Nhan Hiểu Thần, không né tránh, khóe miệng lập tức đổ máu, mắt kính cũng bay ra ngoài. Thẩm Hầu còn đạp thêm một cước lên ngực của anh ta, Trình Trí Viễn thất tha thất thiểu lùi về phía sau, dựa vào tường.
Cảm xúc bi thương giận dữ vẫn còn nghẹn ứ trong lồng ngực, Thẩm Hầu còn muốn đánh tiếp, Nhan Hiểu Thần vội vàng dang hai tay, chắn trước mặt Trình Trí Viễn, “Anh muốn đánh, thì đánh em đi!”
Trình Trí Viễn vội vàng kéo cô lại, muốn đẩy cô về phía sau, “Hiểu Thần, em đừng quá kích động! Thẩm Hầu, cậu ngàn vạn lần đừng xúc động…” Nhan Hiểu Thần lại dứt khoát, kiên quyết chắn ở trước mặt của Trình Trí Viễn, mặc kệ anh ta có kéo như thế nào, vẫn không kéo được cô.
Thẩm Hầu nhìn bọn họ “Anh giúp em, em giúp anh, chàng có tình, thiếp có ý”, đột nhiên nản lòng thoái lui, cười mỉa mai gật đầu, “Tôi ngược lại là kẻ thứ ba vô liêm sỉ!” Hắn hung hăng nhìn chòng chọc vào Nhan Hiểu Thần, sau đó xoay người, phất phơ đi ra hướng cổng khu chung cư.
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, lòng đau như dao cắt, nước mắt ở trong hốc mắt cứ chực chờ trào ra.
Trình Trí Viễn nhặt mắt kính đeo lên, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, thở dài, “Em lại làm gì nữa vậy? Chỉ cần vài câu có thể giải thích rõ mọi chuyện.”
Cho là có thể giải thích chuyện mấy tấm ảnh chụp, thì có gì khác đâu? Dù sao đã là muốn chia tay, làm thế nào để chia tay không quan trọng! Nhan Hiểu Thần nhìn thấy nửa bên mặt của anh ta đều bị bầm tím chảy máu, cô lấy ra một miếng khăn giấy, đưa cho anh ta, “Thật xin lỗi! Anh đừng trách Thẩm Hầu, cứ trách tôi đi!”
Trình Trí Viễn đột nhiên có chút khác thường, dùng khăn tay khẽ chạm lên vệt máu nơi khóe miệng, đem khăn vò thành một cục, hung hăng ném vào thùng rác, gắt gỏng nói: “Không cần nói xin lỗi tôi!”
Cửa thang máy mở ra, Nhan Hiểu Thần im lặng đi vào, Trình Trí Viễn cũng theo sau.
Về đến nhà thì bà Nhan đang đứng ở cửa nhìn bọn họ, không thấy Thẩm Hầu, bà cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Thẩm Hầu đâu? Nó nói ở bên ngoài chờ mày, mày không gặp nó sao?”
Nhan Hiểu Thần không nói tiếng nào, bà Nhan nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Trình Trí Viễn, không cố hỏi chuyện của Thẩm Hầu nữa, bà lấy cồn rửa, mấy miếng bông cùng băng dán vết thương, giúp Trình Trí Viễn xử lý sơ qua vết thương một chút.
Trình Trí Viễn còn có thể chuẩn bị tinh thần cùng bà Nhan nói chuyện, nhưng Nhan Hiểu Thần đã quá mệt mỏi, đến một câu cũng không muốn nói. Bà Nhan thấy cả hai có vẻ kỳ lạ, Thẩm Hầu lại không thấy, thử hỏi: “Thẩm Hầu nói hai người ra ngoài gặp khách hàng, khách hàng gì mà đến điện thoại cũng không thể nghe? Nó cũng đã gọi không ít điện thoại cho mày, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Trình Trí Viễn nhìn Nhan Hiểu Thần, lưng không nhịn được cứ căng thẳng. Nhan Hiểu Thần im lặng ngồi đó, bàn tay gắt gao cuộn thành nắm đấm.
Bà Nhan thấy bọn họ ai cũng đều không nói tiếng nào, lòng đầy nghi hoặc nhìn Nhan Hiểu Thần, rồi lại nhìn Trình Trí Viễn, cuối cùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần, “Hiểu Thần, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Hiểu Thần cười cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Một khách hàng quan trọng, nói chuyện quá mê mải, không phải đang tiếp khách hàng không được nghe điện thoại, mà là di động vừa đúng lúc hết pin.
Do dự, đấu tranh tư tưởng mãi, Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đã lựa chọn giống nhau — giấu đi sự thật, cô hiểu Trình Trí Viễn, nên cơn giận đối với anh ta đã tiêu tan. Tình và lý mãi mãi sẽ không thể phân biệt rõ đúng hay sai, theo lý, mẹ cô so với cô càng có quyền lợi được biết sự thật; nhưng về tình, cô lại không muốn để mẹ biết. Mẹ đã đau khổ giằng xé nhiều năm như vậy, cuối cùng cuộc sống đang từng chút một tốt đẹp hơn, nếu bây giờ nói cho bà biết sự thật, liền giống như đem vết thương đang liền miệng xé rách ra một lần nữa, chỉ biết là so với trước sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Giữa bên lý và bên tình, Nhan Hiểu Thần lựa chọn bên tình, cô sẽ khiến mẹ mãi mãi không biết, mãi mãi cho rằng tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt.
Bà Nhan biết con gái đang dối gạt mình, nhưng lại đang nghĩ tới một nguyên nhân khác, bà hướng Trình Trí Viễn lập tức khách sáo, lẽ phép nói: “Khuya lắm rồi, làm chậm trễ thời gian của anh thật ngại quá, anh mau trở về nghỉ ngơi đi!” Trình Trí Viễn đứng lên, lo lắng nhìn Nhan Hiểu Thần, nhưng khi đối mặt với bà Nhan, cái gì anh ta cũng không dám nói, chỉ có thể lén lút dặn dò Nhan Hiểu Thần: “Em chú ý sức khỏe, cho dù có xảy ra chuyện gì, thì sức khỏe là quan trọng nhất.”
Khi Trình Trí Viễn đã rời khỏi, bà Nhan hỏi Nhan Hiểu Thần: “Mấy vết thương trên mặt của Trình Trí Viễn là do Thẩm Hầu đánh sao?”
Trước mắt của Nhan Hiểu Thần đều là hình ảnh của Thẩm Hầu đau đớn xoay người rời khỏi, cô ngây ngốc gật đầu.
Bà Nhan tỏ ra không đồng ý, nói mấy câu rất là thấm thía: “Thẩm Hầu là đứa rất tốt, Trình Trí Viễn đương nhiên cũng không xấu, nhưng mày đã chọn Thẩm Hầu, thì không thể chần chờ được. Bây giờ Thẩm Hầu còn nghèo, nhưng nghèo không phải là lỗi của nó, hai đứa còn trẻ, chỉ cần cố gắng thật tốt, rồi sẽ có ngày thành công thôi, đừng bao giờ như mấy đứa con gái tham vinh hoa phú quý, chỉ ham muốn hưởng thụ cái có sẵn.”
Nhan Hiểu Thần cười khổ, mẹ cô căn bản không hiểu rõ, Thẩm Hầu không phải tên tiểu tử có thân thế trong sạch nhà nghèo Lương Sơn Bá, Trình Trí Viễn cũng không phải là công tử nhà giàu vô lại cướp người yêu của kẻ khác Mã Văn Tài. Cùng lắm, Thẩm Hầu quả thật không có nói sai, đúng là mẹ cô đã xem hắn như người trong nhà, đối với Trình Trí Viễn là khách, bình thường bà cư xử với Thẩm Hầu cũng tàm tạm, tiếp đãi Trình Trí Viễn lại chu đáo nhiệt tình, nhưng khi có chuyện, thân thiết xa lạ liền lập tức phân ra rõ ràng. Nghĩ đến đây, lồng ngực của Nhan Hiểu Thần nhói đau, nếu mẹ đã xem Thẩm Hầu là người nhà mà thật tâm đối xử tử tế, khi biết được sự thật, bà không những sẽ hận Thẩm Hầu, cũng sẽ hận chính mình, bây giờ đối với Thẩm Hầu có bao nhiêu tốt đẹp, thì ngày sau sẽ có bấy nhiêu thù hận Thẩm Hầu và bản thân.
Mẹ cô vẫn chưa có thói quen nói chuyện nhiều, bà nói vài câu, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần cứ cúi đầu, chẳng có phản ứng gì, liền không biết nên khuyên bảo cô như thế nào nữa, “Dù sao mày hãy nhớ kỹ, đừng khi dễ thiếu niên nghèo, Trình Trí Viễn quả thật có tiền, nhưng chẳng có quan hệ gì! Đã chạy ở bên ngoài cả ngày rồi, nhanh đi ngủ đi, ngày mai gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, hai đứa dành ra 2 buổi tối đi xem phim, ăn cơm, sẽ tốt lên thôi.”
Nhan Hiểu Thần đi vào phòng ngủ, vô lực ngã người xuống giường.
Mẹ cô cho rằng vấn đề của cô và Thẩm Hầu cũng chỉ là đôi tình nhân “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa”, chỉ cần nhường nhịn một chút, lời ngon tiếng ngọt vài câu đều có thể giải quyết, nhưng sự thật, khoảng cách của cô và hắn căn bản không ở cùng một không gian. Nếu cô là bóng đêm, Thẩm Hầu sẽ là ánh sáng, nếu cô là biển cả, Thẩm Hầu sẽ là bầu trời, cho dù mỗi ngày ánh sáng và bóng đêm có gặp thoáng qua nhau, hay biển cả và bầu trời vẫn luôn soi rọi bóng hình của nhau, nhưng đã có ai thấy qua bóng đêm cầm tay ánh sáng, hay đã chứng kiến biển cả ôm lấy bầu trời? Không thể ở bên nhau, chính là không thể ở bên nhau!
Nghĩ đến từ nay về sau, Thẩm Hầu và cô sẽ giống như hai đường thẳng tương giao thẳng tắp, từng có gặp nhau, nhưng chỉ là giao nhau ở một điểm mà vượt qua nhau, sẽ càng lúc càng xa, hắn sẽ cưới cô gái khác làm vợ, đối với cô gái đó thật tốt; hắn sẽ không nói chuyện với cô, sẽ không nhìn cô mỉm cười; hắn có niềm vui, cô không thể chia sẻ, hắn chịu đau khổ, cô không thể sẻ chia; lúc cô đơn không thể nắm tay hắn; lúc buồn phiền không thể rúc vào lòng hắn, cho dù cô có là gì đi nữa, hắn và cô đều không có một chút quan hệ …
Nhan Hiểu Thần sờ lên chiếc nhẫn ở trên tay, nghĩ đến hắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời mình, lệ rơi đầy mặt, nhưng lại sợ mẹ ở bên ngoài nghe được, cô gắt gao cắn chặt môi, không dám phát ra âm thanh. Trên đời này, điều tàn nhẫn nhất không phải là không có được, mà là có được rồi, lại mất đi.
Cô không hiểu là tại sao? Thế giới này có rất nhiều nam sinh, tại sao cô lại cố tình thích Thẩm Hầu? Tại sao hắn lại cố tình thích cô? Tại sao phải là bọn họ?
Nhan Hiểu Thần cảm thấy như có ai đó dùng cái xẻng đào khoét trái tim, đem tất cả yêu thương, tất cả niềm vui, tất cả dũng khí và hi vọng, từng chút một đều móc hết ra, vét sạch hết tâm can của cô. Từ nay về sau, tương lai mỗi một ngày đều không có chờ mong, thân thể này đã hóa thành cái xác không hồn.
Thì ra, đau đớn đến tột cùng chính là sống không còn luyến tiếc, chết không thể sợ hãi.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp