There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27: Vị Đắng
rước tiên, tôi đặt cái cặp nhiệt độ mới mua vào miệng Yuko, đọc lại phần “Những điều cần chú ý” trong hướng dẫn sử dụng thuốc, phát hiện ra bụng đói thì không thể uống thuốc được.
“Ăn quýt không em?” Tôi hỏi.
Yuko nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ đồng ý. Tôi bóc vỏ, gỡ múi hai quả quýt bày ra đĩa, đặt bên cạnh gối của em. Âm thanh điện tử vang lên, báo hiệu đã đo xong nhiệt độ, tôi lấy cặp nhiệt độ trong miệng Yuko ra, đọc con số trên màn hình hiển thị.
“Bốn mươi mốt độ.”
Tôi tưởng mình nhìn lầm, đổi mấy góc độ khác nhau xem đi xem lại vài lần, nhưng kết quả vẫn là bốn mươi mốt độ. Nét mặt tôi hình như quá nghiêm trọng, khiến Yuko bất an hỏi: “Bao nhiêu độ thế anh?”
Ý định bịa ra câu trả lời lóe lên trong óc, nhưng tôi là người không quen nói dối, gần như đã trả lời theo phản xạ:
“Bốn mươi độ, không ổn rồi.”
Cần phải đưa em đi bệnh viện ngay, cần phải nghĩ xem nên làm như thế nào trước đã. Thế nhưng, trong đầu óc hỗn loạn của tôi, trình tự các việc phải làm hoàn toàn rối bung rối bét, giống như những con số bật ra một cách ngẫu nhiên vậy.
Thay đồ cho Yuko, để em ăn quýt, sau đấy gọi taxi…
Không, nên gọi taxi trước. Sau đó, tìm bệnh viện nào làm việc cả ngày Chủ nhật…
Không đúng! Nên làm…
“Anh Satoshi?”
Nghe tiếng gọi của Yuko, tôi mới giật mình rời khỏi thế giới hỗn độn ấy mà trở lại căn hộ của mình.
“Sao thế em?”
“Em muốn uống nước.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“Anh lấy thêm một ít đá viên, cho vào túi ni lông để em hạ sốt.”
“Nhưng mà, phải đi bệnh viện đấy.”
Yuko lắc đầu tỏ ý không muốn đi.
“Hồi bé em cũng thường sốt đến bốn mươi độ. Khi ấy cũng toàn chữa ở nhà thôi.”
Vậy sao? Xem chừng, cách xử lý khi bị sốt cao bốn mươi độ của tôi và em có khoảng cách rất lớn. Với tôi, sốt bốn mươi độ hiển nhiên là cực kỳ nghiêm trọng và nguy hiểm, còn em thì lại coi đấy chỉ là hiện tượng sinh lý có tính chu kỳ, mặc dù rất đáng ghét nhưng chỉ cần xử lý thích đáng thì sẽ vượt qua được. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rốt cuộc đưa ra một biện pháp thỏa đáng, nếu ở nhà đã dùng hết mọi cách mà vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, đến lúc ấy tôi sẽ đưa em đi bệnh viện.
Yuko trả lời, đồng ý.
Tôi bắt đầu thực hiện “mọi cách”.
Đầu tiên, để bù nước, tôi cho Yuko uống sữa chua làm mát cổ họng (có thể nói một nửa cơ thể em là loại đồ uống này), sau đó ăn loại quýt “đắt nhất”. Có lẽ loại quýt tôi mua đắt nhưng chất lượng lại rất kém nên trông em như thể đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, cứ đưa từng miếng từng miếng quýt vào miệng một cách hết sức bị động, như đang ăn những viên thuốc màu cam bọc trong giấy làm từ bột gạo nếp vậy.
Dẫu sao thì trong bụng cũng có thứ gì đó rồi, tôi cho em uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt.
“Thuốc này ngọt thế.” Yuko nói.
Tôi vốn định nói đây là thuốc dành cho trẻ em, nhưng lời ra đến miệng rồi lại gắng nuốt trở vào, chỉ gật đầu một cái.
Sau đó, tôi nhanh chóng giúp em thay đồ ngủ rồi quấn em trong chiếc chăn ấm áp, động tác của tôi nhanh nhẹn cứ như nhân viên sửa chữa trong trường đua xe vậy.
Lúc thay đồ, tôi phát hiện ra cơ thể Yuko hình như lại nhỏ đi một nấc nữa. Bên dưới làn da bị cơn sốt làm cho đỏ ửng lên lộ ra dải xương sườn mảnh khảnh. Phần eo bên dưới chiếc quần ngắn bằng vải bông của trẻ em thật sự quá mong manh, thân thể có cân có lạng mà em từng sở hữu giờ đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại những thứ gợi cho người ta một cảm giác yếu ớt, điều này đã kích thích một thứ gì đó trong tôi dâng trào lên, gần như là cảm giác về sứ mệnh.
Tôi dùng hết đá viên trong ngăn đá tủ lạnh làm sáu túi chườm, lần lượt đặt lên bẹn, dưới nách, cổ và trán Yuko.
Trên người đắp đầy đá viên, trông em như một thi thể của người mới qua đời muốn hiến xác.
Đúng là một liên tưởng kinh khủng, nhưng lúc này đây, dù có bảo phải nghĩ đến những việc vui vẻ thì tôi cũng không nghĩ nổi.
“Lạnh không?” Tôi hỏi em.
Yuko lắc đầu, bảo là thấy rất dễ chịu. Hai mươi phút sau, em bắt đầu thiu thiu, lát sau đã ngủ thiếp đi. Có lẽ trong thuốc có thành phần nào đó gây buồn ngủ, nhưng vẻ mặt em đã nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Chẳng biết từ lúc nào bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen.
Đêm mùa đông tựa như chương cuối cùng của đời người, lúc nào cũng đến sớm hơn dự kiến. “Chưa tối đâu, phải một lúc nữa cơ.” Đang khi nghĩ như thế trong đầu, chúng ta đã nhanh chóng bị đẩy vào bóng tối. Nếu để Yuko của hiện tại nêu ý kiến, có lẽ em sẽ bảo rằng: “Không được tham lam thế.”
Tôi dùng lò nướng làm nóng lại bánh pizza còn thừa từ hôm trước ăn thay bữa tối. Chẳng hiểu sao, món súp lơ xanh vô vị lại khiến tôi buồn bã khôn tả. Hoặc đây chỉ là cảm giác cô độc khi dùng bữa một mình cũng nên. Nghĩ đến việc còn năm, sáu nghìn đêm thế này đang đợi phía trước, tôi không khỏi cảm khái rằng tùy theo góc nhìn mà cảm giác dài ngắn của đời người sẽ có sự khác biệt lớn.
Sợ làm phiền giấc ngủ Yuko, tôi rón rén thay các túi nước đá, đặt tay lên trán em. Hình như nhiệt độ đã hạ xuống nhiều, nhưng vẫn đang sốt cao. Tôi vừa lấy khăn bông lau mồ hôi trên trán Yuko, vừa quan sát gương mặt em lần nữa.
Đôi môi mỏng mảnh, sống mũi nhỏ nhắn, nơi khóe mắt nhắm nghiền của em vẫn còn lưu lại dấu vết thuở trước. Cô bé này quả thực chính là Yuko của tôi.
Thế nhưng…
Tôi có yêu cô bé này không?
Tôi tự hỏi mình như thế.
Tôi có thể lập tức trả lời “Tất nhiên là có”. Với tôi, em rất quan trọng, tôi muốn bảo vệ em mãi mãi.
Thế nhưng, rõ ràng là có thứ gì đó khác với trước kia.
Hiện giờ, bầu ngực của em chẳng qua chỉ là một hình ảnh tượng trưng, nhưng thứ em mất đi chắc chắn không chỉ có thế. Trong tình yêu tôi dành cho em, trong tình cảm em dành cho tôi, thứ gì đó mang “tính chất bầu ngực” cũng đã biến mất không còn tăm tích.
Tôi thầm nghĩ, chắc là như thế rồi.
33
Mười hai giờ đêm, Yuko tỉnh lại một lần, nhiệt độ giảm xuống còn ba mươi tám độ bảy. Tôi giúp em thay áo ngủ, cho em uống mấy ngụm sữa chua rồi em lại ngủ thiếp đi. Nhiệt độ của em giảm xuống phần nào khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, quyết định đêm nay cứ ngủ đi đã.
Tôi chui vào trong ổ chăn của mình, quan sát Yuko nằm ngủ bên cạnh.
Trong bóng tối, gương mặt trắng muốt của Yuko mơ hồ ẩn hiện. Chẳng hiểu vì lẽ gì, tôi chợt nghĩ đến bức tượng nàng Thi thần đặt trong phòng mỹ thuật của trường cấp ba.
Tính chất vĩnh cửu…
Tôi nghĩ, nếu Yuko cũng có thể như bức tượng kia, mãi mãi giữ nguyên dáng vẻ này thì tốt biết mấy.
Cho dù không thể trở lại là Yuko như trước kia cũng chẳng sao, tôi chỉ mong sao em đừng phải một thân một mình đi ngược quỹ đạo thời gian nữa. Tôi không cần bầu ngực hay bộ phận sinh dục có thể tiếp nhận tôi. Chỉ cần giữ lại thân thể để tôi có thể vuốt ve là được rồi.
Em đừng bỏ lại tôi một mình, đừng biến mất đi đâu đó.
Tôi cứ nghĩ miên man như vậy rồi dần chìm vào giấc ngủ.
34
Sáng sớm, tôi bị Yuko đánh thức. Nhìn đồng hồ thấy mới hơn sáu giờ.
“Anh Satoshi?”
“Ừ.”
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, cảm giác thế nào em?”
“Không vấn đề gì đâu. Xin lỗi vì không thể làm bữa sáng cho anh được.”
“Đừng để ý chuyện này nữa.”
Tôi bò ra khỏi giường, bước tới bên cạnh Yuko, sờ trán em, vẫn thấy hơi nóng tay.
Tôi cầm cái cặp nhiệt độ để ở đầu giường cho vào miệng em. Khi đang đánh răng rửa mặt, tôi nghe thấy âm thanh điện tử vang lên khe khẽ.
“Bao nhiêu độ?”
“Dạ.”
“Gì hả em?”
“Ba chín độ…tư.”
Đây nhất định không phải nhiệt độ của người “không vấn đề gì đâu.”
“Hôm nay anh không đi làm nữa.”
Nghe tôi nói thế, em lí nhí: “Em xin lỗi.”
“Chẳng sao cả đâu, anh chưa bao giờ nghỉ phép cả, anh sẽ cân đối được công việc. Đừng nói chuyện này nữa, hôm nay phải đi bệnh viện, tiêm một mũi là khỏi ngay ấy mà.”
Yuko lắc đầu mấy lượt liền, nói rằng không muốn đi.
“Ở bệnh viện anh sẽ nói thế nào? Bảo em là vợ anh à? Cột ghi thẻ bảo hiểm chả ghi vậy là gì?”
“À, thì ra còn vấn đề này nữa.”
Trước khi em nói ra chuyện này, tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến. Thẻ bảo hiểm ghi Yuko là “vợ tôi”, trên đó còn ghi cả ngày tháng năm sinh nữa.
“Thì có thể nói là quên mang thẻ bảo hiểm.”
“Không được, làm thế viện phí sẽ đắt lắm. Uống thuốc hôm qua mua là đủ rồi.”
“Em nói thì nói vậy, nhưng mà…”
“Em bảo không sao thì là không sao, tự em biết. Đến chập tối chắc chắn sẽ đỡ.”
“Ừm.”
Rốt cuộc, tôi vẫn bị Yuko thuyết phục, quyết định làm theo lời em nói. Tôi có cảm giác dường như mình mới biến thành đứa trẻ cần được chăm sóc vậy.
Hơn tám giờ, tôi gọi điện đến văn phòng, người nghe máy là Fujisawa Kumi. Tôi nói với cô là vợ tôi bị sốt, cô hỏi với vẻ rất lo lắng: “Không sao chứ? Từ đợt Giáng sinh đã bị cảm rồi mà, có phải là lần đó không chữa trị cho khỏi hẳn không thế?”
Suýt nữa thì tôi buột miệng hỏi cô nói vậy là sao, may mà tìm được đoạn đối thoại ngày hôm ấy trong một góc nhỏ của cái kho ký ức.
“À, đúng thế, chắc là thế, hẳn là thế rồi.”
“Thế anh phải giữ gìn nhé.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Ngưỡng mộ chị Yuko thật đấy.” Cô lẩm bẩm như thể tự nói một mình. Tôi định hỏi cô tại sao, nhưng cô đã tạm biệt rồi gác máy. Tôi nhìn chằm chằm vào ống nghe, Yuko thấy vậy hỏi: “Sao thế anh?”
“Không hiểu sao cô ấy lại nói là ngưỡng mộ em.”
“Chắc chắn là cô Kumi ấy muốn được anh chăm sóc khi bị cảm ấy mà.”
“Thế à?”
“Vâng.”
Tại sao vậy nhỉ?
Đúng như Yuko nói, đến chiều tối, nhiệt độ của em đã giảm xuống còn 37 độ rưỡi. Lúc này, cuối Dải băng lốm đốm tôi đọc cho Yuko nghe cũng sắp đến chương cuối cùng rồi. Đại khái cứ đọc chừng ba trang, nhiệt độ lại giảm xuống 0.1 độ.
“Em nói trúng phóc.”
“Ừm, việc của mình em rõ như lòng bàn tay ấy mà.”
“Thế ư…”
Có lẽ, em cũng biết rõ mình đang sắp đi đâu. Giống như Sherlock Holmes có thể dự đoán được mọi điều vậy. Còn tôi chính là bác sĩ Watson chỉ biết luống cuống đứng bên cạnh.
Có lẽ như vậy đấy.
Từ ngày hôm đó, Yuko liên tục sốt cao nhiều lần và nằm nguyên một chỗ.
“Nhớ ra rồi, hồi bé em yếu lắm. Hồi lớp một, hình như đi học một năm thì nửa
năm phải nghỉ ở nhà.” Yuko nói.
“Mỗi lần đều ăn sữa chua sống qua ngày à?”
“Vâng, em chỉ ăn được mỗi món đó thôi.”
Yuko chun mũi, nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái.
“Nếu trên thế giới này không có sữa chua, em sẽ thế nào nhỉ?”
“Con người ta là loại sinh vật linh hoạt lắm, anh nghĩ chắc chắn có thể tìm được thứ khác thay thế.”
“Chẳng hạn như là…”
“Chẳng hạn như là sữa tách béo.”
Yuko nhăn mặt, “ọe” một tiếng giả bộ như muốn nôn ra.
“Em mà uống món đó, chắc chắn đã thành một người khác hẳn bây giờ.”
“Thế à?”
“Vâng, chắc chắn luôn.”
“Có lẽ là vậy. Nói sao thì nói, một nửa cơ thể của Yuko cũng là do sữa chua tạo thành.”
Nếu thay thế bằng sữa tách béo, có lẽ em sẽ biến thành một người hoàn toàn khác thật cũng nên. Hoặc thành một sinh vật khác, ví dụ như một chú chó nhỏ lông trắng thích đá bay những hòn sỏi nhỏ chẳng hạn.
Cuối tháng Ba, khi Yuko lại sốt cao lần nữa, tôi đã quyết tâm làm một việc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh giường, nói với Yuko đang thở gấp: “Đợi lần này hạ sốt xong…”
“Dạ?”
“Đến nhà em một chuyến nhé.”
Yuko lộ vẻ ngạc nhiên, ngước đôi mắt ươn ướt lên nhìn tôi.
“Nhà em ở đây mà.”
“Đúng rồi, anh nói là… đến nhà bố mẹ em.”
Gần đây tôi luôn nghĩ về vấn đề này. Cho dù trong hình dạng nào, Yuko cũng nên gặp lại bố mẹ một lần. Như lũ sóc thu thập sẵn quả thông để chuẩn bị cho mùa đông, nghĩ đến ngày đó rồi sẽ đến, chúng tôi cũng có một số việc cần phải làm xong xuôi trước đã.
“Được không ạ?”
“Chẳng có gì được hay không được cả. Chỉ cần Yuko muốn, anh sẽ cố gắng hết sức.”
“Nên gặp thế nào cho ổn đây ạ?”
“Tự nhiên… không cần phải nói dối. Không cần thiết phải giải thích, sẽ chỉ gây thêm hoang mang. Chỉ cần gặp mặt thôi là được.”
“Em…”
“Sao vậy?”
“Em sẽ khóc mất. Liệu bố mẹ em có cảm thấy không thể tin nổi, cho rằng em là một đứa con quái vật không?”
“Cứ thuận theo tự nhiên thôi, chắc chắn sẽ ổn.”
“Vâng ạ…”
Hai ngày sau, Chủ nhật.
Ngày đông cũ kỹ đã bị thu về, ngày xuân mới tinh chưa ai chạm đến, tựa như tấm lều lấp lánh của gánh xiếc di động phủ lên thế giới này.
Tôi để Yuko ngồi lên yên sau xe đạp, đạp đến nhà bố mẹ em. Thời tiết rất dễ chịu, tôi bất giác ngâm nga bài “Ticket to ride” trong khi Yuko ngồi sau lưng không ngừng ho khe khẽ, tựa như dư âm của mùa đông đang rơi rớt ra từ miệng em vậy.
“Đến nơi bây giờ đây.”
“Cảm giác thân thiết lắm.”
“Mấy năm rồi chưa đến nhỉ?”
“Em nghĩ gần được hai năm rồi.”
“Vậy à?”
“Vâng.”
Đây cũng là khung cảnh rất thân thiết với tôi. Trong khoảng thời gian từ lúc sắp tốt nghiệp cấp ba đến khi hai mươi tuổi, tôi đã vô số lần qua lại nơi này. Ngôi nhà kiểu Nhật cũ kỹ, cây sồi, cây đan quế, cây mộc hương cành lá sum suê trong sân vẫn giống hệt như thuở đó, không thay đổi gì cả.
Tôi dừng xe đạp lại trước cổng nhà Yuko.
“Anh đợi em ở đây. Anh mà chạm mặt bố mẹ, chỉ sợ sự việc sẽ thành ra rất phiền phức.”
“Vâng ạ.” Yuko gật đầu với vẻ miễn cưỡng, chậm chạp bước về phía cửa nhà mình. Em hơi do dự ngoảnh đầu lại nhìn tôi, tôi đưa tay ra hiệu thúc giục em bước tiếp, rốt cuộc em cũng hạ được quyết tâm, lại nhấc chân lên.
Yuko vừa mở cổng, con chó già John chẳng hiểu từ đâu chạy xồ ra, sủa lên những tiếng yếu ớt.
“John!”
John xích lại gần chân Yuko, mũi phát ra những tiếng “khịt khịt”.
“John, mày khỏe không?”
Con John hình như đã nhận ra ngay cô bé đứng trước mặt mình chính là Yuko.
Có lẽ, cho dù em có biến thành một chú chó lông trắng, John cũng nhận ra được. Yuko cúi người xuống, áp má lên đầu John.
“Tao nhớ mày quá, John à.”
“Cháu là…”
Không biết từ bao giờ, mẹ Yuko đã đứng bên cạnh em. Yuko ngẩng đầu lên. Suốt một lúc lâu, mẹ em yên lặng nhìn em chằm chằm.
“Yuko à?”
Thế nhưng, dường như đầu óc của mẹ em đã xoay chuyển rất nhanh để tìm cách giữ mình lại trong thế giới hiện thực.
“Cháu… cháu là ai?”
“Con…”
“Cháu… cháu rất giống với Yuko con gái bác hồi nhỏ. Thật sự rất giống.”
“Cháu… cháu là Yuko.”
“Yuko?”
Mẹ em kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con gái mình.
“Tên cháu cũng là Yuko?”
“…Vâng ạ.”
Tình mẹ, chẳng có lý lẽ lý luận gì cả, mà là tình cảm trào ra từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim. Mẹ Yuko chỉ một lòng muốn ôm chầm lấy cô bé trước mặt nên đã bất chấp mọi mâu thuẫn về mặt logic. Không phải cô con gái hai mươi tư tuổi của bà quay về dưới hình dạng một cô bé chín tuổi, mà là một cô bé trùng tên, cực kỳ giống với cô con gái thuở bé, ngẫu nhiên xuất hiện… bà đã quyết định nghĩ như vậy.
Mẹ em nhẹ nhàng đặt bàn tay lên mái tóc màu hổ phách của Yuko.
“Con gái bác… đã lấy chồng rồi, từ bấy đến giờ chưa gặp lại, nhưng cháu giống nó lắm. Cháu làm bác cảm thấy vô cùng thân thiết…”
“Bọn cháu… giống nhau đến thế ạ?”
“Ừ, đúng vậy, giống nhau lắm. Cháu sống ở đâu thế? Tại sao lại đến nhà bác?”
Yuko không thể trả lời, chỉ biết yên lặng.
“Chắc là có duyên gì rồi, hai bác cháu mình nói chuyện một lúc nhé?”
Mẹ Yuko lại tiếp lời, tựa như ngay từ đầu bà đã không mong có câu trả lời.
“Vâng ạ.”
“Cháu, thích uống sữa chua không? Có thích dùng nước sôi làm sữa chua nóng không?”
“Thích ạ.”
“Thế, vào trong nhà nhé.”
Vậy là, hai người cùng biến mất vào trong ngôi nhà.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi