There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31: Bầu Trời Trắng
ến khi Birdman nghe được tin phát hiện tung tích của em trai thì đã là sáng sớm ngày thứ Bảy, bầu trời phương Đông bắt đầu sáng trắng lên.
Sau đó, người thanh niên phát hiện ra em trai ông đầu tiên kể lại, em trai ông nằm cuộn mình dưới một gốc cây trong khu rừng cách thị trấn ba dặm về phía Bắc.
Người thanh niên ấy còn nói: “Thật không thể tin nổi, hoàn toàn không có dấu chân nào. Trong rừng tuyết phủ dày chừng ba mươi phân, mà ở đây đã không có tuyết rơi từ hôm thứ Năm. Nếu cậu ấy đi đến chỗ đó, thì phải để lại dấu chân mới đúng, nhưng lại chẳng có gì. Xung quanh cậu ấy phủ toàn tuyết trắng tinh, giống như một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng trải xuống vậy.”
Chuyện này, nên giải thích thế nào đây?
Em trai ông không hé răng nửa lời về chuyện đã xảy ra, bướng bỉnh ngậm chặt miệng lại, chỉ cười buồn bã với mọi người thay cho lời nói. Tất nhiên, đối với Birdman thì như vậy là quá tốt, tuy thế, ông vẫn hết sức hy vọng có thể nghe được sự thực từ miệng em trai mình.
Em trai ông sức khỏe yếu, suýt chút nữa thì bị viêm phổi. Cậu ta nằm trên giường, người gắn đầy ống dẫn, không ngừng phát ra tiếng thở yếu ớt, nhìn lên trần nhà với đôi mắt vô hồn. Dù quá trình bất hợp lý nào dẫn đến kết quả này, nguyên nhân đầu tiên vẫn là bản thân mình. Cứ nghĩ đến đây, Birdman lại cảm thấy tâm trạng hết sức nặng nề.
Chỉ cần thời gian cho phép, Birdman đều cố gắng tranh thủ ở bên cạnh giường nhìn em trai đang say ngủ. Điều này có lẽ chẳng ý nghĩa gì, nhưng ông luôn có cảm giác chỉ cần rời em trai ra trong giây lát là sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc nên hết sức lo lắng.
Chập tối ngày Chủ nhật, em trai ông đã hồi phục, có thể ngồi dậy uống sữa nóng. Khi người nhà đã xuống tầng một hết, chỉ còn lại hai anh em, Birdman lần đầu tiên nói ra nghi vấn bấy lâu vẫn đè nén trong lòng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt ươn ướt vì sốt cao của em trai nhìn chằm chằm vào Birdman không chớp, cậu chầm chậm lắc đầu. “Em không thể nói, anh à. Em đã hứa là không nói cho bất cứ ai.”
“Hứa?”
Em trai ông lặng lẽ nhìn chăm chú vào đầu ngón tay bàn tay trái, như thể vừa lấy những lời mình nói ra cầm trên tay để ngắm nghía.
“Đúng thế, hứa, một lời hứa cực kỳ quan trọng. Nếu em nói cho người khác biết, sự việc sẽ hỏng bét. Vì vậy em không thể nói được. Đó là vì muốn tốt cho mọi người.”
“Mọi người? Nói xem rốt cuộc là em hứa với ai?”
“Ai ư? Tất nhiên là Thượng Đế rồi.”
“Thượng Đế, này, đừng có mà nói bậy.”
Birdman giận dữ phát ra tiếng cười chói tai, còn em trai ông thì chỉ buồn bã hướng ánh mắt xuống tấm ga trải giường màu trắng.
Sau một hồi im lặng, em trai ông khẽ lẩm bẩm:
“Người theo đuổi phép lạ thực ra là chính bản thân anh đấy.”
Ba ngày sau, em trai ông qua đời.
47
Em trai đột ngột qua đời trong tình huống không ai đoán trước được. (Có lẽ chỉ mình Birdman dự cảm được kết cục này, tựa như người em trai đã chọn khoảng thời gian ngắn ngủi đúng lúc ông ra ngoài để chết.)
Bác sĩ khi khám cũng nói em trai ông đang từ từ hồi phục, mà trên thực tế, tình trạng của cậu trông cũng khá lên từng ngày.
Thế nhưng, trên trán cậu dường như đã khắc một dấu ấn vô hình, định sẵn là sẽ đi sang một thế giới khác.
Không ai trách móc Birdman về cái chết của người em trai. Song chính bản thân Birdman lại không thể tha thứ cho mình. Khi ấy, ông đã hạ quyết tâm, đến năm mười lăm tuổi sẽ rời nhà ra đi.
Không thể ở lại ngôi nhà này được nữa.
Hành vi ấy là không thể tha thứ được.
Không, trên thế gian này vốn chẳng có nơi nào để mình sống cả.
48
Bảy tuần sau khi người em trai chết.
Hôm ấy, Birdman và gia đình cùng đến nhà ông trẻ William ở Aberdeen. Một ngày sương mù mờ mịt, trời rất lạnh. Birdman cùng bố mẹ và em gái bước những bước nặng nề trên con đường lát đá dẫn ra đường quốc lộ. Ông trẻ William bị xơ gan, bác sĩ điều trị nói ông sẽ không cầm cự được đến mùa hè. Ông cũng gần chín mươi tuổi rồi, lại nghiện rượu thuộc loại vô đối, những người xung quanh ông đều cảm thấy ông đã hết cách rồi. Cha Birdman nói, muốn đến thăm lúc ông vẫn còn tỉnh táo, vì vậy cả nhà họ cùng đi.
Ra tới đường quốc lộ, phải đi thêm nửa dặm nữa mới đến bến xe buýt.
Trời mưa lâm thâm, tầm nhìn mờ mịt như cảnh tượng trong mắt của người già.
Lúc đợi xe ở bến, một người đàn ông luống tuổi vỗ nhẹ lên vai Birdman. Birdman kinh ngạc nhìn người đó, ông ta đưa cho ông một mảnh giấy ngả vàng. Ông nhận lấy đọc hàng chữ viết trên đó.
“Cùng Thượng Đế trải qua kiếp sống này.”
Birdman đã quá quen thuộc với nét chữ nguệch ngoạc này.
“Mảnh giấy này ở đâu ra vậy?”
Người đàn ông ấy lặng lẽ chỉ về phía con đường trước mặt chạy ra trung tâm thị trấn. Ánh mắt Birdman di chuyển theo ngón tay ông ta, đột nhiên trông thấy một cậu bé đang đi qua từ chỗ rẽ của con đường.
Bờ vai mảnh khảnh, cái cổ nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu nâu đỏ.
Không thể nhìn nhầm được.
“Bố ơi, đợi con một chút.”
Birdman nói xong, liền chạy về phía con ngõ nhỏ nơi bóng cậu bé biến mất.
Là em trai mình.
Birdman tin chắc vậy.
Nhưng cùng lúc, những câu hỏi không ngừng tuôn ra xoay chuyển trong tâm trí ông: chẳng lẽ đây chính là “phép lạ”? Người đó là ai?
Rốt cuộc cũng chạy đến cổng ngõ, Birdman định thần chăm chú nhìn con đường lát đá bị nước mưa làm cho ướt, mơ hồ trông thấy khoảng không mờ mịt phía trước có bóng áo sơ mi trắng đang đung đưa.
Birdman lại chạy lên, nhưng khi đến ngã tư tiếp theo lại chẳng thấy bóng dáng em trai đâu nữa.
Ông ngó quanh con đường vươn sang hai bên, thấy em trai mình đang đi trên con đường nhỏ chật hẹp bên tay phải.
Ông bắt đầu chạy.
Sau đó, em trai ông lại biến mất ở chỗ rẽ tiếp theo…
Cứ đuổi theo như vậy chừng mười lăm phút, chẳng biết từ lúc nào, Birdman hoàn toàn mất dấu em trai. Ông ngẩn người đứng trong con ngõ nhỏ tối tăm, không ngừng thở hổn hển.
“Có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp em trai. Bởi mình muốn bắt được vong hồn của thằng bé.” Birdman nhớ đến mảnh giấy vo viên, ẩm ướt trong lòng bàn tay mình.
“Cùng Thượng Đế trải qua kiếp sống này.”
Chẳng lẽ vì để nói câu ấy, thằng bé mới cố tình xuất hiện trước mặt mình? Đây chính là “lời hứa” mà nó nhắc đến?
Birdman mệt mỏi lắc đầu, đi về phía bến xe nơi mọi người đang đợi.
49
Khi Birdman quay lại, cha ông luôn miệng đặt ra một tràng rất nhiều câu hỏi, ông chỉ chán nản lắc đầu, giả bộ như không nghe thấy. Vì lỡ mất một chuyến xe nên cha ông rất tức giận.
Đợi chuyến xe tiếp theo trong mưa đúng là chẳng dễ chịu chút nào, nhưng Birdman vẫn cố làm bộ chẳng hề để tâm.
Ông vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, đưa mắt nhìn ngó xung quanh, người đàn ông luống tuổi đã đưa mảnh giấy cho ông cũng đã biến mất tăm mất tích.
Cảm giác thời gian chờ đợi trôi qua chậm chạp vô cùng, một lúc sau, rốt cuộc chuyến xe tiếp theo cũng đến. Birdman cùng người nhà lên xe, ông lại ngoái nhìn bến xe qua cửa sổ lần nữa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu.
Có lẽ, người đó cũng chỉ là một trong các vong hồn mà thôi.
Lên xe được chừng mười lăm phút, chiếc xe đột nhiên dừng lại.
“Sao thế?” Một hành khách hỏi.
Tài xế lớn tiếng nói để tất cả mọi người trên xe đều nghe thấy được: “Đằng trước hình như có chuyện, đường bị phong tỏa rồi. Tôi xuống xem trước đã, mọi người đợi một chút.”
Vì tò mò, các hành khách cũng lần lượt xuống xe theo người tài xế. Birdman ngăn bố và em gái đang định đứng dậy, buông một câu: “Con đi xem sao” rồi theo những hành khách khác xuống xe. Xe buýt của họ vừa chạy tới gần cây cầu dài.
Tài xế vừa đi xem xét hiện trường mặt mày tái mét quay trở lại.
“Chuyện gì thế?” Một hành khách hỏi.
Cặp môi tay tài xế run rẩy trả lời: “Xe rơi từ trên cầu xuống sông rồi… là xe buýt của công ty chúng tôi… chiếc xe chạy chuyến trước…”
Đây chính là “lời hứa”, là “phép lạ”.
Em trai ông và người nào đó mà cậu cho là Thượng Đế đã có thỏa ước. Cậu sẽ trả giá bằng tính mạng mình, thay vào đó Thượng Đế sẽ cứu gia đình cậu khỏi tai nạn. Và điều đó đã được thực hiện. Trên chiếc xe bị rơi đó tổng cộng có hai mươi lăm hành khách, chỉ có hai người sống sót. Cả nhà Birdman đã đi tới rìa vực của cái chết - dù họ không hề ý thức được điều đó - rồi lại quay đầu, trở về với thế giới của người sống. Tất cả đều nhờ mảnh giấy kia.
“Cùng Thượng Đế trải qua kiếp sống này.”
Và Birdman đã tuân theo câu nói ấy.
50
Một thời gian dài sau đó, khi tôi hỏi mục sư Birdman tường tận về tình huống lúc đó, ông từng nói thế này:
“Đến giờ tôi vẫn không hiểu cho lắm, người có thỏa ước với em trai tôi rốt cuộc có phải Thượng Đế hay không? Đó có lẽ là một người khác. Bởi tôi nghĩ, Thượng Đế chắc hẳn sẽ không đòi hỏi người ta phải đánh đổi bằng điều gì đó.”
“Nghe xong câu chuyện của mục sư Birdman, em mới thấy thì ra là thế.” Yuko nói.
“Gì cơ?”
“Lời hứa.”
“Lời hứa? Lời hứa gì cơ?”
“Không thể nói, bí mật, nếu nói cho người khác biết sẽ hỏng bét.”
“Liên quan đến mục sư Birdman à?”
Yuko lắc đầu. “Không, liên quan đến em.”
Em ho khe khẽ, đôi mắt ươn ướt ngước ra phía ngoài cửa sổ.
“Một bí mật.”
Lời em nói nghe thương cảm hơn mọi lần trước đó, khiến tôi vô cùng bất an.
51
Tháng ngày chầm chậm dịch chuyển, cuộc sống thường nhật của chúng tôi trôi qua một cách bình yên.
Mùa hè năm nay nhiệt độ không cao lắm, đến cuối tháng Bảy có lúc trời vẫn se se lạnh liên tiếp mấy ngày liền. Tôi rất lo cho sức khỏe của Yuko, nhưng so với mùa đông, tình trạng của em có vẻ ổn định hơn nhiều. Thực tế, Yuko đã chẳng ăn nổi thứ gì nữa, dù không bị cảm em cũng nằm trên giường suốt cả ngày. Chỉ cần tôi rời khỏi nhà, em liền cảm thấy hết sức bất an. Tôi ở văn phòng về nhà, có lúc còn trông thấy em ngủ thiếp đi mà mắt vẫn còn ngân ngấn nước.
Để em khỏi cô quạnh, tôi mua điện thoại di động, còn lưu số di động vào bộ nhớ điện thoại ở nhà, cài đặt sẵn mọi thứ cho em, chỉ cần ấn một nút là gọi được cho tôi ngay. (Đối với một cô bé “năm tuổi” như em, ấn hết chuỗi số điện thoại di động dài thượt mà không sai số nào đòi hỏi nỗ lực rất lớn.)
Tôi nói với Yuko, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì đừng gọi điện trong giờ làm việc, vì vậy em luôn gọi vào di động của tôi trong thời gian nghỉ trưa.
“Anh Satoshi à? Anh đang làm gì thế?”
“Anh đang ăn cơm hộp.”
“Thế ạ?”
“Còn Yuko? Em đang làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, em đang đợi anh về.”
“Em này.”
“Dạ?”
“Nếu em cứ thế, thời gian sẽ càng lúc càng dài. Em đọc sách, xem chương trình ẩm thực trên ti vi, hoặc làm chuyện gì khác cũng được, như thế anh sẽ rất nhanh về với em.”
“Em chẳng muốn làm gì cả. Satoshi ơi…”
“Gì thế em?”
“Em buồn lắm, mau về nhà đi.”
“Được rồi, nhưng anh phải làm việc đến chiều tối cơ. Đây là quy định.”
“Thế ạ?”
“Đúng thế. Em kiên nhẫn được không?”
“Nhưng mà… em buồn quá.”
“Ừ. Anh biết rồi, nhưng mà vẫn phải cố chịu một lúc nữa.”
“… Vâng ạ.”
Vậy là, hàng ngày cứ đến buổi trưa, chúng tôi lại lặp lại những cuộc đối thoại giống hệt nhau, tựa hồ như cả thế gian này chỉ còn lại có hai người. Sau khi dập máy, tôi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Lần nào Fujisawa Kumi cũng nhìn tôi, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Yuko đã nói, cứ như là thần giao cách cảm vậy.
Đúng là thế thật. Vả lại, đây còn là sự giao cảm thân mật chỉ có thể thực hiện trong thế giới khép kín, điện thoại di động của tôi chỉ kết nối với mình Yuko. Tôi còn nghĩ, nếu trên đời này chỉ có hai thuật sĩ thần giao cách cảm, đến một ngày nọ khi hai người gặp nhau, hẳn là họ cũng có cảm giác như vậy.
52
Tôi quyết định gửi Yuko đến nhà trẻ tư nhân. Tôi không yên tâm để em ở nhà một mình, vả lại, nếu em lãng phí hết thời gian vào việc chờ đợi thì thật quá đáng
tiếc. Tuy rằng con người luôn sống trong một khoảng thời gian hữu hạn, nhưng thời gian còn lại của em thực sự quá ngắn ngủi.
Gửi vợ mình đến nhà trẻ, điều này rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Tôi cũng từng suy nghĩ một thời gian. Làm như vậy có lẽ sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của em, nếu vậy, có khả năng tôi sẽ từ bỏ kế hoạch này.
Có điều, nỗi lo của tôi hình như là thừa thãi. Tôi nghĩ, nếu em nói ghét đến nhà trẻ, đó chỉ là do sự bất an đối với những nơi mình chưa biết đến thường thấy ở một cô bé năm tuổi mà thôi, hoặc là do sợ tiếp xúc với người lạ. Song, em không hề tỏ ra bất an, ngược lại còn vui vẻ nhận lời đi nhà trẻ.
Tối hôm trước, tôi quyết định cắt tóc cho Yuko. Chăm chút vẻ ngoài một chút cũng là lễ tiết tối thiểu khi đi gặp người lạ.
Tôi trải báo phủ kín sàn nhà, đặt một chiếc ghế lên giữa, để Yuko ngồi vào. Sau khi tháo bím tóc của em ra, tôi phát hiện tóc Yuko dài đến ngang lưng rồi. Mặc dù những bộ phận khác của em đều phát triển ngược chiều, nhưng riêng tóc thì vẫn không ngừng dài ra, điều này khiến tôi cảm thấy hơi lạ. Tôi thận trọng cắt tóc em từng chút từng chút một, cắt phần tóc phía sau đến bờ vai, tóc mái phía trước thì tỉa đều đặn phía trên lông mày. Tôi vốn không phải thợ chuyên nghiệp, thêm vào đó là Yuko lại bị ngứa, ngọ nguậy mấy lần, do đó cũng không thể nói là cắt đẹp được, nhưng cảm giác đã sáng sủa hơn lúc trước rất nhiều. Hình như em cũng rất hài lòng, đi tới trước gương soi đi soi lại mấy lần.
Trước khi bắt đầu bị thu nhỏ lại, Yuko thường cắt tóc cho tôi. Hồi ấy chúng tôi chẳng có tiền, vả lại, mỗi ngày đi làm tôi cùng lắm cũng chỉ gặp hai ba người, vì vậy cảm thấy không cần thiết phải đi tiệm cắt tóc.
“Tóc anh cứ xoăn tít lại, cắt tóc cho anh giống như là cầm dao chặt củi đi trong bụi rậm ấy.” Lần nào em cũng nói thế.
“Tệ thế cơ à?”
“Kiểu như đốt nương làm rẫy bên bờ sông Amazon ấy.”
“Nhưng mà…”
“Gì cơ ạ?”
“Cơ thể con người ta đều do những đường cong tạo thành, tóc cũng có thể xoăn chứ. Nếu chỉ có mỗi tóc thẳng tuột, ngược lại còn cảm thấy không tự nhiên ấy.”
“Lý do gì lạ quá, người khác chẳng ai nghĩ thế đâu.”
“Vậy à?”
“Vâng ạ. Thế nhưng, anh thích tóc em đúng không?”
“Thích chứ.”
“Kể cả thẳng đến mức không tự nhiên?”
“Dĩ nhiên.”
“Cảm ơn anh. Em cũng thích tóc xoăn của anh.”
Gần đây, tôi thường quên mất rằng bọn tôi từng có những tháng ngày như thế.
Hôm đầu tiên đi nhà trẻ, chúng tôi cuống cuồng làm hết mọi việc cần làm trong buổi sáng, ra khỏi nhà sớm hơn bình thường mười lăm phút. Tôi đặt Yuko lên ghế sau xe đạp, phóng đến nhà trẻ trước cửa ga.
“Sao hả? Có lo lắng gì không?”
“Không, không có gì đâu.”
“Em có hòa hợp được với lũ trẻ con khác không?”
“Được. Vì em rất thích trẻ con mà.”
Có đôi lúc, em cũng nói chuyện giống như một phụ nữ trưởng thành. Mặc dù nhìn vẻ bề ngoài và hành vi, em chỉ là một cô bé con, nhưng những mảnh ký ức đã khiến em có một nhân cách kép kỳ lạ.
Đến trước tòa nhà, tôi dắt tay Yuko leo lên cầu thang bộ bên cạnh thang máy. Tay em mát lạnh, từ những ngón tay nắm chặt có thể cảm nhận được em căng thẳng thế nào.
“Yuko à.” Tôi nói.
“Dạ anh?”
“Tan làm, anh sẽ đến đón em ngay.”
“Vâng.”
“Trước lúc ấy, em cứ chơi vui vẻ ở đây nhé, sẽ quen được rất nhiều bạn đấy.”
“Vâng ạ.”
Thế nhưng, những ngón tay em vẫn cứ túm chặt lấy tay tôi.
Khi đến nhà trẻ, tôi trao Yuko cho cô bảo mẫu ra đón. Cô còn rất trẻ, đem lại cho người đối diện một cảm giác thoải mái. Vừa thấy tôi, gương mặt cô liền hiện ra vẻ như thể đang suy đoán gì đó, rồi lập tức chuyển thành nụ cười.
“Ông bố này trẻ quá.”
Tôi không nói gì, chỉ cười cười với cô.
“À, phải rồi, con gái anh tên là…”
“Yuko.” Yuko nói.
“Yuko, tên nghe hay quá.”
“Cảm ơn ạ.”
Tôi lẳng lặng nghe hai người nói chuyện, lén nhìn trộm Yuko, thầm lo rằng cuộc đối thoại kiểu như vậy sẽ khiến em tổn thương. Thế nhưng,Yuko chỉ chăm chú nhìn lũ trẻ con đang chơi trong nhà, mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Mấy hôm trước đã nghe anh nói về tình hình cụ thể rồi, còn gì cần bổ sung nữa không ạ?”
Tôi ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói: “Một khoảng thời gian dài trở lại đây cháu luôn sống một mình, không quen tiếp xúc với người khác, vì vậy đừng bắt cháu phải tham gia vào nhóm ngay, tốt nhất là từ từ để một thời gian rồi mới cho cháu
nó hòa nhập.”
“Tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ chú ý, còn gì nữa không ạ?”
“À, phải rồi, trong mắt người khác, đôi lúc con bé có những hành động kỳ quặc. Có điều, tôi hy vọng các cô đừng để ý, vì tình trạng của cháu rất đặc biệt. Tôi nghĩ, có lẽ cháu rất khác những bạn bè đồng trang lứa.”
“Tình trạng đặc biệt?”
“Vâng, hết sức đặc biệt.”
“Đó là…”
Rằng cô ấy đã hai mươi bốn tuổi rồi, có khi còn lớn hơn cô đấy… Câu nói này đã ra đến cửa miệng, nhưng rốt cuộc tôi chỉ nở một nụ cười mập mờ, không nói gì cả.
Sau giây lát im lặng, tôi nói tiếp: “Vậy xin nhờ cô.” Rồi đi ra cửa.
“Satoshi…”
Vọng qua tiếng cười đùa lảnh lót của lũ trẻ, giọng nói lí nhí của Yuko lọt vào tai tôi. Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi phát hiện em đang đứng giữa căn phòng, ngượng ngùng vẫy tay với mình. Lũ trẻ con chạy qua chạy lại xung quanh em, còn em chỉ bẽn lẽn cười, nói với tôi:
“Đi đường cẩn thận.”
“Ừ, đi nhé.”
Tôi mở cửa, bước ra bên ngoài lớp học, lại ngoảnh đầu nhìn thêm lần nữa, tìm kiếm bóng dáng Yuko qua cánh cửa sắp đóng sập vào ấy. Em đứng ngây ra giữa lũ trẻ con, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi giơ tay phải lên, những ngón tay đan vào nhau ra hiệu cho em. Yuko khẽ gật đầu, lại nói gì đấy với tôi, nhưng âm thanh đã bị tiếng ồn của lũ trẻ nhấn chìm, tan biến không còn tăm tích. Sau đó, cửa đóng lại, chỉ còn lại không gian tĩnh lặng. Yuko dõi mắt nhìn theo tôi đi ra, trông dường như còn cô độc hơn cả lúc ở nhà một mình.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi