Sự khác biệt giữa người thành công và những người khác không nằm ở chỗ thiếu sức mạnh, thiếu kiến thức, mà là ở chỗ thiếu ý chí.

Vince Lambardi

 
 
 
 
 
Tác giả: Ichikawa Takuji
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: どこに行くの
Dịch giả: Tịnh Vân
Biên tập: Nguyễn Anh Dũng
Upload bìa: Little rain
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2781 / 67
Cập nhật: 2017-10-19 08:42:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: Về Nhà Đi
ề tới nhà, chúng tôi đi tắm, sau đó lên giường, nhưng hưng phấn quá đỗi nên khó lòng ngủ ngay được. Tôi thầm nhủ, thì ra đây chính là cảm giác làm chú rể trong đêm hôn lễ. Yuko cũng đỏ bừng mặt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Vợ chồng tân hôn giống như bữa cơm vừa nấu xong, vẫn còn hơi nóng nghi ngút. Nhìn từ góc độ xã hội, đêm nay mới là bắt đầu thực sự của bọn họ, cũng có nghĩa là, đêm đầu tiên sau khi được chính thức thừa nhận.
Thế nhưng, tôi lại quyết định coi đây là đêm cuối cùng. Mấu chốt là làm thế nào để nói với Yuko. Tôi thấy căng thẳng hệt như người chồng lần đầu làm tình với vợ vậy.
Một lúc sau, Yuko xoay người lại, gác cẳng chân thon nhỏ mát lạnh lên đùi tôi. Em mặc áo T-shirt và quần ngắn màu trắng, nằm rúc mình trong chăn. Tôi lấy làm kinh ngạc trước độ đàn hồi của chiếc quần ngắn nhỏ che chắn phần thân dưới ấy. Chiếc quần cộc Yuko đang mặc chính là chiếc mà em thích nhất, từ hồi chưa bị thu nhỏ, em đã luôn thích mặc nó rồi. Tuy rằng cơ thể em lúc này đã biến thành cô bé con mười ba tuổi, nhưng nó vẫn hết sức vừa vặn. Cái thứ này mà cởi ra thì chỉ là một mảnh vải bé xíu có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, nhưng bên trong dường như lại ẩn chứa bí mật gì đó mà đàn ông chẳng thể nào hiểu nổi.
Chúng tôi nhúc nhích người trong chăn, cởi bỏ áo lót và quần cộc của đối phương. Tôi bỗng sực nhớ lại tấm lưng bướng bỉnh của Yuko hồi mười lăm tuổi. Hồi ấy, dẫu nằm mơ tôi cũng không ngờ được có một ngày mình lại thành thạo đến mức dùng gót chân cũng lột được quần lót của em ra. Xem chừng, đúng là tôi đã tiến bộ rất nhiều.
Thế nhưng, đây đã là điểm cuối cùng của chúng tôi rồi, không có sau này nữa.
Hai chúng tôi trần như nhộng ôm chặt lấy nhau, tựa như muốn đem trọn cả cơ thể đối phương đặt vào trong mình. Thân thể Yuko mát rượi, nhỏ đến mức khiến người ta không dám tin là thật. Một thứ cảm giác gần như là thương xót, thúc giục tôi gọi tên em.
“Yuko…”
Sau đó, tôi hạ quyết tâm. Nếu giờ mà không nói, em sẽ không thể biết được ý nghĩa của hành vi sẽ là lần cuối cùng này. Tôi cảm thấy như vậy thực không công bằng.
“Yuko, đêm nay là lần cuối cùng của chúng ta.”
Tôi vốn tưởng Yuko sẽ từ chối tôi như đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý để khuyên giải em. Thế nhưng, em là một người trưởng thành, trưởng thành nhất từ trước tới nay.
“Vâng, em cũng cảm thấy như vậy thì tốt hơn. Nhưng chồng à, anh chịu được không?” Yuko nói.
Đã lâu lắm rồi em không gọi tôi là “chồng” nữa, nay bỗng dưng gọi lại làm tôi thấy hơi lúng túng, nhưng rốt cuộc vẫn nửa đùa nửa thật đáp lại: “Chậc, nếu không nhịn được thì vừa nhìn ảnh hồi trước của Yuko vừa tự sướng. Cái tấm chụp mặc đồ lót hồi trước ấy, tấm mà bọn mình bảo giống như quảng cáo của Calvin Klein ấy, anh thấy sexy cực kỳ.”
“Em không để tâm đâu. Người khác mà thế em sẽ thấy ghét, nhưng nếu là Satoshi, em sẽ không để tâm đâu.” Yuko nói.
Nghe Yuko trả lời thẳng thắn như vậy, tôi lại thấy hơi ngượng ngùng.
Tóm lại, chúng tôi đã sinh hoạt vợ chồng lần cuối cùng trong chính cái đêm bắt đầu ấy.
Cứ như vậy, Yuko lần lượt mất đi những thứ em từng sở hữu trước đây. Đối với tôi, đây cũng là một đêm hết sức bi thương.
26
Cuối tháng Mười một, chúng tôi đi du lịch ở vùng San’in.
Tôi và Yuko dự định coi đây như chuyến du lịch trăng mật của hai đứa. Hồi cấp ba đi tham quan, từng đến thành phố nhỏ bờ biển Nhật Bản này, nó đã để lại cho chúng tôi nhiều kỷ niệm, vì vậy lần này hai đứa quyết định trở về thăm lại. Tôi cố ăn mặc sao cho trẻ trung hơn, lại còn phải có phong cách, đồng thời luôn luôn chú ý khi đi sánh vai với Yuko phải trông sao cho thật tự nhiên. Tôi hy vọng ít nhất thì hai đứa cũng được coi như một cặp anh trai em gái tuổi tác cách nhau tương đối lớn. Mặc dù vậy, càng ở những thành phố nhỏ cổ kính, hẻo lánh thì càng dễ cảm nhận được ánh mắt tò mò của người địa phương. Có lẽ, thành phố càng cổ kính, người ta càng bảo thủ; càng hẻo lánh, lòng hiếu kỳ của con người ta càng mạnh.
“Không sao chứ? Liệu người ta có hiểu lầm là anh phạm tội dụ dỗ trẻ con rồi báo cảnh sát không nhỉ?” Tôi hỏi Yuko.
“Không sao đâu, rất hiếm người có thể như anh, nhìn chẳng có tí ham muốn nào cả.”
“Thế à?”
“Nếu bị người ta hiểu lầm, anh cũng sẽ không bị coi là kẻ dụ dỗ muốn kiếm tiền bẩn đâu, cùng lắm chỉ bị coi như một gã biến thái cô độc say mê các cô thiếu nữ mà thôi.”
“Như vậy thì bản chất càng tồi tệ.”
Thấy tôi lộ vẻ khó xử ra mặt, Yuko vui vẻ bật cười thành tiếng.
“Nhớ rõ chưa hả? Sau khi tới khách sạn, ở chỗ nào có người thì phải gọi anh là ‘anh trai’ đấy nhé.”
“Biết rồi, chồng ạ.”
Tôi sầm mặt nhìn Yuko, còn em thì chỉ hờ hững nhún vai nhìn lại tôi.
“Anh yên tâm đi mà, anh trai của em.”
Diễn xuất của Yuko ở khách sạn cũng rất khá.
Mặc dù thế, tôi vẫn thường cảm thấy trong nụ cười mang tính dịch vụ của nhân viên khách sạn lộ ra vẻ hiếu kỳ. Vì không muốn bị coi là biến thái, tôi có gắng nói năng hành động như một thanh niên bình thường, nhưng cách làm này hình như
còn kích thích trí tò mò của họ hơn. Dáng vẻ tôi vốn đã không giống thanh niên bình thường cho lắm, bây giờ, lại càng giống như một kẻ biến thái cô độc hơn.
Để né tránh ánh mắt của mọi người, chúng tôi lẳng lặng lên khỏi khách sạn, đi ra bờ biển.
Bờ biển không một bóng người. Chúng tôi nắm tay nhau dạo trong rừng thông.
“Cảm giác thật thân thương, từ lần đó đến giờ đã sáu năm rồi nhỉ?”
“Cũng chừng ấy, lần trước là mùa thu năm chúng ta mười bảy tuổi.”
Yuko như sực nhớ ra gì đó, cúi đầu bật cười hinh hích.
“Sao thế em?”
“À, Satoshi à, hồi ấy, em trông thấy anh đi một mình ở bãi đá đằng trước kia kìa.”
“Thế à…”
“Anh toàn ở một mình thôi.”
“Anh toàn ở một mình, nhưng mà không phải anh thích thế.”
“Vậy à? Lúc về anh còn bị muộn giờ cơm tối, người ướt như chuột lột nữa.”
“À, đúng vậy.”
“Chuyện gì đã xảy ra? Anh trượt ngã à?”
“Không, không phải.”
Để giải thích cho Yuko hiểu, tôi dẫn em đến chỗ đó.
“Đây là…”
“Hang đấy, tuy rất nhỏ thôi.”
Tôi kéo tay em đi vào bên trong.
“Anh phát hiện ra chỗ này.” Tôi dang hai cánh tay ra, “Cảm giác nơi đây cực kỳ yên tĩnh nên anh bèn ngồi lên khối đá kia một lúc. Kết quả, chẳng biết nước triều bắt đầu lên từ lúc nào, bãi đá nối liền với bờ biển đã chìm trong nước.”
Gương mặt Yuko lập tức hiện lên vẻ bất an. Tôi bảo giờ này thì chưa vấn đề gì đâu. Em lại thúc giục tôi kể tiếp.
“Sau đó, thật sự là rất nguy, nước triều lên nhanh quá. Trong hang cũng lõng ba lõng bõng những nước là nước. Anh hơi do dự rồi nhảy xuống biển bơi vào bờ, vì vậy cả người mới ướt sũng như chuột lột.”
Yuko chằm chằm nhìn tôi với vẻ rất lạ, tôi không biết em đang nghĩ gì nữa.
Một lúc sau, Yuko nói: “Satoshi này…”
“Gì em?”
Yuko mỉm cười: “Satoshi à, anh là giỏi nhất đấy.” Nói đoạn, em vòng hai tay ôm eo tôi, áp mặt lên ngực tôi.
Tôi không hiểu mình giỏi nhất ở điểm nào, nhưng vẫn vuốt ve lưng em, hạ giọng nói: “Đúng vậy.”
“Hồi ấy cũng thế.” Giọng Yuko nghèn nghẹn, tựa hồ như có một người tí hon trong ngực tôi đang thì thầm, “Giá như hồi ấy, cả trước đó nữa, cả trước trước nữa, chúng ta cũng có thể ở bên nhau thì tốt biết mấy.”
“Chúng ta vẫn luôn ở bên nhau mà, lúc nào anh cũng ở bên em.”
“Lúc ấy anh chỉ ở bên cạnh em thôi, không giống như bây giờ.”
“Cũng phải…”
“Chúng ta gặp nhau hồi mười lăm tuổi, từ khi ấy, em đã luôn thích anh.” Yuko nói. Em vẫn áp mặt vào người tôi, rồi tiếp:
“Satoshi à, hôm ấy, em phát hiện anh một mình đi trên bờ biển không phải do ngẫu nhiên đâu. Lúc nào em cũng tìm kiếm anh một cách vô thức ấy.”
“Ừ.”
“Hồi ấy em muốn cùng anh chui vào cái hang này, cùng anh ướt như chuột lột, cùng anh cười vang, thời gian được ở bên cạnh anh càng dài càng tốt.”
Yuko tách khỏi tôi, xoay người đi ra ngoài hang động.
Tôi đột nhiên nhận ra chỗ ngực áo sơ mi đã ướt sũng.
Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi - Ichikawa Takuji Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi