Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Kiss And Tell
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1386 / 18
Cập nhật: 2015-09-16 12:31:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
eila Hunt nhìn đăm đăm vào tấmgương dưới chân cầu thang, và nàng Cinderella chẳng buồnnhìn đáp lại. Thật xấu hổ làm sao, bởiLeila đang ăn vận nhưCinderella - từ bộ tóc giảvàng óng tiệp màu với mái tóc quăn cắt ngắn cho tới chiếcáo dạ hộimàu trắng ngà lộng lẫy ôm sát thân hìnhcao và mảnh dẻ, buông rủ xuống đôi giày thủytinh duyên dáng cô đang đi ở chân. Thực ra, chúng làm từ plastic. Nhưng giốngnhư đôi giày của nàngCinderella trong cổ tích, chúng vừa như in vớichân Leila.
Bất chấp tấtthảy nhữngthứ đó, trông Leila vẫn chẳngthể giốngCinderella. Cô xăm soi mình trong gương, tựhỏi lí do đích xác là gì.
Có lẽ bởi cô không có vẻkiêu sa như nàng công chúa trong truyệncổ tích thườngkể. Gương mặtcô hơi quá lanh lợi, hơigiống hình trái tim. Mũi hếch, cằmlại hơi nhọn,khiến cô có vẻ tinh nghịch. Không, từ đó chưa chính xác. Cô quá cao để hợp với từtinh nghịch. Tinh nghịch đi đôi vớinhỏ nhắn,và với chiềucao gần mộtmét tám cô đã không còn bé nhỏ từ lúc bướcvào tuổi vịthành niên.
Cái cô nhìn thấy là vẻ tự đắc. Ôi chao, Leila ghét từ đó.
Cô lại gần gương hơn và cố thay bằng vẻ gợi cảm. Cốlàm như mình đang nắm giữ mộtbí mật trọngđại. Cô thửmỉm cườira vẻ bí ẩn,chu môi về phía trước mộtchút. Nụ cườichỉ làm cô trông ranh mãnh. Ranh mãnh một cách nghịchngợm - giốngPeter Pan hơn một nàng công chúa.
Leila quay khỏi gươngvới tiếng thở dài. Cô vẫn chưa rõ vì sao cô cảm thấybất an khi rời New York cùng lời nhắncủa Elliot ở sân bay báo rằng anh vẫn chưa thểtới Florida cùng cô được.
Giờ cô đang ở noi đây, trởvề Sunrise Key, thị trấnquê nhà, phục trang giống nàng Cinderella, như thể hi vọngrằng ởđâu đó ngoài kia, trên sàn nhảy mà anhtrai Simon đã thuê, một chàng bạch mã hoàng tửđang đợi cô.Cô nhìn quanh phòng. Một chàng Batman và một anh hề thu lu tronggóc. Vua Henry VIII, tay cầm đùi gàquay, ngồi cạnh một thầy phù thủy.Chẳng có chàng hoàng tử nào hết.
Leila đi qua cánh cửakiểu Pháp ra sân sau, nơihầu hết khách của Simon đangkhiêu vũ dưới mái bạt trong tiếngnhạc sôi độngphát ra từ bốn chiếc loa lớn.
"Nom em thật xinh đẹp," mộtgiọng nói cất cao để át tiếng nhạcvang lên ngay tai cô. "Chiếc áo đó hợp vớiem đấy,"
Leila có thể nhận ra chấtgiọng Anh Quốc đặc trưngấy ởbất cứđâu. Đó là bác sĩ Marshall Devlin. Bác sĩ Marshallcao ngạo, kẻ cả, bạn chí thân củaông anh trai phiền nhiễu, Devlin vớigiọng Anh đặc sệt.
Hơn Leila sáu tuổi, Marsh đã ởSunrise Key trong suốt những kỳ nghỉhè và nghỉ lễ từ khi anh vào trung học. Bấtchấp bảntính lạnh lùng đặc trưng củangười Anh và thời gian lưu lạingắn ngủi,Marsh và Simon chơi thân với nhau ngay. Hai ngườiduy trì tình bạn suốt chừngấy năm, cùng bắt tay trong một mục tiêu chung - vào lúc đó Leila lờ mờ cảm thấythế - là trêu chọc và gây khó dễ hoặc phớtlờ hoàn toàn em gái của Simon. Chính là Leila.
Khó mà tin được MarshDevlin có thể thân thiết vớingười họHunt này, đồng thời lại gây thù chuốc oán vớimột ngườihọ Hunt khác - vẫn là Leila. Có lẽ thù địch là mộttừ quá gay gắt. Nhưng ngay từ đầu Marsh và Leila đãkhông đội trời chung. Thậm chí đến bây giờ,khi đã trưởng thành và đều là nhữngngười chín chắn cả, họ vẫnkhông ngừng đấu khẩu. Dĩ nhiên giờ nó đượcgọi là tranh luận hay bàn cãi giữa haiquan điểm trái ngược. Nhưng Leila biết rõ hơn ai hết. Cô biết bản chấtcủa Marsh vẫn chẳng hề thay đổi.
Trong tất cả bạnbè của Simon, Marshall Devlin là người duy nhấtcó khả năng chọc giận Leila. Trong tất cả bạn bè củaSimon, chỉ có Marsh là chuyển tớiSunrise Key, quê hương cô, và hiện sống ở đây vớivai trò bác sĩ duy nhất trên đảo.
Trong tất cả bạnbè của Simon, Marsh cũng tình cờ là ngườicó ngoại hình đẹp nhất. Anh không đẹp theo kiểutruyền thống.Gương mặt anh xươngxương, góc cạnh. Song sốngmũi thẳng và gò má cao hoàn hảo. Mắtanh thoáng nhìn thì có màu nâu bình thường,đến khi nhìn kỹ thì lại chuyển thành các màu sắc khác — những sắc nâu sáng tốikhác nhau, điểm xanh, thậm chí cảvàng. Giống như đôi mắt mình, Marsh điển trai một cách tinh tế và trầmtĩnh.
"Cinderella tội nghiệp," Marsh tiếplời trướccái nhìn chằm chằm của Leila. "Nàng vừa lạcmất bạchmã hoàng tử đấy ư?"
"Quả có thế thật,"Leila đi ra xa sàn nhảy, tránh tiếng nhạcồn ĩ. Cô giữ cho giọng mình lạnh nhạtmà lịch sự,che giấu nguy cơ trào dângandrenaline mỗi khi cô đối mặtvới gã đàn ông này. Tim cô đập lỗimột nhịpmà cô tự nhủ là do mệt mỏi sau chuyếnbay dài. "Elliot bận việc. Tốimai anh ấy mới tới."
"Elliot ư?" Marsh hỏi, cau mày làm nét mặt xươngxương biến đổi. "À, anh bạntrai hào hoa của em. Phải rồi.Simon có nói cuối tuần này anh ta sẽđến đây. Thật đáng tiếc vì anh takhông thể có mặt. Hiếm ai ở mộtmình vào đêm Giao thừa."
Chính xác. Bởi thànhthật mà nói, hiếm khi cô được ở bên Elliot trong đêm Giao thừa.
Leila hẹn hò với Elliot từnăm ngoái. Cô thích anh. Hai người là bạn bè. Nhưng khi giai đoạn hẹnhò lãng mạn qua đi, mối quan hệcủa họdậm chân tạichỗ, chẳngcó thêm chút lửa nào. Trừ việcgần đây Elliot bắt đầu nói về hôn nhân.
Liệu Leila có muốn ổn định cuộcsống vớingười đàn ông cô không yêu? Đó là một câu hỏiđáng giá triệu đô. Và nếu không, liệucô có sẵn lòng đối diện với rủiro sẽ không bao giờ tìm đượcai đó để chung sống? Bởi quả thực,hẹn hò lãng mạn tốn rất nhiềuthời gian. Và với lịch làm việc chóng mặt,thời gian là thứ cô không dư dả.Cô biết mình và Elliot hợp nhau. Vậylà đủ, cuộcsống củacô sẽ không ngập tràn những đêm đam mêcháy bỏng, nhưng cô cũng sẽ không phảichịu cảnhcô đơn.
Trừ việc cô đang ởnơi này, Sunrise Key, bắt đầukỳ nghỉ dài hai tuần, chỉcó một mình. Đây không phải là lầnđầu tiên Elliot hoãn lại. Và vớilịch làm việc dày đặc, chắc chắnđó chẳng thể là lần cuối cùng.
Chỉ với mộtchút tưởng tượng, Leila đã có thể hìnhdung cuộc sống sau này của mình,trong guồng quay của vô sốgiải đấuthể thao thiếu nhi, những vở diễnba lê, các buổi hòa nhạc và hộithảo khoa học. Cô có thể hình dungElliot bở lỡ từng thứ một - gọi điệnxin lỗi bọntrẻ qua di động. Điều đó thực sự rất khó chấpnhận.
Nhưng ít nhất sẽ có những đứatrẻ. Vớiđiều kiệnElliot tìm được thời gian đểsinh con trong lịch trình bận rộncủa anh.
"Năm nay đông quá," Marsh nhậnxét, mắt lướtqua tầng tầnglớp lớpkhách khứa hóa trang đủ kiểu,Leila cũng phải đồng ý. Danh sách khách mờicủa Simon hẳn phải bao gồm nửasố ngườicó mặt trên đảo năm qua. Đương nhiên là ở một thị trấnnhỏ như Sunrise Key, lượng khách du lịchtrên đảo cũng xấp xỉ số dân địaphương.
Trang phục hóa trangcũng đa dạng như người mặc.Có những bộtự làm mộtcách cầu kì, nhưng phần lớngiống củacô, là đi thuê.
Simon, nom bảnh baonhư Indiana Jones 1đang nhảyvới mộtnàng tiên cá. Song không phải ai cũng dễ nhậnmặt. Ánh sáng từ những chiếc đèn lồngNhật treo quanh sàn nhảy vô cùng mờảo, và có nhiều người đeo mặt nạche kín hoàn toàn gương mặt.
Thật kì cục và có phầnkích thích - khi tất cả mọingười đềuẩn đi danh tính. Với nhữnggương mặt được giấukín sau mặt nạ, ai cũng có một sự tự donhất định.Trong một đêm, họ có thể thực sựtrở thành vua, các anh hề hoặcnhững cung nữ che mạng. Hay… Cinderella.
Leila phát hiện chàngBatman thứ hai đang nhảy cùng mộtnàng Catwoman, và cô không có manh mốinào để xác định họ là ai. Ít nhất có ba tay ninja đứng rải rác trong đámđông, không thể nhận diệnbởi khuôn mặt che kín mít.
"Anh hóa trang thành ai vậy?"Leila bỏ mặtnạ ra đểnhìn Marsh rõ hơn. Anh đang mặc quần kaki và sơ mi trắng, hai ống tay áo xắn đếnkhuỷu.
"Một bác sĩ tỉnh lẻbận lu bù." Nụ cười bất ngờkhiến anh trông trẻ đẹpnhư một cậu thiếuniên. "Anh vừa có một ca cấpcứu. Cậucon út nhà Knudsen bị một mẩugỉ sắtbắn vào mắtvà trầy giác mạc. Cậu ta sẽ ổnthôi, nhưng đau phải biết. Đây là tuầnnhà Knudsen phá kỉ lục. John Jr bay mất răng cửa khi chơibóng bầu dục - do không mang mũ bảohộ - còn Mellisa bị khâu bảymũi ở đầugối sau khi cố nhảy lên vỉa hè ngay trướccửa hàng củaMillie bằng đôi giày trượt patanh."
Marsh trông mệt mỏi. Nhữngnếp nhăn quanhà miệng anh hằnsâu hơn so với lần Leila vềđảo trướclàm gương mặt anh thêm già dặn. Anh ngày càng điển trai hơn. Mộtlọn tóc nâu rủ xuống mắt, nhưng như mọikhi anh chẳng để ý. Anh chưa hềđể tâm việctóc rủ xuốngmặt, và chỉviệc nhìn xuyên qua chúng. Điều đó làm Leila ngứa mắt.
"Sang năm mới em có kế hoạchgì không?" Marsh hỏi.
"Anh thật khéo hỏi làm sao," Leila lẩm bẩm. Trước kia cô không có thời gian cho những chuyện như thế,nhưng năm nay lại khác. Cólẽ vì cô vừabước sang tuổi ba mươi. Có lẽ cũng bởi ngày giỗ thứhai của cha cô sắp đến, ông qua đời do mộtcơn đau tim, hoặc có lẽ vì Elliot đã nhắc đến chuyện kếthôn. Năm nay cô đã dành ra vài tuần để nhìn lạinhững thành tựu đã đạt được và xem xét mình đang ở vịtrí nào trong cuộc đời này. Leila luôn quyết đoán trong mọi việc.
Về sự nghiệp,cô chẳng có gì phải phàn nàn. Cô có mộtcông việc ưng ý và thành công với vịtrí một kếtoán độc lậpở New York. Cô biếtmình muốn gì với những thứ liên quan đếntài chính, công việc, vấn đề nằm ở phần còn lạitrong cuộc sống của cô - nhà cửa, các mốiquan hệ, gia đình - những thứmà cô đang thiếu. Cuộc sốngriêng bên ngoài văn phòng của cô đáng nhận mộtcon số không to tướng.
Ngay cả Elliot cũngkhó tạo đượccú huých cho chỉ số hạnhphúc của cô. Nhưng những đứatrẻ - nhữngđứa con - sẽ tạo ra sự thay đổi.Đúng không nhỉ?
"Năm nay anh chỉ códuy nhất mộtmục tiêu," Marsh lên tiếng. "Giành lạiquyền kiểmsoát cuộc sống," Anh mỉm cười rầurĩ. "Gần đây toàn xảy ra nhữngchuyện bấtngờ."
"Em rất tiếc khi nghe vềvụ hỏahoạn," Leila nói. Máy bay của cô vừahạ cánh xuốngđường băng nhỏ xíu trên đảo, Simon đãrót đầy tai cô các sự kiệnxảy ra trong trấn. Bạn thân của Leila, Frankie, đã lấy được giấy phép hành nghềthám tử tư. Triệuphú Preston Seaholm đã quay về đảo, không có vợ.Con của Noah và Kim Kavanaugh sắp chào đời.Hội đồngthị trấnđã thuê một nhân viên cứu hộbãi biển mới.Và do chập điện, ngôi nhà lớn nằm trên mũi đấtnhô ra biển của Marsh Devlin vừa mới bị lửa thiêu rụi.
Marsh lại mỉm cười,nhưng lần này nụ cườicứng nhắcvà xa cách, hàm răng trắng đều tăm tắpkhuất dướibờ môi. "Anh chắc em chẳng vui vẻ gì khi nghe chuyện đó," anh nói. "Nhất làvì anh đang sống ở đây, trong nhà anh trai em, và có trời mới biết trong bao lâu. Chắc chắn trong hai tuần em vềthăm nhà, anh vẫn phải ởđây."
Marsh cao h một méttám, nhưng đôi giày cao gót giúp Leila đứngngang anh, mặt đối mặt. "Em không có ýđó," cô gay gắt.
"Xin lỗi." Anh hạ mắtxuống, và cuối cùng, cuối cùng cũng đưatay vuốt tóc khỏi mặt."Xin lỗi, anh… xin lỗi. Giai đoạnnày thật khó khăn. Anh rất mệtmỏi, và… xin lỗi em."
"Anh có mất mát nhiều trong vụhỏa hoạnkhông?" Leila dịu giọng hỏi.
"Tất cả mọithứ," anh đáp, liếc nhìn cô. Một lần nữa,cô thấy rõ ánh mệt mỏi trong mắt anh. "Ngôi nhà chỉ còn bốn bức tường.Tất cảnhững gì anh có đều bị lửa thiêu rụi."Anh dang rộng hai tay. "Anh đang mặc bộ đồ đi mượn.Anh còn hai cái quần jean trong văn phòng,một tá sơ mi chỗ hiệu giặt, song chỗđó - cộng với quần áo trong túi xách- là những gì còn lại."
"Ôi Chúa ơi, Marsh. Em chẳng thểnói gì hơn- "
"Thiệt hại lớnnhất là nhữngtấm ảnh,"anh nói với cô.
"Em biết bộ sưu tậpảnh củaanh không? Những tấm ảnhcủa Simon, em và anh, từ lúc Si và anh còn học đại học, em vẫnlà một con nhóc. Cả nhữngtấm ảnhở London.Những tấmảnh củamẹ anh…"
Anh nhìn ra ánh đèn đủmàu sắc ngoài sân. Trong ánh sáng mờ tỏ,trông gương mặt anh đượm buồn.
Leila sửng sốt.
Trong trí nhớ của cô, Marshall Devlin chỉ có hai trạngthái cảm xúc. Anh luôn lãnh đạm và xa cách, đôi lúc tức giậnhoặc bấtcần. Và chỉcó thế. Leila từng tự hỏi liệuMarsh có những cảm xúc hỗn độn và phứctạp khác không. Buồn bã, đau khổ,cô đơn. Cả những cảmxúc đối lập:hạnh phúc, hưng phấn, yêu thương. Nhất là yêu thương.
Lúc này nhìn anh, thấynỗi đau và sự cô đơn hằn sâu trên nét mặt, Leila biết Marsh có tất cảnhững cảmxúc đó. Chỉ là anh giấu kín chúng. Kìm nén lại.
Sẽ nhưthế nào khi gỡ hếtnhững lớpvỏ lạnhlùng của Marsh? Ẩn bên dưới là con người như thếnào? Ý nghĩ này kích thích trí tò mò củacô. Hiển nhiên Marsh bị suy sụpdo vụ hỏahoạn. Nhưng trướcthời điểmnày, cô không hề tin anh có thể suy sụpvì bất cứchuyện gì.
Trong những năm thángquen biết anh, Leila chưatừng nghĩ sẽ có lúc mình đi an ủi Marsh. Ngayhoảnh khắc này, cô chưa từngnghĩ anh cần điều đó. Nhưng rõ ràng anh cần. Và nếuanh là bất kỳ ai khác, Leila sẽ choàng hai tay qua người và ôm anh thật chặt. Nhưng đứngtrước mặtcô lại là Marsh Devlin.
Cho nên Leila chỉ chạm vào cánh tay anh. Tayanh rắn rỏi,chắc nịch.Và ấm áp. Cô có thể cảmthấy sứcnóng của cơ thểanh qua ống tay áo sơmi. Anh không lạnh chút nào.
Đó là một ý nghĩ ngớ ngẩn.Đương nhiên không hề lạnh khi chạmvào anh. Xét cho cùng anh cũng là mộtcon người. Cách xử sự của anh mớilạnh. Không phải cơ thể.
Nhưng khi anh liếc nhìn cô, ngạcnhiên bởi cái chạm bất ngờ, thì có mộtthoáng ấm áp và băn khoăn hiện trên mặt.
Đây là lần đầu tiên cô chạmvào Marsh Devlin, Leila lơ mơ nghĩ khi nhìn không chớp mắtvào những đốm xanh và vàng ẩn hiện trong đôi mắtnâu của anh. Họ đã biết nhau mười chín năm kểtừ ngày Marsh đặt chân lên đảo, thận trọngthăm dò nhau, đấu khẩu bằngnhững từgai góc và miệng lưỡi sắcbén, nhưng chưa bao giờ từng chạm vào nhau. Như thếchẳng phảilà quá kỳ lạ sao?
"Em rất tiếc về vụ hỏahoạn," cô nói. Nhìn xuống tay mình, cô nhận ra anh đã phủ tay lên đấy. Nhữngngón tay anh to hơn và hơi thô ráp do hoạt độngngoài trời. Đó là đôi tay đẹp.
"Cám ơn Leila," anh nói nhẹ nhàng. "Anh không biết Simon kể gì với em, nhưng dạonày xảy ra quá nhiều chuyệnngoài ý muốn."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô trong mộtlúc, ngoài nỗi đau và sự mệt mỏi, cô còn thấycả hi vọng,sự ấmáp và hứa hẹn. Anh để cô nhìn thấy tấtcả và nhiềuhơn thế. Anh không cố giấucô điều gì. Lại một việc lầnđầu xảyra nữa.
Leila lắc đầu. "Simon không kể gì với em cả." Giọngcô nghe như hụt hơi.
Anh rời mắt khỏicô, liếc nhìn biển người đang di chuyển trên sàn nhảy."Đừng hiểulầm," anh nói, nhìn trở lạicô. "Anh thích ở Sunrise Key này. Nhưnganh đang nghĩ - "
Trước khi anh kịp nói hết,một anh hềxiếc, mộtma cà rồng, và một ngôi sao phim câm ào qua bãi cỏ,dẫn đầumột đoàn khoảng mười lăm người tiếnvề hiên nhà. Họ tràn qua chỗ Marsh vàLeila, và một người trong đó, một thị nữmang mạng che, giơ tay vẫy lúc đi qua.
"Hey!" Cô ta hét vọngqua vai. "Hôn phu của cậu đâu rồi?Tớ tưởngcậu mang anh ấy về cùng. Anh ấy tên gì?"
"Elliot," Leila đáp lại."Và anh ấy chưa phải…" Nhưng cô gái đã đi khuất. "… hôn phu củatớ," cô vớtvát nói thêm.
Cô lại liếc sang Marsh, nhưng tất cảnhững điềusâu kín và ấm áp anh từng đểlộ lạiđược giấukín hơn.
"Anh nghĩ… về chuyện gì cơ?" Cô biết anh sẽ không trả lời,bọn phá đám đã đột ngột cắt ngang lờianh.
"Về Elliot," Marshđáp. "Thôi, anh phải lên lầu thay y phụctrước khi bị Simon bắt gặp và kếttội vi phạmnội quy bữatiệc."
Trong cô nhói lên mộtcảm giác thất vọng và chán nản. Anh sắpsửa thổlộ vớicô, sắp nói với cô điều gì đó quan trọng và riêng tư, nhưng lạibị phá hỏng.Anh định nói gì? Tại sao thườngngày anh không nói với cô theo cách đó - chân thành, từ trái tim.
"Đi cùng anh vào nhà, và kểanh nghe cái gì đã cầm chân bạn trai em," Marsh nói tiếp. "Elliot. Ngườitrong mộng của em, cứ gọi thế.Gặp trởngại hay khó khăn gì à?"
"Không." Chiếc váy của cô tạora âm thanh loạt xoạt trên mặtđất theo bướcchân. "Là do công việc."
"Công việc. Từ ghép tệhại nhất.Anh ta làm nghề gì, bác sĩ à?" Marsh hỏi. "Có ca mổkhẩn cấpmà chỉ anh ta mới thực hiện nổikhiến anh ta không thể ở bênem sao?"
Sự tức giậncủa Leila đột nhiên biến thành khó chịu. "Không phảiai cũng là một bác sĩ tỉnh lẻtối quan trọng đâu."
"Chỉ là tò mò thôi."Anh phớt lờcâu móc mỉa của cô. "Đêm Giao thừa vàValentine là những ngày lễ cực kỳquan trọng với các cặp tình nhân. Thật lạkhi anh ta không ở đây với em."
Leila và Elliot không phảilà tình nhân. Mối quan hệ của họ không phát triểntheo hướng ấy. Ít ra là chưa. Và lúc này Leila chưamuốn thay đổi. Nhưng cô không đính chính với Marsh và cho anh thêm vũ khí để nhắmvào Elliot.
"Một khách hàng của anh ấycó chuyện gấp," cô nói. "Một chuyện liên quan đếntiền bạcrất quan trọng. Elliot là một cố vấntài chính."
"Tuyệ Marsh nói, quánồng nhiệt."Thực nhẹlòng khi biết em nghĩ đến chuyệnsống trọnđòi bên gã đàn ông xem túi tiền quan trọng hơn thứtình yêu cũ rích ngớ ngẩn. Tấtnhiên mọi chuyện diễn ra tốt đẹpbởi em cũng đâu có yêu anh ta."
Leila lắc đầu bựcbội. "Simon đã kể cho anh chuyện Elliot cầu hôn phảikhông? Chúa ơi, em không biết tại sao mình lạingạc nhiên nữa. Anh ấy kể cho anh hếtthảy. Đúng là không giữ đượcbí mật nào ở Sunrise Key hết."
"À, lại là sự riêng tư bịxâm phạm. Nhưng không phải vậy.Lúc Simon tình cờ bảo em sẽđưa anh chàng Elliot vềcùng, anh chỉ hỏi thêm vài câu."
Leila lườm anh. "Anhnghĩ em tin có người chưa nghe chuyệnem định đưa mộtngười đàn ông tới đảo à?"
"Tất nhiên là không."Marsh mở và giữ cánh cửa dẫn vào nhà. "Ởthị trấnnhỏ này, tin tức về cưới xin và sinh nở lan nhanh như gió. Đương nhiên ai nghe về Elliot đềucho rằng em yêu anh ta. Chỉ có vài ngườibiết chân tướng sự thật. Anh phảinói rằng, lấy một người vì túi tiềncủa anh ta… Không hiểu sao, anh từngmong đợi nhiều hơn ởem, Leila."
"Em không lấy Elliotvì tiền. Nếuem có lấy anh ấy - và đó là một chữ ‘nếu’to đùng - là bởi vì - " cô ngừng lại,bỗng dưng không muốn nói cho anh lí do cô lấyElliot. Cô không thể chịu nổinếu phảinghe anh chế nhạo nỗi sợ suốtđời chịucảnh cô đơn, đểanh giễu cợtmong ước có những đứa trẻ, có mộtgia đình.
"Chúa ơi!" Không hiểu sao Marsh đọc được tâm trí cô. "Phép màu nào đó đã phóngthích người phụ nữ truyền thốngtrong em. Đã đến lúc phải sinh con, nên em vội vàng bám lấy tên ngốc đầutiên em vớ được!"
"Elliot không phảitên ngốc," Leila phòng thủ. "Đúng là em không yêu anh ấy, nhưng anh ấy là người tốt, và em thích anh ấy. Thật không may là anhkhông thích thế. Nhưngviệc gì em phải quan tâm? Anh có bao giờ thích việcem làm đâu."
"Đừng có ngớ ngẩn."Marsh dần mất bình tĩnh. "Chỉ vì anhthất vọngkhi em chuyển đến New Yorksau khi tốt nghiệp đại học chứkhông quay về đảo - "
"Hah." Leila suýt đưa mặtnạ lên đểđánh anh. "Thất vọng vì em không ở gần đểanh khống chế và hành hạ chứ gì. "Em gái bé nhỏ của Simon kìa," cô giả giọngAnh giễu cợt."Xem xem tụi mình có thể chọccon bé nổi điên không."Chuyện nhảmnhí," anh lẩm bẩm.
"Là thật. Và nhân thể, lúc lên lầu,anh kẹp lạimái tóc ngu ngốc của anh đi."
"Cái gì?" Marsh có vẻkinh ngạc. Chẳng lẽ anh không nhận thấymình đang nhìn cô qua mớ tóc lòa xòa ngứa mắthay sao?
"Leila mới về nhà chưa đầynăm tiếng, mà hai người đã cãi nhau rồi?" Một giọng nói cắtngang họ. Simon, với nàng tiên cá trong tay, đứng ngay ngưỡngcửa.
"Tóc anh xõa xuống mắt," Lelia cườngđiệu bảoMarsh. "Người bình thường đềuthấy như thếthật khó chịu và sẽ làm gì đó. Như kẹp lạichẳng hạn."
"Anh lại thích thế, cảm ơnđã quan tâm," Marsh lạnh lùng đáptrả.
"Hai người đang cãinhau về đầutóc của Dev?" Giọng Simon đầy sửng sốtvà hoài nghi.
"Không, tớ và Leilađang tranh cãi vì cô ấy sắp lấytên Elliot nào đó - tớ còn chẳng biếthọ củahắn - "
"Tillis," Leila nghiếnrăng nói.
"Phải. Leila chỉ lấygã Elliot Tillis chết tiệt nào đó vì muốncó con ngựa giống khảm kim cương."Marsh gạt tóc ra khỏi mặt."Giờ khá hơn chưa?" Anh hỏi Leila bằng giọng ngọtxớt. Nhưng anh không để cô kịptrả lờiđã quay sang Simon. "Đó là thứ gã Elliotnày có. Cô ấy sợ thời gian sắp hếtvà cô ấy muốn một đứa con. Cô ấythậm chí còn chẳng yêu gã. Đó phải chuyện ngu xuẩnnhất cậutừng nghe không?"
"Có lẽ chúng ta nênnói chuyện này sau," Simon hòa nhã. "Để xong bữatiệc đã."
Marsh nhìn Leila. "Em biếtkhông, em không cần cưới mộtgã không yêu em chỉ để kiếmmột đứacon. Bất kỳ tên đàn ông nào cũng có thể cho em. Axel Bayard có thể. Old Martin Hampton có thể. Anh có thểcho em."
Mắt Marsh long lên bởi lửagiận khi anh trừng trừng nhìn cô. Giận dữ,và một điềugì khác nữa. Trong một thoáng, ánh mắtanh rà khắp người cô, như thểmuốn lộttrần cô ra. Trong một thoáng, dạdày Leila cuộn lên như vừa đi mộtvòng trò chơi tàu lượn siêu tốc. Trọnglực biếnmất, và lụcphủ ngũ tạngtrong người cô chao đảo.
Simon và nàng tiên cá nhìn cô, chờ cô đáp lại câuc họng củaMarsh. Leila tự hỏi Marsh sẽ làm gì, nếu cô nói: đượcthôi, em chọn anh.
Với Marsh mà cô biết, chắcchắn anh sẽđề nghịlên lầu và "vậy thì tiến hành thôi." Vàmặc dù viễncảnh ân ái với kẻ thù truyền kiếpcủa mình thật hấp dẫn, nhưng vềlâu dài cô sẽ ra sao?
Một mình với đứacon.
Nên thay vào đó, Leila hừgiọng. "Cảmơn,nhưng em thích có con vớiElliot hơn. Em muốn kết hôn trướcđã. Em không muốn làm bà mẹ đơn thân."
"Cứ nhưElliot sẽ ở cạnh để thay tã cho đứabé ấy," Marsh đớp ngay.
"Thì sao nào?" Leila khoanh tay lại. Đúng là kết hôn với Elliot cũng có nghĩa cả hai sẽ không có nhiều thời gian ở bên nhau. Nhưng vì Marsh khơi ra chuyện này, nên Leila buộc phải phản pháo để tựbảo vệmình. "Thế không có nghĩa em chỉ có một mình. Em sẽ có một bảo mẫu tận tâm đúng kiểu Mary Poppins 2 thuê được bằng tiền củaElliot."
"Ta lại quay về chuyệntiền bạcà?" Marsh hỏi.
"Này, hai người định cãi cọtrong cả hai tuần Leila ở đây sao?" Simonthắc mắc.
"Phải," Leila rítlên, xoay người trên đôi giày plastic lấp lánh và lao ra khỏi cửa.
"Cũng có thể," Marshnói, sầm sập đi lên cầu thang.
Chú thích
1 Một nhân vật trong bộphim cùng tên.
2 Một nhân vật trong câu chuyện cùng tên. Mary Poppins là bảo mẫu có phép thuật bị một cơn gió Đông thổi tới nhà gia đình Banks để chăm sóc những đứa trẻ. Cô bay bằng một cây dù và ra đi khi những đứa trẻ đã học đủ các bài học và hứa sẽ quay lại khi chúng cần.
Nụ Hôn Trốn Tìm Nụ Hôn Trốn Tìm - Suzanne Brockmann Nụ Hôn Trốn Tìm