Hãy xem mỗi trở ngại là một cơ hội.

Tiến sĩ Wayne Dyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Tiểu Lục
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 46
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2573 / 45
Cập nhật: 2015-12-09 13:50:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19: Sai Lầm
ả buổi chiều, vẫn không có tin tức gì của Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần có chút lo lắng, không biết hắn đang làm gì, cũng không dám tùy tiện liên lạc.
Hơn 7 giờ tối thì Thẩm Hầu gọi điện thoại tới, “Tiểu Tiểu, em sao rồi?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Em không sao, còn anh?”
“Anh cũng vậy.”
Nhan Hiểu Thần hỏi thử: “Ba mẹ anh biết chuyện này chưa? Bọn họ có trách mắng gì anh không?”
Ba của Thẩm Hầu buổi chiều đã vội vàng chạy đến Thượng Hải đánh cho hắn hai bạt tay vào mặt, bây giờ nửa bên mặt còn đang sưng, nhưng hắn lại cố gắng dùng giọng thoải mái mà nói: “Đã biết hết rồi, lúc này bọn họ đang muốn cố gắng không trách mắng anh, trước hết phải nghĩ biện pháp xem còn có cách cứu vãn hay không. Yên tâm đi, bọn họ chỉ có một mình anh là con trai yêu quý, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cũng phải giúp anh.”
Nhan Hiểu Thần nói: “Việc này đối với cha mẹ là đả kích rất lớn, cho dù bọn họ có trách mắng, thậm chí đánh đòn, anh cũng phải ngoan ngoãn mà chịu.”
Thẩm Hầu ngồi dưới đất, xoa hai cái đầu gối đang phát đau: “Biết rồi!” Hắn không ngoan ngoãn chịu phạt hay sao? Ông ba phạt đánh, hắn không nói tiếng nào để cho đánh, bà mẹ phạt quỳ, hắn cũng ngoan ngoãn chịu quỳ, hiện giờ thừa dịp bọn họ đi ra ngoài gặp bạn, hắn mới tranh thủ đứng lên hoạt động một chút.
Thẩm Hầu nói: “Ba mẹ anh đều đang ở Thượng Hải, hai ngày nay anh không có thời gian gặp em, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
“Được rồi. Ba mẹ anh có biết em không?”
“Còn chưa biết.” Thẩm Hầu sợ Nhan Hiểu Thần hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Mẹ vẫn hy vọng anh có thể ra nước ngoài học thạc sĩ, anh thì không nghĩ lại phải tiếp tục đi học, bà ấy không làm gì được anh, chỉ có thể ôm một bụng tức mặc kệ anh ra ngoài tìm việc làm, anh sợ bà ấy cho rằng anh bởi vì yêu đương làm cho ngu muội mới không chịu xuất ngoại, nên anh nghĩ cứ từ từ, để mọi việc ổn định lại rồi mới nói chuyện của anh và em cho bọn họ biết, nhưng đâu ngờ lại xảy ra chuyện này…” Thẩm Hầu vì không muốn ba mẹ biết hắn và Nhan Hiểu Thần có quan hệ, cho nên không hề nhắc đến tên của Nhan Hiểu Thần, hắn chỉ hàm hồ nói bừa là đã nhờ một đứa bạn cùng lớp thi giùm, không ngờ lại bị thầy giáo phát hiện, muốn đuổi học hắn. Hắn nghĩ kỹ rồi, thủ phạm là hắn, chỉ cần ba mẹ có thể bảo vệ hắn, Nhan Hiểu Thần tự nhiên cũng sẽ không có chuyện gì.
Nhan Hiểu Thần ngắt lời hắn, “Em hiểu mà, không sao cả.”
Thẩm Hầu vẫn cảm thấy lo lắng, “Tiểu Tiểu, khi nào việc này xử lý xong, anh nhất định sẽ mau chóng nói cho ba mẹ biết chuyện của chúng ta.” Nhan Hiểu Thần nói: “Em biết anh vì em mà suy tính kỹ, anh muốn cho ba mẹ anh có ấn tượng đầu tiên tốt nhất đối với em, hơn nữa, em cũng không nói cho mẹ em biết chuyện của chúng ta.”
Thẩm Hầu chần chừ hỏi: “Chuyện lần này, em không nói cho mẹ em biết sao?” Từ nhỏ đến lớn, ba hắn đừng nói là đánh, hung hăng quát mắng một câu cũng không có, nhưng lần này lại tức giận đến nỗi vừa thấy hắn liền ra tay, mẹ hắn cũng không có chút nào mềm lòng mà bắt hắn quỳ vài giờ, Thẩm Hầu sợ mẹ của Nhan Hiểu Thần cũng như vậy mà phạt cô.
“Không có.”
“Vậy trước hết đừng nói nữa.” Thẩm Hầu im lặng một chút, hỏi: “Ngày mai em có đi làm không?”
“Không biết nữa, Tuy rằng công ty còn chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết, đi làm chẳng có ý nghĩa gì.”
“Em cứ đi làm bình thường, dù sao cũng chưa đến bước tệ nhất.”
Nhan Hiểu Thần nghe theo lời đề nghị của Thẩm Hầu, “Được rồi, có thể đi thêm một ngày xem sao!”
Thẩm Hầu sợ ba mẹ trở về, không dám trò chuyện lâu, “Anh biết em hiện tại rất khó chịu, nhưng đừng bao giờ để cho cơ thể bị bệnh, nhớ là phải ăn cơm đủ bữa, ngày mai anh sẽ gọi cho em.”
“Được rồi, hẹn gặp anh sau!” Nhan Hiểu Thần đoán được tình hình của hắn ở bên kia ra sao, nên chủ động cúp điện thoại. Sáng sớm ngày thứ hai, Nhan Hiểu Thần vẫn như bình thường cùng Ngô Thiến Thiến ngồi xe buýt đi làm. Nhan Hiểu Thần vốn cho rằng tâm trạng của mình thấp thỏm, đứng ngồi không yên sẽ dễ bị phát hiện, nhưng cũng bởi vì đã qua một ngày, biểu hiện của cô lại vượt xa suy nghĩ của mình, cả ngày ở công ty, cô vẫn chuyên tâm làm việc, giống như sự kiện kia căn bản không có xảy ra.
Nhanh đến lúc hết giờ làm thì nghiên cứu sinh của Giáo sư Vương gọi điện thoại lại, thở hổn hển nói: “Nhan Hiểu Thần, sao đến tận bây giờ bạn vẫn chưa đến? Giáo sư Vương cả buổi chiều ngồi đợi bạn ở văn phòng, lập tức về ngay đi!”
Nhan Hiểu Thần nói: “Tôi đang ở ngoài trường, về không kịp rồi. Cảm ơn bạn, cũng cảm ơn Giáo sư Vương.”
Nam sinh viên có lẽ đã hiểu, cảm khái nói: “Hi vọng mười năm sau, bạn sẽ không hối hận quyết định của mình hôm nay.” Cậu ta thở dài, cúp điện thoại.
Nhan Hiểu Thần yên lặng ngồi ngây ngốc một chút, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Hôm nay rất có khả năng sẽ là ngày cuối cùng cô làm việc tại đây, Nhan Hiểu Thần lưu luyến không muốn rời khỏi, cô làm xong tất cả mọi việc, cẩn thận dọn dẹp bàn làm việc thật gọn gàng, rồi cầm lấy túi xách đi về trường.
Hơn 9 giờ tối thì Thẩm Hầu gọi điện thoại đến, bảo rằng ngày mai cô cứ tiếp tục đi làm, hai người hàn huyên tâm sự thêm vài câu thì cúp điện thoại.
Sáng sớm ngày thứ sáu, Nhan Hiểu Thần đi đến văn phòng, vẫn tiếp tục làm việc như ngày thường, lâu lâu lại suy nghĩ đến sự việc đang tiến triển thế nào.
Nếu buổi sáng hôm nay Giáo sư Vương đem chuyện này báo cáo lên khoa, văn phòng khoa nhất định sẽ tìm cô nói chuyện, đồng thời cũng sẽ báo cáo lên trường. Lập tức sẽ cho nghỉ học, đây cũng là sự việc vi phạm nội quy nghiêm trọng, tốc độ xử lý hẳn sẽ rất nhanh, có lẽ ngày mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả bước đầu. Cho nên, việc này trong khoảng một hai ngày nữa chắc chắn công ty sẽ biết.
Nhưng Nhan Hiểu Thần đợi một ngày, trong khoa vẫn không có ai gọi điện thoại cho cô. Nếu nói đến tính cách của Giáo sư Vương, chắc chắn sẽ không quên đi báo cáo lên khoa, xem ra ba mẹ của Thẩm Hầu “làm việc” rất có hiệu quả. Dù sao cô cũng chẳng giúp được gì, việc có thể làm là chờ đợi.
Lại qua một tuần, trường học vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Thẩm Hầu không có cách nào đến gặp cô, chỉ có thể mỗi ngày lặng lẽ gọi điện thoại. Cuộc sống của Nhan Hiểu Thần vẫn như vậy đi làm rồi về nhà, cô cho rằng tất cả đều rất bình thường, nhưng Lưu Hân Huy đã phát hiện được sự khác thường của cô, chắc là Ngụy Đồng và Ngô Thiến Thiến cũng đều đã cảm nhận được rồi, chỉ làm bộ như không biết mà thôi.
Lưu Hân Huy lôi kéo Ngụy Đồng đến cùng hỏi Nhan Hiểu Thần, “Cậu và Thẩm Hầu cãi nhau à?”
Nhan Hiểu Thần khẽ cười nói: “Không có.”
Lưu Hân Huy còn muốn nói nữa, Ngụy Đồng ra ý bảo cô đừng hỏi nhiều, tính tình Nhan Hiểu Thần và Lưu Hân Huy không giống nhau, cô không nói chính là cho thấy cô không muốn nói, nếu cô muốn nói tự nhiên sẽ nói ra thôi.
Thứ hai, Nhan Hiểu Thần vẫn đi làm bình thường, không một thực tập sinh nào lưu ý đến sự thật là cô đang ngồi trên một đống thuốc nổ, ngược lại ai cũng đều tỏ ra hâm mộ cô. Nghe nói gần đến lúc họp bàn công bố danh sách nhân viên được đi Mỹ, mọi người đều nhận định Nhan Hiểu Thần chắc chắn có mặt trên danh sách.
Buổi sáng thứ ba, cô vẫn như ngày thường chăm chỉ làm việc.
Phòng nhân sự đến mời Jason đi họp, khi anh ta họp xong trở về, liền đi đến bên cạnh bàn của Nhan Hiểu Thần, nói: “Đến phòng họp nhỏ nói chuyện một lát.” Vẻ mặt bên ngoài của anh ta hết thảy đều bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Hiểu Thần có chút gì đó thay đổi.
Nhan Hiểu Thần lập tức hiểu rõ, công ty đã biết rồi. Cô vẫn chờ đợi giờ phút này bấy lâu, thật không ngoài ý muốn cho lắm, nhưng điều làm cô hoang mang là vì sao việc này công ty lại tìm cô trước, chẳng phải trường học nên tìm cô trước hay sao?
Nhan Hiểu Thần đi vào phòng họp nhỏ, Jason im lặng một chút, mới mở miệng: “Đêm qua, người phụ trách MG ở Thượng Hải là Chu Miện tiên sinh, và Tổng giám đốc MG ở tổng công ty tại Trung Quốc là Lục Lệ Thành tiên sinh đồng thời nhận được email nặc danh, nội dung thế nào chắc em cũng đã rõ. Bởi vì chuyện này khiến cho Lục tổng trực tiếp hỏi đến, nên công ty xử lý rất nhanh, đã liên hệ qua Giáo sư Vương, xác định nội dung bức thư có khả năng là thật. Công ty quyết định điều tra làm rõ trước, em trước hết đừng đi làm nữa. Tiền lương của em sẽ theo quy định mà kết toán, công ty phát lương theo ngày, sẽ chuyển khoản sau, cho nên tài khoản ngân hàng của em không cần phải xóa bỏ.”
Nhan Hiểu Thần đứng lên, tháo thẻ nhân viên xuống để lên bàn, thấp giọng nói: “Vâng, em hiểu. Cảm ơn anh!”
Jason thở dài, chân thành nói: “Chúc em nhiều may mắn!” Đến nước này, anh ta và Nhan Hiểu Thần đều hiểu, Nhan Hiểu Thần tuyệt đối không còn khả năng có cơ hội vào MG làm việc được nữa, cô bé này thật sự cần một chút may mắn, mới có thể vượt qua chuyện này.
Nhan Hiểu Thần im lặng trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thực tập sinh ngồi bàn kế bên hỏi: “Bạn lại xin nghỉ phép à?”
Nhan Hiểu Thần không lên tiếng, coi như chấp nhận, cũng không còn ai hỏi nữa. Ra đến cửa thì Ngô Thiến Thiến đuổi theo, thân thiết nói: “Tại sao cậu lại xin nghỉ phép? Nếu cậu cứ tiếp tục nghỉ, cấp trên có vài phần ấn tượng tốt với cậu sẽ bị cậu làm mất hết đó, có chuyện gì không thể để cho Thẩm Hầu giúp cậu xử lý …”
Nhan Hiểu Thần ngắt lời quan tâm của Ngô Thiến Thiến, “Mình không phải xin nghỉ phép, mình bị công ty đuổi việc rồi.”
Ngô Thiến Thiến trợn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện giờ mình không muốn nói nhiều, vài ngày nữa cậu sẽ biết nguyên nhân thôi. Mình đi đây!” Bởi vì không phải trong giờ làm việc, trên xe buýt thậm chí không có một ai, Nhan Hiểu Thần tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng cô rất muốn mỗi ngày có thể chen chúc nhau trên xe buýt mà tan giờ làm. Đã lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện không muốn gặp, không muốn thấy, nhưng bây giờ không còn nữa mới phát hiện ra những thứ nhỏ bé vụn vặt đó lại là những điều vô cùng hạnh phúc.
Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, hành lang cũng không trống vắng lắm, có bạn mở rộng cửa phòng coi phim Hàn; có bạn đang thu dọn hành lý, thủ tục tốt nghiệp đều đã xong xuôi, các bạn vội vàng chuẩn bị rời trường. Nhưng phòng của Nhan Hiểu Thần coi như cũng khá yên tĩnh, Lưu Hân Huy và bạn bè đã ra ngoài chơi, Ngô Thiến Thiến thì đang đi làm, Ngụy Đồng đang ở thư viện nghiên cứu tài liệu, chưa đến đêm nay, cả ký túc xá sẽ không còn người nào. Nhan Hiểu Thần đóng cửa phòng, im lặng ngồi một lát, sau đó thì gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, “Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”
Thẩm Hầu nhạy cảm, lập tức hỏi lại: “Rất tiện, có chuyện gì vậy? Sao em không đi làm?”
“Công ty biết rồi, bảo em không cần đi làm nữa.”
Thẩm Hầu lập tức nộ xung thiên, rống lên đứng dậy, “Cái gì?! Không thể nào! Ba mẹ anh đã nói…”
Thẩm Hầu lập tức ý thức được, bây giờ có nói cái gì cũng chẳng còn ý nghĩa, hắn im lặng, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Tiểu Tiểu, anh xin lỗi!”
Nhan Hiểu Thần nói: “Những lời này lẽ ra em nói mới đúng! Viết thư nặc danh tố cáo, nhưng xem ra trường học không xử lý gì chuyện này, như vậy có khả năng bọn họ đã lờ đi, sau đó công ty lập tức cũng nhận được email giống như vậy, người kia chắc chắn là muốn hướng vào em, thật xin lỗi, là em liên lụy anh.” Sự việc đã đến nước này, khẳng định gia đình Thẩm Hầu có quan hệ gì đó với nhà trường, nên họ mới không muốn xử lý, nhưng bây giờ công ty đã biết, nếu không nghiêm túc giải quyết sẽ rất khó ăn nói công đạo với người ngoài.
“Đúng là hướng về phía em, nhưng nếu không phải do anh, căn bản em không phải làm chuyện đó!” Thẩm Hầu lại khống chế không được bực tức trong lòng, “Con mẹ nó! Cái đồ vô liêm sỉ! Rốt cuộc là vì thâm thù đại hận gì mà phải làm trò hèn như vậy? Anh mà tìm ra được đứa nào, nó chết với anh! Em có nghi ngờ ai hay không?” Trong đầu của Nhan Hiểu Thần chợt hiện lên một người, nhưng lại cảm thấy bây giờ có truy cứu chuyện này cũng không còn ý nghĩa nữa, suy cho cùng là do bọn họ đã làm sai, “Em không nghĩ ra được là ai, cũng không muốn suy nghĩ.”
“Tiểu Tiểu…Em đừng sợ!” Thẩm Hầu nói một cách đứt quãng và tối nghĩa: “Nếu như…Không có học vị, em cũng đã là người có ăn học, không ai ghét bỏ người có ăn học cả. Nhà anh có công ty ở Thượng Hải, em đến công ty nhà anh làm việc, sau vài năm, làm việc có thành tích, ai sẽ để ý đến chuyện em có học vị hay không? Bill Gates, Steve Jobs đều không có học vị, không phải họ đã rất thành công hay sao?” Thẩm Hầu càng nói, ý nghĩ dần dần càng rõ ràng, ngữ khí cũng càng ngày càng kiên định lưu loát. Nhan Hiểu Thần đã chuẩn bị tinh thần nên khẽ cười nói: “Được rồi, em sẽ cố gắng!”
Thẩm Hầu rất khó chịu, nhưng cho dù hắn có xin lỗi hay bù đắp nhiều thế nào đi nữa cũng không thể giúp Nhan Hiểu Thần có được học vị, trước hết hắn chỉ có thể giúp cô tìm việc làm, “Cứ quyết định vậy đi, em đến công ty nhà anh làm việc, để anh sắp xếp xong mọi chuyện sẽ trở về trường tìm em.”
Nhan Hiểu Thần cúp điện thoại, kéo rương hành lý ra, bắt đầu thu dọn. Cho dù ba mẹ của Thẩm Hầu có tìm lãnh đạo nhà trường hay ai đó để đi bàn bạc với Giáo sư Vương, muốn hóa giải chuyện này, thì mọi chuyện cũng đã bại lộ rồi, Giáo sư Vương hay lãnh đạo gì đó đều muốn tự mình thanh minh, khẳng định dùng tốc độ nhanh nhất xử lý việc này.
Quả nhiên, hơn 3 giờ chiều thì Ngụy Đồng thở hồng hộc chạy về ký túc xá, túi xách và tập vở đều không mang theo, dĩ nhiên là đã nghe tin, lập tức chạy về.
Cô nhìn thấy Nhan Hiểu Thần xếp dọn rương hành lý, thất thần ngồi lên ghế, thì thào hỏi: “Là thật sao? Cậu giúp Thẩm Hầu gian lận bài thi?”
Nhan Hiểu Thần không nói gì, xem như là chấp nhận.
Ngụy Đồng tiếc rẻ nói: “Sao cậu lại hồ đồ như vậy? Vì cái gì mà muốn giúp Thẩm Hầu làm chuyện đó?” Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại một chút, bọn họ đều là bạn bè cùng khoa với nhau, nếu không kể đến chuyện yêu đương, thì cũng chính là có quan hệ tốt, khi dự thi “giúp đỡ nhau một chút” cũng là chuyện bình thường, chẳng qua là chưa có ai bị bắt đó thôi. Mọi người cũng không phải không biết gian lận bài thi hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, nhưng sự việc chưa đến phiên mình chịu nên cũng phớt lờ, bất quá chỉ là “giúp đỡ cho một kẻ đang gặp khó khăn”, nhưng khi có người lôi chuyện này ra ánh sáng, đến lúc phải chịu thật sự thì chẳng ai để ý đến nữa, chỉ biết khóc ròng hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.
Nhan Hiểu Thần xếp xong bộ y phục cuối cùng thì đóng rương hành lý lại, “Trường học định xử lý bọn mình thế nào?”. “Giáo sư của mình nói, Thẩm Hầu lập tức bị khai trừ học tịch, giấy chứng nhận có thể đi làm đều không có, chỉ có thể lấy giấy chứng nhận học tập. Xét thấy thái độ nhận lỗi của cậu rất tốt, có ý ăn năn hối cãi, giữ lại học tịch, vẫn cấp bằng tốt nghiệp, nhưng sẽ không trao tặng học vị học sĩ, nghe nói Giáo sư Vương đã giúp cậu nói không ít lời.”
(Mình không hiểu chỗ này cho lắm, thật ra học vị là bằng tốt nghiệp, nếu đã trao bằng tốt nghiệp thì học vị là cái gì? Còn nữa nhe, Thẩm Hầu không được cấp giấy chứng nhận đi làm, đó là cái gì nữa? Nói chung các bạn tạm chấp nhận là học đại học ở bên đó có 2-3 loại bằng, trong đó học vị là quan trọng nhất, khi đi làm phải cần có thứ này. Mình cũng đã tra cứu rồi nhưng vẫn chưa ra, cho nên bạn nào có hỏi mình là mình không trả lời được đâu >”<)
Nhan Hiểu Thần há hốc miệng, mặt đầy kinh ngạc, “Thái độ nhận lỗi của mình rất tốt?” Giáo sư Vương vốn có vài phần thông cảm, nhưng lại sớm bị thái độ của cô làm cho mất hết, hơn nữa gia đình của Thẩm Hầu đã âm thầm “xử lý”, so với tính cách cổ hủ ngay thẳng của ông ta thì khẳng định đối với cô càng căm ghét, nếu không thì buổi sáng khi công ty MG gọi điện hỏi qua, ông ta đã không lập tức đem hết sự tình nói ra rõ ràng thấu đáo như vậy, khiến cho MG phải sa thải cô. Nhưng chỉ ngắn ngủi có nửa ngày, ông ta như thế nào lại hồi tâm chuyển ý, giúp cô cầu tình, dựa vào danh dự trong ngành giáo dục mà khiến cho nhà trường cấp bằng tốt nghiệp cho cô?
Ngụy Đồng nhìn phản ứng của Nhan Hiểu Thần, chỉ biết cô căn bản không có “thái độ nhận lỗi rất tốt”, Ngụy Đồng thở dài nói: “Giáo sư Vương xem như để lại cho cậu một con đường sống, cho dù không có giấy chứng nhận học vị, cậu vẫn có bằng tốt nghiệp, bảng điểm tất cả đều đạt điểm A. Qua một hai năm, đợi sự việc ổn định lại, cậu còn có thể thi nghiên cứu sinh, hoặc để dành tiền, ra nước ngoài lấy học vị thạc sĩ.” Nói thì nói như vậy, nhưng một hai năm tới đây mới là giai đoạn khó khăn nhất, bỏ công sức ra học bốn năm đại học, lại không có giấy chứng nhận học vị, thì chỉ có thể đi tìm mấy công việc lương thấp. Nhan Hiểu Thần nhìn thấy Ngụy Đồng đang rất khó chịu, ngược lại quay ra an ủi cô, “Mình không sao, cùng lắm mình trở về quán Bar làm việc, nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề.”
Biểu hiện của Nhan Hiểu Thần là cực kỳ bình tĩnh, nhưng Ngụy Đồng lại thấy lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô, bản thân Ngụy Đồng coi như là có kiên cường, nhưng nếu gặp phải chuyện này, có thể cũng sẽ không trụ nổi.
Nhan Hiểu Thần cất rương hành lý xong, khẽ cười nói: “Mình đi ra ngoài một lát.”
Ngụy Đồng lập tức đứng lên nói: “Cậu đi đâu? Mình đi với cậu.”
Nhan Hiểu Thần nhìn Ngụy Đồng, “Mình sẽ không đi tự sát đâu, chỉ là muốn ở một mình một lát thôi.”
Ngụy Đồng ngượng ngùng ngồi xuống, “Vậy cậu đi đi!”
Nhan Hiểu Thần ra khỏi ký túc xá, chậm rãi mà đi.
Ngụy Đồng nhờ Giáo sư của cô nên mới biết sớm tin tức, các bạn khác còn chưa biết, nên họ vẫn như trước cười nói chào hỏi Nhan Hiểu Thần, nhưng ngày mai chắc sẽ không còn như vậy nữa.
Nhan Hiểu Thần không vội vàng mà đi, cô từ từ chậm rãi đi qua một lần hết các ngõ ngách của sân trường, cô biết sân trường rất đẹp, nhưng bốn năm đại học, cô chẳng để tâm mơ tưởng đến nó, cảm thấy rằng những thứ như vẻ đẹp chốn đô thị này đối với cô không có quan hệ gì, cô vẫn như thế cắn răng cố gắng hướng về phía trước mà chưa một lần ngoái đầu nhìn lại, cho đến khi cùng Thẩm Hầu tâm sự yêu đương, cô mới có thời gian nhàn hạ mà thoải mái đi dạo, nhưng bởi vì trong tâm trí của cô đã bị hấp dẫn bởi một cái khác, nên cô căn bản không để ý đến nó.
Vận mệnh luôn rất là quái lạ, cũng là cái sân trường này, bốn năm cố gắng để tâm hướng đến tương lai, chẳng thèm nhìn ngó nó, cuối cùng ngay cả học vị cũng không lấy được, vậy mà lúc không lấy được học vị, ngược lại còn muốn tự mình từ từ chậm rãi mà nhìn ngắm thật kỹ sân trường. Nhan Hiểu Thần lang thang gần hai tiếng đồng hồ, càng về sau, cô càng không biết mình rốt cuộc đã đi đến đâu, chỉ biết là chỗ này hình như đã từng đi qua rồi, nhưng cũng chẳng có ấn tượng gì.
Thấp thoáng giữa rừng trúc, có mấy cái ghế đá, cô liền đi qua đó.
Ngồi xuống rồi cô mới cảm thấy mệt mỏi kiệt sức, giống như từng đợt sóng biển ào ạt trào dâng trong lòng, nhấn chìm cô đến tận đáy. Nhan Hiểu Thần cúi thấp người, dùng hai tay bưng kín mặt. Mấy ngày nay tuy rằng đã không cho phép mình được hy vọng, tâm lý của con người ai chẳng muốn hướng đến điều may mắn, cô ít nhiều cũng đã thầm mong có thể lấy được học vị, có thể vượt qua mọi chuyện và tất cả sẽ tốt đẹp. Nhưng mà bây giờ toàn bộ đã rơi vào khoảng không!
Nhan Hiểu Thần lấy từ trong ví tiền ra tấm ảnh của ba, khuôn mặt đen trắng của ông đang mỉm cười, dịu dàng nhìn cô.
Nhan Hiểu Thần không biết ba cô có thể nghe được hay không, nhưng cô rất muốn nói cho ba biết, “Ba ơi, con đã làm chuyện sai rồi, không lấy được học vị, con xin lỗi ba!”
Ba cô vẫn như cũ dịu dàng nhìn cô, giống như trước kia khi cô làm chuyện sai vậy, ông không bao giờ trách mắng cô, có đôi lúc cô bị mẹ đánh chửi, ông còn có thể lặng lẽ nhét vào tay cô một thỏi socola. Nhan Hiểu Thần vuốt tấm ảnh chụp, tuyến lệ khô kiệt nhiều năm nay lại có nước, từng giọt từng giọt nước mắt theo hai má từ từ lăn xuống.
Nhan Hiểu Thần đang nhìn ảnh chụp của ba lặng lẽ rơi lệ thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô vội vàng lau nước mắt, cất đi tấm ảnh, lấy điện thoại ra xem thì thấy cuộc gọi đến là của “Trình Trí Viễn”.
Trực giác nói cho cô biết, đây tuyệt đối không phải là cuộc điện thoại nhàn rỗi hay ân cần thăm hỏi chuyện không đâu, cô chần chừ một chút mới nhận, “A lô?”
“Em có thời gian rảnh không? Tôi muốn cùng em ăn bữa tối.” Giọng nói của Trình Trí Viễn vẫn như thường ngày tao nhã, lễ độ, không có bất đồng nào với con người của anh ta, nhưng từ lúc Nhan Hiểu Thần và Thẩm Hầu công khai quan hệ yêu đương, anh ta chưa từng chủ động mời cô ra ngoài dùng bữa.
Nhan Hiểu Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, ở đâu?”
“Em cứ đi dọc theo con đường nhỏ mà ra, sẽ có thể nhìn thấy tôi.”
Nhan Hiểu Thần kinh ngạc một thoáng, cô cầm di động đứng lên, dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước. Cuối con đường nhỏ chính là điểm cô bắt đầu rẽ vào con đường rợp bóng cây khi nãy, Trình Trí Viễn đang đứng dưới một tán cây xanh um gọi điện thoại.
Anh ta nhìn thấy cô liền cúp điện thoại, nhìn cô mỉm cười.
Nhan Hiểu Thần hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Trình Trí Viễn ngập ngừng một thoáng nói: “Tôi đi tìm em, vừa đúng lúc nhìn thấy em từ trong khu ký túc xá đi ra, em không thấy tôi, tôi không biết mình có đáng đánh hay không mà lại đi làm phiền…chỉ là muốn đi theo em. Thật xin lỗi!”
Nhan Hiểu Thần nhớ đến vừa rồi cô trốn tại chỗ không người, cầm tấm ảnh của ba mà khóc, có thể đã lọt vào mắt của anh ta, nên tức giận chất vấn: “Anh đã nhìn thấy?”
Trình Trí Viễn im lặng một chút, nói: “Tôi không biết, tôi chờ ở đây, thấy lâu quá em còn chưa ra, có chút lo lắng nên mới gọi điện thoại cho em.” Thời tiết đang rất nóng, Trình Trí Viễn lại mặc áo sơ mi tay dài màu xanh nhạt cùng quần tây dài màu đen phẳng phiu, rõ ràng là một bộ đồ chỉnh chu của doanh nhân đang bàn chuyện làm ăn, Nhan Hiểu Thần cho dù có ngốc, cũng biết rõ là anh ta đã vội vàng rời khỏi công ty.
Cô nhìn áo sơ mi của anh ta đã lấm tấm mồ hôi, giọng điệu ôn hòa nói: “Anh đã biết mọi chuyện rồi phải không?”
Trình Trí Viễn không phủ nhận, thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi có vài người bạn thân ở MG, từng ở trước mặt bọn họ nhắc đến em, bọn họ biết em là đồng hương của tôi. Người Trung Quốc có ngạn ngữ, ‘Hảo sự không xuất môn, chuyện xấu truyền ngàn dặm’.” (1)
(1) Có nghĩa là chuyện tốt không nổi tiếng bằng chuyện xấu.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy thật xấu hổ, cảm giác như mọi việc làm của cô đều bị anh ta bôi đen đi vậy.
Hai người đứng im lặng một lúc lâu, Trình Trí Viễn cười nói: “Đi thôi! Lý tài xế đang ở trước cổng trường.”
Mở cửa xe, Trình Trí Viễn trước hết đem áo vest, cravat đang nằm ngổn ngang trên băng ghế phía sau vứt ra ghế phía trước, rồi mới lên xe.
Nhan Hiểu Thần khẳng định suy đoán lúc nãy của mình, Trình Trí Viễn quả nhiên đang bàn chuyện hội họp gì đó, đã vội vàng chạy đến đây, vài phần bực tức trong lòng đều đã bay biến, nếu không phải thật lòng quan tâm cô, không đáng phải làm như vậy. Nghĩ đến Trình Trí Viễn đã giúp cô rất nhiều, cô lại làm cho anh ta mất mặt trước bạn bè vì việc làm sai trái của mình, chẳng biết nên giải thích thế nào.
Trình Trí Viễn nhìn thấy cô vẫn cúi đầu, ra vẻ như đang chờ đợi người khác phê phán, thở dài nói: “Đừng buồn nữa, ai không có tính khí ngông cuồng tuổi trẻ, hồ đồ một lúc? Chẳng qua em hơi kém may mắn, bị người khác bắt được mà thôi!” Dường như sợ Nhan Hiểu Thần không tin, anh ta còn cố ý thêm vào một câu, “Tôi cũng hay gian lận bài thi, nhưng rất may mắn, chưa từng bị bắt.”
Nhan Hiểu Thần thật không dám tin một kẻ trầm ổn như Trình Trí Viễn sẽ giống như cô và Thẩm Hầu là cùng một loại người, “Anh không cần hạ thấp mình để an ủi tôi.”
Trình Trí Viễn thản nhiên nói: “Tôi không có hạ thấp bản thân đâu! Lúc học đại học ở nước ngoài, không có cha mẹ quản thúc, còn ỷ lại trong nhà có tiền, chuyện xấu hơn cũng có nữa kìa. Tuổi trẻ ngông cuồng làm mấy chuyện sai lầm như vậy là rất bình thường, đa số đều gặp may mắn không có chuyện gì, sau này tính khí hồ đồ sẽ không còn, nhưng có một vài người không thể bù đắp lại được lỗi lầm.”
Nhan Hiểu Thần im lặng, cô không biết sai lầm lần này có phải do tính khí ngông cuồng của tuổi trẻ gì đó hay không, cũng không biết con đường tương lai sau này cô còn có cơ hội bù đắp lại được nữa hay không.
Trình Trí Viễn không đưa cô đi nhà hàng ăn cơm mà lại đưa cô về nhà mình.
Có một dì giúp việc đang ở trong nhà, chắc hẳn là người đã làm hoành thánh thơm ngào ngạt kia, bà ta khách khí chào hỏi Nhan Hiểu Thần, sau đó thì mang thức ăn lên. Khi Nhan Hiểu Thần rửa tay đi ra thì dì giúp việc đã đi rồi, trên bàn ăn có ba món ăn và một món canh, bao gồm rau trộn Mã Lan (2), lươn xào, thịt hầm măng khô, canh cá trích đậu hủ, đều là các món ăn mang hương vị quê nhà. Nhan Hiểu Thần mấy ngày nay đều không cảm thấy đói bụng, cho dù đi ăn cơm căng tin, cũng là tùy tiện gắp gẩy vài đũa là cảm thấy no, buổi trưa hôm nay vẫn chưa ăn cơm, cũng không cảm thấy đói, nhưng lúc này ngửi được hương vị quê hương quen thuộc, đột nhiên cảm thấy đói cồn cào.
(2) một loại rau, ăn vào rất mát, nên thường hay dùng để xào và ăn sống.
Buổi sáng Trình Trí Viễn nghe được mọi chuyện, liền vội vã chạy đến trường đại học tìm gặp Giáo sư Vương, căn bản không có thời gian ăn cơm trưa, lúc này bụng cũng đang réo lên vì đói, anh ta nói với Nhan Hiểu Thần: “Ăn đi!” Nói xong, liền bê bát lên vùi đầu mà ăn.
Hai người lặng lẽ cơm nước xong, nhìn qua bộ dáng “gió cuốn mây tan” của nhau, không khỏi nhìn nhau mà nở nụ cười. Trình Trí Viễn lấy thêm cho Nhan Hiểu Thần một bát canh cá trích đậu hủ, chính mình cũng lấy một bát, vừa chậm rãi ăn canh, vừa hỏi: “Không có giấy chứng nhận học vị, công việc chắc chắn sẽ rất khó tìm, em có suy tính gì cho tương lai chưa? Đừng nói với tôi là đến quán Bar làm việc nhé, đó không phải là suy tính, đó gọi là đường cùng không sợ cực!”
Nhan Hiểu Thần và Ngụy Đồng đã ở cùng ký túc xá bốn năm, quan hệ dĩ nhiên không tệ, Ngụy Đồng tuy rằng lo lắng cho cô, nhưng cũng không dám thẳng thắn nói ra như vậy. Trình Trí Viễn bất quá quen biết cô được một năm, nhưng lại cơ duyên hảo hợp, khiến hai người đem so với bạn thân cùng phòng bốn năm càng thân thiết hơn. Nhan Hiểu Thần ngẫm nghĩ, trả lời rõ ràng: “Thẩm Hầu muốn sắp xếp cho tôi đến công ty của nhà cậu ấy làm việc, nếu công ty tuyển dụng tôi, tôi cũng sẽ đồng ý làm, nói chung tình hình hiện giờ của tôi không còn gì để lựa chọn.” Trình Trí Viễn im lặng uống bát canh, khẽ cười nói: “Sắp xếp này tốt vô cùng. Tình hình đã như vậy, em không cần để ý mấy chuyện vụn vặt nữa, nếu như muốn có học vị, đi làm hai ba năm, tích góp ít tiền, có thể ra nước ngoài lấy học vị thạc sĩ.”
Nhan Hiểu Thần uống một ngụm canh, không nói gì, cho dù có thể lấy được học vị thì sao, cái học vị đó so với cái học vị lúc này hoàn toàn không giống nhau. Phàm là ở đời, khi mắc phải sai lầm, không phải muốn bù đắp là có thể bù đắp lại được.
Nửa Thời Gian Ấm Áp Nửa Thời Gian Ấm Áp - Đồng Hoa Nửa Thời Gian Ấm Áp