No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Căn Phòng Tĩnh Lặng
ôi chạy một vòng quanh công viên mất khoảng bốn mươi phút, sau đó quay trở lại cái đình nhỏ.
Yuko đang ngồi bó gối trên ghế băng, cuốn Dải băng lốm đốm để mở trên cái bàn gỗ. Cơn gió lạnh thi thoảng thổi qua lật những trang sách.
“Anh về rồi.”
“Anh về rồi à…”
Yuko uể oải ngẩng đầu đáp.
“Sao thế em?”
Tôi bước đến bên Yuko, cúi người nhìn vào gương mặt em. Hai má em đỏ ửng, đôi mắt ướt đẫm.
“Anh Satoshi, em… hình như có gì đó không ổn?”
Tim tôi thắt lại, lập tức đặt tay lên má em. Làn da em nóng bừng, ướt sũng mồ hôi.
“Em thấy khó chịu à?” Tôi hỏi.
Yuko chậm rãi lắc đầu.
“Không khó chịu, nhưng mà, không hiểu sao, đầu óc cứ quay cuồng.”
“Sốt rồi. Mau về nhà thôi.”
Tôi cõng em trên lưng, chạy về phía bãi để xe ngoài cửa công viên.
“Em bị thế này từ lúc nào?”
“Từ lúc sáng sớm em đã thấy là lạ rồi, nhưng không rõ rệt lắm.”
Trẻ con đại khái đều là như thế, không hiểu rõ về cơ thể mình. Xem ra, khó lòng yêu cầu Yuko tự chăm sóc mình như trước được rồi. Sau này tôi cần phải chú ý nhiều hơn đến tình trạng sức khỏe của em.
Yuko ngồi trên yên sau xe đạp, vòng cánh tay ôm lấy eo tôi, áp chặt vào người tôi. Nhiệt độ cơ thể em truyền qua lớp áo dày bịch tới người tôi. Sau lưng có cảm giác như bị ánh mặt trời tụ lại chiếu vào vậy.
“Áo khoác.”
“Hả?”
“Em đang mặc này, anh không lạnh à?”
“Không sao. Chạy bộ xong vẫn còn nóng. Với lại, trên lưng anh đang có miếng dán giữ nhiệt đặc biệt nữa.”
Yuko bật cười khanh khách, chậm chạp nói: “Em mà là miếng dán giữ nhiệt à?”
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng từ giọng nói ấy, tôi lại có một thứ dự cảm chẳng lành. Nói thực lòng, cảm giác ấy khá giống với dự cảm về sự mất mát mà tôi đã nhiều lần cảm thấy. Phải chăng sốt không đơn thuần chỉ vì bị cảm? Phải chăng hiện tượng thu nhỏ đã lại phát triển đến một giai đoạn mới? Phải chăng tình hình sẽ càng thêm nghiêm trọng? Những ý nghĩ này biến thành một thứ chất dịch lạnh buốt chảy vào các mạch máu của tôi, đổ đầy cả lồng ngực.
Tôi vừa đạp xe, vừa không ngừng hỏi han Yuko.
“Không sao chứ em?”
“Khó chịu không em?”
“Lạnh không em?”
Yuko lại không để ý đến nỗi bất an trong lòng tôi, thậm chí còn có hơi thích thú, em nói:
“Sốt, cảm giác còn thích hơn ấy, giống như uống rượu vậy. Thích thế này thì lúc nào em cũng muốn uống.”
“Trẻ con không được uống rượu.”
“Em cơ mà…”
“Gì hả?”
“Em không phải trẻ con, em đã hai mươi tư tuổi rồi.”
“Chậc. Nhưng mà không thể uống rượu, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Yuko vốn không thích uống rượu nhưng cơ địa lại thuộc loại bao nhiêu rượu cũng uống được hết. Ngộ nhỡ lúc tôi không có nhà, em uống cạn một chai rượu vang thì rất có thể sẽ trúng độc cồn cấp tính, vì vậy cần phải nói rõ cho em hiểu.
“Yuko, đúng là em đã hai mươi tư tuổi, nhưng mà các cơ năng của cơ thể lại tương đương với một em bé chín hay mười tuổi. Chúng ta cần phải cẩn thận chuyện này.”
“Em biết rồi, đừng coi em như trẻ con thế.”
“Được rồi, được rồi.”
Tai phải tôi bị nhéo mạnh một cái từ phía sau. Hồi trước, em còn nương tay, nhưng dạo gần đây đã trở nên không nể nang gì nữa. Vành tai đông cứng đau đến mức tôi suýt nữa thì rơi nước mắt.
30
Về đến nhà rồi, tôi lập tức bảo Yuko thay quần áo nằm lên giường. Từ lúc này, nhiệt độ của em bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Em lạnh đến nỗi cả người run lên bần bật, luôn miệng nói: “Lạnh quá, em lạnh quá.” Hồi trước, hai đứa chúng tôi gần như không có duyên với bệnh cảm, trong nhà chẳng có cặp nhiệt độ, cũng chẳng có thuốc hạ sốt. Tôi muốn ra hiệu thuốc để mua, nhưng lại không yên tâm để em ở nhà một mình, chỉ biết luống cuống đứng bên cạnh giường.
“Anh Satoshi, em lạnh.”
Em vừa khó nhọc thở hổn hển, vừa nói như mê sảng.
“Anh bật máy sưởi lên ngay đây, sẽ ấm hơn một chút.”
Tôi vô cùng hối hận vì đã dẫn Yuko ra công viên.
Nếu em cứ vậy mà ra đi thì tôi sẽ phải làm sao đây?
Vì em thở cũng rất khó nhọc, nên mấy lần tôi đã nghĩ vậy. Cứ cách năm phút tôi lại đặt tay lên trán Yuko để thử nhiệt độ, nhưng làm vậy không thể nào biết được bệnh tình của em.
Tôi rối tung cả lên, không biết nên làm sao cho phải. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yuko bệnh nặng đến mức này, cảm giác em còn nhỏ bé và gầy guộc hơn bề ngoài gấp bội, tựa hồ cái không gian chỉ có tôi và em đã bị thế giới hiện thực này bỏ rơi vậy.
Tôi chỉ biết cứ mấy phút lại máy móc vén mái tóc bị mồ hôi làm ướt đẫm của Yuko lên.
Một tiếng sau, bệnh tình của em dường như đã ổn định lại phần nào, không còn co giật nữa, nét mặt cũng dịu hơn nhiều, nhưng hơi thở vẫn gấp gáp như trước, mặt đỏ bừng bừng vì sốt. Tôi sờ tay lên trán, cảm giác nhiệt độ còn cao hơn lúc nãy.
Có chuyện như vậy sao?
Tức là, quá trình nhiệt độ tăng lên lại khiến người ta dễ chịu ấy.
Lúc này, tôi mới ý thức được cần phải hạ sốt cho em, vội vàng chạy vào bếp lấy đá viên trong ngăn đá tủ lạnh bỏ vào chậu rửa mặt, đổ thêm nước. Đợi cho nước lạnh buốt, tôi nhúng khăn mặt vào, rồi nhẹ nhàng vắt khô, quay lại bên cạnh em.
Hình như Yuko đã ngủ.
Tôi chườm khăn lên trán, em chỉ có phản ứng rất yếu, không hề tỉnh lại. Cứ vậy, tôi thay khăn chườm cho em hết lần này đến lần khác, canh giấc ngủ cho em.
Có lúc Yuko như mơ mơ màng màng, phát ra những âm thanh ú ớ nghe không rõ, lại không ngừng lẩm bẩm: “Anh Satoshi, Satoshi…” Tôi tưởng em tỉnh giấc tìm tôi, vội vàng trả lời: “Anh ở đây.” Nhưng em không có phản ứng gì. Có lẽ em đang nằm mơ. Mong là trong mơ em được khỏe mạnh. Bởi chỉ cần tỉnh lại, sẽ có một cơ thể đau đớn đang chờ đợi sẵn, vì vậy, ít nhất thì trong giấc mơ cũng đừng để em bị khó chịu. Tôi ngồi bất động nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của em, cảm tưởng mình như một người bảo vệ giấc mơ vậy.
Một lúc sau, em lắc mạnh đầu, như thể đang từ chối điều gì đó.
“Mẹ…”
Nói xong câu ấy, từ đôi mắt nhắm nghiền của em ứa ra một giọt lệ. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc bao lâu nay vẫn dồn nén trong lòng em đã không sao khống chế được nữa, trào qua đập chảy tràn ra ngoài. Cảm xúc mà em vẫn luôn giấu kín vì tôi, dường như đã bị tôi trông thấy bằng một phương thức không được thích hợp lắm, tôi thấy áy náy trong lòng.
Trước đây, hai đứa chúng tôi hầu như không bao giờ nói chuyện về việc em và cha mẹ cắt đứt quan hệ. Thế nhưng, đối với Yuko giờ đã quay về thời niên thiếu, cha mẹ, đặc biệt là mẹ, quan trọng biết nhường nào! Một lần nữa, em đã khiến tôi ý thức được sự thực này.
Áng chừng khoảng ba mươi phút sau, Yuko tỉnh lại.
“Cảm giác thế nào?” Tôi hỏi.
Em chau mày, bảo rằng em đau đầu.
“Hình như em nằm mơ.” Tôi vừa thay khăn chườm trên trán em vừa nói.
Ánh mắt không tập trung nhìn vào một điểm nào đó của Yuko đảo qua đảo lại, em ngẫm nghĩ một lúc.
“Em chẳng nhớ nữa. Mơ thế nào ấy nhỉ? Nhưng mà giờ em vẫn còn thấy rất buồn.”
Tôi không dám nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu, lấy nước khoáng trong tủ lạnh ra.
“Có vẻ em toát khá nhiều mồ hôi, phải bù nước vào, có ngồi dậy được không?”
Em chầm chậm nhỏm người lên, với sự thận trọng tựa như đang thao tác một cỗ máy hết sức tinh vi, chỉ uống một chút nước rồi trả lại tôi.
“Khó chịu quá, không hiểu sao, cứ cảm thấy căn nhà lúc to lúc nhỏ vậy.” Nói xong, Yuko lại nằm xuống giường.
“Tại bị sốt đấy. Giờ anh ra hiệu thuốc mua thuốc, em ở một mình không sao chứ?”
Yuko khe khẽ gật đầu, dặn tôi về sớm.
“Ừ, anh sẽ cố về thật nhanh. Phải rồi, em có muốn ăn gì không?” Tôi nói.
“Không ạ.”
“Nhưng cần phải ăn chút gì đó để bổ sung dinh dưỡng.”
Yuko ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói: “Quýt. Nếu là quýt, có lẽ còn ăn được.”
“Anh biết rồi. Thế anh sẽ mua loại quýt ngon nhất cho em nhé.”
Tôi mặc áo khoác đi ra cửa, ngẫm nghĩ giây lát, rồi xỏ chân vào đôi giày chạy. Tôi muốn hành động thật nhanh.
Tôi mở cửa, ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện Yuko đang nằm trên giường nhìn mình. Lúc bốn mắt nhìn nhau, em mỉm cười nói gì đấy, nhưng âm thanh còn nhỏ hơn cả tiếng lẩm bẩm, tôi chẳng thể nào nghe rõ được.
Tôi bảo em, anh sẽ quay về ngay, rồi đóng cửa lại. Lúc đó, tôi rất muốn khóc, nhưng bản thân cũng không hiểu tại sao lại thế.
Tôi đạp xe đạp, phóng về phía hiệu thuốc trước cửa ga.
Tôi cảm thấy mình rất cô độc. Như một người đã trải qua mọi sự ly biệt trên đời, trái tim buốt giá đến đáng sợ. Người qua kẻ lại đều lạnh lùng hờ hững, trông như những bức họa người vẽ bằng sơn trên phông cảnh sân khấu vậy.
Tôi thầm nhủ, xét cho cùng, con người luôn sống cô độc trên thế giới này, hoặc có thể nói, mọi người đều sống trong thế giới khép kín của riêng mình. Vì vậy, trái đất này có sáu tỷ thế giới nhỏ chồng chéo lên nhau, giữa chúng chẳng có bất cứ mối quan hệ nào cả.
Xét về mặt bản chất, con người là một loài sinh vật cô độc.
Lúc này, tôi đột nhiên lại nghĩ: chẳng phải Yuko chỉ bị cảm thôi sao? Cớ gì mình phải nghĩ nghiêm trọng thế? Chắc chắn là thứ ngôn ngữ không lời của Yuko đã khống chế nội tâm tôi, kiểu như một lời nguyền, chắc chắn là thế rồi.
Tôi lắc đầu, muốn gạt phăng tâm trạng u tối ấy đi, dồn thêm sức lực vào chân đạp.
31
Tầng một của trung tâm mua sắm trước cửa nhà ga có cửa hàng thuốc. Trong quầy chỉ có một cô bán hàng xinh đẹp mặc áo blu trắng. Cặp kính gọng titan khiến cô trông có vẻ không hợp với nơi này. Tôi có cảm giác cô thích hợp với những nơi có bầu không khí học thuật hơn, ví dụ như làm nhân viên quản lý sách trong thư viện công lập chẳng hạn.
Khi tôi đến gần, cô nhoẻn miệng mỉm cười ngọt ngào, hơi nghiêng đầu, vén mái tóc dài lên. Không hiểu sao, tôi chợt nghĩ đến cô nàng Solitaire(*) trong phim James Bond. Giống như tôi và James Bond khác nhau đến mấy vạn dặm, cô và Solitaire cũng chỉ có vài điểm tương đồng rất nhỏ bé mà thôi, kiểu như đường viền chân tóc, độ cong của lông mày…
(*) Nhân vật nữ chính do Jane Seymour thủ vai trong tập Live and let die của series phim Điệp viên 007.
“Cho tôi mua thuốc.”
Nghe tôi nói vậy, cô vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện, cất giọng trong trẻo hỏi: “Triệu chứng thế nào ạ?”
“Bị sốt.”
Cô chìa tay ra phía tôi, ý như đang hỏi: “Bản thân anh bị à?”
“À, không, người bị sốt là vợ tôi.”
“Chị nhà có đau họng hay đau mũi không?”
“À, cô nói thế thì, hình như cũng hơi ho.”
“Vậy ạ, tôi nghĩ những loại thuốc cảm tổng hợp này tương đối thích hợp.” Cô nói, đoạn lấy vài hộp thuốc trên giá để hàng phía sau ra bày trước mặt tôi.
“Tôi nên chọn loại nào? Có khác biệt gì không?”
“Ừm, khác nhau chứ, có loại thì trong thành phần có cả vitamin, có loại là viên nang, có loại uống không gây buồn ngủ.”
Lúc này, tôi đột nhiên nhớ ra, lại hỏi: “Những thuốc này, trẻ con cũng uống được phải không?”
Trong nháy mắt, cô bán hàng lộ vẻ nghi hoặc nhưng rồi lập tức lấy lại nụ cười đã được huấn luyện kỹ càng.
“Trẻ con mấy tuổi ạ?”
“À, khoảng mười tuổi, cao chừng 1 mét 35.”
Câu trả lời này nghe có vẻ hết sức kỳ quặc, nhưng cô vẫn nhanh nhảu trả lời: “Nếu thế thì có loại thuốc cảm chuyên dùng cho trẻ em, tôi nghĩ mua loại đó thì tốt hơn. Vả lại viên thuốc còn bọc đường nữa, rất dễ uống.”
“Vậy tôi mua loại dành cho trẻ em ấy.” Tôi đáp.
“Nếu sốt cao kéo dài, trong một số trường hợp nên uống cả thuốc hạ sốt nữa.” Cô nói tiếp.
“Thế tôi mua cả thuốc hạ sốt.”
“Loại cho trẻ em hả?”
“Loại cho trẻ em.”
Tôi rất tò mò muốn biết cô nghĩ thế nào về việc vợ tôi lại chỉ có mười tuổi nhưng tôi cố làm cho xong việc.
“Còn nữa, bán cho tôi một cái cặp nhiệt độ, tốt nhất là loại nào có kết cấu đơn giản ấy.”
Kết cấu của cặp nhiệt độ vốn đã rất đơn giản, tôi lại còn nói thêm một câu như thế, xem ra có vẻ hơi hoảng loạn. Cô rời khỏi quầy, đi tới tủ thuốc, lấy cho tôi cái cặp nhiệt độ “đơn giản”. Dáng vẻ ấy của cô vẫn làm tôi liên tưởng đến một nhân viên quản lý thư viện thông minh, mẫn cán, có thể thuộc làu tất cả danh mục sách.
Trả tiền xong xuôi, cô vừa đưa hóa đơn cho tôi, vừa nói: “Hãy giữ gìn sức khỏe, à… là chị nhà bị bệnh nhỉ?”
“Vâng, là vợ tôi, cảm ơn cô.”
Trông cô có vẻ vẫn rất thắc mắc, nhưng tôi chẳng có thời gian giải đáp nghi vấn của cô, vội vàng chạy về phía quầy thực phẩm – mà rốt cuộc nên giải đáp nghi vấn của cô thế nào đây chứ?
Tôi muốn tìm loại quýt ngon nhất, nhưng kiến thức của tôi về hoa quả thực sự rất nghèo nàn, cuối cùng đành mua loại đắt nhất.
Tôi bỏ đồ vừa mua vào giỏ trước xe đạp, lên xe phóng về nhà.
Lúc này tôi đã không còn tâm trạng buồn đau như lúc đi nữa, trong lòng tràn đầy một thứ cảm xúc lâng lâng khó có thể miêu tả được bằng lời. Tôi không hiểu cảm xúc của mình sao lại thay đổi như thế, nhưng cảm thấy là một người chồng, hoặc là một người đàn ông, thì phải nên như thế.
Đúng vậy, ngài James Bond ạ!
Rốt cuộc cũng về nhà, tôi nhảy khỏi xe đạp, bước mỗi bước hai bậc cầu thang chạy lên tầng.
Thế nhưng, lúc đến trước cửa căn hộ, chẳng hiểu sao tôi lại đột nhiên thấy sợ, chẳng thể nào mở cánh cửa ấy ra một cách dứt khoát được. Tất nhiên, việc đó chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, song tôi đã nghĩ đến rất nhiều chuyện. Ví dụ như bộ dạng mình lúc vùi mặt vào bộ đồ lót có mùi hương của em (thứ tượng trưng cho bộ ngực đã từng rất gợi cảm của Yuko) mà rơi lệ.
Trí tưởng tượng quá phong phú cũng là chuyện phải suy nghĩ. Đặc biệt là khi nó phát triển theo chiều hướng xấu.
Tôi cố ý đằng hắng một tiếng, tự tạo cho mình một cái cớ rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Trong phòng tĩnh lặng như tờ. Tôi mong được nghe thấy tiếng thở đều đặn của Yuko lúc ngủ.
Tôi cởi giày chạy ra, đi vào phòng trong. Yuko đắp chăn che đến tận tai, mặt quay vào tường. Tôi nín thở, muốn xác nhận lại tiếng thở của em, muốn nhìn cho rõ xem cái chăn có phồng lên xẹp xuống theo nhịp thở hay không. Thế nhưng, em cứ yên lặng như con búp bê bị đứt dây cót vậy. Dự cảm bi quan dẫu cho chỉ chiếm có 15%, cũng đủ sức mạnh chiến thắng hơn 85% dự cảm lạc quan còn lại.
Sao thế nhỉ?!
Không thể có chuyện ngược đời như vậy được.
Tôi hết sức bất an, không kìm nén được hét lên với Yuko.
“Anh về rồi.”
Không có phản ứng, tôi cao giọng hơn nữa, nhắc lại:
“Anh về rồi, Yuko.”
Sau hai giây im lặng dài đằng đẵng đáng sợ, em trở mình quay lại, nhìn vào mắt tôi.
“Anh Satoshi, em cô đơn quá.”
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi